Chương 7
Sau đó, Lâm Vãn Chiếu liền nới lỏng ngón tay đang để trên môi nàng ra, một lần nữa ngồi trở lại bàn làm việc.
"Ta đã biết." Dụ Tình Không gật gật đầu.
"Ngày mai đi Cảnh thị trước, nghỉ ngơi một chút sau đó ngày kia đi gặp tổng giám đốc công ty Nhân Nhạc, hắn chỉ có ngày đó là rảnh. Ngày 7 phải đi bái phỏng hết bốn cái nhà máy, ngày 10 đến bệnh viện lớn nhất Lê Thành bàn vấn đề hợp tác, sau đó ngày 11 nghỉ ngơi một ngày, ngày 12 lại đi Hoa thị tham gia hội triển lãm vật phẩm chăm sóc sức khỏe. . ." Lâm Vãn Chiếu nhìn qua nàng, "Tổng cộng gần một tuần lễ, cho nên quần áo ít nhất đừng dưới ba bộ. Vé máy bay, khách sạn ta sẽ để cho bí thư mau chóng giải quyết, ngày mai ngươi trực tiếp mang hành lý tới, sau đó chờ tan việc chúng ta cùng nhau xuất phát."
"Ân, trước tiên cứ như vậy đi." Lâm Vãn Chiếu cười cười.
"Ta đây đi ra ngoài trước." Dụ Tình Không nhìn xem nàng.
"Đi đi." Lâm Vãn Chiếu nhướng mày.
Vì vậy, Dụ Tình Không liền quay người hướng phía cửa ra vào rời đi.
Trong phòng, Lâm Vãn Chiếu nhìn xem Dụ Tình Không rời đi về sau, vỗ vỗ cánh tay nương đến trên ghế dựa ngồi cười cười, cầm lấy một cây bút trung tính, lật ra bản ghi chú, chuẩn bị viết quy trình hoàn thành nhiệm vụ dán dưới màn hình máy vi tính một chút. Nhưng là, ngòi bút vừa chạm đến trang giấy, Lâm Vãn Chiếu liền thất thần.
Đi công tác có liên quan tới hạng mục chuyên ngành của Dụ Tình Không, cho nên để nàng đi chung với mình xác thực không sai, nhưng trừ cái đó ra, Lâm Vãn Chiếu cũng có tư tâm.
Thời điểm đó, Lâm Vãn Chiếu bởi vì chân ngã bị thương, giấc mơ làm vũ công múa Ba-lê bị hủy diệt, ngoài ra mẫu thân – người luôn hết mực yêu thương nàng cũng trùng hợp qua đời, bị song trọng đả kích như vậy, nàng bắt đầu rượu chè bê tha, ăn uống quá độ, mỗi ngày ngoại trừ ăn ăn ra thì chỉ biết có ăn, đến mức thể trọng có lần tăng tới 170-180 cân (tương đương 85 -90kg), thêm nữa thường ngày luôn trưng ra khuôn mặt không vui vẻ, nên thường xuyên bị người giễu cợt.
Nàng thường hay có biệt danh nào đâu? Tóm lại nhớ kỹ, khắc sâu nhất chính là Lâm Phí Phí(*).
(*) Phí phí = khỉ đầu chó
Sau đó, tới năm thứ hai đại học, có một lần chạng vạng tối, lúc nàng một mình đi thao trường đi tản bộ, đột nhiên một trái bóng bay ra ngoài, thẳng tắp thẳng tắp đập trúng đầu nàng, lúc ấy nàng bị nện đến lỗ tai đều kêu vang ong ong.
Khủng long, liền là ám chỉ người quái dị.
Lúc ấy Lâm Vãn Chiếu nghe xong liền bị choáng váng, vừa tức vừa ủy khuất, muốn nói cái gì nhưng lại nói không ra được, chẳng qua là hung tợn nhìn chằm chằm hắn.
Chính là khi đó, trên sân bóng lại chạy tới một người. Kia là một người nữ sinh, tóc dài đến giữa lưng, một phần cột lên một phần thả, tướng mạo xinh đẹp, bởi vì thân cao lại mảnh khảnh, cho nên thoạt nhìn tay dài chân dài.
Nữ sinh dừng lại về sau, thở phì phò nhìn nàng một chút, lại quay đầu nhìn về phía nam sinh, thanh âm thanh lãnh: "Ngươi nói cái gì đó?"
Nam sinh lúc ấy liền sửng sốt một chút: "Không phải cảm thán một chút thôi sao?"
"Mau xin lỗi nàng." Nhưng mà, nữ sinh lại chỉ hướng Lâm Vãn Chiếu, gằn từng chữ nhìn nam sinh nói.
Cuối cùng, nam sinh mới không kiên nhẫn nói một câu: "Thật xin lỗi, không cẩn thận đánh trúng ngươi."
Nhưng là, nữ sinh còn chưa chịu thôi, lại lạnh lùng nói tiếp: "Còn gì nữa không?"
Vì vậy, nam sinh cuối cùng thở phào một hơi, cà lơ phất phơ nói câu: "Thật xin lỗi, ta không nên nói ngươi là khủng long."
Nhưng là, Lâm Vãn Chiếu cũng không có tiếp nhận, đã cảm thấy ủy khuất lại sụp đổ, vì vậy liền xoay người tự mình rời đi.
Chẳng qua là, đi chưa được hai bước, tay của nàng lại đột nhiên bị kéo lại.
Dừng lại chân, Lâm Vãn Chiếu lặng lẽ quay đầu nhìn thoáng qua, chỉ thấy tại chạng vạng tối, dưới ánh sáng đèn huỳnh quang, nữ sinh lông mày khí khái hào hùng, hốc mắt thâm thúy, hai mắt phượng hẹp dài, mũi cao thẳng, ánh sáng phía sau vì nàng phác hoạ ra một vòng hào quang, cực kỳ xinh đẹp, nàng xinh đẹp không giống hiện thực nhân loại, giống như là nhân vật từ trong manga bước ra.
Lúc ấy trái tim Lâm Vãn Chiếu liền không hiểu đã rơi mất nửa nhịp.
"A?" Lâm Vãn Chiếu không khỏi sửng sốt.
"Đừng quan tâm loại người này, ngươi cùng mấy tên thiểu năng tức giận, cũng chỉ thắng bọn thiểu năng." trong mắt nữ sinh tràn đầy nhu tình, dừng lại chốc lát, nàng lại nhẹ giọng nói, " Còn có, ngươi rất dễ thương."
Có thể là hào quang từ không trung rơi xuống, vừa vặn che đến trên mặt Lâm Vãn Chiếu, cho nên gương mặt Lâm Vãn Chiếu dần dần đỏ lên.
"Ta đi trước, ngươi về sau đi bộ thì nhớ chú ý, " nữ sinh nói xong, buông tay nàng ra, lui về sau vài bước, lại giơ tay lên hướng nàng quơ quơ, "An toàn quan trọng nhất!"
Sau khi nói xong, nữ sinh liền quay người trở lại sân bóng, mò lấy một bộ y phục để ở lan can, liền giơ cao khoát lên thân mình, cùng một nữ sinh khác cười cười nói nói rời đi.
Nhìn xem thân ảnh nữ sinh kia rời đi, Lâm Vãn Chiếu lúc ấy liền không hiểu sinh ra một loại cảm giác, dùng tám trăm cây gậy tre bắt cầu đánh tới cũng không liên quan nổi —— cảm giác mình muốn yêu đương. . .
Từ đó về sau, Lâm Vãn Chiếu cơ hồ mỗi ngày cứ trời tối đều sẽ đi tới chỗ đó, đi dạo.
Nữ sinh kia có đôi khi ở đó, có đôi khi không ở đó. Không có ở đó thì, Lâm Vãn Chiếu chắc chắn sẽ có chút thất vọng, nhưng nếu nàng có ở đó, thì nàng sẽ mừng rỡ như điên, sau đó lặng lẽ trốn ở một nơi hẻo lánh quan sát nhất cử nhất động của người ta.
Dần dần, Lâm Vãn Chiếu mò được không ít tin tức liên quan tới nữ sinh kia.
Nguyên lai, nữ sinh tên là Dụ Tình Không, ở tại ký túc xá đối diện ký túc xá của mình, Dụ Tình Không nhân duyên rất tốt, nam sinh nữ sinh đều thích đi theo kéo nàng ra ngoài chơi, sinh nhật là ngày 1 tháng 9 năm 1989, thích ăn món kho và món nướng, thích một nhóm nhạc tên là Lạc Nhật Phi Xa, lúc không cười nhìn có chút nghiêm túc, mà lúc cười lên thì mười phần ấm áp. . .
Tựa như trúng độc, Lâm Vãn Chiếu một mực lặng lẽ thu thập hết thảy mọi tin tức liên quan tới nàng, nàng thích đi đâu nàng thích ăn gì, sẽ nghe bài hát của nhóm nhạc nàng thích, mỗi lần mò được thứ gì có liên quan tới nàng, đều sẽ cao hứng lăn lộn đầy giường, phảng phất như vậy sẽ khiến các nàng xích lại càng gần hơn một chút.
Thế nhưng sự thật lại là, nàng căn bản cũng không có can đảm đi tiếp xúc Dụ Tình Không, chỉ dám đứng xa xa mà nhìn, chỉ nhìn thì tim đã đập liên hồi không thôi, huống chi nói cũng không nên lời, đồng thời còn tự ti muốn chết, chớ nói chi là chủ động tiếp xúc. Có lẽ là do bên người Dụ Tình Không cơ bản đều là tuấn nam mỹ nữ, mà lúc đó chính mình lại, hoàn toàn không cách nào so sánh được.
Chính là như vậy, một mực lén lúc ái mộ, lại vẫn luôn chưa bao giờ tới gần, thẳng đến về sau mọi người đều tốt nghiệp, đường ai nấy đi, nàng cũng ra nước ngoài, hết thảy, liền phảng phất trôi vào dĩ vãng.
Lâm Vãn Chiếu thậm chí đều cảm thấy, chính mình đều đã quên người này, nhưng không nghĩ tới, lại ở trong quán bar gặp được, trái tim của nàng vẫn là hơi rung động một chút.
Trên người Dụ Tình Không dường như có một loại lực hấp dẫn, có thể hấp dẫn mọi giác quan mọi tế bào của nàng, chỉ cần khẽ dựa gần, bản thân mình liền sẽ mê luyến, càng muốn tóm chặt lấy nó.
Cho nên, nàng liền không tự chủ được mà tiến tới dựa vào. Thật sự thì lúc ban đầu nàng chỉ là muốn đơn thuần uống rượu tâm sự một chút mà thôi, thế nhưng về sau không biết vì cái gì, mọi chuyện liền biến thành. . .
Nếu như Dụ Tình Không biết mình cùng nàng đã sớm tiếp gặp qua, không biết sẽ là phản ứng như thế nào nhỉ . Bất quá, nàng hẳn là đã sớm quên rồi. Dù sao, rất nhiều chuyện đối với một số người mà nói, là một đoạn hồi ức không cách nào quên được, nhưng đối với một số người khác mà nói, cũng chỉ là một cái gợn sóng nhỏ trong muôn vàn sóng lớn, nhỏ bé đến không có ý nghĩa.
Thôi thì, liền để nàng nhớ kỹ chính mình cường đại tự tin lại mỹ lệ đi, như vậy cũng rất tốt.
Nghĩ như vậy xong, Lâm Vãn Chiếu thở dài, trong lúc lơ đãng cúi đầu nhìn xuống lại đột nhiên phát hiện, chính mình không biết lúc nào lại viết tên Dụ Tình Không vào giấy ghi chú, hơn nữa còn dọc theo neys bút vẽ ra mấy lần.
Nhìn chằm chằm danh tự tên giấy ghi chú, Lâm Vãn Chiếu kéo xuống đem nó phơi ở trước mắt nhìn nhiều lần, khóe môi dần dần nổi lên tươi cười.
Nếu như đêm đó ở quán bar Dụ Tình Không cự tuyệt nàng, có lẽ nàng còn sẽ thu liễm một chút, nhưng là Dụ Tình Không không có, thế thì nàng, hoàn toàn không dừng lại được. Nàng không có khả năng buông tha không đi bắt Dụ Tình Không.
Ban đêm.
Dụ Tình Không trở lại căn hộ của mình, mở đèn lên, cởi ra áo khoác quăng trên ghế sa lon, sau đó liền đi rót chén nước uống.
Cùng đi công tác là cái gì, còn không phải là, ngoại trừ đi ngủ ra, cơ hồ là muốn mỗi giờ mỗi khắc cùng một chỗ.
Đúng là sợ điều gì sẽ gặp điều đó. Dụ Tình Không cầm chén nước đi đến nơi cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ cảm thấy suy nghĩ như cũ đục không chịu nổi. Tìm không thấy được chính mình, đúng, chủ yếu là cái này. . . Mình bây giờ, đã vượt qua giới hạn bản thân mình biết.
Nàng làm sao sẽ cứ nhớ mãi thân thể của một nữ nhân? Thậm chí, đêm đó còn thiếu chút nữa liền đáp ứng cùng Lâm Vãn Chiếu duy trì loại quan hệ đó. Đây không phải nàng, nàng không nên là như vậy.
Lấy tay vỗ trán mình, thở phào một hơi về sau, Dụ Tình Không đem chén trà phóng tới bên cạnh máy đun nước, sau đó liền đi lôi ra rương hành lý, kéo ra quần áo bắt đầu sắp xếp bỏ vào.
Hôm sau.
Bởi vì chuyến công tác này tới với Dụ Tình Không mười phần vội vàng, cho nên Dụ Tình Không nhất định phải tại trong vòng một ngày đem tất cả mọi chuyện an bài tốt, dù sao nàng phải đi ra ngoài tới một tuần lễ, không phải nửa ngày.
Phân phối nhiệm vụ xong, chạy mấy cái cửa hàng, xử lý mấy cái hậu mãi không giải quyết được, mọi chuyện hoàn thành về sau, cũng đã là năm giờ hai mươi, quá trình hoàn tất mất cả ngày, ngay cả lúc nghỉ trưa nàng còn phải tranh thủ làm việc.
Quay đầu nhìn rương hành lý đang gác dưới bàn làm việc, Dụ Tình Không lại đứng người lên đi pha một ly cà phê nâng cao tinh thần.
Đều đã tan tầm một lúc rồi, Dụ Tình Không mới kéo lấy rương hành lý đi ra ngoài, sau đó đứng vững trước cửa văn phòng của Lâm Vãn Chiếu.
Nhìn xuống thời gian, cuối cùng, Dụ Tình Không đưa tay chuẩn bị gõ cửa. Nhưng mà, tay vừa nâng lên, cửa liền bị Lâm Vãn Chiếu từ bên trong mở ra.
Trong nháy mắt, hai người cơ hồ dán vào cùng một chỗ. Lâm Vãn Chiếu mang giày cao gót tám centimet cùng Dụ Tình Không cao không sai biệt cho lắm, cho nên hai người chỉ cần thoáng lại gần thêm một tấc, liền có thể chạm đến chóp mũi của nhau, hô hấp cũng sẽ dây dưa cùng nhau.
"Phun nước hoa?" Lâm Vãn Chiếu nhìn chăm chú vào môi của nàng, thoảng qua giương mắt nhìn.
"Không có, nước xả giặt quần áo mà thôi." Dụ Tình Không lắc đầu.
Lâm Vãn Chiếu gật gật đầu, sau đó môi đỏ hướng cổ của nàng xẹt tới, nói khẽ: "Cái mùi này, ta rất thích. . ."
Nhiệt khí đột nhiên nhào tới, kết hợp cùng ngữ điệu mềm nhũng kia, thuận theo da thịt chạy vào động mạch cổ, khiến Dụ Tình Không không khỏi hơi thất thần, lập tức lui lại một bước, trầm giọng nói: "Chỗ này sẽ có người đi ngang qua."
"Ồ?" Lâm Vãn Chiếu nhìn xung quanh, "Cho nên ý của ngươi là, có một số việc ở chỗ này không thể, nhưng là đổi sang nơi khác, là có thể sao?"
Nguyên bản Lâm Vãn Chiếu chỉ là muốn ngửi hương vị một chút mà thôi, không muốn làm cái gì khác, nhưng mà thấy Dụ Tình Không phản ứng như vậy, lại bắt đầu kíƈɦ ŧɦíƈɦ nàng hứng thú lên.
Nghe vậy, Dụ Tình Không phút chốc ngước mắt nhìn thẳng vào nàng, nói không ra lời.
"Tỉ như. . ." Lâm Vãn Chiếu bỗng nhiên nắm chặt tay của nàng, đưa nàng kéo vào văn phòng, khóa trái cửa.
Dụ Tình Không còn chưa kịp phản ứng, Lâm Vãn Chiếu đã đưa nàng đè ở trên cửa. Nhịp tim bỗng nhiên hụt mất xuống nửa nhịp, Dụ Tình Không nuốt nước miếng, giương mắt nhìn chăm chú vào nàng, hô hấp phập phồng không chừng.
Lúc này, Lâm Vãn Chiếu một cái tay chống ở trên cửa, khóe môi gần sát vành tai của nàng, răng môi khẽ nhếch: "Tỉ như, tại loại địa phương thế này, người khác không thấy được, liền có thể sao?"
Bình luận truyện