Chương 2: Chương 2
Cảnh Nghiêm tức giận đứng dậy đập bàn nhưng Hạ Nguyệt đã đi mất hút, để lại cục tức không thể nuốt trôi này cho anh.
Húc Hạo liền nhẹ giọng trấn an thằng bạn.
" Thôi thôi, Tiểu Nghiêm ngoan nha.
Giận là mau già lắm đó.
"
Cảnh Nghiêm không chút lưu tình đạp cho Húc Hạo một cú thật mạnh rồi bỏ đi.
Húc Hạo vừa ôm cái chân bị đạp vừa la toáng lên.
" Mẹ nó Cảnh Nghiêm, mày chơi ác rồi đó...!ai ui...!"
Lý Kinh thì khỏi nói rồi, là một người bạn tốt thì anh ta nên làm một việc đó là cười.
" Mày chưa nghe câu người tàn ác thường sống thảnh thơi à? "
Hai người đàn ông ngồi đó một lúc rồi cũng ra về.
[...]
Hạ Nguyệt sau khi rời quán bar thì lên con xe đua của mình phóng thẳng về nhà, mục tiêu hôm nay đã làm cô không còn hứng thú chơi đùa nữa.
Vừa về đã nghe người bảo mẫu của cô là thím Giang báo cáo.
" Nguyệt à, cha con vừa lấy xe đi cách đây hai mươi phút đấy."
" Mẹ con đâu rồi thím?"
" Bà chủ đang coi tivi ở phòng khách."
Hạ Nguyệt gật đầu rồi dặn dò thím Giang đi ngủ sớm, còn cô thì gọi cho một người nào đó.
- LK, anh theo dõi tới đâu rồi?
LK là một thám tử tư do cô thuê về, mục đích là để theo dõi người cha già đáng kính của cô.
- Khách sạn V, phòng 187.
Hạ Nguyệt cúp máy rồi đi thẳng vào phòng khách, gương mặt không giấu nổi vẻ hí hửng và vui vẻ khi người khác sắp gặp họa.
Bên trong phòng khách không quá khoa trương, nó được trang trí cực kì đơn giản, không cầu kì.
Ở giữa phòng đặt một bộ ghế salon để cho mẹ cô coi tivi, gần đó là một chậu cá nhỏ và cửa sổ thông ra khu vườn xinh đẹp bên ngoài.
Vì mẹ cô thích tranh nên xung quanh tường được cô cho người treo rất nhiều bức tranh lớn nhỏ mà Hạ Nguyệt sưu tập được.
Hạ Nguyệt đi tới bên mẹ, giọng điệu có phần kích động.
" Chủ tịch Tô à, mau lên thay bộ đồ đẹp nhất đi đừng coi phim tình cảm nữa."
Tô Nghi đang xem tới khúc cao trào của bộ phim, tay còn đang rút khăn giấy lau nước mắt, hịt mũi một cái, giọng ghét bỏ.
" Con tránh ra cho mẹ, nam chính còn đang không biết sống chết kìa...Trời có sập mẹ cũng không đi đâu hết."
" Cá cắn câu rồi."
Tô Nghi nghe xong liền bật dậy, biểu cảm sinh động giống hệt tắc kè, hết bất ngờ xong rồi vui vẻ rồi lại chuyển sang đắc ý.
" Thật sao? Đang ở khách sạn à?"
Hạ Nguyệt gật đầu
" Mẹ phải gọi cho phóng viên, càng đông càng vui."
Hạ Nguyệt bật cười, là trời có sập cũng không đi dữ chưa? Bộ dạng thiếu điều muốn dùng cánh cửa thần kì của Doraemon để phi ngay qua đó.
Hạ Nguyệt nhàn nhã ngồi xuống ghế vừa ăn trái cây trên bàn vừa xem tiếp bộ phim đang chiếu.
Trong phim, một người phụ nữ hình như là vợ của người đàn ông kia,đang đánh tới tập một người phụ nữ khác.
Ồ là đánh ghen nha.
" Thời buổi nào rồi còn đánh ghen kiểu đấy? Quê mùa."
Nhận xét như vậy nhưng cũng không hẳn là chán gjét, cô vẫn xem tiếp.
Khoảnh khắc trà xanh bị dạy dỗ cũng thú vị đó nhưng chút nữa sẽ có cảnh còn đặc sắc hơn.
Mười phút sau, Tô Nghi bước xuống.
Hạ Nguyệt nhìn lên cũng không khỏi thán phục.
Năm mươi tuổi mà cứ như hai mươi vậy, body chả thua cô chút nào.
Đúng là cha cô rớt con mắt ở ngoài đường rồi nên mới mù như vậy.
Tô Nghi mặc một bộ áo vest ngắn màu đen phối với một chiếc quần âu cùng màu làm tăng lên vẻ quyền lực.
Vốn dĩ bà là chủ tịch của một công ty lớn cơ mà nên từ bên trong đã toát ra vẻ trầm ổn của người từng trải nhưng chỉ có Hạ Nguyệt mới biết bên ngoài thì ra vẻ cool ngầu các kiểu nhưng bên trong thì mẹ cô phấn khích đến sắp điên rồi.
Hai người nhanh chóng leo lên một chiếc xe Porsche 911 Turbo, một trong những chiếc xe yêu thích của Hạ Nguyệt và chạy thẳng đến khách sạn kia.
Trên xe, Hạ Nguyệt vừa cầm lái vừa nói chuyện với mẹ.
" Chủ tịch Tô, đừng phấn khích quá như vậy chứ.
Người ngoài nhìn vào còn tưởng mẹ sắp lấy chồng đấy."
" Mẹ lần đầu trải qua nên còn bỡ ngỡ, thông cảm đi."
" Vài lần nữa sẽ ổn thôi."
" Ranh con, mày trù mẹ đấy à?"
Hạ Nguyệt cười lớn, sẵn tiện cung cấp thêm cho Tô Nghi một tin thú vị.
" Con vừa gọi cho vài cái bánh xe dự phòng của cô ta đến đấy, chứ mỗi ngày một anh như vậy cũng khó xử.
Chẳng thà gặp nhau một lần luôn cho tiện."
Nếu có ai hỏi cái tính ranh ma khiến người khác đau khổ này của cô là từ đâu mà ra thì Hạ Nguyệt sẽ thẳng thắn trả lời: Từ mẹ cô chứ đâu.
Tô Nghi bên này nghe vậy còn hào hứng hơn, lấy điện thoại ra gọi cho vài tòa soạn có tiếng.
" Lát nữa tôi sẽ gửi ảnh, các người đẩy nó lên trang nhất cho tôi, càng hot càng tốt."
Khoảng mười lăm phút sau thì hai mẹ con tới nơi.
Lk đã đứng sẵn ở đó chờ, vừa thấy Hạ Nguyệt thì liền đi tới.
" Chìa khóa tôi lấy được ở lễ tân, tôi dẫn hai người lên."
" Được.
Mẹ gọi cho phóng viên lên lẹ đi.
Giải quyết nhanh cho con còn về ngủ."
Cả ba người cùng đi lên thang máy, nhấn nút tầng 7.
Cách vài bước chân trước cửa phòng đã nghe thấy những âm thanh cấm trẻ con nghe rồi, Tô Nghi ghét bỏ ra mặt.
" Bộ nghèo lắm hay gì mà không thuê được cái phòng cách âm tốt vậy, ô nhiễm cả tai."
Hạ Nguyệt bước lên đưa tay gõ cửa phòng, phóng viên cùng lúc cũng đã đến và được Tô Nghi ra lệnh im lặng chờ thời cơ thích hợp.
Bên trong phòng, đôi nam nữ quấn quít nhau không một kẽ hở, âm thanh ái muội phát ra từ người phụ nữ nằm dưới thân hết sức chói tai.
Cả hai đang sắp đạt c.ao trào thì nghe tiếng gõ cửa, người đàn ông tức giận quát.
" Ai?"
" Tôi là lễ tân, ngài lúc nãy làm rơi ví tiền nên tôi đem lên ạ."_ Hạ Nguyệt giả giọng
Người đàn ông khẽ hừ một tiếng, rời khỏi thân thể đang uốn éo vì khó chịu của người phụ nữ, khoác áo choàng tắm rồi mở cửa.
Cửa vừa mở, đập vào mắt là đứa con gái ruột và người vợ thân yêu đang nở nụ cười và vẫy tay chào, sau lưng là một người đàn ông và đám phóng viên đang điên cuồng chụp ảnh.
Tô Nghi nhếch môi cười khinh bỉ, tặng cho chồng mình câu nói.
" Hi chồng, xem em đến gì cho anh này.".
Bình luận truyện