Chương 4: 4: Tiền Bạc Như Tay Chân Nam Nhân Như Y Phục
Tam phu nhân làm việc quyết đoán, không chút dài dòng cùng Ngu Thượng thương lượng luôn về việc xuất hành của chất nữ.
Nàng dứt khoát ngày mai lên đường về kinh, lấy lý do kịp đoàn tụ cùng gia đình vào tiết Trung Thu.
Trung thu là một dịp lễ cực kỳ quan trọng, nhà nhà đoàn viên nên Tam gia hy vọng được gặp mặt thê nhi cùng ngoại chất nữ; thêm nữa mọi người trong Hầu phủ đều ngóng trông Thẩm thế tử gia mau chóng trở về nhà.
Quan lộ của Ngu Thượng giờ nằm trong tay Tam phu nhân, tất nhiên không dám ngăn cản, chỉ tiếc Tam phu nhân không thể ở Dương Châu thêm vài ngày cho hắn có nhiều cơ hội nịnh bợ.
“ Được rồi, muội phu nên xử lý chuyện nhà đi, ta sẽ giúp A Vu thu thập hành lý, phải rồi, nếu A Vu xuất giá từ kinh thành thì hồi môn của tiểu cô để lại cũng thuận tiện đem theo luôn, tránh rắc rối về sau”
Nhắc đến đồ cưới của Thẩm thị, Ngu Thượng trong lòng nhỏ máu.
Năm đó dù Thẩm thị làm tổn hại thanh danh Hầu phủ nhưng dù sao nàng cũng là ái nữ của lão Hầu gia , lại muốn gả xa, lão Hầu gia không nỡ liền cấp cho nàng một phần hồi môn hậu hĩnh.
Có tiền là có tất cả, Ngu Thượng là một người chú trọng lợi ích, hắn không ham sắc đẹp của Thẩm thị chỉ muốn lợi dụng tài phú của bà.
Đáng tiếc Thẩm thị khinh thường hắn, phu thê chỉ vài lần chung phòng, xong việc liền đi nên hắn ngại mở miệng đòi tiền mà Thẩm thị cũng không chủ động đưa ra.
Thẩm thị quen thói xa hoa, sau khi rời kinh lại tiêu xài hoang phí mục đích là muốn bù đắp những bất mãn trong lòng.
Ngu Thượng chỉ có thể trơ mắt nhìn Thẩm thị không ngừng đặt mua ít hoa ít quả gì đó.
Rốt cuộc đợi được đến ngày Thẩm thị chết, Ngu Thượng danh chính ngôn thuận tiếp nhận khối tài sản đó, nhưng thực chất chỉ còn cái vỏ, bạc trắng hết sạch còn những món đồ đắt tiền thì đều cần con dấu của Thẩm thị.
Hắn muốn bán truyền ra lại sợ mất mặt thành rằng bao nhiêu thứ tốt cứ để phủ bụi từng ấy năm.
Ngoại trừ những món đồ không dùng được, Thẩm thị còn đặt mua rất nhiều ruộng tốt, đất đai tại Dương Châu.
Nhưng khế đất đều có người phụ trách, Lý quản sự là con cáo già, Ngu Thượng cùng Trần thị liên thủ nhiều năm, mưu đồ đủ loại cũng không ăn thua.
Tam phu nhân muốn mang của hồi môn của Thẩm thị đi, Ngu Thượng cực kỳ luyến tiếc.
Nhưng làm quan nhiều năm, Ngu Thượng cũng tích góp được ít thành tích, hắn hiện tại thiếu chính là cơ hội.
Sau khi cân nhấc, Ngu Thượng càng thấy quan lộ là trọng yếu.
“ Đúng là nên như vậy, vẫn là tẩu tử lo lắng chu toàn, đồ cưới của nương A Vu đều do Ôn ma ma trông coi, để đệ gọi nàng ta lại đây nói chuyện với tẩu tử”
Tam phu nhân biết Ôn ma ma, đó là người hầu thân tín của mẹ đẻ Tam gia, Tô di nương, tiểu cô xuất giá Tô di nương phái Ôn ma ma đi theo.
Chờ Tam phu nhân đi vào sân viện Ngu Ninh Sơ, Ôn ma ma cũng lại đây.
Ôn ma ma năm nay năm mươi tuổi, tóc hoa râm, sau khi Thẩm thị mất, bà không theo hầu bên người Ngu Ninh Sơ cũng không cáo lão hồi hương mà lặng lẽ trông coi khố phòng cho Thẩm thị.
Bà ấy chỉ cầm chìa khóa, Ngu Thượng muốn vào khố phòng, bà không ngăn trở, Ngu Thượng lấy một ít vàng bạc, bà cũng thuận theo bởi vậy Ngu Thượng chẳng có cớ đuổi hay an bài việc khác cho bà.
Nói rõ ra thì Ôn ma ma xem như là hầu phủ lão nhân, nếu không phải tình huống xung đột lợi ích, Ngu Thượng chả rảnh đối phó với bà.
Tam phu nhân ngồi song song với Ngu Ninh Sơ, Ôn ma ma liếc qua Ngu Ninh Sơ rồi liền đem sổ sách đồ cưới đưa cho tam phu nhân, giải thích :” Đây là chi tiêu của phu nhân sau khi xuất giá, phàm là những khoản vượt quá 12 lượng, lão nô đều ghi kỹ”
Tam phu nhân nhìn qua, trừ đồ bỏ đi, đất đai, ruộng nương ; sổ sách ghi rõ của hồi môn có một vạn lượng bạc.
Tiểu cô là thứ nữ lại phạm lỗi lẫm, hầu phủ vẫn cho nàng từng đó bạc chính xác là không có bạc đãi tiểu cô.
Ôn ma ma nói :” Sản nghiệp kinh thành vẫn giữ nguyên lại có chưởng quỹ trông nom, còn bên Dương Châu phu nhân đặt mua ít cửa hàng do Lý quản sự phụ trách, ngài có muốn gặp Lý quản sự không ?”
Tam phu nhân gật đầu :” Bảo bà ta đến đây” Nha hoàn lập tức đi truyền lời.
Tam phu nhân xem đi xem lại sổ sách, Ôn ma ma ghi chép rất cẩn thận, tiểu cô ngày nào tháng nào năm nào tiêu gì đều rõ ràng.
Son bột nước, lăng la tơ lụa, trang sức châu báu, san hô ngọc bích, hơn nữa còn ruộng đất, vườn tược; một vạn lượng bạc kia Thẩm thị tiêu như nước tới tận lúc qua đời.
Sau này, tất cả thu nhập đều từ chỗ ruộng đất.
Ôn ma ma thưa :” Phu nhân lúc còn sống hồ đồ, nhưng trước khi đi coi như nhìn thấu, lệnh mấy chưởng quỹ đem tất cả lợi nhuận đều nhập vào ngân hàng tư nhân tại kinh thành dưới danh tiểu thư, ngân phiếu ký ở đây.
Do ký dưới tên tiểu thư nên chỉ tiểu thư mới được đổi, lão gia muốn cũng không thể động vào.”
Ngu Thượng làm quan tại ngoại, một là không dám mang con gái đi ngân hàng đổi tiền, hai là phái người đi lại lo lắng, cuối cùng chỉ ở đó mà thèm thuồng.
Tam phu nhân hiểu, hỏi Ngu Ninh Sơ:”Chỗ ngân phiếu còn lại con đã cầm đến chưa?”
Ngu Ninh Sơ gật đầu :” Đều cầm rồi ạ”
Mẫu thân ở kinh thành, Dương Châu đều có đất đai, chính là thuế đất thu nhập không cao; bất động sản đều cho thuê, mấy chỗ thu về rồi chia đều bình quân mỗi năm thu ngàn lượng bạc.
Sau bảy năm tổng cộng là bảy ngàn năm trăm lượng.
Tam phu nhân nói với Ngu Ninh Sơ :”Sản nghiệp kinh thành cứ giữ lại, Dương Châu bên này cách khá xa không bằng cho Lý quản sự lo liệu bán đi đổi thành bạc cho con hoặc lưu lại lấy tiền hoa hồng, hoặc từ kinh thành mua sản nghiệp mới, toàn bộ do con làm chủ, mẫu thân chỉ có mỗi mình con, đồ nàng lưu lại đều là của con.”
Ngu Ninh Sơ thấp thỏm nói :” Cữu mẫu, con tuổi còn nhỏ, không biết kinh doanh sản nghiệp, ngài và cữu phụ có thể quản lý thay con được không?”
Tam phu nhân nở nụ cười, nhìn nàng nói :” Mười bốn cũng không tính nhỏ, A Vu không cần lo lắng, quay về kinh cữu mẫu sẽ dạy con quản lý sổ sách, con chịu khó học thì việc này thật ra cũng đơn giản.”
Ngu Ninh Sơ thấy mảnh chân tình cùng ôn nhu trong mắt cữu mẫu.
Giống như cữu mẫu xem thấu tâm tư nhỏ của nàng, nhưng không để ý ngược lại bao dung an ủi nàng đừng quá lo lắng.
Ngu Ninh Sơ đỏ mặt, áy náy khi lấy lòng dạ tiểu nhân của mình so đo, thế nhưng lo lắng cữu mẫu nhớ thương chút sản nghiệp đó.
Kỳ thật Ngu Ninh Sơ không có ý tứ gì, nàng chính là sợ, thoát ly khỏi phụ thân sau này chỉ có thể dựa vào cữu phụ cữu mẫu.
Nàng không muốn vì một chút sản nghiệp mà cùng họ xa cách, nếu cữu mẫu bằng lòng thay nàng quản lý ,Ngu Ninh Sơ đồng ý buông tay cũng như nàng vừa mới nói, không phải để thăm dò cữu mẫu, đây là thành ý của nàng.
Nàng cúi đầu , rối rắm không biết giải thích thế nào.
Tam phu nhân cười vỗ tay nàng :” Không có việc gì, cữu mẫu đều hiểu.
Con mấy năm nay vất vả rồi, không thể so với những đứa trẻ được nuông chiều tứ bé.
Cữu mẫu cũng không mong con như vậy, sau này đều là người một nhà, ta hy vọng con sống tùy hứng một chút, giống như Minh Lam biểu tỷ, sống phóng túng ngắm hoa nghe diễn, khôn khéo người đời chờ đến khi con xuất giá dùng cũng chưa muộn.”
Ngu Ninh Sơ vừa hổ thẹn lại vừa cảm động, khi ngẩng đầu trong mắt lấp lánh nước, muốn khóc nhưng lại ngượng ngùng nhịn lại.
Tam phu nhân đưa tay, dùng khăn giúp nàng lau nước măt, khẽ thở dài :” Cữu mẫu thật hối hận, tại thời điểm nương con qua đời ,sức khỏe ta tốt nhất định sẽ qua đây, khi đó mang con trở về, bảy năm này con đã không khổ như vậy.”
Bà có nữ nhi trạc tuổi Ngu Ninh Sơ, thử đem nữ nhi nhà mình ứng với tình cảnh của Ngu Ninh Sơ, bảy tuổi mồ côi mẹ, cha ruột và mẹ kế một nhà hòa thuận vui vẻ; trong khi đó con ruột ốm lạnh chẳng ai đoái hoài, có khác gì nuôi cỏ dại, thật chua xót!
Tống ma ma bên người Tam phu nhân thay chủ tử giải thích:” Cô nương có điều không biết, khi cô nãi nãi qua đời, phu nhân nhà chúng ta mới đẻ non cho nên mới không thể lại đây.”
Ngu Ninh Sơ lần đầu tiên nghe việc này, vội an ủi Tam phu nhân :” Cữu mẫu ngàn vạn lần đừng tự trách, kỳ thật con sống vẫn tốt, bọn họ không thương con nhưng vẫn chu cấp ăn mặc thường ngày, nhìn con gầy như vậy là do lo lắng việc hôn sự đến mất ăn mất ngủ, nếu cữu mẫu tới Dương châu ba tháng trước chắc chắn ghét bỏ bộ dạng béo mũm không giống thục nữ của con đó.”
Tam phu nhân bật cười, nhéo nhéo hai mãi Ngu Ninh Sơ:” Miệng này của con thật ngọt.” Sau đó bà hỏi Hạnh Hoa:”Cô nương nhà ngươi thật sự béo như vậy à?”
Hạnh hoa liếc nhìn cô nương nhà mình, thương tiếc nói:” Cũng không béo lắm nhưng quả thật đầy đặn hơn bây giờ.”
Hai tháng này, cô nương bị Tào Khuê dọa đến mức cơm nước không vô, nên gầy một vòng.
Tam phu nhân nói:” Đâu có sao, trên đường quay về kinh cữu mẫu sẽ sai người làm cho con đồ ăn ngon, nuôi một tháng, bảo đảm cữu phụ ngươi nhìn thấy một ngoại chất nữ châu tròn sáng bóng.”
Một hồi nói đùa làm không khí trầm lắng do chuyện người xưa đều tan biến hết.
Không bao lâu, Lý quản sự đến.
Tam phu nhân nói :” Chúng ta vội vã quay về kinh ăn tết, ngươi ở lại Dương Châu thêm một đoạn thời gian, xử trí thỏa đáng sản nghiệp của cô nãi nãi rồi lên kinh.”
Có thể quay về nhà, Lý quản sự vô cùng vui sướng, cười nói :” Phu nhân và cô nương cứ yên tâm, ta cam đoan bán được giá, không khiến cô nương chịu thiệt.” Hiện giờ thị trường bất động sản của Dương Châu so với bảy năm trước tốt hơn rất nhiều.
Ngu Ninh Sơ rót cho Lý quản sự một chén trà, thiệt tình cảm tạ:” Ít nhiều cũng nhờ Lý quản sự, ta mới có thể thuận lợi gặp cữu mẫu.” Lý quản sự không dám nhận, tiếp bát trà rồi thả lại trên bàn, khom người nói.” Đều là bổn phận của ta, cô nương không cần khách khí, nếu ngày mai cô nương cùng phu nhân xuất phát thì hiện giờ chắc còn nhiều việc phải xử lý, ta trước hết cáo lui, sáng mai lại đến cung kính đưa tiễn.”
Nói xong, Lý quan sự liền lui xuống.
Tam phu nhân theo Ngu Ninh Sơ đi khố phòng Thẩm thị.
Ngu Ninh Sơ cũng là lần đầu tiên tới đây, chỉ thấy bên trong bày nhiều đồ gỗ nổi tiếng, tượng san hô lớn, thậm chí còn có một đàn tuấn mã chạm khắc sống động bằng đá thái hồ, mỗi con hình thái khác nhau hoặc là đang phi nước đại, hoặc là nhàn nhã uống nước.
Nếu không có tận mắt trông thấy, Ngu Ninh Sơ cũng không biết mẫu thân có những sở thích này.
Nàng mới mẻ đánh giá những con thạch mã.
Tam phu nhân đi một vòng rồi lại đây, đột nhiên nhìn thấy thạch mã, sắc mặt khẽ biến, nghiêng nhìn về phía Ôn ma ma.
Ôn ma ma thấp giọng nói.” Phu nhân sống khổ, đây là niềm vui duy nhất của người.”
Thẩm thị xinh đẹp, kinh thành bao nhiêu nam tử nàng chỉ nhìn trúng một người và chỉ yêu mỗi người đó.
Người nọ thích mã, Thẩm thị liền tiêu tiền khắp nơi tìm thạch mã, ngày ngày thưởng thức; cũng chỉ có lúc ngắm thạch mã, Thẩm thị mới sống lại thời kỳ thiếu nữ huy hoàng đó.
Tam phu nhân có thể tưởng tượng Thẩm thị si tình cỡ nào.
Ngay cả việc Thẩm thị chết chỉ một năm sau khi người nọ tử chiến, ngoại nhân cũng không lý giải được mối ràng buộc trong đó.
“ Đã hỏng rồi, đồ vật này không cần mang về kinh thành.”
Tam phu nhân thấp giọng phân phó Ôn ma ma, lập tức đi qua, kéo Ngu Ninh Sơ ngây thơ đi.
Tiểu cô tâm si, hồng nhan bạc mệnh, bà tuyệt đối không để ngoại chất nữ giẫm lên vết xe đổ.
Nam nhân mà thôi, còn chẳng sánh được với tiền tài.
------oOo------
Bình luận truyện