Cấu Kết

Chương 60



Diệp Tích Thượng nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Giang Thiệu, là bởi vì một cú điện thoại của Cảnh Thiên, đó là thời điểm Diệp Tiểu An đau khổ nhất, cũng là thời điểm Giang Thiệu khốn kiếp nhất. Diệp Tích Thượng chạy với tốc độ nhanh nhất tới thành phố B đến bên cạnh cô, đem cô trở lại. Khi đó Giang Thiệu so với bây giờ càng ương ngạnh hơn, loại cuồng vọng bất quá cũng chỉ là dựa vào tình cảm Diệp Tiểu An đối với cậu ta.

Chỉ tiếc Giang Thiệu không nghĩ tới tình yêu ở trong lòng Diệp Tiểu An còn quan trọng hơn mọi thứ, cô rời đi gần ba năm, mỗi một lần Diệp Tích Thượng nhìn thấy Giang Thiệu cũng có thể cảm giác được biến hóa của anh, biến hóa rõ ràng mà kiên định.

Cậu ta học xong chờ đợi, học xong nhẫn nại, không hề lần nữa, hiểu được cái gì đáng giá, cái gì là không đáng giá. Cậu ta đối với thứ mình muốn lấy được vẫn có cố gắng ham muốn mãnh liệt, cũng như trong lòng cậu ta muốn Diệp Tiểu An chưa từng thay đổi, nhưng Diệp Tích Thượng thấy cuồng vọng trong mắt cậu ta đã hóa thành quý trọng.

Mà trong mắt Cảnh Thiên, Diệp Tích Thượng lại chỉ cảm thấy đó là tham lam, loại tham lam này để cho anh ghét cực độ, thậm chí căm ghét.

Cảnh Thiên bị ánh mắt không che dấu chút nào của anh làm kinh sợ, lui nửa bước, miễn cưỡng bứt lên khóe môi. "Tiểu Thượng, con biết mẹ ở chỗ này?"

"Tôi tới tìm cô ấy, không phải bà." Diệp Tích Thượng nhàn nhạt nói, giọng lạnh trước sau như một.

Cảnh Thiên không phải là không quan tâm, nhưng bà trừ làm bộ không cần thì không có biện pháp khác, khóe miệng miễn cưỡng bứt lên nụ cười. "Con tới vừa lúc, chúng ta thật lâu chưa từng thấy, không bằng chút cùng nhau ngồi xuống hàn huyên một chút."

"Tôi và bà có cái gì cần nói sao? Bà Giang."

"Bà Giang" Hai chữ bị Diệp Tích Thượng nói vô cùng nhẹ, nhưng thái độ cứ phải vạch rõ giới hạn với bà như vậy làm cho Cảnh Thiên cực kỳ khó chịu. "Không nên làm mẹ khó chịu như vậy?"

"Là tự bà tìm khó chịu, nếu như có thể, tôi căn bản không muốn gặp lại bà, lúc trước Tiểu An cùng Giang Thiệu gặp gỡ, trước khi biết quan hệ giữa bà và Giang Thiệu, chúng tôi cũng nghĩ bà đã —— đã chết."

Cố Hoài Nam hít vào một hơi, đứng ra đấm nhẹ anh. "Diệp Tích Thượng, tại sao có thể nói chuyện như vậy với mẹ?"

Trong lời nói của cô còn có một chữ làm cho mắt Cảnh Thiên sáng rực lên, lại làm cho Diệp Tích Thượng nhíu mày lại. "Em nói cái gì?"

Cố Hoài Nam ngây ra một lúc mới ý thức được cái gì, đổi lời nói đã không kịp, không thể làm gì khác hơn là tiếp tục kiên trì nói với anh. "Bất kể giữa hai người từng có ân oán gì, dù sao dì ấy đã từng nuôi anh, anh cùng Tiểu An dù sao đã kêu dì ấy là mẹ, cái này vốn không sai sao?"

Cảnh Thiên cười cười tự giễu, đáy mắt rỉ ra ướt át. "Nam Nam. . . . . ."

Cố Hoài Nam thấy bà cố nén đau đớn, trong miệng Diệp Tích Thượng cùng Giang Thiệu thì Cảnh Thiên là một người phụ nữ ích kỷ, nhưng Cố Hoài Nam cảm nhận được bà cũng cảm thấy áy náy với con, khát vọng muốn chạm sờ.

Đó là thứ cô chưa bao giờ có từ trên người Tuyên Dung, cô không chiếm được, Diệp Tích Thượng lại kinh thường. Cố Hoài Nam cảm thấy buồn cười, càng cảm thấy đau lòng.

Diệp Tích Thượng hé mắt, cảm xúc nội tâm bị anh đè nén chế trụ. "Em đia ra ngoài chờ anh trước đi."

Nếu theo tính tình Cố Hoài Nam thì sẽ quả quyết không rời đi, nhưng cô không muốn ở trước mặt Cảnh Thiên chọc giận anh, càng muốn cho hai người bọn họ nhiều thời gian hơn. Cố Hoài Nam hít sâu một hơi, nhìn Cảnh Thiên một cái, xoay người đi ra ghế lô.

Cố Hoài Nam chân trước mới đi ra, trong không khí chợt bị đông lại như eo hẹp. Diệp Tích cũng không để cho loại không khí này kéo dài quá lâu, mở miệng trước: "Tôi nhớ không lầm, đây là lần đầu tiên trong hơn hai mươi năm qua bà trở lại thành phố S? Cảm giác như thế nào?"

Cảnh Thiên cứng họng, thoáng cái đã bị hỏi không nói ra lời. Diệp Tích Thượng cười lạnh. "Nam Nam không hiểu, hi vọng bà đừng hiểu lầm, cô ấy chỉ là mềm lòng như Tiểu An không biết nhìn người khóc thôi, nhưng chiêu này không có hiệu quả đối với tôi đâu."

"Có phải ở trong lòng con, mẹ không thể tha thứ?" Cảnh Thiên chậm rãi ngồi xuống, trong chén đồ còn có hơi ấm, đáng tiếc ấm áp không tới lòng bà.

"Có phải bà cảm thấy bất kỳ thương tổn nào đều chỉ dùng mấy câu nói xin lỗi là có thể đền bù? Hay là nói bà nói xin lỗi, người khác nhất định phải tiếp nhận?"

"Dĩ nhiên không phải, nhưng mà, ban đầu mẹ trẻ hơn con bây giờ, hiện tại đã đến tuổi này rồi, có phải muốn mẹ quỳ gối trước mặt con mới bằng lòng tha thứ cho mẹ hay không?" Cảnh Thiên dằng dặc nói. "Mẹ không biết tình cảm của con đối với Cố Hoài Nam là sâu hay là nông, nhưng nếu như tình cảm của con đối với nó là tình yêu, mẹ hi vọng con có thể thử hiểu cho mẹ vào năm đó, mẹ cũng chỉ vì quá yêu người."

Diệp Tích Thượng cũng ngồi xuống, chính là chỗ Cố Hoài Nam mới vừa ngồi, hơi cúi. "Nếu như bà làm sơ là vì cha mẹ mình bệnh nặng mà cùng Diệp Cẩm Niên diễn ra kịch ‘kết hôn sống chết’, tôi không cách nào lý giải nguyên nhân tha thứ cho bà."

". . . . . ."

"Lúc Tiểu An còn nhỏ, có lẽ trí nhớ của không đủ khắc sâu, nhưng tôi nhớ, nhớ rất rõ ràng, tôi nghĩ bà cũng không muốn biết cha vì bà mà hy sinh cái gì."

"Những thứ này chính là khúc mắc giữa mẹ và cha con, mẹ chỉ có thể nói xin lỗi với ông ấy, bởi vì người mẹ yêu không phải là ông ấy." Cảnh Thiên thở dài, lại nói. "Con hận mẹ như vậy, sợ rằng còn có nguyên nhân khác, có đúng hay không?"

Diệp Tích Thượng phút chốc giương mắt, Cảnh Thiên lớn mật đón nhận ánh mắt của anh. "Rời đi đối với tôi và cha Diệp Cẩm Niên mà nói chẳng qua là rời đi, nhưng đối với Tiểu An, cũng là. . . . . ."

Đây là bí mật Cảnh Thiên khó khăn nói ra nhất, Diệp Tích Thượng thản nhiên đón lấy lời của bà: "Là lại một lần nữa vứt bỏ."

Cha mẹ lần lượt bởi vì bệnh qua đời sau khi mẹ Giang Thiệu qua đời ngoài ý muốn, Cảnh Thiên cùng Giang Chấn châm lại lửa tình, bà quả thật không chỉ một lần nói cùng Diệp Cẩm Niên là muốn đem hai đứa bé đưa đi, thậm chí có một lần đã liên lạc tốt với một đôi vợ chồng không thể sinh. . . . . . Lúc ấy Cảnh Thiên như bị trúng tà dường như muốn đi tìm Giang Chấn, trúng tà dường như muốn cái "Nhà". Bà thật không hề bỏ con, nhưng điểm không đành lòng này ở trước tình yêu của bà sao mà nhỏ bé thế.

Mỗi lần Cảnh Thiên cùng Diệp Cẩm Niên bởi vì không muốn đưa bọn họ đi mà cãi vã cả đêm, Diệp Tích Thượng cũng sẽ chạy đến bên giường Diệp Tiểu An, che lỗ tai của cô tận lực không để cho cô bị đánh thức, vẫn đợi đến khi bọn họ không hề cãi vã nữa.

Không ai biết trong lúc có bao nhiêu sợ, anh ôm Diệp Tiểu An ngủ say len lén rơi nước mắt. Lúc biết làm việc nhà, chăm sóc Diệp Tiểu An ăn uống cùng với ngủ, tận lực không để cho Cảnh Thiên cảm thấy mang theo con là phiền não, anh cố gắng học tập, thậm chí nhảy lớp, cố gắng tốt nhất ở tất cả phương diện. Anh thành hoàng thành khủng vượt qua mỗi một ngày, nhưng cuối cùng, Cảnh Thiên vẫn từ bỏ bọn họ.

Diệp Tích còn biết một ngày Cảnh Thiên đi cũng đã hận, loại cảm thụ sâu sắc này ở phía sau thời khắc cần phải có mẹ, cho đến hôm nay. Càng ngày càng gấp, càng ngày càng vướng mắc đến chết.

Bà ở thành thị, cùng người đàn ông hợp thành gia đình, bà coi con trai người đàn ông kia như con ruột.

Cô không cần bọn họ, chỉ sợ bà làm khá hơn nữa, chỉ sợ anh so với ai khác đều cần bà hơn.

Có lẽ đây mới là khúc mắc Diệp Tích Thượng không giải được, từ còn bé đến trưởng thành, ở trong lòng cột thành một kết vĩnh viễn không giải được, sao có thể vì mấy câu nói xin lỗi của Cảnh Thiên là có thể hóa giải?

"Ban đầu bà đi, không ai ngăn được bà, một mình bài làm lựa chọn, bất kể là đúng hay là sai, đều chỉ có thể một mình bà gánh chịu hậu quả." Diệp Tích Thượng dứt lời đứng dậy, mặt lạnh lùng như trước nhìn bà. "Cảnh Thiên, tôi chưa từng chán ghét một người nào, bà là người duy nhất, biết tại sao không?"

". . . . . ."

"Không cảm thấy mình quá mức tham lam sao? Bà muốn tình yêu, bà có rồi, bà muốn Giang Thiệu tiếp nhận bà, bà cũng làm được, bà còn muốn Diệp Cẩm Niên tha thứ cho bà, muốn Tiểu An gả cho Giang Thiệu như vậy cô ấy có thể một mực ở bên cạnh bà, muốn tôi không hận bà, càng muốn cô gái của tôi nhận bà, bà không cảm thấy đáng xấu hổ sao? Không cảm thấy bà muốn quá nhiều rồi sao? Thiên hạ nào có chuyện tốt như vậy? Có một chút thương tổn là bà vĩnh viễn không đền bù được, trừ phi để cho thời gian quay ngược trở lại."

Diệp Tích Thượng xoay người muốn đi, trước khi đi cước bộ vừa dừng một chút. "Cõi đời này không phải là bà muốn cái gì, là có thể được, nào sợ bà cố gắng rơi nhiều nước mắt hơn nữa —— đây là đạo lý mà sau khi bà đi tôi liền rõ ràng. Bà yên tâm, Tiểu An cũng không biết bà đã từng là người ác tâm tuyệt tình như vậy đâu, Giang Thiệu cũng không biết, tôi muốn để cho cuộc sống của Tiểu An nhiều điều tốt đẹp hơn, cho dù là giả dối."

Lời của anh cũng không nặng, nhưng chữ chữ vào chỗ sâu trong lòng Cảnh Thiên, khổ không thể nói.

Cố Hoài Nam chờ ở bên ngoài cửa, gió bắt đầu thổi rồi, cô quấn y phục không ngừng dậm chân. Diệp Tích Thượng đẩy cửa đi ra ngoài đã lôi cô, mới đi hai bước bỗng nhiên dừng lại. "Bà ấy là mẹ Cảnh Thiên?"

Cố Hoài Nam lắc đầu, bị hù đến.

"Rất tốt."

Diệp Tích Thượng cũng không nói nhiều nữa, nắm chặt cổ tay của cô rời đi, Cố Hoài Nam kịp phản ứng đã bị anh dẫn đến trước xe rồi.

"Đợi một chút, ông xã."

Anh ngoảnh mặt làm ngơ.

"Chờ một chút!"

Cố Hoài Nam muốn tránh thoát lực đạo của anh, lại bị anh không nói một lời nhét vào trong xe, trở tay dùng đủ khí lực đóng sầm cửa xe.

"Em nói chờ một chút!" Cố Hoài Nam nói qua sẽ phải ngăn chặn, trong bụng Diệp Tích Thượng cả kinh, phản ứng cực nhanh đưa tay đóng lại cửa xe lúc trước cách một chút mới không có đóng đến cô.

Cố Hoài Nam trơ mắt nhìn tay của anh sau một khắc bị cửa xe cùng xe hung hăng kẹp ở trước mặt mình, cô sợ run, trong chốc lát liền một cước đá văng cửa, kéo Diệp Tích Thượng qua, tay của anh đã bị thương, lòng bàn tay nhanh chóng ứ ra một vết máu thật sâu. Cố Hoài Nam hít một hơi khí lạnh, đau lòng muốn chết.

"Em đưa anh đi bệnh viện!"

Diệp Tích Thượng cắn răng thử giật giật tay, đau hơn, nhưng may mắn chính là không có gãy. Anh dùng tay khác nắm lấy cằm Cố Hoài Nam, một gió lạnh nổi lên khí thế đáng sợ thẳng ép Cố Hoài Nam.

"Là muốn so với anh xem ai có sức lực lớn hơn?"

Cằm Cố Hoài Nam bị kẹp, đau không nói, ngay cả nói chuyện cũng khó khăn.

"Đầu óc lớn chút!" Diệp Tích Thượng tức giận, nhưng cũng đang cực lực đè ép, nhịn lại nhẫn, buông cô ra.

Cố Hoài Nam được tự do cần cổ bỗng dưng chợt lạnh, khăn lụa trong nháy mắt đã quấn ở ở trên tay bị thương của Diệp Tích Thượng, quấn chặt ba vòng cầm máu.

Anh dựa xe, nửa khom người nắm cổ tay chịu đựng trận đau toàn tâm. Cố Hoài Nam yên lặng đứng trước gót chân anh, đợi mày không hề nhíu lại nữa mới dám nhẹ nhàng kéo tay áo của anh. Diệp Tích Thượng ngước mắt, cùng cô nhìn nhau chốc lát, bàn tay to chế trụ cổ tay cô đem cô đặt trước ngực, tâm tình đã hòa hoãn hơn phân nửa.

"Hù sợ?"

"Cho tới bây giờ anh cũng không hung dữ qua như vậy với em." Cố Hoài Nam ở trong ngực anh gật đầu, tiếng nói ủy khuất. Cô biết anh sợ hơn, sợ mới vừa rồi là kẹp ở trên tay của cô, cho nên mới tức giận như vậy.

Diệp Tích Thượng cúi đầu hôn trên trán cô. "Sau này ngay tại lúc này nhớ được cách xa anh, hơn nữa không nên dùng cứng đối cứng."

"Em không, em không có đầu óc."

Cố Hoài Nam dịu dàng những lời hung ác mới vừa rồi của anh đối với mình ném vào trên mặt anh, lại đem anh ôm chặt hơn. Cô biết một khắc kia Diệp Tích Thượng có rất nhiều tâm tình muốn bộc phát, mặc dù không cách nào nhận thức, không cách nào cảm động lây. "Sao anh biết em cùng dì Cảnh ở chỗ này, là Giang Thiệu nói cho anh?"

Diệp Tích Thượng không nói lời nào, chỉ nâng lên mặt của cô nhìn cô, tựa như tìm tòi nghiên cứu, ánh mắt kia bỗng nhiên trở nên xa lạ, lại trở nên am hiểu sâu, am hiểu sâu mãi mãi không tới đáy.

Cố Hoài Nam xem không hiểu, nhưng có loại cảm giác cơ hồ bị nhìn thấu áp bách. "Tại sao? Tại sao nhìn em như vậy?"

"Không có chuyện gì." Diệp Tích Thượng đem cô kéo ra, chìa khóa xe đưa cô. "Đi bệnh viện trước."

"Có phải Giang Thiệu nói cái gì với anh hay không?" Cố Hoài Nam bỗng dưng mở miệng, cảm giác, cảm thấy phản ứng của anh có cái gì không đúng. "Anh có chuyện gạt em."

Động tác mở cửa xe của Diệp Tích Thượng hơi ngưng, vài giây sau xoay người mạnh lại, đáy mắt hắc ám như bão táp mãnh liệt. "Cố Hoài Nam, có thể nói cho anh biết mấy năm qua em trôi qua như thế nào ở nước Mĩ quốc hay không? Có thể nói một câu nói thật với anh, có phải em vĩnh viễn không quên được Trần Nam Thừa hay không? Có phải đặc biệt hận anh cứu em từ trong nước ra? Có phải đặc biệt hối hận gả cho anh hay không?"

Tim Cố Hoài Nam đập hơi chậm lại, muốn nói chuyện lại không sao mở miệng được.

Hết chương 60

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện