Cao Thủ Hạ Sơn, Ta Là Tiên Nhân

Chương 110



Chương 110

“Vội vã thế làm gì? Cậu đi theo tôi tới chỗ kia”.

Chị Mai mặc quần áo vào, sau đó ra khỏi tiệm cắt tóc, đi đến tiệm mạt chược Anh Sáu ở phía đối diện.

Khi nhìn thấy biển hiệu của tiệm mạt chược Anh Sáu, Lý Dục Thần nghĩ đến hai tên côn đồ vào tiệm thu phí bảo kê ngày hôm đó.

Ông chủ Vương nói họ là người của Sáu Sẹo.

Tiệm mạt chược Anh Sáu là quán của gã ta.

“Cậu tưởng ngày nào tôi cũng làm tóc á? Làm gì có ai làm tóc mỗi ngày chứ, kiểu đó trọc đầu luôn mất. Tôi ấy hả, ngày nào cũng đến để hốt lại số tiền mà Sáu Sẹo đã ăn không từ tiệm chúng tôi thôi”.

Chị Mai cười khanh khách nhìn Lý Dục Thần, trên mặt tràn đầy ý cười.

“Hôm nay chị đây vui, chúng ta chơi lớn một chút, cậu thấy sao?”

Nhìn từ ngoài trông tiệm mạt chược không lớn lắm, nhưng khu vực bên trong lại khá rộng.

Từ lầu hai đến lầu ba tổng cộng có mấy chục cái bàn, còn có cả mấy căn phòng riêng.

Chị Mai rất quen thuộc với những người trong tiệm, chốc lát đã tìm được một cái bàn ngồi vào.

Bà ta hỏi Lý Dục Thần có muốn chơi vài ván không, anh lắc đầu, chỉ đứng bên cạnh xem.

Chị Mai khá may, mới chơi mười mấy ván đã ăn được bảy tám trăm.

Nhưng Lý Dục Thần biết chị Mai đã rất kiềm chế, với trình độ của bà ta, không muốn ăn tiền cũng khó.

Bởi vì bà ta chơi bẩn.

Anh không hiểu cách chơi gian lận trong cờ bạc, nhưng gian lận và ảo thuật đều dựa vào kỹ xảo.

Tay chị Mai rất nhanh nhưng vẫn không qua được mắt của anh.

Hơn hai tiếng sau, bà ta đã ăn được gần mười nghìn.

“Cũng đủ rồi, lát nữa tiệm sẽ đông lắm, tôi mà tiếp tục ngồi lì ở đây thì ông nhà tôi lại mắng tôi nữa”.

Chị Mai mở bài, cầm tiền định đi về.

Bỗng nhiên bà ta bị một nhóm người chặn đường.

Một người cầm đầu, trên mặt có sẹo.

Kế bên có người gọi gã ta là “anh Sáu”.

Lý Dục Thần đoán người này chính là Sáu Sẹo.

“Chị Mai, ăn tiền rồi cứ thế đi luôn à?”

“Ơ, anh Sáu à, tôi ăn có chút tiền thôi, còn chẳng bằng tiền anh kiếm được một ngày đâu, sao lại làm kinh động đến anh luôn thế?”

“Thắng nhiều hay ít không quan trọng, chỉ cần chị thắng một cách quang minh chính đại, chị muốn đi muốn tới tiệm của tôi tuỳ thích. Nhưng có người nói chị chơi bẩn, ai cũng biết tôi là người có nguyên tắc, chị mà không nói rõ thì hôm nay đừng hòng đi”.

Chị Mai chỉ tay vào xung quanh mắng: “Ai thế, ai nói tôi chơi bẩn đáng bị chém nghìn nhát dao, vừa ăn cướp vừa la làng đúng không, bước ra đây cho tôi xem!”

Sáu Sẹo cười khẩy: “Chị Mai, đừng diễn nữa, ngày nào chị qua cũng ăn tiền, đến kẻ ngốc cũng nhìn ra được là chị chơi bẩn”.

Chị Mai lại cười: “Hứ, mỗi ngày tôi chỉ ăn có ba trăm năm trăm thôi, sao nào, có ba trăm năm trăm mà tiệm của anh Sáu không cho ăn à?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện