Câu Chuyện Phù Sinh
Quyển 6 - Chương 7
Trước khi hạ phàm, Nguyệt Lão từng nói với Đinh Tiểu Thác, “sửa chữa” khó khăn hơn “phá hoại” cả ngàn vạn lần. Sợi tơ hồng nhân duyên của mỗi người chỉ có một, nếu như bị đứt, muốn nối nó lại, thì chỉ có một biện pháp duy nhất, đó là – Đinh Tiểu Thác con phải dùng tất cả mọi cách để khiến trái tim chàng trai này chuyển hướng từ người gán đôi nhầm lẫn là Diệp Nghê Thường sang chính con. Chỉ cần Bắc Đường Khẩn thực lòng yêu người gây ra tội lỗi là con, thì sợi tơ hồng nối giữa hắn và Diệp Nghê Thường mới đứt rời, sợi tơ hồng nhân duyên ban đầu bị con cắt đứt mới được tái sinh. Nếu con không làm được, kết quả chỉ có một – sống không bằng chết. Ngoài ra, còn có một điều kiện kèm theo, đó là không được sử dụng bất cứ pháp lực nào để can thiệp vào lòng người, nhất thiết phải dùng thân phận của một cô gái phàm trần bình thường, tiếp cận Bắc Đường Khẩn, sau đó khiến hắn yêu mình.
Các bà mai tiền bối trong điện Nguyệt Lão dạy cô rằng, muốn để một người đàn ông yêu mình, thì hãy ở bên anh ta càng nhiều càng tốt, tức là “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Đây chính là lý do cô sống chết đòi Bắc Đường Khẩn dẫn theo mình cùng đi tới Cánh Đồng Bất Tận, thời gian một tháng, có đủ để lửa bén vào rơm không nhỉ?
Đi suốt cả đêm, cho tới chập tối ngày hôm sau, bọn họ mới nhìn thấy một quán trọ tồi tàn bên một ngã ba đường. Đinh Tiểu Thác đã sắp chết đói đến nơi, được anh bế xuống ngựa, quẳng vào trong quán. Quán nhỏ sơ sài không có khách, ông già tóc bạc đang ngồi ngủ gà gật bên bếp lò thấy có khách đến, vội vàng chạy ra đón. Mùi thức ăn nóng sốt dần dần sực nức.
– Hình như tôi đã từng gặp cậu ở đâu rồi phải không? – Bắc Đường Khẩn rút ra hai đôi đũa, xoay xoay nghịch ngợm trên tay, đưa mắt nhìn Đinh Tiểu Thác đang nhìn ngang ngó dọc – Rất lâu về trước.
– Chắc chắn là không! – Đinh Tiểu Thác lắc đầu như trống bỏi, cười nói – Một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi, làm gì có vinh hạnh được làm người quen cũ của Ngọc Diện Quỷ Vương!
Anh nheo nheo mắt:
– Tại sao cậu biết biệt hiệu của tôi?
Hỏng rồi, chẳng lẽ lại nói rằng, ngay từ trước khi mình hạ phàm đã điều tra kỹ lai lịch của anh?
– Tôi nghe cô gái áo lục gọi anh là Bắc Đường Khẩn, trên giang hồ có ai không biết tiếng Ngọc Diện Quỷ Vương Bắc Đường Khẩn, cộng thêm ngoại hình anh tuấn và thân thủ hơn người của anh, anh đừng hòng phủ nhận! – Cô gắng gượng tỏ ra trấn tĩnh, nói xong lập tức quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Anh cười khẽ, hỏi tiếp:
– Cậu nói chỉ có kiếm Linh Tê mới có thể cứu được cha mẹ cậu, cậu dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp cậu tìm lại kiếm Linh Tê?
– Hả? Vừa rồi chẳng phải anh đã nhận lời với tôi rồi ư? – Đinh Tiểu Thác sững người.
– Tôi chỉ nhận lời với người nói thật! – Ánh mắt của Bắc Đường Khẩn thình lình biến đổi, chụp cứng lấy cổ tay cô – Lý do mà cậu đưa ra cho tôi không mấy đáng tin.
– Đau! – Đinh Tiểu Thác kêu toáng lên, buộc miệng nói liền – Tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn giúp anh… -Vừa nói tới đây, cô hoảng hốt ngậm ngay miệng lại.
– Giúp tôi? – Bắc Đường Khẩn giật mạnh tay lôi cô tới sát bên mình – Giúp tôi cái gì? Rốt cuộc cậu là ai?
– Tôi… tôi… – Đinh Tiểu Thác lắp bắp, ấp úng mãi không nói nên câu. Đúng lúc hai người đang giằng co, một tiếng hô lớn chợt vọng đến:
– Khách quan, đồ ăn tới rồi!
Các bà mai tiền bối trong điện Nguyệt Lão dạy cô rằng, muốn để một người đàn ông yêu mình, thì hãy ở bên anh ta càng nhiều càng tốt, tức là “lửa gần rơm lâu ngày cũng bén”. Đây chính là lý do cô sống chết đòi Bắc Đường Khẩn dẫn theo mình cùng đi tới Cánh Đồng Bất Tận, thời gian một tháng, có đủ để lửa bén vào rơm không nhỉ?
Đi suốt cả đêm, cho tới chập tối ngày hôm sau, bọn họ mới nhìn thấy một quán trọ tồi tàn bên một ngã ba đường. Đinh Tiểu Thác đã sắp chết đói đến nơi, được anh bế xuống ngựa, quẳng vào trong quán. Quán nhỏ sơ sài không có khách, ông già tóc bạc đang ngồi ngủ gà gật bên bếp lò thấy có khách đến, vội vàng chạy ra đón. Mùi thức ăn nóng sốt dần dần sực nức.
– Hình như tôi đã từng gặp cậu ở đâu rồi phải không? – Bắc Đường Khẩn rút ra hai đôi đũa, xoay xoay nghịch ngợm trên tay, đưa mắt nhìn Đinh Tiểu Thác đang nhìn ngang ngó dọc – Rất lâu về trước.
– Chắc chắn là không! – Đinh Tiểu Thác lắc đầu như trống bỏi, cười nói – Một kẻ vô danh tiểu tốt như tôi, làm gì có vinh hạnh được làm người quen cũ của Ngọc Diện Quỷ Vương!
Anh nheo nheo mắt:
– Tại sao cậu biết biệt hiệu của tôi?
Hỏng rồi, chẳng lẽ lại nói rằng, ngay từ trước khi mình hạ phàm đã điều tra kỹ lai lịch của anh?
– Tôi nghe cô gái áo lục gọi anh là Bắc Đường Khẩn, trên giang hồ có ai không biết tiếng Ngọc Diện Quỷ Vương Bắc Đường Khẩn, cộng thêm ngoại hình anh tuấn và thân thủ hơn người của anh, anh đừng hòng phủ nhận! – Cô gắng gượng tỏ ra trấn tĩnh, nói xong lập tức quay đầu nhìn đi chỗ khác.
Anh cười khẽ, hỏi tiếp:
– Cậu nói chỉ có kiếm Linh Tê mới có thể cứu được cha mẹ cậu, cậu dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ giúp cậu tìm lại kiếm Linh Tê?
– Hả? Vừa rồi chẳng phải anh đã nhận lời với tôi rồi ư? – Đinh Tiểu Thác sững người.
– Tôi chỉ nhận lời với người nói thật! – Ánh mắt của Bắc Đường Khẩn thình lình biến đổi, chụp cứng lấy cổ tay cô – Lý do mà cậu đưa ra cho tôi không mấy đáng tin.
– Đau! – Đinh Tiểu Thác kêu toáng lên, buộc miệng nói liền – Tôi không có ác ý, tôi chỉ muốn giúp anh… -Vừa nói tới đây, cô hoảng hốt ngậm ngay miệng lại.
– Giúp tôi? – Bắc Đường Khẩn giật mạnh tay lôi cô tới sát bên mình – Giúp tôi cái gì? Rốt cuộc cậu là ai?
– Tôi… tôi… – Đinh Tiểu Thác lắp bắp, ấp úng mãi không nói nên câu. Đúng lúc hai người đang giằng co, một tiếng hô lớn chợt vọng đến:
– Khách quan, đồ ăn tới rồi!
Bình luận truyện