Câu Chuyện Phù Sinh

Quyển 13 - Chương 5



Mưa thật rồi, hạt mưa còn to hơn cả hạt đậu, đập rào rào lên khung cửa sổ.

Quân Tụ Hàn đóng chặt toàn bộ cửa sổ, kéo rèm xuống. Trong phòng oi nồng, cô bật chiếc quạt nhỏ đặt ở trước giường.

Tấm chăn mà ông Tần chuẩn bị cho cô, đêm nay đã trở thành dư thừa, được xếp lên chiếc ghế gấp ở góc tường.

Cô tắt đèn, sờ soạng nằm xuống chiếc giường nhỏ trải chiếu. Trong bóng tối, cô lặng lẽ lắng nghe tiếng mưa gió ngoài cửa sổ, và cả tiếng cánh quạt xoay vòng.

Khép mắt lại, nhưng lòng chưa khép được. Khuôn mặt của ông Tần, bộ áo cưới đỏ rực rỡ, cứ lượn vòng như đèn cù trước mắt cô, lúc mờ lúc tỏ, đan xen lẫn lộn. Tiếng mưa gió bên tai, dần dần bị tiếng ù ù đều đều của cánh quạt thay thế, trở thành một khúc hát ru rất hữu hiệu.

Tấm chiếu được thân nhiệt ủ đến nóng giãy dưới cơ thể, không biết từ khi nào đã trở nên lạnh ngắt, dường như có thanh thép lạnh đang vươn dài ra trên chiếu, sau đó chạy lên bám sát trên mặt da cô, rồi chầm chậm xâm nhập sâu vào trong máu thịt xương tủy.

Có cơn gió lướt qua, cuốn theo mùi thơm của cỏ.

Lặng lẽ phả vào trong mũi không một tiếng động, rồi trong tích tắc hóa thành một mùi tanh sặc sụa, mùi máu tươi vừa mới phun ra từ cơ thể, trong hơi nóng ấm gieo rắc một sự tuyệt vọng chết chóc.

Tiếng vó ngựa rầm rập từ xa vọng lại, giày xéo lên tấm màng nhĩ mỏng manh. Thảo nguyên mù mịt đất bụi không ngừng chao đảo điên cuồng, cuộc chém giết hung tàn đang mở rộng tới cực hạn trong vô hình, tựa như muốn hủy diệt cả bầu trời bao la lững lờ mây trắng.

Lưỡi đao sáng trắng lạnh người chém ngang từ trên không xuống, máu vẽ thành một đường vòng cung hoàn mỹ giữa không trung, chiếc thủ cấp với cặp mắt trợn trừng lăn lông lốc mấy vòng, sau khi để lại một đường parabol cũng hoàn mỹ y hệt, rơi xuống dưới hỗn loạn vó ngựa.

Một đôi mắt lạnh băng đang nhìn trân trối vào lưỡi đao loang lổ máu tươi.

Dây cương ghìm chặt, con chiến mã đen tuyền dựng vó trước lên không, hí vang rồi dừng lại, trên lưng ngựa, chàng trai mang bộ chiến giáp tướng quân, giương đao ngạo nghễ.

Vù!

Mũi đao thình lình dựng đứng lên, chỉ thẳng về phía trước, vẻ uy nghi và mệnh lệnh không cho phép kháng cự.

Bầu trời đã đổi sắc, tiếng sấm ì ùng dập dồn ập tới, những tia chớp sáng chói rạch toang tầng mây dày nặng, luồng khí chết chóc xuyên suốt đất trời, binh mã đầy mình giáp trụ ồ ạt lao tới từ bốn phương tám hướng, hỗn chiến, chém giết, đao kiếm va nhau tóe hoa lửa chói chang, bắn tung tứ phía rồi vụt tắt. Người ngã xuống từ trên lưng những con ngựa chiến đâm sầm vào nhau. Trên thảo nguyên khói lửa mịt mù, liên tục có thêm hết thi thể này tới thi thể khác với đủ mọi tư thế khác nhau, bị vó ngựa giày xéo thành những đống máu thịt bầy nhầy.

Một tiếng nổ rền vang, khói lửa ngùn ngụt bốc đến tận trời, chớp mắt đã biến cả thảo nguyên thành biển lửa. Dưới ánh lửa cuồn cuộn, tiếng thét cuồng nộ của người, tiếng hí thảm thiết của ngựa, từ từ tắt dần, chỉ còn lại thanh đao vẫn còn nguyên hàn khí, cố chấp và hiên ngang chỉ về phía trước, tuyệt không có ý quay đầu.

Ánh mắt không chút cảm xúc, chỉ có giết chóc, dật dờ như gió. Tấm chiến bào đen thẫm bốc cháy, tung bay trong khói lửa, che khuất một đôi mắt khác, kinh hoàng và bi thương…

Ánh sáng không biết từ đâu rơi xuống, dịu dàng bao phủ lên một giọt nước mắt long lanh trong suốt, rớt xuống từ một đám mây mềm mại nhất, thình lình rửa sạch những đám mây đen nhuốm đẫm máu tanh. Cuộc chiến tàn khốc bi tráng, chớp mắt đã bị ném về một nơi thẳm xa không còn trông thấy.

Tất cả những hơi hướng có liên quan tới chết chóc, đều ngưng lại trong khoảnh khắc này.

Quân Tụ Hàn cô độc đứng dưới vòm trời, ánh mắt mơ màng đuổi theo những giọt nước mắt đang chầm chậm rơi xuống, bất giác chìa tay ra, để nó dừng lại trong lòng bàn tay.

Giọt nước mắt không hề trong suốt, bên trong dường như có một khung trời khác.

Cô cúi thấp xuống, giống như một đứa bé hiếu kỳ, nôn nóng muốn nhìn rõ bên trong giọt lệ bé tí xíu kia đang ẩn giấu vật gì.

Trước ánh nhìn chăm chú, cái thế giới phản chiếu bên trong giọt lệ dần dần mở rộng…

Một cô gái, khoác trên người sắc đỏ rực rỡ, trong gió nhẹ cuốn mưa phùn, đang dõi mắt nhìn về phía xa xăm.

Dưới chân cô, giẫm lên một tảng đá xanh to lớn, sắc cạnh rõ nét, trầm mặc và vững chãi gánh đỡ trọng lượng của cô, dùng thân thể xù xì thô kệch của mình, giúp cô có thể phóng tầm mắt tới nơi xa hơn nữa.

Thảo nguyên bất tận kéo dài trước mắt, một dải xanh non mơn mởn dưới bầu trời xám xịt.

Những đốm sáng nhỏ li ti nhảy nhót trên xiêm y của cô, tiếng lanh canh trong trẻo xuyên qua màn mưa mỏng mảnh, cảnh sắc đơn điệu nhuộm lên một vẻ trong suốt tựa pha lê.

Không nhìn rõ mặt cô, thậm chí tới thân người, cũng chỉ là những đường nét lờ mờ. Nhưng, hạnh phúc, niềm hạnh phúc riêng có khi chờ đợi một người trở về, dâng lên trong lòng cô, vô cùng rõ nét. Trái tim rộn ràng, hơi thở gấp gáp của cô, tất cả đều chân thực đến vậy.

Chiến hỏa, tướng quân, cô gái, bản thân, dần dần chồng chéo lên nhau…

“Đùng!”

Một tiếng sấm chợt nổ rền.

Quân Tụ Hàn dựng người lên, ngồi bật dậy khỏi giường.

Trên trán ngứa râm ran, là một dòng mồ hôi lạnh ngắt đang từ từ bò xuống.

Một giấc mơ thật quái lạ…

Cô khẽ thở gấp, kéo khăn phủ gối lên lau vết mồ hôi.

Ngoài cửa sổ vẫn sấm rền chớp giật, còn trong phòng lại bao trùm một bầu oi bức rất ngột ngạt. Cây quạt nhỏ không biết đã bãi công từ bao giờ, cánh quạt màu xanh lam đã lười nhác đứng im.

Quân Tụ Hàn bước xuống giường, ấn mạnh vào công tắc của cây quạt, vô ích. Lại ấn tiếp, cánh quạt vẫn không nhúc nhích. Cô đành phải chán nản bỏ cuộc, quay lại nằm xuống giường.

Một người trước nay luôn rất dễ ngủ như cô, lần đầu tiên đã phải nếm trải nỗi khổ sở của chứng mất ngủ. Trong lúc lăn qua lăn lại, không những hoàn toàn không thấy buồn ngủ, mà những cảnh tượng rời rạc lộn xộn trong giấc mộng lại mỗi lúc càng thêm rõ nét, nối tiếp nhau hiện lên trong đầu cô giống như một thước phim.

Có lẽ là ảo giác, có lẽ là mệt mỏi do mất ngủ. Quân Tụ Hàn bỗng nhiên cảm thấy một cơn đau nhói nhè nhẹ âm thầm chạy vào trong tim. Cô bất giác đưa tay lên ôm lấy ngực.

Đổi sang tư thế nằm ngửa, cô ngỡ rằng như thế sẽ dễ chịu hơn chút ít, nhưng cơn đau buốt giống như bị cây kim cực mảnh không ngừng đâm chọc vào tim vẫn không hề giảm bớt.

Cô cảm thấy vô cùng khó chịu, bèn ngồi dậy một lần nữa, bật đèn lên, định ra ngoài rót một ly nước.

Soạt… Soạt…

Vừa bước tới trước cửa, Quân Tụ Hàn chợt nghe thấy bên ngoài vọng lại tiếng lật giở giấy tờ chầm chậm.

Cánh cửa tạm bợ đóng bằng ván gỗ mỏng dính trước mặt, gần như không có tác dụng cách âm.

Giơ tay lên nhìn đồng hồ, đã là mười hai rưỡi nửa đêm.

Giờ này, còn có ai ở văn phòng nữa?

Nhìn qua khe cửa ra ngoài, chỉ thấy một màn đen kịt, bên ngoài không hề bật đèn.

Ai lại đêm hôm khuya khoắt đi giở sách trong một văn phòng tối mịt mùng như vậy?

Một ánh chớp lóe qua, ánh sáng chói gắt chiếu lên mặt Quân Tụ Hàn trắng bệch.

Có khi nào là trộm không?

Nhưng văn phòng căn bản chẳng có thứ gì đáng giá, có tên trộm ngu ngốc nào lại tới viếng thăm?

Đúng lúc cô đang do dự không biết có nên xông ra hay không, tiếng giở sách đã dừng lại.

Quân Tụ Hàn áp tai lên cánh cửa nghe ngóng thêm một lúc nữa, sau khi xác nhận bên ngoài đã không còn động tĩnh, liền tiện tay cầm lấy cây chổi cán cứng đằng sau cánh cửa, hít thật sâu, nghiến răng, rồi đột ngột giật mạnh cánh cửa ra.

Một màu thạch lựu đỏ tươi xuyên suốt bóng đêm, bao trùm lấy mắt cô.

Quân Tụ Hàn lùi liền mấy bước, loạng choạng ngã ngồi xuống đất.

Bộ áo cưới luôn được khóa chặt trong tủ kính, đang đứng thẳng như một con người giữa cửa. Vạt váy trống trải đang khe khẽ phất phơ trên khoảng không cách mặt đất nửa thước.

Cảm giác bị một ánh nhìn lạnh toát trói chặt thật vô cùng rùng rợn, Quân Tụ Hàn kinh hoàng tới mức quên bẵng cả việc la hét.

Có lẽ là một giây, có lẽ là một thế kỷ. Khái niệm thời gian trong đầu Quân Tụ Hàn đã hoàn toàn hỗn loạn.

Nhưng, trong cơn kinh hãi, lại có một niềm đau đớn và tiếc nuối không hề ăn nhập, vụt hiện rồi vụt biến.

Cô không nhớ nổi vị khách không mời ngoài cửa đã bỏ đi, hoặc biến mất lúc nào, chỉ nhớ có một vạt the mỏng phất qua trước mặt, ngưa ngứa và lạnh lẽo. Ngay sau đó, cô nhìn thấy sắc đỏ thạch lựu kia yêu kiều xoay mình trong không trung, lướt đi như ngọn gió.

Quân Tụ Hàn giơ tay bụm lấy miệng, cưỡng ép bản thân trấn tĩnh lại, sau đó bò lồm cồm bằng cả chân lẫn tay ra ngoài cửa, với tay bật sáng ngọn đèn trần bên ngoài.

Ngoài cánh cửa ra vào luôn đóng chặt đã bị đẩy ra, vẫn đang đung đưa cọt kẹt, mọi thứ vẫn như bình thường.

Quân Tụ Hàn cắn chặt môi, chạy ào ra, đóng sập cánh cửa lại, sau khi khóa trái, còn kéo một chiếc ghế chèn thật chặt, rồi mới khe khẽ thở hắt ra.

Cô bước tới trước bàn làm việc, ngồi phịch xuống. Ánh mắt chưa hết kinh hoàng của cô dừng lại trên kẹp tài liệu màu xanh đã bị mở ra. Cái màu đỏ kinh tâm động phách ấy một lần nữa đập vào trong mắt.

Còn nhớ trước khi đi ngủ, rõ ràng cô đã gập kẹp hồ sơ lại cất gọn gàng vào trong tủ.

Quân Tụ Hàn lập cập nâng kẹp tài liệu lên, chợt kinh ngạc phát hiện ra, trên bức tranh của ông Tần đã có thêm hai hàng chữ nhỏ:

Lòng chàng có thiếp,

Lòng thiếp có chàng.

Hận này dằng dặc,

Thề chẳng tiêu tan.

Những con chữ màu đỏ như chu sa, thanh thoát tuyệt vời, nhưng niềm oán hận và tuyệt vọng thấu lộ ra ngoài con chữ, ồ ạt ập vào Quân Tụ Hàn tựa như biển dâng núi sập. Cơn đau buốt trong lồng ngực dường như có dấu hiệu tăng thêm.

Quân Tụ Hàn mệt rã lại thêm đau đớn, nằm gục xuống mặt bàn.

Mưa gió sấm chớp không hề có vẻ muốn ngưng, những hạt mưa dày đặc đập mạnh lên cửa sổ, ánh chớp nhằng nhịt lóe lên từng chốc. Quân Tụ Hàn đã ngủ lịm đi, thi thoảng lại cắn chặt môi dưới, chau tít đôi mày, khuôn mặt phờ phạc lúc mờ lúc tỏ trong ánh chớp…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện