Câu Chuyện Tình Cũ Rích

Chương 23



Tôi mua dép rộng rãi, không chật.

Nhưng dù nó rộng đến mấy, cũng không thể để tôi tùy hứng xỏ hai chân vào cùng một chiếc.

Sao lúc tôi không xỏ vào được, lại nghĩ dép nhỏ đi, chứ không nghĩ mình xỏ nhầm chứ.

Loại chuyện ngu ngốc này bao nhiêu năm trôi qua, lại xảy đến với tôi.

Cái sự ngu ngốc đã lâu không thấy này, tiên sư nhà nó chứ.

Tôi rút một đoạn bàn chân ra khỏi chiếc dép kia, xỏ vào chiếc dép bên cạnh, làm như không có chuyện gì xảy ra mà đi đánh răng rửa mặt.

Hôm nay là ngày thứ ba trong lễ quốc khánh, cô Trần đồng nghiệp kết hôn.

Tôi đã gửi tiền mừng qua wechat cho cô ấy, giống như những đồng nghiệp khác, một ngàn, không thêm thắt điều gì đặc biệt.

Giờ không còn giống ngày xưa, không thường tự tay trao tiền mừng nữa, bắt đầu gửi qua wechat QQ.

Không biết xu thế thuận tiện nhanh chóng này bắt đầu từ khi nào.

Thời đại thay đổi nhanh quá.

Bây giờ mấy cô nhóc đôi mươi trên mạng đã tự xưng là thím rồi.

Lúc ngồi bồn cầu, tôi mở wechat ra lướt xem newfeed một lượt, mọi người đều nhắc tới chuyện Hoắc Thời An bị thương.

Các bạn học cũ đã dậy từ lâu rồi.

Tôi chuyển từ wechat sang weibo, lại thấy dân tình đang bôi đen Hoắc Thời An, cụ thể là nói hắn mới thương nhẹ đã mua thủy quân mua hot search, cho mình thiết lập người chuyên nghiệp.

Đóng phim bị thương không phải chuyện quá bình thường hay sao? Có gì ghê gớm đâu, chẳng lẽ kiếm tiền dễ lắm?

Xem diễn viên gạo cội người ta đi, cần cần cù cù biết điều đóng phim, ai giống như hắn, chỉ biết gây chú ý.

Làm mấy chuyện vô dụng này, không bằng đi trau dồi khả năng của mình, là diễn viên thì nói chuyện bằng tác phẩm, đó mới là vương đạo.

Mọi chuyện đều như thế, tất cả đều như vậy.

Blogger nhận tiền làm việc, không biết lần này công ty nào ra tay, vừa bôi đen Hoắc Thời An, vừa lôi diễn viên gạo cội kia vào, hẳn là đối phương cũng không muốn bị kéo vào chuyện này.

Chẳng có diễn viên thực lực nào thích bị xếp chung một chỗ với top lưu lượng.

Thế nhưng vẫn còn tốt, fans của Hoắc Thời An đều đang cố gắng khống chế hướng dư luận, rất lý trí, cũng rất có trật tự, không bị lừa đi chửi diễn viên gạo cội kia.

Thực ra tôi không muốn lãng phí thời gian vào mấy tin hóng hót showbiz, thần tượng của tôi là Tôn đại thánh, chỉ là nhân vật ấy, chứ không phải diễn viên.

Tôi không theo đuổi thần tượng, sau khi về nước mỗi ngày ngồi lướt mạng đã thành thói quen, cũng chỉ đơn giản vì Hoắc Thời An ở trong giới này.

Thế nhưng tôi lướt mạng, chứ không theo dõi weibo cùng với super topic và studio của Hoắc Thời An, cũng không like hay bình luận, chỉ xem thôi.

Có những lúc tâm lý tôi không được vững, nếu tới biên giới suy sụp, tôi sẽ lập tức tắt weibo, làm chuyện gì khác để phân tán sự chú ý của mình, quên những bình luận mắng chửi kia đi.

Lần này tôi không tắt đi, ngồi trên bồn cầu xem bình luận, mặc kệ tâm lý vỡ vụn chia năm xẻ bảy.

Móa nó chứ, tức chết tôi rồi.

Tôi báo cáo một lúc hơn mười bình luận, rửa mặt ra khỏi phòng vệ sinh.

Lại táo bón rồi.

Hoắc Thời An đúng là sao chổi của tôi, lần trước bị táo bón cũng vì ngồi bồn cầu xem tin tức về hắn.

Lướt xem một lúc mà cả lục phủ ngũ tạng nội thương luôn.

Tôi lấy bộ đồ hôm nay mình muốn mặc trong tủ quần áo, lớp trưởng gửi tin nhắn thoại tới.

Lớp trưởng: Phương Hoài à, ông đã dậy chưa?

Câu mở đầu này giống hệt Miêu Miêu, mục đích có lẽ cũng như vậy, tôi nói với cậu ta rằng mình vừa ngủ dậy, mấy giây sau cậu ta gọi video tới.

Tôi thấy tạm thời không thay đồ được rồi, bèn ngồi xuống ghế.

Cuộc gọi vừa nối, trên màn hình xuất hiện gương mặt hơi phù lên của lớp trưởng, cậu ta dán sát mặt vào, thấy quần áo tôi để trên giường, “Định ra ngoài à?”

Tôi “Ừ” một tiếng.

Lớp trưởng có vẻ không chắc chắn hỏi, “Có phải ông định tới bệnh viện thăm Hoắc Thời An không? Ông có biết chuyện cậu ấy đóng phim bị thương ở chân không?”

“Biết, nhưng mà tôi không định đi thăm cậu ấy.” Tôi nói trong ánh mắt ngạc nhiên của cậu ta, “Hôm nay đồng nghiệp tôi kết hôn, tôi đi ăn mừng.”

Lớp trưởng choáng váng, “Thế ông không định tới thăm cậu ấy à?”

Tôi day ấn đường, “Đi chứ, nhất định phải đi rồi, vấn đề là tôi không biết tình huống phía cậu ấy thế nào, tối nay tôi gọi điện thoại hỏi thăm một chút.”

“Chắc là không gọi điện thoại được đâu.” Lớp trưởng nói, “Điện thoại và weibo của nghệ sĩ về cơ bản đều do studio quản lý, lần trước họp lớp tôi phải mất rất lâu mới liên lạc được với cậu ấy, mất gần một tháng, tôi cảm thấy không phải chuyện đùa đâu, có lẽ đây hoàn toàn là chuyện bất ngờ.”

“Lần này cậu ấy bị thương, nhất định mấy chuyện bên ngoài đều do studio xử lý, cậu ấy chỉ cần an tâm dưỡng thương là được.”

Tôi nhìn chiếc đồng hồ cát màu lam trên bàn, không nhịn được mà lật ngược lại, nhìn hạt cát không ngừng chảy xuống, “Chuyện của cậu ấy để bao giờ về tôi nói sau đi.”

“Được rồi.” Lớp trưởng thở dài, “Nghe nói lần này cậu ấy bị thương nghiêm trọng lắm.”

Tôi liền chau mày lại, “Trước đây từng bị thương à?”

“Người yêu tôi là fans của cậu ấy, lải nhải với tôi suốt.” Lớp trưởng nói, “Làm nghề nào mà chẳng nguy hiểm chứ, như tôi ngồi văn phòng, dễ bị cholesterol cao, dễ bị trĩ đấy.”

“………”

Lớp trưởng nói, “Hồi sáng bọn tôi còn nói trong group, nếu cậu không du học, nói không chừng Hoắc Thời An sẽ không gia nhập showbiz.”

Tôi nín thở một lúc, “Nói sao cơ?”

“Thì hồi còn đi học ấy, không phải cậu ấy cứ lẽo đẽo theo ông hay sao? Ông đi đâu thì cậu ấy theo đó, ông chơi game thì cậu ấy ngồi bên cạnh làm bài, lúc đó bọn tôi còn đùa với nhau, cảm thấy cậu ấy như cái đuôi, như bà quản gia vậy.”

Lớp trưởng cười ha hả, “Nên là bọn tôi đều cảm thấy nếu ông tốt nghiệp mà không du học, có lẽ cậu ấy sẽ không vào giới showbiz, sẽ theo con đường khác, chung một đường với ông.”

Trong lòng tôi ngũ vị tạp trần, không có nếu như, không thể quay về quá khứ được.

Chỉ có thể xuất phát lại một lần nữa, bắt đầu lại từ đầu.

Lớp trưởng kể lể với tôi chuyện trong showbiz, “Tôi thấy nghệ sĩ làm việc bị thương vẫn còn đỡ, chứ bạo lực ngôn ngữ mới là đáng sợ nhất, tố chất tâm lý không tốt dễ xảy ra chuyện.”

“Lần này Hoắc Thời An bị bôi đen thảm quá, có thời gian thì mấy đứa tụi mình ngồi tụ tập lại với nhau đi, haha ăn chút cơm uống chút rượu, ngồi khẩu nghiệp với nhau, phải tội cậu ta là đại lưu lượng, lịch trình dày đặc, ra ngoài cửa cũng rất phiền phức, ầy, câu kia nói thế nào ấy nhỉ, làm người của công chúng, thì phải từ bỏ tự do và riêng tư…”

Tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, có lẽ là thầy Lưu tới gọi tôi.

Lớp trưởng nhìn ra tôi có việc phải đi, bèn nói: “Như vậy nhé, Phương Hoài à, nói chuyện sau vậy.”

“Ông tới chỗ Hoắc Thời An, nhớ gửi lời hỏi thăm hộ bọn tôi, ông bận thì cứ đi đi, tôi đi ngủ tiếp đây.”

Tôi tắt cuộc gọi video, vuốt mặt, đứng dậy đi ra mở cửa.

Thầy Lưu mặc âu phục thắt cà vạt đứng ngoài cửa, cái lưng hơi gù, “Thầy Phương, xe tới rồi.”

“Đợi em một chút, xong ngay đây.”

Tôi đi vài bước rồi quay đầu lại, “Không mặc âu phục có được không?”

Thầy Lưu nở nụ cười, “Tốt nhất là mặc đi, dù sao chúng ta cũng là phù rể mà.”

Khóe mắt tôi giàn giật, phải rồi, tôi là phù rể.

Gì đây, mới một buổi sáng mà đã ngu đủ thứ chuyện.

Tôi lấy bộ âu phục màu lam đậm mang từ nước ngoài về, bàn tay gượng gạo thắt cà vạt.

Thầy Lưu sững sờ nói, “Thầy Phương à, cậu mặc bộ này còn tôn cậu hơn, như vậy không hay lắm, cô Trần mà thấy nhất định trong lòng không được vui.”

Khóe miệng tôi giần giật cởi bộ âu phục ra cất vào tủ quần áo, đổi sang bộ đồ mặc đi dạy.

Thầy Lưu lắc đầu thở dài, “Trông chẳng khác là bao………..”

“…….”

Lên xe rồi, tôi mới nhớ ra mình chưa ăn sáng.

Thầy Lưu là người cẩn thận, cũng nhìn ra được, nét vào trong tay tôi hai cái bánh sữa, bảo tôi lót dạ tạm thời.

Tôi nhìn bánh sữa, không biết thứ này lót dạ kiểu gì đây.

..

Tôi không phải là một phù rể chuyên nghiệp.

Cả buổi sáng tôi như thân xe công-te-nơ, đầu xe hướng tới đâu, tôi đi theo hướng ấy, hai mắt tối sầm, não choáng váng.

Người khác hỏi thăm chuyện của tôi với Hoắc Thời An thì thôi, nhưng chụp ảnh chung với tôi thì đúng là không hiểu nổi.

Tôi có phải minh tinh gì đâu.

Lại nghĩ hôm nay là ngày đại hỉ của cô Trần, mọi người đều là đồng nghiệp với nhau, tôi không mặt nặng mày nhẹ nữa.

Đến khách sạn, tôi và thầy Lưu đứng cùng với mấy phù rể, vẫn còn choáng váng, không biết trông nhóm phù dâu thế nào.

Nhà cô Trần có nhiều chuyện cần chú ý, nhà trai đều phải nghe theo.

Ví dụ như trong thực đơn, có bao nhiêu món lạnh, có bao nhiêu món nóng, có bao nhiêu đồ ăn ngọt, bày biện bàn ăn thế nào, thời gian để cô dâu chú rể xuất hiện, chọn khăn voan đi kèm nhạc nền gì.

Thậm chí ngay cả chỗ ngồi của khách mời đều được sắp xếp theo yêu cầu của nhà gái.

Đại sảnh chia làm hai, diện tích lớn hơn phía bên phải để cho thân bằng cố hữu nhà gái, nhà trai đều ngồi ở phía bên trái.

Tôi là phù rể, đợi xong quy trình hôn lễ thì sang bên trái ngồi ăn.

Một bàn ăn, mọi người đều không chú ý món ăn ra làm sao, chỉ tùy ý gắp mấy miếng.

Hồi còn bé không được ăn, bây giờ lại không dám ăn.

Đến khi sắp tan cuộc, nhà trai phát túi quà cho từng bàn, không phải mỗi nhà một phần, mà là mỗi người một phần.

Trong nhà có mấy người thì có đến mấy phần.

Trong túi có chocolate, có kẹo, còn có thuốc lá.

Thầy Lưu lấy thuốc lá ra, thấp giọng nói, “Bao Trung Hoa, một bao ít nhất cũng phải sáu mươi lăm, muốn cưới cũng không cưới nổi mà.”

Tôi gắp mấy miếng đậu đũa cuối cùng, “Phô trương lãng phí làm gì, có thể làm tiết kiệm mà.”

“Làm tiết kiệm? Làm kiểu gì? Không thể làm được.”

Thầy Lưu cất thuốc vào trong túi, “Thời buổi này không còn tự liệu sức mà làm nữa rồi, bây giờ lưu hành phùng má giả làm kẻ mập.”

Tôi không nghĩ ra từ để trả lời, bèn tập trung ăn đậu đũa của mình.

Thầy Lưu một lời khó nói hết, “Thầy Phương à, thầy từ nước ngoài về, còn không biết mấy năm nay trong nước đã thay đổi, bây giờ tổ chức hôn lễ đều đăng lên weibo, bạn bè thân thích xem nhiều, rồi sẽ có chuyện so sánh, thầy chỉ có thể nhắm mắt siết eo quần mà làm theo, hết cách rồi.”

Tôi liếc mắt nhìn anh ta, mới ngoài ba mươi mà làm như bảy mươi, tám mươi tuổi.

Nhìn ngang thì buồn khổ, nhìn thẳng thì chua xót, nhìn nhiêng lại có vẻ tang thương.

Cũng thảm quá rồi.

Tôi đắn đo nói, “Thầy Lưu à, thầy có ý định thay đổi kiểu tóc không?”

Thầy Lưu phản ứng lại, lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng, “Em gái tôi đã bảo tôi đi cắt tóc từ lâu, con bé muốn tôi cắt theo kiểu bạn học cũ của cậu ấy, tôi thấy không hợp lắm.”

Tôi cảm giác Hoắc Thời An có mặt ở mọi nơi, trời ạ.

Trong đĩa còn hai que đậu đũa, tôi không còn khẩu vị nào bèn buông đũa xuống.

Buổi chiều quay trở về, tôi phát hiện weibo lại ầm ĩ.

Nguyên nhân là lúc này rồi mà Hoắc Thời An không chịu yên tĩnh, lại còn đăng weibo.

Hắn không đăng ảnh selfie, cũng không phải quảng cáo, mà là đăng ảnh một gốc phong già.

Lời đề: Thấy chưa, lại một mùa thu nữa.

Thu đến bao lâu rồi, sớm không đăng muộn không đăng, lại đăng vào lúc này, vẫn câu nói ấy, nhây đến gãy chân.

Tôi nhìn bình luận dưới weibo của hắn, fans hâm mộ của hắn buổi sáng thì khống chế dư luận, buổi chiều thì nghiên cứu xem ảnh chụp ở đâu, nghiên cứu từng dấu chấm dấu phẩy trong câu nói, nghiên cứu sân bóng rổ trong nửa khung hình, nghiên cứu cây phong, phóng to xem trên thân cây có khắc chữ hay không.

Còn đếm cả hai mươi mấy lá phong dưới đất, suy đoán xem có phải sắp xếp thành hình gì không, chỉ lo sẽ bỏ qua thông tin gì.

Tôi thấy thương thay cho fans của hắn.

Theo đuổi thần tượng nhây như vậy, có quỳ cũng phải lết theo.

Tôi không tới chỗ cũ trong hình, mà tới công viên nhỏ, ngồi trên ghế hóng gió, nhìn sắc trời u ám.

Trời u ám từ sáng tới giờ, lại chẳng đổ một giọt mưa.

Không biết đã qua bao lâu, điện thoại của tôi đổ chuông, Tần Diễn gọi tới, hỏi tôi định khi nào mời anh ta uống trà.

Tôi dựa sát vào lưng ghế, “Hai hôm nữa đi.”

“Tâm trạng không tốt à?” Tần Diễn ra rả giọng điệu người anh tốt bụng, “Nói anh nghe coi, anh lớn hơn cậu mấy chục tuổi, hưởng phúc chịu khổ nhiều hơn cậu, có lẽ có thể khai đạo cho cậu.”

Tôi từ chối nói, “Không cần, cảm ơn.”

“Cậu bạn nhỏ, có chuyện này,” Tần Diễn ở đầu dây bên kia tỏ vẻ rất nghiêm túc, “Anh nghĩ anh vẫn muốn nói với cậu một tiếng.”

Tôi có một dự cảm xấu, “Anh nói đi.”

Tần Diễn nói, “Có một người bạn trong giới showbiz của anh nói rằng bạn học cũ của cậu tài nguyên quá tốt, có mấy người đỏ mắt, chuyện hôm nay chỉ là lời dẫn, hai hôm nữa muốn khai đao tập thể với cậu ấy.”

Tôi không kiềm chế được chửi thề, “Đậu!”

Tần Diễn hừ một tiếng, “Cậu bạn nhỏ à phải văn minh một chút, nếu không thì không đáng yêu đâu.”

Đáng yêu cái con khỉ mốc! Tôi đứng lên, đi tới đi lui trước băng ghế, nói vào trọng điểm, “Thế người bạn của anh ở phe nào?”

Tần Diễn sảng khoái nói, “Phe thứ ba.”

Tôi dừng bước lại, “Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi.”

Tần Diễn cười thành tiếng mang theo ý khen ngợi, “Thông minh.”

Tôi hít một hơi, cất tiếng, “Tần Diễn à.”

Tần Diễn sửng sốt một chút, “Cậu bạn nhỏ, đây là lần đầu tiên cậu gọi tên anh đấy.”

Thái dương tôi trướng đau, “Đừng dính vào, được không?”

Tần Diễn giả vờ thắc mắc, “Dính vào cái gì?”

Tôi không nói nhiều với anh ta, “Anh nói đi có được hay không.”

“Cậu bạn nhỏ này thật là…”

Tần Diễn làm bộ suy tư, “Chú đây lớn tuổi rồi, không thích gì khác, chỉ thích nghe kể chuyện, lúc uống trà kể cho chú đây một chút, nếu như kể không tệ, chuyện gì cũng dễ nói.”

“……..”

Tôi lo lắng bấm điện thoại, quay lại băng ghế ngồi sững người.

Sao lại muốn gia nhập giới giải trí chứ..

Cái giới này là một vòng xoáy, dù là ở trung tâm hay ngoài biên giới, đều bị cuốn vào trong.

Điện thoại của tôi lại đổ chuông, là số điện thoại tôi đang đợi, cuộc gọi đến muộn hơn so với dự kiến.

Đầu dây bên kia là giọng Hoắc Thời An lạnh lùng trả lời người ngoài, “Gọi cho tôi à?”

Tôi vuốt vuốt tóc, “Ờ.”

Hoắc Thời An không lên tiếng.

Tôi cũng không.

Cứ như vậy hai ba phút trôi qua, hắn phát âm thanh ra từ lỗ mũi, “Không nói à? Không nói thì cúp máy nhé.”

Tôi bảo, “Cúp máy đi.”

Hoắc Thời An lập tức quay ngoắt thái độ, từ lạnh lùng xa cách chuyển sang oan ức bạo phát, “Cậu không đọc tin tức à? Không biết tôi bị thương phải nhập viện à? Không nói gì ấy hả? Không nói thì gọi cho tôi làm gì?”

Tôi bình tĩnh nói, “Gào xong chưa?”

Đầu dây bên kia chỉ có tiếng thở ồ ồ.

Tôi xoa xoa lỗ tai, “Lúc cái giá rơi xuống, cậu đang nghĩ gì thế?”

Qua nửa buổi Hoắc Thời An nói, “Đang suy tư.”

Lớp ngụy trang bình tĩnh của tôi chia năm xẻ bảy, “Sao ngày nào cậu cũng suy tư thế? Có nhiều chuyện để suy nghĩ thế cơ à?”

Hoắc Thời An lẽ thẳng khí hùng, “Con người tôi đây cảm tính không được à?”

Tôi, “…………”

Sau một thoáng lặng im, tôi cố gắng nói mấy lời ý nghĩa sâu xa với hắn, “Hơn hai mươi rồi, đừng cứ nghĩ ngợi mãi thế, nhất là khi ở bên ngoài, rất dễ xảy ra tai nạn ngoài ý muốn, mệnh chỉ có một, mất là mất hẳn, cậu nói xem có đúng không?”

Hoắc Thời An không hé răng.

Qua hồi lâu tôi cũng không nghe thấy câu trả lời, “Nói đi.”

Hắn ủ rũ nói, “Lần này do tôi xui xẻo, đáng lý định đi về hướng khác, cái giá này sẽ không rơi xuống người tôi, lúc đó tôi mải nghĩ ngợi, mất tập trung, đi nhầm hướng.”

Tôi nghe giọng điệu phiền muộn của hắn, có thể tưởng tượng ra bộ dạng hắn tội nghiệp, cau mày bĩu môi.

“Lúc đó cậu nghĩ cái gì hả?”

Hoắc Thời An mất kiên nhẫn, “Nghĩ thì nghĩ, hỏi nhiều như vậy làm gì?”

Tôi trợn trắng mắt, “Xem cậu khí thế như vậy, chắc bị đập không nặng lắm, cậu nghỉ ngơi đi, tôi cúp máy đây.”

Hoắc Thời An muốn chết muốn sống, “Gì mà đập không nặng? Chân tôi bị gãy luôn rồi đấy.”

Tôi còn chưa nói gì, đã bị hắn cướp lời, “Đừng bảo cậu tin tôi giống như trên mạng nói, chỉ rơi vào chân thôi đấy?”

Hắn hùng hổ mắng mỏ, nói năng lộn xộn, tổn thương nguyên khí, “Mấy cái thứ vớ vẩn vô căn cứ như vậy mà cậu cũng tin à? Cậu là đồ ngốc à? Bao nhiêu năm đèn sách để chó gặm hết rồi à? Nếu tôi chỉ bị gãy ngón chân, cần gì phải mất lâu như vậy mới gọi điện thoại cho cậu chứ?”

“Có hôm nào mà ban ngày có thời gian tôi không nhắn tin wechat cho cậu, buổi tối không chơi game với cậu không? Có lần nào tôi thấy cuộc gọi nhỡ mà không gọi lại luôn không?”

Tôi dở khóc dở cười dỗ dành đứa trẻ, “Được rồi được rồi, tôi biết cậu bị thương nặng rồi..”

Hắn cắt ngang lời tôi, “Biết rồi mà còn chưa tới bệnh viện à?”

Tôi còn chưa kịp trả lời, đã bị hắn giành trước, “Tôi xem weibo rồi.”

“Cái nào?”

“Còn có thể là cái nào nữa?”

Trong lời nói của hắn mang theo sự châm chọc, “Tôi thì nằm bệnh viện, cậu lại đi làm phù rể cho người ta, cười tươi phơ lớ như hoa cải mùa xuân, khỏi nói đẹp thế nào, cậu kết hôn à mà cười phơ lớ như vậy?”

“……”

Tôi vốn tưởng hắn muốn nói chuyện hắn bị bôi đen, còn đang nghĩ xem nên an ủi hắn thế nào, hóa ra không bắt được sóng não của hắn.

“Không xem những thứ khác chứ?”

Hắn ợm ờ hậm hực, “Tôi chỉ xem cái mình muốn xem, mấy cái không muốn xem trong mắt tôi đều là mã hỏng.”

Tôi thở phào một hơi.

“Cậu tới thăm tôi đi.” Hắn không nói lý lặp lại một lần nữa, “Tới ngay bây giờ.”

Tôi bất đắc dĩ, “Không biết dưới bệnh viện có bao nhiêu con mắt đang nhìn chòng chọc đấy.”

Hắn không thèm để ý, “Nhìn chòng chọc thì nhìn chòng chọc, cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cậu, cậu là bạn học cũ của tôi, tôi bị thương phải nằm viện, cậu tới thăm tôi, có gì đáng ngạc nhiên chứ?”

Tôi nhắm nghiền mắt lại, “Nếu một ngày nào đó cuộc đời nghệ thuật của cậu bị đứt đoạn, thì cũng là do chính cậu dùng một đao cắt đứt.”

Hoắc Thời An nói lời sâu xa, “Cậu từng trồng hoa chưa? Có cắt thì mới có thể phân nhánh, càng phát triển tốt hơn.”

Tôi bảo, “Thế cậu mau mau cắt đứt đi.”

Hắn yên tĩnh trong thoáng chốc, “Cậu muốn tôi cắt đứt à?”

Tôi không trả lời, “Thương gân động cốt một trăm ngày, cậu nghỉ ngơi cho tốt.”

Trước khi cúp máy, Hoắc Thời An nhanh chóng nói địa chỉ bệnh viện.

Tôi ngồi ở công viên đợi mười mấy phút, buồn bực bắt xe tới bệnh viện.

Lúc sắp tới nơi, tôi bảo tài xế đỗ xe bên đường.

Tài xế nói vẫn chưa tới nơi.

Tôi nói mình muốn mua giỏ hoa quả.

Dường như bác tài thường chạy xe con đường này, đề cử một cửa hàng cho tôi, nói giỏ hoa quả ở đây rất ổn, giá cả lại phải chăng.

Tôi vào nhìn cậu bé đứng sau quầy, da mặt giần giật.

Cậu bé kia chính là phiên bản thu nhỏ của bác tài.

Khắp nhân gian đều là mánh lới, không để ý liền bị lừa vào.

Tôi không đi nơi khác nữa, mua giỏ hoa quả ở ngay cửa hàng này, mang tới bệnh viện.

Hoắc Thời An đã đoán được tôi sẽ tới, bảo Tiểu Trần ở đại sảnh khu nội trú đợi tôi, có lẽ đã đợi một lúc lâu rồi, cậu ta vừa thấy tôi thì như thấy mẹ ruột, vội vã lao tới.

“Thầy Phương à, cuối cùng anh cũng đến rồi.”

Tôi không hiểu bộ dạng này của cậu ta, “Sao vậy?”

“Anh An cứ gửi wechat cho em suốt, hỏi xem anh đã tới chưa.” Tiểu Trần giơ điện thoại ra trước mặt tôi, “Thầy Phương à anh xem xem, từ lúc em xuống tới bây giờ, anh ấy gửi nhiều như vậy.”

Trước mắt tôi hiện ra hình ảnh Hoắc Thời An cầm lưỡi búa tự chặt đứt con đường ngôi sao của mình.

Chặt đứt từng khối lớn, điên rồi.

Tiểu Trần đang đợi tôi trả lời, tôi liếc nhìn những tin nhắn kia, cố gắng cười sao cho bình thường một chút, không lộ ra gì bất hường, “Bệnh nhân bao giờ cũng yếu đuối, hôm nay cậu ấy bị người ta hiểu lầm là tự tạo scandal, có lẽ muốn tìm người nói chuyện, trút hết muộn phiền ấy mà.”

“Hơn nữa trên mạng đang tranh thủ bóc phốt, nói cậu ấy mắc bệnh ngôi sao, không có bạn bè trong và ngoài giới tới thăm, nói nhân phẩm cậu ấy không tốt, cậu ấy đọc những bình luận kia, nhất định trong lòng sẽ buồn phiền.”

Với hai câu chém gió dựa trên tình hình thực tế, Tiểu Trần tin ngay, cậu ấy lo lắng, “Bảo sao cả ngày hôm nay anh An cứ đờ đẫn nhìn ra ngoài cửa sổ.”

Da mặt tôi giần giật, “Tiểu Trần à, sao cậu lên làm trợ lý được vậy?”

Tiểu Trần ra vẻ thần bí híp mắt lại, “Chuyện này ấy à, em kể ba ngày ba đêm cũng không hết.”

Tôi nói, “Thế thì đừng kể nữa.”

Tiểu Trần, “………”

Tôi thấy cậu ấy nhìn tôi đầy đáng thương, liền xua tay, “Nói đi nói đi.”

Tiểu Trần liền bi ba bi bô, tôi nghe đại ý là biết có chuyện gì, cậu ấy mơ mơ hồ hồ giúp Hoắc Thời An làm việc, lên làm dẫn đầu nhóm trợ lý.

Cụ thể giúp cái gì, Tiểu Trần đang định nói, thì đã tới phòng bệnh rồi.

Tôi đẩy cửa đi vào, trông thấy cái chân bị thương của hắn được kê lên, hắn thì nằm trên giường, bộ dạng không thể tự gánh vác cuộc sống.

Lúc hai mắt nhìn nhau, dường như tôi thấy được hình ảnh mình cầm bô cho hắn.

Tôi run miệng lui về phía sau, muốn chạy đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện