Cấp Trên Luôn Trêu Chọc Tôi!!!
Chương 24
“Khô…”Túc Duy An vừa muốn phủ nhận
“Đã vẽ qua, nhưng hiện tại đã không vẽ nữa.” Lưu Dân Nhiễm từ phòng Phó chủ tịch đi ra, nghe cuộc đối thoại của hai người liền xen ngang, “Không phải sao?”
Túc Duy An ngại ngùng thu lại tiếng “không” vừa định thốt ra, đổi thành tiếng “Ân” be bé.
“Nhanh đem tên nói cho tôi!” Trầm Thần thích xem truyện tranh, phong cách vẽ tranh của Túc Duy An vừa hay đã đốn ngã trái tim bé bỏng của cô.
“Chỉ là bình thường rảnh rỗi vẽ chơi thôi…sớm đã không tìm thấy rồi.” Túc Duy An trong tâm cắn rứt nói.
“…Được rồi.” Trầm Thần đem theo vẻ tiếc nuối, nhìn thời gian: “Giờ ăn trưa đến rồi, cùng nhau đi căngtin ăn cơm đi?”
Dứt lời, cũng không đợi Túc Duy An đáp lại, liền cầm lấy chiếc ví tiền nhỏ đi đến bên cậu.
Vì vậy Túc Duy An chỉ có thể lấy chiếc ví tiền xẹp lép của mình ra cùng Trầm Thần đến nhà ăn.
Đồ ăn của Thiên Húc không có gì để chê, so với nhiều cửa hàng mua mang về còn ngon hơn, vì vậy trừ khi quá bận nếu không viên bọn họ đều sẽ lựa chọn ăn ở căngtin.
Nhưng công bằng mà nói, giá cả cũng đắt hơn so với những nhà ăn của các công ty khác một chút, trong mắt của nhân viên Thiên Húc vẫn có thể chấp nhận được.
Trầm Thần ngay lập tức lấy ba món thịt thêm phần canh xương, đi đến đối diện chỗ Túc Duy An đã ngồi, đặt đĩa cơm xuống: “Hôm nay thực sự là cơm gà, Em lấy được…chưa…”
Sau khi nhìn thấy tô mỳ hành lá nhỏ trước mặt Túc Duy An, cô sửng sốt hỏi: “An An, sao em lại ăn cái này?”
Túc Duy An cười ngượng ngùng: “Sinh hoạt phí tháng này không nhiều.”
Trầm Thần: “…Bây giờ hình như những người thật thà như em cũng không nhiều.”
Bước vào xã hội, ai sẽ ở trước mặt đồng nghiệp nói bản thân nghèo đến nỗi phải ăn mì hành.
Cô đứng dậy, đi lấy đôi đũa mới, chuẩn bị chia một phần thịt cho Túc Duy An, quay lại phát hiện, chỗ của mình đã bị người khác chiếm, đĩa cơm bị đẩy sang một bên một cách đáng thương.
Người đang ngồi chỗ cô là Đàm Tự vừa mới kết thúc đại hội phê bình.
Trầm Thần lặng lẽ ngồi bên cạnh Đàm Tự, sau khi chào hỏi, trong đầu đang suy nghĩ nên rời đi hay ở lại, liền quyết định sẽ cúi đầu lặng lẽ ngồi ăn và không nói lời nào.
“Cậu chỉ ăn một chút mỳ này?” Đàm Tự giọng điệu ghét bỏ.
Trầm Thần tiếp tục nghe, quả nhiên, Túc Duy An vẫn thành thật: “…không có tiền.”
“Đặng Văn Thuỵ tương đối kẹt sỉ.” Trêи mặt Đàm Tự viết ra chữ “Tôi hiểu.”
Túc Duy An nhanh chóng đáp: “Không phải, chú có cho tôi tiền.”
“Tiền đâu.” Đàm Tự hỏi.
Túc Duy An lắc đầu: “Tôi không lấy.”
Đàm Tự nhướn lông mày, đột nhiên hỏi: “Cậu ta bằng cách nào chuyển cho cậu?”
Túc Duy An: “Wechat.”
Không còn ai nói nữa, ăn được một lúc, Đàm Tự đột nhiên đem điện thoại từ trong túi lấy ra, đặt trêи bàn.
Anh nhấn hai lần nút Home, không phản ứng, xoè tay ra trước mặt Túc Duy An: “Đưa điện thoại cho tôi mượn một chút, mở Wechat cậu ra, tôi gửi cho cậu của cậu một đoạn thoại.”
Túc Duy An liền đặt đũa xuống, ngoan ngoãn đưa điện thoại.
Trầm Thần lén lút nhìn, điện thoại Túc Duy An và điện thoại Phó chủ tịch đặt trêи bàn giống hệt nhau, hơn nữa đều không có ốp điện thoại.
Đàm Tự thành thạo mở wechat, sau một loạt thao tác liền đem điện thoại trả lại, căn bản không có đoạn tin nhắn thoại nào.
Lúc Túc Duy An nhận lại, nghĩ đi nghĩ lại, hỏi: “Anh không phải nói… gửi tin nhắn thoại sao?”
Đàm Tự sắc mặt không đổi: “Người quá đông, không tiện, trực tiếp đánh chữ.”
Túc Duy An: “A…”
Giờ ăn trưa kết thúc, Đàm Tự cùng bọn họ vào thang máy.
Đi đến trước cửa bộ phận thiết kế, anh đột nhiên vỗ vỗ đầu Túc Duy An: “Sau khi tan làm đến phòng làm việc của tôi, tôi hôm nay tăng ca, không có thời gian đi ăn cơm, cậu giúp tôi mang đến.”
Nhìn Túc Duy An nhẹ giọng đồng ý, Trầm Thần bên cạnh trong lòng tức giận nghĩ.
Lạm dụng quyền lực, bắt nạt người mới!
Hôm nay đã nhận được hồ sơ nhân vật, công ty yêu cầu mỗi người đều vẽ bản mẫu, từ đó chọn ra bản vẽ phù hợp nhất, Túc Duy An vừa ngồi vào vị trí chuẩn bị vẽ, wechat đột nhiên báo tin nhắn.
Cậu mở điện thoại, trêи màn hình vẫn hiện cuộc trò chuyện với Đặng Văn Thuỵ.
Đặng Văn Thuỵ: Không đủ thì nói với cậu, cái chúng ta có là tiền.
Túc Duy An khó hiểu lật lại lịch sử trò chuyện.
【Chuyển khoản cho bạn- ¥ 20000.00】
Đây là lần chuyển khoản trước Túc Duy An không nhận, Đặng Văn Thuy lại chuyển lại qua tin nhắn, cậu vẫn không nhận.
Và bây giờ--
【Số tiền đã nhận- ¥ 20000.00】
Túc Duy An: Chú ơi, tiêu không đủ [Hình ảnh]
Hình ảnh tô mì hành lá khổ sở.
【Chuyển khoản cho bạn- ¥ 20000.00】
【Số tiền đã nhận- ¥ 20000.00】
Túc Duy An: Ah, cảm ơn chú.
Túc Duy An: "……………………"
“Đã vẽ qua, nhưng hiện tại đã không vẽ nữa.” Lưu Dân Nhiễm từ phòng Phó chủ tịch đi ra, nghe cuộc đối thoại của hai người liền xen ngang, “Không phải sao?”
Túc Duy An ngại ngùng thu lại tiếng “không” vừa định thốt ra, đổi thành tiếng “Ân” be bé.
“Nhanh đem tên nói cho tôi!” Trầm Thần thích xem truyện tranh, phong cách vẽ tranh của Túc Duy An vừa hay đã đốn ngã trái tim bé bỏng của cô.
“Chỉ là bình thường rảnh rỗi vẽ chơi thôi…sớm đã không tìm thấy rồi.” Túc Duy An trong tâm cắn rứt nói.
“…Được rồi.” Trầm Thần đem theo vẻ tiếc nuối, nhìn thời gian: “Giờ ăn trưa đến rồi, cùng nhau đi căngtin ăn cơm đi?”
Dứt lời, cũng không đợi Túc Duy An đáp lại, liền cầm lấy chiếc ví tiền nhỏ đi đến bên cậu.
Vì vậy Túc Duy An chỉ có thể lấy chiếc ví tiền xẹp lép của mình ra cùng Trầm Thần đến nhà ăn.
Đồ ăn của Thiên Húc không có gì để chê, so với nhiều cửa hàng mua mang về còn ngon hơn, vì vậy trừ khi quá bận nếu không viên bọn họ đều sẽ lựa chọn ăn ở căngtin.
Nhưng công bằng mà nói, giá cả cũng đắt hơn so với những nhà ăn của các công ty khác một chút, trong mắt của nhân viên Thiên Húc vẫn có thể chấp nhận được.
Trầm Thần ngay lập tức lấy ba món thịt thêm phần canh xương, đi đến đối diện chỗ Túc Duy An đã ngồi, đặt đĩa cơm xuống: “Hôm nay thực sự là cơm gà, Em lấy được…chưa…”
Sau khi nhìn thấy tô mỳ hành lá nhỏ trước mặt Túc Duy An, cô sửng sốt hỏi: “An An, sao em lại ăn cái này?”
Túc Duy An cười ngượng ngùng: “Sinh hoạt phí tháng này không nhiều.”
Trầm Thần: “…Bây giờ hình như những người thật thà như em cũng không nhiều.”
Bước vào xã hội, ai sẽ ở trước mặt đồng nghiệp nói bản thân nghèo đến nỗi phải ăn mì hành.
Cô đứng dậy, đi lấy đôi đũa mới, chuẩn bị chia một phần thịt cho Túc Duy An, quay lại phát hiện, chỗ của mình đã bị người khác chiếm, đĩa cơm bị đẩy sang một bên một cách đáng thương.
Người đang ngồi chỗ cô là Đàm Tự vừa mới kết thúc đại hội phê bình.
Trầm Thần lặng lẽ ngồi bên cạnh Đàm Tự, sau khi chào hỏi, trong đầu đang suy nghĩ nên rời đi hay ở lại, liền quyết định sẽ cúi đầu lặng lẽ ngồi ăn và không nói lời nào.
“Cậu chỉ ăn một chút mỳ này?” Đàm Tự giọng điệu ghét bỏ.
Trầm Thần tiếp tục nghe, quả nhiên, Túc Duy An vẫn thành thật: “…không có tiền.”
“Đặng Văn Thuỵ tương đối kẹt sỉ.” Trêи mặt Đàm Tự viết ra chữ “Tôi hiểu.”
Túc Duy An nhanh chóng đáp: “Không phải, chú có cho tôi tiền.”
“Tiền đâu.” Đàm Tự hỏi.
Túc Duy An lắc đầu: “Tôi không lấy.”
Đàm Tự nhướn lông mày, đột nhiên hỏi: “Cậu ta bằng cách nào chuyển cho cậu?”
Túc Duy An: “Wechat.”
Không còn ai nói nữa, ăn được một lúc, Đàm Tự đột nhiên đem điện thoại từ trong túi lấy ra, đặt trêи bàn.
Anh nhấn hai lần nút Home, không phản ứng, xoè tay ra trước mặt Túc Duy An: “Đưa điện thoại cho tôi mượn một chút, mở Wechat cậu ra, tôi gửi cho cậu của cậu một đoạn thoại.”
Túc Duy An liền đặt đũa xuống, ngoan ngoãn đưa điện thoại.
Trầm Thần lén lút nhìn, điện thoại Túc Duy An và điện thoại Phó chủ tịch đặt trêи bàn giống hệt nhau, hơn nữa đều không có ốp điện thoại.
Đàm Tự thành thạo mở wechat, sau một loạt thao tác liền đem điện thoại trả lại, căn bản không có đoạn tin nhắn thoại nào.
Lúc Túc Duy An nhận lại, nghĩ đi nghĩ lại, hỏi: “Anh không phải nói… gửi tin nhắn thoại sao?”
Đàm Tự sắc mặt không đổi: “Người quá đông, không tiện, trực tiếp đánh chữ.”
Túc Duy An: “A…”
Giờ ăn trưa kết thúc, Đàm Tự cùng bọn họ vào thang máy.
Đi đến trước cửa bộ phận thiết kế, anh đột nhiên vỗ vỗ đầu Túc Duy An: “Sau khi tan làm đến phòng làm việc của tôi, tôi hôm nay tăng ca, không có thời gian đi ăn cơm, cậu giúp tôi mang đến.”
Nhìn Túc Duy An nhẹ giọng đồng ý, Trầm Thần bên cạnh trong lòng tức giận nghĩ.
Lạm dụng quyền lực, bắt nạt người mới!
Hôm nay đã nhận được hồ sơ nhân vật, công ty yêu cầu mỗi người đều vẽ bản mẫu, từ đó chọn ra bản vẽ phù hợp nhất, Túc Duy An vừa ngồi vào vị trí chuẩn bị vẽ, wechat đột nhiên báo tin nhắn.
Cậu mở điện thoại, trêи màn hình vẫn hiện cuộc trò chuyện với Đặng Văn Thuỵ.
Đặng Văn Thuỵ: Không đủ thì nói với cậu, cái chúng ta có là tiền.
Túc Duy An khó hiểu lật lại lịch sử trò chuyện.
【Chuyển khoản cho bạn- ¥ 20000.00】
Đây là lần chuyển khoản trước Túc Duy An không nhận, Đặng Văn Thuy lại chuyển lại qua tin nhắn, cậu vẫn không nhận.
Và bây giờ--
【Số tiền đã nhận- ¥ 20000.00】
Túc Duy An: Chú ơi, tiêu không đủ [Hình ảnh]
Hình ảnh tô mì hành lá khổ sở.
【Chuyển khoản cho bạn- ¥ 20000.00】
【Số tiền đã nhận- ¥ 20000.00】
Túc Duy An: Ah, cảm ơn chú.
Túc Duy An: "……………………"
Bình luận truyện