Cậu Ấy Là Chi Lý Đại Nhân 2

Chương 71: Đừng có chơi trò đùa dai



Dịch: Chen

Beta: Tảo

Nhìn con thi miệng đầy máu tanh tưởi càng lúc càng gần An Tử Yến Yến, tim Mạch Đinh đột nhiên xiết chặt lại, cậu dùng sức gõ lên cửa thuỷ tinh: "An Tử Yến! Đằng sau! Đằng sau cậu kìa! Mau chạy đi!" Mặc cậu la lớn thế nào, âm thanh truyền qua tấm kính vẫn thật nhỏ, An Tử Yến tựa hồ chẳng nghe thấy gì, càng khiến Mạch Đinh nóng vội.

Con thi đã sát ngay sau An Tử Yến, miệng nó toang hoác, sâu bên trong là hàm răng đang bắt đầu biến hoá, nó là tang thi. Thi nhào tới, còn Mạch Đinh chỉ có thể ngốc lăng một chỗ, tuyệt vọng với bất lực của chính cậu, nhưng ngay một giây sau đó, cậu không rõ đã có chuyện gì xảy ra, con thi kia không áp tới An Tử Yến, mà là ập về phía cậu, cách tấm thuỷ tinh, cậu có thể trông thấy rõ hàm răng đó, con thi vươn thân thẳng tắp nhìn chằm chằm Mạch Đinh, đầu lười lè ra liếm lên tấm kính: "Muốn ra chơi cùng không nào." Mạch Đinh tới thời gian sợ hãi cũng không có, tại sao, là tại sao mà An Tử Yến kia rõ ràng đang đứng ngay cạnh bên nó, nó lại giống như chẳng hề trông thấy hắn, không lẽ, không lẽ An Tử Yến là quỷ sao, sai rồi, thế gian này tuyệt đối không có quỷ.

Con thi dùng sức đấm lên kính thuỷ tinh: "Vừa mới nghe mùi đã chạy tới ngay, thịt của ngươi cũng thật mỹ vị, cẩn thận chút đi, đã là con mồi bị ta nhắm tới thì chạy cũng không thoát đâu."

"Ha, vậy là ngươi chưa tính đến ta rồi." Tay trong túi quần An Tử Yến đột nhiên vung ra, nắm lấy tóc thi, đem đầu của nó kéo ngược trở về sau, cách tấm thuỷ tinh một đoạn, rồi lại dùng sức đập đầu nó lên tấm thuỷ tinh lần nữa, máu me bắn lên cửa cùng tiếng va đập rợn người tạo thành bức tranh hết sức kỳ quái. Mạch Đinh cách chỗ con thi bị đấm lên rất gần, cậu trông thấy rất rõ cái đầu bị ép biến dạng, sau đó vỡ tan của thi. An Tử Yến buông tay, nhìn vào Mạch Đinh còn đứng ngây ngốc bên trong, rồi bỏ đi.

Phải chừng năm phút sau, Mạch Đinh mới có thể hồi thần, cậu chắp tay ra sau lưng đi qua đi lại: "Rốt cuộc là chuyện gì mới xảy ra đây, An Tử Yến sao có thể dễ dàng giết chết con thi như vậy, không, không chừng tên đó cũng là DS? Cấp bậc của cậu ta khẳng định cực kỳ cao, hơn nữa, bề ngoài cậu ta thoạt nhìn đã biết là kẻ lắm tiền, chắc chắn đã mua rất nhiều đạo cụ công nghệ cao, bởi vậy con thi đó mới vô pháp tấn công cậu ta nha." Mạch Đinh càng nghĩ càng kích động.

Một đêm qua đi, ngày lại tới, An Tử Yến vừa mới bước đến cửa, đã bị một bàn tay kéo lại, hai mắt Mạch Đinh kìn kịt tơ máu: "Cậu cuối cùng cũng chịu quay lại!" An Tử Yến khẽ nhíu mày nhìn một lượt bộ dạng hiện tại của Mạch Đinh: "Tôi có cho cậu vào ngủ đi."

"Tự tiện dùng nhà của người khác, tôi vẫn là thấy có chút không ổn, trả chìa khoá cho cậu." Cậu đem chìa khoá đưa qua, An Tử Yến mở cửa, Mạch Đinh cũng theo vào.

"Có ai mời cậu vào sao."

"Không liên quan, không liên quan, không cần cậu mời." Mạch Đinh khách khí nói, An Tử Yến cũng không trả lời, hắn cởi áo khoác ra rồi ném xuống đất, Mạch Đinh phía sau cúi xuống nhặt: "Đừng có ném loạn như vậy."

"Đây là nhà của tôi." An Tử Yến nói xong liền tiến vào phòng tắm, hơn mười phút sau mới ra, phát hiện Mạch Đinh vẫn đang ở đây giúp hắn quét dọn nhà cửa: "Cậu còn chưa đi?"

Mạch Đinh nhìn thật sâu vào mắt An Tử Yến, rồi cúi mình cung kính chào: "Tôi phi thường phi thường hi vọng ngài có thể dạy tôi trở thành một DS ưu tú, nếu ngài..." Lúc cậu ngẩng đầu lên, An Tử Yến đã lăn lên giường ngủ, Mạch Đinh tức giận đi vào: "An Tử Yến, ít nhất cũng nên nghe tôi nói hết."

An Tử Yến dùng gối đè lên đầu, miệng làu bàu mấy chữ lười biếng: "Phiền chết." Mạch Đinh bĩu môi, dừng không nói nữa, chờ hắn tỉnh lại rồi nói cũng chưa muộn a, cậu ngáp một cái, ngồi bên mép giường, bất tri bất giác cũng ngủ thiếp đi.

Sau khi tỉnh lại, trong một khắc Mạch Đinh cũng không nhớ rõ bản thân đang ở nơi nào, cậu chậm rãi nhớ lại, sau đó dùng mu tay lau đi nước miếng rớt bên khoé môi, ngẩng đầu nhìn An Tử Yến vẫn còn say ngủ: "Này, An Tử Yến, dậy đi, cậu còn muốn ngủ tới lúc nào." Rèm trong phòng đều bị khép kín lại, ánh sáng không tốt, Mạch Đinh lại không biết chốt mở điện ở chỗ nào, đành phải bật lên đồng hồ chiếu sáng: "Nghe thấy không hả, An, Tử, Yến." Cậu chiếu đèn qua, An Tử Yến vẫn nhắm chặt mi, sau đó liền mở bừng mắt, khiến Mạch Đinh sợ tới mức không ngừng lui về phía sau, lưng cụng phải tường: "Cậu, mắt của cậu, tại, tại sao lại.." Đặc điểm rõ ràng như vậy sao cậu lại không nhận ra được, thi mỗi khi bị loại đèn đặc biệt này chiều vào, tròng mắt sẽ chuyển đỏ, không khác gì màu đỏ của máu, rất giống với màu tròng mắt An Tử Yến lúc này: "Cậu, cậu là..."

An Tử Yến chống xuống một tay, từ từ ngồi dậy: "Bị phát hiện rồi hả, vậy cậu định làm gì nữa đây?" Thi lẫn vào đám đông cùng sinh sống với con người, loại chuyện này rốt cuộc nghiêm trọng cỡ nào, nhưng rõ ràng kỷ luật giám sát của quốc gia rất nghiêm ngặt, hắn làm thế nào mà có thể.. Trong đầu Mạch Đinh ngập một mảng hỗn loạn, thực sự không biết phải đối mặt với hắn thế nào, hóa ra con thi kia tối quá không hề tấn công An Tử Yến là bởi nó biết hắn là đồng loại của mình, Mạch Đinh trên dưới lần mò, nỏ đã đặt ngoài phòng khách: "Cậu đừng tới đây, nếu không đừng trách tôi không khách khí." An Tử Yến duỗi tay ra bật đèn, Mạch Đinh không biết đào đâu ra dũng khí, hô to một tiếng rồi nhảy lên, bò đến giường chặn lại chân An Tử Yến: "Đừng có xem thường tôi, tôi cảnh cáo cậu đấy! Không phải chỉ lũ thi các cậu mới có thể cắn người!" Mạch Đinh cắn chăn, còn An Tử Yến như có như không gỡ kính sát tròng khỏi mắt: "Mang thứ này đi ngủ quả nhiên không thoải mái." Mạch Đinh nhìn chằm chằm kính sát tròng đỏ lừ được hắn đặt lên kệ tủ, gượm đã nào, nháy mắt một cái khiến cậu xấu hổ không thôi, dơ tay tắt đi đèn trên đồng hồ:

"Ngay từ đầu cậu đã cố ý không nói gì sao, chơi tôi vui lắm hả?"

"Là chơi rất vui."

"Ha ha." Mạch Đinh gượng cười: "Tôi làm bộ mắc mưu cậu đó, cậu mới là bị tôi lừa." Cậu ngẫm nghĩ lại, bản thân sao ngốc như vậy chứ, rõ ràng sáng hôm qua có gặp An Tử Yến, mà thi là loài vô pháp ra khỏi bóng tối, bọn họ không chịu được ánh mặt trời. Mạch Đinh khẽ thở: "Cậu đeo cái này làm gì chứ, để lẫn vào đám thi đó hả? Cậu mua hàng tốt này ở đâu vậy?"

"Tôi tại sao phải nói cho cậu biết."

"Vì tôi muốn chúng ta thân thiết hơn." Mạch Đinh mặt dày nói.

"Cậu vừa mới nãy còn muốn giết tôi đi."

"Ha ha, đùa gì vậy chứ, cậu kêu tôi muốn giết cậu sao không xem tôi đang oan ức cỡ nào, tôi là bị cậu hù dọa đó, còn sợ cậu sẽ ăn tôi nữa chứ."

An Tử Yến nắm lấy hai bên vai Mạch Đinh, khiến tim Mạch Đinh đột nhiên đập loạn, hắn chậm rãi hỏi: "Bây giờ không sợ sao?" Mạch Đinh thẳng thắn lắc đầu: "Không sợ, dù cậu có phải thi thật tôi cũng không..." An Tử Yến dùng ngón trỏ, đem công tắc đèn pin trên đồng hồ bật lên, tia sáng từ đèn rọi lên đôi mắt xinh đẹp của hắn, Mạch Đinh quay đầu lại nhìn chằm chằm kính sát tròng An Tử Yến để trên bàn, rồi lại quay ra nhìn chằm chằm đôi mắt An Tử Yến: "Cậu, cậu rốt cuộc đeo bao nhiêu lớp kính, đừng có chơi trò đùa dai!" Lời này của cậu cũng là tự lừa gạt bản thân mà thôi, bởi khoảng cách gần thế này, cậu có thể nhìn thấy rõ ràng tròng mắt hồng đỏ của An Tử Yến, hoàn toàn là mắt thật, không một lớp kính nào hết. Mạch Đinh xô hắn ra, chạy tới bên màn cửa, kéo tấm màn lên, ánh sáng chiếu vào nhưng An Tử Yến vẫn như vậy chống tay lên giường, một tia phản ứng cũng không có, cậu lại khép màn, dùng đồng hồ chiếu vào mắt An Tử Yến, vẫn là màu đỏ, lần nữa kéo rèm, vì muốn xác nhận mà không ngừng làm tới làm lui, vậy mà cái gì cũng xác nhận không được, An Tử Yến đến tột cùng là ai, biến dị gen hay sao, hỗn huyết đó hả, từ thời cha sinh mẹ để đến giờ cậu còn chưa nghe tới hỗn huyết bao giờ đó !!

"Chơi đủ chưa?"

"Cậu rốt cuộc là ai hả?"

"Cậu đoán xem."

"Không phải lúc cho cậu đánh đố, cậu, muốn ăn tôi sao?"

"Còn phải suy xét."

"Không cần suy xét!" Mạch Đinh tiến đến ôm chầm lấy An Tử Yến: "Đừng có ăn tôi mà, cậu muốn làm gì tôi cũng được."

"Cái gì cũng được sao?"

"Đúng đúng."

"Vậy tôi đổi cách ăn cậu, cậu hẳn cũng nguyện ý đi." An Tử Yến kéo chăn che lại hai người, tiếng của Mạch Đinh từ trong chăn gào ra: "Này, An Tử Yến, cậu sao lại lột quần áo tôi, An Tử Yến!]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện