Canh Cua Viên 1 [Khải Nguyên]

Chương 99: Búp Bê Nam Thần [1]



Hiện đại. Hài. Huyền huyễn. Búp bê phúc hắc công x Yêu nghiệt thụ.

1.

Thân là một nam thần ở Tối Sắc giới, vẻ ngoài của Vương Tuấn Khải tuyệt đối có thể xếp vào hàng thần nhân cộng phẫn, đổ nước nghiêng thùng, trăm người si mê vạn người trầm hãm, khiến cho toàn bộ chúng thần ganh tỵ không dứt, oán hận có thể chất thành đống đủ đè chết chính bản thân hắn.

Đây tuyệt đối là một cái tai họa trời sinh.

Có điều hắn bị phạt không phải do kiêu ngạo ngang ngược, cũng không phải hống hách bá đạo chèn ép chúng sinh, càng không phải lưu luyến bụi bông trêu hoa ghẹo nguyệt đi khắp nơi làm xằng làm bậy, mà là do nam thần Vương Tuấn Khải quá – lãnh – cảm.

Đúng vậy, các bé không nghe lầm đâu, chính là lãnh cảm – không nảy sinh hứng thú gì đối việc chuyện phòng the.

Trong khi các nam thần khác chỉ mới thành niên đã có nhiều vị phu nhân dưới gối, trong nhà còn lót thêm cả chục cung nữ hành phòng, thậm chí chưa thấy đủ mà chạy ra ngoài thông đồng ba cô bốn cậu, phong hoa tuyết nguyệt, thì Vương Tuấn Khải chỉ chăm chăm chui đầu vào căn phòng dược của hắn, một lòng một dạ son sắt bào chế nghiên cứu dược, đã qua tuổi mười tám vẫn không hề có ý định tìm ý trung nhân sinh con đẻ cái, quả thật nhàn vân nhã hạc đến mức phiền muộn.

Nhưng hắn không để ý không có nghĩa là chẳng ai quan tâm nha!

Phụ vương mẫu hậu của nam thần đối với căn bệnh chẳng biết từ đâu rơi xuống này của con trai vô cùng lo lắng, từ sau khi phát hiện nam thần không nổi lên một tia hứng thú với các tiên nữ xung quanh mình, phu phụ lão thần tâm sầu bạch phát, cơ hồ một đêm trắng tóc vì sợ. Chúng thần lặng lẽ an ủi hai người, cho rằng tiên nữ không đủ gợi lên ái tâm của Vương Tuấn Khải, đề nghị nên đổi phương thức khác thức tỉnh sắc dục của hắn.

Năm thứ nhất, phụ huynh đáng kính tìm về hàng loạt các tiểu nữ hài mười lăm mười sáu tuổi, ngây thơ trong sáng dịu dàng như thu thủy, nhấc tay nhấc chân quý khí hoa lệ, quả thật mềm mại mỏng manh khiến người ta không nỡ khi dễ. Kết quả, Vương tiểu nam thần – một cái liếc mắt cũng không thèm phát, gặp người ta ứ thèm ừ hử câu nào.

Năm thứ hai, đôi vợ chồng già hy vọng tràn trề rinh về một cô gái lớn hơn nam thần tận hai trăm tuổi, nhan sắc mỹ miều, thành thục ổn trọng rất có dáng vẻ của một ngự tỷ. Kết quả, nam thần xem nàng ta như bà bà mà đối đãi, một tiếng vâng hai tiếng dạ, đảnh lễ cúi chào cực kỳ quy củ...Ngự tỷ chịu không nổi thái độ kính trên nhường dưới của nam thần, chủ động rút lui.

Năm thứ ba, tộc hồ ly dưới chân núi mang quà đến bái phỏng Vương Tuấn Khải vì hắn từng cứu con trai nhà người ta, thiếu niên kia mắt phượng mày ngài, dung mạo ma mị so với Đắc Kỷ không hề kém cạnh, vừa nhìn thấy nam thần đã nhất kiến chung tình, ngại ngùng nép về phía sau nhưng ánh mắt nóng bỏng chíu chíu chíu vẫn xoát đến trên người nam thần, bày tỏ lòng ái mộ si mê ngây dại. Phu phụ lão thần hai người nghĩ thầm, lẽ nào Vương Tuấn Khải thích nam nhân chứ không phải nữ nhi? Thật ra nó phóng khoáng hơn người bình thường?

Kỳ thực, hai người suy nghĩ nhiều rồi.

Vương Tuấn Khải vừa nhìn thấy con người ta đã phán một câu hùng hồn: hoặc là làm thuộc hạ để hắn sai sử, hoặc là làm lô đỉnh thử thuốc cho hắn, còn không thì say good bye ngay tức khắc không cần đắn đo.

Vị hồ ly mỹ thiếu niên kia thẹn hóa quá hóa giận, tung tin đồn Vương đại nam thần không những mắc bệnh rối loạn nội tiết tố, hormone suy giảm mà còn ‘lên’ không được. Này đối với nam nhân chính là sỉ nhục rất lớn biết không! Điều đáng sợ nhất là thái độ của Vương Tuấn Khải sau khi nghe xong chuyện bê bối của mình cũng chẳng mảy may phản ứng, càng khiến bàn dânt thiên hạ khẳng định nghi hoặc của mình hơn, nhất nhất cho rằng Vương nam thần mắc bệnh khó nói.

Vì thế cho nên, vào một ngày đẹp trời không một gợn mây, đôi phu phụ lão thần cuối cùng cũng không nhịn được nữa, một cước đem con trai mình đá bay xuống hành tinh gọi là Trái Đất, trực tiếp đem nam thần khốc suất cuồng bá duệ tống thẳng vào nơi có dân số đông nhất, vừa cầu khẩn vừa hy vọng tỷ lệ gia tăng tự nhiên của đất nước kia sẽ cải biến tình hình tâm lý con trai mình, mang lại kỳ tích.

Chẳng hiểu là hôm đó vật đổi sao dời vận số muôn màu hay là lão thần đá không đúng chân, Vương Tuấn Khải nam thần cứ như vậy rơi tõm, không đúng, là rơi ầm vào một chiếc xe chở hàng màu vàng chóe, xuyên qua lớp sắt thép không có nhiệt độ, thành công nhập xác hoàn hồn.

Nói như vậy thì cũng có hơi quá.

Thật ra là nhập vào một con búp bê.

Vương Tuấn Khải từ nhỏ tiếp xúc với khôi lỗi (con rối) không thiếu, nhưng khôi lỗi tinh xảo chân thật như thế này là lần đầu tiên. Hắn ở trong cái hộp dài như quan tài rùng rùng chuyển mình vài cái, trong bóng tối trơ mắt nhìn chằm chằm hai bàn tay bằng cao su buna tỉ mỉ linh hoạt như tay người, các đốt ngón tay và khớp xương hoạt động trơn tru co dãn, không nén nổi nghi hoặc. Vương Tuấn Khải trước kia đã từng đến Trái Đất một lần nhưng khi ấy trình độ khoa học kỹ thuật chưa cao, người Tây dương cùng con dân Thiên triều vẫn còn tranh chấp mấy cái mỏ dầu cùng vàng lát. Hắn âm thầm dùng tinh thần lực điều tra một chút, biết là do con đường tơ lụa và chế độ bế quan tỏa cảng đã bị bãi bỏ nên kinh tế nơi này mới có thể phát triển. Trái Đất đã từng trải qua một lần thanh tẩy của ý thức thiên nhiên, tận thế xảy ra khiến dân số sụt giảm nghiêm trọng, hiện giờ nơi này là khu vực đông dân nhất, cũng phồn hoa nhất, khoa học kỹ thuật là nền tảng sinh tồn. 

Cho nên việc một con búp bê tình thú xuất hiện ở đây cũng không có gì lạ.

Cái hắn muốn nói là, đồ chơi hiếm có khó tìm thế này, lại dùng trên người một thanh niên.

Quần áo trắng muốt mềm mại tầng tầng rơi xuống đất, đại nam thần bị đặt trên giường lớn mở mắt nhìn cậu trai trần trụi dán sát vào người mình, da thịt mát mẻ mịn màng như có như không cọ xát lên người hắn, dù ở trong thân thể của một con búp bê vô tri nhưng hắn lại nảy sinh những rung động khát thường. Thanh niên kia rất đẹp, bất quá so với những người hắn từng gặp ở Tối Sắc giới không đáng nhắc đến, cùng lắm chỉ miễn cưỡng xếp vào hàng thanh tú đáng yêu, dễ gây thiện cảm. Thế nhưng vì sao kẻ quanh năm không động sắc ý – thanh tâm quả dục như hòa thượng là hắn lại bị khơi mào du͙ƈ vọиɠ?

Phải chăng là do con búp bê này?

“Hàng hơi cứng một chút, nhưng rất giống người thật.” Cậu trai không một mảnh vải bò lên nhìn đăm đăm vào mặt búp bê, liếm liếm môi vài cái: “Có điều giống quá thì mình lại có cảm giác đang gian thi.(*)”

Đôi mắt thanh niên rất sáng, mang theo chút tà mị mê ly, dụ hoặc khuynh đảo, chậm rãi áp sát môi búp bê.

Nam thần có cảm tưởng muốn ngừng hô hấp.

“Không nên, sẽ mất khẩu vị lắm.” Cậu trai lắc lắc đầu, kéo bảng hướng dẫn sử dụng ra nhìn nhìn, tiếp tục lẩm bẩm: “Không ngờ búp bê tình thú lại có nhiều công năng như thế, biết vậy đã mua sớm một chút...”

Vương Tuấn Khải nghĩ, hắn không được cau mày, hắn hiện giờ là một con búp bê không có linh hồn, nếu bị cậu trai này phát hiện sẽ gây nên chuyện huyên náo cỡ nào a? Mà một con búp bê tình thú biết biểu cảm không phải rất dọa người sao? Ân, bất biến địch vạn biến, chờ xem đối phương làm gì.

Vương nam thần tuyệt đối không khai báo: hắn thật ra cũng muốn biết búp bê tình thú thì có công năng gì.

Cậu trai mò mẫm dưới gang bàn chân hắn một hàng dữ liệu chìm, nhập mật mã cài đặt cùng các thủ tục đơn giản xong, leo lên người búp bê ngồi xuống, nhẹ giọng ra lệnh: “Ngồi dậy.”

Búp bê Vương Tuấn Khải lập tức theo mệnh lệnh ngồi nghiêng chín mươi độ, khoảng cách giữa hắn và cậu trai lập tức thu hẹp, nam thần có thể nhìn thấy rất rõ đôi mắt lấp lánh tinh tú như sao sa của đối phương, gò má xinh đẹp trắng nõn không tỳ vết, hai cánh môi hồng hồng phun ra chuỗi nhiệt khí nóng rực, khép mở cực kỳ ma mị: “Ôm ta.”

Cậu trai được búp bê bao trọn trong lòng, cười khẽ một tiếng, thân thể xinh đẹp dụ nhân nhẹ nhàng ma sát lên búp bê, quỳ xổm lên từ phía trên nhìn xuống, thử nâng đầṳ ѵú mềm mại đến trước miệng búp bê: “Không biết có ăn được không...”

Búp bê đương nhiên không có lưỡi, nhưng Vương Tuấn Khải thì có.

“A....” Cậu thanh niên bị liếm một cái, dù có chút giật mình nhưng không thể ngờ là cảm giác kia cực kỳ tê dại, vội vàng cầm lấy đầṳ ѵú nhét vào miệng búp bê: “Mút, mút đi...A...A...Ư...”

Nam thần nghe âm thanh mất hồn thoát ra từ cổ họng mảnh mai của cậu trai, cái lưỡi nóng rực đảo qua đảo lại đầṳ ѵú đỏ tươi. Cảm giác xương cốt rần rần rung chuyển, máu huyết trong người càng lúc càng nhanh này là sao a? Hắn hơi ngây ngẩn, theo mệnh lệnh của cậu trai ra sức liếʍ ʍúŧ đầṳ ѵú, bàn tay bắt đầu không an phận di chuyển dọc theo sống lưng cậu trai mà vuốt ve, khiến cho nhân nhi trong lòng hắn chịu kíƈɦ ŧɦíƈɦ vặn vẹo không ngừng, rêи ɾỉ càng thêm thực cốt tiêu hồn.

“Ưʍ...Ưʍ...Thật sự...rất...a...rất sướng...” Cơ thể vừa mới trưởng thành của cậu vốn rất mẫn cảm, trước giờ chỉ thử tự an ủi qua, chung quy là chưa có ai chạm vào. Lúc này dù chỉ là một con búp bê nhưng cũng đủ làm cậu hưng phấn đến mức run rẩy động tình, toàn tâm toàn ý phát ra mị thái mê người câu nhân nhất, không kiêng nể gì mà phóng túng chính mình, buông thả kiềm chế. Cậu trai vì bị mút vú mà ngửa đầu ân a lãng kêu, hai cánh tay trắng trẻo quàng qua cổ búp bê càng thêm vững chắc, nửa người trên còn bình tĩnh mà an phận, nửa người dưới đã bắt đầu phát tình mà lắc lư liên tục, vòng eo nhỏ nhắn cử động qua lại, làm cho tính khí đang ngủ say cũng dần thức tỉnh, cọ cọ vào thân người búp bê.

Nam thần lần đầu tiên cảm thấy cái mông quang lõa đang vặn vẹo làm bậy trên người mình rất đáng ăn đòn. Hắn vô thức đưa tay muốn vỗ một cái, vừa sờ xuống tới thì cậu trai cũng giật mình hơi lui ra sau.

Nhìn nhìn đầṳ ѵú bị mút sưng của mình, thanh niên hơi mím môi, thì thầm: “Đồ búp bê sắc quỷ.” 

Vương Tuấn Khải: “...”

Mọi người tới nói cho hắn biết ai mới là sắc quỷ được không?

Cậu trai giương mắt thích thú nhìn hắn một cái, bàn tay lần mò xuống giữa hai chân hắn, móc ra căn dương cụ giả mô phỏng theo đồ chơi tình thú, gõ gõ hai cái: “Nếu thứ này mà thật sự cứng lên thì mới đáng sợ a...”

Xoa xoa hai cái lên đầu nấm to lớn, cậu có chút lo lắng cửa sau của mình sẽ không chịu nổi kích thước bất ngờ tấn công như vậy. Thò tay lên đầu giường lấy ra một tuýp gel trơn, cậu chống tay lên giường, đổ gel lên tay rồi cho vào cái miệng nhỏ bên dưới. Ngón tay chạm đến hậu huyệt non mềm khiến nó rụt một cái, sau đó giống như rất quen thuộc mà nuốt lấy ngón tay kia, đem theo gel trơn hút vào bên trong. Thanh niên cho gel vào hơi nhiều, chất lỏng sền sệt bị nhiệt độ cơ thể hòa tan chảy dọc theo bắp đùi, một phần dính dấp trên tay một phần lưu lại cúc huyệt, làm cho u huyệt tham lam đong đầy dịch lỏng, lúc chạm vào liền phát ra tiếng nước dâm mỹ, cùng lúc kíƈɦ ŧɦíƈɦ cậu trai lẫn cái kẻ đang trốn trong búp bê.

Hình ảnh huyệt khẩu ướŧ áŧ hương diễm phun nuốt ngón tay thon dài, mị thịt đỏ au bị kéo theo sau mỗi lần đâm vào thụt ra, cửa huyệt ướt đẫm chứa đầy dâʍ ɖịƈɦ cùng gel trơn liên tục khép mở co rụt, nhỏ nước ròng ròng...Con búp bê nào đó vô thức nuốt nước bọt một cái, lần đầu tiên cảm thấy ngồi yên bất động nhìn người ta khiêu khích cũng là một loại tra tấn.

“A...chắc là đủ rồi...” Ngón tay thực sự không để khiến cậu hài lòng, thanh niên hơi nghiêng người đem gel trơn bôi lên đầu dương cụ, khiến nam thần Vương Tuấn Khải có xúc động muốn siết chặt cậu ta.

Từ nhỏ đến lớn, ngay cả chính bản thân hắn cũng rất hiếm khi chạm qua nơi kia, người này vừa mới ‘mua’ hắn cách đây không lâu lại có thể cầm lấy mà sờ mó loạn xạ, bảo không giận là nói dối. Đại nam thần rất muốn chui phắt ra khỏi thân người con búp bê để giáo huấn thanh niên hư hỏng này một phen, nhưng động tác tiếp theo của cậu triệt để khiến hắn á khẩu, kìm xuống cảm giác kíƈɦ ŧɦíƈɦ mới mẻ.

Cậu xoay lưng lại với hắn, chậm rãi đặt mông lên đầu nấm của dương cụ, nhắm thẳng lối vào cúc huyệt mềm mại như nước từ từ ngồi xuống, qυყ đầυ vừa dụng đến huyệt khẩu, bàn tay trên vai Vương Tuấn Khải siết chặt một chút. Đầu gối cậu ấn trên ga giường đột nhiên mất thăng bằng, vốn dĩ động tác nuốt lấy dương cụ diễn ra chậm chạp lại biến ‘phốc’ một tiếng đâm sâu đến tận cùng, thanh niên từ tiếng rên khẽ bỗng hét lớn, cúc huyệt mở rộng nuốt hết toàn bộ dương cụ, từ mép uốn trào ra vô số dâʍ ŧɦủy̠ trong suốt.

- --------------------------------------------

(*) Gian thi: xxx với thi thể =))))))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện