Cáo Sa Mạc

Chương 37



Cô đau nhức cả người như thế này khó mà suy nghĩ cho được, giá mà cô có thể mở được dây kéo ở chiếc giày cao cổ, thì đỡ biết mấy. Mắt cá sưng vù nhức nhối, cà vào da giày, vào dây trói.

Đáng ra cô phải la lên khi hắn dẫn đi qua sân ga mới đúng, lẽ ra cô phải liều. Nhưng mấy giờ rồi nhỉ? Thời gian không còn nữa rồi, tối thứ Hai -thứ Ba - Còn thứ Ba không? Đã sang thứ Tư chưa?

Làm sao họ thoát ra được đây?

Neil - Cô nghe hơi thở khò khè gần bên cô, cậu bé đã thở từ từ, đã biết vâng lời cô. Sharon nghe tiếng rên buột ra khỏi miệng, cô liền cố nín lại.

Cô cảm thấy Neil nhích sát vào cô, cố an ủi cô. Khi Neil lớn, chắc cậu cũng giống Steve. Nếu cậu lớn...

Steve - Nếu mình sống với Steve thì sẽ ra sao? Còn Neil nữa? Có lẽ Steve đã quá nhiều đau khổ rồi.

Đối với cô, cuộc đời quá êm thấm. Ba cô đã nói: - "Sharon sinh ra ở Rome, Pat ở Ai Cập, Tina ở Hồng Kông" - Mẹ cô nói: - "Chúng ta có bạn bè khắp thế giới". - Ngay cả khi họ nghe cô chết, họ cũng không cô độc, còn khi Steve mất Neil, anh ấy không còn ai hết, anh ấy sẽ đau đớn biết bao.

Steve đã hỏi: "Tại sao cô còn ở độc thân?" - Vì cô không chịu yêu ai hết.

Neil - Neil rất sợ vợ chồng Lufts không dẫn cậu theo, rất sợ cô giành Steve đi.

Cô phải làm cho cậu bé yên tâm mới được.

Cô cà hai cổ tay vào tường đá vôi thêm lần nữa, nhưng dây buộc quá chặt, nó khía vào da thịt đau nhói, cô không dám đụng vào tường nữa.

Cô cố suy nghĩ, hy vọng duy nhất của cô là cứu thoát cho người Neil, cố làm cho nó ra khỏi phòng này, nếu cô mở được cánh cửa, quả bom có nổ không?

Cái nắm cửa ở phòng vệ sinh, nếu Cáo trở về, nếu hắn để cho cô vào phòng vệ sinh, có lẽ cô sẽ bẻ gãy cái nắm cửa được.

Khi hắn có tiền rồi, hắn sẽ làm gì hai người? Cô cảm thấy nản chí. Thời gian... bao lâu rồi... thời gian trôi qua... ngày hay đêm?... Tiếng tàu chạy ầm ầm... đến tìm chúng tôi với, Steve... lỗi tại cô, cô Martin à... Vấn đề là ở chỗ ấy, cô Martin à... mù quáng, còn tệ hơn cả mù nữa... anh yêu em, Sharon, anh hết sức nhớ em... hai bàn tay khổng lồ dịu dàng vuốt má cô.

Hai bàn tay dịu dàng vuốt má cô, bỗng Sharon mở mắt. Cáo cúi người xuống. Hai bàn tay hắn dịu dàng kinh khủng trên mặt cô, trên cổ cô. Hắn lôi vải bịt miệng cô ra, hôn cô. Môi hắn nóng bỏng, miệng hắn thô ráp, thật kinh tởm, cô muốn quay mặt đi, cố gắng lắm cô mới cưỡng lại ý định ấy.

Hắn thì thầm bên tai cô:

- Xong rồi, Sharon. Tao đã có tiền, tao dông được rồi.

Cô cố nhìn vào mặt hắn, nét mặt hắn hiện ra lờ mờ, cặp mắt bối rối, gò má giật giật, đôi môi mỏng.

- Anh sẽ làm gì chúng tôi? - Khó khăn lắm cô mới cất tiếng.

- Tao để bọn bay ở đây, tao sẽ nói cho Peterson biết chỗ để hắn tìm bọn bay.

Hắn nói láo, như lần trước, khi hắn dìu cô đi, khi hắn ôm hôn cô. Không, chính cô dùng mỹ nhân kế, và đã bị hắn xô nhào xuống đất.

- Anh sẽ gϊếŧ chúng tôi.

- Đúng, Sharon à.

- Anh cũng đã gϊếŧ mẹ của Neil.

- Đúng. Ôi! Tao quên mất! - Hắn rời cô, cúi xuống, vuốt thẳng cái gì đấy - Tao sẽ treo bức hình này với những bức kia. - Có cái gì đấy lướt qua trên đầu cô. Một cặp mắt giống Neil nhìn cô, cặp mắt của cơ thể đã khuỵu xuống, cơ thể đã bị chiếc khăn quàng thắt quanh cổ. Cô hét to đến rách cả họng, chính tiếng hét ấy đã đẩy lùi đau khổ, đẩy lùi sự choáng váng. Bỗng cô cảm thấy hoàn toàn tỉnh táo, cô nhìn bức ảnh, nhìn cặp mắt nẩy lửa, điên loạn của gã đàn ông đang cầm bức hình.

Hắn gắn tấm hình gần những tấm khác trên tường, hắn làm rất cẩn thận, với điệu bộ chín chắn mẫu mực.

Cô nhìn hắn, khϊếp hãi, hắn sẽ gϊếŧ họ bây giờ à? Hắn sẽ thắt cổ hai người như đã thắt cổ mấy người đàn bà kia sao?

- Tao sẽ chỉnh đồng hồ định giờ cho tụi bây. - Hắn nói.

- Đồng hồ định giờ à?

- Ừ. Đồng hồ định giờ để cho bom nổ vào lúc 11 giờ 30. Sharon, mày sẽ không cảm thấy đau đớn gì đâu, mày sẽ biến mất một cách nhanh chóng, cả Neil và cả Ronald Thompson cũng vậy.

Hắn cẩn thận, nhẹ nhàng mở va-li ra, cô thấy hắn lấy đồng hồ và chỉnh giờ. Bây giờ là sáng thứ Tư, 8 giờ 30 - hắn chỉnh chuông reo vào lúc 11 giờ 30, rồi hắn buộc dây kẽm vào đồng hồ.

Ba giờ nữa.

Hết sức cẩn thận, hắn bê cái va-li lên, để trên bồn rửa gần cửa. Mặt đồng hồ nằm ngay trước mặt cô, ở đằng kia phòng, hai cái kim và những con số trên mặt đồng hồ sáng long lạnh.

- Sharon, mày muốn gì trước khi tao đi? Một ly nước nhé? Mày có thích tao hôn giã biệt không?

- Tôi có thể... anh cho phép tôi đi vào phòng vệ sinh được không?

- Được chứ, Sharon. - Hắn đến gần cô, tháo hai tay cô, đỡ cô đứng dậy, hai chân cô không đứng nổi, cô run lẩy bẩy vì đau đớn. Mắt cô mờ mịt không thấy gì cả. Không... không... không... Cô không thể ngất xỉu được.

Hắn để cô trong căn phòng nhỏ tối tăm, cô níu vào nắm cửa. Cô vặn nắm cửa, một, hai, ba lần, cô cầu trời sao đừng phát ra tiếng động to quá. Rắc một tiếng nho nhỏ, cái nắm tay đã gãy.

Sharon đưa ngón tay sờ lên đầu bị gãy, cô cảm thấy mép kim loại xù xì nham nhám. Cô bỏ cái nắm cửa vào túi váy. Khi ra mở cửa, một tay cô để trong túi. Khi hắn dẫn cô về giường lại, nếu hắn có thấy cái gì cồm cộm trong túi cô, chắc hắn sẽ nghĩ đấy là cổ tay của cô.

Chuyện xảy ra yên ổn, hắn hấp tấp chuẩn bị để đi. Hắn đẩy cô nằm xuống giường, trói hai tay cô lại. Cố để hai tay hở một tí, dây trói ít chặt hơn trước, hắn vội bịt miệng cô lại.

Hắn cúi người xuống cô.

- Đáng lẽ tao yêu mày Sharon à, vì tao cứ ngỡ mày yêu tao.

Bỗng nhanh như chớp, hắn lôi dung vải bịt mắt Neil ra, chú bé nhấp nháy mắt, hai mí mắt sưng vù, con ngươi giãn lớn.

Hắn nhìn thẳng vào mặt cậu bé, hắn nhìn lên bức hình trên tường rồi nhìn xuống mặt Neil.

Bỗng hắn xoa đầu chú bé, quay đi và tắt đèn, y như lần đầu tiên hắn rời khỏi phòng.

Sharon nhìn mặt đồng hồ sáng loáng. 8 giờ 36 phút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện