Cáo Sa Mạc

Chương 22



Marian và Jim Vogler nói chuyện với nhau thật khuya, mặc dù Jim đã cố gắng hết sức để khuyên giải vợ nhưng bà ấy vẫn thất vọng não nề.

- Nếu chúng ta không mất số tiền ấy thì em buồn khổ làm gì, bốn trăm đô-la đối với chúng ta đâu phải dễ kiếm. Tại sao thằng ăn trộm xe không lấy vào tuần trước cho chúng ta khỏi tốn tiền sửa chữa? Chiếc xe chạy thật tốt, Arty đã sửa chiếc xe thật tuyệt vời. Rồi bây giờ em làm sao đến làm tại nhà ông bà Perry được? Chắc em mất việc thôi.

- Này em yêu, em sẽ không mất việc ấy đâu, anh sẽ tìm người để mượn hai trăm, và ngày mai anh sẽ mua cho em chiếc xe cũ khác.

- Ôi, anh nói thật sao? - Marian biết Jim rất ghét mượn tiền của bạn bè, nhưng nếu anh ấy bằng lòng đi mượn, chỉ dùng cho lần này thôi.

Trời quá tối, Jim khó mà thấy rõ mặt vợ, nhưng anh cảm thấy chị thư giãn ra. Anh trấn an chị:

- Em yêu à, rồi có ngày vợ chồng ta sẽ coi thường vấn đề tiền bạc. Qua những giây phút gian nan, ta sẽ có đầy đủ tiền bạc cho mà xem.

- Em hy vọng thế. - Marian đáp. Bỗng chị cảm thấy quá mệt mỏi, chán nản, chị nhắm nghiền hai mắt lại.

Họ vừa mới thiu thỉu ngủ thì chuông điện thoại reo, tiếng chuông làm họ giật mình thức dậy. Marian chống cùi tay nhổm người lên, còn Jim mò mẫm tìm ngọn đèn ngủ và nhấc máy lên nghe.

- Alô! Vâng, Jim đây - Jim Vogles đáp - Đêm nay. Đúng thế. Ô, tuyệt quá! Ở đâu? Khi nào thì tôi có thể nhận lại được? Ông có đùa không đây? Ông đùa rồi. Thế thì nhiều quá! Được rồi... ở Đường 36 và Đại lộ 12. Tôi biết. Tốt. Cám ơn. - Anh ta gác máy.

Marian reo lên:

- Chiếc xe! Đã tìm được chiếc xe!

- Phải. Ở New York. Chiếc xe đã đậu ở chỗ cấm tại Manhattan, cảnh sát đã lôi về đồn. Sáng mai họ sẽ giao trả, cảnh sát nói rằng có lẽ các chú nhóc đã tạm mượn đi chơi một vòng.

- Ôi, Jim, kỳ diệu quá!

- Có vấn đề khó khăn đấy.

- Vấn đề gì?

Jim lim dim đôi mắt, anh cười miệng méo xệch.

- Em có thể tin được không, em yêu? Họ buộc mình phải trả 15 đô-la tiền phạt vì đậu xe ẩu và 60 đô trả công cho xe cảnh sát đã lôi về đồn.

Marian nghẹn họng, chị than:

- Thế là mất tiêu tiền lương tuần đầu đi làm của em rồi. - Hai vợ chồng cùng cười đau khổ.

Sáng hôm sau, Jim đáp xe lửa lúc 6 giờ 15 đi New York và lái xe về lúc 9 giờ kém 5. Marian đã chuẩn bị đi làm xong. Đúng 9 giờ, chị đến khu Driftwood Lane. Chiếc xe tự nhiên phải đi ngao du đến New York một cách thật vô tội vạ, nhưng đã không hề hấn gì, chị cảm thấy mừng rỡ vì xe đã được thay những bánh mới, bây giờ bám đầy tuyết. Nhờ những bánh xe mới, nên xe mới được an toàn khi gặp thời tiết khắc nghiệt như thế này.

Trên đường vào nhà Perry có chiếc Mercury đang đậu trông giống chiếc chị đã thấy trước nhà bên kia đường vào hôm chị đến để gia đình Perry phỏng vấn vào tuần trước. Có lẽ nhà Perry đang có khách.

Sau khi ngần ngừ một lát, Marian cho xe dừng lại bên cạnh chiếc Mercury, cẩn thận để khỏi choán đường vào ga ra.

Chị cảm thấy hơi bực bội... vì chuyện chiếc xe, chuyện ấy xảy ra ngay khi chị bắt đầu đi làm lại. Mà thôi, chị tự nhủ, dù sao hãy bình tĩnh, dù sao vẫn còn may mắn. Chị đưa bàn tay đeo găng vỗ vỗ lên ghế ngồi bên cạnh.

Bỗng chị dừng tay lại, tay chị vừa chạm phải cái gì cưng cứng, Marian nhìn xuống, chị lấy lên một vật sáng nằm kẹt giữa chiếc nệm ngồi và lưng ghế.

- Ra thế! - Cầm chiếc nhẫn trên tay, chị quan sát. Rất đẹp: mặt đá quý màu trắng bạc gắn trên cái khung cổ tinh vi, chắc tên trộm chiếc xe đã để mất chiếc nhẫn.

Hay quá, không có chuyện người mất của đến đòi lại được, cho nên, chiếc nhẫn là của chị, dư sức bù vào số tiền 75 đô-la mà Jim đã chi ra để trả tiền để xe trái phép và tiền công lôi xe đi. Chị tháo găng ra, đeo chiếc nhẫn vào ngón tay, chiếc nhẫn vừa khít với ngón tay của chị.

Chắc chị có điềm lành rồi đây, phải báo cho Jim biết ngay mới được. Bỗng chị cảm thấy vững tâm, chị mở cửa xe, bước ra ngoài tuyết, rồi đi nhanh về phía cửa nhà bếp của nhà vợ chồng Perry.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện