Cáo Sa Mạc

Chương 26



Steve, Hugh, vợ chồng Lufts và nhân viên mật vụ Hank Lamont đang ngồi ở phòng ăn. Dora Lufts vừa mang lên bình cà phê và bánh bằng bột bắp mới làm. Steve thờ ơ nhìn mọi người, anh chống cằm lên lòng bàn tay. Đêm kia, Neil đã nói với anh:

- Ba thường dặn con đừng chống cùi tay lên bàn, vậy mà ba lúc nào cũng làm thế.

Anh xua đuổi kỷ niệm đi, nhớ đến chẳng ích gì, chẳng ích gì hết. Anh cần phải tập trung vào công việc trước mắt, anh quan sát ông Lufts. Rõ ràng ông ta đã uống rượu giải sầu suốt đêm. Cặp mắt ông ta đỏ ngầu, hai bàn tay run run.

Họ vừa nghe xong từ thứ 19 trong băng ghi âm lời hắn qua máy điện thoại lần đầu tiên. Giọng hắn trịt trịt, không rõ nét, không ai nhận ra được giọng của kẻ nào. Ông Hugh đã nghe ba lần mới dừng lại. Ông nói:

- Thôi, chúng ta sẽ nhờ bà Perry nghe khi nào ông chồng gọi điện thoại cho chúng ta, để xem thử bà có nhận ra ai không. Bây giờ, việc quan trọng nhất là chúng ta bắt tay vào một số công việc.

Ông nhìn chương trình trước mặt rồi nói:

- Trước hết, phải có một nhân viên ở tại nhà 24 trên 24 giờ, cho đến khi có lệnh mới. Tôi tin thằng cha lấy tên Cáo này rất khôn lanh, không chắc nó gọi điện thoại về đây hay đến nhà Perry. Chắc nó biết thế nào mình cũng mắc máy nghe lén. Nhưng vẫn có khả năng nó... Ông Peterson phải đi New York, nếu điện thoại reo, bà Lufts hãy trả lời ngay, điệp viên Lamont giữ máy mắc lén sẽ cùng nghe. Trường hợp tên bắt cóc gọi đến, xin bà đừng mất bình tĩnh. Bà phải giữ hắn nói chuyện lâu chừng nào hay chừng ấy. Bà có thể làm được không?

- Tôi sẽ cố hết sức để làm thế. - Dora ấp úng đáp.

- Bà đã báo đến trường nói Neil bệnh chưa?

- Dạ rồi. Báo lúc 8 giờ 30, như lời ông dặn.

- Tốt. - Hugh quay qua Steve - Ông đã báo cho văn phòng ông biết chưa ông Peterson?

- Rồi. Ông giám đốc khuyên tôi đem Neil đi xa vài ngày để cho qua vụ hành quyết Thompson vào ngày mai. Tôi đã nhờ báo cho ông ta hay là tôi đã đi rồi.

Ông Hugh quay mặt nhìn Bill Lufts:

- Còn ông Lufts, tôi muốn ông phải ở nhà, ít ra là hôm nay. Có ai trông đợi ông không?

Bà vợ cười khẩy chua chát. Bà nói:

- Chỉ có khách quen ở quán rượu Mill Tavern đợi thôi.

- Rất tốt. Tôi xin cám ơn hai ông bà. - Giọng ông Hugh có vẻ mời hai vợ chồng Lufts rút lui. Họ đứng dậy, đi xuống nhà bếp, chỉ đóng cửa để hở một nửa.

Ông Hugh nghiêng người đóng cửa, thái độ dứt khoát, ông chau mày nhìn Steve, nói với anh:

- Ông Peterson à, theo tôi thì chúng ta không nên để cho vợ chồng ông Lufts nghe những chuyện chúng ta nói trong nhà này.

Steve nhún vai.

- Tôi biết, nhưng khi ông Bin nghỉ hưu từ ngày một tháng Giêng họ đã nán lại ở đây cho tôi vui. Họ rất muốn đi Florida.

- Ông đã nói họ ở nhà ông từ hai năm nay?

- Trước đó nữa, Dora giúp việc nhà cho chúng tôi trước khi Neil ra đời, bà ấy đến làm một ngày một tuần. Chúng tôi khi ấy ở cách đây vài con đường. Gia đình Lufts dành dụm để khi về hưu. Khi Nina bị gϊếŧ chết, chúng tôi mới dọn đến đây một thời gian ngắn thôi. Tôi cần người chăm sóc Neil. Tôi đề nghị họ ở trên phòng lớn ở lầu ba. Họ tiết kiệm được tiền thuê nhà và tôi trả cho Dora tiền công làm việc vẫn như trước.

- Công việc tiến hành ra sao?

- Trôi chảy, cả hai đều thương mến Neil. Bà ấy chăm sóc Neil rất tốt, bà ấy luôn luôn chăm sóc nó, nhưng từ khi Bill không có việc gì để làm, ông ta đâm ra uống rượu. Thú thật tôi cũng muốn họ đi cho rồi.

- Cái gì đã giữ họ lại? - Ông Hugh hỏi, giọng khô khan.

- Có phải vì tiền không?

- Không, tôi không nghĩ thế, chắc Dora muốn tôi lấy vợ, muốn Neil có mẹ. Cô ấy thật tuyệt.

- Chắc ông sắp cưới Sharon Martin phải không?

Steve cười lạnh lùng:

- Tôi định thế. - Anh bực bội đứng dậy, đi đến cửa sổ. Tuyết rơi nhẹ nhàng êm ái. Anh cảm thấy cuộc đời của anh cũng bấp bênh chẳng hơn gì những lọn tuyết kia không biết mình rơi về đâu... lọn thì rơi xuống đất, lọn thì xuống bụi cây, xuống cỏ hay xuống vệ đường, tan ra hay đóng băng, bị quét đi, hất đi, bị xe cộ nghiến lên trên, bị chân người chà đạp.

Anh suy nghĩ mông lung, đầu óc quay cuồng. Anh cố trở về với thực tại, anh không thể đứng yên bất động, bất lực như thế này. Anh phải làm cái gì chứ, anh bèn nói với ông Hugh:

- Tôi đi ngân hàng ở New York.

- Đợi cho một phút, ông Peterson, còn một vài việc cần phải bàn cho kỹ.

Steve đợi.

- Nếu ông không nhận được băng ghi âm của con ông và Sharon thì ông sẽ làm gì?

- Hắn đã hứa.

- Có khả năng hắn không thể chuyển giao cuốn băng đến được, giả dụ hắn muốn chuyển thì hắn sẽ chuyển như thế nào? Vấn đề là: ông có chịu trả tiền cho hắn nếu ông không có bằng chứng gì cho biết Neil và Sharon còn sống không?

Steve suy nghĩ một hồi rồi đáp:

- Trả, tôi không muốn làm trái lời hắn, có lẽ hắn sẽ để băng ghi âm đâu đó, và nếu tôi không thực hiện đúng giao ước thì...

- Được rồi, chúng ta sẽ xem xét vấn đề này sau. Nếu từ bây giờ đến hai giờ nữa trong sáng nay mà ông không nhận được gì, thì khi nó gọi cho ông ở buồng điện thoại tại Đường 59, ông cố tranh thủ thời gian để hỏi nó. Ông nói với nó là ông chưa có được bằng chứng mà ông đã yêu cầu. Nếu hắn cho biết hắn đã để ở đâu đó, chúng ta dễ dàng đi tìm thôi. Bây giờ ta bàn qua việc khác. Ông muốn trả tiền thật phải không? Ông có thể lấy tiền giả để giao cho nó, sau đó ta dễ theo dõi.

- Không, tôi không muốn phiêu lưu như thế. Tiền này để dành cho Neil học, nếu có chuyện gì xảy đến...

- Thôi được, vậy ông cứ rút tiền ra, lấy quỹ phiếu rồi đến ngân hàng dự trữ liên bang để rút tiền. Tôi sẽ cho người chụp ảnh số tiền chuộc, bằng cách này, ít ra chúng tôi cũng có được tư liệu.

Steve cắt ngang lời ông ta, anh nói:

- Tôi không muốn làm dấu trên tiền bạc.

- Không có vấn đề làm dấu, thằng bắt cóc không có cách nào biết được chúng ta đã chụp ảnh số tiền ấy. Nhưng làm thế mất khá nhiều thời gian. Tám mươi hai ngàn đô-la bằng giấy bạc 10, 20 và 50, sẽ có rất nhiều tiền, mất nhiều thời gian mới chụp hết.

- Đúng thế.

- Ông Peterson này, tôi yêu cầu ông thực hiện một số phương pháp để đề phòng. Thứ nhất, ông để chúng tôi gài máy Camera trong xe của ông. Nhờ thế chúng tôi sẽ dễ dàng nắm được dấu vết của thằng bắt cóc khi hắn tiếp xúc với ông. Có thể chúng ta sẽ chụp được hình hắn hay là xác định được số xe hắn đang lái. Chúng tôi cũng muốn lắp vào trong xe ông một máy phát tin, để chúng tôi có thể theo dõi ông ở một đoạn xa. Tôi cam đoan với ông hắn không thể nào phát hiện được. Cuối cùng, việc này hoàn toàn tùy thuộc vào ông, ta nên gắn vào trong va-li đựng tiền một máy phát tin nữa.

- Ông hãy nghĩ đến chuyện nó bị phát hiện đi, tên bắt cóc này chắc biết tôi đã báo cho ông rồi.

- Ông hãy nghĩ đến chuyện nếu ông không gắn máy vào xe và không nghe lời khuyên của tôi thì ông sẽ lâm vào cảnh tiền mất tật mang, không có con mà cũng không có Sharon. Ông Peterson à, việc đầu tiên chúng tôi lo lắng là phải tìm ra họ bình an vô sự. Sau đó, chúng tôi sẽ nỗ lực tìm ra hắn hay bọn hắn, nhưng chuyện này tùy ông thôi.

- Nếu chuyện này là của con ông và... vợ ông thì ông sẽ làm gì?

- Ông Peterson, chúng tôi không phải là người giàu có, cho nên chúng tôi sẽ không gặp cảnh đem tiền để chuộc con tin, có lẽ tự bọn chúng sẽ thả họ ra.

Nhưng có lẽ nó giam họ ở một nơi mà họ không tự mình ra được. Cho nên phải xem xét trường hợp này, nếu chúng ta theo dõi được dấu vết của tên bắt cóc, ta sẽ phát hiện ra được nơi nó giam họ.

Steve có vẻ chán nản. Anh nói:

- Ông hãy làm những gì ông cần làm đi, tôi sẽ mượn xe của Bill để đi New York.

- Không. Tôi muốn ông đi xe của ông, và ông phải để xe ở chỗ đậu xe như mọi khi. Rất có thể mọi hành động của ông phải được canh chừng, chúng tôi sẽ theo dõi ông, một nhân viên mật vụ sẽ theo sau ông một đoạn. Ông hãy để chìa khóa ở dưới sàn xe, chúng tôi sẽ đem xe ông đi để gắn thiết bị vào, rồi đem về để ở chỗ cũ cho ông. Bây giờ thì ông đi lấy tiền đi.

Steve đáp chuyến tàu 10 giờ 40 đến nhà Ga lớn Trung tâm. Anh đến ga lúc 11 giờ 50, tàu đến trễ mất 10 phút, và anh thích đi bộ đến Đại lộ Park, trên tay xách chiếc va-li lớn trống rỗng.

Anh lê bước chân nhọc nhằn trên các khu phố từ nhà ga cho đến Đường 51, lòng cảm thấy chán nản trước công việc phù phiếm viễn vông. Hôm nay là ngày thứ hai hoạn nạn của anh, nhưng người dân New York vẫn đi lại tấp nập trên đường, vẫn vội vã như mọi khi. Họ có vẻ suиɠ sướиɠ, hạnh phúc, ngay cả khi sải chân bước qua những vũng nước giá lạnh hay đi tránh những đống tuyết trên mặt đường. Mới sáng hôm qua, anh và Sharon đang còn đi trên đường phố ở đây. Trước khi chia tay, anh đã ôm cô trong tay để hôn, đôi môi cô ướt lạnh như môi Nina khi chị hôn anh vào lần cuối.

Anh đến ngân hàng, khi nghe anh muốn rút tiền của Neil ra, chỉ để lại hai trăm đô-la, người thu ngân cau mày. Anh ta rời ghi sê để hỏi ý kiến Giám đốc, ông này vội đến gặp Steve. Ông ta hỏi:

- Ông Peterson, có vấn đề khó khăn à?

- Không, thưa ông Strauss, tôi chỉ muốn rút tiền thôi.

- Tôi phải mời ông điền vào những tờ mẫu rút tiền của bang Connecticut và của chính quyền liên bang. Đây là điều cần thiết phải làm khi khách hàng muốn rút một số tiền lớn. Tôi hy vọng ông không phản đối cách thức chúng tôi quản lý số tiền của con ông.

- Tôi không phản đối gì hết.

- Rất tốt. - Giọng của ông Giám đốc lạnh lùng - Ông vào văn phòng của tôi để điền vào các mẫu rút tiền. Mời ông theo tôi.

Steve vội điền vào những mẫu đơn ngân hàng yêu cầu. Khi điền vừa xong, người thu ngân để tấm ngân phiếu lên bàn làm việc của ông Giám đốc.

Ông Strauss ký ngân phiếu, đưa cho ông Steve rồi đứng lên, ông ta có vẻ trầm tư, ông nói:

- Thưa ông Peterson, tôi xin tọc mạch hỏi ông, phải chăng ông có điều gì buồn phiền? Có thể chúng tôi giúp ích gì ông được không?

Steve cũng đứng dậy:

- Không, cám ơn ông Strauss. - Giọng anh vang lên nghe căng thẳng, ít thuyết phục.

- Tôi mong ông không gặp khó khăn gì, chúng tôi rất cám ơn ông với tư cách vừa là khách hàng vừa là thân hữu của ngân hàng chúng tôi. Nếu ông có vấn đề gì khó khăn cần chúng tôi giúp đỡ, xin ông cứ tự nhiên cho biết chúng tôi sẵn sàng. - Ông đưa tay bắt tay anh.

Steve nắm tay ông ta, nói:

- Ông thật quý hóa, nhưng tôi không gặp chuyện gì rắc rối hết, tất cả đều hoàn toàn tốt đẹp.

Anh xách va-li đi ra, gọi tắc-xi, bảo tài xế lái đến ngân hàng dự trữ liên bang. Khi đến đây, người ta đưa anh vào một căn phòng đã có nhân viên mật vụ FBI đợi sẵn, họ vội vã bắt tay vào việc, đếm tiền, chụp ảnh số tiền theo ngân phiếu anh mang đến. Steve đứng nhìn, ánh mắt sầu thảm.

Bỗng anh nhớ đến câu hát ru mà Nina thường hát để Neil ngủ: - "Tiền bạc là vua là chúa, vua chúa giỏi cách đếm tiền".

Anh trở lại Ga lớn Trung tâm, trễ mất chuyến tàu 15 giờ 5 phút. Chuyến tiếp theo phải một giờ sau nữa mới chạy, anh gọi về nhà. Dora nghe máy và nhân viên mật vụ Lamont nói chuyện với anh qua máy phụ. Không có tin tức gì mới lạ, không có dấu hiệu gì cho thấy tên bắt cóc gởi cuốn băng ghi âm đến. Khi nào anh về, ông Hugh Taylor sẽ đến.

Nghĩ đến chuyện gϊếŧ thì giờ để đợi đi chuyến tàu sau, khiến Steve hốt hoảng. Anh thấy đầu đau nhức, giữa trán đau ran, nóng hổi, còn hai bên thái dương thì cứng như bị kềm bóp vào. Anh nhớ ra từ trưa hôm qua đến giờ anh không ăn uổng gì. Quán Oyster Bar, anh đinh đến ngồi đấy, gọi ly rượu khai vị và tô cháo hàu. Anh đi qua trước buồng điện thoại anh đã gọi cho Sharon vào tối hôm qua. Thế là cơn ác mộng ào đến, anh lo ngại có chuyện gì đã xảy ra, đã hai mươi giờ trôi qua, thời gian dài bất tận.

Hai mươi giờ! Sharon và Neil ở đâu nhỉ? Nó có cho họ ăn không? Ngoài trời lạnh như cắt, hai người có được ở trong chỗ ấm áp không? Thế nào Sharon cũng chăm sóc Neil. Anh biết cô sẽ làm thế. Giá mà đêm qua khi anh gọi về nhà, Sharon trả lời anh? Giá mà cả ba được sum họp, vui vẻ với nhau suốt buổi tối như họ đã dự kiến? Khi Neil ngủ rồi, chắc thế nào anh cũng nói với cô: "Sharon, anh không làm được gì cho em nhiều đâu, nếu em đợi, có lẽ em sẽ gặp được chồng sang, nhưng em đừng đợi nữa, hãy lấy anh, chúng ta rất tâm đầu ý hợp".

Có lẽ cô sẽ không từ chối, mặc dù cô không nhất trí với anh về án tử hình. Đúng thế, quả anh đã tỏ ra mình quá tự tin, cương quyết, cứ cho mình là có lý.

Ngay giờ phút này bà mẹ của Thompson cũng nghĩ như thế, khi đứa con bị xử tử rồi, chắc bà sẽ đau đớn suốt đời.

Cũng như bà ta, nếu có gì xảy ra cho Sharon và cho Neil, chắc anh cũng đau khổ suốt đời.

Cảnh nhà ga bắt đầu nhộn nhịp trở lại, nhân viên công sở muốn tránh cảnh chen chúc của đám dân ở ngoại ô, họ vội vàng rời văn phòng, hối hả cho kịp các chuyến tàu đi New Havett chạy về hướng Westchester và Connecticut. Các bà đến mua sắm, đi qua nhà ga, dừng lại xem giờ tàu chạy, lo lắng về nhà cho kịp giờ chuẩn bị bữa ăn tối.

Steve đi xuống bậc dưới, anh vào quán Oyster Bar. Quán vắng khách, đám người đến ăn trưa đã đi hết từ lâu, chỉ còn đợi đến giờ ăn tối mới có khách lại. Anh ngồi vào quầy rượu, gọi thức ăn, mắt không rời chiếc va-li để dưới chân.

Tháng trước, anh đã đến đây ăn trưa với Sharon, cô hí hửng nói đến nhiều người đáp ứng chiến dịch vận động của cô để xin đổi án tử hình của Ronald Thompson thành án tù chung thân. Cô đã tâm sự với anh: - "Steve, chúng ta sẽ đạt được nguyên vọng ấy" - Cô suиɠ sướиɠ, mong ước có được kết quả như ý muốn. Cô nói đến đợt vận động sắp đến, cô sẽ có thêm nhiều người ủng hộ nữa.

- Em sẽ thiếu anh. - Anh đã nói thế.

- Anh cũng thế.

Sharon, anh yêu em. Anh yêu em, Sharon. Anh yêu em, Sharon. Anh đã nói với cô như thế phải không?

Khi người bán rượu để ly Martini trước mặt Steve, anh uống một hơi hết sạch.

Anh ngồi ở quán Oyster Bar, không động đến tô cháo hàu bốc khói nóng hổi ở trước mặt. Đến 15 giờ 35, anh trả tiền, đi lên bậc trên, vào tàu đi Carley. Trong khi anh đi về phía toa hút thuốc, anh không để ý đến người đàn ông ngồi ở toa đầu, hắn che mặt sau tờ báo. Hắn đợi cho đến khi anh đã đi khỏi, hắn mới hạ tờ báo xuống giương cặp mắt tĩnh quái nhìn theo Steve đang xách cái va-li nặng nề bước đến toa tàu.

Gã hành khách này cũng xuống ở Carley, nhưng hắn đứng lại ở bến tàu đợi cho Steve vào bãi đỗ xe, lấy xe lái đi, chiếc xe bây giờ đã được gắn máy Camera giấu trong đèn pha và sau kính chiếu hậu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện