Câu Chuyện Phù Sinh
Quyển 13 - Chương 1: Vào chuyện
Tôi là một yêu cây
thích nghe kể chuyện, cũng thích kể chuyện,
Sở dĩ tôi thích thế giới này,
bởi vì có những con người đã dùng tình yêu và oán hận,
nỗi đau và niềm vui
viết nên câu chuyện,
những người có tình yêu.
Sa La Song Thụ
✣ Vào chuyện ✣
BẢY ĐÊM
Tôi là một yêu cây, sinh ra vào một ngày tháng chạp tuyết bay trắng trời, trên đỉnh núi Phù Lung.
Một năm trước, tôi mở một tiệm bánh ngọt ở một thành phố tên gọi Vong Xuyên. Cửa tiệm có cái tên rất kỳ quặc – Không Dừng.
Là chủ tiệm, tôi thích nhất là uống trà với những vị khách đặc biệt. Tách trà có tên gọi Phù Sinh, là thức uống đặc biệt của riêng tiệm Không Dừng. Nước trà xanh biếc như ngọc, hương thơm thanh khiết, đắng trước ngọt sau.
Trong những chiều tràn trề ánh nắng, hoặc những đêm chi chít ánh sao, tôi ngồi đối diện với khách, nhìn họ uống tách trà này, lắng nghe họ chậm rãi kể lại câu chuyện của mình, yêu hận tình thù, bể dâu chìm nổi, đều được giãi bày trong khoảng thời gian một tách trà.
Tiệm bánh ngọt Không Dừng, sau khi mở được một năm, đã tạm thời đóng cửa. Bởi vì cô chủ tiệm đi lấy chồng.
Cái gã suốt ngày cằn nhằn mắng mỏ ở bên tôi, đại danh Ngao Xí, là hạng dữ dằn nổi tiếng trong tộc rồng Đông Hải, cháu đích tôn của Long Vương.
Chúng tôi là vợ chồng, vừa kết hôn, đang trong kỳ trăng mật.
Lúc này, ánh nắng chói chang, trong sa mạc Sahara dằng dặc cát vàng, cái gã này lúc thì ca cẩm cát lọt vào trong giày, lúc thì than vãn nắng gắt quá thể, lúc lại lầm bầm rằng tôi quá phiền hà. Thấy tôi chẳng đếm xỉa gì đến hắn, hắn liền om sòm chửi bới con lạc đà đần độn phía sau. Mấy ngày trước, chúng tôi vừa mới chào từ biệt tượng Nhân Sư Sphinx, đến giờ tôi vẫn còn hơi nhơ nhớ món Kofta thơm nức mũi trong một quán ăn nhỏ ven bờ Hồng Hải. Nhưng bây giờ, hình như chúng tôi đã lạc đường.
Đương nhiên, chúng tôi không phải con người, chỉ cần muốn, chúng tôi có thể lập tức đi tới bất cứ nơi đâu. Nhưng tôi và Ngao Xí đã giao hẹn trước, chúng tôi sẽ đi khắp thế giới giống như những cặp vợ chồng con người bình thường. Lạc đường cũng chẳng có gì đáng ngại, không chừng còn gặp được phong cảnh tuyệt vời hơn nữa.
Dưới vòm trời xanh nhạt trong veo, những cồn cát cao thấp nhấp nhô trải dài ngút tầm mắt. Ánh nắng đã biến những hạt cát mịn màng thành thứ sắc màu mà tôi yêu thích nhất, một màu vàng kim rực rỡ tràn trề trong mắt. Nếu chúng là những núi vàng thật thì tốt biết bao!
Ngoài chúng tôi, suốt dọc đường đi không một bóng người. Chúng tôi hoàn toàn không hay biết lúc này đã đi tới nơi nào của Sahara. Vượt qua một cồn cát, chỉ có một cồn cát khác. Ngao Xí còn suýt chút nữa bị một con bọ cạp đốt trúng. Hắn giận điên người, lập tức đuổi theo hướng con bọ cạp vừa bỏ chạy, nói rằng không nướng chín con vật độc địa này lên ăn thì thực có lỗi với lương tâm.
Cái gã này lúc nào cũng nóng nảy như vậy. Tôi thở dài, lẽo đẽo chạy theo hắn.
Khi tôi dắt lạc đà vượt qua một cồn cát cao nhất, tôi đã chết lặng. Trên bãi đất trống bên dưới cồn cát, thình lình hiện ra một mái lều cực lớn màu trắng, tựa như một đóa hoa nở xòe từ trong cát. Bên ngoài căn lều buộc sáu con lạc đà. Ngao Xí cũng quên bẵng mất nhiệm vụ đuổi theo con bọ cạp, hai mắt sáng rỡ lên nhìn vào ngôi lều.
Có lẽ là những nhà buôn đi ngang qua? Tôi đoán. Dù thế nào đi nữa, có người thì sẽ có đồ ăn và nước uống. Chúng tôi đã đi suốt một ngày trời, cần một nơi để nghỉ ngơi, ngôi lều xuất hiện quá là đúng lúc.
Chúng tôi bước về phía ngôi lều. Còn chưa tới được trước lều, đã có một người tay cầm ấm nước, chui từ bên trong ra, tấm khăn trùm đầu màu đen thẫm che khuất quá nửa khuôn mặt, chiếc áo choàng đen rộng thùng thình phất phơ trong gió. Vừa nhìn thấy chúng tôi, kẻ này đã mở miệng hỏi ngay:
– Người qua đường phải không?
Gã nói tiếng Trung!
– Phải! – Tôi đáp.
– Mau vào đây ngồi một lát! – Gã bỗng trở nên phấn chấn khác thường, vội vàng vẫy tay với chúng tôi.
Tôi cười:
– Vâng, cảm ơn!
Đang định bước đi, Ngao Xí đã kéo giật tay tôi, giận dữ lườm tôi rách mặt:
– Em tắc mũi rồi à?
Căn lều kia phảng phất tỏa ra yêu khí.
– Có giống yêu quái nào mà anh không xử lý được? – Tôi le lưỡi với hắn.
– Cũng phải! – Hắn nhướng mày, tỏ ra thích thú với câu trả lời.
Trong sa mạc mênh mông, không gặp được con người, thì gặp đồng loại cũng tốt. Huống hồ, tôi không hề cảm nhận được bất cứ ác ý nào từ trong căn lều.
Bước vào trong lều, mới phát hiện ra bên trong thực sự là một thiên đường thu nhỏ. Nước sạch, đồ ăn ngon, thứ gì cũng có. Ở góc lều còn bày mấy chậu cây phát lộc tốt bời bời rất đẹp mắt, tô điểm thêm một vẻ mướt xanh thanh mát hiếm hoi.
Ngoài cái gã mặc áo choàng đen vừa mời chúng tôi vào, bên trong còn có năm kẻ ăn vận giống hệt nhau đang ngồi, toàn bộ đều không nhìn rõ mặt, ai nấy đều giấu mình thật kỹ dưới tấm khăn trùm đầu và lớp áo choàng đen, người thì đọc sách, người thì nghịch Ipad, còn có người đang cầm chiếc máy tính không biết đang tính toán cái gì.
Bọn họ không hề tỏ ra ngạc nhiên vì sự xuất hiện của chúng tôi, ai cũng chào hỏi chúng tôi một cách thân thiện.
Tôi ngấm ngầm đặt tên cho bọn họ, áo đen số một tới số sáu.
– Chúng tôi từ phương Đông tới nơi này buôn bán. – Áo đen số một đưa cho chúng tôi một cốc nước.
– Buôn bán? Ở cái nơi khô cằn trơ trụi này? – Ngao Xí uống nước ừng ực – Đừng nói là tới đây bán cái cây phát lộc đấy nhé.
– Không, không! – Áo đen số một hạ thấp giọng – Chúng tôi tới là để tìm thành Bảy Đêm.
– Thành Bảy Đêm? – Tôi chưa từng nghe thấy địa danh này.
– Không giấu gì các vị, ngay dưới nơi này – Áo đen số một giậm giậm chân xuống đất – chính là tòa thành Bảy Đêm của nữ hoàng Ila nước Ai Cập cổ đại.
Tôi cảm thấy kiến thức lịch sử của mình không đến nỗi tệ, nhưng quả tình chưa bao giờ nghe nói tới nữ hoàng Ila của Ai Cập cổ đại.
– Chúng tôi tới để buôn bán với nữ hoàng. – Áo đen số hai lên tiếng, vẫn vùi đầu vào quyển sách chẳng buồn ngẩng lên, giọng nói khàn đặc – Nữ hoàng rất thích nghe kể chuyện, nếu gặp người kể chuyện hay, bà ta chắc chắn sẽ thưởng cho vàng ròng. Nếu kể không hay, lập tức giết chết tại chỗ! Bà ta đã cho xây một tòa thành Bảy Đêm tráng lệ vô song ở vùng sa mạc này, cất giữ toàn bộ số vàng ròng của mình trong đó. Sau khi bà qua đời, tòa thành Bảy Đêm cũng biến mất. Nhưng nghe đồn, mấy ngàn năm trở lại đây, linh hồn của nữ hoàng vẫn lảng vảng trong thành Bảy Đêm, chờ đợi một người có thể giúp bà ta mở lại tòa thành.
– Mở lại? – Ngao Xí hoàn toàn không tin vào một truyền thuyết hoang đường cỡ này, châm biếm – Lẽ nào các vị đang ngồi đây chờ đợi linh hồn của nữ hoàng từ dưới đất chui lên, ôm theo tòa thành Bảy Đêm gì đó trong lòng, để trao đổi lấy cây phát lộc của các vị?
– Anh đừng có nhắc đi nhắc lại đến cây phát lộc nữa, được không! – Áo đen số ba bỏ chiếc Ipad xuống, bực bội nói – Cũng chẳng ngại nói cho hai người biết, muốn thành Bảy Đêm tái hiện, cần phải đem bảy câu chuyện ra trao đổi với linh hồn của nữ hoàng. Nếu bảy câu chuyện này khiến bà ta hài lòng, bà ta sẽ khiến cho tòa thành đầy vàng ấy xuất hiện trở lại trên mặt đất. Khi đó, anh có muốn không phát tài cũng khó!
Nghe những lời của đám người áo đen, tôi cũng bán tín bán nghi, nhưng câu cuối cùng của họ đã điểm trúng tử huyệt của tôi – vàng! Nguyên một tòa thành chất đầy vàng ròng!
– Tiết lộ một chuyện quan trọng như vậy cho chúng tôi, các vị không sợ chúng tôi giết người diệt khẩu, sau đó độc chiếm cả đống vàng ư? – Tôi nửa đùa nửa thật.
– Cô tưởng rằng bọn tôi muốn kể cho các người lắm à? – Áo đen số bốn lạnh lùng nói – Bọn tôi vốn dĩ có bảy người, nhưng cái gã thứ bảy ấy vì sợ hãi mà đã bỏ cuộc giữa chừng! Theo truyền thuyết đã nói, mỗi một người chỉ có thể kể một câu chuyện! Bọn tôi đã đợi ở đây ba ngày trời, mới đợi được hai người. Nói trắng ra, bọn tôi muốn kéo các người nhập bọn, để gom cho đủ bảy câu chuyện!
– Tại sao nhất định phải đợi ở nơi này? – Tôi cười – Các vị hoàn toàn có thể gọi điện thoại tìm một đồng bạn khác tới!
– Đợi được mấy người đó đến nơi thì thời gian đã không còn kịp nữa! – Áo đen số năm nôn nóng – Cách bảy năm mới có một cơ hội để giao dịch với nữ hoàng, chính là ngày hôm nay, ngày trăng tròn! Bắt đầu từ tối nay, liên tiếp bảy đêm, mỗi đêm kể một câu chuyện. Sau khi kể xong, nếu nữ hoàng hài lòng, chúng ta sẽ có thể nhìn thấy thành Bảy Đêm!
– Thế nếu bà già ấy không hài lòng thì sao? – Tôi gãi đầu.
Áo đen số sáu lập cập nói:
– Thế thì… tất cả chúng ta đều sẽ giống như tòa thành Bảy Đêm của bà ta, biến mất khỏi mặt đất.
Cả căn lều lặng bặt.
Một lúc lâu sau, tôi đột ngột vỗ tay, cười lớn:
– Thật thú vị!
Tất cả mọi người đều giật bắn mình trước hành động của tôi, áo đen số một hỏi:
– Cô không sợ à?
– Tôi thích nhất là nghe kể chuyện, trước đây thi thoảng cũng kể chuyện cho người khác nghe. Chi bằng chúng ta hãy đánh cược một phen, xem xem có thể khiến nữ hoàng điện hạ tặng cho chúng ta tòa thành đầy vàng ấy hay không! – Tôi búng tay đánh tách – Cứ làm thế đi!
Ngao Xí lôi tôi sang một bên, giận dữ nói:
– Chẳng may truyền thuyết này là thật, mụ nữ hoàng khốn kiếp kia bắt em xuống đất đi làm nữ tỳ, thì anh sẽ không đi cứu em đâu đấy!
– Em thấy nữ hoàng sẽ thích anh hơn đấy, trông anh đẹp trai cao ráo thế này cơ mà. – Tôi cười hi hí gian xảo – Yên tâm đi, dù sao chúng ta cũng đã lạc đường, chẳng có đồ ăn thức uống, con đường phía trước mù mịt, thời gian lại có thừa, ở lại nơi này bảy ngày thì đã sao? Anh sợ à?
– Sợ cái con khỉ! Cái con bé này ăn nói thật khó nghe! – Ngao Xí buông tay ra – Được, anh ở lại, chơi cùng em.
Thế là, chúng tôi bỗng dưng trở thành thành viên của nhóm giao dịch với nữ hoàng, quyết định ở lại trong căn lều màu trắng.
Theo quy định, bắt đầu từ đêm nay, hằng đêm, mỗi người trong số chúng tôi sẽ kể một câu chuyện. Tôi và Ngao Xí tới sau cùng, nên câu chuyện của đêm thứ bảy sẽ do tôi kể. Cái gì? Tại sao lại không bảo Ngao Xí kể? Việc này ấy mà, tốt nhất là đừng trông mong gì vào hắn. Tất cả tài nói năng của hắn từ lâu đã mai một trong cãi vã và ca cẩm.
Thời gian bảy ngày vùn vụt trôi như cát chảy, tôi đứng bên ngoài căn lều, phóng mắt nhìn ra bốn phía, phát hiện ra rằng cảnh về đêm trên sa mạc lại tuyệt đẹp hơn hẳn so với rất nhiều nơi khác, khắp nơi là một vẻ thâm u bí hiểm khác hẳn ban ngày, hệt như một cô gái bí ẩn, mạng che kín mặt không để lộ hình dung, càng không nhìn rõ, lại càng muốn theo đuổi. Bầu trời nơi đây cũng không phải một màn đen kịt, mà là một màu lam thẫm lộng lẫy lại thâm trầm, điểm xuyết những đốm sao chỗ dày chỗ thưa, đẹp tới mức khiến người ta chỉ muốn giơ cánh tay ra, dường như chỉ cần khẽ chạm từ xa, sẽ lập tức bị kéo vào trong giấc mơ tuyệt diệu nhất…
Lúc này, từ trong lều bay ra mùi thơm quyến rũ của thức ăn. Có người thò đầu ra hét toáng lên khi gọi tôi vào ăn cơm. Ừm, không cà kê dây muống nữa, hỡi bữa tối, ta tới đây!
thích nghe kể chuyện, cũng thích kể chuyện,
Sở dĩ tôi thích thế giới này,
bởi vì có những con người đã dùng tình yêu và oán hận,
nỗi đau và niềm vui
viết nên câu chuyện,
những người có tình yêu.
Sa La Song Thụ
✣ Vào chuyện ✣
BẢY ĐÊM
Tôi là một yêu cây, sinh ra vào một ngày tháng chạp tuyết bay trắng trời, trên đỉnh núi Phù Lung.
Một năm trước, tôi mở một tiệm bánh ngọt ở một thành phố tên gọi Vong Xuyên. Cửa tiệm có cái tên rất kỳ quặc – Không Dừng.
Là chủ tiệm, tôi thích nhất là uống trà với những vị khách đặc biệt. Tách trà có tên gọi Phù Sinh, là thức uống đặc biệt của riêng tiệm Không Dừng. Nước trà xanh biếc như ngọc, hương thơm thanh khiết, đắng trước ngọt sau.
Trong những chiều tràn trề ánh nắng, hoặc những đêm chi chít ánh sao, tôi ngồi đối diện với khách, nhìn họ uống tách trà này, lắng nghe họ chậm rãi kể lại câu chuyện của mình, yêu hận tình thù, bể dâu chìm nổi, đều được giãi bày trong khoảng thời gian một tách trà.
Tiệm bánh ngọt Không Dừng, sau khi mở được một năm, đã tạm thời đóng cửa. Bởi vì cô chủ tiệm đi lấy chồng.
Cái gã suốt ngày cằn nhằn mắng mỏ ở bên tôi, đại danh Ngao Xí, là hạng dữ dằn nổi tiếng trong tộc rồng Đông Hải, cháu đích tôn của Long Vương.
Chúng tôi là vợ chồng, vừa kết hôn, đang trong kỳ trăng mật.
Lúc này, ánh nắng chói chang, trong sa mạc Sahara dằng dặc cát vàng, cái gã này lúc thì ca cẩm cát lọt vào trong giày, lúc thì than vãn nắng gắt quá thể, lúc lại lầm bầm rằng tôi quá phiền hà. Thấy tôi chẳng đếm xỉa gì đến hắn, hắn liền om sòm chửi bới con lạc đà đần độn phía sau. Mấy ngày trước, chúng tôi vừa mới chào từ biệt tượng Nhân Sư Sphinx, đến giờ tôi vẫn còn hơi nhơ nhớ món Kofta thơm nức mũi trong một quán ăn nhỏ ven bờ Hồng Hải. Nhưng bây giờ, hình như chúng tôi đã lạc đường.
Đương nhiên, chúng tôi không phải con người, chỉ cần muốn, chúng tôi có thể lập tức đi tới bất cứ nơi đâu. Nhưng tôi và Ngao Xí đã giao hẹn trước, chúng tôi sẽ đi khắp thế giới giống như những cặp vợ chồng con người bình thường. Lạc đường cũng chẳng có gì đáng ngại, không chừng còn gặp được phong cảnh tuyệt vời hơn nữa.
Dưới vòm trời xanh nhạt trong veo, những cồn cát cao thấp nhấp nhô trải dài ngút tầm mắt. Ánh nắng đã biến những hạt cát mịn màng thành thứ sắc màu mà tôi yêu thích nhất, một màu vàng kim rực rỡ tràn trề trong mắt. Nếu chúng là những núi vàng thật thì tốt biết bao!
Ngoài chúng tôi, suốt dọc đường đi không một bóng người. Chúng tôi hoàn toàn không hay biết lúc này đã đi tới nơi nào của Sahara. Vượt qua một cồn cát, chỉ có một cồn cát khác. Ngao Xí còn suýt chút nữa bị một con bọ cạp đốt trúng. Hắn giận điên người, lập tức đuổi theo hướng con bọ cạp vừa bỏ chạy, nói rằng không nướng chín con vật độc địa này lên ăn thì thực có lỗi với lương tâm.
Cái gã này lúc nào cũng nóng nảy như vậy. Tôi thở dài, lẽo đẽo chạy theo hắn.
Khi tôi dắt lạc đà vượt qua một cồn cát cao nhất, tôi đã chết lặng. Trên bãi đất trống bên dưới cồn cát, thình lình hiện ra một mái lều cực lớn màu trắng, tựa như một đóa hoa nở xòe từ trong cát. Bên ngoài căn lều buộc sáu con lạc đà. Ngao Xí cũng quên bẵng mất nhiệm vụ đuổi theo con bọ cạp, hai mắt sáng rỡ lên nhìn vào ngôi lều.
Có lẽ là những nhà buôn đi ngang qua? Tôi đoán. Dù thế nào đi nữa, có người thì sẽ có đồ ăn và nước uống. Chúng tôi đã đi suốt một ngày trời, cần một nơi để nghỉ ngơi, ngôi lều xuất hiện quá là đúng lúc.
Chúng tôi bước về phía ngôi lều. Còn chưa tới được trước lều, đã có một người tay cầm ấm nước, chui từ bên trong ra, tấm khăn trùm đầu màu đen thẫm che khuất quá nửa khuôn mặt, chiếc áo choàng đen rộng thùng thình phất phơ trong gió. Vừa nhìn thấy chúng tôi, kẻ này đã mở miệng hỏi ngay:
– Người qua đường phải không?
Gã nói tiếng Trung!
– Phải! – Tôi đáp.
– Mau vào đây ngồi một lát! – Gã bỗng trở nên phấn chấn khác thường, vội vàng vẫy tay với chúng tôi.
Tôi cười:
– Vâng, cảm ơn!
Đang định bước đi, Ngao Xí đã kéo giật tay tôi, giận dữ lườm tôi rách mặt:
– Em tắc mũi rồi à?
Căn lều kia phảng phất tỏa ra yêu khí.
– Có giống yêu quái nào mà anh không xử lý được? – Tôi le lưỡi với hắn.
– Cũng phải! – Hắn nhướng mày, tỏ ra thích thú với câu trả lời.
Trong sa mạc mênh mông, không gặp được con người, thì gặp đồng loại cũng tốt. Huống hồ, tôi không hề cảm nhận được bất cứ ác ý nào từ trong căn lều.
Bước vào trong lều, mới phát hiện ra bên trong thực sự là một thiên đường thu nhỏ. Nước sạch, đồ ăn ngon, thứ gì cũng có. Ở góc lều còn bày mấy chậu cây phát lộc tốt bời bời rất đẹp mắt, tô điểm thêm một vẻ mướt xanh thanh mát hiếm hoi.
Ngoài cái gã mặc áo choàng đen vừa mời chúng tôi vào, bên trong còn có năm kẻ ăn vận giống hệt nhau đang ngồi, toàn bộ đều không nhìn rõ mặt, ai nấy đều giấu mình thật kỹ dưới tấm khăn trùm đầu và lớp áo choàng đen, người thì đọc sách, người thì nghịch Ipad, còn có người đang cầm chiếc máy tính không biết đang tính toán cái gì.
Bọn họ không hề tỏ ra ngạc nhiên vì sự xuất hiện của chúng tôi, ai cũng chào hỏi chúng tôi một cách thân thiện.
Tôi ngấm ngầm đặt tên cho bọn họ, áo đen số một tới số sáu.
– Chúng tôi từ phương Đông tới nơi này buôn bán. – Áo đen số một đưa cho chúng tôi một cốc nước.
– Buôn bán? Ở cái nơi khô cằn trơ trụi này? – Ngao Xí uống nước ừng ực – Đừng nói là tới đây bán cái cây phát lộc đấy nhé.
– Không, không! – Áo đen số một hạ thấp giọng – Chúng tôi tới là để tìm thành Bảy Đêm.
– Thành Bảy Đêm? – Tôi chưa từng nghe thấy địa danh này.
– Không giấu gì các vị, ngay dưới nơi này – Áo đen số một giậm giậm chân xuống đất – chính là tòa thành Bảy Đêm của nữ hoàng Ila nước Ai Cập cổ đại.
Tôi cảm thấy kiến thức lịch sử của mình không đến nỗi tệ, nhưng quả tình chưa bao giờ nghe nói tới nữ hoàng Ila của Ai Cập cổ đại.
– Chúng tôi tới để buôn bán với nữ hoàng. – Áo đen số hai lên tiếng, vẫn vùi đầu vào quyển sách chẳng buồn ngẩng lên, giọng nói khàn đặc – Nữ hoàng rất thích nghe kể chuyện, nếu gặp người kể chuyện hay, bà ta chắc chắn sẽ thưởng cho vàng ròng. Nếu kể không hay, lập tức giết chết tại chỗ! Bà ta đã cho xây một tòa thành Bảy Đêm tráng lệ vô song ở vùng sa mạc này, cất giữ toàn bộ số vàng ròng của mình trong đó. Sau khi bà qua đời, tòa thành Bảy Đêm cũng biến mất. Nhưng nghe đồn, mấy ngàn năm trở lại đây, linh hồn của nữ hoàng vẫn lảng vảng trong thành Bảy Đêm, chờ đợi một người có thể giúp bà ta mở lại tòa thành.
– Mở lại? – Ngao Xí hoàn toàn không tin vào một truyền thuyết hoang đường cỡ này, châm biếm – Lẽ nào các vị đang ngồi đây chờ đợi linh hồn của nữ hoàng từ dưới đất chui lên, ôm theo tòa thành Bảy Đêm gì đó trong lòng, để trao đổi lấy cây phát lộc của các vị?
– Anh đừng có nhắc đi nhắc lại đến cây phát lộc nữa, được không! – Áo đen số ba bỏ chiếc Ipad xuống, bực bội nói – Cũng chẳng ngại nói cho hai người biết, muốn thành Bảy Đêm tái hiện, cần phải đem bảy câu chuyện ra trao đổi với linh hồn của nữ hoàng. Nếu bảy câu chuyện này khiến bà ta hài lòng, bà ta sẽ khiến cho tòa thành đầy vàng ấy xuất hiện trở lại trên mặt đất. Khi đó, anh có muốn không phát tài cũng khó!
Nghe những lời của đám người áo đen, tôi cũng bán tín bán nghi, nhưng câu cuối cùng của họ đã điểm trúng tử huyệt của tôi – vàng! Nguyên một tòa thành chất đầy vàng ròng!
– Tiết lộ một chuyện quan trọng như vậy cho chúng tôi, các vị không sợ chúng tôi giết người diệt khẩu, sau đó độc chiếm cả đống vàng ư? – Tôi nửa đùa nửa thật.
– Cô tưởng rằng bọn tôi muốn kể cho các người lắm à? – Áo đen số bốn lạnh lùng nói – Bọn tôi vốn dĩ có bảy người, nhưng cái gã thứ bảy ấy vì sợ hãi mà đã bỏ cuộc giữa chừng! Theo truyền thuyết đã nói, mỗi một người chỉ có thể kể một câu chuyện! Bọn tôi đã đợi ở đây ba ngày trời, mới đợi được hai người. Nói trắng ra, bọn tôi muốn kéo các người nhập bọn, để gom cho đủ bảy câu chuyện!
– Tại sao nhất định phải đợi ở nơi này? – Tôi cười – Các vị hoàn toàn có thể gọi điện thoại tìm một đồng bạn khác tới!
– Đợi được mấy người đó đến nơi thì thời gian đã không còn kịp nữa! – Áo đen số năm nôn nóng – Cách bảy năm mới có một cơ hội để giao dịch với nữ hoàng, chính là ngày hôm nay, ngày trăng tròn! Bắt đầu từ tối nay, liên tiếp bảy đêm, mỗi đêm kể một câu chuyện. Sau khi kể xong, nếu nữ hoàng hài lòng, chúng ta sẽ có thể nhìn thấy thành Bảy Đêm!
– Thế nếu bà già ấy không hài lòng thì sao? – Tôi gãi đầu.
Áo đen số sáu lập cập nói:
– Thế thì… tất cả chúng ta đều sẽ giống như tòa thành Bảy Đêm của bà ta, biến mất khỏi mặt đất.
Cả căn lều lặng bặt.
Một lúc lâu sau, tôi đột ngột vỗ tay, cười lớn:
– Thật thú vị!
Tất cả mọi người đều giật bắn mình trước hành động của tôi, áo đen số một hỏi:
– Cô không sợ à?
– Tôi thích nhất là nghe kể chuyện, trước đây thi thoảng cũng kể chuyện cho người khác nghe. Chi bằng chúng ta hãy đánh cược một phen, xem xem có thể khiến nữ hoàng điện hạ tặng cho chúng ta tòa thành đầy vàng ấy hay không! – Tôi búng tay đánh tách – Cứ làm thế đi!
Ngao Xí lôi tôi sang một bên, giận dữ nói:
– Chẳng may truyền thuyết này là thật, mụ nữ hoàng khốn kiếp kia bắt em xuống đất đi làm nữ tỳ, thì anh sẽ không đi cứu em đâu đấy!
– Em thấy nữ hoàng sẽ thích anh hơn đấy, trông anh đẹp trai cao ráo thế này cơ mà. – Tôi cười hi hí gian xảo – Yên tâm đi, dù sao chúng ta cũng đã lạc đường, chẳng có đồ ăn thức uống, con đường phía trước mù mịt, thời gian lại có thừa, ở lại nơi này bảy ngày thì đã sao? Anh sợ à?
– Sợ cái con khỉ! Cái con bé này ăn nói thật khó nghe! – Ngao Xí buông tay ra – Được, anh ở lại, chơi cùng em.
Thế là, chúng tôi bỗng dưng trở thành thành viên của nhóm giao dịch với nữ hoàng, quyết định ở lại trong căn lều màu trắng.
Theo quy định, bắt đầu từ đêm nay, hằng đêm, mỗi người trong số chúng tôi sẽ kể một câu chuyện. Tôi và Ngao Xí tới sau cùng, nên câu chuyện của đêm thứ bảy sẽ do tôi kể. Cái gì? Tại sao lại không bảo Ngao Xí kể? Việc này ấy mà, tốt nhất là đừng trông mong gì vào hắn. Tất cả tài nói năng của hắn từ lâu đã mai một trong cãi vã và ca cẩm.
Thời gian bảy ngày vùn vụt trôi như cát chảy, tôi đứng bên ngoài căn lều, phóng mắt nhìn ra bốn phía, phát hiện ra rằng cảnh về đêm trên sa mạc lại tuyệt đẹp hơn hẳn so với rất nhiều nơi khác, khắp nơi là một vẻ thâm u bí hiểm khác hẳn ban ngày, hệt như một cô gái bí ẩn, mạng che kín mặt không để lộ hình dung, càng không nhìn rõ, lại càng muốn theo đuổi. Bầu trời nơi đây cũng không phải một màn đen kịt, mà là một màu lam thẫm lộng lẫy lại thâm trầm, điểm xuyết những đốm sao chỗ dày chỗ thưa, đẹp tới mức khiến người ta chỉ muốn giơ cánh tay ra, dường như chỉ cần khẽ chạm từ xa, sẽ lập tức bị kéo vào trong giấc mơ tuyệt diệu nhất…
Lúc này, từ trong lều bay ra mùi thơm quyến rũ của thức ăn. Có người thò đầu ra hét toáng lên khi gọi tôi vào ăn cơm. Ừm, không cà kê dây muống nữa, hỡi bữa tối, ta tới đây!
Bình luận truyện