Cậu Chủ Cứ Ghét Bỏ Em Chỉ Là Một Con Chó

Chương 43



“Sao ngươi, ngươi ngươi ngươi… ở đây!”

Người đàn ông áo đen phì cười, nhún vai, ngoái đầu gọi với ra trước cửa, “Vợ ơi, vào đây giải thích đi.”

Không đợi Chu Chu kịp hiểu ra vợ là ai thì lại thấy có một người bước vào cửa, không ngờ là Đoàn Ngạn Bân!

Chu Chu hoảng hồn, ngạc nhiên ngây người trợn mắt nhìn đối diện, Đoàn Lăng còn tưởng là lâu rồi cậu chưa gặp Đoàn Ngạn Bân nên kích động, nhất thời nổi cơn ghen, vừa tính dạy dỗ một trận thì nghe thấy Chu Chu khó tin nổi lầm bầm, “Má ơi… Anh lớn, sao anh lại làm thụ được!”

Đoàn Ngạn Bân: “…”

Sắc mặt của Đoàn Ngạn Bân khá đặc sắc, còn người đàn ông áo đen đứng bên cười phá lên, bước đến chọt chọt trán Chu Chu, cười khen ngợi, “Nhóc, ánh mắt cũng được đó.”

Chu Chu vội gạt móng vuốt của hắn xuống, nhín trái ngó phải hai người, hơi cảm thán, “Nhưng anh lớn cao hơn anh ta nửa cái đầu, lúc ấy ấy bất tiện lắm phải không?”

Người đàn ông áo đen: “…”

“Đặc biệt là khi ngồi lên tự mình động, anh ta sẽ phải ngưỡng cổ lên góc 45 độ phải không, ây da, nghĩ thôi cũng thấy vất vả…”

Đoàn Ngạn Bân: “…”

Người đàn ông áo đen: “…”

Chu Chu bùi ngùi một lúc, tiếc hận khôn nguôi cho Đoàn Ngạn Bân, người đàn ông áo đen tức đến trợn mắt thổi râu mép, hắn quay đầu lại nói, “Cậu ta nói có đạo lý, hai ta đổi thân thể, anh muốn cái cao!”

Đoàn Ngạn Bân mất tự nhiên nói, “…Đừng nghịch, thân thể này quá phổ biến, không phù hợp với anh.”

Người đàn ông áo đen có vẻ không vui, “Vậy lúc em ngồi ở trên anh vất vả quá thì làm sao?”

Đoàn Ngạn Bân đỏ mặt không lên tiếng, Đoàn Lăng không thể làm gì ngoài thở dài, tốt bụng nhắc nhở, “Nếu không thì lót một cái gối ở dưới mông? Nhưng không biết có ảnh hưởng đến việc dùng sức không nữa…”

Người đàn ông áo đen: “…Hai người câm miệng hết cho tôi!”

Bốn người còn chưa trao đổi suy nghĩ mà đã khinh bỉ sâu sắc lẫn nhau một phen, Chu Chu đau lòng cho Đoàn Ngạn Bân không thôi, thầm nghĩ người áo đen thật sự quá hẹp hòi, Đoàn Ngạn Bân sao lại xem trọng cái tên hung hăng bá đạo như này chứ? Nhưng chuyện gia đình người ta cậu không tiện hỏi nhiều, mấy người kẹp súng dắt côn giao lưu với nhau xong xuôi, Chu Chu mới sực nói, “Vậy hiện giờ anh ta là tướng quân Tô Tô của anh hả?”

Đoàn Ngạn Bân mỉm cười, gật đầu.

Chu Chu ngơ ngác, vẫn không thể tin nổi, “Em vẫn nghĩ rằng anh đang bảo vệ cho vợ anh, ai ngờ là luôn đi tìm chồng anh…”

Đoàn Ngạn Bân khụ một tiếng, quay mặt đi giải thích, “Thật ra… mỗi một thế giới đều khác nhau, chuyện này không quan trọng nhỉ?”

Mộ Dung Tô nhíu mày, hì cười, “Vậy lúc trước làm sao quyết định quan hệ trên dưới?”

Đoàn Ngạn Bân mím môi, rầu rĩ trả lời, “Nghe theo anh.”

Mộ Dung Tô híp mắt cười, vươn tay ôm gã dụ dỗ, “Vậy mấy trăm năm kế tiếp, em chính là vợ của anh.”

Đoàn Ngạn Bân giương mắt nhìn hắn, không nói nữa, chỉ ngoan ngoãn gật đầu ừ một tiếng.

Chu Chu lại muốn mở miệng nói chuyện thì Đoàn Lăng lật đật che miệng cậu lại, rất bất lực, “Em bớt nói đi, có biết thẹn thùng không chó thối?”

Chu Chu chớp mắt hai lần, bỗng mặt mày cong cớn, vươn lưỡi liếm lòng bàn tay đang che miệng mình của Đoàn Lăng, Đoàn Lăng run tay, cắn răng mắng, “Mông lại ngứa rồi đúng không?”

Chu Chu ấn tay anh lại, tiến đến gần tai anh cười híp mắt nói cách qua một bàn tay, “Chỗ nào cũng ngứa, anh đến trị ngứa cho em nhé?”

Tim Đoàn Lăng nhảy thịch một cái, vội nghiêng đầu che giấu, mắng, “…Sao không dâm chết em luôn đi.”

Đêm đó bịn rịn chia tay đôi chồng chồng của anh hai xong, cả hai sống sót sau tai nạn nên triệt để làm đến thoải mái. Không biết vì sao đêm nay Chu Chu đặc biệt kích động, luôn cảm thấy Đoàn Lăng mờ ảo không rõ, luôn đè chồng lên một gương mặt khác. Cậu bỏ qua những ảo giác đó, thở hổn hển cưỡi lên người Đoàn Lăng, vừa hoạt động vừa nói, “Cậu chủ nhỏ, em thấy… thấy hôm nay anh lợi, lợi hại ghê…”

Đoàn Lăng im lặng trong chốc lát, nhìn người nào đó đang nhấp nhô trên người mình, câm nín, “Anh còn không nhúc nhích, lợi hại chỗ nào? Cứng hơn bình thường? Thô hơn? Lâu hơn? Để em động thì có thể phát huy vượt xa người bình thường?” Anh lườm cậu, nhấn eo Chu chu bắt đầu phát động sức ngựa oán trách, “Anh thấy em mới càng ngày càng lợi hại, không làm chuẩn bị trước mà nơi này chảy nước đầy tay anh.”

Chu Chu nghe thì cái mặt mo đỏ ửng, cắn môi hầm hừ, “Có thể văn minh một chút không? Anh là tổng giám đốc đại nhân cơ mà, nói chuyện… Á… Đừng, đừng đùa giỡn lưu manh thế chứ.”

Đoàn Lăng đẩy cậu ngã xuống, cong eo tiếp tục đập chuột, “Vậy em dạy anh đi, nói chuyện thế nào để văn minh?”

Chu Chu thở dốc hồng hộc trong cảnh đất rung núi chuyển, liếc mắt, “Em nghiên cứu rất nhiều thơ phú… của cổ nhân, cổ nhân là có thể văn minh…”

Đoàn Lăng đột nhiên nhảy giật gân xanh, trực giác lập tức báo động.

Quả nhiên anh vừa rút vật kia ra, lần thứ hai đâm vào thì nghe thấy Chu Chu say sưa ngâm nga, “Ái chà, lúc này chính là câu thơ đó, lối hoa không dọn vì không khách, có bạn hôm nay… Ưm! Mở, mở cổng mừng…”

Đoàn Lăng: “…”

Đoàn Lăng hơi tan vỡ, vội nhấc người cậu lên để cậu nằm sấp trên giường, vừa oán hận vừa đưa đẩy, nhắm mắt làm ngơ, nghe Chu Chu ư ư a a một hồi thì bắt đầu ngâm tiếp, “Còn một câu khác… Em cảm thấy rất có thâm ý ấy ấy đó, là gì nhỉ? À à phải rồi, ngựa tre chàng cưỡi đến nơi, đùa vui tung những trái mơ quanh giường!”

Đoàn Lăng: “…”

Đoàn Lăng nắm siết eo cậu, hít sâu một hơi càng thêm dùng sức oán hận, Chu Chu thoải mái liên tục rên to, rên một lúc lại có linh cảm, mò tay về sau sờ đến vị trí hai người kết nối, xúc động nói, “Đây là trời sinh cái động Người Tiên đó, chất ngất đầu non đẹp lạ lùng.”

Đoàn Lăng: “…”

Trước đây mị học chắc chắn đều là thơ giả!

Đoàn Lăng sắp bị cậu ngâm thơ mềm nhũn luôn rồi, anh không nhịn nổi nữa xốc cậu lên, giơ cao tay vỗ mông đen đét, cực kỳ căm phẫn mắng, “Cái miệng em còn nói hươu nói vượn anh sẽ lấp kín nó đó nghe không?”

Chu Chu trợn mắt, ồ hố, “Vậy em nghĩ câu khác!”

“…” Đoàn Lăng nghiến răng, lông mày cũng dựng thẳng lên, “Em nói thêm một chữ nữa anh sẽ biến cái động Người Tiên của em thành cái hố Người Tiên, nhét mấy trái mơ vào cái lối hoa không người của em để cái cổng hoa mở cả tối của em có muốn đóng cũng đóng không được!”

Chu Chu úi một tiếng, run cầm cập kinh hãi, “Em sai rồi bệ hạ, chúng ta vẫn nên đùa giỡn lưu manh thì hơn…”

Đoàn Lăng hừ lạnh, ngay lập tức chuyển về chế độ vô cùng thô lỗ, “Vểnh mông chảy đầy nước mà còn ngâm thơ với anh, giã chết em luôn.”

Chu Chu: …Đã nói là tổng giám đốc đại nhân cao quý lạnh lùng diễm lệ chỉ tay năm ngón cơ mà? Thơ và viễn xứ đều bị anh ăn hết rồi?

Tổng giám đốc đại nhân luôn nghiêm túc có quy củ đã tan vỡ nát bét, cứ thế tàn nhẫn giã cả đêm trong bầu không khí vẩn đục, ngày hôm sau Chu Chu trừng mắt nhìn trần nhà, không thiết sống nghĩ: Hiện tại đổi chủ nhân vẫn kịp chứ?

Vậy là dục tiên dục tử trọn một tuần, hai người đều tĩnh dưỡng thân thể rất tốt, Chu Chu lại bắt đầu cực ghét bỏ cậu chủ nhà mình, cảm thấy sự tôn thờ mù quáng trong quá khứ đúng là mù mắt chó hợp kim titan mà.

Hôm nay trời vừa sáng thì bạn học ngựa giống Đoàn Lăng rốt cuộc cũng phải đi làm, người nào đó đã dâm loạn suốt một tuần lễ giờ khắc này lắc người biến hóa, ăn mặc tây trang thẳng thớm, tóc tai vuốt lên gọn gàng, môi mỏng hơi mím, ánh mắt lạnh lùng, đúng chất hình mẫu của tinh anh xã hội, không hề nhìn thấy dáng vẻ mấy đêm trước cuồng hóa thành Đại Ma Vương vẩn đục ngập trời. Chu Chu lại bị anh quyến rũ, trái tim nhỏ bé dơ bẩn đập thình thịch, cậu ngồi tê liệt trên giường liến thoắng, “Cậu chủ nhỏ anh cứ ngầu ngầu như thế này thì tốt quá, vì sao cứ lên giường là anh lại quăng tiết tháo đi chứ, em sắp sụp đổ rồi.”

Đoàn Lăng đối diện với gương lưu loát thắt cà vạt, khôi phục dáng vẻ lạnh lẽo cao quý của quý ngài tổng giám đốc kiêu ngạo, anh liếc mắt nhìn chó cưng ở bên cạnh, há miệng vẫn là giọng nói lạnh lùng không mặn không nhạt, “Là vì tích cực phối hợp với em chứ sao nữa? Lúc trước anh cũng cao quý, còn bây giờ vừa cao quý vừa đồi trụy, cổng hoa của em phải chịu trách nhiệm cao nhất.”

Trái tim nhỏ bé nhảy loạn của Chu Chu tức thời bình tĩnh trở lại: “Ờ, anh nên đi làm nhanh đi.”

Đoàn Lăng nhíu mày cười, nâng cằm cậu hôn một cái xong vò đầu chó, “Mao Tiểu Vũ sẽ đến ngay đó, em nghỉ xả hơi hơn ba tháng rồi, nếu không phải cậu ấy giao thiệp lăng xê cho em khắp nơi thì chút ‘khí’ của em đã bị cọ sạch bách, lát nữa ngoan ngoãn nghe lời cậu ấy, biết chưa?”

(*) “Khí” trong “nhân khí”: Chỉ độ nổi tiếng, độ phổ biến.

“Biết rồi!” Chu Chu hôn lại anh, tiến đến gần tai anh cười híp mắt nói, “Chờ anh về nhà.”

Đoàn Lăng cười khẽ, véo mông cậu rồi mới xoay người rời đi.

Chu Chu ngoan ngoãn chờ Mao Tiểu Vũ đến, không có việc gì nên gọi Ba Cái Khung ra chơi, “Ba Cái Khung, mấy ngày trước tôi suýt chết đó.”

Ba Cái Khung không lên tiếng, chỉ im lặng.

Chu Chu thấy quái lạ, lại gọi thêm vài tiếng, “Ba Cái Khung? Khung Khung? Hai Cái Khung?”

“Mi mới hai cái,” Cuối cùng Ba Cái Khung cũng nhảy ra, nhưng ông ta do dự, “…Gọi ta làm gì?”

“Rảnh không có gì làm,” Chu Chu kéo gã ôm vào trong ngực, “Ông nói xem nếu tôi chết thật thì có phải sẽ quên cậu chủ nhỏ, bắt đầu lại từ đầu mọi thứ không?”

Ba Cái Khung nén giận, không lên tiếng.

“Hả, ông sao thế? Sao không nói chuyện?”

Nội tâm Ba Cái Khung chảy một thác nước mắt: Nói cái khỉ gì nữa! Mi là Khiếu Thiên Khuyển, chết rồi sẽ lên trời, chi bằng chết luôn cho rồi!

Chu Chu trách gã trách móc cả nửa buổi cũng không trách được cái quái gì, cậu đành phải nói, “Dù thế nào thì chỉ cần tôi còn sống, tôi vẫn muốn hạnh phúc ở bên cậu chủ nhỏ, dù anh ấy có thể sống bao lâu thì chỉ cần sống, tôi sẽ đối xử tốt với anh ấy cả đời.”

Ba Cái Khung hoảng sợ một hồi, sực nghĩ đến lời đồn đại về hai người này ngàn năm trước, gã im lặng rất lâu, bỗng cọ vào ngực cậu, thấp giọng nói, “Các cậu sẽ ở bên nhau vĩnh viễn.”

“Hả?”

Ba Cái Khung thoát khỏi cái ôm của cậu, bay tới cạnh mặt cậu hôn một cái, “Các cậu vẫn sẽ hạnh phúc, cho dù sau này không còn ta thì các cậu cũng sẽ không bao giờ tách khỏi nhau.”

Chu Chu hơi mờ mịt, nghe không hiểu lắm, vừa muốn hỏi lại thì tiếng chuông cửa vang lên, Ba Cái Khung lập tức ẩn thân, Chu Chu cũng không hỏi nhiều, vội vã đi ra mở cửa, vừa mở cửa thì lập tức bổ nhào đến ôm siết lấy, “Anh Tiểu Vũ! Lâu rồi không gặp!”

Mao Tiểu Vũ bị cậu bổ nhào suýt nữa ngã chổng vó, miễn cưỡng đỡ cậu, cười nói, “Đã lâu không gặp, Chu Chu.”

Mao Tiểu Vũ mang đến bốn kịch bản, sau khi vào nhà cả hai hàn huyên việc nhà một lúc xong bắt đầu vào chủ đề.

“Hai ngày nay sẽ phát sóng Hoạn Thần, anh đã chuẩn bị sẵn đề tài liên quan đến em, chắc hẳn không đến nửa tháng em sẽ lại nổi tiếng lần nữa, nhân lúc này gia nhập một đoàn phim có tiếng rồi hâm nóng tên tuổi qua phim mới. À bốn cái này anh chọn sẽ hợp với em, phim trường không xa, có thể qua lại trong ngày để quay, em xem thử, thích cái nào anh sẽ thảo luận cho em.”

Chu Chu xem xét kỹ lưỡng bốn kịch bản, sau khi xem xong toàn bộ thì lấy một bộ quân đội, nhân vật dành cho cậu là nam hai có đất diễn rất đầy đủ, là trợ thủ đắc lực của nam chủ, cả bộ phim đều đi theo nam chủ từ lính mới trưởng thành thành Tư lệnh quân khu, là một nhân vật làm người ta yêu thích. Mao Tiểu Vũ thấy cậu lấy cái kịch bản này ra thì im lặng trong chốc lát như đang do dự gì đó, nửa ngày sau mới hỏi, “Vì sao muốn diễn cái này?”

Lý do của Chu Chu cũng rất đầy đủ, cậu cười trả lời, “Là đạo diễn Vương này, lần trước hợp tác Hoạn Thần, tính khí của anh ấy rất tốt, còn sẵn lòng giảng giải bộ phim cho em, đặc biệt nhiệt tình mà cũng rất có bản lĩnh, quen biết với anh ấy rồi này,” nói xong chỉ chỉ vào tên của nam chủ, “Điều quan trọng nhất là cái này, đây là phim do tổng giám đốc Đỗ đầu tư, anh Đàm Kiêu diễn nam chủ, đạo diễn và diễn viên chính đều là người quen, em diễn cũng sẽ vui vẻ á.” Nói xong mắt hình ngôi sao nhìn vào danh sách khách mời hữu nghị đầy mong chờ, “Còn có Tạ Du siêu to khổng lồ làm khách mời tiểu đội trưởng cũ! Chỉ dựa vào điều đó thôi em cũng sẽ chọn bộ phim này! Ặc… Khụ khụ, anh tuyệt đối đừng nói câu này lại với cậu chủ nhỏ nha…”

Mao Tiểu Vũ nhìn danh sách tay cậu chỉ, y lặng im hồi lâu, rốt cuộc ngẩng đầu tươi cười, “Được, em thích là được, anh chắc chắn sẽ đàm phán cho em.”

Chu Chu ừ ừ hai tiếng, vươn tay nắm chặt tay Mao Tiểu Vũ cười, “Anh Tiểu Vũ tốt quá, có anh ở bên cạnh em không cần lo lắng gì cả.”

Mao Tiểu Vũ được khen ngợi thì hơi ngượng ngùng, y cúi đầu mím môi, nhỏ giọng nói, “Là vì em tốt với anh…”

Chu Chu không nghe câu đó, lại tán dóc với Mao Tiểu Vũ những chuyện khác, bóp méo chuyện gặp nạn trên biển thành gặp phải hải tặc, hãi hùng kể lại y như thật làm Mao Tiểu Vũ trợn trừng mắt run run, sợ hãi a a lên theo tiết tấu của cậu, Ba Cái Khung yên lặng nhìn một tên kể bậy mà làm như thật và tên khác run sợ trắng bệch mặt, gã bất đắc dĩ thở dài, lặng lẽ thắp một ngọn nến cho Đoàn Lăng của mấy chục ngàn năm sau.

Những ngày tháng sau dường như không có gì biến đổi, Chu Chu gia nhập vào đoàn phim của bộ phim quân đội đúng như ý nguyện, gặp được bạn cũ Đàm Kiêu, ôm đùi Tạ Du làm một con chó Nhật, dĩ nhiên trong ngày hôm đó cũng bị Đoàn Lăng hung dữ day dỗ một phen, tình huống trận chiến kịch liệt đến nỗi qua ngày hôm sau không rời giường được, trở thành đối tượng để cả đoàn phim bàn tán trêu đùa. Thời gian trôi đi vùn vụt trong sự vui cười đùa giỡn, đã đến ngày Giáng Sinh mà họ hứa hẹn sẽ đến Mỹ hỏi thăm sức khỏe baba mama.

Chu Chu không ngờ còn có Đoàn Ngạn Bân và Mộ Dung Tô đi theo, khi máy bay cất cánh, ánh mắt sắc bén của cậu nhìn thấy Mộ Dung Tô dò tay vào dưới lưng Đoàn Ngạn Bân, không đợi cậu nhìn kỹ thì cánh cửa tách biệt đã bị kéo xuống làm cậu không kìm lòng được bắt đầu mặc sức não bổ. Đoàn Lăng thấy vợ mình cười trộm mờ ám thì đẩy trán cậu câm nín, “Nghĩ gì thế? Cười phóng đãng ghê.”

Chu Chu khịt mũi, cười đùa, “Mùi của anh lớn khác với lần trước, nó… a, trở nên mềm mại hơn.”

Đoàn Lăng co rút khóe miệng, anh nắm mũi cậu véo, “Cún đen tối, có thể sống lành mạnh cho anh không?”

Chu Chu cười haha, húc đầu vào ngực anh một hồi, “Nửa người em là lông đen rồi, không đen mới là bất thường á?”

Đoàn Lăng lườm cậu, khinh thường, “Không phải là nửa người, anh thấy toàn thân em đều đen ấy chứ.”

Ba Cái Khung: …Ái chà, mi biết nhiều quá hen.

Hai người cười đùa một lúc, Chu Chu nghiêng người tựa vào Đoàn Lăng, nhìn ra những đám mây tầng tầng lớp lớp bên ngoài cửa sổ thì không hiểu sao tâm dịu dàng hẳn, cậu nhẹ giọng hỏi, “Cậu chủ nhỏ, chúng ta sẽ như thế này mãi mãi phải không?”

“Hả? Sao?”

“Giống như bây giờ, không buồn không lo, chỉ có vui vẻ hạnh phúc, em yêu anh, anh cũng yêu em, cả đời đều không rời xa nhau.”

Đoàn Lăng cúi đầu hôn nhẹ lên mắt cậu, nhẹ nhàng nói, “Dĩ nhiên rồi.”

Câu nói dĩ nhiên ấy cưng chiều lẫn dịu dàng, cứ ngỡ rằng từng nghe ở đâu đó rồi, tim vô thức run rẩy không biết là vì đau nhói hay vì quá hạnh phúc.

Hai người nhỏ giọng thầm thì một lúc, ánh mặt trời vừa lưu luyến vừa êm dịu chiếu rọi vào hai người đang gắn bó gợi tình, Đoàn Lăng hơi buồn ngủ, anh kể vài câu chuyện cười dỗ Chu Chu rồi chốc lát sau tựa vào vai cậu ngủ thiếp đi. Chu Chu không hiểu sao mà thấy trước mắt lại hiện lên ảo giác mơ hồ. Trong ảo ảnh đó có một thiên thần mặc bạch y giáng xuống từ trên trời, bước đến trước mặt cậu nắm tay cậu mỉm cười nói: Chó ngốc, ta đến với em đây.

Nhưng khi lắc đầu thì tất cả đều tan biến, cậu nghiêng đầu ngắm gương mặt say ngủ của Đoàn Lăng, luôn cảm thấy dáng vẻ này làm cậu thích đến nỗi ghi lòng tạc dạ, không nén được muốn ôm anh, tựa vào anh mãi như thế này, muốn vĩnh viễn ngắm nhìn anh không chớp mắt.

Cậu cẩn thận nghiêng đầu hôn lên khóe môi dịu dàng của Đoàn Lăng, sau đó nhìn ra bầu trời xanh thẳm ngoài cửa sổ, nhìn rất lâu xong cũng nhắm mắt lại, dụi vào lòng Đoàn Lăng vươn tay ôm siết eo anh.

Trong giấc mộng mơ màng, dường như nhìn thấy một thiếu niên mặc đồ đen phấn khích nhảy xuống từ trên đài, sau đó chạy xộc vào lòng Thần Tướng áo bào trắng, ôm chặt hắn hào hứng hô: Chủ nhân, rốt cuộc em cũng có thể ôm lấy ngài rồi!

Kế đó dường như trở lại hơn một năm trước, cậu đần độn trần trụi người nhào vào lòng Đoàn Lăng đang sửng sốt, vẫn là vẻ mặt hào hứng như thế, ôm chặt anh đỏ mắt hét lên: Cậu chủ nhỏ, rốt cuộc em cũng ôm được anh rồi!

Mộng cảnh dần dần mờ mịt, trong hơi thở đều là hơi ấm thân thuộc lẫn dịu dàng của Đoàn Lăng, cậu say giấc nồng vô thức ôm siết cơ thể ấm áp ở trong lòng, nói lầm bầm mang theo ý cười lưu luyến.

“Chủ nhân, cuối cùng thì, cuối cùng thì em cũng có thể ôm lấy ngài vĩnh viễn rồi.”

Người và em, em và người, không còn phải chia lìa trong khoảnh khắc.

Em sẽ đắm chìm trong ánh mắt của người suốt đời suốt kiếp, người cũng sẽ rơi vào ôm ấp mà em đã khẩn cầu cả ngàn năm.

Người là chủ nhân duy nhất của em, em cũng sẽ đi theo thần suốt đời, cho dù đất trời bị hủy diệt, vạn vật đều bị thiêu cháy thì em và người vẫn gắn bó bên nhau, vĩnh viễn không rời.

—— Hết ——

(2020. 06. 03)

Cảm ơn bà con đã đồng hành cùng mình suốt bộ truyện, vì nhiều lý do nên mình đã dây dưa truyện suốt 3 năm qua, nhưng cuối cùng cũng có thể edit hoàn rồi. Thật sự cảm ơn bà con đã kiên nhẫn chờ mình 3 năm ♥

= = = = = = = = = = = = =

Nguyên bản ba câu thơ chó ngốc ngâm trong khi đệt đây:
  • Câu đầu:
Hoa kính bất tằng duyên khách tảo,

Bồng môn kim thuỷ vị quân khai…

Thơ của Đỗ Phủ, dịch thơ (theo Phí Minh Tâm):

Lối hoa không dọn vì không khách,

Có bạn hôm nay mở cổng mừng.
  • Câu hai:
Lang kỵ trúc mã lai,

Nhiễu sàng lộng thanh mai.

Thơ của Lý Bạch, dịch thơ (theo Cao Nguyên Minh):

Ngựa tre chàng cưỡi đến nơi,

Đùa vui tung những trái mơ quanh giường.
  • Câu ba:
Thiên sinh nhất cá Tiên nhân động,

Vô hạn phong quang tại hiểm phong.

Dịch thơ (theo Hoàng Trung Thông, Nam Trân):

Trời sinh cái động Người Tiên đó,

Chất ngất đầu non đẹp lạ lùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện