Cậu Chủ... Đừng Hư Nữa Mà!
Chương 23: Tống khứ hồi ức, đi thật xa
Giám đốc phụ trách dự án với công ty A, thành công tốt đẹp. Chủ tịch vui mừng khôn xiết, tổ chức cho cả tập đoàn một chuyến đi đến một vùng núi non thủy hữu tình. Ai nấy lịch kịch chuẩn bị.
Cô trợ lý không biết gì vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ông chủ phó tổng, thỉnh thoảng có gì cần giúp thì tiện tay tiện chân. Nhưng từ nãy tới giờ anh chẳng cần gì cả, cô cảm thấy tay chân vô cùng thừa thãi.
Cô đang ước mình không phải ngồi đây mà tự do tự tại như ngày xưa, phóng vọt ra quán net đánh lol với tụi đồng chiến.
Cô ước mình được loay hoay bên lò bánh, tha hồ hít ngửi mùi thơm phưng phức của bánh mì ngọt ngào cậu chủ ăn mỗi sáng.
Đấy, chẳng hiểu sao lại nhắc đến cậu chủ. Người cho cô ngửi khói hằng giờ sao lại có thể ngồi chễm chệ trong đầu cô lúc này?
Thật ghét quá đi mà!
Ngồi nghĩ vu vơ, răng nghiến kèn kẹt, bỗng cô nghe tiếng gõ cửa rất nhẹ, người đàn ông ngồi bên cạnh cau mày, tay vẫn nắm chặt cây bút:
- Mời vào!
- Tôi không cần vào phòng làm việc của cậu, tôi chỉ muốn gặp cô trợ lý bé nhỏ đang ngồi bên cạnh cậu một chút, được không?
Tiếng nói nhẹ như gió vi vu, nhưng cái giọng nói đó Thiên đã gặp một lần, vào năm anh hai mươi tuổi, hắn đã giả làm người chồng hết mực cưng chiều cô trợ lý của anh.
Bóp chặt cây bút, anh cố nói giọng bình thản:
- Ra ngoài với cậu ta đi.
- Em không muốn gặp.
- Ra ngoài đi, em không muốn thấy cậu ta cậy quyền cậy thế phá cửa phòng tôi đấy chứ?
Cô miễn cưỡng ra ngoài, là cậu chủ, sau một tuần đi khảo sát ở công ty A mà cậu gầy rộc.
Thực sự, cô xót.
Ánh mắt cậu vằn tia máu, cậu đưa cho cô một mớ giấy, giọng mệt mỏi giải thích:
- Đây là mớ giấy lộn lão quản gia tìm được trong phòng cô, ta đến đưa lại. Nhiều phết đấy...
- Sao... cậu không vứt hộ em đi? Đi thẳng rẽ trái rồi vòng lại, có khu tập kết, cậu để vào thùng rác hữu cơ giùm em là xong.
- Ta không rảnh.
- Thôi vậy. Cảm ơn Tổng giám đốc.
- Chỉ đơn giản, ta muốn vứt bỏ quá khứ.
Cậu cụp mắt quay lưng. Cái bóng lưng ấy, vững chãi, nhưng...
Sao gầy đến thế!?
Bỗng dưng cậu quay lại. Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt hơi nheo nheo:
- Chắc rằng cô sẽ đi?
- Vâng.
Cô vô thức trả lời thế, chưa biết là đi đâu, giọng ảm đạm. Giống như ngày xưa, nghe lời cậu chủ, trong vô thức.
...
Hôm ấy là một ngày đẹp trời. Xe khách chở tất cả mọi người đi đến điểm tập kết. Bạn Minh Thiệu Vũ chảnh chó vô cùng nhưng cũng tì tì đi theo đoàn, là chuyện lạ có thật?Hay là... bản tính điên khùng trỗi dậy?
Xe dừng trước một vách núi, ai nấy selfie chụp ảnh sung sướng lắm, phó tổng giám đốc bình thường nghiêm nghị là vậy nhưng tự dưng hôm nay nổi hứng, họp 500+ anh em lại chụp một kiểu ra trò.
Chụp xong xuôi, lật lật xem ảnh, Thiên mỉm cười rồi tia máy ra trước cô thư kí nhỏ:
- Em muốn chụp ảnh không?
- Vâng. Cảm ơn anh...
Anh đưa máy lên. Bầu trời rộng lớn, khuôn mặt cô gái hơi chếch lên, đôi mắt nhắm lại, làn gió thổi tung mái tóc mềm...
- Em xinh lắm đấy!
- Đừng có nịnh!
- Nịnh em anh được cái gì?
Cái giọng nói của anh, ngọt ngào lắm...
Nhưng rồi đưa cho cô xem ảnh, anh lại hơi cau mày:
- Cậu chủ của em, sao lúc nào tôi cũng thấy trong ảnh vậy?
- Làm sao em biết!
Cô quay mặt lại. Cậu ngồi chơi vơi trên vách núi, bóng lưng cao gầy. Cái dáng ngồi lẻ loi lắm.
Cô đến bên cậu, vỗ nhẹ vai:
- Thế rốt cuộc là Minh tổng, ngài làm sao?
Cái danh xưng Minh tổng, nó xa xôi quá...
- Cô có thấy ta gầy đi nhiều không?
- Có. Minh tổng giữ gìn sức khỏe.
- Chỉ thế thôi sao?
- Vâng... Ngài mau lên xe đi, muộn rồi.
...
Mọi người thu xếp đồ trên khách sạn, rồi ra sảnh tập trung, ai nấy thích thú, được rời xa thành phố ngột ngạt về nơi thiên nhiên bao trùm.
Bãi biển ngọt ngào trải dài trước mặt, nước xanh cát trắng đẹp vô kể. Con gái mặc bikini chạy ào ào trên biển xanh, những chàng trai quây tụ một chỗ, thằng này bịt mũi thằng kia, lát sau bỏ ra đã thấy tay đầy máu.
- Mày bị dị ứng à?
- Ờ. Tao bị dị ứng với em bikini màu hồng.
- Ngu! Em màu xanh kìa, quái vật ba đầu đấy!!!
- Đằng kia tao thấy một em quái vật năm đầu, ba đầu teo tóp được cái éo gì!
-...
Lát sau, căn bệnh xì máu mũi lan sang bên con gái.
- Tao chấm anh quần sọc trắng!
- Trần tổng đấy!
- Ừ, anh ý có tám múi bụng!
- Xời, Minh tổng cũng tám múi nhá!
- Trần tổng quần sọc trắng, Minh tổng quần sọc đen!
- Nhưng mà quần trẻ con quá!
- Kệ. Quan trọng là cái bên trong!
- Êu, Ni nói bậy!
- Nói thật. Múi không quan trọng, đầy người bơm múi bụng đấy thôi. Quan trọng có cơ hay không.
- Có. Nhìn chất thế kia cơ mà!
- Nhưng mà bọn mi thấy ai đẹp hơn?
- Lạnh lùng trầm tính, Trần tổng!
- Bad boy cá tính, Minh tổng!
- Thôi, bỏ phiếu đê!
- Ok.
Cuối cùng, số phiếu của hai anh ý, cân như nhau.
Một bạn đánh bạo ra hỏi hai trai đẹp, cảm nhận của hai anh lúc này, là gì?
Hai trai trả lời luôn, mắt liếc nhau tóe lửa.
Quần sọc trắng tự mãn gửi lời cảm ơn tới toàn bộ nhân viên, đồng thời cười mỉm đúng chất soái ca.
Quần sọc đen cười nhạt hỏi em kiểm phiếu bé trợ lý bầu cho ai, em trả lời:
- Con bé không bầu cho ai cả, hòm phiếu chỉ dành cho dân bikini thôi, còn nó không muốn mặc!
Cô trợ lý không biết gì vẫn ngoan ngoãn ngồi bên cạnh ông chủ phó tổng, thỉnh thoảng có gì cần giúp thì tiện tay tiện chân. Nhưng từ nãy tới giờ anh chẳng cần gì cả, cô cảm thấy tay chân vô cùng thừa thãi.
Cô đang ước mình không phải ngồi đây mà tự do tự tại như ngày xưa, phóng vọt ra quán net đánh lol với tụi đồng chiến.
Cô ước mình được loay hoay bên lò bánh, tha hồ hít ngửi mùi thơm phưng phức của bánh mì ngọt ngào cậu chủ ăn mỗi sáng.
Đấy, chẳng hiểu sao lại nhắc đến cậu chủ. Người cho cô ngửi khói hằng giờ sao lại có thể ngồi chễm chệ trong đầu cô lúc này?
Thật ghét quá đi mà!
Ngồi nghĩ vu vơ, răng nghiến kèn kẹt, bỗng cô nghe tiếng gõ cửa rất nhẹ, người đàn ông ngồi bên cạnh cau mày, tay vẫn nắm chặt cây bút:
- Mời vào!
- Tôi không cần vào phòng làm việc của cậu, tôi chỉ muốn gặp cô trợ lý bé nhỏ đang ngồi bên cạnh cậu một chút, được không?
Tiếng nói nhẹ như gió vi vu, nhưng cái giọng nói đó Thiên đã gặp một lần, vào năm anh hai mươi tuổi, hắn đã giả làm người chồng hết mực cưng chiều cô trợ lý của anh.
Bóp chặt cây bút, anh cố nói giọng bình thản:
- Ra ngoài với cậu ta đi.
- Em không muốn gặp.
- Ra ngoài đi, em không muốn thấy cậu ta cậy quyền cậy thế phá cửa phòng tôi đấy chứ?
Cô miễn cưỡng ra ngoài, là cậu chủ, sau một tuần đi khảo sát ở công ty A mà cậu gầy rộc.
Thực sự, cô xót.
Ánh mắt cậu vằn tia máu, cậu đưa cho cô một mớ giấy, giọng mệt mỏi giải thích:
- Đây là mớ giấy lộn lão quản gia tìm được trong phòng cô, ta đến đưa lại. Nhiều phết đấy...
- Sao... cậu không vứt hộ em đi? Đi thẳng rẽ trái rồi vòng lại, có khu tập kết, cậu để vào thùng rác hữu cơ giùm em là xong.
- Ta không rảnh.
- Thôi vậy. Cảm ơn Tổng giám đốc.
- Chỉ đơn giản, ta muốn vứt bỏ quá khứ.
Cậu cụp mắt quay lưng. Cái bóng lưng ấy, vững chãi, nhưng...
Sao gầy đến thế!?
Bỗng dưng cậu quay lại. Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt hơi nheo nheo:
- Chắc rằng cô sẽ đi?
- Vâng.
Cô vô thức trả lời thế, chưa biết là đi đâu, giọng ảm đạm. Giống như ngày xưa, nghe lời cậu chủ, trong vô thức.
...
Hôm ấy là một ngày đẹp trời. Xe khách chở tất cả mọi người đi đến điểm tập kết. Bạn Minh Thiệu Vũ chảnh chó vô cùng nhưng cũng tì tì đi theo đoàn, là chuyện lạ có thật?Hay là... bản tính điên khùng trỗi dậy?
Xe dừng trước một vách núi, ai nấy selfie chụp ảnh sung sướng lắm, phó tổng giám đốc bình thường nghiêm nghị là vậy nhưng tự dưng hôm nay nổi hứng, họp 500+ anh em lại chụp một kiểu ra trò.
Chụp xong xuôi, lật lật xem ảnh, Thiên mỉm cười rồi tia máy ra trước cô thư kí nhỏ:
- Em muốn chụp ảnh không?
- Vâng. Cảm ơn anh...
Anh đưa máy lên. Bầu trời rộng lớn, khuôn mặt cô gái hơi chếch lên, đôi mắt nhắm lại, làn gió thổi tung mái tóc mềm...
- Em xinh lắm đấy!
- Đừng có nịnh!
- Nịnh em anh được cái gì?
Cái giọng nói của anh, ngọt ngào lắm...
Nhưng rồi đưa cho cô xem ảnh, anh lại hơi cau mày:
- Cậu chủ của em, sao lúc nào tôi cũng thấy trong ảnh vậy?
- Làm sao em biết!
Cô quay mặt lại. Cậu ngồi chơi vơi trên vách núi, bóng lưng cao gầy. Cái dáng ngồi lẻ loi lắm.
Cô đến bên cậu, vỗ nhẹ vai:
- Thế rốt cuộc là Minh tổng, ngài làm sao?
Cái danh xưng Minh tổng, nó xa xôi quá...
- Cô có thấy ta gầy đi nhiều không?
- Có. Minh tổng giữ gìn sức khỏe.
- Chỉ thế thôi sao?
- Vâng... Ngài mau lên xe đi, muộn rồi.
...
Mọi người thu xếp đồ trên khách sạn, rồi ra sảnh tập trung, ai nấy thích thú, được rời xa thành phố ngột ngạt về nơi thiên nhiên bao trùm.
Bãi biển ngọt ngào trải dài trước mặt, nước xanh cát trắng đẹp vô kể. Con gái mặc bikini chạy ào ào trên biển xanh, những chàng trai quây tụ một chỗ, thằng này bịt mũi thằng kia, lát sau bỏ ra đã thấy tay đầy máu.
- Mày bị dị ứng à?
- Ờ. Tao bị dị ứng với em bikini màu hồng.
- Ngu! Em màu xanh kìa, quái vật ba đầu đấy!!!
- Đằng kia tao thấy một em quái vật năm đầu, ba đầu teo tóp được cái éo gì!
-...
Lát sau, căn bệnh xì máu mũi lan sang bên con gái.
- Tao chấm anh quần sọc trắng!
- Trần tổng đấy!
- Ừ, anh ý có tám múi bụng!
- Xời, Minh tổng cũng tám múi nhá!
- Trần tổng quần sọc trắng, Minh tổng quần sọc đen!
- Nhưng mà quần trẻ con quá!
- Kệ. Quan trọng là cái bên trong!
- Êu, Ni nói bậy!
- Nói thật. Múi không quan trọng, đầy người bơm múi bụng đấy thôi. Quan trọng có cơ hay không.
- Có. Nhìn chất thế kia cơ mà!
- Nhưng mà bọn mi thấy ai đẹp hơn?
- Lạnh lùng trầm tính, Trần tổng!
- Bad boy cá tính, Minh tổng!
- Thôi, bỏ phiếu đê!
- Ok.
Cuối cùng, số phiếu của hai anh ý, cân như nhau.
Một bạn đánh bạo ra hỏi hai trai đẹp, cảm nhận của hai anh lúc này, là gì?
Hai trai trả lời luôn, mắt liếc nhau tóe lửa.
Quần sọc trắng tự mãn gửi lời cảm ơn tới toàn bộ nhân viên, đồng thời cười mỉm đúng chất soái ca.
Quần sọc đen cười nhạt hỏi em kiểm phiếu bé trợ lý bầu cho ai, em trả lời:
- Con bé không bầu cho ai cả, hòm phiếu chỉ dành cho dân bikini thôi, còn nó không muốn mặc!
Bình luận truyện