Câu Chuyện Về Em

Chương 2



Ở trường học Ôn Viễn luôn là một học sinh ngoan ngoãn, cho dù cô gần gũi với hot boy đang đứng đầu bảng - Triệu Duy Nhất, thì cũng không có ai nói này nói nọ, ngoài ra còn có Tô Tiện nữa. Triệu Duy Nhất tuy là con nhà giàu vậy mà luôn ăn chơi trác tán, đi tới chỗ nào thì gieo họa chỗ đó. Mỗi lần gây sự xong, đều trưng ra một khuôn mặt đầy đào hoa. Còn Ôn Viễn đi theo sau bọn họ, có thể có chút cáo mượn oai hùm.

Mùa hè ở thành phố B đối với Ôn Viễn luôn là một cơn ác mộng, nhất là lúc trời nóng nực mà còn phải ngồi trong phòng học chịu đựng.

Cô giáo đang ở trên bảng lãi nhải nói này nói nọ. Triệu Duy Nhất từ phía sau chọt chọt vào lưng của cô, "Có tin mới. Muốn nghe không?"

"Sao?"

Triệu Duy Nhất cười đầy xấu xa, "Xế chiều hôm nay có buổi họp. Chúng ta tìm cơ hội chuồng ra khỏi cổng trường đi chơi. Sao? đi không?" Ở trường học của họ, buổi chiều thứ sáu mỗi tuần các giáo viên đều phải đi họp, vì thế đây là thời gian vàng cho bọn họ trốn học.

Ôn Viễn bĩu môi, "Từ cổng Nam đến phố Đại Bắc cậu đều đi hết rồi. Bây giờ chuẩn bị đi nơi nào đây?"

Triệu Duy Nhất hừ hừ hai tiếng, "Cậu quá khinh thường mình rồi. Tối qua anh mình trở về, mình trộm được một thứ đồ tốt trong phòng của anh ấy."

"Cái gì?" Ôn Viễn dựng sách giáo khoa lên, hạ giọng nói. Bây giờ trước mắt cô là một tấm thẻ màu vàng đầy chói mắt.

"Trợn tròn mắt rồi à! Đây là hội viên VIP ở phố Trường Môn mới mở nha. Anh mình là người nào, nhân tài đó! Nơi này có nhiều thứ để chơi lắm, chúng ta đi thăm dò tin tức trước đi!" Nói xong Triệu Duy Nhất còn cười đầy gian xảo, "Thế nào? Chúng ta cùng đi giải trí đi."

"Như mà Tô Tiện không có ở đây!" Ôn Viễn do dự nói.

Triệu Duy Nhất liếc cô một cái rồi mới nói, "Tên nhải ranh đó tuần trước bị hoa hậu giảng đường bám lấy rồi, chắc giờ này đang chán ngấy đây."

Vì thế hai người rất ăn ý với nhau, cả hai đồng ý trốn đi. Tuy là Ôn Viễn thường xuyên mù quáng đi với Triệu Duy Nhất, nhưng mà đây là lần đầu tiên cô theo anh đi vào quán bar.

"Cậu vẫn không đáng tin!" Ôn Viễn đâm chọt Triệu Duy Nhất.

Triệu Duy Nhất đang ngồi uống đến hăng say với đám bạn thận, nghe thấy cô nói vậy thì vỗ vỗ đầu nói: "Cậu yên tâm đi. Nơi này không phải ai muốn vào thì vào, cho nên cậu cứ việc uống đi. Tất cả anh mình sẽ trả."

Nói xong thì cậu bảo nhân viên phục vụ rót rượu cho Ôn Viễn. Vì thế chẳng bao lâu sau Ôn Viễn đã bắt đầu ôm cái ly mà ngồi ca hát, Triệu Duy Nhất nhìn thấy như vậy, cảm thấy có chút lo lắng. Cô không nên uống tiếp nữa, vừa định lấy cái ly từ trong tay của cô, thì nhân viên phục vụ vừa rồi bước tới, đưa cho Ôn Viễn một tờ giấy màu hồng trong đó có ghi gì đó.

Cô khó hiểu nhìn nhân viên phục vụ. Nhân viên phục vụ cười rồi giải thích với cô, "Cái này là do một vị tiên sinh ở bên kia đưa. Ngài ấy muốn mời tiểu thư qua bên kia ngồi một chút."

Lời vừa dứt, một cánh tay đã lướt ngang qua, lấy đi tờ giấy đang ở trong tay cô. Nhân viên phục vụ ngẩn đầu lên, nhìn Triệu Duy Nhất mở tờ giấy ra xem, khuôn mặt nghiêm túc nhưng đầy tuấn tú, "Người này là người nào? Không có mắt hay sao, dám tán tỉnh Viễn Viễn nhà ta. Bộ không biết tao đây là ai sao?"

Người có thể vào được nơi này chắc chắc không bình thường, nhân viên phục vụ chỉ có thể cẩn thận trả lời, "Vị tiên sinh kia chỉ muốn mời vị tiểu thư này qua ngồi một chút. Nếu như ngài không muốn, tôi sẽ đi từ chối."

"Không cần." Triệu Duy Nhất kêu la, qua lại sờ sờ vào đầu của Ôn Viễn. "Mình thấy cậu nên trở về đi." Nói xong thì cậu ôm một bình rượu rồi đứng dậy.

Triệu Duy Nhất là một người có năng lực, tuy là ngoại hình không bằng Tô Tiện. Nhưng mà có thể ngang hàng với Tô Tiện, thì chắc chắn sẽ có nguyên nhân. Chỉ là người này ở trường học luôn thích ẩn giấu, cho nên luôn bày ra vẻ tầm thường. Bây giờ Ôn Viễn ngồi cắn ống hút chờ xem kịch vui.

Nhìn thấy người nọ hơi lớn tuổi, sắc mặt của Triệu Duy Nhất hơi thay đổi. Cậu đặt bình rượu lên bàn, cùng người nọ nói mấy câu, sau đó hai người bắt đầu uống rượu.

Ôn Viễn có chút không hiểu, anh em của Triệu Duy Nhất thấy thế chỉ cười một tiếng, đôi mắt đào hoa chuyển động. "Cô phải cẩn thận đó, Duy Nhất đang liều mạng uống rượu với người đó. Nếu như thua thì cô phải qua đó."

Ôn Viễn nháy nháy mắt, "Anh đang gạt tôi. Có khi nào mà Triệu Duy Nhất uống rượu sẽ thua." Theo như những lời cô nghe được, thì tên đó từ nhỏ đã xem rượu thành nước lọc mà uống.

Bỗng nhiên trong quán bar nổi lên một trận ồn ào, Ôn Viễn vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy Triệu Duy Nhất đập bể chai rượu. Cậu ta đang kéo áo người nọ kêu la cái gì đó. Trong lòng cô cảm thấy lo lắng, vừa định đứng dậy đi qua bên kia thì bạn của Triệu Duy Nhất đã kéo lấy cánh tay của cô. "Khoan. Đừng có gấp, có người tới."

Cô nhìn theo tầm mắt của anh, nhìn thấy có hai người đàn ông mặc đồ vest đang đi tới. Một tay đang bắt lấy cánh tay của Triệu Duy Nhất, mặc dù cậu ta đang rất tức giận nhưng không thể động đậy được gì. Nhìn thấy chiếc ghim cài áo trên ống tay áo, cô cảm thấy có chút quen mắt.

Cô tóm lấy cánh tay người bên cạnh, giọng đầy khó hiểu mà hỏi: "Anh có thấy cái khuy áo kia không? Sao mà giống của chú tôi vậy?"

Xế chiều, mặt trời chiếu sáng, làm cho Ôn Viễn nhìn không rõ người trước mặt là ai. Hơn nữa cô vừa mới uống rượu, bây giờ nửa tỉnh nửa mơ....

Nhưng mà nhìn kỹ thì thấy có một đôi mắt lạnh nhìn cô.

Ôn Hành Chi híp mắt, ăn mặc chỉnh tề đứng trước mặt hai người. Mùi rượu nồng nặc, làm cho anh hơi nhíu mày. Còn có kẻ không biết sống chết.

"Chú. Sao chú cũng tới nơi này?" Ôn Viễn vò đầu bứt tóc, giọng nói không lưu loát.

Ôn Hành Chi nhìn chăm chăm, cuối cùng cũng quyết định buôn tha cho cô. Nhưng mà nhìn về phía của Triệu Duy Nhất, hỏi: "Tại sao lại ở đây?"

Triệu Duy Nhất lui về sau mấy bước, "Tụi cháu đi tới đây tham quan."

"Hả? Tìm trò chơi sao, đáng bị đánh cho một trận." Giọng nói của anh không nóng không lạnh, nhưng mà trong ánh mắt lại phát ra khí lạnh không che giấu được.

"Này, cái đó là..." Triệu Duy Nhất ấp a ấp úng nói, "Bọn họ thật quá đáng! Chú không biết đâu, tên đàn ông đó nói Viễn Viễn giả bộ ngoan ngoãn gì, được ông ta nhìn tới đã là có phúc lắm rồi. Chú nói xem, tên đó có đáng đánh không?" Nói xong cậu còn nghiến răng nghiến lợi, giống như muốn đi mài đao chém người. Cho dù khí thế mạnh tới đâu, nhưng mà người đàn ông trước mặt sắc mặt vẫn không thay đổi nhìn cậu, cho nên khí thế của cậu cũng dần nhỏ lại. Thật lâu sau, từ trên đỉnh đầu truyền tới một giọng nói đầy lạnh lùng, "Được rồi, chuyện này hôm nay chấm dứt tại đây."

Ôn Hành Chi liếc nhìn người nào đó đứng bên cạnh sắp ôm cây mà ngủ. Cuối cùng cũng khai ân mà thả người.

Triệu Duy Nhất chỉ còn thiếu dập đầu tạ ơn, làm gì mà có tâm trạng quan tâm đến Ôn Viễn. Nghe được câu tha tội thì đã chạy mất dép. Dù sao Viễn Viễn cũng là người thân của chú ấy...

Trong lúc mơ màng ngủ, Ôn Viễn cảm thấy mình chạm vào cái gì vừa tròn mà lại lành lạnh. Cái này làm cho cơ thể đang khô nóng của cô cực kỳ dễ chịu, tùy tiện cọ tới cọ lui vài cái. Nhưng mà chỉ mới có vài cái, thì đã có một bàn tay ngăn cô lại.

Cô bất mãn, ai mà hẹp hòi vậy. Cô tiếp tục cọ cọ vào, lúc này thì không có ai ngăn cản cô nữa. Ôn Viễn cười mãn nguyện.

Đến khi tỉnh lại, cô có chút sợ nhìn căn phòng rộng lớn trước mặt, đôi mắt khẽ chớp.

"Dậy rồi à?" Một giọng nói của đàn ông đầy trầm thấp vang lên, cô chậm rãi nhìn về phía phát ra tiếng nói, trong nhất thời liền tỉnh táo.

"Chú..." Cô có chút hoảng sợ nhìn người đang ngồi ở đó.

"Ừ..." Người đàn ông chỉ nhàn nhạt trả lời, sau đó đưa cho cô một bộ quần áo, "Trước tiên đi tắm trước đi. Sau đó thay đồ."

"Vâng ạ." Cô nhận lấy bộ quần áo, rồi chạy như bay vào phòng tắm. Cửa vừa đóng lại, cô thở dài, trong lòng lập tức kêu to ba chữ - thật đáng sợ.

Ôn Viễn biết rõ Ôn Hành Chi là một người bận rộn, quanh năm luôn đi công tác tại thành phố T. Thỉnh thoảng trở về thành phố B thì cũng như rồng thấy đầu không thấy đuôi. Nếu so với anh, thì cô nhìn thấy trợ lý của anh nhiều hơn. Nhưng mà chuyện lần này, cô ngẩng đầu lên nhìn xung quanh. Đây là nhà riêng của chú sao?

Ôn Viễn tiếp tục kêu rên, cô tại sao lại bị chú mang tới đây...

Ngồi trước bàn ăn, Ôn Viễn đang ăn một bát cháo. Nhìn Ôn Hành Chi đang ngồi đối diện, cô cảm thấy có chút đứng ngồi không yên. "Chú, bây giờ là mấy giờ rồi?"

"Tám giờ."

"Cái gì?" Ôn Viễn sợ hãi kêu lên, "Sao chú không đưa cháu về nhà?"

"Cả người nồng nặc mùi rượu. Đưa cháu về nhà chắc chắn người tức giận không chỉ có chị dâu, mà còn có ông nội của cháu đó." Anh nhìn cô một cái. Ôn Viễn ủ rũ, không nói gì được, chỉ dám ngồi xuống tiếp tục ăn.

Ăn được vài muỗng cháo, cô đã đặt muỗng xuống. "Chú. Hôm nay, hôm nay... là lần đầu tiên cháu đi tới mấy nơi đó. Cháu cũng không biết bên trong đó lại đón tiếp mấy người như vậy." Ôn Viễn ấp úp nói, "Thật ra cháu không thích nơi đó chút nào."

Ôn Viễn lắp bắp nói, còn nhìn Ôn Hành Chi. Rất lâu sau mới nghe thấy một tiếp trả lời lại, "Biết rồi."

Cô buồn bực... tới muốn bứt cả tóc mình.

Ăn xong cháo, Ôn Hành Chi đưa cô về nhà.

Vừa mới đi xuống lầu, Ôn Viễn phát hiện ra trong xe của anh có một người phụ nữ đang ngồi. Người này thì Ôn Viễn biết, đó chính là nữ trợ lý vừa đẹp vừa tài giỏi - Lại Dĩ Ninh.

Vị trợ lý đó nở một nụ cười yếu ớt chào hỏi Ôn Viễn. Ôn Viễn chỉ lễ phép gật đầu, sau đó khom người chui vào trong xe.

Ôn Hành Chi thì ngồi vào chỗ người lái, đây là lần đầu tiên Ôn Viễn ngồi vào chiếc xe Bentley này. Dọc đường đi cô luôn sững sờ nhìn phía trước, không hề chớp mắt.

"Ôn tiên sinh, ngân hàng Thu Đinh bên kia tối nay sẽ tổ chức một buổi tiệc, ngài có muốn đi không?" Trợ lý Ninh xoay người lại, vừa nói vừa xem lịch trình, "Mã Cách tiên sinh sẽ có mặt."

"Cho qua đi." Ôn Hành Chi nhíu mày lại, không quan tâm tới. Quay đâu đầu hỏi người đang ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh, "Ôn Viễn."

"Dạ?" Ôn Viễn khẩn trương, quay đầu sang chỗ khác. Không dám nhìn anh, trong lòng không nghĩ tới người này bận đến vậy mà vẫn nghĩ tới cô.

Ôn Hành Chi hơi nghiêng đầu hỏi, "Thành tích học tập thế nào?"

Chú ấy hỏi cái này để làm gì? Ôn Viễn nháy mắt mấy cái, ấp úng nói: "Tốt ạ. Cũng tạm được."

Giống như trong dự tính, Ôn Hành Chi quay đầu đi. Ôn Viễn không khỏi rơi nước mắt, nếu bây giờ mà bên cạnh cô có tường, cô sẽ duỗi móng mà nạo đi.

Lúc về đến nhà thì đã mất một tiếng đồng hồ rồi. Ôn Hành Chi dừng xe ở nội thành, cách nhà lớn nhà họ Ôn không xa lắm. Xe dần dần dừng lại, cô vừa muốn bước xuống xe, thì đã nghe người ở phía sau gọi: "Ôn Viễn."

Cô hoảng hốt xoay người sang chỗ khác, nhìn thấy Ôn Hành Chi đã bước xuống xe. Đôi mắt màu đen được đèn đường tô điểm cho một chút sáng bóng. Nhìn qua thì dịu dàng hơn bình thường nhiều, điều này làm cho Ôn Viễn có dũng khí nói, "Chú có chuyện gì sao?"

"Sau này không được đến mấy nơi đó nữa."

"Vâng..." Ôn Viễn rụt cổ lại, có một tấm danh thiếp được đưa tới trước mặt. Cô do dự nhìn, trong đôi mắt đầy vẻ khó hiểu.

Ôn Hành Chi nhìn thấy bộ dạng của cô, mở miệng nói: "Trên này có số điện thoại nhà riêng của chú."

Cái gì!!!!

Ôn Viễn mở to hai mắt, còn chưa kịp hỏi gì thì mẹ cô đã từ trong nhà lớn đi ra. Gương mặt tràn đầy vẻ lo lắng, "Sao giờ này mới về?" Sau đó nhìn thấy Ôn Hành Chi thì vẻ mặt càng kinh ngạc, "Hành Chi? Sau chú lại đưa Viễn Viễn về?"

Ôn Hành Chi gật đầu chào, "Tiện đường thôi."

Kiều Vũ Phân cười, vỗ vỗ đầu của Ôn Viễn, "Sao còn chưa cám ơn chú của con nữa? Đứa nhỏ này, nếu không phải Duy Nhất gọi điện đến nhà nói sinh nhật bạn con, con muốn ở lại chơi thêm một chút, mẹ sẽ lo đến chết mất."

Ôn Viễn cuối đầu nhận sai.

"Hành Chi, đêm nay ở lại đây đi."

"Không được. Đêm nay em còn có việc." Ôn Hành Chi nói, còn liếc nhìn Ôn Viễn. Sau đó mới lên xe rời đi.

Ôn Viễn và Kiều Vũ Phân đều nhìn theo chiếc xe rời đi. Kiều Vũ Phân vừa đi vừa dạy cô, Ôn Viễn đi ở phía sau, trong tay nắm thật chặt tấm danh thiếp. Quay đầu lại, mơ hồ thấy ánh đèn xe dần dần mờ nhạt đi, cuối cùng thì tắt ngủm...

Ôn Viễn suy nghĩ trong đầu, người này thật kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện