Câu Chuyện Của Thám Tử Lừng Danh Và Siêu Đạo Chích
Chương 20
Nằm trên giường, Kuroba trằn trọc lăn tới lăn lui, mãi không ngủ được,thấm thoắt đêm tối đã chóng qua, ánh mặt trời đã len vào khe cửa.
Ngủ không được là vì có việc băn khoăn.
Băn khoăn về buổi trưa sẽ đến thật nhanh hôm nay.
Nhìn lại đồng hồ, bây giờ mới là 9 giờ sáng, còn 3 tiếng đồng hồ mới đến giờ hẹn, thời gian còn nhiều lắm.
Kuroba bước vào nhà tắm, cởi quần áo, xoay vòi sen, dòng nước trong mát ào ào xối từ đỉnh đầu xuống. Cảm giác băng lãnh làm đầu óc vốn đang tù mù của anh thanh tỉnh ra không ít.
Dùng khăn bông trắng muốt lau sạch thân thể, thay xong y phục, cứ như vậy mà mang đầu tóc ướt đẫm đi ăn sáng. Bữa sáng đơn giản chỉ có trứng chiên lạp xưởng, còn có một ly cà phê.
Trong lúc đợi cà phê nóng, Kuroba vừa ăn sáng, vừa lấy báo đọc, lúc ăn được phân nửa thì nhớ ra có khoá dạy lúc 10 giờ, anh vội ăn cho xong, đến thời gian đọc báo cũng không có, liền lao đi chuẩn bị tài liệu.
Buổi học hôm nay trôi qua thật nhanh, chưa gì đã hết một giờ rồi. Tan khoá, có một nữ sinh đến nói với anh.
“Thầy Kuroba hôm nay đã hồi phục tinh thần rồi, thật tốt quá.”
Có chuyện vậy sao? Kuroba hỏi lại nữ sinh, cô ấy chỉ cười cười rồi bỏ đi.
Bây giờ là 11 giờ 10, còn 50 phút nữa, cuối cùng anh cũng quyết định đến “hiện trường” sớm một chút.
Viết xong bức điện thư, Shinichi khẩn trương đứng lên, còn cảm thấy vô cùng hồi hộp, giống như cảm giác của con gái lúc hò hẹn với người yêu.
“Shinichi ta…đang gấp cái gì vậy chứ…Thật giống như mấy đứa con gái ngốc.”
Quăng điện thoại lên giường rồi thả ngưởi xuống, chỉ phút chốc sau cậu lại thiếp đi vì thân thể mỏi mệt thiếu sức.
Thực ra bác sĩ chỉ là miễn cưỡng cho Shinichi xuất viện, nhưng yêu cầu cậu phải ở nhà nghỉ cho tốt, còn muốn định kì tái khám, dù sao cậu là bị thương ở đầu chứ chẳng chơi.
Khi về đến nhà, Shinichi đã khôi phục hình dáng trước đây, chỉ có thể lực vẫn chưa khôi phục, thường xuyên mệt mỏi, thường xuyên buồn ngủ.
Đêm nay, cậu lại mơ tới chuyện hồi bé cùng Kuroba, nhưng lần này lại ghi nhớ rất rõ ràng giấc mơ của mình.
Cậu ngủ rất sâu, đến lúc tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.
“A..a..không thay quần áo mà ngủ quên luôn…”
Đang muốn nướng thêm trên giường, mắt lười biếng quét qua đồng hồ, là 11 giờ 20 rồi.
Đã lỡ ngủ quên, không thể làm gì hơn là vội vã tắm thật nhanh, tóc cũng không thèm chải mà phóng luôn ra cửa, vốn là định đến nơi hẹn sớm hơn 10 phút, vậy mà…
Chạy thục mạng va quẹt tới 2 3 người, xin lỗi một câu lại tiếp tục cắm đầu chạy. Đến lúc tới công viên, lại đụng vào một người, rồi cũng xin lỗi một câu lại cắm đầu chạy tiếp, ai ngờ bị bất ngờ kéo lại, mất thăng bằng ngã vào trong ngực người nọ.
“Làm cái gì vậy! Không phải tôi đã xin lỗi rồi…”
“…sao?”
Shinichi vốn định theo quán tính quay lại chửi một trận, không ngờ thấy được chính là người cậu đã hẹn ra.
Kuroba.
“Chúng ta không phải còn rất nhiều thời gian sao?”
“Tôi vốn là muốn tới sớm 10 phút”
“Sợ là bây giờ đã trễ 5 phút rồi đó, hơn nữa tôi cũng sẽ không chạy mất, cậu gấp làm gì. Sau này tôi sẽ là người đến trước chờ cậu, chờ tới khi gặp được mới thôi. Cậu đi đường cứ từ từ cẩn thận là được rồi.”
Những lời này, làm Shinichi nghĩ đến Ran, mọi lần cũng đều là cậu làm Ran phải đợi.
“Tôi không cần anh giống như Ran, cứ mãi mãi đợi tôi.”
“Tôi đợi vì tôi thích đến sớm, không phải vì cậu cần, cậu có tới là đủ rồi.”
“Lẽ nào tôi không bao giờ là người phải đợi?”
“Tôi nói thế nào rồi thì là thế đấy không đổi nữa.”
Hai người nhốn nháo một hồi, vừa đi vừa tìm một băng đá, mua nước rồi ngồi xuống, bỗng chốc lại lặng yên không nói.
Ngủ không được là vì có việc băn khoăn.
Băn khoăn về buổi trưa sẽ đến thật nhanh hôm nay.
Nhìn lại đồng hồ, bây giờ mới là 9 giờ sáng, còn 3 tiếng đồng hồ mới đến giờ hẹn, thời gian còn nhiều lắm.
Kuroba bước vào nhà tắm, cởi quần áo, xoay vòi sen, dòng nước trong mát ào ào xối từ đỉnh đầu xuống. Cảm giác băng lãnh làm đầu óc vốn đang tù mù của anh thanh tỉnh ra không ít.
Dùng khăn bông trắng muốt lau sạch thân thể, thay xong y phục, cứ như vậy mà mang đầu tóc ướt đẫm đi ăn sáng. Bữa sáng đơn giản chỉ có trứng chiên lạp xưởng, còn có một ly cà phê.
Trong lúc đợi cà phê nóng, Kuroba vừa ăn sáng, vừa lấy báo đọc, lúc ăn được phân nửa thì nhớ ra có khoá dạy lúc 10 giờ, anh vội ăn cho xong, đến thời gian đọc báo cũng không có, liền lao đi chuẩn bị tài liệu.
Buổi học hôm nay trôi qua thật nhanh, chưa gì đã hết một giờ rồi. Tan khoá, có một nữ sinh đến nói với anh.
“Thầy Kuroba hôm nay đã hồi phục tinh thần rồi, thật tốt quá.”
Có chuyện vậy sao? Kuroba hỏi lại nữ sinh, cô ấy chỉ cười cười rồi bỏ đi.
Bây giờ là 11 giờ 10, còn 50 phút nữa, cuối cùng anh cũng quyết định đến “hiện trường” sớm một chút.
Viết xong bức điện thư, Shinichi khẩn trương đứng lên, còn cảm thấy vô cùng hồi hộp, giống như cảm giác của con gái lúc hò hẹn với người yêu.
“Shinichi ta…đang gấp cái gì vậy chứ…Thật giống như mấy đứa con gái ngốc.”
Quăng điện thoại lên giường rồi thả ngưởi xuống, chỉ phút chốc sau cậu lại thiếp đi vì thân thể mỏi mệt thiếu sức.
Thực ra bác sĩ chỉ là miễn cưỡng cho Shinichi xuất viện, nhưng yêu cầu cậu phải ở nhà nghỉ cho tốt, còn muốn định kì tái khám, dù sao cậu là bị thương ở đầu chứ chẳng chơi.
Khi về đến nhà, Shinichi đã khôi phục hình dáng trước đây, chỉ có thể lực vẫn chưa khôi phục, thường xuyên mệt mỏi, thường xuyên buồn ngủ.
Đêm nay, cậu lại mơ tới chuyện hồi bé cùng Kuroba, nhưng lần này lại ghi nhớ rất rõ ràng giấc mơ của mình.
Cậu ngủ rất sâu, đến lúc tỉnh lại, đã là sáng hôm sau.
“A..a..không thay quần áo mà ngủ quên luôn…”
Đang muốn nướng thêm trên giường, mắt lười biếng quét qua đồng hồ, là 11 giờ 20 rồi.
Đã lỡ ngủ quên, không thể làm gì hơn là vội vã tắm thật nhanh, tóc cũng không thèm chải mà phóng luôn ra cửa, vốn là định đến nơi hẹn sớm hơn 10 phút, vậy mà…
Chạy thục mạng va quẹt tới 2 3 người, xin lỗi một câu lại tiếp tục cắm đầu chạy. Đến lúc tới công viên, lại đụng vào một người, rồi cũng xin lỗi một câu lại cắm đầu chạy tiếp, ai ngờ bị bất ngờ kéo lại, mất thăng bằng ngã vào trong ngực người nọ.
“Làm cái gì vậy! Không phải tôi đã xin lỗi rồi…”
“…sao?”
Shinichi vốn định theo quán tính quay lại chửi một trận, không ngờ thấy được chính là người cậu đã hẹn ra.
Kuroba.
“Chúng ta không phải còn rất nhiều thời gian sao?”
“Tôi vốn là muốn tới sớm 10 phút”
“Sợ là bây giờ đã trễ 5 phút rồi đó, hơn nữa tôi cũng sẽ không chạy mất, cậu gấp làm gì. Sau này tôi sẽ là người đến trước chờ cậu, chờ tới khi gặp được mới thôi. Cậu đi đường cứ từ từ cẩn thận là được rồi.”
Những lời này, làm Shinichi nghĩ đến Ran, mọi lần cũng đều là cậu làm Ran phải đợi.
“Tôi không cần anh giống như Ran, cứ mãi mãi đợi tôi.”
“Tôi đợi vì tôi thích đến sớm, không phải vì cậu cần, cậu có tới là đủ rồi.”
“Lẽ nào tôi không bao giờ là người phải đợi?”
“Tôi nói thế nào rồi thì là thế đấy không đổi nữa.”
Hai người nhốn nháo một hồi, vừa đi vừa tìm một băng đá, mua nước rồi ngồi xuống, bỗng chốc lại lặng yên không nói.
Bình luận truyện