Cậu Chủ, Tha Cho Em Đi!
Chương 19: Người ra đi, kẻ ở lại
Mai về nhà bước lên căn phòng quen thuộc của mình, nều như tất cả là một giấc mơ thì cô mong mau chóng rời khỏi rất mơ đó, cô đã không thể chịu nổi cái giấc mơ này rồi. Mệt mỏi, rắc rối, chán nản, đầy nước mắt, sự buồn phiền. Cô muốn khi mở mắt, mọi thứ đều mất, cô không phải sống trong những thứ cô không thích, cô sẽ ở bên mẹ cô, cùng nhau ngồi uống trà vào mỗi buổi sáng như mọi lần, và cô sẽ không còn nhớ gì về cái hiện tại bây giờ, KHÔNG CÒN MỘT THỨ GÌNhìn lên chiếc đồng hồ treo ngay ngắn trên tường, cô buông tiếng thở dài, 8 giờ ngày này tháng trước, Mai đã bắt vé để quay về Việt Nam với mong muốn của mẹ là tìm lại hai người anh em cùng cha của mình, nhưng khi về đây, Mai lại gặp Nam-người bạn ấu thơ của nó và cũng là người đơn phương nó, Mai đã ''say nắng'' Nam ngay lần đầu gặp mặt bởi cái tính chất phác, ấm áp, hiền lành của Nam, nhưng còn Nam, anh chỉ coi Mai như một người chị mà thôi, anh không hề có một chút tình cảm gì với Mai, cứ nghĩ đến chuyện đó Mai lại thấy tim mình như đang bị ai bóp nghẹn đến không thở được, Mai đã sai khi cứ nghĩ thời gian sẽ khiến Nam yêu mình. Nhưng còn bây giờ, đúng 8h, Mai sẽ bắt chuyến máy bay để quay về Mỹ và sống với mẹ cô, sẽ tìm được một người yêu mình thật lòng và sẽ cố gắng quên Nam.
Kéo vali ra khỏi nhà mặc sự can ngăn của Vũ và nó, Mai quay lại nở một nụ cười nhẹ rồi bước lên xe, bắt đầu lại cuộc đời của mình, vừa lúc đó Nam đến, nghe chuyện liền bắt xe đuổi theo Mai để thuyết phục, Nam trách mình sao quá vô tâm không để ý gì đến tình cảm của Mai, để rồi bây giờ phải ân hận. Nam thấy như có ngàn mũi dao đâm xuyên qua tim mình, không thể hiểu tại sao anh lại thấy trống vắng khi không có Mai, anh thấy buồn khi không được nhìn thấy nụ cười của Mai. Yêu-Thương-Ghét, anh không biết tình cảm mà anh dành cho Mai bây giờ là gì cả, giọng nói ngọt ngào của cô cứ vẳng bên tai, thánh thót như tiếng đàn, nhẹ nhàng như cơn gió, và ấm áp như tia nắng
-Tại sao? Tại sao chứ? Tôi yêu anh mà............
Không hiểu tại sao lời nói của Mai lại văng vẳng đâu đây, như lời than trách, Nam lắc nhẹ đầu, chắc là do anh mệt mỏi thôi
Chiếc xe đưa Mai đỗ xuống trước cổng sân bay, Mai kéo vali bước từng bước chậm như đang chờ đợi một thứ gì đó nhưng rồi lại buông tiếng thở dài. Chờ làm gì họ có ở đây đâu mà chờ, chờ hoài thì người mệt chỉ có thể là mình mà thôi
-Mai.............Mai..................................-một giọng nói vang lên sau lưng Mai, Mai quay lưng lại và người mà Mai nghĩ sẽ cố quên bây giờ lại ở ngay trước mắt cô
-Chuyện gì?-Mai lạnh nhạt nhìn Nam đang mệt mỏi đứng thở do chạy xa và mệt
-Mai đi đâu vậy? Sao lại bỏ đi chứ?-Nam đứng thẳng người nhìn Mai
-Kệ tôi! Đi lo cho NGƯỜI ANH YÊU đi!-Mai nói rồi quay bước
Nam nắm lấy tay Mai, kéo cô lại và ôm chầm vào lòng, Mai ngỡ ngàng, tim cô không thể nào ngừng loạn nhịp được, tại sao chứ? Nam đã bỏ cô để yêu nó mà, vậy thì tại sao..............
-Mai.......anh yêu em! Đừng bỏ đi nữa nhé!-Nam nhẹ nhàng nói
Mai đẩy Nam ra, đi thẳng để quay về Mỹ, Mai sẽ không để Nam cản trở tâm trí cô, sẽ không để Nam làm tim cô đau hơn một lần nào nữa, anh là người đầu tiên cho cô biết cảm giác yêu và cũng là người đầu tiên khiến cô biết như thế nào là đau khổ. Nam im lặng đứng nhìn cô bước đi, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng cách xa, cả hai người như chung một cảm xúc nhưng lại không biết phải làm gì và nói gì. Mai bước lên máy bay và rồi bỏ Nam và mọi kỷ niệm của mình ở lại mảnh đất hình chữ S này, bao giờ Mai quên được Nam thì cô sẽ quay lại
Chiếc báy may cất cánh đưa Mai đi khỏi Nam. Nam thấy đau nhói trong tim, tại sao vậy chứ? Nhưng chắc là không phải là Nam yêu Mai đâu, sẽ KHÔNG như vậy. Nhưng mà biết làm sao được, Nam không thể nào chối bỏ được sự thật này. Biết làm sao đây, có lẽ hạnh phúc không chọn Nam đâu!
Nam bắt xe và đi đến quán Bar,gọi hết chai rượu này đến chai khác, chỉ biết uống, uống đến say mèn, uống như chưa bao giờ được uống, uống để quên đi một người nào đó, uống như muốn xóa đi mọi ký ức.
Sáng hôm sau~~~~~~
Nam nheo mắt nhìn, đây là đâu vậy nhỉ? Anh bật dậy, xung quanh chỉ toàn màu đen và trắng, sao vậy nhỉ? Nam lắc đầu rồi đi vào làm VSCN rồi mặc bộ đồ được để bên trên giường ngủ. Sau khi đã làm xong mọi việc Nam mở cửa bước xuống, ngay lập tức anh nhìn thấy nó, hắn và Vũ đang ngồi nhâm nhi cốc cafe nóng.
-Dậy rồi sao? Hơi muộn rồi đó!-Vũ nhìn Nam mỉm cười nhẹ
-Sao tôi lại ở đây?-Nam nheo mắt nhìn Vũ
-Hôm qua nhà ngươi say quá, phục vụ quán Bar thấy vậy nên cũng để mặc đó, đúng lúc đó thì nó gọi cho ngươi nên cái ông phục vụ chết bằm kia mới biết đường mà bảo chúng tôi đưa ngươi về!-hắn lạnh nhạt nói
-Mà sao hôm qua anh uống say vậy?-nó nhẹ nhàng đặt cốc cafe xuống, hỏi
-Không có gì!-Nam nói rồi đi ra ngoài bắt xe tới trường
Cả ba người kia cười nhẹ rồi cũng phóng đến trường. Giờ đây khoảng cách của Nam và Mai là nửa vòng Trái Đất, không biết khi gặp nhau hai người có còn tình cảm với nhau nữa hay là mỗi người một con đường nữa? Nam thì buồn vì nhớ Mai và trở nên lạnh nhạt với tất cả con gái, Mai thì vào học và cũng quen được với tất cả mọi người, cô quen được Aka, một chàng trai Việt sang Mỹ du học.
Nam mệt mỏi đi cùng nhóm của nó xuống cantin, vừa ngồi xuống dưới, một chàng trai bước đến trước mặt Nam và chìa ra một bó hoa hồng
-Tặng cậu này!-chàng trai cúi gằm mặt nói
-CÁI GÌ???!!! Cậu có nhầm người không vậy?-Nam lấp bấp nói
-Không đâu!-''chàng trai'' đó nói
-Hay là cậu tính tặng cho cô gái này?-Nam chỉ sang bên nó, ''chàng trai'' nhìn sang và lắc đầu
-TÔI TẶNG ANH!-người đó nói rồi để bó hoa xuống và chạy bén đi mất
Tất cả mọi người ngẩn người ra, chuyện gì vậy trời?! Nam thì hóa đá luôn, anh có phải gay đâu mà....................................
Nó thì khúc khích cười, công nhận Nam ''đào hoa'' thật, thu hút cả được người cùng giới luôn. Vũ và hắn túm lại ''an ủi'' Nam nhưng thực ra là đang trêu chọc Nam. Bộ ba kia đến, biết chuyện và cũng hùa theo
-TRỜI ƠI!!!!!!!!! SAO RẮC RỐI CỨ BÁM VÀO TÔI HOÀI VẬY?????????-Nam than thở
-Đẹp troai cũng khổ ghê ha!-Vũ cười cười
-Ôihahaha, Nam ơi, ngươi được lắm!-hắn cười lớn
-May mà chúng tôi chưa bị ông ''hút hồn'' đó!-Khánh nắc nẻ
-MẤY NGƯỜI THÔI ĐI KHÔNG!-Nam hét lớn
Kéo vali ra khỏi nhà mặc sự can ngăn của Vũ và nó, Mai quay lại nở một nụ cười nhẹ rồi bước lên xe, bắt đầu lại cuộc đời của mình, vừa lúc đó Nam đến, nghe chuyện liền bắt xe đuổi theo Mai để thuyết phục, Nam trách mình sao quá vô tâm không để ý gì đến tình cảm của Mai, để rồi bây giờ phải ân hận. Nam thấy như có ngàn mũi dao đâm xuyên qua tim mình, không thể hiểu tại sao anh lại thấy trống vắng khi không có Mai, anh thấy buồn khi không được nhìn thấy nụ cười của Mai. Yêu-Thương-Ghét, anh không biết tình cảm mà anh dành cho Mai bây giờ là gì cả, giọng nói ngọt ngào của cô cứ vẳng bên tai, thánh thót như tiếng đàn, nhẹ nhàng như cơn gió, và ấm áp như tia nắng
-Tại sao? Tại sao chứ? Tôi yêu anh mà............
Không hiểu tại sao lời nói của Mai lại văng vẳng đâu đây, như lời than trách, Nam lắc nhẹ đầu, chắc là do anh mệt mỏi thôi
Chiếc xe đưa Mai đỗ xuống trước cổng sân bay, Mai kéo vali bước từng bước chậm như đang chờ đợi một thứ gì đó nhưng rồi lại buông tiếng thở dài. Chờ làm gì họ có ở đây đâu mà chờ, chờ hoài thì người mệt chỉ có thể là mình mà thôi
-Mai.............Mai..................................-một giọng nói vang lên sau lưng Mai, Mai quay lưng lại và người mà Mai nghĩ sẽ cố quên bây giờ lại ở ngay trước mắt cô
-Chuyện gì?-Mai lạnh nhạt nhìn Nam đang mệt mỏi đứng thở do chạy xa và mệt
-Mai đi đâu vậy? Sao lại bỏ đi chứ?-Nam đứng thẳng người nhìn Mai
-Kệ tôi! Đi lo cho NGƯỜI ANH YÊU đi!-Mai nói rồi quay bước
Nam nắm lấy tay Mai, kéo cô lại và ôm chầm vào lòng, Mai ngỡ ngàng, tim cô không thể nào ngừng loạn nhịp được, tại sao chứ? Nam đã bỏ cô để yêu nó mà, vậy thì tại sao..............
-Mai.......anh yêu em! Đừng bỏ đi nữa nhé!-Nam nhẹ nhàng nói
Mai đẩy Nam ra, đi thẳng để quay về Mỹ, Mai sẽ không để Nam cản trở tâm trí cô, sẽ không để Nam làm tim cô đau hơn một lần nào nữa, anh là người đầu tiên cho cô biết cảm giác yêu và cũng là người đầu tiên khiến cô biết như thế nào là đau khổ. Nam im lặng đứng nhìn cô bước đi, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng cách xa, cả hai người như chung một cảm xúc nhưng lại không biết phải làm gì và nói gì. Mai bước lên máy bay và rồi bỏ Nam và mọi kỷ niệm của mình ở lại mảnh đất hình chữ S này, bao giờ Mai quên được Nam thì cô sẽ quay lại
Chiếc báy may cất cánh đưa Mai đi khỏi Nam. Nam thấy đau nhói trong tim, tại sao vậy chứ? Nhưng chắc là không phải là Nam yêu Mai đâu, sẽ KHÔNG như vậy. Nhưng mà biết làm sao được, Nam không thể nào chối bỏ được sự thật này. Biết làm sao đây, có lẽ hạnh phúc không chọn Nam đâu!
Nam bắt xe và đi đến quán Bar,gọi hết chai rượu này đến chai khác, chỉ biết uống, uống đến say mèn, uống như chưa bao giờ được uống, uống để quên đi một người nào đó, uống như muốn xóa đi mọi ký ức.
Sáng hôm sau~~~~~~
Nam nheo mắt nhìn, đây là đâu vậy nhỉ? Anh bật dậy, xung quanh chỉ toàn màu đen và trắng, sao vậy nhỉ? Nam lắc đầu rồi đi vào làm VSCN rồi mặc bộ đồ được để bên trên giường ngủ. Sau khi đã làm xong mọi việc Nam mở cửa bước xuống, ngay lập tức anh nhìn thấy nó, hắn và Vũ đang ngồi nhâm nhi cốc cafe nóng.
-Dậy rồi sao? Hơi muộn rồi đó!-Vũ nhìn Nam mỉm cười nhẹ
-Sao tôi lại ở đây?-Nam nheo mắt nhìn Vũ
-Hôm qua nhà ngươi say quá, phục vụ quán Bar thấy vậy nên cũng để mặc đó, đúng lúc đó thì nó gọi cho ngươi nên cái ông phục vụ chết bằm kia mới biết đường mà bảo chúng tôi đưa ngươi về!-hắn lạnh nhạt nói
-Mà sao hôm qua anh uống say vậy?-nó nhẹ nhàng đặt cốc cafe xuống, hỏi
-Không có gì!-Nam nói rồi đi ra ngoài bắt xe tới trường
Cả ba người kia cười nhẹ rồi cũng phóng đến trường. Giờ đây khoảng cách của Nam và Mai là nửa vòng Trái Đất, không biết khi gặp nhau hai người có còn tình cảm với nhau nữa hay là mỗi người một con đường nữa? Nam thì buồn vì nhớ Mai và trở nên lạnh nhạt với tất cả con gái, Mai thì vào học và cũng quen được với tất cả mọi người, cô quen được Aka, một chàng trai Việt sang Mỹ du học.
Nam mệt mỏi đi cùng nhóm của nó xuống cantin, vừa ngồi xuống dưới, một chàng trai bước đến trước mặt Nam và chìa ra một bó hoa hồng
-Tặng cậu này!-chàng trai cúi gằm mặt nói
-CÁI GÌ???!!! Cậu có nhầm người không vậy?-Nam lấp bấp nói
-Không đâu!-''chàng trai'' đó nói
-Hay là cậu tính tặng cho cô gái này?-Nam chỉ sang bên nó, ''chàng trai'' nhìn sang và lắc đầu
-TÔI TẶNG ANH!-người đó nói rồi để bó hoa xuống và chạy bén đi mất
Tất cả mọi người ngẩn người ra, chuyện gì vậy trời?! Nam thì hóa đá luôn, anh có phải gay đâu mà....................................
Nó thì khúc khích cười, công nhận Nam ''đào hoa'' thật, thu hút cả được người cùng giới luôn. Vũ và hắn túm lại ''an ủi'' Nam nhưng thực ra là đang trêu chọc Nam. Bộ ba kia đến, biết chuyện và cũng hùa theo
-TRỜI ƠI!!!!!!!!! SAO RẮC RỐI CỨ BÁM VÀO TÔI HOÀI VẬY?????????-Nam than thở
-Đẹp troai cũng khổ ghê ha!-Vũ cười cười
-Ôihahaha, Nam ơi, ngươi được lắm!-hắn cười lớn
-May mà chúng tôi chưa bị ông ''hút hồn'' đó!-Khánh nắc nẻ
-MẤY NGƯỜI THÔI ĐI KHÔNG!-Nam hét lớn
Bình luận truyện