Canh Một Leo Tường, Canh Hai Bò Vào Phòng
Chương 3
Đi theo A Hoa gặp quản gia nào đó, Mật Nhi cũng biết người ta khó có thể nhận mình. Bởi vì
nàng quá ốm yếu, cũng không giống như một người giúp việc, ai sẽ nhận
nàng?
Trên miệng quản gia nói về nhà chờ tin tức. Thật ra là không được nhận. Điều này Mật Nhi rất rõ ràng.
May mắn, nàng cũng không vì công việc mới mà từ bỏ chuyện gõ mõ cầm canh.
Như những đêm khác, một cái cồng, một chiếc đèn, hai cây gậy gỗ. Nàng càng ngày càng cảm giác mình thích hợp với công việc thấp hèn này. Không ai tranh, không ai giành.
"Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa!" Hắng giọng kêu một tiếng, nàng chậm rãi tiến lên đi vài bước.
Chợt, trên mái hiên phía bên phải nàng lóe lên một bóng trắng, đối với người bình thường như Mật Nhi mà nói, sẽ không ai chú ý đến nàng!
Chợt nghe câu nàng thốt lên, thân hình màu trắng bỗng dừng lại, chậm rãi xoay người.
Con ngươi không gợn sóng bỗng có chút ý cười, dừng một lát, hắn chậm rãi đứng lại trên mái hiên, liếc nhìn một ngọn đèn dần dần đi xa.
Trầm ngâm chốc lát, hắn nhún bàn chân một chút thân hình đột nhiên đáp xuống trước mặt của Mật Nhi.
"Éc. . . . . ." Nháy mắt mấy cái xác định trước mắt mình thật sự có người. Động tác kế tiếp của Lưu Mật Nhi là khom người thổi tắt ngọn đèn dầu, mở miệng nghi ngờ nói "Hôm nay gió thật lớn nha! Ai…về nhà thắp lại đèn rồi mới đi tiếp vậy!"
Bạch y nam nhân nghe vậy, cười yếu ớt, nhẹ nhàng nói "Ta có!"
Lưu Mật Nhi ngoáy ngoáy lỗ tai, "Lỗ tai thật là nhột nha, không phải là bị ù tai chứ? !" Nàng mặt mày ủ ê nói .
"Ta có thể giúp ngươi!" Có người nói.
"Không cần, ta đây là cố ý. . . . . . Éc. . . . . ." gương mặt tuấn tú đang ở cách khuôn mặt nhỏ nhắn của mình trong gang tấc. Mật Nhi che miệng nhỏ.
"Đứa nhỏ gõ mõ cầm canh? Còn nhớ ta không?" Bạch y nam nhân nhếch môi cười.
Lưu Mật Nhi nháy nháy mắt, nàng nháy thêm một cái nữa. . . . . . Đột nhiên, quát to một tiếng, "A. . . . . . Đĩa bay!"
Nam nhân đó nghi ngờ xoay người nhìn, lúc xoay đầu lại đã không thấy bóng dáng của đứa nhỏ gõ mõ cầm canh.
Chân của bạch y nam nhân đứng ngay bên cạnh, Lưu Mật Nhi cẩn thận từng li từng tí di chuyển bước chân của mình, nín thở chậm rãi nhích chân. Thật vất vả mới cách xa chân của nam nhân mặc đồ trắng. Nàng không nhúc nhích nhìn Bạch Ảnh.
Bạch y nam nhân ngẩn người, chợt lắc đầu bật cười, "Chạy thực vui vẻ!"
Đó là nhất định. . . . . . Người khôn giữ mình, chính là không thấy gì cả! Lưu Mật Nhi gật đầu liên tục.
"Ưmh. . . . . . Tối nay hình như hơi trễ rồi ! Chỉ là, đuổi thượng kết vĩ!" Bạch y nam nhân khẽ ngân một tiếng, rồi lắc thân một cái, bóng người đã biến mất không thấy gì nữa.
"Hô, ha ha. . . . . . ngộp chết ta mất!" Lưu Mật Nhi mở to miệng thở từng ngụm từng ngụm. Thế mới biết nín thở thật không phải là người nào làm cũng được, ngực cũng đau nha.
Vuốt vuốt bộ ngực nhỏ bằng phẳng của mình, nàng nhặt công cụ làm việc của mình mình, móc ra hộp quẹt thổi mấy cái, đèn lồng giấy màu trắng lại được thắp sáng, nàng nhếch môi cười, nhặt đồ đạc của mình lên, hắng giọng hô: "Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa!"
Cứ như vậy kêu liên tiếp mấy lần, cuối cùng đã đi hết ngõ hẻm, nàng có thể về nhà lên giường ngủ. Nghĩ đến đây, bước chân của Lưu Mật Nhi cũng thay đổi, nhẹ nhàng chậm rãi hơn.
"Ghét, ngươi gấp gáp như vậy làm gì? Người ta mãi mới chờ đến lúc tiểu quỷ kia ngủ thiếp đi mới ra ngoài được, ai nha, đừng gấp như vậy, ai u. . . . . . Tử Tương, ngươi muốn giết chết ta sao!"
Âm thanh rên rỉ của nữ nhân truyền đến. Trên đầu Lưu Mật Nhi đầy vạch đen. Ai, người cổ đại vụng trộm cũng khác người hiện đại sao?
Lập tức, gót chân nàng xoay một cái, cũng không quay đầu, đi hướng khác trở về nhà.
Nhưng ngay lúc nàng xoay người, ở trên cây bên cạnh nàng lộ ra một vạt áo màu trắng trong đêm đen.
Nuốt nước miếng một cái, Lưu Mật Nhi nghĩ thầm. Số mình tại sao lại xui xẻo như vậy ? Lập tức hừ hai tiếng, lấy biện pháp cũ ra.
"Ai nha, mẹ, ngươi đoán xem ta nhìn thấy gì nha? Ai nha, mẹ, ta nghĩ muốn mau về nhà á!" Giọng ngâm nga buông lỏng giống như người khác không hiểu, nàng không lo lắng không lo lắng ở dưới cây đại thụ xoay mặt đi.
Âm thanh quen thuộc khiến cho nam nhân đang ngồi ở trên cây rình coi người ta vụng trộm khẽ nhếch miệng, rồi hắn khẽ cười thành tiếng. Đứa nhỏ gõ mõ cầm canh sợ rằng bản thân cũng không biết, tiếng hát của hắn, đã nói cho người khác biết, hắn cái gì cũng thấy được sao? !
Đứa nhỏ gõ mõ cầm canh thật thú vị!
Trên miệng quản gia nói về nhà chờ tin tức. Thật ra là không được nhận. Điều này Mật Nhi rất rõ ràng.
May mắn, nàng cũng không vì công việc mới mà từ bỏ chuyện gõ mõ cầm canh.
Như những đêm khác, một cái cồng, một chiếc đèn, hai cây gậy gỗ. Nàng càng ngày càng cảm giác mình thích hợp với công việc thấp hèn này. Không ai tranh, không ai giành.
"Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa!" Hắng giọng kêu một tiếng, nàng chậm rãi tiến lên đi vài bước.
Chợt, trên mái hiên phía bên phải nàng lóe lên một bóng trắng, đối với người bình thường như Mật Nhi mà nói, sẽ không ai chú ý đến nàng!
Chợt nghe câu nàng thốt lên, thân hình màu trắng bỗng dừng lại, chậm rãi xoay người.
Con ngươi không gợn sóng bỗng có chút ý cười, dừng một lát, hắn chậm rãi đứng lại trên mái hiên, liếc nhìn một ngọn đèn dần dần đi xa.
Trầm ngâm chốc lát, hắn nhún bàn chân một chút thân hình đột nhiên đáp xuống trước mặt của Mật Nhi.
"Éc. . . . . ." Nháy mắt mấy cái xác định trước mắt mình thật sự có người. Động tác kế tiếp của Lưu Mật Nhi là khom người thổi tắt ngọn đèn dầu, mở miệng nghi ngờ nói "Hôm nay gió thật lớn nha! Ai…về nhà thắp lại đèn rồi mới đi tiếp vậy!"
Bạch y nam nhân nghe vậy, cười yếu ớt, nhẹ nhàng nói "Ta có!"
Lưu Mật Nhi ngoáy ngoáy lỗ tai, "Lỗ tai thật là nhột nha, không phải là bị ù tai chứ? !" Nàng mặt mày ủ ê nói .
"Ta có thể giúp ngươi!" Có người nói.
"Không cần, ta đây là cố ý. . . . . . Éc. . . . . ." gương mặt tuấn tú đang ở cách khuôn mặt nhỏ nhắn của mình trong gang tấc. Mật Nhi che miệng nhỏ.
"Đứa nhỏ gõ mõ cầm canh? Còn nhớ ta không?" Bạch y nam nhân nhếch môi cười.
Lưu Mật Nhi nháy nháy mắt, nàng nháy thêm một cái nữa. . . . . . Đột nhiên, quát to một tiếng, "A. . . . . . Đĩa bay!"
Nam nhân đó nghi ngờ xoay người nhìn, lúc xoay đầu lại đã không thấy bóng dáng của đứa nhỏ gõ mõ cầm canh.
Chân của bạch y nam nhân đứng ngay bên cạnh, Lưu Mật Nhi cẩn thận từng li từng tí di chuyển bước chân của mình, nín thở chậm rãi nhích chân. Thật vất vả mới cách xa chân của nam nhân mặc đồ trắng. Nàng không nhúc nhích nhìn Bạch Ảnh.
Bạch y nam nhân ngẩn người, chợt lắc đầu bật cười, "Chạy thực vui vẻ!"
Đó là nhất định. . . . . . Người khôn giữ mình, chính là không thấy gì cả! Lưu Mật Nhi gật đầu liên tục.
"Ưmh. . . . . . Tối nay hình như hơi trễ rồi ! Chỉ là, đuổi thượng kết vĩ!" Bạch y nam nhân khẽ ngân một tiếng, rồi lắc thân một cái, bóng người đã biến mất không thấy gì nữa.
"Hô, ha ha. . . . . . ngộp chết ta mất!" Lưu Mật Nhi mở to miệng thở từng ngụm từng ngụm. Thế mới biết nín thở thật không phải là người nào làm cũng được, ngực cũng đau nha.
Vuốt vuốt bộ ngực nhỏ bằng phẳng của mình, nàng nhặt công cụ làm việc của mình mình, móc ra hộp quẹt thổi mấy cái, đèn lồng giấy màu trắng lại được thắp sáng, nàng nhếch môi cười, nhặt đồ đạc của mình lên, hắng giọng hô: "Thời tiết hanh khô, cẩn thận củi lửa!"
Cứ như vậy kêu liên tiếp mấy lần, cuối cùng đã đi hết ngõ hẻm, nàng có thể về nhà lên giường ngủ. Nghĩ đến đây, bước chân của Lưu Mật Nhi cũng thay đổi, nhẹ nhàng chậm rãi hơn.
"Ghét, ngươi gấp gáp như vậy làm gì? Người ta mãi mới chờ đến lúc tiểu quỷ kia ngủ thiếp đi mới ra ngoài được, ai nha, đừng gấp như vậy, ai u. . . . . . Tử Tương, ngươi muốn giết chết ta sao!"
Âm thanh rên rỉ của nữ nhân truyền đến. Trên đầu Lưu Mật Nhi đầy vạch đen. Ai, người cổ đại vụng trộm cũng khác người hiện đại sao?
Lập tức, gót chân nàng xoay một cái, cũng không quay đầu, đi hướng khác trở về nhà.
Nhưng ngay lúc nàng xoay người, ở trên cây bên cạnh nàng lộ ra một vạt áo màu trắng trong đêm đen.
Nuốt nước miếng một cái, Lưu Mật Nhi nghĩ thầm. Số mình tại sao lại xui xẻo như vậy ? Lập tức hừ hai tiếng, lấy biện pháp cũ ra.
"Ai nha, mẹ, ngươi đoán xem ta nhìn thấy gì nha? Ai nha, mẹ, ta nghĩ muốn mau về nhà á!" Giọng ngâm nga buông lỏng giống như người khác không hiểu, nàng không lo lắng không lo lắng ở dưới cây đại thụ xoay mặt đi.
Âm thanh quen thuộc khiến cho nam nhân đang ngồi ở trên cây rình coi người ta vụng trộm khẽ nhếch miệng, rồi hắn khẽ cười thành tiếng. Đứa nhỏ gõ mõ cầm canh sợ rằng bản thân cũng không biết, tiếng hát của hắn, đã nói cho người khác biết, hắn cái gì cũng thấy được sao? !
Đứa nhỏ gõ mõ cầm canh thật thú vị!
Bình luận truyện