Câu Chuyện Phù Sinh
Quyển 6 - Chương 10
Trong Cánh Đồng Bất Tận, vô số cột đá tự nhiên cao lớn hình thù quái dị đứng san sát, biến mảnh đất trơ trụi không một ngọn cỏ này thành những mê cung đan xen chằng chịt. Khi họ đến nơi, là giữa trưa.
Bắc Đường Khẩn ghìm ngựa đi chậm lại, tiến vào giữa hai tảng đá không lồ đang nhe nanh giơ vuốt ở phía bắc. Đôi mày Đinh Tiểu Thác chưa bao giờ nhíu chặt đến thế. Ngay từ khi đặt chân vào khu rừng đá này, một áp lực khó chịu giống như một bàn tay lớn thô ráp bóp chặt lấy trái tim cô, khiến cô có phần tức thở.
Trời không hề âm u, nhưng nơi đây ánh sáng mặt trời lại không chiếu tới. Những cột đá xù xì quái dị giống như yêu ma chiếm cứ nơi này. Ẩn trong một mảng sắc màu nặng nề tử khí, toát ra thứ mùi của nguy hiểm. Thế nhưng, nỗi khổ sở của Đinh Tiểu Thác không phải vì sợ hãi, mà là sầu thảm, giống như một giọt mực nhỏ xuống mặt nước, từ một chấm nhỏ, dần lan rộng thành cả một vùng đen kịt. Nhất là khi họ đi xuyên qua khu rừng đá, vào khoảnh khắc một vách đá có hình lưỡi liềm tuốt khỏi bao chọc thẳng lên trời chợt sừng sững chắn ngang trước mặt, nỗi sầu thảm này bỗng càng thêm nặng trĩu. Vách núi sắc như lưỡi kiếm kia không phải đâm vào hư không, mà là đâm thẳng vào trái tim Đinh Tiểu Thác! Cô vội vàng quay đi không dám nhìn tiếp, lòng bàn tay đẫm lạnh mồ hôi. Bắc Đường Khẩn đã cảm nhận thấy sự bất ổn của cô.
– Sao vậy? – Anh hỏi. Trong lòng anh, hơi thở cô hổn hển, người run cầm cập.
– À… không sao. – Cô vội vã lắc đầu, trả lời quấy quá – Có lẽ tôi hơi say ngựa… – Khắp gầm trời này chắc chỉ có Đinh Tiểu Thác mới có thể sáng tạo ra cái từ “say ngựa”! Bắc Đường Khẩn bật cười thành tiếng. Đinh Tiểu Thác ngẩn người, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh cười như vậy. Cô không quay lại, mà cúi đầu xuống thấp hơn. Càng tiến về phía trước, cô càng cảm thấy bất an.
Một tòa nhà lớn xây bằng đá tảng, hùng vĩ như một ngôi thành choáng ngợp trong tầm mắt của họ một cách bá đạo. Ai lại xây một tòa nhà xa hoa đến thế trên cánh đồng hoang dã này? Đinh Tiểu Thác tặc lưỡi. Xa xa, một bóng người đang đi về phía họ.
Bắc Đường Khẩn ghìm ngựa đi chậm lại, tiến vào giữa hai tảng đá không lồ đang nhe nanh giơ vuốt ở phía bắc. Đôi mày Đinh Tiểu Thác chưa bao giờ nhíu chặt đến thế. Ngay từ khi đặt chân vào khu rừng đá này, một áp lực khó chịu giống như một bàn tay lớn thô ráp bóp chặt lấy trái tim cô, khiến cô có phần tức thở.
Trời không hề âm u, nhưng nơi đây ánh sáng mặt trời lại không chiếu tới. Những cột đá xù xì quái dị giống như yêu ma chiếm cứ nơi này. Ẩn trong một mảng sắc màu nặng nề tử khí, toát ra thứ mùi của nguy hiểm. Thế nhưng, nỗi khổ sở của Đinh Tiểu Thác không phải vì sợ hãi, mà là sầu thảm, giống như một giọt mực nhỏ xuống mặt nước, từ một chấm nhỏ, dần lan rộng thành cả một vùng đen kịt. Nhất là khi họ đi xuyên qua khu rừng đá, vào khoảnh khắc một vách đá có hình lưỡi liềm tuốt khỏi bao chọc thẳng lên trời chợt sừng sững chắn ngang trước mặt, nỗi sầu thảm này bỗng càng thêm nặng trĩu. Vách núi sắc như lưỡi kiếm kia không phải đâm vào hư không, mà là đâm thẳng vào trái tim Đinh Tiểu Thác! Cô vội vàng quay đi không dám nhìn tiếp, lòng bàn tay đẫm lạnh mồ hôi. Bắc Đường Khẩn đã cảm nhận thấy sự bất ổn của cô.
– Sao vậy? – Anh hỏi. Trong lòng anh, hơi thở cô hổn hển, người run cầm cập.
– À… không sao. – Cô vội vã lắc đầu, trả lời quấy quá – Có lẽ tôi hơi say ngựa… – Khắp gầm trời này chắc chỉ có Đinh Tiểu Thác mới có thể sáng tạo ra cái từ “say ngựa”! Bắc Đường Khẩn bật cười thành tiếng. Đinh Tiểu Thác ngẩn người, đây là lần đầu tiên cô nghe thấy anh cười như vậy. Cô không quay lại, mà cúi đầu xuống thấp hơn. Càng tiến về phía trước, cô càng cảm thấy bất an.
Một tòa nhà lớn xây bằng đá tảng, hùng vĩ như một ngôi thành choáng ngợp trong tầm mắt của họ một cách bá đạo. Ai lại xây một tòa nhà xa hoa đến thế trên cánh đồng hoang dã này? Đinh Tiểu Thác tặc lưỡi. Xa xa, một bóng người đang đi về phía họ.
Bình luận truyện