Câu Chuyện Phù Sinh
Quyển 2 - Chương 3
Huyền quay lưng lại bể cá, trầm lặng nhìn ngắm bức tranh sơn dầu treo trên tường mật thất.
Từ bể cá vọng lên những tiếng rào rào. Đồ Đồ vô cùng phấn khích bơi qua bơi lại, chốc chốc lại tung mình nhảy khỏi mặt bể, vẽ nên một đường vòng cung tuyệt đẹp trong không trung, rồi rơi tõm xuống nước.
– Huyền! – Đồ Đồ dừng cuộc chơi một mình có phần vô vị, nổi lên mặt nước – Sao thế, hình như cậu hôm nay rất không vui?
Huyền không ngoảnh đầu lại, cơ thể cao gầy in thành một vệt tối thẫm trên bức tranh.
– Tôi đưa cô đi nhé! – Hắn nói – Quay về biển Tây Minh U Hải, nhà của cô.
Chiếc đuôi của Đồ Đồ khẽ phất phơ, những vệt nước gợn ít dần.
– Đêm nào cũng là những cuộc chạy trốn không ngừng nghỉ, cô vẫn không cảm thấy đó là một cực hình ư? – Huyền bước lại gần, quan sát lớp thuỷ tinh dày cộp với vẻ nghiêm nghị và lạnh lùng – Nếu tiếp tục ở lại, cô sẽ chết bất cứ lúc nào.
Bể nước càng thêm im lặng, Đồ Đồ lặng lẽ bơi đi.
Huyền bước tới bên kia bể ca, cởi áo ra, để lộ vai phải, một vết thương sâu hoắm tới tận xương đập thẳng vào mắt.
– Cậu bị thương à? – Đồ Đồ kinh ngạc bơi lại gần, nhanh tới mức suýt đâm vỡ thành bể.
– Sức mạnh của nó ngày càng to lớn, tôi đã không còn mấy tự tin để tiếp tục chống cự nữa rồi! – Huyền mặc lại áo – Cô buộc phải đi.
Trong mật thất không một tiếng động, ngay cả hơi thở cũng không nghe thấy.
– Tới giờ cậu đi đón Khải tan học rồi! – Đồ Đồ bỗng reo lên lanh lảnh, mừng rỡ quẫy đuôi, ánh mắt dõi ra phía ngoài khung cửa sổ tưởng tượng, đôi mắt như cười.
Đúng vậy, cá cũng biết cười, chỉ cần bạn chăm chú nhìn vào đôi mắt cô ấy.
– Cô có cần thiết phải làm như vậy không? – Huyền nhìn sựng vào cô – Cô hiểu rõ tôi đang nói gì mà.
– Câu hỏi này chẳng phải nên hỏi chính cậu hay sao? – Đồ Đồ bướng bỉnh nhả một chuỗi bọt nước, xếp thành một hình mặt quỷ. Sự trầm lặng và u uất thoáng chốc trên cơ thể cô đã mất tăm mất tích như những bọt bóng đã vỡ tan.
Đồ Đồ đương nhiên không không phải là một con cá bình thường. Cô là một yêu quái, một con yêu cá tên gọi Vong Hình.
Bọn họ du ngoạn tự do khắp tam giới, không chút trở ngại, chỉ cần họ muốn, có thể ẩn giấu thân hình, không cho bất cứ người nào phát hiện, kể cả những cao nhân thâm hậu nhất không cần dùng đến mắt cũng có thể tìm thấy mục tiêu.
Hầu như tất cả mọi yêu quái, thậm chí có cả một số con người có tu hành, suốt đời đều ấp ủ khát vọng mãnh liệt là ăn được một con cá Vong Hình. Cho dù không ăn được, thì ngửi qua mùi vị cũng đã mãn nguyện. Giống như đám yêu quái trong “Tây du ký”, con nào con nấy đều thèm thuồng một miếng thịt Đường Tăng trường sinh bất lão.
Đối với bọn chúng, Vong Hình chính là con đường tắt để có được mọi thứ, để có thể mặc sức hoành hoành mà không ai ngăn cảm. Ngay cả một con tiểu yêu công lực thấp kém, nếu ăn được Vong Hình, cũng có thể xuống Âm phủ lên Thiên cung, cướp lấy những món chí bảo giống như vào chỗ không người.
Vong Hình, chính là thần thoại của bọn chúng.
Của quý luôn là của hiếm. Cái giá phải trả cho việc bắt một con Vong Hình, phần lớn là cả tính mạng. Vong Hình sinh ra ở nơi sâm thẳm nhất trong biển Tây Minh U Hải. Biển Tây Minh U hải từ thời thượng cổ đã là thánh địa sản sinh ra vô số loài yêu quái. Người nào có được may mắn tới bên bờ biển, đã không phải là chuyện dễ dàng; nếu lại còn xuống biển tìm cá, không bị sóng ngầm kỳ quái nuốt chửng, cũng làm mồi ngon cho quái thú ẩn nấp dưới biển sâu.
Cho tới nay, mới chỉ có một ông lão họ Khương sống vào mấy nghìn năm về trước, một mình tới được Tây U Minh Hải, dùng một lưỡi câu thẳng câu được một con Vong Hình mới tuổi sơ sinh. Tuy nhiên, trên đường trở về, lão Khương lại thả nó đi, bởi vì con Vong Hình đó đã mở miệng nói với ông một câu.
Trong một lần chuyện phiếm trước đây, Huyền từng hỏi Đồ Đồ, năm xưa cô đã nói gì với ông lão đó.
Đồ Đồ nhả ra một bong bóng nước, hồi tưởng rất lâu, rồi nói:
– Tôi chỉ nói một câu rất ngớ ngẩn, rất ngây thơ rằng, ăn một con cá có thể lập nên một đất nước ư? Vậy thì ông hãy ăn thịt tôi đi!
Huyền cười:
– Sau đó ông ta liền thả cô đi?
– Ông già đó không nói năng gì, sau đó đứng suốt một đêm dưới bầu trời chi chít ánh sao, vừa sáng sớm hôm sau bèn thả tôi xuống một con sông. Nước sông thời đó thực là trong trẻo, đâu có giống như bây giờ, chỗ nào cũng đầy túi ni lông với hộp nhựa. – Đồ Đồ thật thà nói,
Mỗi khi nhớ lại cuộc trò chuyện với Đồ Đồ, Huyền đều bật cười trước vẻ ngây thơ vô tội của cô lúc đấy. Hắn là một người rất thích cười.
Nhưng hôm nay, cho dù Đồ Đồ có tỏ ra vui vẻ đáng yêu gấp trăm ngàn lần, hắn cũng không hề cười lấy một cái.
– Bản tin nói rằng, đêm nay là đêm trăng xanh. Bây giờ đổi ý cũng vẫn còn kịp! – Huyền cất giọng trầm nặng, cũng không nhìn Đồ Đồ, mà đi thẳng ra ngoài.
– Huyền…
Trong khoảnh khắc trước khi Huyền bước ra khỏi mật thất, Đồ Đồ đã gọi tên hắn.
Hắn không ngoảnh lại, không muốn nhìn cô, càng không muốn nhìn thấy đôi mắt long lanh ấy.
– Anh và tôi đều giống nhau, bao gồm cả sự lựa chọn.
Thân hình cô dần dần mất hút trong làn nước.
Từ bể cá vọng lên những tiếng rào rào. Đồ Đồ vô cùng phấn khích bơi qua bơi lại, chốc chốc lại tung mình nhảy khỏi mặt bể, vẽ nên một đường vòng cung tuyệt đẹp trong không trung, rồi rơi tõm xuống nước.
– Huyền! – Đồ Đồ dừng cuộc chơi một mình có phần vô vị, nổi lên mặt nước – Sao thế, hình như cậu hôm nay rất không vui?
Huyền không ngoảnh đầu lại, cơ thể cao gầy in thành một vệt tối thẫm trên bức tranh.
– Tôi đưa cô đi nhé! – Hắn nói – Quay về biển Tây Minh U Hải, nhà của cô.
Chiếc đuôi của Đồ Đồ khẽ phất phơ, những vệt nước gợn ít dần.
– Đêm nào cũng là những cuộc chạy trốn không ngừng nghỉ, cô vẫn không cảm thấy đó là một cực hình ư? – Huyền bước lại gần, quan sát lớp thuỷ tinh dày cộp với vẻ nghiêm nghị và lạnh lùng – Nếu tiếp tục ở lại, cô sẽ chết bất cứ lúc nào.
Bể nước càng thêm im lặng, Đồ Đồ lặng lẽ bơi đi.
Huyền bước tới bên kia bể ca, cởi áo ra, để lộ vai phải, một vết thương sâu hoắm tới tận xương đập thẳng vào mắt.
– Cậu bị thương à? – Đồ Đồ kinh ngạc bơi lại gần, nhanh tới mức suýt đâm vỡ thành bể.
– Sức mạnh của nó ngày càng to lớn, tôi đã không còn mấy tự tin để tiếp tục chống cự nữa rồi! – Huyền mặc lại áo – Cô buộc phải đi.
Trong mật thất không một tiếng động, ngay cả hơi thở cũng không nghe thấy.
– Tới giờ cậu đi đón Khải tan học rồi! – Đồ Đồ bỗng reo lên lanh lảnh, mừng rỡ quẫy đuôi, ánh mắt dõi ra phía ngoài khung cửa sổ tưởng tượng, đôi mắt như cười.
Đúng vậy, cá cũng biết cười, chỉ cần bạn chăm chú nhìn vào đôi mắt cô ấy.
– Cô có cần thiết phải làm như vậy không? – Huyền nhìn sựng vào cô – Cô hiểu rõ tôi đang nói gì mà.
– Câu hỏi này chẳng phải nên hỏi chính cậu hay sao? – Đồ Đồ bướng bỉnh nhả một chuỗi bọt nước, xếp thành một hình mặt quỷ. Sự trầm lặng và u uất thoáng chốc trên cơ thể cô đã mất tăm mất tích như những bọt bóng đã vỡ tan.
Đồ Đồ đương nhiên không không phải là một con cá bình thường. Cô là một yêu quái, một con yêu cá tên gọi Vong Hình.
Bọn họ du ngoạn tự do khắp tam giới, không chút trở ngại, chỉ cần họ muốn, có thể ẩn giấu thân hình, không cho bất cứ người nào phát hiện, kể cả những cao nhân thâm hậu nhất không cần dùng đến mắt cũng có thể tìm thấy mục tiêu.
Hầu như tất cả mọi yêu quái, thậm chí có cả một số con người có tu hành, suốt đời đều ấp ủ khát vọng mãnh liệt là ăn được một con cá Vong Hình. Cho dù không ăn được, thì ngửi qua mùi vị cũng đã mãn nguyện. Giống như đám yêu quái trong “Tây du ký”, con nào con nấy đều thèm thuồng một miếng thịt Đường Tăng trường sinh bất lão.
Đối với bọn chúng, Vong Hình chính là con đường tắt để có được mọi thứ, để có thể mặc sức hoành hoành mà không ai ngăn cảm. Ngay cả một con tiểu yêu công lực thấp kém, nếu ăn được Vong Hình, cũng có thể xuống Âm phủ lên Thiên cung, cướp lấy những món chí bảo giống như vào chỗ không người.
Vong Hình, chính là thần thoại của bọn chúng.
Của quý luôn là của hiếm. Cái giá phải trả cho việc bắt một con Vong Hình, phần lớn là cả tính mạng. Vong Hình sinh ra ở nơi sâm thẳm nhất trong biển Tây Minh U Hải. Biển Tây Minh U hải từ thời thượng cổ đã là thánh địa sản sinh ra vô số loài yêu quái. Người nào có được may mắn tới bên bờ biển, đã không phải là chuyện dễ dàng; nếu lại còn xuống biển tìm cá, không bị sóng ngầm kỳ quái nuốt chửng, cũng làm mồi ngon cho quái thú ẩn nấp dưới biển sâu.
Cho tới nay, mới chỉ có một ông lão họ Khương sống vào mấy nghìn năm về trước, một mình tới được Tây U Minh Hải, dùng một lưỡi câu thẳng câu được một con Vong Hình mới tuổi sơ sinh. Tuy nhiên, trên đường trở về, lão Khương lại thả nó đi, bởi vì con Vong Hình đó đã mở miệng nói với ông một câu.
Trong một lần chuyện phiếm trước đây, Huyền từng hỏi Đồ Đồ, năm xưa cô đã nói gì với ông lão đó.
Đồ Đồ nhả ra một bong bóng nước, hồi tưởng rất lâu, rồi nói:
– Tôi chỉ nói một câu rất ngớ ngẩn, rất ngây thơ rằng, ăn một con cá có thể lập nên một đất nước ư? Vậy thì ông hãy ăn thịt tôi đi!
Huyền cười:
– Sau đó ông ta liền thả cô đi?
– Ông già đó không nói năng gì, sau đó đứng suốt một đêm dưới bầu trời chi chít ánh sao, vừa sáng sớm hôm sau bèn thả tôi xuống một con sông. Nước sông thời đó thực là trong trẻo, đâu có giống như bây giờ, chỗ nào cũng đầy túi ni lông với hộp nhựa. – Đồ Đồ thật thà nói,
Mỗi khi nhớ lại cuộc trò chuyện với Đồ Đồ, Huyền đều bật cười trước vẻ ngây thơ vô tội của cô lúc đấy. Hắn là một người rất thích cười.
Nhưng hôm nay, cho dù Đồ Đồ có tỏ ra vui vẻ đáng yêu gấp trăm ngàn lần, hắn cũng không hề cười lấy một cái.
– Bản tin nói rằng, đêm nay là đêm trăng xanh. Bây giờ đổi ý cũng vẫn còn kịp! – Huyền cất giọng trầm nặng, cũng không nhìn Đồ Đồ, mà đi thẳng ra ngoài.
– Huyền…
Trong khoảnh khắc trước khi Huyền bước ra khỏi mật thất, Đồ Đồ đã gọi tên hắn.
Hắn không ngoảnh lại, không muốn nhìn cô, càng không muốn nhìn thấy đôi mắt long lanh ấy.
– Anh và tôi đều giống nhau, bao gồm cả sự lựa chọn.
Thân hình cô dần dần mất hút trong làn nước.
Bình luận truyện