Câu Chuyện Phù Sinh

Quyển 6 - Chương 5



– Đinh Tiểu Thác! – Có người gọi tên cô, giọng nói quen thuộc đến kinh hoàng.

– Sư phụ! – Cô hét toáng lên, muốn mở mắt ra, nhưng mí mắt cứ như bị dính chặt vào nhau, gắng gượng lắm mới hé ra được một nửa. Trong một mớ những hình bóng đu đưa nhòa nhạt, một bóng người bước lại gần cô – Sư phụ, là người phải không? Có phải không?

– Một giọng nam trầm ấm quyến rũ đến nhường này, không phải ta thì còn ai vào đây nữa! – Khuôn mặt Cửu Quyết dần dần rõ nét.

– Sư phụ cứu con với! Con đã rơi vào thời Bắc Tống, kiếm Linh Tê đã bị người ta cướp mất rồi! Con muốn về nhà! – Cô muốn đứng dậy, nhưng lại không hề nhúc nhích lấy một ly.

– Tìm được kiếm Linh Tê, sau đó mở nó ra. Nếu không, ngươi sẽ ở lại thời Bắc Tông bưng bê cả đời.

– Mở nó ra? Nghĩa là sao?

– Trong tâm có mắt, trong mắt có tâm. Hãy nhớ kỹ hai câu này. Kiếm Linh Tê, phải có hai người mới mở ra được. Tự lo lấy thân đi!

– Sư phụ! Đừng đi!

Đinh Tiểu Thác mở choàng mắt, ngồi bật dậy, mồ hôi lạnh toát đầm đìa trên trán. Sau khi tỉnh táo hoàn toàn, đập vào mắt cô là một hang núi âm u, trên vách đá phủ kín rêu xanh ẩm ướt. Bắc Đường Khẩn ngồi trên một phiến đá lồi ra nơi cửa hang, ngửa mặt nhìn trời. Thật là may mắn, nếu không phải vừa hay có một phiến đá nhô ra đỡ lấy bọn họ, bây giờ muốn quay lại đỉnh núi, ít nhất cũng phải nghỉ ngơi một canh giờ.

Lảo đảo bưới tới cửa hang, câu đầu tiên Đinh Tiểu Thác hỏi Bắc Đường Khẩn là, chúng ta đã chết chưa? Câu hỏi thứ hai là, anh đã giao kiếm Linh Tê cho ai? Bắc Đường Khẩn ngồi xuống, nhắm mắt dưỡng thần, tiếp tục coi cô như không hề tồn tại.

Lởi nói của Cửu Quyết ban nãy vẫn như văng vẳng bên tai. Cô phải ở lại thời Bắc Tống bưng bê cả đời, kết cục này thật quá ư rùng rợn. Đinh Tiểu Thác đã ý thức được mức độ nghiêm trọng của vấn đề, không còn cười cợt nổi nữa:

– Có thể giúp tôi được không? Tôi chỉ muốn… về nhà mà thôi!

Bắc Đường Khẩn mở mắt ra.

– Nơi này không phải là thế giới của tôi. – Cô chau mày, khẽ cắn môi, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh – Người thông minh có thể nhận ra được sự thật thà và đối trá từ trong mắt của đối phương. Tôi có giải thích nữa cũng chưa chắc có tác dụng, chỉ hy vọng anh có thể tin tôi một lần, cho dù chúng ta chỉ vừa mới quen biết.

Bọn họ đúng là chỉ vừa mới quen biết ư? Anh bỗng thầm hỏi một câu mà ngay cả bản thân cũng cảm thấy ngu xuẩn.

– Tôi sẽ lấy lại kiếm Linh Tê! – Nói xong, anh nhắm mắt lại.

Anh vận công điều khí, cô im lặng bên cạnh. Càng nhìn ngắm khuôn mặt anh chàng này, cô càng không muốn rời mắt. Hoàn toàn không phải bởi vì anh điển trai… Một vài thứ kỳ quái bỗng rục rịch trỗi dậy trong đáy lòng, giống như những hạt giống đã bị chôn vùi rất lâu, nôn nóng muốn đội đất chui lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện