Cặp Đôi Cầm Thú

Chương 28: Từ chức



Giang Thánh Trác đứng lên phất tay, "Có quan hệ gì với cháu, tùy tiện đi, ông nội, con về đây, ông cũng nghỉ sớm nha".

Giang Thánh Trác cũng không quay đầu bước ra ngoài.

Ông Giang gọi cậu từ phía sau, "Thằng nhóc! Điểm này cháu không giống ông chút nào".

Giang Thánh Trác phiền não giật nhẹ tóc, nhấc chân ra ngoài. Mới vừa bước ra góc hành lang đột nhiên Giang Niệm Nhất từ đâu nhào tới khóc lóc, "Giang tiểu Tứ, chú muốn đi hả?"

Giang Thánh Trác nắm khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của nhóc, "Gọi chú Tư!"

Giang Niệm Nhất ha hả cười, "Chú Tư, khi nào chú tìm thiếm Tư đây?"

Giang Thánh Trác cau mày, cậu đã già thật sao? Làm sao mà cái đề tài kết hôn này cứ sập xuống đầu cậu thế này, không những vậy còn cô ấy nữa chứ?

Trên đường về nhận được cuộc gọi của Mạnh Lai, Giang Thánh Trác liếc thấy tên trên màn hình quăng qua ghế bên cạnh, để cho nó cứ reo om xòm, đáng tiếc Mạnh Lai bên kia không chịu bỏ qua.

Giang Thánh Trác rất bội phục tính kiên nhẫn của cô ta, lúc trả lời giọng nói như cáu gắt thẳng thắn, "À, Mạnh Lai, tìm tớ à?"

"Thánh Trác......." - Mạnh Lai nhẹ nhàng kêu một tiếng sau đó im lặng.

Giang Thánh Trác suy nghĩ cười một tiếng, "Có gì cứ nói thẳng".

"Ừ......"

"Đầu có khá hơn chút nào không?" - Nếu cô ta không mở miệng thì cứ để cậu nói trước vậy.

Giang Thánh Trác chủ động nhắc tới, Mạnh Lai cũng vui vẻ lên tiếng, "Chuyện ngày đó tớ vẫn muốn nói với cậu và Nhạc Hi một lời xin lỗi, tớ.........."

Giang Thánh Trác cắt đứt lời cô, "Chuyện ngày đó đã qua, đừng nhắc tới nữa".

"Tớ lần này trở về không có ý gì khác, chỉ muốn quay lại như trước kia. Cậu đã nói chúng ta vẫn là bạn bè mà".

Đèn xanh đã sáng lên, Giang Thánh Trác lại không có phản ứng, mặc kệ tiếng còi xe inh ỏi từ phía sau, nói, "Mạnh Lai, chúng ta quen biết nhau cũng không ít hơn mấy năm. Trong chuyện tình cảm Nhạc Hi cũng khó mở lời nhưng cô ấy không phải là người ngu. Cô là hạng người nào, tôi đây cũng rõ ràng, cô vĩnh viễn chỉ biết lợi dụng người khác như thế nào để đạt đến mục đích của mình. Bạch Tân Tân ngu ngốc đến mức bị cô xúi giục nhưng Nhạc Hi sẽ không như vậy".

Mạnh Lai không ngờ Giang Thánh Trác trực tiếp vạch trần cô như vậy, giọng nói có chút run rẩy, "Cho nên cậu xử lý Bạch Tân Tân như giết gà dọa khỉ? Cảnh cáo tớ, nếu như tớ muốn động đến Kiều Nhạc Hi thì kết quả so với Bạch Tân Tân còn thảm hại hơn?"

Giang Thánh Trác thoải mái thừa nhận, "Hiểu được đến đây chứng tỏ cô rất thông minh. Cô còn nhớ cô gái da trắng Rebecca không? Chuyện của cô ta tôi không quan tâm không có nghĩa người ta sẽ bỏ qua".

Giọng nói Mạnh Lai đột nhiên thay đổi, có chút trong trẻo lạnh lùng, "Cậu biết khi nào?"

"Vừa bắt đầu tôi đã biết".

"Vậy sao cậu không vạch trần tôi?"

Giang Thánh Trác cười lạnh, "Tôi chỉ suy đoán thôi, cũng không có vật chứng, cũng không cần thiết làm như vậy".

Mạnh Lai bên kia đột nhiên cười lên, "Tôi hiểu, Giang Thánh Trác, cậu đủ độc ác, tôi cho rằng ít nhất cậu bênh vực tôi, thật ra thì cậu không thích Rebecca cũng không thích tôi cho nên có thể đứng xem chúng tôi tranh giành. Ai thắng ai thua đối với cậu mà nói cũng như nhau, trừ cô ta, cậu đối với ai cũng tàn nhẫn và kiên quyết."

"Mạnh Lai, tôi nói rồi, cô là người thông minh, không làm chuyện điên rồ mà" - Sau khi nói rõ rốt cuộc yên tĩnh lại. Giang Thánh Trác khởi động xe mỉa mai cô, "Huống chi người cô yêu cũng không phải là tôi. Thế nào?  Nhiều năm như vậy mà còn chưa tìm được người có địa vị và danh tiếng như ý muốn sao?"

Mạnh Lai thẹn quá thành giận tắt ngay điện thoại.

Giang Thánh Trác cười cất điện thoại.

Hôn lễ của Diệp Tử Nam được tổ chức long trọng và náo nhiệt. Cậu phải xuất hiện trên sân khấu nhưng khổ nổi bọn họ và mấy người bạn đều sắp xỉ tuổi nhau nên vẫn bị hỏi khi nào kết hôn.

Kiều Nhạc Hi một mặt cười nhưng một bên oán thầm, mấy người dự tiệc chủ yếu là thành phần trí thức cao cấp, trong đó không ít người uống rượu như nước lã, cùng nhau thảo luận vấn đề không khác như mấy bà cô tám chuyện là mấy.

Cô đang duy nghĩ làm thế nào để thoát khỏi đây, không ngừng nháy mắt với Giang Thánh Trác đang đứng cách đó không xa.

Giang Thánh Trác lười biếng đứng dựa vào cột, không chút để ý nhìn lên sân khấu, thỉnh thoảng có chút hả hê nhìn cô lắc đầu, khóe miệng kia nhìn thế nào cũng thấy nụ cười tà ác.

Kiều Nhạc Hi đang đứng bơ vơ một mình, đột nhiên điện thoại rung lên, cô như được giải cứu giơ điện thoại lên, "Tôi đi nghe điện thoại!".

Vừa nói vừa đi ra ngoài, cũng không nhìn tới người gọi tới liền nghe máy. Mới vừa lên tiếng lập tức nhìn thấy Bạc Trọng Dương đang giơ điện thoại lên đứng bên cạnh đài phun nước cười với cô.

Cậu ta mặc một bộ vét màu xám tro, áo sơ mi thẳng tắp, một mình đứng nổi bật dáng người cao ráo, vô cùng bắt mắt.

Kiều Nhạc Hi cười một chút, cúp điện thoại đi tới, "Sao anh biết tôi muốn ra ngoài?"

Bạc Trọng Dương khẽ mĩm cười, "Cô ngồi không yên, sợ là ngồi lâu chút nữa sẽ khóc lên mất".

Kiều Nhạc Hi sờ mặt mình, "Nhìn rõ ràng như vậy sao? Tôi cảm thấy mình giả bộ rất tốt mà".

Bạc Trọng Dương không nói gì nhìn cô cười.

Đột nhiên một đám người từ phía sau chen chúc đi ra, chắc là nghi lễ tổ chức xong rồi. Cô nhón mũi chân nhìn trong đám người xôn xao, đột nhiên một bó hoa từ trên trời rơi xuống thẳng vào trong ngực cô.

Mọi người nhìn theo đường vòng bay của bó hoa nhìn tới đây, thấy người đứng cạnh đài phun nước đang ôm nó mà biểu hiện không biết làm sao của Kiều Nhạc Hi, lại thấy người bên cạnh nhìn cô chăm chú - Bạc Trọng Dương, cười ầm lên.

"Nhạc Hi! Xem ra cô sắp có chuyện vui rồi nha! Đúng không cậu Bạc?"

"Đúng vậy, hai người đứng cạnh nhau nhìn rất xứng đôi!"

"......."

Kiều Nhạc Hi biết mọi người không có ác ý cũng cười teo, chỉ cho rằng bọn họ nói giỡn.

Giang Thánh Trác vốn đang đi theo đám người ồn ào này, khi nhìn thấy hai người kia thì ý cười thu lại một ít. Đến khi nhớ lời ông Giang thì trên mặt nụ cười lại tắt ngấm.

Cười cũng cười, nhốn nháo cứ nhốn nháo. Đến khi thấy thời gian không còn sớm thì mọi người mới định rời tiệc.

"Tôi đưa cô về?" - Bạc Trọng Dương rút kinh nghiệm từ bài học lần trước, lần này nghiêm túc thành thật hỏi ý kiến của cô.

Kiều Nhạc Hi dường như cũng nhớ đến chuyện lần trước, vừa định đồng ý liền nghe có người gọi cô, "Xảo Nhạc Tư, đi thôi!"

Kiều Nhạc Hi xoay người nhìn thấy Giang Thánh Trác đang đứng cạnh xe chờ cô.

Cô trả lời ngay, "Được rồi"

Sau đó cười nói với Bạc Trọng Dương, "Thật ngại quá, tôi đi trước. Cậu ấy và tôi cùng thuận đường đi thăm bạn".

Bạc Trọng Dương vẫn nụ cười ấm áp như cũ, "Được, là người lần trước cô nói sinh em bé sao?"

Kiều Nhạc Hi vừa chạy vừa trả lời, "Đúng vậy, à sinh con gái, rất đáng yêu. Tôi đi trước đây. Bái bai"

Bạc Trọng Dương nhìn theo bóng dáng cô cho đến khi cô lên xe. Mặc dù cậu cảm giác được ánh mắt Giang Thánh Trác luôn chiếu lên người mình nhưng từ đầu đến cuối cậu chưa từng nhìn thẳng vào mắt cậu ta.

Lên xe, Kiều Nhạc Hi nói không ngừng chuyện hôn lễ linh đình vừa rồi.

Giang Thánh Trác đột nhiên hỏi, "Cậu cảm thấy Bạc Trọng Dương là người thế nào?"

Kiều Nhạc Hi nghiêm túc suy nghĩ một chút, "Người không tệ, có giáo dục, dáng vẻ lịch sự, đối với người nào cũng khách sáo".

Giang Thánh Trác không phục, "Tôi đối với cậu cũng khách sáo vậy".

Kiều Nhạc Hi rất khoa trương (cường điệu) cười to, cười xong mới chế nhạo cậu, "Cậu khách sáo sao? Chắc là cậu đang nói giỡn! Cậu khách sáo à, phân rõ giới tính!"

Giang Thánh Trác hơi yên tĩnh, giọng nói như đưa đám, "Dù sao trong mắt cậu, cả đời tớ cũng không thay đổi".

Kiều Nhạc Hi vô cùng đồng ý gật mạnh đầu, "Đồng chí Giang Thánh Trác, cậu không những biết rõ mà còn rất sâu sắc!"

Giang Thánh Trác lườm cô, "Cô gái xấu xa này!"

Hai người mua ít đồ đến thăm Quan Duyệt. Tạ Hằng đi theo chăm sóc cô ấy từng li từng tí, còn chìm đắm trong cảm giác sung sướng được làm cha. Kiều Nhạc Hi ôm đứa nhỏ cùng với Quan Duyệt chơi với bé.

"Haiz, Giang Bươm Bướm, cậu mau nhìn này, thật đáng yêu quá!" - Kiều Nhạc Hi gọi Giang Thánh Trác qua nhìn.

Giang Thánh Trác ngồi xa xa chơi cái trống nhỏ của em bé, lười biếng trả lời, "Đáng yêu thì đáng yêu, đáng tiếc không phải là của cậu".

Kiều Nhạc Hi cau mày, "Cậu có ý gì?"

"Không có gì" - Giang Thánh Trác ngoẹo đầu nhìn than thở, "Đúng là đáng yêu, đáng tiếc không phải của tớ".

Kiều Nhạc Hi nghe không rõ, "Cậu có chuyện gì vậy? Cái gì cậu tớ? Cậu muốn có em bé?"

Giang Thánh Trác rất buồn bực, rất ai oán nhìn cô không nói lời nào. Kiều Nhạc Hi cũng không hiểu gì hết.

Quan Duyệt nhìn hai người, cười nhưng không nói.

***

Cách mấy ngày sau, Kiều Nhạc Hi tìm Bạch Khởi Hùng ký một số giấy tờ, thuận tiện tính một chuyện.

"Tổng giám đốc Bạch, tôi muốn làm xong hạng mục lần này sẽ từ chức".

Bạch Khởi Hùng lấy mắt kính xuống nhìn cô, cười không giống như cấp trên mà giống như người chú thân thiết, "Nhạc Hi, cháu với Bạch Tân Tân mặc dù có chút xung đột nhưng chỉ là chuyện riêng thôi. Chú Bạch là người công tư rõ ràng, năng lực của cháu chú thật sự công nhận".

Vừa nhắc đến Bạch Tân Tân cô đã thấy nhức đầu, "Không phải đâu, Tổng giám đốc Bạch hiểu lầm rồi. Không liên quan đến người khác, là nguyên nhân của cá nhân cháu, cháu cứ làm việc một chỗ nên muốn thay đổi hoàn cảnh một chút".

"Thật là không phải vì nguyên nhân khác?"

"Thật sự không phải" - Kiều Nhạc Hi trong lòng cười lạnh. Chẳng lẽ tôi có thể nói cho ông rằng do tôi không muốn nhìn thấy đứa cháu mặt thối của ông sao?

Bạch Khởi Hùng suy nghĩ một chút, "Ừ, chú sẽ nói với mấy người kia không sắp xếp những hạng mục khác cho cháu".

Kiều Nhạc Hi thở phào nhẹ nhõm, "Cám ơn Tổng giám đốc Bạch. Không có chuyện gì cháu xin ra ngoài trước".

Từ phòng làm việc của Bạch Khởi Hùng ra ngoài, Kiều Nhạc Hi cảm thấy một thân nhẹ nhõm. Mặc dù Bạch Khởi Hùng có đồng ý hay không cô cũng sẽ không ở lại nhưng mà cô còn hy vọng có thể bình thường theo nước chảy, như vậy mới không ảnh hưởng đến quá trình tìm việc của cô. Dù sao cái vòng này quá lớn.

Mới vừa ngồi xuống liền nhận được điện thoại của Bạc Trọng Dương, "Không biết kỹ sư Kiều có nể mặt dùng cơm chung không?"

Mấy lần gặp sau, ấn tượng của Kiều Nhạc Hi đối với Bạc Trọng Dương cực kỳ tốt, hơn nữa đúng lúc tâm trạng tốt nên lâp tức nhận lời.

Cô không nghĩ tới buổi sáng vừa mới nói chuyện muốn xin từ chức, buổi chiều đã lan truyền khắp nơi. Hơn nữa buổi trưa Bạc Trọng Dương cùng cô đi ăn cơm còn gặp phải vài đồng nghiệp, gần như lời đồn được đẩy cao hơn.

Kiều Nhạc Hi đứng ở phòng pha nước nghe từ cửa bên trong tường thuật trực tiếp.

"Nghe nói kỹ sư Kiều muốn từ chức!"

"Tôi còn nghe nói trưa nay cô ta cùng với Tổng giám đốc của công ty hợp tác cùng đi ăn cơm".

"Thế này không phải rất rõ ràng sao, rõ ràng là kết thân với người có địa vị!"

"Các cô nói, có thể cô ta............"

"Đúng rồi, đúng rồi, lúc trước còn nghe nói cô ta còn lên xe của Tổng giám đốc Hoa Đình nữa mà"

"..........."

Kiều Nhạc Hi đứng ở cửa nghe mấy lời tưởng tượng phong phú của đám người kia, sao cô lại không theo một phiên bản sặc sắc như vậy?

Cô đang cầm ly nước không đứng ở cửa, tính quay trở lại phòng làm việc. Mới vừa lui người liền đạp chân vào người khác.

Cô quay người lại cho nên nhìn thấy người vừa mới gặp buổi trưa, "Sao anh lại ở chỗ này?"

Bạc Trọng Dương không mang theo trợ lý bên cạnh, chỉ có một mình cậu, "Tới có công việc, khát nước tìm chút nước uống, sẵn tiện nghe chuyện đồn đãi, tôi..... được coi như nhân vật nam chính sao?"

Kiều Nhạc Hi giờ mới biết cậu ta tới đã lâu, cười tới mức không chịu được, "Nghe nhiều thành quen, bình thường công việc nhàm chán nên không buôn chuyện sẽ chết người".

Bạc Trọng Dương giống như không thèm để ý, bất quá ngược lại cậu đối với hành động này của Kiều Nhạc Hi thì giật mình. Nếu là người khác gặp chuyện tương tự, không chạy tới tranh luận mấy câu cũng sẽ tức giận, nhưng từ xa thấy cô chỉ đứng đó cười đến cả khuôn mặt rạng rỡ. Coi như bản thân cũng nghe tới nhưng không tỏ ra lúng túng hay ngượng ngùng. Cậu cười đánh giá, "Tâm trạng rất tốt"

Kiều Nhạc Hi mời cậu vào phòng làm việc ngồi, vừa vào cửa ngồi xuống mới trả lời, "Anh cũng nghe được, tôi muốn từ chức. Nhiều nhất là hai tháng, hạng mục đang làm vừa kết thúc thì tôi sẽ đi ngay. Cần gì phải đắc tội tới người khác chứ".

Bạc Trọng Dương ánh mắt sáng quắc nhìn cô, mĩm cười tiếp tục đề tài, "Tôi rất ít khen người khác".

"À.........." - Kiều Nhạc Hi biết cậu tới đây nói chuyện công việc nên chắc chắn sẽ không tới phòng trà nước, thử thăm dò hỏi cậu, "À, hmmm, không phải anh thích tôi chứ?"

Bạc Trọng Dương cười, cô cảm nhận cậu ấm này đối với con gái nhà danh giá đều giả vờ hồ đồ hoặc giả bộ hiểu, lúc gần lúc xa muốn còn dùng thủ đoạn mập mờ, còn chưa từng có người nào trực tiếp hỏi cậu.

Cậu cũng trả lời thẳng thắn, "Thích thì không tới nổi, chẳng qua có cảm tình với cô, có thể phát triển thêm một bước".

Kiều Nhạc Hi vốn chỉ muốn trêu ghẹo cậu ta, không ngờ Bạc Trọng Dương thành thật trả lời nghiêm túc mà đáp án hơi ngoài dự đoán của cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện