Cầu Bại

Quyển 1 - Chương 19




Cầu Bại - 求败
Tác giả: Thừa Phong Ngự Kiếm - 乘风御剑
QUYỂN I - NGUYỆT THẦN
Chương 19: Chứng minh
Dịch giả: Thiệu Cảnh
Biên tập: Airin
Nguồn: Tàng Thư Viện


“Tiểu Tuyết, bồ để ảnh đi lên thật sao?”
Triệu Uyển Quân nắm chặt góc áo đồng phục, giọng nói tràn đầy lo lắng.
“Vừa rồi ổng đã nói như vậy, nếu không đồng ý cũng chẳng còn cách nào khác! Dù sao đây cũng là sân thi đấu của học viện, chắc chắn Lý Phi sẽ không dám nặng tay đâu! Vả lại …”


“Bồ hi vọng vào ảnh sao?”
Đông Nhược Tuyết gật đầu.
“Thật không?”
“Trước khi chuyện này xảy ra, mi có tưởng tượng được ổng đã đạt tới Võ giả cấp bốn rồi không?”
Triệu Uyển Quân lắc đầu.
“Như vậy không phải đã rõ rồi sao, hi vọng … ổng có thể tạo nên phép màu!” Trong khi nói chuyện, gương mặt trắng trẻo của Đông Nhược Tuyết thoáng hiện vẻ mong chờ.

Trong khi Triệu Uyển Quân và Đông Nhược Tuyết đang thì thầm to nhỏ ở bên dưới, Lý Phi đã cởi băng quấn trên nắm đấm ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn Vân Hi.
“Thằng nhóc, ta cho ngươi một cơ hội. Ngươi chọn vũ khí rồi đấu với ta!”
“Trong Nguyệt Thần giới, tiến vào sân thi đấu đồng nghĩa với trận đấu đã bắt đầu, ở đây cũng như vậy đúng không?’
“Tất nhiên! Vì ngươi là học đệ, ta có thể nhường ngươi xuất chiêu trước để tránh khi ngươi thua lại tìm …”
“Xin chỉ giáo!”
Vân Hi vừa nói xong, trong nháy mắt liền sải chân lao tới!
Khi sải chân, hắn đã lợi dụng một chút lực nâng của không khí, cả thân người như đang lướt, chỉ trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt Lý Phi. Sức mạnh của Liệt Mộc Kích ập tới.
“Liệt Mộc Kích trong Liệt Không Cửu Kích!? Thằng nhóc, nói về Liệt Không Cửu Kích thì ta chính là tổ tông! Trong cả học viện Tinh Diệu, ta tuyệt đối có thể xếp trong tốp mười người hiểu rõ nhất môn chiến kỹ này! Ta đã nắm vững mọi yếu quyết của nó, ngươi lại dám thi triển Liệt Không Cửu Kích trước mặt ta sao? Đúng là tự tìm đường chết!”
Trong lúc nói chuyện, một tiếng gầm vang lên từ miệng Lý Phi, ngay sau đó một chiêu Liệt Mộc Kích đánh về phía Vân Hi. Với cường độ chân khí của Võ giả cấp bốn trung kỳ, sức mạnh của đòn đánh được phát huy đến cực hạn. Một tiếng “thịch” vang lên, cả thân hình của Vân Hi bị sức mạnh của cú đánh chấn bay về phía sau!
Tả Chân Chân đang ở bên cạnh theo dõi thấy vậy bèn hừ lạnh một tiếng: “Đây chính là Liệt Không Cửu Kích theo lý luận suông của cậu ta sao? Thực lực như thế cũng dám lên giọng lí luận với ta sao? Trước mặt người đã thật sự hiểu được tinh túy của chữ ‘Liệt’ như Lý Phi, lí luận của cậu hoàn toàn không đỡ nổi một đòn!”
Nhưng cô còn chưa kịp bình luận thêm thì Vân Hi, vừa bị Lý Phi đánh lui về phía sau lại xông tới với tốc độ còn nhanh hơn trước!
Chân khí ẩn chứa trong Liệt Mộc Kích của Vân Hi không giống với Lý Phi.
Chân khí của Vân Hi ngưng tụ không tán. Trong lúc bị đánh lui, sức mạnh vốn chẳng tiêu hao bao nhiêu, còn một chiêu của Lý Phi lại tiêu hao đến một hai phần mười chân khí nên hoàn toàn không thể hồi lại sức ngay được. Trong tình huống như vậy, tuy chiêu đầu tiên hắn chiếm ưu thế nhưng không thể tiếp tục thừa thắng đuổi theo để đánh bại đối thủ hoàn toàn.
Chính trong khoảnh khắc ngắn ngủi này, đòn đánh trả của Vân Hi ập tới.
Liệt Mộc Kích!
Sức mạnh có tính xuyên thấu nện mạnh vào nấm đấm của Lý Phi, xung lực khổng lồ khiến nửa thân dưới của hắn không vững, thân hình liên tục lùi về sau!
Ngay sau đó, Liệt Nham Kích đã đánh vỡ thế thủ của Lý Phi!

Lý Phi không phải là Vương Thịnh.
Không cần bốn chiêu liên hoàn, chiêu Liệt Sơn Kích đã nện lên thân thể không còn phòng thủ của Lý Phi. Thân hình vốn đã mất đi trọng tâm đang không ngừng lui lại, lập tức bị đánh văng.
Sau đó…
“Thịch! Thịch! Thịch!”
Liệt Hà Kích, Liệt Thành Kích, Liệt Tinh Kích như nước chảy mây trôi nện lên thân thể của hắn. Sức mạnh của bốn đòn tập trung tại một nơi, tạo thành một sức mạnh khổng lồ đánh văng cơ thể nặng hơn một trăm bốn mươi cân của hắn ra xa mấy mét rồi mới rơi ầm xuống đất một cách nặng nề.
“Phụt!”
Dù Vân Hi đã dừng tay kịp thời, Liệt Không Cửu Kích mới đánh tới đòn thứ sáu đã miễn cưỡng cắt ngang ba đòn còn lại nhưng sức mạnh của sáu đòn kết hợp vẫn khiến Lý Phi hộc máu, hôn mê ngay tại chỗ.
Lý Phi vừa hôn mê, trận đấu tất nhiên…
Kết thúc!

“Không thể nào!”
Tả Chân Chân, một giây trước đây còn mang vẻ mặt cười cợt ngồi dưới sân thi đấu số một chờ xem chuyện cười của Vân Hi, ngay lập tức đứng dậy, kinh ngạc thốt lên.
“Không thể thế được!”
Với tu vi Võ giả cấp năm của cô, tất nhiên sẽ không thể vì Vân Hi đánh bại Lý Phi mà ngạc nhiên đến thế. Điều thật sự khiến cô ngạc nhiên đến mức hét lên chính là Vân Hi đã dùng bộ Liệt Không Cửu Kích theo lý luận của hắn đánh bại Lý Phi – người đã tu luyện Liệt Không Cửu Kích theo lý luận vốn có được ba năm.
Như lời Lý Phi đã nói, những chiến kỹ khác có lẽ hắn còn thua kém bạn bè nhưng Liệt Không Cửu Kích…
Ngay cả Võ giả cấp năm như Tả Chân Chân, nếu không dựa vào ưu thế của chân khí cũng không dám dùng Liệt Không Cửu Kích đấu với Lý Phi.
Khi Tả Chân Chân không nhịn được hét lên, những học viên khác đang đứng xem xung quanh cũng nhao nhao, bắt đầu thảo luận sôi nổi.
“Thua rồi! Lý Phi thật sự thua rồi! Lý Phi đạt đến Võ giả cấp bốn đã một năm, vậy mà thua trong tay của Đông Phương!”
“Ta từng nghe qua cái tên Đông Phương, nghe nói hắn bị Lục Tiểu Hàm nói khích vài câu đã ngu ngơ chạy đến rừng Dạ Huyết, suýt chút nữa chết trong đó. Nhưng hắn không phải chỉ là võ giả cấp ba sao? Bây giờ dường như đã lên đến cấp bốn rồi!”
“Có trời mới biết…”
“Liệu có phải hắn kỳ ngộ gì đó trong rừng Dạ Huyết nên mới đột phá không? Ta nghe nói trên mình ma thú cao cấp có thể sinh ra năng lượng kết tinh, bên trong ẩn chứa một lượng lớn năng lượng tinh thuần. Năng lượng này khác với ma khí, có thể trực tiếp hấp thu, chẳng lẽ hắn nhặt được một viên ma tinh?”
“Không thể nào! Chỉ có ma thú cấp lĩnh chủ mới sinh ra được ma tinh, bảo vật như thế ngay cả vài vị nguyên lão tiên thiên mật cảnh cũng động lòng, hắn có thể may mắn như vậy sao?”
“Cũng không biết chừng!”
“Võ giả cấp bốn, còn có thể đánh bại Lý Phi. Xem ra học viện Tinh Diệu lại xuất hiện thêm một nhân vật mới.”
“Xí! Ngay cả tốp ba trăm của học viện Tinh Diệu, Lý Phi cũng không tiến vào nổi. Hắn đánh bại Lý Phi thì có bản lĩnh gì chứ! Nếu có thể đánh bại học trưởng Cảnh Hoài Vân, ta mới kính nể hắn!”

“Ha ha, đừng đùa nữa. Học trưởng Cảnh Hoài Vân hoàn toàn không cùng một tầng lớp với chúng ta. Ngay cả viện trưởng cũng từng chính miệng thừa nhận học trưởng Cảnh Hoài Vân quá bá đạo! Những Võ giả cấp ba cấp bốn như chúng ta chỉ có thể ngước nhìn mà thôi”.
“Đúng vậy… Được rồi, chả có gì đáng ngạc nhiên cả. Một học viên cấp ba đạt đến cấp bốn rồi đánh bại Lý Phi, tuy hơi ngạc nhiên nhưng cũng chả có gì ghê gớm cả. Mỗi ngày học viện Tinh Diệu có vài học viên đột phá đến cấp bốn. Tuy là cấp bốn nhưng nếu không xông qua được tầng thứ nhất của Nguyệt Thần giới thì không phải cả đời chỉ có thể dừng chân ở cảnh giới này thôi sao?”
Vân Hi hoàn toàn không để ý đến những học viên đang thảo luận sôi nổi về hắn, ánh mắt như có như không nhìn qua Tả Chân Chân rồi nhìn Đông Nhược Tuyết còn đang sững sờ!
Hắn sử dụng Liệt Không Cửu Kích khi thi đấu với Lý Phi vì hắn chỉ biết mỗi bộ chiến kỹ này, ngoài ra nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là chứng minh lí luận trước kia của mình cho Đông Nhược Tuyết cùng Tả Chân Chân thấy!
“Anh thắng rồi!”
Đi xuống sân thi đấu, Vân Hi nói ra ba chữ một cách bình tĩnh.
“Thắng… thắng rồi…”
Đông Nhược Tuyết sững sờ nhìn Vân Hi, tinh thần vẫn chưa tỉnh táo lại sau sự việc bất ngờ này.
“Căn cứ lời hứa giữa chúng ta, anh thắng rồi, em không thể ngăn cản anh xin phép nghỉ học!”
“Thắng rồi… Đông Phương, anh lại có thể đánh bại một Võ giả cấp bốn trung cấp… Ừ, chờ chút! Anh nói gì!”
“Anh nói! Anh thắng rồi! Em không thể ngăn cản anh xin phép nghỉ học! Đây là lời hứa giữa chúng ta!”
Đông Nhược Tuyết nghe xong liền vội vã hét lớn: “Không được!”
“Lúc nãy chúng ta đã đánh cược, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, em không thể thất tín!”
“Em không phải quân tử, em là phụ nữ! Lừa người khác là đặc quyền của phụ nữ chúng em. Em không cho anh nghỉ học!”
Vân Hi nhíu mày nhìn gương mặt quật cường khi tuyên bố không cho mình nghỉ học của Đông Nhược Tuyết, sau đó im lặng.
“Đông Phương… chắc chắn vì anh đi rừng Dạ Huyết, khi bị ép vào ranh giới giữa sống và chết mới đột phá đến Võ giả cấp bốn, hơn nữa còn hiểu ra được cách đánh mới của Liệt Không Cửu Kích. Nhưng việc này không thể trở thành lí do để anh nghỉ học. Trong học viện Tinh Diệu, số học viên lợi hại hơn anh dù không đến một trăm thì cũng cỡ tám mươi. Nhưng họ có suy nghĩ như anh, khi cảm thấy bản thân đã có thực lực nhất định liền xin phép nghỉ học không? Vì sao vậy? Vì họ biết, thực lực của bọn họ trong học viện Tinh Diệu quả thật không tệ, nhưng để đối mặt với những ma thú hung tàn thì còn xa mới đủ. Họ muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn! Mà học viện Tinh Diệu là học viện ưu tú nhất trong thành Tinh Diệu, chính là nơi cung cấp những điều kiện cơ bản để trở thành cao thủ. Vì vậy, cho dù thế nào, anh cũng không được bỏ lỡ thời gian học tập quý báu tại học viện Tinh Diệu.”
Đông Nhược Tuyết nắm lấy tay Vân Hi vội vã giải thích. Đôi mắt mê người ẩn chứa sự quan tâm và nài nỉ!
“Đông Phương… Tiểu Tuyết bạn ấy không muốn anh nghỉ học cũng vì muốn tốt cho anh, anh …”
Vân Hi yên lặng một lúc, cuối cùng vẫn từ từ lắc đầu.
“Xin lỗi, ý anh đã quyết!”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện