Cầu Đạo

Chương 199-200



Chương 199: Thu hoạch

Nhìn đến hàng chữ, Trần Nguyễn khẽ giật mình. Tay của hắn cũng vì thế mà hơn run một chút, linh lực bao quanh cuốn sách cũ sinh ra ba động nho nhỏ, tựa như một sợi lông vũ nhẹ nhàng điểm trên mặt hồ mùa thu. Thế nhưng, chỉ dao động tưởng chừng nhỏ như không đáng kể ấy cũng đánh vỡ sự cân bằng. Cuốn sách, hay nói đúng hơn là những gì còn lại của cuốn sách tan vỡ thành tro bụi, tiêu tán trong không khí.

Lữ Như Yên có chút bận tâm đưa mắt về phía hắn, hỏi thăm: "Trần công tử không có chuyện gì chứ?"

Trần Nguyên trả về cho nàng một cái ánh mắt yên tâm, nhẹ giọng nói: "Không có gì, chỉ là ta thiết tưởng có thu hoạch, ai ngờ lại sớm phải thất vọng."

Lữ Như Yên cười nói: "Không có chuyện gì. Bí cảnh rộng lớn vô cùng, nơi này không có thu hoạch không có nghĩa là những nơi khác cũng khiến chúng ta tay trắng. Nói không chừng chỗ sâu của bí cảnh còn có thiên đại tạo hóa đây."

"Lữ cô nương nói phải." Trần Nguyên gật đầu đồng tình. Cỗ khí thế khủng bố và sát ý cùng ác niệm vô biên bao phủ bọn hắn khi vừa đặt chân vào bí cảnh cho thấy, bí cảnh này không tầm thường chút nào. Nếu bọn hắn toàn lực đi thăm dò, hẳn thu hoạch là sẽ không thấp. Bất quá, Trần Nguyên đồng thời cũng lo lắng, bên trong này cất giấu tồn tại không tầm thường. Sai sót xảy ra, có thể cả bọn đều gặp nguy hiểm. Hắn một lần nữa câu thông lại bản thể, đảm bảo liên kết vẫn còn, lực lượng của bản tôn tùy thời có thể giáng lâm, hắn lúc này mới triệt để an tâm.

Gác lại tâm tư này, Trần Nguyên một lần nữa nhớ tới những con chữ rời rạc trên trang sách không toàn vẹn khi nãy: Bóng tối, thế giới, chư thần, sinh linh… Đều là các danh từ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn. Lại kết hợp với những động từ: hàng lâm, diệt…

Kỳ thực, cảm nghĩ đầu tiên của hắn khi thấy những con chữ này là: Có cần thiết khoa trương như vậy không? Câu từ, ngôn ngữ như thế không khỏi để hắn liên tưởng đến một vài loại ý nghĩ phổ biến. Bất quá, hắn sau đó rất nhanh lắc đầu từ bỏ. Thế giới thực tế có lẽ không có đơn giản như vậy. Lại nói, chỉ bằng một quyển sách và vài chữ đơn giản bắt hắn suy nghĩ quá nhiều, việc này liền không có khả năng. Thế giới nếu như có thật sập xuống thì cũng có người cao hơn đến đỡ. Thế giới rộng lớn như vậy, đâu phải chỉ có mình hắn là tồn tại. Bất quá, hắn sau đó nếu có thấy thông tin hay tình báo tương tự thì sẽ lưu tâm một chút.

Ba người Trần Nguyên ở lại phân nhánh Tàng Kinh các tìm kiếm một hồi lâu cuối cùng cũng có một chút thu hoạch. Đó là một viên ngọc giản nằm xốc xếch tại trong góc sâu, bị che khuất bởi chân giá sách. Đoán chừng, khi di dời nơi này, người ta quá vội vàng mà bỏ lỡ một miếng ngọc giản.

Trần Nguyên thử xem qua. Là một môn pháp thuật hỗ trợ: Đoạt Khí Quang. Tu sĩ thi triển môn pháp thuật này có thể phóng ra một chùm sáng bảy màu, nếu chiếu chùm sáng này vào pháp khí của đối phương liền có thể cơ hội nhất định tước đoạt được pháp khí của đối phương.

Tất nhiên, môn pháp thuật này không phải là toàn năng. Thi triển ra chỉ là có cơ hội tước đoạt pháp khí mà không phải chắc chắn sẽ đoạt được đến tay. Hơn thế nữa, hiệu quả của môn pháp thuật này còn phục thuộc vào tương quan lực lượng tinh thần giữa người thi triển và đối thủ. Lực lượng đối phương tinh thần quá mạnh, pháp thuật không có khả năng đánh nhiễu liên kết ấn ký giữa tu sĩ đối phương và pháp khí, tự nhiên không có khả năng tước đoạt. Từ ngọc giản giới thiệu đến xem, ở trong ngang nhau cảnh giới, vậy liền có bảy phần mười cơ hội thi pháp thành công. Đối phương thấp hơn ba cái tiểu cảnh giới, vậy liền có mười phần nắm chắc tước đoạt được đến pháp khí. Đối phương cảnh giới cao hơn, vậy khả năng liền giảm mạnh.

Bên ngoài Đoạt Khí Quang, bọn họ còn tìm thấy một miếng ngọc bội cũ, chất liệu chế tác cùng với Ngọc giản là cùng loại, bởi vậy qua vô số năm tháng mà không bị hao tổn. Trần Nguyên một phen hào hứng kiểm tra, sau đó lại thất vọng bỏ đi. Rốt cuộc, chỉ là một một Nhị phẩm pháp thuật, Đại Vũ pháp, một loại pháp thuật tạo mưa trên diện rộng, có thể bao trùm lên khu vực rộng vài dặm. Hắn thật khó mà nghĩ tới, tại sao lại có người khắc họa môn Pháp thuật cấp bậc thấp như thế lên một mảnh ngọc bội.

Tìm tòi bên trong cung điện nửa ngày trời, lật tung từng viên gạch một, thẩm thấu thần thức qua từng vách tường, kiểm tra từng cây cột, đảm bảo không còn bỏ sót một gian mật thất hay một mảnh da thú, cổ ngọc nào, ba người Trần Nguyên mới rời đi. Thu hoạch lần này để Trần Nguyên cảm thấy không quá vui vẻ.

“Quả nhiên, tìm tòi di tích không phải như trong tiểu thuyết huyền huyễn mô tả, dễ dàng như vậy mò tời thần công cái thế.” Hắn khẽ lắc đầu, thở dài: “Hoặc cũng có thể là các tác giả ưa thích lược bỏ phân đoạn rườm rà.”

Hắn không nghĩ nhiều nữa, cùng với Lữ Như Yên và Thiên Lan cẩn thận dò xét di tích. Bí cảnh này diện tích lớn cực kỳ, giữa các cung điện là vô biên vô tận sơn mạch, thậm chí mây trời, sông hồ đều hiện diện đầy đủ. Thất phẩm Tôn giả, cảnh giới này tại Đạo Tông chính là cấp bậc Chân Tiên tồn tại, ở Phật Môn là đã sử dụng công đức, đúc thành Kim Thân; năng lực của bọn hắn không phải là đám tiểu tu sĩ có thể hình dung ra, một phen trở tay, địa vực rộng lớn hàng trăm triệu dặm như Thanh Châu đều có thể bị hủy diệt trong nháy mắt.

ĐÙNG…

Đúng lúc này, từ nơi phương xa phía bên phải, khoảng cách nằm ngoài năm ngàn dặm xảy ra một vụ nổ long trời lở đất. Trong vòng trăm dặm, hơn mạch bị lật ngược lên một lần, rừng cây bị thổi bay, sông hồ bị rút cạn, đất đá hất ra xa gần nghìn dặm, khói bụi xuyên thủng chín tầng mây. Ngay cả phía xa vài nghìn dặm, ba người Trần Nguyên vẫn cảm nhận được cương phong mãnh liệt thổi qua nhưng một trận bão táp kinh khủng.

“Là Từ tông chủ Từ tiền bối.” Lữ Như Yên dõi ánh mắt về phía xa, giọng nói ngạc nhiên.

“Lực lượng như vậy đã tương đương với Tam phẩm tầng chín tu sĩ một đòn toàn lực.” Trần Nguyên đưa ra phán đoán. Khí tức của Từ Tuyết Nguyệt, cả ba người ở đây đều quen thuộc, bọn họ không khó nhận ra là nàng ra tay. Hơn thế nữa, căn cứ tình huống hiện tại, có rất lớn khả năng, nàng đang xuất thủ đánh tan cấm chế giam cầm đồ nhi.

Mặt khác, Trần Nguyên không phải ở cảm thán đối phương ra tay mạnh bao nhiêu mà ý của hắn là ở, người này đã hồi phục đến mức nào. Nên biết rằng, một tu sĩ thân thụ trong trương, đang ở trong giai đoạn hồi phục, là không thể nào tùy tiện tung ra toàn lực, bởi như thế, thương thế rất có thể chồng chất, dẫn đến thực lực đại giảm, căn cơ hảo tổn, thậm chí vĩnh viễn khó lòng hồi phục.

Đồ nhi của Từ Tuyết Nguyệt là bị vây khốn chứ không phải vây giết, nàng không có lý do gì để hy sinh căn cơ bản thân nhiều như vậy. Điều này cũng tương đương với, thực lực của nàng đã viễn siêu Tam phẩm tầng chín thông thường.

Thiên Lan hiểu ý hắn, nhận xét: “Thực lực của nàng hẳn là đã khôi phục đến Chuẩn Tứ phẩm. Tứ phẩm, đối với nàng mà nói, không có dễ dàng như thế quay trở lại.”

Trần Nguyên khẽ gật đầu: “Dù sao cũng là một đại cảnh giới, chênh lệch có thể tương đối lớn. Đạo hạnh của nàng trước đó cũng không phải là cao, tốc độ khôi phục chậm một chút cũng là bình thường.”

Tiếp đó, cả ba người không tiếp tục đề cập đến vấn đề này nữa. Bọn hắn càng không có ý định trợ giúp Từ Tuyết Nguyệt, ba người giúp nàng đã đủ nhiều. Hơn thế nữa, ở trong bí cảnh, cùng người khác đụng phải cơ duyên, tình huống sẽ tương đối lúng túng.

Ba người tiếp tục chậm rãi di chuyển, vừa đi vừa cẩn thận dò xét. Không thể không đề cập, bọn hắn cẩn thận không phải là thừa thãi. Dọc đường đi, bọn hắn bị tấn công không ít hơn ba lần. Hết thảy đều là hung thú cấp thấp. Người ta nói, bất kể thứ gì sống lâu đều có thể thành tinh. Tiểu thế giới này tồn tại lâu đến như vậy, hoàn cảnh linh khí lại tốt như thế, một số sinh vật tầm thường bị bỏ sót lại, tiến hóa thành hung thú, linh thú là điều dễ hiểu.

Chỉ là, tiểu thiên địa quy tắc không hoàn thiện, phẩm giai và huyết mạch của chúng không cao. Ba người Trần Nguyên sau khi đánh gục hung thú cũng lười thu hoạch chiến lợi phẩm.

Di chuyển chừng một canh giờ, bọn hắn rốt cuộc đến tòa cung điện thứa hai.

Đan Các.

So với tòa Tàng kinh các mà bọn người Trần Nguyên gặp phải lúc trước, Đan các được bảo trì tốt hơn nhiều lắm. Chí ít, cả tòa cung điện vẫn còn nguyên vẹn chưa bị sụp đổ. Sân trước, lan can, cầu đá,... và các công trình phụ cận đều không có dấu hiệu hư hại. Duy chỉ có vết tích của vô tận năm tháng là in hằn lên từng phiến gạch, từng đường nét, đến nỗi, ngay cả những trận pháp phòng ngự cũng dần mất đi tác dụng.

“Xem ra, trận pháp bảo tồn của nơi này so với tòa Tàng Kinh các lúc trước tốt hơn nhiều lắm.” Trần Nguyên khẽ nói.

Thiên Lan nhàn nhạt bình luận: “Có lẽ nơi này quan trọng hơn, hoặc là nói, phẩm cấp cao hơn không chừng.”

Trần Nguyên âm thầm gật đầu. Công trình kiến trúc quan trọng hơn, nhận ưu tiên bảo hộ tốt hơn, như vậy chẳng có gì là kỳ lạ.

“Chỉ tiếc, nơi này lại là đan các.” Lữ Như Yên khẽ thở dài.

Đúng thế, truyền thừa có thể bảo lưu, lưu truyền qua vô số kỷ nguyên, bảo vật cũng có thể; thế nhưng, đan dược muốn bảo lưu dược tính qua thời gian hàng chục vạn năm là điều cực kỳ khó, chứ chưa nói đến hàng kỷ nguyên. Ấy là chưa nói đến, đan dược để qua thời gian quá lâu, dược tính rất có thể sinh ra biến dị, cuối cùng trở thành độc tính, đan dược liền biến thành độc đan, hơn nữa còn là loại cực độc, vô phương cứu chữa nữa kia.

Muốn bảo lưu dược tính đan dược? Có rất nhiều thủ đoạn. Thế nhưng, để tồn lưu dược tính qua hàng kỷ nguyên mà không bị xói mòn, thủ đoạn như vậy cực kỳ tinh vi và yêu cầu cái giá phải trả cực cao, cơ hồ cao hơn quá nhiều so với giá trị của đan dược thông thường. Cho nên, đối với đan dược phẩm giai không vượt quá Lục phẩm, hiếm khi nào tồn tại quá mười vạn năm.

Đan các nơi này, đã định trước là thu hoạch gần như bằng không, trừ phi là sở hữu khí vận nghịch thiên, không nhìn lý lẽ thông thường để hình dung.

Ôm tâm lý không bỏ sót, Trần Nguyên vẫn đi vào Đan các tìm tòi một lượt. Sự thật chứng minh, khí vận của hắn lúc này không có tốt đến như thế. Đừng nói đến đan dược, ngay cả đan lô cũng bị dời đi sạch sẽ, mạch địa hỏa dưới lòng đất cũng bị phong ấn. Cả một tòa cung điện rộng lớn, ngoài trừ bụi bặm thì chỉ còn là trống không.

Rời Đan các, ba người Trần Nguyên tiếp tục tìm tòi hai ngày sau đó. Trong khoảng thời gian này, bọn hắn một lần ghé thăm một phân xưởng luyện khí. Chỉ bất quá, trong nơi này đã không còn một cái pháp khí nào. Ngay cả đại đa số tài liệu luyện khí cũng bị dời đi. Những gì còn sót lại, trải qua vô số thời gian ăn mòn, đã mất đi linh tính của chúng, trở thành một đống phế liệu không ai cần. Bọn hắn cũng một lần ghé thăm một tòa Linh Thú viên. Thế nhưng, không có một dấu tích nào cho thấy Linh thú còn tồn tại ở đây. Không rõ là do Linh thú đã sớm thoát đi bởi trận pháp mất đi tác dụng hay chúng được tu sĩ di dời trước khi từ bỏ tòa Tiểu thế giới này. Trần Nguyên càng thiên về khả năng thứ hai hơn.

Để cho bọn hắn gặp được an ủi là sự phát hiện của một cây Linh quả bị còn sót lại trong mảnh vườn trước của một tòa cung điện. Nói chính xác thì đây là một cây Linh Táo. Cây này lớn lắm, chiều cao đã vượt hơn ba trăm trượng, thân cây to đến độ một trăm người ôm không hết, những càng cây to lớn như những cánh tay khổng lồ, vắt ngang không gian, chống đỡ lên tán lá rậm rạp, bao phủ cả khu vực rộng hàng dặm. Vỏ cây sần sùi, in hằn lên vết tích của vô tận năm tháng.

Phẩm giai của cây Linh Táo vậy mà đạt đến Tam giai thượng đẳng. Bất quá, đây cũng là giới hạn của nó. Nó đã quá già nua, quá cằn cỗi để có thể tiến thêm một bước nữa. Tam giai Linh Thụ không thể tồn tại quá mười vạn năm. Trần Nguyên đoán, nó có lẽ là hậu duệ của một một cây Linh Táo nào đó, khi mà Tiểu thế giới này còn phồn thịnh.

Bất kể nói thế nào đi chăng nữa, bọn hắn cũng gặp may. Thời điểm bọn hắn đến đây, vừa vặn gặp phải thời gian Linh Táo thành thục. Tam giai thượng phẩm Linh táo, đối với Tam phẩm tu sĩ đều có chỗ tốt vô cùng to lớn. Dành ra hơn một ngày thời gian, ba người mới thu hoạch toàn bộ Linh táo trên cây. Cả thảy hơn ba vạn quả, mỗi người đều chất đầy nhẫn trữ vật Linh táo. Đây quả thực là một bút tài phú khổng lồ.

Nếu như luyện hóa toàn bộ số Linh táo trên, dù là Lữ Như Yên, sở hữu Thần thể, cũng đầy đủ năng lượng để tiến thêm một hay hai tầng cảnh giới.

Đến mức Trần Nguyên? Thôi được rồi, hắn còn nguyên một khỏa Đào Tiên còn chưa luyện hóa xong đây.

Đúng lúc này, Lữ Như Yên vốn đang phi hành bỗng nhiên dừng lại giữa không trung. Hai hàng lông mày lá liễu của nàng bỗng cau chặt, thể nội linh lực không tự chủ tuôn trào, tinh thần lực phóng ra bốn phương tám hướng. Ánh mắt của nàng chợt trở nên hoảng hốt, lại có mê mang.

Biến động bất ngờ của nàng ngay lập tức đưa tới Trần Nguyên cùng Thiên Lan chú ý.


Chương 200: Bạch Ngọc Thánh Liên


Lữ Như Yên trạng thái dị thường để Trần Nguyên sinh ra lòng cảnh giác. Hắn lo lắng hỏi: “Lữ cô nương, cô nương không sao chứ?”

Lữ Như Yên lúc này khẽ giật mình nhìn qua hắn, trong ánh mắt vẫn còn mang theo nghi hoặc. Nàng không chắc chắn đáp: “Trần công tử, ta có cảm giác, dường như có một thứ gì đó, hoặc nói là một tồn tại gì đó đang… kêu gọi ta?”

“Kêu gọi? Bằng truyền âm? Hay là bằng thần thức?” Trần Nguyên nhíu mày nghi hoặc. Hắn không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cũng không cảm nhận được sóng linh lực nào, càng không thể nhận ra bất kỳ tinh thần dao động lạ lùng nào. Thế nhưng, điều này không có nghĩa là không có thứ gì tồn tại. Trần Nguyên không phải là kẻ có thể biết hết mọi thứ. Hắn lại càng không nghi ngờ lời nói của Lữ Như Yên.

“Cũng không phải.” Lữ Như Yên khẽ lắc đầu: “Như Yên không rõ ràng. Không phải là lời nói truyền âm hay thần thức. Thậm chí càng không có lời nói cụ thể. Như Yên chỉ cảm thấy… giống như từ nơi sâu xa đang có đồ vật hấp dẫn lấy, muốn dẫn dắt ta đến đó.”

Trần Nguyên cau mày càng chặt hơn. Loại hiện tượng huyền học này hắn đã từng nghe nói qua, không thể xem thường. Hắn ngược lại không tin rằng Lữ Như Yên bị huyễn trận hoặc thứ gì đó tương tự mê thất. Ngay thời khắc nàng sinh ra dị thường, hắn đã kiểm tra cả tung tích trận pháp, độc khí và hết thảy thứ gì bất thường xung quanh. Hoàn toàn không có.

“Có thể là do một vật gì đó, tồn tại hay sinh linh nào đó bên trong bí cảnh này sinh ra cộng minh với ngươi.” Thiên Lan đột ngột nói với Lữ Như Yên.

“Với ta?” Lữ Như Yên có chút khó tin.

“Đúng thế.” Thiên Lan nhẹ gật đầu: “Cả ta và hắn đều không cảm nhận được bất cứ lạ thường nào, bất kể là về phương diện tinh thần lực, linh lực hay âm thanh. Cho nên, điều duy nhất có thể giải thích chính là sự cộng hưởng đặc thù nào đó giữa ngươi và tồn tại phía bên kia.” Sau đó, nàng gặp Lữ Như Yên vẫn còn nghi hoặc, bèn tiếp tục giải thích: “Có thể là do công pháp, thể chất hoặc bí thật nào đó trên người của ngươi đặc thù mới sinh ra hiện tượng này.”

Nói đến đây, cả Trần Nguyên và Lữ Như Yên đều bừng tỉnh đại ngộ. Thể chất của người sau đặc thù, bọn hắn đều biết, cho nên, lời giải thích này của Thiên Lan vẫn còn có thể chấp nhận được

Lữ Như Yên sinh ra do dự: “Trần công tử, chúng ta bây giờ nên làm gì?“

Nàng có thể cảm nhận thứ tồn tại thần bí bên kia đang kêu gọi nàng. Đó không chỉ là lời vẫy gọi thông thường, mà càng giống như một loại trói buộc, một loại khát vọng, một loại ràng buộc nàng từ nơi u minh sâu xa, huyền diệu khó nói nên lời. Nàng có thể cảm nhận rõ ràng, từ sâu trong thâm tâm, loại cảm xúc này mãnh liệt đến nhường nào, tựa như bản năng, tựa như dục vọng của nàng chính là như vậy. Nàng cực kỳ mong muốn đáp theo lời kêu gọi ấy.

Chỉ bất quá, nàng e ngại nguy hiểm nơi đó. Cơ duyên luôn đi kèm với nguy hiểm. Huống chi, ở trong tình thế này, chẳng ai biết phía bên kia rốt cuộc là thứ gì. Nếu như là cơ duyên còn dễ nói, nếu như là cạm bẫy, chẳng phải các nàng ba người liền gặp phải nguy hiểm lớn. Để cho Trần Nguyên mạo hiểm vì nàng chỉ bởi một loại cảm giác không rõ ràng, nàng không nguyện ý tiếp nhận điều này.

Trần Nguyên suy tư trong chốc lát rồi hỏi: “Lữ cô nương vẫn còn cảm nhận được sức hấp dẫn từ phía bên kia?”

Lữ Như Yên khẽ gật đầu, đáp: “Vẫn còn.”

“Lữ cô nương xác định được vị trí của đối phương?”

Lữ Như Yên hơi giật mình. Nàng đã biết quyết định của Trần Nguyên. Khẽ cắn răng, nàng nói: “Không chính xác, bất quá Như Yên có thể xác định khái quát phương hướng.”

“Tốt, chúng ta đi qua đó thăm dò một lần.” Trần Nguyên dứt khoát nói. Ấn lấy phong cách làm phim ảnh hay tiểu thuyết thông thường, loại tình huống này hẳn phải dẫn phát một hệ liệt sự kiện không tầm thường và nên tránh càng xa càng tốt. Thế nhưng, thế giới này không đơn giản như thế. Loại chuyện này mà bỏ qua không quản, có trời mới biết đằng sau có thể để lại tai họa ngầm như thế nào.



Một cái thung lũng cằn cỗi, vô danh nào đó, sâu bên trong tiểu thế giới, ba ngày sau.

“Vật phát ra kêu gọi với Như Yên hẳn là ở đây.” Lữ Như Yên ngự kiếm từ trên cao, nhìn xuống mảnh sơn mạch nhỏ, trơ trụi, kéo dài gần năm ngàn dặm, nhẹ giọng nói ra.

Trải qua ba ngày không ngừng tìm kiếm, bọn người Trần Nguyên rốt cuộc tìm đến mảnh thung lũng này. Thần thức của bọn hắn tản ra bốn phương tám hướng, dò xét kỹ lưỡng từng cọng cây, ngọn cỏ của toàn bộ mảnh địa vực rộng mấy ngàn dặm. Một lần dò xét, bọn hắn không khỏi nhíu mày. Sơn mạch bên dưới bọn họ, không chỉ linh khí cằn cỗi đến đáng thương, thực vật cực kỳ héo úa, khô cằn, linh thú, động vật thưa thớt đến lạ thường; mà càng đáng chú ý hơn, mật độ tà khí tại chỗ này dày đặc đến kinh ngạc. Tại nơi đây, tà khí kết thành từng đoàn sương mù, đen kịt, nhìn không thấu, bao trùm lên cả ngọn núi là điều rất phổ biến.

“Lữ cô nương, ngươi chắc chứ?” Trần Nguyên có chút bận tâm hỏi.


Lữ Như Yên khẽ gật đầu, sau đó lại nói: “Như Yên có thể cảm nhận được loại kia cảm giác bị kêu gọi ngày càng mãnh liệt. Hiện tại có thể đại khái xác định chính xác tồn tại phía bên kia.”

“Chúng ta đến đó thăm dò thử một chút.” Trần Nguyên nói, ánh mắt hiện lên nghiêm túc: “Mọi người chú ý cẩn thận một chút.”

Đồng thời, ý thức của hắn chăm chú quan sát chuyển động hờ hững của những dòng Tà khí trôi nổi vô định trong không khí. Thời điểm mới tới Thanh Châu, hắn không có bao nhiêu chú ý tới loại khí quỷ dị này. Thế nhưng, trải qua kinh nghiệm những ngày gần đây, hắn phát giác ra, Tà khí không phải là thứ đơn giản như vậy. Chí ít, hắn cho rằng, Tà khí gây ra vấn đề, không phải đơn độc một cái Đại Càn Vương triều có thể giải quyết.

Rất nhanh, Lữ Như Yên đưa hai người Trần Nguyên đến trước một cái giếng nằm ở góc sâu thung lũng, khuất sau một khe đá lớn. Tà khí ở nơi này tương đối dày đặc, gần như hình thành một đám mây nhỏ, nhẹ nhàng ôm lấy phạm vi mấy trăm trượng. Mắt thường nhìn qua đều gặp một chút khó khăn.

Lữ Như Yên khẽ vươn lên ngón tay ngọc, trắng và dài, đưa mắt xuyên qua đám sương mù tà khí đen kịt, chỉ vào vị trí trung tâm: “Là vật kia hấp dẫn tâm thần Như Yên.”

Bọn người dõi mắt nhìn theo, chỉ thấy tại nơi đó có một cái giếng cổ, xây bằng đá, cao hơn mặt đất chừng bốn thước, rộng nửa trượng, mặt ngoài không có bao nhiêu nổi bật ngoại trừ một cỗ khí tức cổ lão đến cực điểm, tựa như một tôn tồn tại xa xưa từ thời kỳ tuyên cổ, một mực sống sót cho đến hiện tại. Tuy nhiên, để cho Trần Nguyên chân chính chú ý đến là đóa hoa sen, chỉ cao chừng một thước, toàn thân ôn nhuận như bạch ngọc, trôi nổi lơ lửng phía bên trên miệng giếng ở độ cao chừng ba thước. Toàn thân đóa Bạch Ngọc Liên tản mát ra loại khí tức thần thánh, tinh khiết, ôn nhuận, mượt mà, để cho người chịu đến khí tức đó trải qua cảm giác dễ chịu và ấm áp đến tận nơi sâu thẳm nhất bên trong linh hồn. Loại cảm giác tựa hồ như lúc nào cũng có thể lột đi phàm thai, đúc lại thân thể hoàn mỹ nhất ấy, quả thật để cho người ta lưu luyến không rời.

Bất quá, loại cảm giác dễ chịu ấy không phải thực sự mạnh mẽ, hoặc đúng ra, nó không mạnh mẽ như phẩm giai mà nó vốn nên mang lại. Bắt đầu từ phần thấp nhất của gốc Bạch Ngọc Liên, bọn hắn có thể thấy từng sợi, từng sợi tà khí dày đặc, đen kịt, kích thước tuy nhỏ nhưng mật độ nông đậm đến cực điểm. Những sợi tà khí ấy không từng từ dưới miệng giếng vươn lên, bám vào trên thân Bạch Ngọc Liên, không ngừng xâm nhập, lan tỏa và ăn mòn thứ khí tức thần thánh và tinh khiết đến cực điểm của Ngọc Liên. Đến nỗi, Ngọc Liên màu sắc bên ngoài vốn nên là trong sáng, ôn nhuận như ngọc thì nay đã có một phần trở nên xám xịt, thậm chí là ngả sang màu tím đen. Hết thảy một trăm linh tám phiến lá sen đều không ngoại lệ, nhiễm lên những đường gân đen xì, đặc biệt nổi bật, bắt nguồn từ đài sen đi lên, lan tỏa phần lớn diện tích cánh sen.

Trần Nguyên nhìn thấy cảnh này, nội tâm khẽ giật mình. Đúng như hắn nghĩ, nơi này không đơn giản. Hắn có thể nhìn ra, từng sợi Tà khí bám vào Ngọc Liên bên trên đậm đặc đến cực hạn. Chúng chỉ nhỏ như đầu bút chì, thế nhưng lượng Tà khí ẩn chứa bên trong, chỉ e còn nhiều hơn toàn bộ Tà khí vây quanh bí cảnh bên ngoài cộng lại.

Hắn mở ra hàng lang tinh thân, liên kết với bản tôn, mượn nhờ năng lực Khởi Nguyên Nhãn giám định đồ vật trước mắt.

Trấn Tà giếng.

Trấn Tà giếng: Nguyên bản là một đường hầm không gian kết nối tới một thế giới nằm ngoài hệ thống ba ngàn thế giới. Sau này, thế giới bên kia bị xâm lấn bởi một thế lực không biết. Để tránh cho Minh Nguyệt giới lâm vào tình cảnh chiến tranh, Trấn Tà giếng bị phong ấn lại. Cùng bị phong ấn với thông đạo kết nối với thế giới bên kia là một sợi ý chí của Tà thần.

Trần Nguyên kinh ngạc. Chiếc giếng nhìn có chút cổ xưa này vậy mà lại là đường nối thông đến một thế giới khác. Hơn nữa, thế giới bên kia còn tương đối nguy hiểm, bị một thế lực bên ngoài xâm chiếm. Nhìn đến thông tin, thế lực này dường như rất mạnh, còn có dự định xâm chiếm cả giới bên này qua thông đạo, đến nỗi tu sĩ cổ nơi này không thể làm gì hơn là phong ấn lại cả thông đạo.

Tất nhiên, để hắn kinh ngạc hơn là cùng bị phong ấn bên trong Trấn Tà giếng còn có một sợi ý chí của Tà thần. Chỉ là một sợi ý chí mà có thể tồn tại qua vô số kỷ nguyên, không chịu ma diệt mà chỉ có thể bị phong ấn. Vậy nếu thứ được gọi Tà Thần chân chính thì lại là khủng bố đến mức nào?

Hắn tiếp tục kiểm tra đóa hoa sen lở lửng bên trên:

Bạch Ngọc Thánh Liên.

Phẩm giai: Thánh giai.

Bạch Ngọc Thánh Liên: Là Thủy thuộc tính chí bảo, có năng lực thanh tẩy và tịnh hóa hết thảy ô uế, ác niệm, tà khí và bất cứ dạng năng lượng, tồn tại mặt trái trên thế giới. Bên trong có giấu một sợi tàn hồn của một vị đại năng, được sử dụng để trấn áp ý chí của Tà thần. Bản thân tàn hồn của vị đại năng nọ, mượn nhờ lực lượng của Bạch Ngọc Thánh Liên trải qua vô tận tuế nguyệt giằng co cùng ý chí của Tà thần, hiện nay lộ ra thế suy bại, không thể không phóng thích đại đạo cộng minh tới ngoại giới, tìm kiếm sinh linh phù hợp trợ giúp tịnh hóa Tà khí xâm nhiễm Bạch Ngọc Thánh Liên.

Vừa nhìn đến, Trần Nguyên liền giật mình, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chặp vào đóa hoa sen chi cao chừng một thước, trắng nhuận, có phân nửa nhiễm lên Tà khí đen xám. Chỉ riêng Tà khí nồng đậm như từng sợi xúc tu đen kịt, hắn còn chưa đến mức lo lắng. Thế nhưng ngay tại đây ẩn chứa lấy một sợi ý chí Tà thần, này đã để cho hắn dấy lên cảnh giác cực cao. Tiếp nữa lại một sợi tàn hồn cấp bậc đại năng. Hắn không nhìn ra đối phương tu vi cao bao nhiêu; có lẽ là do đối phương chỉ là một sợi tàn hồn không trọn vẹn, cũng có thể do Bạch Ngọc Thánh Liên che lấp. Thế nhưng, được xưng là Đại năng, có kẻ nào là hạng người hời hợt. Một chỗ nho nhỏ như cái thung lũng cằn cỗi, không đáng chú ý này liền có lấy mấy tôn tồn tại không đơn giản. Trần Nguyên cảnh giác cực độ nhìn xem hết thảy.

Lúc này, Lữ Như Yên có chút hoang mang, nhìn qua Trần Nguyên, do dự nói: “Trần công tử, ta cảm nhận được ý chí của đóa sen ngọc trước mặt. Nó dường như muốn ta trợ giúp nó thanh tẩy tà khí.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện