Câu Chuyện Phù Sinh
Quyển 5 - Chương 11
Chiếm đoạt là một thứ bản năng ngấm ngầm luôn tuôn chảy không ngừng nghỉ trong huyết mạch của tất cả mọi loài yêu quái, thậm chí cả những con người có dã tâm, có tham dục, chỉ chờ tới ngày bùng phát.
Trong ánh tà dương của một ngàn năm trước, dòng sông Thái Ảnh từng chảy quanh co hàng ngàn vạn năm trong thế giới Chiêu Hồng bị một màn đỏ sẫm che phủ mất màu sắc vốn có. Dãy núi vươn cao chót vót, xanh biếc quanh năm, nay lở lói sứt sẹo, khói mù sặc sụa, một thứ mùi nồng nặc mặc sức bao trùm trên mặt đất đã bị sức tấn công khủng khiếp hủy hoại tới mức không còn chỗ nào nguyên vẹn.
– Chạy! Chạy mau! – Khuôn mặt đẫm máu của cha bị nhấn chìm trong ánh lửa, tiếng hò hét của những kẻ xâm phạm đang nhanh chóng ập lại gần, anh trai một tay bế em gái, một tay dắt Khô Nguyệt, chạy như điên trong rừng rậm rịt. Đằng sau, kẻ địch đuổi sát không buông.
Họ cứ thế chạy đến tận thung lũng Tri Hàn, nơi có địa thế thấp nhất thế giới Chiêu Hồng. Anh trai chỉ xuống dòng nước đen ngòm sâu hun hút không thấy đáy ở dưới cùng thung lũng, bóp chặt lấy vai Khô Nguyệt.
– Sau khi mặt trời lặn, khi em vừa nhìn thấy nước đầm thình lình chuyển sang màu trắng, hãy lập tức dẫn em gái nhảy thẳng xuống đó, nín thở, cứ thế chìm xuống nơi sâu nhất của đầm nước, nơi đó có một con đường bí mật thông với thế giới con người, các em sẽ được an toàn! Nhớ kỹ, nhất định phải chăm sóc em gái thật tốt!
– Còn anh thì sao? – Khô Nguyệt khi đó vẫn còn là một cậu thiếu niên, đưa tay giữ chặt lấy người anh trai đang định quay trở lại.
– Anh phải quay về! Vương thành bị bao vây, đám yêu nhện bỉ ổi kia, và cả những trợ thủ loài người mà chúng dẫn tới chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đức vua, hoàng hậu, và công chúa bé nhỏ. – Người anh lau những giọt máu nhỏ xuống từ trên trán, nhìn thẳng vào Khô Nguyệt – Tiểu Nguyệt, nhất định phải nhớ kỹ lời anh! Tộc bướm đêm của chúng ta sinh ra là để chiến đấu. Bảo vệ nhà của chúng ta, đó là thiên chức!
Trong đáy cùng hang núi, trong bóng đêm đen quánh như mực, Khô Nguyệt một tay ôm chặt em gái, một tay nắm lấy những tản đá nhô lên trong dòng sông ngầm, cả hai cùng ngâm mình trong nước sông lạnh buốt như băng. Dòng sông ngầm cách cửa hang rất xa, Khô Nguyệt không nhìn thấy bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nhưng tiếng hỗn chiến kịch liệt vẫn men theo từng ngóc ngách của lòng hang, vọng vào rõ mồn một.
Em gái run lên bần bật trong lòng Khô Nguyệt. Nó mới vẫn chỉ là một đứa bé nhỏ xíu, ngay cả đôi cánh bướm trên lưng cũng chưa mọc hoàn chỉnh. Khô Nguyệt càng siết chặt cô bé vào lòng.
Nước sông róc rách chảy qua, những tiếng ồn ào bên ngoài dần dần lắng xuống, Khô Nguyệt lòng dạ rối bời, nó không biết mình đã chờ đợi bao lâu, chỉ biết rằng bàn tay bám vào khối đá đã lạnh ngắt không còn cảm giác. Khô Nguyệt để em gái lại bên bờ sông, rón rén chạy tới cửa hang.
Trong mắt Khô Nguyệt, cha và anh trai đều là những chiến binh dũng mãnh thiện chiến nhất trong tộc Bướm Đêm. Bao nhiêu năm qua, họ giống như toàn thể tộc Bướm Đêm, bảo vệ thế giới Chiêu Hồng dưới sự thống lĩnh của vua Bướm Tuyết. Thế nhưng, những kẻ xâm lược lần này hung hãn hơn bất cứ một kẻ thù nào trước đây. Đám yêu quái nhền nhện thường xuyên ẩn nấp ở những nơi ẩm ướt tăm tối, tích lũy lực lượng đã nhiều năm, không những ra quân toàn lực, mà còn kết bè đảng với những thuật sĩ tâm địa bất lương trong thế giới loài người, hai phe tập hợp, thề phải tiêu diệt thế giới Chiêu Hồng.
Tuy Khô Nguyệt vẫn chưa đủ tư cách để trở thành một chiến binh Bướm Đêm chân chính, để thực thi chức trách của tộc Bướm Đêm giống như cha và anh trai; tuy cũng hiểu rõ cuộc chiến lần này không giống với bất cứ cuộc chiến nào trước đó, nhưng Khô Nguyệt vẫn kiên quyết tin tưởng rằng các Bướm Đêm sẽ không chịu thua trước những kẻ xâm lược xấu xa đê tiện. Thế nhưng lần này, Khô Nguyệt đã sai.
Dục vọng kìm nén lâu ngày, một khi có cơ hội bùng phát, chắc chắn sẽ nảy sinh ra một thứ còn khủng khiếp hơn cả loài yêu ma hung ác nhất. Đám yêu nhện không cam tâm sống cuộc sống thấp hèn trong lãnh thổ chật hẹp của mình, lũ thuật sĩ trong thế giới con người mang tham vọng lấy được thanh đao của vua Bướm Tuyết, chinh phục thế giới yêu ma, tiếp đó nhất thống thế giới con người, cuối cùng cũng đã có cơ hội biến “ước mơ” thành hiện thực. Mà cơ hội lần này do chính tay em ruột của vua Bướm Tuyết trao cho bọn chúng. Từ trước đến nay, hắn vẫn sống trước mặt mọi người trong một lớp vỏ ôn hòa nhã nhặn, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy hắn là một kẻ không thích tranh giành mà không nhận ra trong sâu thẳm tâm can hắn là sự thèm khát đối với ngai vàng, và sự đố kỵ cũng như căm hận đối với anh trai hắn. Hắn âm thầm giải kết giới phòng ngự mà vua Bướm Tuyết đã bố trí xung quanh thế giới Chiêu Hồng, mở toang cho kẻ địch một cánh cửa lớn dẫn tới thảm họa diệt vong khủng khiếp cho tộc yêu bướm.
Đương nhiên, tất cả những việc này, cậu thiếu niên Khô Nguyệt khi đó không thể hiểu được.
Khô Nguyệt lúc ấy, đờ đẫn đứng ngoài cửa hang không một bóng người, nhìn vết máu đỏ tươi trên mặt đất, bên trên lấm chấm những đốm sáng màu lam thẫm. Đây chính là những đốm lân tinh trên cánh của Bướm Đêm.
Trên mặt đất, khắp nơi đều là vết tích của một trận giao đấu ác liệt, có vết kiếm chém, có những cái hố lớn do dịch độc đốt thành, còn có những mảnh bùa chú xung quanh còn sót lại. Trong không khí sặc mùi tanh tưởi nóng rực.
Vết máu do anh trai để lại kéo dài về một hướng khác. Chắc chắn là anh đã bị bắt đi rồi. Đầu óc Khô Nguyệt chợt trống rỗng.
– Anh hai… – Em gái nước mắt giàn giụa, lấm lét thò đầu ra khỏi cửa hang. Khô Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, vầng dương chỉ là một vạch vàng chói lọi. Trong đầm nước đen thẫm, thi thoảng lại sùi lên một chuỗi bọt nước quái đản.
– Mau quay vào trong hang! – Khô Nguyệt quát em gái.
– Không! Em muốn tìm anh cả. Tìm bố! – Em gái lắc đầu quầy quậy.
– Quay vào! – Khô Nguyệt xông tới, đẩy em gái vào trong hang.
– Không! – Cô bé ngang ngạnh bấu chặt vào mép hang, đến mức móng tay rướm máu – Trước khi đi ngủ mẹ đã nói với em, người một nhà không thể chia lìa nhau!
Khô Nguyệt sững người. Ba năm trước, trong lúc lâm chung, đúng là người mẹ đã cầm tay cha và mấy anh em họ nói câu này. Khô Nguyệt liền dứt khoát cõng em gái trên lưng, co chân chạy theo hướng vệt máu.
Suốt dọc đường, thi thể của những người đồng tộc la liệt khắp nơi, xóm làng nhà cửa, không còn thứ gì nguyên vẹn, thảm cảnh rất đỗi kinh hoàng. Cứ thế chạy đến tận đài tế ở sát vương thành, thứ mùi hôi nồng nặc đặc trưng của loài yêu nhện xông lên sặc sụa khiến Khô Nguyệt vội dừng chân nấp vào trong khu rừng rậm cách đài tế không xa, căng thẳng quan sát.
Một vài con người khoác tấm áo bào quái dị đang thì thào to nhỏ với vua nhện mặt quỷ đang dẫn theo vô số thuộc hạ. Phía trước đài tế cao sừng sững sau lưng bọn họ, là một tấm mạng nhện khổng lồ hé ra những tia sáng quái dị đang trói chặt những người đang giãy giụa trong cơn hấp hối. Khô Nguyệt nhìn thấy cha và anh trai mình bên trong mạng nhện. Em gái đang nằm trong lòng ngực hét lên, nhưng Khô Nguyệt đã kịp thời bịt miệng nó lại.
– Đám võ sĩ Bướm Đêm này cùng lắm là lũ chó giữ nhà dưới trướng vua Bướm Tuyết, chẳng có tác dụng gì. – Vua nhện mặt quỷ huơ huơ cẳng chân gớm ghiếc, chỉ vào đám tù binh trong mạng nhện, sau đó cất lên tiếng cười ồm ồm quái đản – Thế nhưng, bùa chú của các vị quả nhiên lợi hại. Nếu không có các vị trợ giúp bản vương, muốn đánh bại lũ chó tay sai đó, hẳn cũng không mấy dễ dàng. Thế này đi, tinh nguyên của bọn chúng xin tặng cho các vị đạo trưởng bồi bổ công lực. – Vừa dứt lời, từ miệng vua nhện mặt quỷ phun ra một sợi tơ trắng, xuyên qua mạng nhện, cuốn quanh người một chiến binh Bướm Đêm, rồi ngoắt đầu một cái, nhẹ nhàng lôi bật anh ta ra khỏi mạng nhện, quăng tới trước mặt mấy con người kia.
Một người trong bọn móc từ tay áo ra một tờ giấy vàng, khéo léo ném lên người chiến binh Bướm Đêm, chỉ nghe thấy người chiến binh trẻ tuổi cường tráng kia đau đớn rên lên một tiếng, cơ thể co rút lại thành một khối tròn nhỏ xíu, rồi hóa thành nguyên hình bướm, vụt một cái lại biến thành môt đám tro đen liền bay đi theo gió, chỉ còn lưu lại một đốm sáng tròn xoe to cỡ ngón tay cái, chầm chậm bay lên khỏi mặt đất. Kẻ kia há miệng hút mạnh, đốm sáng liền ngoan ngoãn bay thẳng vào trong miệng hắn.
Khô Nguyệt nhìn mà ớn lạnh sống lưng. Em gái ra sức vùng vẫy trong lòng, ú ớ muốn hét lên. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Khô nguyệt tận mắt nhìn thấy kẻ thù đích thực. Sức mạnh to lớn và sự tàn bạo của bọn chúng đã vượt quá sức tưởng tượng của Khô Nguyệt. Cha và anh trai ở ngay trước mặt, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Mồ hôi lạnh băng từ trên trán Khô Nguyệt giọt giọt rơi xuống. Thôi thúc cứu người và nỗi sợ hãi giằng xé trong trái tim chưa từng trải qua sóng gió của cậu bé Khô Nguyệt, trỗi dậy một mâu thuẫn kịch liệt chưa từng có.
Một người, hai người, ba người, các chiến binh Bướm Đêm lần lượt biến thành tro tàn dưới tay của những kẻ được gọi là đạo sĩ kia. Cuối chân trời chỉ còn sót lại một tia sáng mờ nhạt sau cùng.
“Gia đình chúng ta không thề chia lìa!” “Đi! Đi mau!” “Nhất định phải chăm sóc em gái thật tốt!” Lời của mẹ, cha, anh trai đan xen hỗn loạn trong tâm trí Khô Nguyệt. Khô Nguyệt nhìn cha và anh trai đang thoi thóp trong mạng nhện, rồi cắn chặt răng, bế em gái lên quay đầu bỏ chạy.
Em gái ra sức quẫy đạp trong lòng Khô Nguyệt, song Khô Nguyệt bất chấp, cứ thế chạy thẳng về phía thung lũng Tri Hàn. Khô Nguyệt không thể nghĩ tới việc gì khác, cũng không đủ dũng cảm để nghĩ tới việc gì khác, lúc này, nó chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh, nhanh chóng trốn tới thế giới con người. Có lẽ, vừa rồi lựa chọn quay trở lại chính là một sai lầm. Đột nhiên, bàn tay Khô Nguyệt đau buốt, nó vội buông tay ra theo phản xạ. Trên bàn tay là một hàng vết răng đẫm máu. Em gái nhảy ra khỏi lòng Khô Nguyệt, vùng chạy với tốc độ vượt qua lứa tuổi của nó về hướng ngược lại. Vừa chạy được vài bước, đã nghe “vù vù” hai tiếng, con bé ngốc nghếch đó đã gắng gượng giương cặp cánh bướm vẫn chưa mọc thành hình, bay nhanh về phía đài tế.
Khô Nguyệt nhún người nhảy vọt lên, nhưng lại chụp vào khoảng không. Khô Nguyệt đuổi theo em gái, nhưng khi đến khu rừng rậm trước đài tế, Khô Nguyệt lại khựng lại giống như trúng phải bùa chú đóng băng, Khô Nguyệt vẫn không bước thêm nổi một bước.
Khô Nguyệt nhìn thấy em gái bé bỏng lao thẳng thân thể yếu ớt vào đám yêu nhện đang canh giữ hai bên mạng nhện. Lân tinh lả tả rơi xuống từ đôi cánh của cô bé, phấp phới vờn bay, đẹp một cách lạ thường. Khô Nguyệt cũng nhìn thấy vua nhện mặt quỷ không chút chần chừ phun ra một sợi tơ trắng, xuyên thấu qua tim cô bé. Khô Nguyệt còn nhìn thấy khuôn mặt đau đớn tới mức gần như biến dạng của cha và anh trai đang giãy giụa trong mạng nhện, nghe thấy tiếng kêu gào thống thiết đứt ruột đứt gan của họ. Còn những con người kia, chỉ nhếch mép cười khinh miệt, dùng một đạo bùa kết thúc tất cả mọi âm thanh.
Khô Nguyệt không biết mình đã quay về thung lũng Tri Hàn bằng cách nào, cho tới khi nhìn thấy mặt nước đầm đã biến thành một màu trắng bạc tựa ánh trăng trong bóng tối, Khô Nguyệt mới phát hiện ra đôi tay mình vẫn bịt chặt tai lại, mạnh tới mức dường như muốn bóp vỡ hộp sọ.
Khô Nguyệt thở hổn hển, nhìn về phía trước, và trông thấy một người đàn ông áo trắng đang đứng bên đầm nước, trong tay giữ chặt một đứa bé gái. Thứ mùi phảng phất trong không khí cho Khô Nguyệt biết đó là người cùng tộc. Khô Nguyệt chưa kịp cất tiếng, người đàn ông đó đã kéo theo bé gái nhảy thẳng xuống đầm nước. Khô Nguyệt không kịp nhìn rõ hình dạng của họ, chỉ nhìn thấy mái tóc bạch kim sáng bóng như ánh trăng của người đàn ông đó.
Phía sau lại có dấu hiệu nguy hiểm, mặt nước ven đầm cũng bắt đầu trở lại màu đen, Khô Nguyệt bóp chặt cánh mũi, nhảy ùm xuống đầm. Bọt nước hỗn loạn và tiếng nước róc rách bao trùm toàn bộ cơ thể Khô Nguyệt.
Tất cả mọi thứ đều bị vứt lại sau lưng. Vương tộc Bướm Tuyết, chiến binh Bướm Đêm, thế giới Chiêu Hồng đã từng xinh đẹp bình yên trong quá khứ, người thân, nhà cũ, bắt đầu từ thời khắc này, đã hoàn toàn đoạn tuyệt với Khô Nguyệt.
Trong nước, Khô Nguyệt cứ chìm mãi, chìm mãi …
Trong ánh tà dương của một ngàn năm trước, dòng sông Thái Ảnh từng chảy quanh co hàng ngàn vạn năm trong thế giới Chiêu Hồng bị một màn đỏ sẫm che phủ mất màu sắc vốn có. Dãy núi vươn cao chót vót, xanh biếc quanh năm, nay lở lói sứt sẹo, khói mù sặc sụa, một thứ mùi nồng nặc mặc sức bao trùm trên mặt đất đã bị sức tấn công khủng khiếp hủy hoại tới mức không còn chỗ nào nguyên vẹn.
– Chạy! Chạy mau! – Khuôn mặt đẫm máu của cha bị nhấn chìm trong ánh lửa, tiếng hò hét của những kẻ xâm phạm đang nhanh chóng ập lại gần, anh trai một tay bế em gái, một tay dắt Khô Nguyệt, chạy như điên trong rừng rậm rịt. Đằng sau, kẻ địch đuổi sát không buông.
Họ cứ thế chạy đến tận thung lũng Tri Hàn, nơi có địa thế thấp nhất thế giới Chiêu Hồng. Anh trai chỉ xuống dòng nước đen ngòm sâu hun hút không thấy đáy ở dưới cùng thung lũng, bóp chặt lấy vai Khô Nguyệt.
– Sau khi mặt trời lặn, khi em vừa nhìn thấy nước đầm thình lình chuyển sang màu trắng, hãy lập tức dẫn em gái nhảy thẳng xuống đó, nín thở, cứ thế chìm xuống nơi sâu nhất của đầm nước, nơi đó có một con đường bí mật thông với thế giới con người, các em sẽ được an toàn! Nhớ kỹ, nhất định phải chăm sóc em gái thật tốt!
– Còn anh thì sao? – Khô Nguyệt khi đó vẫn còn là một cậu thiếu niên, đưa tay giữ chặt lấy người anh trai đang định quay trở lại.
– Anh phải quay về! Vương thành bị bao vây, đám yêu nhện bỉ ổi kia, và cả những trợ thủ loài người mà chúng dẫn tới chắc chắn sẽ không bỏ qua cho đức vua, hoàng hậu, và công chúa bé nhỏ. – Người anh lau những giọt máu nhỏ xuống từ trên trán, nhìn thẳng vào Khô Nguyệt – Tiểu Nguyệt, nhất định phải nhớ kỹ lời anh! Tộc bướm đêm của chúng ta sinh ra là để chiến đấu. Bảo vệ nhà của chúng ta, đó là thiên chức!
Trong đáy cùng hang núi, trong bóng đêm đen quánh như mực, Khô Nguyệt một tay ôm chặt em gái, một tay nắm lấy những tản đá nhô lên trong dòng sông ngầm, cả hai cùng ngâm mình trong nước sông lạnh buốt như băng. Dòng sông ngầm cách cửa hang rất xa, Khô Nguyệt không nhìn thấy bên ngoài đang xảy ra chuyện gì, nhưng tiếng hỗn chiến kịch liệt vẫn men theo từng ngóc ngách của lòng hang, vọng vào rõ mồn một.
Em gái run lên bần bật trong lòng Khô Nguyệt. Nó mới vẫn chỉ là một đứa bé nhỏ xíu, ngay cả đôi cánh bướm trên lưng cũng chưa mọc hoàn chỉnh. Khô Nguyệt càng siết chặt cô bé vào lòng.
Nước sông róc rách chảy qua, những tiếng ồn ào bên ngoài dần dần lắng xuống, Khô Nguyệt lòng dạ rối bời, nó không biết mình đã chờ đợi bao lâu, chỉ biết rằng bàn tay bám vào khối đá đã lạnh ngắt không còn cảm giác. Khô Nguyệt để em gái lại bên bờ sông, rón rén chạy tới cửa hang.
Trong mắt Khô Nguyệt, cha và anh trai đều là những chiến binh dũng mãnh thiện chiến nhất trong tộc Bướm Đêm. Bao nhiêu năm qua, họ giống như toàn thể tộc Bướm Đêm, bảo vệ thế giới Chiêu Hồng dưới sự thống lĩnh của vua Bướm Tuyết. Thế nhưng, những kẻ xâm lược lần này hung hãn hơn bất cứ một kẻ thù nào trước đây. Đám yêu quái nhền nhện thường xuyên ẩn nấp ở những nơi ẩm ướt tăm tối, tích lũy lực lượng đã nhiều năm, không những ra quân toàn lực, mà còn kết bè đảng với những thuật sĩ tâm địa bất lương trong thế giới loài người, hai phe tập hợp, thề phải tiêu diệt thế giới Chiêu Hồng.
Tuy Khô Nguyệt vẫn chưa đủ tư cách để trở thành một chiến binh Bướm Đêm chân chính, để thực thi chức trách của tộc Bướm Đêm giống như cha và anh trai; tuy cũng hiểu rõ cuộc chiến lần này không giống với bất cứ cuộc chiến nào trước đó, nhưng Khô Nguyệt vẫn kiên quyết tin tưởng rằng các Bướm Đêm sẽ không chịu thua trước những kẻ xâm lược xấu xa đê tiện. Thế nhưng lần này, Khô Nguyệt đã sai.
Dục vọng kìm nén lâu ngày, một khi có cơ hội bùng phát, chắc chắn sẽ nảy sinh ra một thứ còn khủng khiếp hơn cả loài yêu ma hung ác nhất. Đám yêu nhện không cam tâm sống cuộc sống thấp hèn trong lãnh thổ chật hẹp của mình, lũ thuật sĩ trong thế giới con người mang tham vọng lấy được thanh đao của vua Bướm Tuyết, chinh phục thế giới yêu ma, tiếp đó nhất thống thế giới con người, cuối cùng cũng đã có cơ hội biến “ước mơ” thành hiện thực. Mà cơ hội lần này do chính tay em ruột của vua Bướm Tuyết trao cho bọn chúng. Từ trước đến nay, hắn vẫn sống trước mặt mọi người trong một lớp vỏ ôn hòa nhã nhặn, tất cả mọi người chỉ nhìn thấy hắn là một kẻ không thích tranh giành mà không nhận ra trong sâu thẳm tâm can hắn là sự thèm khát đối với ngai vàng, và sự đố kỵ cũng như căm hận đối với anh trai hắn. Hắn âm thầm giải kết giới phòng ngự mà vua Bướm Tuyết đã bố trí xung quanh thế giới Chiêu Hồng, mở toang cho kẻ địch một cánh cửa lớn dẫn tới thảm họa diệt vong khủng khiếp cho tộc yêu bướm.
Đương nhiên, tất cả những việc này, cậu thiếu niên Khô Nguyệt khi đó không thể hiểu được.
Khô Nguyệt lúc ấy, đờ đẫn đứng ngoài cửa hang không một bóng người, nhìn vết máu đỏ tươi trên mặt đất, bên trên lấm chấm những đốm sáng màu lam thẫm. Đây chính là những đốm lân tinh trên cánh của Bướm Đêm.
Trên mặt đất, khắp nơi đều là vết tích của một trận giao đấu ác liệt, có vết kiếm chém, có những cái hố lớn do dịch độc đốt thành, còn có những mảnh bùa chú xung quanh còn sót lại. Trong không khí sặc mùi tanh tưởi nóng rực.
Vết máu do anh trai để lại kéo dài về một hướng khác. Chắc chắn là anh đã bị bắt đi rồi. Đầu óc Khô Nguyệt chợt trống rỗng.
– Anh hai… – Em gái nước mắt giàn giụa, lấm lét thò đầu ra khỏi cửa hang. Khô Nguyệt ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, vầng dương chỉ là một vạch vàng chói lọi. Trong đầm nước đen thẫm, thi thoảng lại sùi lên một chuỗi bọt nước quái đản.
– Mau quay vào trong hang! – Khô Nguyệt quát em gái.
– Không! Em muốn tìm anh cả. Tìm bố! – Em gái lắc đầu quầy quậy.
– Quay vào! – Khô Nguyệt xông tới, đẩy em gái vào trong hang.
– Không! – Cô bé ngang ngạnh bấu chặt vào mép hang, đến mức móng tay rướm máu – Trước khi đi ngủ mẹ đã nói với em, người một nhà không thể chia lìa nhau!
Khô Nguyệt sững người. Ba năm trước, trong lúc lâm chung, đúng là người mẹ đã cầm tay cha và mấy anh em họ nói câu này. Khô Nguyệt liền dứt khoát cõng em gái trên lưng, co chân chạy theo hướng vệt máu.
Suốt dọc đường, thi thể của những người đồng tộc la liệt khắp nơi, xóm làng nhà cửa, không còn thứ gì nguyên vẹn, thảm cảnh rất đỗi kinh hoàng. Cứ thế chạy đến tận đài tế ở sát vương thành, thứ mùi hôi nồng nặc đặc trưng của loài yêu nhện xông lên sặc sụa khiến Khô Nguyệt vội dừng chân nấp vào trong khu rừng rậm cách đài tế không xa, căng thẳng quan sát.
Một vài con người khoác tấm áo bào quái dị đang thì thào to nhỏ với vua nhện mặt quỷ đang dẫn theo vô số thuộc hạ. Phía trước đài tế cao sừng sững sau lưng bọn họ, là một tấm mạng nhện khổng lồ hé ra những tia sáng quái dị đang trói chặt những người đang giãy giụa trong cơn hấp hối. Khô Nguyệt nhìn thấy cha và anh trai mình bên trong mạng nhện. Em gái đang nằm trong lòng ngực hét lên, nhưng Khô Nguyệt đã kịp thời bịt miệng nó lại.
– Đám võ sĩ Bướm Đêm này cùng lắm là lũ chó giữ nhà dưới trướng vua Bướm Tuyết, chẳng có tác dụng gì. – Vua nhện mặt quỷ huơ huơ cẳng chân gớm ghiếc, chỉ vào đám tù binh trong mạng nhện, sau đó cất lên tiếng cười ồm ồm quái đản – Thế nhưng, bùa chú của các vị quả nhiên lợi hại. Nếu không có các vị trợ giúp bản vương, muốn đánh bại lũ chó tay sai đó, hẳn cũng không mấy dễ dàng. Thế này đi, tinh nguyên của bọn chúng xin tặng cho các vị đạo trưởng bồi bổ công lực. – Vừa dứt lời, từ miệng vua nhện mặt quỷ phun ra một sợi tơ trắng, xuyên qua mạng nhện, cuốn quanh người một chiến binh Bướm Đêm, rồi ngoắt đầu một cái, nhẹ nhàng lôi bật anh ta ra khỏi mạng nhện, quăng tới trước mặt mấy con người kia.
Một người trong bọn móc từ tay áo ra một tờ giấy vàng, khéo léo ném lên người chiến binh Bướm Đêm, chỉ nghe thấy người chiến binh trẻ tuổi cường tráng kia đau đớn rên lên một tiếng, cơ thể co rút lại thành một khối tròn nhỏ xíu, rồi hóa thành nguyên hình bướm, vụt một cái lại biến thành môt đám tro đen liền bay đi theo gió, chỉ còn lưu lại một đốm sáng tròn xoe to cỡ ngón tay cái, chầm chậm bay lên khỏi mặt đất. Kẻ kia há miệng hút mạnh, đốm sáng liền ngoan ngoãn bay thẳng vào trong miệng hắn.
Khô Nguyệt nhìn mà ớn lạnh sống lưng. Em gái ra sức vùng vẫy trong lòng, ú ớ muốn hét lên. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời, Khô nguyệt tận mắt nhìn thấy kẻ thù đích thực. Sức mạnh to lớn và sự tàn bạo của bọn chúng đã vượt quá sức tưởng tượng của Khô Nguyệt. Cha và anh trai ở ngay trước mặt, tính mạng ngàn cân treo sợi tóc. Mồ hôi lạnh băng từ trên trán Khô Nguyệt giọt giọt rơi xuống. Thôi thúc cứu người và nỗi sợ hãi giằng xé trong trái tim chưa từng trải qua sóng gió của cậu bé Khô Nguyệt, trỗi dậy một mâu thuẫn kịch liệt chưa từng có.
Một người, hai người, ba người, các chiến binh Bướm Đêm lần lượt biến thành tro tàn dưới tay của những kẻ được gọi là đạo sĩ kia. Cuối chân trời chỉ còn sót lại một tia sáng mờ nhạt sau cùng.
“Gia đình chúng ta không thề chia lìa!” “Đi! Đi mau!” “Nhất định phải chăm sóc em gái thật tốt!” Lời của mẹ, cha, anh trai đan xen hỗn loạn trong tâm trí Khô Nguyệt. Khô Nguyệt nhìn cha và anh trai đang thoi thóp trong mạng nhện, rồi cắn chặt răng, bế em gái lên quay đầu bỏ chạy.
Em gái ra sức quẫy đạp trong lòng Khô Nguyệt, song Khô Nguyệt bất chấp, cứ thế chạy thẳng về phía thung lũng Tri Hàn. Khô Nguyệt không thể nghĩ tới việc gì khác, cũng không đủ dũng cảm để nghĩ tới việc gì khác, lúc này, nó chỉ muốn bỏ chạy thật nhanh, nhanh chóng trốn tới thế giới con người. Có lẽ, vừa rồi lựa chọn quay trở lại chính là một sai lầm. Đột nhiên, bàn tay Khô Nguyệt đau buốt, nó vội buông tay ra theo phản xạ. Trên bàn tay là một hàng vết răng đẫm máu. Em gái nhảy ra khỏi lòng Khô Nguyệt, vùng chạy với tốc độ vượt qua lứa tuổi của nó về hướng ngược lại. Vừa chạy được vài bước, đã nghe “vù vù” hai tiếng, con bé ngốc nghếch đó đã gắng gượng giương cặp cánh bướm vẫn chưa mọc thành hình, bay nhanh về phía đài tế.
Khô Nguyệt nhún người nhảy vọt lên, nhưng lại chụp vào khoảng không. Khô Nguyệt đuổi theo em gái, nhưng khi đến khu rừng rậm trước đài tế, Khô Nguyệt lại khựng lại giống như trúng phải bùa chú đóng băng, Khô Nguyệt vẫn không bước thêm nổi một bước.
Khô Nguyệt nhìn thấy em gái bé bỏng lao thẳng thân thể yếu ớt vào đám yêu nhện đang canh giữ hai bên mạng nhện. Lân tinh lả tả rơi xuống từ đôi cánh của cô bé, phấp phới vờn bay, đẹp một cách lạ thường. Khô Nguyệt cũng nhìn thấy vua nhện mặt quỷ không chút chần chừ phun ra một sợi tơ trắng, xuyên thấu qua tim cô bé. Khô Nguyệt còn nhìn thấy khuôn mặt đau đớn tới mức gần như biến dạng của cha và anh trai đang giãy giụa trong mạng nhện, nghe thấy tiếng kêu gào thống thiết đứt ruột đứt gan của họ. Còn những con người kia, chỉ nhếch mép cười khinh miệt, dùng một đạo bùa kết thúc tất cả mọi âm thanh.
Khô Nguyệt không biết mình đã quay về thung lũng Tri Hàn bằng cách nào, cho tới khi nhìn thấy mặt nước đầm đã biến thành một màu trắng bạc tựa ánh trăng trong bóng tối, Khô Nguyệt mới phát hiện ra đôi tay mình vẫn bịt chặt tai lại, mạnh tới mức dường như muốn bóp vỡ hộp sọ.
Khô Nguyệt thở hổn hển, nhìn về phía trước, và trông thấy một người đàn ông áo trắng đang đứng bên đầm nước, trong tay giữ chặt một đứa bé gái. Thứ mùi phảng phất trong không khí cho Khô Nguyệt biết đó là người cùng tộc. Khô Nguyệt chưa kịp cất tiếng, người đàn ông đó đã kéo theo bé gái nhảy thẳng xuống đầm nước. Khô Nguyệt không kịp nhìn rõ hình dạng của họ, chỉ nhìn thấy mái tóc bạch kim sáng bóng như ánh trăng của người đàn ông đó.
Phía sau lại có dấu hiệu nguy hiểm, mặt nước ven đầm cũng bắt đầu trở lại màu đen, Khô Nguyệt bóp chặt cánh mũi, nhảy ùm xuống đầm. Bọt nước hỗn loạn và tiếng nước róc rách bao trùm toàn bộ cơ thể Khô Nguyệt.
Tất cả mọi thứ đều bị vứt lại sau lưng. Vương tộc Bướm Tuyết, chiến binh Bướm Đêm, thế giới Chiêu Hồng đã từng xinh đẹp bình yên trong quá khứ, người thân, nhà cũ, bắt đầu từ thời khắc này, đã hoàn toàn đoạn tuyệt với Khô Nguyệt.
Trong nước, Khô Nguyệt cứ chìm mãi, chìm mãi …
Bình luận truyện