Cáo Sa Mạc
Chương 47
Không hy vọng - Không hy vọng gì được nữa rồi, các cặp mắt quay về phía chiếc đồng hồ định giờ, Sharon cố sức dùng nắm cửa mà cô đã bẻ gãy trong cánh cửa, cứa đầu kim loại vào sợi dây trói. Thật không có việc gì khó khăn hơn công việc cầm cái nắm cửa trong một tay để cứa vào sợi dây trói ở cổ tay kia.
Nhiều lần cô cứa trật sợi dây, đầu kim loại cứa vào tay cô. Máu chảy ra nóng ấm lầy nhầy rồi đông lại. Cô không thấy đau, nhưng nếu cô cứa đứt một động mạch và nếu cô ngất xỉu thì sẽ ra sao?
Máu làm cho sợi dây mềm nhão ra, đầu nhọn kim loại đâm vào dễ dàng hơn, nhưng sợi dây vẫn không nhúc nhích. Cô đã cố hết sức cứa sợi dây trói hơn một giờ liền... đồng hồ chỉ 11 giờ kém 25.
Mười một giờ kém hai mươi.
Kém 10... kém 5... 11 giờ 15...
Cô mải miết cứa, mặt ướt đẫm mồ hôi, hai tay dính dầy máu, không cảm thấy đau nữa. Cô cảm nhận được mắt Neil đang dán chặt vào cô. Hãy cầu nguyện đi, Neil.
Đến 11 giờ 10, cô cảm thấy sợi dây lỏng ra, rồi đứt. Thu hết sức lực còn sót lại, Sharon giãn hai tay ra. Hai bàn tay đã được giải thoát, các múi dây còn mắc vào hai cổ tay cô.
Cô đưa tay ra phía trước, lúc lắc, cố làm cho hết tê cóng, chỉ còn 15 phút nữa thôi.
Tựa người lên cùi tay trái, Sharon vươn người ngồi dậy một cách khó khăn. Cô ngồi dậy, tựa lưng vào tường cho vững, rồi từ từ ngồi thẳng lên, hai chân tuột xuống trước giường, mắt cá chân đau như dao cắt.
Còn 14 phút.
Mấy ngón tay yếu ớt run run đưa lên miệng để lôi miếng vải bịt miệng ra. Dung vải buộc quá chặt, cô không tháo ra được, cô phải cố lôi nó xuống, miếng vải vừa mới tuột ra khỏi miệng, cô cảm thấy tỉnh trí, nhẹ nhõm.
Còn 13 phút.
Cô không thể bước đi được, mà cho dù cô có lết được đến trái bom, thì khi cô níu vào mép bồn rửa, cô cũng đụng vào trái bom. Chỉ cần đụng nhẹ vào trái bom là nó nổ. Cô nhớ khi Cáo buộc sợi dây vào ngòi nổ, hắn đã hết sức cẩn thận.
Cô không hy vọng gì tháo được sợi dây điện buộc vào ngòi nổ, phải tháo đây cho Neil. Nếu cô tháo dây cho Neil, chú bé có thể lẻn ra ngoài báo cho ai đó biết. Cô mở vải bịt miệng cho chú.
- Cô Sharon.
- Ừ. Để cô tháo dây trói cho cháu, cô sẽ làm cháu đau đấy.
- Không sao, cô Sharon.
Bỗng cô nghe có tiếng động, có cái gì va mạnh vào cánh cửa. Có phải hắn trở lại không? Phải chăng hắn đã đổi ý? Sharon ôm chặt Neil vào lòng, mắt nhìn ra cửa. Công tắc điện kêu tách một tiếng.
Trong ánh sáng lờ mờ, cô thấy một hình người như ma hiện, đang chập chờn đi đến phía cô. Một bà già, trên miệng bà là dòng máu chảy ra, cặp mắt nằm sâu trong hốc mắt hốt hoảng.
Neil nép người vào Sharon trong khi bà già tiến đến. Cậu ta khϊếp hãi nhìn bà già bổ nhào tới trước, sụm xuống nền nhà như cái bao vải nhớp nhúa.
Bà già cố nghiêng về một bên, cất tiếng cố nói:
- Con dao... sau lưng tôi... cứu... vui lòng... lôi con dao ra... tôi rất... muốn chết ở đây.
Đầu của bà già chạm vào chân của Sharon, cơ thể bà vặn vẹo trông thật kinh khủng. Sharon trông thấy chuôi dao nằm giữa hai bả vai của bà.
Cô có thể dùng con dao để cắt dây trói cho Neil, cô vừa run vừa đưa hai tay nắm chuôi dao, rút ra.
Con dao mắc cứng trên lưng bà, cô gắng sức nhổ nó ra. Cô nắm nó trong tay, nhìn lưỡi dao sắc bén, rùng rợn dính đầy máu.
Bà già rên ư ử.
Chỉ trong nháy mắt, Sharon cắt hết dây trói cho Neil.
- Neil... chạy đi... ra khỏi đây ngay đi... la lên cho mọi người biết sắp có bom nổ... nhanh lên... chạy xuống cầu thang... có mặt dốc rộng... cháu chạy lên... cho đến ke tàu, leo lên tầng cấp nữa... sẽ có người... sẽ có ba cháu đến... nhanh đi... ra khỏi ga ngay... báo cho mọi người ra hết...
- Nhưng... cô Sharon... - Giọng Neil cầu khẩn, van vỉ - còn cô thì sao?
- Neil... đi đi, chạy đi!
Steve tụt xuống khỏi giường, cậu cố gắng bước đi, loạng choạng muốn khuỵu xuống rồi cố đứng lên.
- Hai chân cháu...
- Nhanh đi Neil. Chạy đi! Chạy đi!
Neil nhìn cô lần cuối, ánh mắt van lơn, rồi cậu vâng lời cô, chạy ra khỏi phòng, xuống cầu thang. Cô Sharon đã dặn xuống cầu thang. Ở đây yên lặng quá, dễ sợ quá. Quả bom. Có thể cậu phải đi tìm ai đó, có thể họ sẽ cứu được cô Sharon, cậu phải tìm người để cứu cô Sharon mới được.
Cậu đã xuống dưới chân cầu tháng, đi ngã nào nhỉ? Ống đâu mà nhiều thế này không biết. Bờ dốc nghiêng, cô Sharon nói có bờ dốc, chắc là phải có. Như bờ dốc nghiêng ở nhà trường dẫn đến phòng khánh tiết vậy.
Cậu chạy lên bờ dốc, cậu muốn gọi người cấp cứu. Nhưng cậu phải chạy cho nhanh, phải tìm cho ra người nào đó. Cậu đã chạy hết bờ dốc, cậu đứng ở trong nhà ga xe lửa. Đường sắt đã hiện ra trước mặt cậu. Cô Sharon dặn phải lên tầng cấp khác nữa. Neil chạy quanh ke tàu, chỗ tận cùng của đường sắt.
Cậu nghe có giọng người nói - giọng người nói trên loa phóng thanh như giọng thầy hiệu trưởng nói ở nhà trường. Giọng nói ra lệnh mọi người phải ra hết khỏi sân ga. Người đang nói ở đâu nhỉ?
Cậu nghe có tiếng chân người đang chạy trên tầng cấp, có người đang đến, có người có thể cứu được cô Sharon. Cậu cảm thấy mừng rỡ đến nỗi cố gọi lớn lên, nhưng không gọi được. Cậu mệt đến hụt hơi, hai chân cậu đau nhừ không thể chạy được. Cậu loạng choạng khập khiễng đến gần dãy tầng cấp, cố cất chân bước lên. Cậu phải báo cho người đang đến biết về tình trạng của cô Sharon mới được.
Neil ngẩng đầu lên, cậu thấy khuôn mặt thường ám ảnh trong các giấc mộng của cậu đang đến gần cậu...
Cáo thấy Neil, hai mắt hắn nheo lại, hắn nhếch mép gượng gạo cười, hắn đưa hai tay ra...
Neil nhảy sang một bên, hất chân lên. Chân của hắn vấp phải chiếc giày chơi ten-nít của cậu. Hắn lộn nhào lăn vòng trên ba tầng cấp cuối cùng. Thoát khỏi cánh tay định bắt lấy cậu, cậu phóng nhanh lên tầng cấp. Cậu đến gian phòng rộng mênh mông, không có người nào hết. Lại thêm một dãy tầng cấp nữa. Có lẽ trên kia có người. Thằng cha hung ác ấy chắc sẽ đến bắt cô Sharon mất.
Neil vừa khóc nức nở vừa chạy lên tầng cấp. Ba ơi, cậu cố gọi. Ba ơi! Ba! Cậu lên đến tầng cấp cuối cùng. Cậu thấy cảnh sát khắp nơi. Họ vùng chạy đến, có mấy người khác đang kéo một người đàn ông.
Họ đang kéo ba cậu. Cậu la lên:
- Ba! Ba!
Cậu đem hết sức bình sinh chạy cà nhắc qua đại sảnh về phía ba cậu. Steve nghe tiếng cậu gọi, anh quay lại, chạy đến ôm lấy cậu.
- Ba, - Neil khóc nức nở - thằng cha ấy sẽ gϊếŧ cô Sharon mất... như hắn đã gϊếŧ mẹ con.
Nhiều lần cô cứa trật sợi dây, đầu kim loại cứa vào tay cô. Máu chảy ra nóng ấm lầy nhầy rồi đông lại. Cô không thấy đau, nhưng nếu cô cứa đứt một động mạch và nếu cô ngất xỉu thì sẽ ra sao?
Máu làm cho sợi dây mềm nhão ra, đầu nhọn kim loại đâm vào dễ dàng hơn, nhưng sợi dây vẫn không nhúc nhích. Cô đã cố hết sức cứa sợi dây trói hơn một giờ liền... đồng hồ chỉ 11 giờ kém 25.
Mười một giờ kém hai mươi.
Kém 10... kém 5... 11 giờ 15...
Cô mải miết cứa, mặt ướt đẫm mồ hôi, hai tay dính dầy máu, không cảm thấy đau nữa. Cô cảm nhận được mắt Neil đang dán chặt vào cô. Hãy cầu nguyện đi, Neil.
Đến 11 giờ 10, cô cảm thấy sợi dây lỏng ra, rồi đứt. Thu hết sức lực còn sót lại, Sharon giãn hai tay ra. Hai bàn tay đã được giải thoát, các múi dây còn mắc vào hai cổ tay cô.
Cô đưa tay ra phía trước, lúc lắc, cố làm cho hết tê cóng, chỉ còn 15 phút nữa thôi.
Tựa người lên cùi tay trái, Sharon vươn người ngồi dậy một cách khó khăn. Cô ngồi dậy, tựa lưng vào tường cho vững, rồi từ từ ngồi thẳng lên, hai chân tuột xuống trước giường, mắt cá chân đau như dao cắt.
Còn 14 phút.
Mấy ngón tay yếu ớt run run đưa lên miệng để lôi miếng vải bịt miệng ra. Dung vải buộc quá chặt, cô không tháo ra được, cô phải cố lôi nó xuống, miếng vải vừa mới tuột ra khỏi miệng, cô cảm thấy tỉnh trí, nhẹ nhõm.
Còn 13 phút.
Cô không thể bước đi được, mà cho dù cô có lết được đến trái bom, thì khi cô níu vào mép bồn rửa, cô cũng đụng vào trái bom. Chỉ cần đụng nhẹ vào trái bom là nó nổ. Cô nhớ khi Cáo buộc sợi dây vào ngòi nổ, hắn đã hết sức cẩn thận.
Cô không hy vọng gì tháo được sợi dây điện buộc vào ngòi nổ, phải tháo đây cho Neil. Nếu cô tháo dây cho Neil, chú bé có thể lẻn ra ngoài báo cho ai đó biết. Cô mở vải bịt miệng cho chú.
- Cô Sharon.
- Ừ. Để cô tháo dây trói cho cháu, cô sẽ làm cháu đau đấy.
- Không sao, cô Sharon.
Bỗng cô nghe có tiếng động, có cái gì va mạnh vào cánh cửa. Có phải hắn trở lại không? Phải chăng hắn đã đổi ý? Sharon ôm chặt Neil vào lòng, mắt nhìn ra cửa. Công tắc điện kêu tách một tiếng.
Trong ánh sáng lờ mờ, cô thấy một hình người như ma hiện, đang chập chờn đi đến phía cô. Một bà già, trên miệng bà là dòng máu chảy ra, cặp mắt nằm sâu trong hốc mắt hốt hoảng.
Neil nép người vào Sharon trong khi bà già tiến đến. Cậu ta khϊếp hãi nhìn bà già bổ nhào tới trước, sụm xuống nền nhà như cái bao vải nhớp nhúa.
Bà già cố nghiêng về một bên, cất tiếng cố nói:
- Con dao... sau lưng tôi... cứu... vui lòng... lôi con dao ra... tôi rất... muốn chết ở đây.
Đầu của bà già chạm vào chân của Sharon, cơ thể bà vặn vẹo trông thật kinh khủng. Sharon trông thấy chuôi dao nằm giữa hai bả vai của bà.
Cô có thể dùng con dao để cắt dây trói cho Neil, cô vừa run vừa đưa hai tay nắm chuôi dao, rút ra.
Con dao mắc cứng trên lưng bà, cô gắng sức nhổ nó ra. Cô nắm nó trong tay, nhìn lưỡi dao sắc bén, rùng rợn dính đầy máu.
Bà già rên ư ử.
Chỉ trong nháy mắt, Sharon cắt hết dây trói cho Neil.
- Neil... chạy đi... ra khỏi đây ngay đi... la lên cho mọi người biết sắp có bom nổ... nhanh lên... chạy xuống cầu thang... có mặt dốc rộng... cháu chạy lên... cho đến ke tàu, leo lên tầng cấp nữa... sẽ có người... sẽ có ba cháu đến... nhanh đi... ra khỏi ga ngay... báo cho mọi người ra hết...
- Nhưng... cô Sharon... - Giọng Neil cầu khẩn, van vỉ - còn cô thì sao?
- Neil... đi đi, chạy đi!
Steve tụt xuống khỏi giường, cậu cố gắng bước đi, loạng choạng muốn khuỵu xuống rồi cố đứng lên.
- Hai chân cháu...
- Nhanh đi Neil. Chạy đi! Chạy đi!
Neil nhìn cô lần cuối, ánh mắt van lơn, rồi cậu vâng lời cô, chạy ra khỏi phòng, xuống cầu thang. Cô Sharon đã dặn xuống cầu thang. Ở đây yên lặng quá, dễ sợ quá. Quả bom. Có thể cậu phải đi tìm ai đó, có thể họ sẽ cứu được cô Sharon, cậu phải tìm người để cứu cô Sharon mới được.
Cậu đã xuống dưới chân cầu tháng, đi ngã nào nhỉ? Ống đâu mà nhiều thế này không biết. Bờ dốc nghiêng, cô Sharon nói có bờ dốc, chắc là phải có. Như bờ dốc nghiêng ở nhà trường dẫn đến phòng khánh tiết vậy.
Cậu chạy lên bờ dốc, cậu muốn gọi người cấp cứu. Nhưng cậu phải chạy cho nhanh, phải tìm cho ra người nào đó. Cậu đã chạy hết bờ dốc, cậu đứng ở trong nhà ga xe lửa. Đường sắt đã hiện ra trước mặt cậu. Cô Sharon dặn phải lên tầng cấp khác nữa. Neil chạy quanh ke tàu, chỗ tận cùng của đường sắt.
Cậu nghe có giọng người nói - giọng người nói trên loa phóng thanh như giọng thầy hiệu trưởng nói ở nhà trường. Giọng nói ra lệnh mọi người phải ra hết khỏi sân ga. Người đang nói ở đâu nhỉ?
Cậu nghe có tiếng chân người đang chạy trên tầng cấp, có người đang đến, có người có thể cứu được cô Sharon. Cậu cảm thấy mừng rỡ đến nỗi cố gọi lớn lên, nhưng không gọi được. Cậu mệt đến hụt hơi, hai chân cậu đau nhừ không thể chạy được. Cậu loạng choạng khập khiễng đến gần dãy tầng cấp, cố cất chân bước lên. Cậu phải báo cho người đang đến biết về tình trạng của cô Sharon mới được.
Neil ngẩng đầu lên, cậu thấy khuôn mặt thường ám ảnh trong các giấc mộng của cậu đang đến gần cậu...
Cáo thấy Neil, hai mắt hắn nheo lại, hắn nhếch mép gượng gạo cười, hắn đưa hai tay ra...
Neil nhảy sang một bên, hất chân lên. Chân của hắn vấp phải chiếc giày chơi ten-nít của cậu. Hắn lộn nhào lăn vòng trên ba tầng cấp cuối cùng. Thoát khỏi cánh tay định bắt lấy cậu, cậu phóng nhanh lên tầng cấp. Cậu đến gian phòng rộng mênh mông, không có người nào hết. Lại thêm một dãy tầng cấp nữa. Có lẽ trên kia có người. Thằng cha hung ác ấy chắc sẽ đến bắt cô Sharon mất.
Neil vừa khóc nức nở vừa chạy lên tầng cấp. Ba ơi, cậu cố gọi. Ba ơi! Ba! Cậu lên đến tầng cấp cuối cùng. Cậu thấy cảnh sát khắp nơi. Họ vùng chạy đến, có mấy người khác đang kéo một người đàn ông.
Họ đang kéo ba cậu. Cậu la lên:
- Ba! Ba!
Cậu đem hết sức bình sinh chạy cà nhắc qua đại sảnh về phía ba cậu. Steve nghe tiếng cậu gọi, anh quay lại, chạy đến ôm lấy cậu.
- Ba, - Neil khóc nức nở - thằng cha ấy sẽ gϊếŧ cô Sharon mất... như hắn đã gϊếŧ mẹ con.
Bình luận truyện