Câu Cấm Lão Đại

Chương 4




Trời mưa.

La Minh Uy đã hai ngày nay không đi làm, không phải bị sa thải, mà do có một cô gái cầu hôn với y!

Y cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới tình cảnh mình dĩ nhiên được người ta yêu thích đến mức cầu hôn tại chỗ như vậy. Cô gái kia tới đấy bao nhiêu lần y cũng không nhớ rõ, nhưng ngày đó khi cô nàng kéo tay y nói muốn gả cho y, thái độ kiên quyết đến nỗi khiến bất cứ người nào có mặt đều bị chấn động.

Phụ nữ có đôi khi đối với một thứ nào đó trở nên cố chấp, thực sự sẽ khiến người ta cảm thấy điên khùng.

Khi không cách nào đối mặt với một việc, trốn tránh không hẳn không phải một loại biện pháp, cho nên lúc cảm thấy cùng cô gái kia đã không thể nói chuyện bình thường, y liền ở nhà suốt hai ngày nay.

Tắm rửa xong, chỉ mặc một chiếc quần jean, trên cổ vắt một cái khăn mặt, nhìn lướt qua đồng hồ treo trên tường, đã gần mười một giờ trưa. Ngoài trởi vẫn rất âm u, những hạt mưa rơi lất phất, loại mưa này dù nhỏ nhưng lại dày đặc, nhìn lướt qua khung cửa kính nơi ban công, y mới phát hiện quần áo giặt ngày hôm qua vẫn còn phơi bên ngoài.

Chết rồi! La Minh Uy vội vàng chạy ra ngoài, nhưng vẫn không cách nào cứu vãn sự thực là quần ão toàn bộ đã ướt đẫm.

Ôm suy nghĩ dù sao cũng phải giặt lại, mà bây giờ giặt lại không có chỗ phơi khô, y xoay người định quay vào phòng, nhưng trong nháy mắt lại bị người đứng trên ban công nhà bên cạnh dọa giật mình.

Đối phương có một mái tóc màu đỏ, rất đỏ cực kì đỏ.

Người đàn ông tóc đỏ dáng người rất cao, thế nhưng lại gầy đến dọa người, cùng một bộ dạng để trần như y, nhưng so với y còn hở hang hơn, phần dưới cơ thể chỉ mặc một chiếc quần lót chữ T màu đen. Cả mái tóc đỏ sớm đã ướt đẫm, xem chừng đứng ở bên ngoài rất lâu rồi.

Hai người quần áo không chỉnh tề đứng nhìn nhau trong mưa, La Minh Uy hoàn toàn bị “tạo hình” của lão huynh kia làm chấn động. Y không biết bên cạnh nhà mình từ khi đã có một người làm nghệ thuật chuyển đến, nhìn vậy xem chừng chắc hẳn là người làm nghệ thuật hay chơi nhạc đi?

Fauvism hay Visual đây?

Không ai nói gì, bầu không khí có chút xấu hổ, nhưng La Minh Uy rất nhanh đã cảm thấy khả năng thấy xấu hổ chỉ có mình y, bởi vì người kia chính là bình tĩnh nhìn y, tựa như không có chút gì không đúng.

Đúng vậy, là không có chút gì không đúng, chẳng qua là trời mưa hai người đàn ông không mặc áo đứng trên ban công, một trong số đó còn mặc một chiếc quần chữ T mà thôi.

Ngay khi y còn suy nghĩ có nên cười với đối phương một cái rồi quay vào phòng, người tóc đỏ thế nhưng đã nhếch môi mỉm cười với y trước, hàm răng trắng đều cùng mái tóc đỏ nổi bật đặc biệt chói mắt.

La Minh Uy nhất thời nổi da gà, bởi vì nụ cười của người kia khiến y nghĩ đến bộ phim “Edward Scissorhands”.

Bề ngoài gượng cười mà gật gật đầu coi như đáp lại, y cố gắng nhịn xuống xúc động muốn bỏ chạy, dùng tư thế tự nhiên nhất đi vào phòng.

Hoàn hảo hàng xóm hiện tại đều có thể cả đời không qua lại với nhau, bằng không chỉ một Chung Trạch Hào đã làm tinh thần y hỗn loạn, có thêm một hàng xóm như thế, y không bị khủng hoảng tinh thần mới là lạ.

Sau khi thoát khỏi kinh hoàng, y vẫn giữ nguyên cách ăn mặc, ngồi trên ghế xem tv, đang cao hứng xem, đột nhiên chuông cửa vang lên.

Ân? Lúc này lại có ai tới tìm y, phí điện nước rõ ràng đã nộp đủ a?!

Chuông cửa lại kêu lên hai cái, giống như có chút không kiên nhẫn.

Làm một biểu tình hơi bực dọc, La Minh Uy đến trước cửa một phen mở ra ——

“Ấn ấn ấn! Ấn cái —— ” câu nói kế tiếp mắc ngay cổ họng, nuốt không được nhả ra cũng không xong, bởi vì người ngoài cửa dĩ nhiên là Chung Trạch Hào.

Mà Chung Trạch Hào đối với người mở cửa là y hiển nhiên cũng cảm thấy có chút giật mình, nhưng sau vài giây liền trở nên u ám.

“Anh chính là tiểu bạch kiểm câu dẫn em họ tôi?”

Eh? Câu dẫn? Em họ? Tiểu bạch kiểm?

La Minh Uy trừng mắt nhìn, “Cậu nói cái gì a?”

Chung Trạch Hào nhìn vẻ mặt không biết gì của y, không giống như đang giả bộ, vì thế “hảo

tâm” nhắc nhở một chút, “Anh lúc đi làm trêu hoa ghẹo nguyệt, tan ca liền định quỵt nợ sao?”

Mấy từ “Đi làm tan ca” khiến La Minh Uy có chút đầu mối, sau đó đem những từ vừa rồi câu dẫn, em họ, tiểu bạch kiểm xâu lại một chuỗi, rồi sắp xếp lại —— y cuối cùng cũng lĩnh ngộ.

Cô gái có chết cũng muốn gả cho y kia, cư nhiên là em họ của Chung Trạch Hào!

Thực sự là oan a! Y thực sự là là oan hơn Đậu Nga­[1] a! Nhưng cùng lúc đó y cũng thấy may vì mình đã từ chối cô gái kia, bằng không nếu như làm em rể của Chung Trạch Hào, y sợ tinh thần không phải hoảng loạng cũng sẽ sụp đổ mất, nhất định sẽ đi thẳng vào bệnh viện tâm thần.

“Tôi căn bản không có —— ” y vừa muốn giải thích lại thêm phát hỏa, Chung Trạch Hào thế nhưng ngay cả liếc mắt nhìn y cũng không có, không chờ y nói xong đã tự ý đi thẳng vào nhà, phía sau còn dẫn theo hai tên vệ sĩ.

Mà y là chủ nhà, chỉ có thể trơ mắt nhìn người ta tự tiện xông vào nhà mình.

Chung Trạch Hào mặc một bộ tây trang màu đen, cravate đen cùng chemise trắng, áo ngoài màu đen khoác trên người, khí chất lão đại lộ rõ không thể nghi ngờ, hai tay vòng trước ngực nhấc chân bắt chéo, ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, hai vệ sĩ đứng thẳng sau lưng hắn, hai bên trái phải có một người.

La Minh Uy có chút bi thảm, cái ghế duy nhất bị chiếm đoạt, y đành phải ngồi trên băng ghế nhỏ còn lại. Vốn dĩ y cũng không muốn ngồi, nhưng ánh mắt Chung Trạch Hào nhìn y thật sự là khiến y không biết phải bày ra tư thế gì cho tốt, đành phải lau sạch băng ghế nhỏ rồi ngồi xuống.

Trong căn phòng tồi tàn chỉ có bốn bức tường, cuộc gặp này nhìn thế nào cũng giống như xã hội đen đến đòi nợ.

“Tôi nói ——”

“Xem ra, cậu rốt cuộc cũng nghe lời tôi đi bán thân.”

“Có anh mới đi bán thân!” La Minh Uy tức giận đến rống lên một câu.

“Vậy em họ tôi như thế nào lại làm trò trước mặt cả nhà nói nó muốn gả cho anh?”

“Cô ấy muốn gả là chuyện của cô ấy, tôi nói tôi không câu dẫn cô ấy! Cậu tốt nhất nên hỏi cho rõ ràng trước rồi mới buộc tội người khác được không?” Câu dẫn? Nếu y biết cô gái đó chính là em họ của hắn, y chạy cũng không kịp.

Chung Trạch Hào khẽ nghiêng đầu, chế nhạo hỏi: “Chẳng lẽ ý anh là do mị lực cá nhân của anh hấp dẫn nó?” Hắn đặc biệt tăng thêm bốn chữ “mị lực cá nhân”, khiến La Minh Uy hận đến nghiến răng.

“Đáng tiếc là anh tính toán sai rồi, đại môn nhà chũng tôi không phải người nào cũng bước vào được.” Chung Trạch Hào khinh miệt nhìn y, ánh mắt lại đảo một vòng trên cơ thể để trần của y, từ ngực đến bụng, cuối cùng dừng lại trên dây kéo quần jean.

Nếu như lại kéo xuống một chút ——

Phát giác ánh mắt của mình chuyển đến nơi không nên chuyển, hắn xấu hổ cúi đầu nhắm mắt, điều chỉnh cảm xúc một chút mới tiếp tục nói: “Làm sao? Bị tôi nói trúng, không thể phản bác?”

Con mẹ nó anh cũng phải để tôi có cơ hội nói a!

Cuối cùng cũng có được cơ hội mở miệng, La Minh Uy nhìn hắn, xụ mặt nghiêm chỉnh nói: “Chung Trạch Hào, tôi không biết cậu nghe ở đâu chuyện tôi câu dẫn em gái cậu, nhưng tôi cho cậu biết, tôi chưa từng câu dẫn cô ấy, đừng nói tôi không biết cô ấy là em họ của cậu, nếu như biết cô ấy là em họ cậu, tôi đã sớm trốn thật xa! Tôi nói nhiều như vậy, cậu thích tin hay không thì tùy, hôm nay tôi ở đây, xem cậu có thể làm gì tôi?”

Một mạch nói xong, y cuối cùng cũng thoải mái.

Lẳng lặng nghe xong lời của y, Chung Trạch Hào không có bất cứ dấu hiệu gì, thậm chí ngay cả đôi lông mày cũng không cau lại, chính là nhìn y, toàn bộ căn phòng bỗng nhiên lại yên tĩnh.

Tại sao không nói gì? La Minh Uy nhíu mày.

Vừa nghĩ tới đây, chỉ nghe thấy Chung Trạch Hào đột nhiên nói “này!”, thanh âm không lớn truyền thẳng vào lỗ tai, y theo bản năng ngồi thẳng lên, sau đó chỉ nghe đến “Ba” một tiếng, cả người té ngã trên mặt đất.

Mọi người trong phòng đều sững sờ, mà sững sờ nhất chính là bản nhân La Minh Uy, y cúi đầu nhìn một chút, phát hiện băng ghế nhỏ đã bị chính mình làm hỏng.

Thật mất mặt a! Y nhất thời mặt đỏ rần.

Nhưng y không biết dáng vẻ ngồi dưới đất hai chân mở rộng của y hiện tại, hơn nữa nhờ hiệu quả của cái quần jean kia, mười phần phiến tình gợi cảm, Chung Trạch Hào nhìn người nửa quỳ rạp trên mặt đất trước mắt, hắng giọng một cái, giọng khàn khàn hỏi: “Cậu thực sự không thích em họ tôi?”

“Đương nhiên! Tôi còn không ngốc đến nỗi mình thích ai cũng không rõ.” La Minh Uy từ trên mặt đất đứng lên.

“Hừ! Như vậy tốt nhất —— ”

La Minh Uy rất không thích. Hắn dựa vào cái gì dùng loại khẩu khí này nói chuyện với y?!

“Ta nói —— cậu quản trời quản đất còn muốn quản thêm chuyện tôi thích ai sao? Tôi đây hiện tại nói tôi thích cậu, cậu làm gì được tôi?”

“Nga?” Chung Trạch Hào khẽ nhíu mày, khóe miệng nhếch lên, mờ ám hỏi: “Anh thích tôi?”

Lúc này La Minh Uy mới phát giác bản thân vừa rồi nói điều gì, hận không thể tát cho mình một cái. Cái miệng này như thế nào lại nhanh nhảu như vậy?

“Bớt dát vàng lên mặt mình đi!”

Chung Trạch Hào cũng không thèm để ý, chính là khẽ cười cười, “Tốt, tôi tin anh không câu dẫn em họ tôi, chuyện của nó tôi sẽ giải quyết, nó sẽ không bám lấy anh nữa.”

“Vậy là tốt nhất.” Cầu còn không được!

“Chuyện của nó giải quyết xong, hiện tại ——” ngừng một chút, hắn nhìn La Minh Uy, “Chúng ta phải giải quyết chuyện giữa chúng ta một chút.”

“Giữa chúng ta có chuyện gì phải giải quyết?” La Minh Uy buột miệng hỏi.

Chung Trạch Hào cười cười không nói, chiêu này chính là thứ La Minh Uy không có biện pháp đối phó nhất.

Sau khi đánh giá tình huống trong phòng một chút, Chung Trạch Hào hừ một tiếng, ý tứ của một tiếng này thực sự nhiều lắm, trong đó còn có tư vị cũng chỉ có mình La Minh Uy có thể lĩnh hội.

“Tôi không nghĩ tới cuộc sống hiện tại của anh so với lần đầu tiên tôi gặp anh chênh lệch nhiều như vậy.” Lắc lắc đầu, hắn một bộ vờ thương tiếc.

Người này hôm nay đặc biệt đến đây cười nhạo y sao?! La Minh Uy nhất thời tức giận.

“Tôi thích thế cậu có ý kiến sao? Có sống ở chuồng chó cũng là chuyện riêng của tôi!” Dám cười nhào phòng của y rách nát? Rách nát mà hắn còn ngồi ở đây, không sợ làm ô uế cái mông sao?!

Chung Trạch Hào trong mắt mang theo ý cười nhìn y, một bộ biểu tình nơi này của cậu so với chuồng chó cũng không sai, khiến La Minh Uy tức đến tăng huyết áp.

“Chuyện giải quyết xong rồi, cậu cũng mau cút đi! Chuồng chó của tôi không thích hợp cho người cao quý như cậu.” Cảm thấy còn ở cùng hắn thêm nữa mình ngay cả hứng thú ăn cơm chiều cũng không còn, y liền hạ lệnh trục khách.

Bất quá Chung Trạch Hào không có nghe thấy, bởi vì vệ sĩ phía sau hắn đột nhiên tiến đến bên tai hắn nói gì đó, La Minh Uy liền bị người ta không thèm đếm xỉa.

“Xác định chứ?”

“Vâng, Vân tiên sinh chính miệng nói ra, còn nói lần này ngài sẽ nợ ông ta một ân huệ lớn, nếu như ngài có thể sống mà trở về, mạng của ngài sẽ là của ông ta.”

“Ông ta nghĩ cũng khá tốt đấy.” Chung Trạch Hào cười hai tiếng.

“Uy, cậu còn không đi?” Người nào đó rốt cuộc nhịn không được lại kháng nghị.

Như có điều suy nghĩ ngẩng đầu nhìn y trong chốc lát, Chung Trạch Hào nhe răng cười. “Xem ra. Hôm nay tôi phải ở lại cái chuống chó này rồi.”

Nghe vậy, La Minh Uy trợn to hai mắt, nhìn người kia đang dặn dò thuộc hạ vài chuyện tựa như trông thấy người ngoài hành tinh. Y ban nãy không nghe lầm chứ?

“Cái gì gọi là cậu phải ở lại chuồng chó này? Có ý tứ gì?”

Hai người vệ sĩ của Chung Trạch Hào trên mặt có chút khó khăn, nhưng vẫn gật đầu, sau đó rời đi, trước khi đi còn liếc nhìn La Minh Uy, ánh mắt kia khiến y cả người không chút thoải mái.

“Chính là ý tứ ngay trên mặt chữ đấy thôi.” Cởi áo ngoài màu đen, Chung Trạch Hào muốn khoác áo lên, tìm nửa ngày cũng không tìm được một chỗ có thể móc đò, đành phải bỏ áo lên lưng ghế.

“Cậu đừng nói với tôi là cậu muốn ở đây?” Nhìn hắn kéo cravate, lại cởi bỏ hai nút áo trên chemise, La Minh Uy trong đầu một mảng hỗn loạn.

“Tôi chính xác là muốn ở đây.” Chung Trạch Hào thoải mái nói, đem cravate ném sang một bên, “Có dép lê không?”

“Lê cái đầu cậu! Cậu dựa vào cái gì muốn ở đây?” Y chỉ vào hắn rống to, “Cậu lại bị kích thích sao? Nhân lúc tôi hiện tại còn không phát hỏa cút mau! Không được cởi đồ!”

Chung Trạch Hào không thèm để ý cởi áo chemise, lộ ra bờ ngực khỏe mạnh, màu da của hắn so với La Minh Uy đen hơn một chút, là màu của tiểu mạch vô cùng tráng kiện, cơ thể theo cánh tay đến cơ ngực cùng cơ bụng đều thập phần hoàn mỹ.

Mặt đỏ lên, La Minh Uy bày ra tư thế phòng ngự, “Cậu muốn làm gì?”

“Tắm.” Hắn bộ dáng còn làm gì nữa. “Phòng tắm ở đâu?”

“Bên kia ——” La Minh Uy đầu tiên ngây ngóc chỉ vào một cánh cửa, bỗng nhiên kịp phản ứng, không đúng! “Cậu mắc mớ gì muốn tắm ở nhà tôi?!”

“Tôi nói rồi tôi muốn ở đây.” Hắn đi vào phòng tắm. “Ân, nói nhỏ chút.”

Nghe thấy những lời này, La Minh Uy thầm nghĩ muồn đem hắn ấn vào bồn tắm cho chết chìm.

“Cậu nghĩ chỗ này của tôi là khách sạn sao?”

Chung Trạch Hào từ trong phòng tắm thò nửa người ra, nói: “Anh phóng đại quá rồi, cùng lắm cũng chỉ là một nhà khách tồi tàn thôi.”

“Cậu còn chê?! Chê thì mau cút a, không ai bắt cậu ở đây!” Y còn chưa rống xong cửa phòng tắm đã đóng lại, khiến y chỉ có thể đừng một mình bên ngoài thở phì phì nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Không đến một phút đồng hồ, cửa phòng tắm lại đột nhiên mở ra, Chung Trạch Hào từ bên trong thò đầu ra, cười mờ ám với y.

“Muốn vào đây tắm chung không?”

Một chiếc chân ghế gãy lập tức bay tới, trên không trung vẽ ra một đường cong hoàn mỹ, cuối cùng nặng nề đánh vào cánh cửa đã kịp thời đóng lại.

Trong phòng tắm truyền đến tiếng cười sang sảng của Chung Trạch Hào, La Minh Uy lại tiếp tục đứng ngoài cửa nghiến răng nghiến lợi.

[1] Nỗi oan nàng Đậu Nga: link

————-

hai bợn chẻ:”> hai bợn cứ vờn nhau miết cơ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện