Cấp Trên Luôn Trêu Chọc Tôi!!!
Chương 14
Kết quả, hoàng tử độc thân lại một lần nửa thành công ăn chực.
Bữa tối chúc mừng đứa cháu, vô duyên vô cớ bị Đặng Văn Thuỵ biến thành bữa tối của nhóm dự án mới.
Đương nhiên nhóm dự án mới đang nói đến là nhóm dự án sẽ cùng phát triển game: “Hoạt Động Tuyệt Mật.”
Cái dạng bữa tối này, có thể ít người phụ trách sao?
Lúc Đàm Tự xuống lầu, người của nhóm dự án mới đã đứng ở cửa phân xe rồi.
“Ba người các cậu ngồi xe của Lưu Dân Nhiễm, sau đó bên kia ngồi xe tôi,” Đặng Văn Thuỵ nheo mắt cười khoa chân múa tay, thỉnh thoảng nói với mọi người mấy câu: “Đúng, Túc Duy An là cháu trai của tôi, đứa cháu thân yêu! Mọi người giúp tôi chăm sóc nó ah, vẫn là người mới, có nhiều chỗ không hiểu.”
Túc Duy An đứng bên cạnh anh, hai tay vẫn cứ kéo kéo hai quai balo, bị nhắc đến thì ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn thấy Đàm Tự, mọi người lần lượt thận trọng hướng anh chào hỏi.
Đàm Tự thực chất cũng mới nhậm chức không lâu, trước kia luôn luôn ở chi nhánh công ty tại Mỹ, tên là “Trải nghiệm”, mấy tháng trước mới bị điều về nước, đây cũng là lý do những người lúc sáng biết Đặng Văn Thuỵ nhưng lại không biết anh.
Nói là trực tiếp ngồi vị trí phó tổng giám đốc, cuối cùng không biếu tại so lại thành phó chủ tịch, liên quan đến vị trí mới phó chủ tịch, mọi người chỉ biết là Thái tử của Thiên Húc, độc thân, những thứ khác cũng không rõ. Sau đó nghe những người tiếp xúc qua đều nói không dễ sống, yêu cầu rất cao, càng không dám lại gần, cả công ty chỉ có Đặng Văn Thuỵ, và Thích Như Dịch người mà Đàm Tự mang về từ Mỹ mới có thể cùng anh nói thêm mấy câu.
Đàm Văn Thuỵ dừng lại ở bên cạnh Đàm Tự: “Nhà hàng nào?”
“Nhà hoàng Hoàng Kim Đại.” Đặng Văn Thuỵ nói.
“Cậu sao lại có thể chọn một nhà hàng tầm thường như vậy?” Đàm Tự mặt đầy khinh bỉ, nói xong xoay người hướng về chiếc xe yêu thích của mình đi đến.
“Đợi đã.” Đặng Văn Thuỵ gọi anh, “Không đủ chỗ, cậu chở thêm một người đi.” Anh tuỳ tiện chỉ vào một cô gái, “Cô đi xe với Đàm tổng đi.”
Lời vừa buông ra, không ít ánh mắt đặt lên người cô gái.
Ngưỡng mộ có, ghen tuông có, và còn có phấn khích. Hai má cô gái ửng đỏ, gật gật đầu, đang chuẩn bị bước những bước nhỏ lên xe Đàm Tự.
Bất quá, Đàm Tự phía trước đột nhiên dừng lại, chặn người đi tới.
Anh tìm chuẩn xác cái người có cái đầu thấp nhất bị ẩn trong đám đông, và kéo tay đang giữ balo một lần nữa rời đi: “Cậu ấy ngồi xe tôi.”
Đưa cậu đến phía trước xe, Đàm Tự buông tay cậu sau đó trực tiếp lên xe.
Nhìn cậu bất động, Đàm Tự hỏi: “Cậu cần tôi giúp cậu mở cửa xe?”
Tô Duy An bị bắt đến quay đầu nhìn, những chiếc xe khác đã lái đi, cậu mím môi không nói, bước từng bước nhỏ về ghế sau của xe.
Vẫn chưa ngồi vào, người đàn ông phía trước lạnh lùng nói: “Tôi là tài xế của Di Di sao? Ngồi ghế phụ.”
“…”
Sau khi Túc Duy An lên ghế phụ ngồi, ánh mắt liền không rời khỏi cửa sổ xe.
Đàm Tự mới nghĩ đến, người bạn nhỏ trước đây hình như giận anh.
Tất nhiên, anh cũng không quan tâm, cho dù tức giận, vẫn không phải là ngoãn ngoãn làm công cho anh sao.
Túc Duy An nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, bởi vì căng thẳng, những ngón tay nắm chặt tới mức trắng bệch.
Ngày hôm đó đi đến tầng 3, sự tức giận của cậu cũng giảm đi không ít, cẩn thận nghĩ lại, câu nói của Đàm Tự vốn không có ác ý, Trầm Thần lớn hơn cậu 4 tuổi, bề ngoài ăn mặc tương đối trưởng thành, hai người đứng cạnh nhau thật sự giống chị em.
Hơn nữa lúc đó không phải Đàm Tự kịp thời đến nơi, sợ rằng cậu sớm đã bỏ trốn, vừa ngượng ngùng vừa thảm hại.
Kết quả bản thân lại phát giận lên người khác…
Hôm nay sau khi nhận được tin tức Đàm Tự phê duyệt cho cậu tham ra hạng mục mới, Túc Duy An càng thêm xấu hổ, vừa rồi lúc Đàm Tự kéo cậu lên xe, cậu vẫn còn cho rằnh mình sắp bị mắng.
Không ngờ rằng suốt dọc đường, Đàm Tự không chỉ không chỉ trích cậu, còn đưa cậu một hộp ô mai.
Lúc Túc Duy An cầm lấy nó không khỏi nghĩ___
Tự ca thật sự là người tốt không ghi hận.
…
Bữa tối công ty, nó không khác gì hơn là một cái phòng lớn, một cái bàn lớn, một nhóm nhân viên và một ông chủ.
Lúc hai người đến nơi, người đến đầu tiên đã sắp xếp hết chỗ ngồi, hiện tại trêи bàn chỉ còn lại một ghế chủ tạo, và một chỗ bên cạnh ghế chủ toạ.
Mọi người và phó tổng mới không giao tiếp nhiều, chỉ biết là rất khó đối phó, còn tưởng là cao nhân lạnh lùng, ai biết Đàm Tự vừa ngồi dậy đã lên tiếng phát biểu trước.
“Muốn ăn cái gì tuỳ ý chọn, ngày mai là cuối tuần, vừa hay được ngủ hai ngày.” Đàm Tự gọi người phục vụ đến, ném một vài menu lên bàn xoay.
Nhưng trừ Đặng Văn Thư, không người nào dám động.
“Tin tôi” Đàm Tự tiếp tục nói, “Một tuần sau các người sẽ mệt không còn sức sống và hối hận sao lúc đầu không ăn đến lúc tôi phá sản.”
Qua mấy giây, Lưu Dân Nhiễm vươn lấy một quyển thực đơn.
Một vài người đàn ông theo sau, Túc Duy An lặng lẽ nghe mọi người gọi món ăn, thầm nghĩ có tiền thật tốt, một bữa cơm liền ăn mất lương một tháng bản thảo của cậu…
Ngày mai là ngày nghỉ, Đặng Văn Thuỵ gọi không ít rượu, và gọi trước cho tài xế thân thiết.
Ban đầu mọi người còn hơi rè rặt, sau vài ly rượu, gan cũng to lên không ít, hầu hết mọi người ở đây là người từ các bộ phận khác nhau, đôi bên trước kia không quá quen biết, hiện tai đang trái phải trao đổi phương thức liên lạc.
Đàm Tự không uống rượu, anh vừa uống súp vừa thản nhiên nghe cuộc nói chuyện giữa Đặng Văn Thuỵ và Lưu Dân Nhiễm.
“Xin chào, tôi đến từ phòng kế hoạch, cậu tên là Túc Duy An?”
Đàm Tự nghe xong, nhẹ nhàng cúi đầu như không có.
Túc Duy An sửng sốt một lúc, sau đó đặt chén trà xuống, gật đầu nói: “Xin chào”
“Vị trí là?”
Túc Duy An suy nghĩ một lúc: “…hoạ sĩ mới.”
Người con gái này độc thân, có một chút tình ý với Túc Duy An__với không tới phó chủ tịch Đàm, tuổi tác Đặng Văn Thuỵ lại hơi lớn, và bất cứ ai có thể phù hợp với cô ấy ở các vị trí khác đều có gia đình, Túc Duy An có cửa sau lại thanh tú và trắng trẻo đương nhiên là sự lựa chọn hàng đầu của cô.
Cô gái rất biết nói chuyện, ngay cả Túc Duy An đều bị cô ấy kéo vào trò chuyện vài câu, liền thành công chuyển đến chủ đề bạn gái một cách nhanh chóng.
Túc Duy An cảm thấy gần đây luôn có người hỏi cậu chủ đề này: “…không có bạn gái.”
“Trước đây cũng không có sao?” Cô gái càng nở cười sâu: “Không sao, sau này sẽ có.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
“Tôi luôn cảm thấy bên ngoài có thể đang mưa lớn,” Cô gái quay người, dùng giọng ấm áp hỏi: “Tí nữa anh có thể đưa tôi về nhà được không?”
Túc Duy An nghe xong, ngơ ngác quay đầu nhìn lại thời tiết.
Đàm Tự nghĩ thầm, đứa nhóc ngốc nghếch sấp bị lừa về nhà ăn sạch sẽ rồi.
Anh đang do dự không biết có nên bảo vệ tấm thân trong trắng của đứa cháu người bạn tốt của mình hay không, thì thấy Túc Duy An thu đầu, lấy điện thoại di động ra, cúi đầu như đang tìm kiếm phần mềm gì đó.
Sau khi tìm thấy, cậu đem điện thoại cho người phụ nữ phía trước.
“Dự báo thời tiết nói hôm nay trời quang, sẽ không có mưa.”
Nói xong, cậu thu lại điện thoại, lại thành thật nói: “Dù trời mưa tôi cũng không đưa cô về được__”
“Tôi không có xe.”
Cô gái: “…”
Đàm Tự dựa vào sau ghế, khoé miệng không nhịn được nhếch lên.
Là anh lo lăng vô ích, người bạn nhỏ này có thể thủ thân như ngọc đến 30 tuổi.
Bữa tối chúc mừng đứa cháu, vô duyên vô cớ bị Đặng Văn Thuỵ biến thành bữa tối của nhóm dự án mới.
Đương nhiên nhóm dự án mới đang nói đến là nhóm dự án sẽ cùng phát triển game: “Hoạt Động Tuyệt Mật.”
Cái dạng bữa tối này, có thể ít người phụ trách sao?
Lúc Đàm Tự xuống lầu, người của nhóm dự án mới đã đứng ở cửa phân xe rồi.
“Ba người các cậu ngồi xe của Lưu Dân Nhiễm, sau đó bên kia ngồi xe tôi,” Đặng Văn Thuỵ nheo mắt cười khoa chân múa tay, thỉnh thoảng nói với mọi người mấy câu: “Đúng, Túc Duy An là cháu trai của tôi, đứa cháu thân yêu! Mọi người giúp tôi chăm sóc nó ah, vẫn là người mới, có nhiều chỗ không hiểu.”
Túc Duy An đứng bên cạnh anh, hai tay vẫn cứ kéo kéo hai quai balo, bị nhắc đến thì ngoan ngoãn gật đầu.
Nhìn thấy Đàm Tự, mọi người lần lượt thận trọng hướng anh chào hỏi.
Đàm Tự thực chất cũng mới nhậm chức không lâu, trước kia luôn luôn ở chi nhánh công ty tại Mỹ, tên là “Trải nghiệm”, mấy tháng trước mới bị điều về nước, đây cũng là lý do những người lúc sáng biết Đặng Văn Thuỵ nhưng lại không biết anh.
Nói là trực tiếp ngồi vị trí phó tổng giám đốc, cuối cùng không biếu tại so lại thành phó chủ tịch, liên quan đến vị trí mới phó chủ tịch, mọi người chỉ biết là Thái tử của Thiên Húc, độc thân, những thứ khác cũng không rõ. Sau đó nghe những người tiếp xúc qua đều nói không dễ sống, yêu cầu rất cao, càng không dám lại gần, cả công ty chỉ có Đặng Văn Thuỵ, và Thích Như Dịch người mà Đàm Tự mang về từ Mỹ mới có thể cùng anh nói thêm mấy câu.
Đàm Văn Thuỵ dừng lại ở bên cạnh Đàm Tự: “Nhà hàng nào?”
“Nhà hoàng Hoàng Kim Đại.” Đặng Văn Thuỵ nói.
“Cậu sao lại có thể chọn một nhà hàng tầm thường như vậy?” Đàm Tự mặt đầy khinh bỉ, nói xong xoay người hướng về chiếc xe yêu thích của mình đi đến.
“Đợi đã.” Đặng Văn Thuỵ gọi anh, “Không đủ chỗ, cậu chở thêm một người đi.” Anh tuỳ tiện chỉ vào một cô gái, “Cô đi xe với Đàm tổng đi.”
Lời vừa buông ra, không ít ánh mắt đặt lên người cô gái.
Ngưỡng mộ có, ghen tuông có, và còn có phấn khích. Hai má cô gái ửng đỏ, gật gật đầu, đang chuẩn bị bước những bước nhỏ lên xe Đàm Tự.
Bất quá, Đàm Tự phía trước đột nhiên dừng lại, chặn người đi tới.
Anh tìm chuẩn xác cái người có cái đầu thấp nhất bị ẩn trong đám đông, và kéo tay đang giữ balo một lần nữa rời đi: “Cậu ấy ngồi xe tôi.”
Đưa cậu đến phía trước xe, Đàm Tự buông tay cậu sau đó trực tiếp lên xe.
Nhìn cậu bất động, Đàm Tự hỏi: “Cậu cần tôi giúp cậu mở cửa xe?”
Tô Duy An bị bắt đến quay đầu nhìn, những chiếc xe khác đã lái đi, cậu mím môi không nói, bước từng bước nhỏ về ghế sau của xe.
Vẫn chưa ngồi vào, người đàn ông phía trước lạnh lùng nói: “Tôi là tài xế của Di Di sao? Ngồi ghế phụ.”
“…”
Sau khi Túc Duy An lên ghế phụ ngồi, ánh mắt liền không rời khỏi cửa sổ xe.
Đàm Tự mới nghĩ đến, người bạn nhỏ trước đây hình như giận anh.
Tất nhiên, anh cũng không quan tâm, cho dù tức giận, vẫn không phải là ngoãn ngoãn làm công cho anh sao.
Túc Duy An nhìn phong cảnh ngoài cửa xe, bởi vì căng thẳng, những ngón tay nắm chặt tới mức trắng bệch.
Ngày hôm đó đi đến tầng 3, sự tức giận của cậu cũng giảm đi không ít, cẩn thận nghĩ lại, câu nói của Đàm Tự vốn không có ác ý, Trầm Thần lớn hơn cậu 4 tuổi, bề ngoài ăn mặc tương đối trưởng thành, hai người đứng cạnh nhau thật sự giống chị em.
Hơn nữa lúc đó không phải Đàm Tự kịp thời đến nơi, sợ rằng cậu sớm đã bỏ trốn, vừa ngượng ngùng vừa thảm hại.
Kết quả bản thân lại phát giận lên người khác…
Hôm nay sau khi nhận được tin tức Đàm Tự phê duyệt cho cậu tham ra hạng mục mới, Túc Duy An càng thêm xấu hổ, vừa rồi lúc Đàm Tự kéo cậu lên xe, cậu vẫn còn cho rằnh mình sắp bị mắng.
Không ngờ rằng suốt dọc đường, Đàm Tự không chỉ không chỉ trích cậu, còn đưa cậu một hộp ô mai.
Lúc Túc Duy An cầm lấy nó không khỏi nghĩ___
Tự ca thật sự là người tốt không ghi hận.
…
Bữa tối công ty, nó không khác gì hơn là một cái phòng lớn, một cái bàn lớn, một nhóm nhân viên và một ông chủ.
Lúc hai người đến nơi, người đến đầu tiên đã sắp xếp hết chỗ ngồi, hiện tại trêи bàn chỉ còn lại một ghế chủ tạo, và một chỗ bên cạnh ghế chủ toạ.
Mọi người và phó tổng mới không giao tiếp nhiều, chỉ biết là rất khó đối phó, còn tưởng là cao nhân lạnh lùng, ai biết Đàm Tự vừa ngồi dậy đã lên tiếng phát biểu trước.
“Muốn ăn cái gì tuỳ ý chọn, ngày mai là cuối tuần, vừa hay được ngủ hai ngày.” Đàm Tự gọi người phục vụ đến, ném một vài menu lên bàn xoay.
Nhưng trừ Đặng Văn Thư, không người nào dám động.
“Tin tôi” Đàm Tự tiếp tục nói, “Một tuần sau các người sẽ mệt không còn sức sống và hối hận sao lúc đầu không ăn đến lúc tôi phá sản.”
Qua mấy giây, Lưu Dân Nhiễm vươn lấy một quyển thực đơn.
Một vài người đàn ông theo sau, Túc Duy An lặng lẽ nghe mọi người gọi món ăn, thầm nghĩ có tiền thật tốt, một bữa cơm liền ăn mất lương một tháng bản thảo của cậu…
Ngày mai là ngày nghỉ, Đặng Văn Thuỵ gọi không ít rượu, và gọi trước cho tài xế thân thiết.
Ban đầu mọi người còn hơi rè rặt, sau vài ly rượu, gan cũng to lên không ít, hầu hết mọi người ở đây là người từ các bộ phận khác nhau, đôi bên trước kia không quá quen biết, hiện tai đang trái phải trao đổi phương thức liên lạc.
Đàm Tự không uống rượu, anh vừa uống súp vừa thản nhiên nghe cuộc nói chuyện giữa Đặng Văn Thuỵ và Lưu Dân Nhiễm.
“Xin chào, tôi đến từ phòng kế hoạch, cậu tên là Túc Duy An?”
Đàm Tự nghe xong, nhẹ nhàng cúi đầu như không có.
Túc Duy An sửng sốt một lúc, sau đó đặt chén trà xuống, gật đầu nói: “Xin chào”
“Vị trí là?”
Túc Duy An suy nghĩ một lúc: “…hoạ sĩ mới.”
Người con gái này độc thân, có một chút tình ý với Túc Duy An__với không tới phó chủ tịch Đàm, tuổi tác Đặng Văn Thuỵ lại hơi lớn, và bất cứ ai có thể phù hợp với cô ấy ở các vị trí khác đều có gia đình, Túc Duy An có cửa sau lại thanh tú và trắng trẻo đương nhiên là sự lựa chọn hàng đầu của cô.
Cô gái rất biết nói chuyện, ngay cả Túc Duy An đều bị cô ấy kéo vào trò chuyện vài câu, liền thành công chuyển đến chủ đề bạn gái một cách nhanh chóng.
Túc Duy An cảm thấy gần đây luôn có người hỏi cậu chủ đề này: “…không có bạn gái.”
“Trước đây cũng không có sao?” Cô gái càng nở cười sâu: “Không sao, sau này sẽ có.”
Nói xong, cô quay đầu nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ.
“Tôi luôn cảm thấy bên ngoài có thể đang mưa lớn,” Cô gái quay người, dùng giọng ấm áp hỏi: “Tí nữa anh có thể đưa tôi về nhà được không?”
Túc Duy An nghe xong, ngơ ngác quay đầu nhìn lại thời tiết.
Đàm Tự nghĩ thầm, đứa nhóc ngốc nghếch sấp bị lừa về nhà ăn sạch sẽ rồi.
Anh đang do dự không biết có nên bảo vệ tấm thân trong trắng của đứa cháu người bạn tốt của mình hay không, thì thấy Túc Duy An thu đầu, lấy điện thoại di động ra, cúi đầu như đang tìm kiếm phần mềm gì đó.
Sau khi tìm thấy, cậu đem điện thoại cho người phụ nữ phía trước.
“Dự báo thời tiết nói hôm nay trời quang, sẽ không có mưa.”
Nói xong, cậu thu lại điện thoại, lại thành thật nói: “Dù trời mưa tôi cũng không đưa cô về được__”
“Tôi không có xe.”
Cô gái: “…”
Đàm Tự dựa vào sau ghế, khoé miệng không nhịn được nhếch lên.
Là anh lo lăng vô ích, người bạn nhỏ này có thể thủ thân như ngọc đến 30 tuổi.
Bình luận truyện