Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]
Chương 71: Ảnh Đế [6]
6.
Bởi vì nửa đường tài xế phát hiện Vương Nguyên không mang tiền, lập tức đuổi y xuống vỉa hè, mặc kệ mặt mũi người nổi tiếng gì gì đó có bao nhiêu phân lượng. Phỏng chừng sáng mai trên trang đầu tiên của Truyền thông thời báo sẽ đăng tin tức: Người mẫu Nguyên vương vừa thoát khỏi scandal ảnh nóng đã vướng vào một vụ quỵt tiền taxi.
Vương Nguyên đoán bọn họ sẽ lại thêm mắm dặm muối biên chế ra một câu chuyện y bị đại gia bao dưỡng ném ra khỏi nhà cho xem.
Nhưng mà, có quan trọng sao?
Chỉ còn một đoạn đường không xa, y quyết định chạy bộ về nhà. Bình thường thể lực Vương Nguyên rất tốt, nhưng do thiếu máu chưa hồi phục hoàn toàn cùng với ban đêm sương muối buốt giá, hít thở nhanh khá khó khăn, tốc độ của y bị giảm thiểu đáng kể. Đợi đến khi về đến nhà, đại khái đã cách lúc rời bệnh viện khoảng mười lăm phút.
Thời gian này đã đủ để Benjamin ám toán Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên phát run, nghĩ đến cảnh đứa em trai kia bị điện giật hôn mê, sau đó tên bác sĩ tàn nhẫn gϊếŧ chết hắn, phân thây chế tạo thành búp bê thạch cao...Y hít sâu một hơi trèo qua cổng nhà cao hai mét, cũng không biết lấy đâu ra sức lực hùng hổ chạy một mạch lên phòng Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên không nói lời nào, vung chân đá một cước gãy cả bản lề cửa, trừng mắt nhìn hai kẻ đang đứng trong phòng.
"Vương Nguyên!"
Vương Tuấn Khải vốn dĩ đang chế trụ cổ tay Benjamin, thấy Vương Nguyên đùng đùng sát khí im lặng quỷ dị, thình lình nhào tới cầm chiếc ghế xoay trong phòng ném vào đầu Benjamin, lập tức tránh xa ra kẻo văng miểng. Benjamin không kịp phản kháng, trúng một đòn, còn chưa kịp đứng dậy đã ăn tiếp chiêu thức đấm đá giật túi bụi của người nào đó. Vốn dĩ gã đã bị Vương Tuấn Khải bỏ thuốc vào trà, đầu óc mơ hồ không phân biệt đâu là hư thực, lúc này nếm trọn toàn bộ võ công thâm hậu của Nguyên vương, triệt để nằm bất động.
Vương Tuấn Khải liếc nhìn Benjamin lóp ngóp hôn mê, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.
"Vương Tuấn Khải!!"
Vương Nguyên vừa xoay người đã thấy Vương Tuấn Khải ngã tự do, hai mắt nhắm tịt bất động. Y hoảng loạn vội vàng túm hắn lại, vỗ vỗ hai má hắn, run rẩy lắng nghe nhịp thở yếu ớt của người trong lòng.
"Mau...tỉnh lại, đừng dọa tôi..." Cảm giác mình đang rơi xuống hầm băng, Vương Nguyên không biết làm gì khác là không ngừng lay người Vương Tuấn Khải, khàn giọng như sắp khóc đến nơi: "Vương Tuấn Khải,..."
"Vương Tuấn Khải,...đừng đóng kịch nữa...đừng ngủ nữa..."
"Tuấn Khải, cậu...tôi sẽ tha thứ toàn bộ cho cậu, đừng dọa tôi mà..."
Khải ảnh đế quả thật không phải kẻ có tiếng không có miếng, nằm trong lòng Vương Nguyên giả chết đến vô cùng thuần thục, không uổng công mấy năm làm diễn viên đúc kết ra một đống kinh nghiệm cải trang. Vương Tuấn Khải nghe Vương Nguyên lẩm bẩm mà nội tâm vừa ngọt ngào vừa chua xót không nói nên lời, hóa ra không chỉ mình hắn đơn phương nảy sinh tình cảm, mà Vương Nguyên cũng...
Thế giới tĩnh lặng bất ngờ, Vương Tuấn Khải nhận ra điều không đúng.
"Vương Nguyên?" Hắn hé mắt ra, nhìn thấy Vương Nguyên gục đầu xuống người mình, đã bất tỉnh từ khi nào.
"Anh trai!"
Lần này đến lượt Vương Tuấn Khải bị dọa sợ, hắn sao có thể quên y còn đang mang vết thương trên người! Vội vàng nâng thân người mềm oặt của Vương Nguyên dậy, hắn lôi điện thoại muốn gọi cấp cứu, một bàn tay trắng bệch chụp lấy điện thoại hắn, Vương Nguyên mở trừng trừng hai mắt lẳng lặng nhìn Vương Tuấn Khải.
Không có thị uy, không có giận dữ, nhưng yên lặng trong đó khiến hắn giật thót.
"Cậu đã không sao." Vương Nguyên bình tĩnh nói, đẩy hắn ra đứng dậy: "Diễn đạt lắm, nếu không phải tôi cũng là người trong nghề thì còn lâu mới phát hiện ra cậu giả vờ."
"Anh trai..."
"Không còn vấn đề gì, tôi về bệnh viện đây, cảnh sát sẽ đến nhanh chóng." Y lạnh lùng nói, thái độ xa cách chẳng giống người vừa bất chấp sương gió lao đến cứu Vương Tuấn Khải. Bước rẻ ngoặt 180 độ khiến Vương Tuấn Khải sững sờ đôi lát, vội vàng chạy theo: "Em đưa anh đi!"
"Không làm phiền cậu."
"Không phiền, anh trai, em đưa anh đi!!"
"Cậu đây là muốn tôi mãi mãi sống trong bệnh viện chứ gì?" Vương Nguyên bỗng dưng nhếch miệng cười, khóe môi nhợt nhạt nứt ra một đường, máu đỏ loang ra. Y khó chịu vươn lưỡi liếm, vị tanh ngọt đáng buồn nôn trôi tuột xuống cổ họng. Lúc đi ngang Benjamin đang nằm sõng xoài không biết trời trăng mây nước, Vương Nguyên nhăn mặt cầm cái bình hoa ném chát vào đầu gã, đầu Benjamin nổi lên cục u bọng nước, y còn chưa hả giận mà đạp đạp lên mặt gã ta vài cái...Tốt lắm, y đã muốn làm vậy từ lâu rồi!
"Anh trai..." Vương Tuấn Khải lẽo đẽo phía sau, y liền quay lại nhấc cái đèn bàn lên: "Cũng muốn thử?"
"Không phải..."
Rốt cuộc khi Vương Dĩ Hạo gấp gáp chạy về nhà, thấy hai đứa trẻ vẫn bình an thì thở phào một cái, sau đó cảm thấy không khí không đúng lắm, liền mở to mắt nhìn. Vương Nguyên sắc mặt âm u bước tới giật chìa khóa trên tay ông, không nói không rằng nhảy lên xe phóng vèo đi mất. Mà Vương Tuấn Khải lại ngẩn người nhìn theo, vẻ mặt biến hóa hồi lâu, nặn ra nụ cười cực kỳ quỷ dị.
Vương Dĩ Hạo không tự chủ chà xát cánh tay, mới ra ngoài có một chút, ai tẩy não tụi nhỏ rồi?
...
Hai tháng sau, cảnh sát Đội trọng án lập được chiến công lớn, đã xử lí sạch sẽ toàn bộ vụ án có liên quan đến sát thủ phân thây, trong đó công lao giúp đỡ của Khải ảnh đế là không thể chối bỏ. Có điều Khải ảnh đế không hề tự phụ - ở lại nhận phỏng vấn chiến công hình sự đầu tiên của mình - mà xách theo vali chạy đến đảo Hawaii, gió cuốn lốc quét vù vù chuồn mất, so với hung thủ còn lẩn nhanh hơn. Đội trưởng Đội trọng án bất đắc dĩ tiếp đãi các phóng viên, hận không thể túm Vương Tuấn Khải ra đập vài phát, thầm oán hận hắn chỉ biết đem đốm lửa bỏng vứt cho anh. Nhưng khi được hỏi, trong suốt quá trình hợp tác điều tra, Đội trưởng cảm thấy Khải ảnh đế là người như thế nào, ánh mắt Đội trưởng lập tức hiện lên vẻ tán thưởng, giọng điệu quý trọng như nói về một chiếu hữu thân thiết:
"Cậu ta ấy à, là kiểu người lấy kẻ thù làm mục tiêu, sớm đã yêu một người nhưng lại cứ thích làm người ta đau khổ, giờ thì phải trả giá đi thôi..."
Bất quá, đám phóng viên thị phi đầy mình trực tiếp cắt bỏ lời tâm sư nhiệt huyết hiếm thấy của Đội trưởng, đăng bài giật tít có đột nóng phi thường phi thường kinh khủng:
[Mơ hồ sự thật Khải ảnh đế có bạn gái?]
[Đâu là chân tướng về người tình bí mật của Khải ảnh đế?]
Các nhóm fans gào thét chít chít suốt ba ngày, đến khi lễ trao giải nam diễn viên xuất sắc nhất vẫn không thấy Khải ảnh đế trở lại, nghe nói là hắn làm việc quá nhiều sinh bệnh, đang tiếp nhận điều trị ở Hawaii.
[Các người quá quắt lắm đấy nhé, đại vương của chúng tôi thâm hụt sức khỏe, lại nhằm lúc này đăng tin vịt muốn hạ thấp lượng fans của anh ấy sao? Đừng có mơ!]
[Lầu trên +1, đừng tưởng dùng phương pháp xấu xa này kéo chân giải Ảnh đế của idol chúng tôi, tương du mau biến đi!]
[Lầu trên +10086]
[...]
Về phần nhân vật trung tâm của hàng loạt các tòa soạn đắt giá, lúc này đang đeo kính râm đứng trên bãi biển, trên trán viết hai chữ "nguy hiểm" nhìn quanh quất các mái dù che, cuối cùng cũng bắt được mục tiêu.
"Ảnh đế vô địch có tình nhân à..." Người nằm trên ghế võng khẽ lẩm bẩm, đôi mắt xinh đẹp sau vành mũ khẽ nheo lại, khóe môi yêu nghiệt nở nụ cười lạnh: "Quả nhiên..."
"Quả nhiên cái gì?" Hơi thở nóng rực phả xuống lỗ tai ngưa ngứa, Vương Nguyên giật mình quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải, mở to mắt kinh ngạc: "Cậu ở đây làm gì?!"
"Dưỡng bệnh a, trong này có ghi mà." Hắn chỉ vào Ipad trên tay Vương Nguyên, vô tội chớp mắt: "Anh trai, anh vô tâm quá đó, có mỗi một đứa em mà cũng không chăm lo tử tế, làm sao ăn nói với hai ba ba đây?"
Vương Nguyên hừ một tiếng: "Tôi đang nghĩ làm sao ăn nói với người yêu cậu mới đúng."
"Anh ghen?" Kẻ nào đó thò móng vuốt chạm vào người đẹp, bị người đẹp đập rớt, liền nhe răng cười tà tà: "Đúng là ghen thật rồi!"
"Ê này! Cậu làm gì?!" Đột nhiên bị bế bổng lên khiến y mất thăng bằng, hốt hoảng bám lấy cổ Vương Tuấn Khải, lập tức bị hắn hôn lưỡi, đỏ mặt điên cuồng giãy đánh: "Ưʍ.. ưm!!"
"Hoét~" Chẳng biết là ai mở đầu phong trào, đám người trên bãi biển lập tức huýt sáo cười nắc nẻ, tư tưởng phóng khoáng khiến họ nhìn hai đại nam nhân hôn nhau cũng không bài xích, ngược lại còn khum tay nói câu tiếng địa phương mà Vương Nguyên nghe không hiểu. Y âm thầm siết tay véo mạnh vào hông Vương Tuấn Khải, hắn bị véo đau vội buông ra, nhưng thủy chung vẫn không thả y xuống mà ôm luôn lên phòng khách sạn.
"Cậu..! Bỏ tôi xuống...!"
"Phòng 521, rất có ý tứ. Lady, please give me the key."
Nữ phục vụ quy củ cười một cái, nháy mắt: "Have a sweet day."
Vương Tuấn Khải tặng cô một nụ hôn gió, ôm mỹ nhân trong tay lên phòng.
Mãi đến khi bị thả lên giường, Vương Nguyên mới lấy lại được tự do, căng thẳng nhìn Vương Tuấn Khải. Hắn hiểu được nguyên nhân tại sao y lại cảnh giác như vậy, trong lòng chùng xuống, giơ hai bàn tay trống trơn lên đầu hàng: "Sir, anh trai, mỹ nhân, em sẽ không làm gì."
"Cậu...cậu đi ra..." Vương Nguyên muốn đuổi hắn đi, lại thấy hắn phong trần mệt mỏi đứng cạnh bên giường, có chút không đành lòng: "Đến, đến sofa mà ngồi..."
Khải ảnh đế đã học nhuần chiêu được nước làm tới, sà xuống ôm lấy y dụi dụi vài cái: "Đã mấy ngày em không có ngủ, bận việc giải quyết Benjamin mệt muốn chết..."
Người Vương Nguyên run lên một chút, đẩy cái đầu đang cọ loạn lên người mình: "Vậy cứ ngủ đi, tôi không làm phiền cậu..."
"Việc của anh đối với em một chút cũng không phiền."
"Này...Vậy cậu cũng không thể ngủ ở đây được, tôi xuống thuê phòng khác cho cậu...A!"
"Đừng đi, anh trai." Hắn đột ngột kéo giật y lại giam trong vòng tay, tham lam ngửi mùi nắng rơi trên đầu vai ấm nóng, có chút đáng thương thấp thỏm cầu y: "Em nhớ anh, làm ơn đừng đi..."
"Anh trai..." Hắn dùng một tay siết y, tay còn lại cởi cái áo pull dài tay trên người xuống, lộ ra vết sẹo nhỏ xíu trên bắp tay: "Anh xem, em còn đánh nhau cùng Benjamin một chặp, đau quá nè..."
Khổ nhục kế đã diễn qua rồi!
Vương Nguyên thổ tào mắng thầm, đừng hòng qua mặt tôi!
Cái tên trâu bò lúc nhỏ đánh nhau luôn đánh thắng tôi, không có tư cách nói câu đó!
"Anh trai, chẳng lẽ anh không "muốn" sao...Chúng ta đã thật lâu thật lâu không cùng nhau..."
Vương Nguyên hít một hơi, bắt đầu chuyển qua Mỹ nhân kế? Okay, tôi chiều!
Nguyên vương đỉnh đỉnh đại danh nhanh như cắt xoay người giẫm lên ngực Khải ảnh đế, từ phía trên nhìn xuống quát lớn: "Cậu yên phận chút thì dễ xẹp đi tí đẹp trai nào à? Cậu nên dành cái của nợ hai tháng kia cho người yêu của cậu đi!! Cút xéo cho khuất mắt tôi, đỡ phải khiến tôi bực mình!!"
"A, anh trai ăn dấm chua thật đáng yêu." Khải ảnh đế thuận thế hôn hôn lên gan bàn chân cách mặt mình không xa, đầu lưỡi vụиɠ ŧяộʍ liếm qua da thịt non mịn, thành công dọa Vương Nguyên rụt chân về. Hắn có thể buông tha dễ như vậy sao? Như vậy thì chẳng phải Khải ảnh đế đâu!
"Cậu làm gì, a...!"
Vương Nguyên bị hắn kéo ngã, từ bàn chân đến bắp đùi trong mềm mại bị đầu lưỡi liếm qua một lần. Y rùng mình muốn giật chân về, hắn đã vói tay vào quần short, kéo phăng cả quần short lẫn quần trong xuống, say mê hôn lên tính khí nằm im của y, cười nhẹ một tiếng liền ngậm vào luôn.
Cái này, diễn biến tình tiết cũng quá nhanh rồi!
"Cậu, mau dừng lại... ư...mau dừng lại...Ngô..." Miệng vừa ấm vừa nóng, ẩm ướt nhu mềm lại được chăm sóc tỉ mỉ khiến Vương Nguyên thở dốc, đưa tay yếu ớt đẩy hắn ra: "Đừng như vậy.. đừng...A..."
Vương Tuấn Khải vừa mút mát qυყ đầυ, vừa quan sát vẻ mặt phiếm hồng của y, cố tình liếm cho y bắn ra, nuốt xuống toàn bộ. Lần đầu tiên bị chơi trò thổi tiêu thế này, đối phương còn là người trước kia luôn dùng dụng cụ tình thú tra tấn y, Vương Nguyên thất thần đôi chút rồi hồi phục, phức tạp nhìn hắn.
"Em sẽ không bao giờ tổn thương anh nữa." Vương Tuấn Khải trịnh trọng thề thốt, ánh mắt kiên định không cho phép Vương Nguyên trốn tránh: "Em dùng cả tính mạng của mình để hứa, xin hãy tin em."
Cậu...
Cậu...cậu...cậu...
...
"Cậu bảo tôi làm sao mà tin cậu được chứ...A, đừng đừng...! Đừng chạm vào nơi đó...Ưʍ..."
Vương Nguyên nức nở đánh vào người đang hôn y, hai chân gập thành chữ M gác lên vai Vương Tuấn Khải, toàn thân xícɦ ɭõa cọ xát với ga giường, tính khí phía trước bị hắn tinh tế xoa nắn, đã trướng to một vòng. Hậu huyệt bên dưới chứa ba ngón tay của hắn, bị hắn dùng ngón tay chơi tới dâʍ ŧɦủy̠ ròng ròng, nhục tràng không biết xấu hổ hút chặt ngón tay, ứa ra càng nhiều nước làm y thẹn quá hóa giận, cắn lên vai hắn.
Chút gãi ngứa này đối với Vương Tuấn Khải không là vấn đề, hắn thậm chí còn vì y phản kháng mà vui vẻ, ngón tay ở bên trong tràng bích khuấy mạnh một cái, Vương Nguyên căm tức nhả ra, run rẩy cương tiếp.
Vương Tuấn Khải tách huyệt khẩu dính dấp ra, tham lam nhìn ngắm, cắn nhẹ cái mông đĩnh kiều dẻo dai của y:
"Không hổ danh là vương bài của Tinh Hoa Truyền Thông, ừm, chỗ kia nữa, màu sắc của nó mới đẹp làm sao!"
"Ư...hạ lưu..."
Vương Nguyên mất nhiều sức mới mắng được thành tiếng, y bị hắn ôm vào lòng, lưng kề sát người hắn, cánh mông nhỏ va chạm cùng đũng quần nóng rực gồ lên làm hậu huyệt hưng phấn hé ra, tiếng nước nhóp nhép vang càng lớn. Vương Nguyên vô lực mắng thầm, da thịt kề cận cảm nhận được đối phương cũng hưng phấn không kém, lòng tự tôn mới được xoa dịu một chút. Vương Tuấn Khải ôm người mình thích, du͙ƈ vọиɠ bành trướng mỗi lúc một lớn, hai mắt nóng rực nhìn bộ dáng ngập tràn tình sắc của người trong lòng, rốt cuộc không nhẫn được nữa, kéo khóa quần hung hăng cắm vào.
"Anh trai, em không nhịn được, bị anh quyến rũ mất rồi, em đến đây!"
"Oa a a!! Quá, quá lớn, không...ưm, hm...ư...cậu, cậu đi ra..."
"Xin lỗi, em gấp quá, nhưng mà anh trai..."
"A~ ư..."
Vương Tuấn Khải hôn lên môi y, khẽ cười: "Em thích anh."
Nói xong liền đỉnh mạnh thắt lưng, chôn vật kia sâu vào người Vương Nguyên. Cảm giác tiến nhập bên trong y khiến hắn run rẩy, thỏa mãn lấp đầy, đầu nấm sục sạo bới móc hỗn loạn, lúc mạnh lúc nhẹ, lúc cương lúc nhu, dồn Vương Nguyên vào bể dục vô hạn.
"Vô sỉ...tôi không tin..."
"Thì làm cho đến bao giờ anh tin mới thôi."
Bản chất của ác ma vẫn không thay đổi được đâu.
"Anh trai, nhìn đi, em không nói dối đâu, anh đẹp lắm..."
Vương Tuấn Khải vừa nói vừa kéo dạng hai chân y ra, đối diện với chiếc gương trong phòng, để Vương Nguyên nhìn không sót cảnh gì. Y ẩn ẩn nhộn nhạo, hai mắt đầy sương căng ra ngắm chính mình có bao nhiêu câu dẫn, gương mặt đỏ bừng nóng như muốn đốt cháy. Thứ dã man kia vẫn không ngừng ra vào dâm huyệt của y, màu tím đỏ lẫn kích thước dọa người làm y thở gấp, to như vậy, chỗ kia có thể chứa được sao...
Hắn búng búng lên ngọc trụ phơi bày trong không khí khiến Vương Nguyên vặn vẹo người, côn ŧɦịŧ nằm bên trong nội huyệt bị động tác này mà chạm đến điểm G, thế là y nhũn ra, tùy ý để mặc hắn bày bố. Vương Tuấn Khải hài lòng bóp nắn đầṳ ѵú phát tao, mười ngón tay uyển chuyển di động xoa đến xoa đi, ngay cả khi đầṳ ѵú không phải là điểm mẫn cảm của Vương Nguyên, y cũng không nhịn được ngâm nga ngọt nị, vô thức nâng người ma sát cơ thể hắn.
Nhiệt độ giữa hai người hòa quyện thành một, tiếng thở dốc rêи ɾỉ xen lẫn âm thanh nước dính dấp văng vẳng hồi lâu mới dừng lại, Vương Nguyên "a" một tiếng bắn ra, bên trong y cũng bị một cỗ dịch nóng bỏng tấn công.
"Em thích anh em thích anh em cực kỳ thích anh..." Vương Tuấn Khải thì thào: "Từ lúc nhìn thấy anh đã thích anh, nhưng em cứ nghĩ đó là vì ghen tỵ, ghen tỵ tại sao anh lại đẹp như vậy, sao lại đối xử với em lạnh lùng như vậy..."
Vương Nguyên xụi lơ nằm trong lòng hắn, mãi mới nhẹ giọng đáp: "Tôi sợ..."
"Anh...sợ cái gì?"
Y cắn môi, thở dài: "Tôi sợ mình...sẽ...sẽ thích cậu...Ư...đừng làm nữa, tôi mệt lắm..."
"Không làm không làm." Hắn cuống quít nâng cằm Vương Nguyên lên, mắt sáng lòe: "Anh đã thích em từ nhỏ?"
"Không có, chẳng qua lúc đó nhìn cậu vừa tròn vừa nộn, có mùi sữa..." Ai làm fan của Nguyên vương hẳn là phải biết y rất thích uống sữa đi!
"..."
"Tôi, tôi muốn ngủ!!"
"Hảo hảo hảo, đợi em tẩy rửa cho anh xong chúng ta cùng ngủ." Lý do như vậy rất đáng trừng phạt! Không cho ngủ!
"Cậu...! Ô...Tôi, tôi không thể tin cậu được!! Buông tôi ra a a a!!!"
END
Bởi vì nửa đường tài xế phát hiện Vương Nguyên không mang tiền, lập tức đuổi y xuống vỉa hè, mặc kệ mặt mũi người nổi tiếng gì gì đó có bao nhiêu phân lượng. Phỏng chừng sáng mai trên trang đầu tiên của Truyền thông thời báo sẽ đăng tin tức: Người mẫu Nguyên vương vừa thoát khỏi scandal ảnh nóng đã vướng vào một vụ quỵt tiền taxi.
Vương Nguyên đoán bọn họ sẽ lại thêm mắm dặm muối biên chế ra một câu chuyện y bị đại gia bao dưỡng ném ra khỏi nhà cho xem.
Nhưng mà, có quan trọng sao?
Chỉ còn một đoạn đường không xa, y quyết định chạy bộ về nhà. Bình thường thể lực Vương Nguyên rất tốt, nhưng do thiếu máu chưa hồi phục hoàn toàn cùng với ban đêm sương muối buốt giá, hít thở nhanh khá khó khăn, tốc độ của y bị giảm thiểu đáng kể. Đợi đến khi về đến nhà, đại khái đã cách lúc rời bệnh viện khoảng mười lăm phút.
Thời gian này đã đủ để Benjamin ám toán Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên phát run, nghĩ đến cảnh đứa em trai kia bị điện giật hôn mê, sau đó tên bác sĩ tàn nhẫn gϊếŧ chết hắn, phân thây chế tạo thành búp bê thạch cao...Y hít sâu một hơi trèo qua cổng nhà cao hai mét, cũng không biết lấy đâu ra sức lực hùng hổ chạy một mạch lên phòng Vương Tuấn Khải.
Vương Nguyên không nói lời nào, vung chân đá một cước gãy cả bản lề cửa, trừng mắt nhìn hai kẻ đang đứng trong phòng.
"Vương Nguyên!"
Vương Tuấn Khải vốn dĩ đang chế trụ cổ tay Benjamin, thấy Vương Nguyên đùng đùng sát khí im lặng quỷ dị, thình lình nhào tới cầm chiếc ghế xoay trong phòng ném vào đầu Benjamin, lập tức tránh xa ra kẻo văng miểng. Benjamin không kịp phản kháng, trúng một đòn, còn chưa kịp đứng dậy đã ăn tiếp chiêu thức đấm đá giật túi bụi của người nào đó. Vốn dĩ gã đã bị Vương Tuấn Khải bỏ thuốc vào trà, đầu óc mơ hồ không phân biệt đâu là hư thực, lúc này nếm trọn toàn bộ võ công thâm hậu của Nguyên vương, triệt để nằm bất động.
Vương Tuấn Khải liếc nhìn Benjamin lóp ngóp hôn mê, trong đầu đột nhiên lóe lên một suy nghĩ.
"Vương Tuấn Khải!!"
Vương Nguyên vừa xoay người đã thấy Vương Tuấn Khải ngã tự do, hai mắt nhắm tịt bất động. Y hoảng loạn vội vàng túm hắn lại, vỗ vỗ hai má hắn, run rẩy lắng nghe nhịp thở yếu ớt của người trong lòng.
"Mau...tỉnh lại, đừng dọa tôi..." Cảm giác mình đang rơi xuống hầm băng, Vương Nguyên không biết làm gì khác là không ngừng lay người Vương Tuấn Khải, khàn giọng như sắp khóc đến nơi: "Vương Tuấn Khải,..."
"Vương Tuấn Khải,...đừng đóng kịch nữa...đừng ngủ nữa..."
"Tuấn Khải, cậu...tôi sẽ tha thứ toàn bộ cho cậu, đừng dọa tôi mà..."
Khải ảnh đế quả thật không phải kẻ có tiếng không có miếng, nằm trong lòng Vương Nguyên giả chết đến vô cùng thuần thục, không uổng công mấy năm làm diễn viên đúc kết ra một đống kinh nghiệm cải trang. Vương Tuấn Khải nghe Vương Nguyên lẩm bẩm mà nội tâm vừa ngọt ngào vừa chua xót không nói nên lời, hóa ra không chỉ mình hắn đơn phương nảy sinh tình cảm, mà Vương Nguyên cũng...
Thế giới tĩnh lặng bất ngờ, Vương Tuấn Khải nhận ra điều không đúng.
"Vương Nguyên?" Hắn hé mắt ra, nhìn thấy Vương Nguyên gục đầu xuống người mình, đã bất tỉnh từ khi nào.
"Anh trai!"
Lần này đến lượt Vương Tuấn Khải bị dọa sợ, hắn sao có thể quên y còn đang mang vết thương trên người! Vội vàng nâng thân người mềm oặt của Vương Nguyên dậy, hắn lôi điện thoại muốn gọi cấp cứu, một bàn tay trắng bệch chụp lấy điện thoại hắn, Vương Nguyên mở trừng trừng hai mắt lẳng lặng nhìn Vương Tuấn Khải.
Không có thị uy, không có giận dữ, nhưng yên lặng trong đó khiến hắn giật thót.
"Cậu đã không sao." Vương Nguyên bình tĩnh nói, đẩy hắn ra đứng dậy: "Diễn đạt lắm, nếu không phải tôi cũng là người trong nghề thì còn lâu mới phát hiện ra cậu giả vờ."
"Anh trai..."
"Không còn vấn đề gì, tôi về bệnh viện đây, cảnh sát sẽ đến nhanh chóng." Y lạnh lùng nói, thái độ xa cách chẳng giống người vừa bất chấp sương gió lao đến cứu Vương Tuấn Khải. Bước rẻ ngoặt 180 độ khiến Vương Tuấn Khải sững sờ đôi lát, vội vàng chạy theo: "Em đưa anh đi!"
"Không làm phiền cậu."
"Không phiền, anh trai, em đưa anh đi!!"
"Cậu đây là muốn tôi mãi mãi sống trong bệnh viện chứ gì?" Vương Nguyên bỗng dưng nhếch miệng cười, khóe môi nhợt nhạt nứt ra một đường, máu đỏ loang ra. Y khó chịu vươn lưỡi liếm, vị tanh ngọt đáng buồn nôn trôi tuột xuống cổ họng. Lúc đi ngang Benjamin đang nằm sõng xoài không biết trời trăng mây nước, Vương Nguyên nhăn mặt cầm cái bình hoa ném chát vào đầu gã, đầu Benjamin nổi lên cục u bọng nước, y còn chưa hả giận mà đạp đạp lên mặt gã ta vài cái...Tốt lắm, y đã muốn làm vậy từ lâu rồi!
"Anh trai..." Vương Tuấn Khải lẽo đẽo phía sau, y liền quay lại nhấc cái đèn bàn lên: "Cũng muốn thử?"
"Không phải..."
Rốt cuộc khi Vương Dĩ Hạo gấp gáp chạy về nhà, thấy hai đứa trẻ vẫn bình an thì thở phào một cái, sau đó cảm thấy không khí không đúng lắm, liền mở to mắt nhìn. Vương Nguyên sắc mặt âm u bước tới giật chìa khóa trên tay ông, không nói không rằng nhảy lên xe phóng vèo đi mất. Mà Vương Tuấn Khải lại ngẩn người nhìn theo, vẻ mặt biến hóa hồi lâu, nặn ra nụ cười cực kỳ quỷ dị.
Vương Dĩ Hạo không tự chủ chà xát cánh tay, mới ra ngoài có một chút, ai tẩy não tụi nhỏ rồi?
...
Hai tháng sau, cảnh sát Đội trọng án lập được chiến công lớn, đã xử lí sạch sẽ toàn bộ vụ án có liên quan đến sát thủ phân thây, trong đó công lao giúp đỡ của Khải ảnh đế là không thể chối bỏ. Có điều Khải ảnh đế không hề tự phụ - ở lại nhận phỏng vấn chiến công hình sự đầu tiên của mình - mà xách theo vali chạy đến đảo Hawaii, gió cuốn lốc quét vù vù chuồn mất, so với hung thủ còn lẩn nhanh hơn. Đội trưởng Đội trọng án bất đắc dĩ tiếp đãi các phóng viên, hận không thể túm Vương Tuấn Khải ra đập vài phát, thầm oán hận hắn chỉ biết đem đốm lửa bỏng vứt cho anh. Nhưng khi được hỏi, trong suốt quá trình hợp tác điều tra, Đội trưởng cảm thấy Khải ảnh đế là người như thế nào, ánh mắt Đội trưởng lập tức hiện lên vẻ tán thưởng, giọng điệu quý trọng như nói về một chiếu hữu thân thiết:
"Cậu ta ấy à, là kiểu người lấy kẻ thù làm mục tiêu, sớm đã yêu một người nhưng lại cứ thích làm người ta đau khổ, giờ thì phải trả giá đi thôi..."
Bất quá, đám phóng viên thị phi đầy mình trực tiếp cắt bỏ lời tâm sư nhiệt huyết hiếm thấy của Đội trưởng, đăng bài giật tít có đột nóng phi thường phi thường kinh khủng:
[Mơ hồ sự thật Khải ảnh đế có bạn gái?]
[Đâu là chân tướng về người tình bí mật của Khải ảnh đế?]
Các nhóm fans gào thét chít chít suốt ba ngày, đến khi lễ trao giải nam diễn viên xuất sắc nhất vẫn không thấy Khải ảnh đế trở lại, nghe nói là hắn làm việc quá nhiều sinh bệnh, đang tiếp nhận điều trị ở Hawaii.
[Các người quá quắt lắm đấy nhé, đại vương của chúng tôi thâm hụt sức khỏe, lại nhằm lúc này đăng tin vịt muốn hạ thấp lượng fans của anh ấy sao? Đừng có mơ!]
[Lầu trên +1, đừng tưởng dùng phương pháp xấu xa này kéo chân giải Ảnh đế của idol chúng tôi, tương du mau biến đi!]
[Lầu trên +10086]
[...]
Về phần nhân vật trung tâm của hàng loạt các tòa soạn đắt giá, lúc này đang đeo kính râm đứng trên bãi biển, trên trán viết hai chữ "nguy hiểm" nhìn quanh quất các mái dù che, cuối cùng cũng bắt được mục tiêu.
"Ảnh đế vô địch có tình nhân à..." Người nằm trên ghế võng khẽ lẩm bẩm, đôi mắt xinh đẹp sau vành mũ khẽ nheo lại, khóe môi yêu nghiệt nở nụ cười lạnh: "Quả nhiên..."
"Quả nhiên cái gì?" Hơi thở nóng rực phả xuống lỗ tai ngưa ngứa, Vương Nguyên giật mình quay đầu nhìn Vương Tuấn Khải, mở to mắt kinh ngạc: "Cậu ở đây làm gì?!"
"Dưỡng bệnh a, trong này có ghi mà." Hắn chỉ vào Ipad trên tay Vương Nguyên, vô tội chớp mắt: "Anh trai, anh vô tâm quá đó, có mỗi một đứa em mà cũng không chăm lo tử tế, làm sao ăn nói với hai ba ba đây?"
Vương Nguyên hừ một tiếng: "Tôi đang nghĩ làm sao ăn nói với người yêu cậu mới đúng."
"Anh ghen?" Kẻ nào đó thò móng vuốt chạm vào người đẹp, bị người đẹp đập rớt, liền nhe răng cười tà tà: "Đúng là ghen thật rồi!"
"Ê này! Cậu làm gì?!" Đột nhiên bị bế bổng lên khiến y mất thăng bằng, hốt hoảng bám lấy cổ Vương Tuấn Khải, lập tức bị hắn hôn lưỡi, đỏ mặt điên cuồng giãy đánh: "Ưʍ.. ưm!!"
"Hoét~" Chẳng biết là ai mở đầu phong trào, đám người trên bãi biển lập tức huýt sáo cười nắc nẻ, tư tưởng phóng khoáng khiến họ nhìn hai đại nam nhân hôn nhau cũng không bài xích, ngược lại còn khum tay nói câu tiếng địa phương mà Vương Nguyên nghe không hiểu. Y âm thầm siết tay véo mạnh vào hông Vương Tuấn Khải, hắn bị véo đau vội buông ra, nhưng thủy chung vẫn không thả y xuống mà ôm luôn lên phòng khách sạn.
"Cậu..! Bỏ tôi xuống...!"
"Phòng 521, rất có ý tứ. Lady, please give me the key."
Nữ phục vụ quy củ cười một cái, nháy mắt: "Have a sweet day."
Vương Tuấn Khải tặng cô một nụ hôn gió, ôm mỹ nhân trong tay lên phòng.
Mãi đến khi bị thả lên giường, Vương Nguyên mới lấy lại được tự do, căng thẳng nhìn Vương Tuấn Khải. Hắn hiểu được nguyên nhân tại sao y lại cảnh giác như vậy, trong lòng chùng xuống, giơ hai bàn tay trống trơn lên đầu hàng: "Sir, anh trai, mỹ nhân, em sẽ không làm gì."
"Cậu...cậu đi ra..." Vương Nguyên muốn đuổi hắn đi, lại thấy hắn phong trần mệt mỏi đứng cạnh bên giường, có chút không đành lòng: "Đến, đến sofa mà ngồi..."
Khải ảnh đế đã học nhuần chiêu được nước làm tới, sà xuống ôm lấy y dụi dụi vài cái: "Đã mấy ngày em không có ngủ, bận việc giải quyết Benjamin mệt muốn chết..."
Người Vương Nguyên run lên một chút, đẩy cái đầu đang cọ loạn lên người mình: "Vậy cứ ngủ đi, tôi không làm phiền cậu..."
"Việc của anh đối với em một chút cũng không phiền."
"Này...Vậy cậu cũng không thể ngủ ở đây được, tôi xuống thuê phòng khác cho cậu...A!"
"Đừng đi, anh trai." Hắn đột ngột kéo giật y lại giam trong vòng tay, tham lam ngửi mùi nắng rơi trên đầu vai ấm nóng, có chút đáng thương thấp thỏm cầu y: "Em nhớ anh, làm ơn đừng đi..."
"Anh trai..." Hắn dùng một tay siết y, tay còn lại cởi cái áo pull dài tay trên người xuống, lộ ra vết sẹo nhỏ xíu trên bắp tay: "Anh xem, em còn đánh nhau cùng Benjamin một chặp, đau quá nè..."
Khổ nhục kế đã diễn qua rồi!
Vương Nguyên thổ tào mắng thầm, đừng hòng qua mặt tôi!
Cái tên trâu bò lúc nhỏ đánh nhau luôn đánh thắng tôi, không có tư cách nói câu đó!
"Anh trai, chẳng lẽ anh không "muốn" sao...Chúng ta đã thật lâu thật lâu không cùng nhau..."
Vương Nguyên hít một hơi, bắt đầu chuyển qua Mỹ nhân kế? Okay, tôi chiều!
Nguyên vương đỉnh đỉnh đại danh nhanh như cắt xoay người giẫm lên ngực Khải ảnh đế, từ phía trên nhìn xuống quát lớn: "Cậu yên phận chút thì dễ xẹp đi tí đẹp trai nào à? Cậu nên dành cái của nợ hai tháng kia cho người yêu của cậu đi!! Cút xéo cho khuất mắt tôi, đỡ phải khiến tôi bực mình!!"
"A, anh trai ăn dấm chua thật đáng yêu." Khải ảnh đế thuận thế hôn hôn lên gan bàn chân cách mặt mình không xa, đầu lưỡi vụиɠ ŧяộʍ liếm qua da thịt non mịn, thành công dọa Vương Nguyên rụt chân về. Hắn có thể buông tha dễ như vậy sao? Như vậy thì chẳng phải Khải ảnh đế đâu!
"Cậu làm gì, a...!"
Vương Nguyên bị hắn kéo ngã, từ bàn chân đến bắp đùi trong mềm mại bị đầu lưỡi liếm qua một lần. Y rùng mình muốn giật chân về, hắn đã vói tay vào quần short, kéo phăng cả quần short lẫn quần trong xuống, say mê hôn lên tính khí nằm im của y, cười nhẹ một tiếng liền ngậm vào luôn.
Cái này, diễn biến tình tiết cũng quá nhanh rồi!
"Cậu, mau dừng lại... ư...mau dừng lại...Ngô..." Miệng vừa ấm vừa nóng, ẩm ướt nhu mềm lại được chăm sóc tỉ mỉ khiến Vương Nguyên thở dốc, đưa tay yếu ớt đẩy hắn ra: "Đừng như vậy.. đừng...A..."
Vương Tuấn Khải vừa mút mát qυყ đầυ, vừa quan sát vẻ mặt phiếm hồng của y, cố tình liếm cho y bắn ra, nuốt xuống toàn bộ. Lần đầu tiên bị chơi trò thổi tiêu thế này, đối phương còn là người trước kia luôn dùng dụng cụ tình thú tra tấn y, Vương Nguyên thất thần đôi chút rồi hồi phục, phức tạp nhìn hắn.
"Em sẽ không bao giờ tổn thương anh nữa." Vương Tuấn Khải trịnh trọng thề thốt, ánh mắt kiên định không cho phép Vương Nguyên trốn tránh: "Em dùng cả tính mạng của mình để hứa, xin hãy tin em."
Cậu...
Cậu...cậu...cậu...
...
"Cậu bảo tôi làm sao mà tin cậu được chứ...A, đừng đừng...! Đừng chạm vào nơi đó...Ưʍ..."
Vương Nguyên nức nở đánh vào người đang hôn y, hai chân gập thành chữ M gác lên vai Vương Tuấn Khải, toàn thân xícɦ ɭõa cọ xát với ga giường, tính khí phía trước bị hắn tinh tế xoa nắn, đã trướng to một vòng. Hậu huyệt bên dưới chứa ba ngón tay của hắn, bị hắn dùng ngón tay chơi tới dâʍ ŧɦủy̠ ròng ròng, nhục tràng không biết xấu hổ hút chặt ngón tay, ứa ra càng nhiều nước làm y thẹn quá hóa giận, cắn lên vai hắn.
Chút gãi ngứa này đối với Vương Tuấn Khải không là vấn đề, hắn thậm chí còn vì y phản kháng mà vui vẻ, ngón tay ở bên trong tràng bích khuấy mạnh một cái, Vương Nguyên căm tức nhả ra, run rẩy cương tiếp.
Vương Tuấn Khải tách huyệt khẩu dính dấp ra, tham lam nhìn ngắm, cắn nhẹ cái mông đĩnh kiều dẻo dai của y:
"Không hổ danh là vương bài của Tinh Hoa Truyền Thông, ừm, chỗ kia nữa, màu sắc của nó mới đẹp làm sao!"
"Ư...hạ lưu..."
Vương Nguyên mất nhiều sức mới mắng được thành tiếng, y bị hắn ôm vào lòng, lưng kề sát người hắn, cánh mông nhỏ va chạm cùng đũng quần nóng rực gồ lên làm hậu huyệt hưng phấn hé ra, tiếng nước nhóp nhép vang càng lớn. Vương Nguyên vô lực mắng thầm, da thịt kề cận cảm nhận được đối phương cũng hưng phấn không kém, lòng tự tôn mới được xoa dịu một chút. Vương Tuấn Khải ôm người mình thích, du͙ƈ vọиɠ bành trướng mỗi lúc một lớn, hai mắt nóng rực nhìn bộ dáng ngập tràn tình sắc của người trong lòng, rốt cuộc không nhẫn được nữa, kéo khóa quần hung hăng cắm vào.
"Anh trai, em không nhịn được, bị anh quyến rũ mất rồi, em đến đây!"
"Oa a a!! Quá, quá lớn, không...ưm, hm...ư...cậu, cậu đi ra..."
"Xin lỗi, em gấp quá, nhưng mà anh trai..."
"A~ ư..."
Vương Tuấn Khải hôn lên môi y, khẽ cười: "Em thích anh."
Nói xong liền đỉnh mạnh thắt lưng, chôn vật kia sâu vào người Vương Nguyên. Cảm giác tiến nhập bên trong y khiến hắn run rẩy, thỏa mãn lấp đầy, đầu nấm sục sạo bới móc hỗn loạn, lúc mạnh lúc nhẹ, lúc cương lúc nhu, dồn Vương Nguyên vào bể dục vô hạn.
"Vô sỉ...tôi không tin..."
"Thì làm cho đến bao giờ anh tin mới thôi."
Bản chất của ác ma vẫn không thay đổi được đâu.
"Anh trai, nhìn đi, em không nói dối đâu, anh đẹp lắm..."
Vương Tuấn Khải vừa nói vừa kéo dạng hai chân y ra, đối diện với chiếc gương trong phòng, để Vương Nguyên nhìn không sót cảnh gì. Y ẩn ẩn nhộn nhạo, hai mắt đầy sương căng ra ngắm chính mình có bao nhiêu câu dẫn, gương mặt đỏ bừng nóng như muốn đốt cháy. Thứ dã man kia vẫn không ngừng ra vào dâm huyệt của y, màu tím đỏ lẫn kích thước dọa người làm y thở gấp, to như vậy, chỗ kia có thể chứa được sao...
Hắn búng búng lên ngọc trụ phơi bày trong không khí khiến Vương Nguyên vặn vẹo người, côn ŧɦịŧ nằm bên trong nội huyệt bị động tác này mà chạm đến điểm G, thế là y nhũn ra, tùy ý để mặc hắn bày bố. Vương Tuấn Khải hài lòng bóp nắn đầṳ ѵú phát tao, mười ngón tay uyển chuyển di động xoa đến xoa đi, ngay cả khi đầṳ ѵú không phải là điểm mẫn cảm của Vương Nguyên, y cũng không nhịn được ngâm nga ngọt nị, vô thức nâng người ma sát cơ thể hắn.
Nhiệt độ giữa hai người hòa quyện thành một, tiếng thở dốc rêи ɾỉ xen lẫn âm thanh nước dính dấp văng vẳng hồi lâu mới dừng lại, Vương Nguyên "a" một tiếng bắn ra, bên trong y cũng bị một cỗ dịch nóng bỏng tấn công.
"Em thích anh em thích anh em cực kỳ thích anh..." Vương Tuấn Khải thì thào: "Từ lúc nhìn thấy anh đã thích anh, nhưng em cứ nghĩ đó là vì ghen tỵ, ghen tỵ tại sao anh lại đẹp như vậy, sao lại đối xử với em lạnh lùng như vậy..."
Vương Nguyên xụi lơ nằm trong lòng hắn, mãi mới nhẹ giọng đáp: "Tôi sợ..."
"Anh...sợ cái gì?"
Y cắn môi, thở dài: "Tôi sợ mình...sẽ...sẽ thích cậu...Ư...đừng làm nữa, tôi mệt lắm..."
"Không làm không làm." Hắn cuống quít nâng cằm Vương Nguyên lên, mắt sáng lòe: "Anh đã thích em từ nhỏ?"
"Không có, chẳng qua lúc đó nhìn cậu vừa tròn vừa nộn, có mùi sữa..." Ai làm fan của Nguyên vương hẳn là phải biết y rất thích uống sữa đi!
"..."
"Tôi, tôi muốn ngủ!!"
"Hảo hảo hảo, đợi em tẩy rửa cho anh xong chúng ta cùng ngủ." Lý do như vậy rất đáng trừng phạt! Không cho ngủ!
"Cậu...! Ô...Tôi, tôi không thể tin cậu được!! Buông tôi ra a a a!!!"
END
Bình luận truyện