Cặp Đôi Cầm Thú

Chương 31: Giữ mình trong sạch



Hai người gần đây quan hệ căng thẳng, không có nhiều chuyện để nói. Giang Thánh Trác thản nhiên mở miệng trước, "Trước tiên tớ đưa cậu đi, sau đó sẽ gọi người tới kéo xe cậu tới trạm sửa chữa".

Kiều Nhạc Hi chưa nói lời nào theo cậu lên xe.

Giang Thánh Trác miệng nhả khói, rảnh rang hỏi, "Sao không tìm Bạc Trọng Dương? Hai người cãi nhau rồi à?"

Kiều Nhạc Hi tựa lưng vào ghế giả chết không để ý tới cậu.

Giang Thánh Trác liếc nhìn cô một cái, "Sao vậy? Thật sự thích tên kia rồi?"

Kiều Nhạc Hi nghe câu nói này, nắm tay che lên hai mắt, dần dần đỏ lên.

Giang Thánh Trác bị cô làm cho hoảng sợ, giảm tốc độ xe, đem điếu thuốc trong tay ném ra cửa, "Cậu đừng khóc đừng khóc, có phải tên đó khi dễ cậu không? Tớ lập tức đánh cho cậu ta một trận để cậu hả giận!"

Giọng Kiều Nhạc Hi khàn khàn, "Giang Thánh Trác, chúng ta về sau đừng liên lạc nữa".

Giang Thánh Trác, cậu là một loại độc, là thuốc phiện, tớ biết rõ chính mình không cai được. Đừng tiếp tục như vậy nữa nếu không tớ sẽ không thể nào chịu nổi nữa, tớ không muốn cả đời cũng không trở lại được, cho nên mong cậu hãy đi trước.

Giang Thánh Trác bị cô chọc vài lần, tính tình coi như được rèn luyện nên quen dần, giận quá hóa cười, tay cầm tay lái siết chặt, "Thế nào? Có niềm vui mới lập tức ghét bỏ tôi rồi à? Đúng là qua cầu rút ván, lợi dụng xong sau đó trở mặt. Có muốn tôi nhắc cậu không, hôm nay là cô chủ động tìm tôi!"

Kiều Nhạc Hi không để ý tới cậu, nhẹ giọng giải thích, "Hôm nay là tớ sai, tớ không tìm được người, về sau sẽ không còn như vậy nữa".

Giang Thánh Trác hai tay lại siết chặt hơn, cười lạnh, thở hổn hển nghiến răng nghiến lợi nói, "Được, tốt lắm. Không thành vấn đề".

Cậu đạp mạnh vào chân ga tăng tốc đưa Kiều Nhạc Hi đến trước nhà. Cô còn không đứng vững, Giang Thánh Trác ngay lập tức hất bụi mà đi.

Kiều Nhạc Hi đứng tại chỗ không nhúc nhích, nhìn hướng Giang Thánh Trác rời đi, nước mắt dần dần che chắn tầm mắt.

Mỗi người một thời tuổi trẻ, đều không tránh khỏi một câu chuyện tình yêu, dù nó được công khai hay là đơn phương chăng nữa.

Có yêu, có tình ý, có thai, có vui vẻ, nhưng lại không có gì là mãi mãi.

Thời thiếu niên thật ra để hoài niệm cùng chuyện cũ, cái gì đã qua thì cũng đã qua, là hoa trong gương hay là trăng trong nước, toàn bộ đều đã qua.

Trong lòng cô níu kéo nhiều năm như vậy cũng nên buông xuống, cô cũng nên từ bỏ hy vọng.

Giang Thánh Trác mặc dù tốt, nhưng nhìn chung, bất quá cậu chỉ coi cô như em gái. Chừng mấy năm nữa thôi, cậu ta cũng sẽ kết hôn, cũng trở thành chồng của người khác, cũng có cuộc sống riêng đến lúc đó cô sẽ gọi một người phụ nữ xa lạ khác là chị dâu. Mặc kệ người đó có phải là Mạnh Lai hay không, đều không có quan hệ gì tới cô nữa.

Cuộc sống của bọn họ càng ngày càng xa, nhưng nghĩ tới mối quan hệ tốt đẹp đã có giữa họ, nhớ lại mới thấy lòng chua xót.

Thời tiết càng ngày càng lạnh, thời tiết chuyển sang đông, Kiều Nhạc Hi nhìn ra nhánh cây trụi lá ngoài cửa sổ không có sự sống nào.

Quan Duyệt lấy bút gõ gõ mặt bàn, "Này, tuy là đề nghị của chị không phải là ý tưởng rất tốt nhưng dù sao thì cũng bỏ nhiều công sức. Phiền em tôn trọng thành quả của chị một chút có được không, Kiều kỹ sư thân mến kính yêu đáng tôi của tôi? Đây là lần thứ hai chị nhắc lại rồi".

Kiều Nhạc Hi vẻ mặt ngây thơ nhìn cô, "Vừa rồi nói tới chỗ nào?"

Quan Duyệt bất đắc dĩ trợn mắt thở dài, "Thôi đi, có làm gì cũng không thể làm trong tình trạng này của em".

Kiều Nhạc Hi đặt tay dưới cằm, nằm sắp lên bàn, bộ dáng đáng thương tội nghiệp nói, "Duyệt Duyệt, em gần đây cảm thấy mệt mỏi quá, làm gì cũng không để ý, em nghĩ chắc mình bị bệnh rồi".

Cô luôn kêu cả tên lẫn họ của Quan Duyệt, lúc này lại dùng giọng điệu này gọi Quan Duyệt, Quan Duyệt lúc này mới nhìn kỹ Kiều Nhạc Hi, "Ừ, sắc mặt đúng là không tốt lắm, có phải bị cảm không?"

Kiều Nhạc Hi buồn buồn ỉu xìu lắc đầu, vểnh môi vẻ mặt ủy khuất.

Quan Duyệt nhìn bộ dáng của cô đoán chừng cũng không thảo luận được gì, hỏi tới cô cũng không nhớ, trở về văn phòng. Cô ta vừa bước chân ra, điện thoại Bạc Trọng Dương gọi tới.

Kiều Nhạc Hi nhấc máy, tất cả trở lại như thường, nói chuyện vài câu, cuối cùng Bạc Trọng Dương cũng hỏi tới.

"Đêm qua cô gọi cho tôi phải không?"

Kiều Nhạc Hi vẻ mặt thật bình tĩnh, "Không có chuyện gì".

"Cô có thể hỏi tôi".

"Tôi không muốn biết"

"Nếu tôi muốn nói cho cô?"

"Anh có thể nói".

Bạc Trọng Dương cảm thấy Kiều Nhạc Hi không giống ngày thường, có loại chịu đựng, bình tĩnh, không chút nào nổi giận.

Cậu nở nụ cười, "Vậy thì thôi đi. Nếu khi nào muốn biết thì cô có thể hỏi tôi, bất kể khi nào".

"Được".

"Hôm nay trời mới vào đông, buổi tối cùng ăn cơm nhé?"

Kiều Nhạc Hi dừng hồi lâu mới trả lời, "Được".

***

Giang Thánh Trác thật sự nhìn hồ sơ trong tay, đánh dấu mấy cái tên đưa cho Diệp Tử Nam, "Tớ cảm thấy mấy chỗ này có thể thương lượng lại".

Diệp Tử Nam nhận lấy hồ sơ, lại nhìn đồng hồ, "Tớ nói, cậu gần đây không bình thường chút nào nha".

Giang Thánh Trác ngồi đối diện máy tính, đầu cũng không nâng hỏi, "Không bình thường chỗ nào?"

Diệp Tử Nam quan sát cậu, sờ sờ cằm nghiên cứu, "Sự việc như thế này, ừ, quá đứng đắn rồi. Mấy ngày liên tiếp cậu kéo tớ tăng ca. Tăng ca thì không nói, cậu còn không ăn không uống, không nói lời nào. Bình thường không lúc nào nhìn cậu ngồi yên lặng quá một tiếng, từ khi nào cậu đã trở nên tích cực như vậy? Còn nữa, thường thường thì cậu đã nhôn nhao đi dự tiệc Tết, hôm nay là Đông Chí (21/12) cậu còn chưa phản ứng, bị kích thích gì rồi phải không?"

Nhìn thấy cậu ta không phản ứng, Diệp Tử Nam nói tiếp, "Thi Thần và Tử Uyên đã gọi hai cuộc qua hối thúc rồi. Tớ còn muốn ghé nhà đón vợ cùng đi, chúng ta phải đi nhanh lên mới còn cơm để ăn chứ?"

Giang Thánh Trác bỗng nhiên khép lại máy tính, trừng mắt nhìn cậu ta, "Biết cậu có vợ rồi! Không cần phải thường xuyên lấy ra khoe khoang như vậy".

Diêp Tử Nam không biết làm sao nhìn cậu, nói thầm, "Đúng là không bình thường, tớ khi nào khoe khoang đâu".

Giang Thánh Trác cầm áo khoác, quay đầu nhìn cậu, "Có đi hay không?"

Diệp Tử Nam theo sau, "Muốn gọi Nhạc Hi đi cùng hay không?"

Giang Thánh Trác lườm cậu ta, "Cậu đã kết hôn rồi, sao còn nhớ tới người phụ nữ khác làm gì?"

Diệp Tử Nam bất đắc dĩ, "Hôm nay cậu làm gì mà giống chó điên vậy? Trước kia không phải cậu vẫn hay gọi con bé kia tới sao?"

Giang Thánh Trác thu hồi mặt than, bỗng nhiên cười sáng lạn, "Tớ đây tuổi trẻ phơi phới, tài năng đầy mình muốn có người  nào mà không được? Tìm con nhóc chưa trổ mã đầy đủ làm gì?"

Diệp Tử Nam cũng không vạch trần cậu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì cố ý nói, "Cũng tốt, con bé kia gần đây đang thân thiết với Bạc Trọng Dương, không chừng cũng không rảnh quan tâm đến cậu".

Giang Thánh Trác quan sát cậu ta từ trên xuống, bộ mặt ghét bỏ, "Cậu làm gì mà sau khi kết hôn nhiều chuyện như vậy?"

Diệp Tử Nam không ngại, rút ra kết luận, "Giang, cậu thật sự không bình thường!"

Hai người vừa mới bước vào cửa nhà hàng, Giang Thánh Trác theo bản năng nhìn quanh một lượt, sau đó liền bắt gặp Kiều Nhạc Hi và Bạc Trọng Dương.

Cả người cậu cứng đờ, Diệp Tử Nam phát hiện, theo tầm mắt cậu nhìn sang, sau đó cười chọc cậu, "Thật trùng hợp nha".

Có lẽ là dịp Tết, rất nhiều nhà hàng đầy chỗ. Kiều Nhạc Hi muốn không khí náo nhiệt nên ngồi ở đại sảnh, Bạc Trọng Dương cũng không phản đối, liền chiều theo cô.

Cô vừa quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Tử Nam đang ở bên cạnh cười kéo Giang Thánh Trác đi tới chỗ bọn họ. Giang Thánh Trác vẻ mặt không tình nguyện, mặt nghiêng sang một bên trợn mắt. Cô cũng có chút xấu hổ.

Diệp Tử Nam mặc kệ Giang Thánh Trác lạnh nhạt, nhiệt tình chào hỏi Kiều Nhạc Hi và Bạc Trọng Dương. Chào xong cũng không vội vã đi, Giang Thánh Trác ra hiệu với cậu ta mấy lần, cậu ta cũng không để ý tới.

Thi Thần từ xa đã chạy tới, chào hỏi thúc giục, "Hai người các người làm gì còn ở chỗ này nữa, mọi người đang chờ hai người tới ăn kìa".

Diệp Tử Nam nháy mắt ra hiệu Thi Thần, Thi Thần nhìn hai người không được tự nhiên, lập tức ngầm hiểu ra, "Nhạc Hi, Trọng Dương, cùng ngồi chung đi".

Bạc Trọng Dương nhìn Kiều Nhạc Hi, không lên tiếng hỏi ý kiến cô, Kiều Nhạc Hi lập tức từ chối, "Không cần".

Thi Thần không để ý tới cô, nói châm chọc trực tiếp lôi kéo cô, "Ngồi chung với mấy anh em thôi mà, đi đi thôi, Trọng Dương sẽ theo sau".

Vào ghế ngồi, quả nhiên là một bàn toàn người quen. Bạc Trọng Dương hình như cũng quen biết họ nên cũng khá thân thiết, rất nhanh nhập cuộc. Chỉ có Giang Thánh Trác ngồi đối diện Kiều Nhạc Hi vẻ mặt lạnh lùng.

Kiều Nhạc Hi đang ăn giữa chừng đột nhiên che miệng chạy ra ngoài, mọi người sửng sốt. Tuy nhiên trong lòng ai cũng tự hiểu không nói nhìn Bạc Trọng Dương cười cười.

Bạc Trọng Dương lập tức giải thích, "Mọi người đừng nghĩ nhiều, hai ngày nay dạ dày của cô ấy không được khỏe".

Bọn họ đều chơi thân với nhau, đương nhiên không chịu tin. Uống chút rượu càng náo nhiệt hơn giống như vui không có chỗ dừng.

"Tử Nam này, cậu là người đầu tiên kết hôn trong nhóm, dĩ nhiên cũng sẽ lên chức ba ba sớm nhất không nên để người khác đoạt được".

"Đúng vậy đúng vậy, định khi nào có tin vui đây?"

"..........."

Cả đám nhốn nháo bàn tán không khác gì phụ nữ buôn chuyện, mặc kệ Bạc Trọng Dương có giải thích nào cũng vô dụng. Trong mắt bọn họ, giải thích đồng nghĩa với che dấu.

Giang Thánh Trác càng nghe sắc mặt cũng kém đi, bỗng nhiên đứng lên cười nói, "Tớ đi toilet".

Kiều Nhạc Hi đang ôm bồn cầu nôn khan mấy lần. Cô gần đây ăn uống không đúng giờ, thêm nữa còn bị cảm lạnh nên bụng vẫn không thoải mái, vừa ngửi thấy mùi tanh liền cảm thấy buồn nôn.

Xử lý xong xuôi, bước ra khỏi toilet liền nhìn thấy Giang Thánh Trác đang đứng nghiêm mặt trên hành lang chờ cô.

Kiều Nhạc Hi kiên trì đi qua.

Không biết cậu tìm đâu được cái khăn ướt, đặt trong tay cô, giọng nói không được tự nhiên, "Bạc Trọng Dương nhìn không đơn giản như vậy đâu, cậu cách xa cậu ta một chút".

Sau khi nói xong, lại không tự nhiên nhanh chóng bổ sung thêm một câu, "Con gái phải giữ mình trong sạch".

Ý của cậu ta, quá rõ ràng.

Kiều Nhạc Hi bị chọc giận, cười lạnh, "Giữ mình trong sạch? Cậu đang nói chính mình sao?"

Giang Thánh Trác vừa thấy thái độ không hiểu rõ của cô liền nổi giận, "Tôi thì làm sao?"

Kiều Nhạc Hi ném khăn vào tay cậu, vẻ mặt quật cường, "Cậu làm gì thì chính cậu rõ ràng, tự quản mình cho tốt. Chuyện của tôi không cần cậu xem vào! Cậu là gì của tôi nào? Dựa vào cái gì mà muốn quản tôi?"

"Đúng rồi, tôi không là ai hết, hai chúng ta chỉ là quan hệ như người qua đường Giáp và kẻ qua đường Ất thôi. Là tôi xen vào chuyện của người khác! Tôi đúng là đầu óc bị bệnh mới đi quản cô!" - Giang Thánh Trác vẻ mặt tươi cười, chậm rãi nói xong, có lẽ là quá nổi giận lời nói bậc ra nhưng đều mang theo giọng nhẹ nhàng,

Nói xong xoay người bỏ đi, trên đường đi còn đạp bỏ một chậu cây.

Kiều Nhạc Hi quật cường đứng hồi lâu không nhúc nhích, thật lâu sau vẻ mặt mê mang thì thào, "Tôi không cần cậu lo, Giang Thánh Trác, nếu cậu không thích tôi thì cũng đừng quản tôi nữa....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện