Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)
Chương 117: Biến hoá từng chút một
Giờ nghỉ trưa, Quý Mộng đến. Vị khách này đến với phòng chăm sóc khách hàng đã thu hút không ít ánh nhìn. Bao gồm cả quản lý Thôi. Quý Mông vào phòng làm việc của An Tử Yến đóng cửa lại. Trực tiếp ngồi xuống ghế salon bắt chéo chân: “Cậu với tôi tính ra cũng vô lý. Lại còn gọi tôi đến. Không phải là muốn cảm ơn tôi chứ”. Ngữ điệu Quý Mộng vẫn kiểu châm chọc đó. Nhưng không hề có chút tức giận.
“Chẳng qua là muốn hỏi thăm tình hình Phó Thúc của cô thế nào”.
“Tình hình của anh ấy thế nào, tôi thấy cậu còn rõ hơn tôi. Cậu có thể dùng lý do gì có trọng lượng hơn không? Đảm bảo với cậu, chẳng qua là tôi không muốn vì chút chuyện nhỏ mà mất đi một vị quản lý có năng lực. Mong cậu đừng hiểu lầm tôi có ý gì với cậu”. Quý Mộng thẳng thắn.
“Tôi không ngốc đến mức cho rằng động vật máu lạnh sẽ có tình cảm. Cô chỉ cần ngồi đó hai mươi phút thôi”. Ngữ điệu của hắn không hẳn là ra lệnh, mà cũng không phải cầu xin. Tất cả vẫn do Quý Mộng lựa chọn. Cô thâm ý quan sát An Tử Yến, sau đó đưa tay kéo rèm cửa sau lưng lại.
Không thể nhìn thấy sự việc bên trong nên các nhân viên thi nhau suy đoán. Thậm chí còn nghĩ đến cả hình ảnh hương diễm. Xem ra lời đồn là thật rồi. Nếu không thì làm sao quản lý Quý lại bảo đảm cho An Tử Yến được. Quách Bình vô cùng tán thành chuyện này. Mà dường như An Tử Yến đi với ai cũng đều hợp lý cả. Nếu bọn họ biết người yêu thật sự của An Tử Yến là một Mạch Đinh bình thường, không biết bọn họ sẽ như thế nào nữa.
Nếu cậu tàng hình thì tốt rồi. Như vậy có thể áp tai vào cửa nghe xem bọn họ đang nói chuyện gì. Thật không biết nói sao với Mạch Đinh. Nếu cậu tàn hình thì có thể trực tiếp vào phòng xem bọn họ đang làm gì cơ mà. Cần gì đứng ngoài mà nghe lén. Ngay đến tưởng tượng cũng không thấy chút tiền đồ nào cả.
Mạch Đinh đương nhiên không cho bên trong sẽ có mấy hình ảnh hương diễm kia. Nhưng Quý Mộng xuống đây để nói cái gì? Chẳng lẽ liên quan đến Phó Thúc? Cũng có thể. Kiểu như Quý Mộng thân là quản lý, lại là phú nhị đại, nhất định sẽ không muốn bạn trai mình vì An Tử Yến mà đi xử lý công việc. Hay muốn chuộc thân cho Phó Thúc?! (Chỗ này phải trịnh trọng nhắc nhở Mạch Đinh: Phó Thúc không phải ở chốn thanh lâu). Vậy không được a. Như vậy thì giữa cậu và Phó Thúc sẽ loạn xưng hô. Dù không gặp nhau thường xuyên nhưng bất giác qua nhiều năm, Mạch Đinh đã xem anh như người nhà rồi. Mà cũng không thể quá ích kỷ. Phó Thúc đã tìm được hạnh phúc. Nhà gái muốn bên nhà trai có tiền đồ là yêu cầu hợp lý. Khó nghĩ quá. Nói đi cũng phải nói lại, Phó Thúc và Quý Mộng đã bắt đầu nói lời yêu thương rồi sao?
Ai da, Mạch Đinh lại càng giống mấy chị em suy nghĩ càng lúc càng xa rồi. Cho đến khi Liễu Vĩ gọi: “Này, Mạch Đinh, ăn cơm”.
“Vâng, vâng. Tôi tới ngay”.
Cậu liếc nhìn phòng làm việc vẫn đóng kín cửa rồi đi ra ngoài. Cả văn phòng trở nên vắng lặng. Bên trong chỉ còn lại bốn, năm người. Quản lý Thôi bất động ngồi trong phòng. Ông nghe có tiếng động ở ngay vách bên cạnh. Chỉ đáng tiếc lại không nghe rõ đó là gì. Cuối cùng Quý Mộng cũng ra ngoài. Quản lý Thôi làm bộ đang bận rộn công việc. Chẳng biết có phải ảo giác hay không, nhưng ông cảm thấy Quý Mộng đang nhìn về phía mình. Cũng không đúng. Không phải là ảo giác. Cô quả thật đang nhìn ông. Chẳng những vậy, cô còn mang theo một nụ cười không rõ nghĩa.
Kể từ lúc quản lý Thôi nắm quyền, nhân viên dưới quyền An Tử Yến đều xem căn tin là căn cứ của họ. Không ngoại lệ, trước là chửi quản lý Thôi từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài rồi mới bàn luận những chuyện khác. Trình kiềm chế của bọn họ quá lợi hại đi.
Phạm Thiếu Quân buông đũa, chống hông: “Cơm cũng không nuốt nổi. Phòng chăm sóc khách hàng sắp thành trại phát xít rồi! Nếu ông ta còn dám chửi tôi, tôi liền từ chức”.
“Đừng kích động. Cầm cự qua thời gian này là được rồi”.
“Cũng không biết còn bao lâu nữa. Đây là xã hội phong kiến ư? Tôi thấy ông ta đơn giản muốn nhân cơ hội này mà thể hiện. Còn có thể thế nào nữa. Chính là cướp chỗ Vương tổng đó”.
“Nhỏ giọng một chút”. Phùng Phỉ Mông ra ám hiệu có thuộc hạ quản lý Thôi đang ngồi sau.
“Muốn tố thì cứ việc tố. Bọn họ thích làm đầy tớ thì cứ mặc bọn họ. So ra bọn họ vào làm lâu hơn tôi. Ở trong bộ phận chăm sóc khách hàng nhiều năm như vậy cũng coi như có thâm niên. Lại còn bị quản lý Thôi mắng chửi không ngóc đầu lên được. Ít ra Yến còn tôn trọng bọn họ”. Phạm Thiếu Quân nóng nảy. Mạch Đinh khuyên: “Được rồi, được rồi. Phải bình tĩnh. Nói không chừng quản lý Thôi muốn thấy bộ dạng bùng nổ của anh đó”. Phạm Thiếu Quân lại cầm đũa lên: “Tôi thấy ông ta tới thời kì mãn kinh rồi cũng nên”.
Các tiền bối ngồi phía sau không phải là người điếc. Cuộc đối thoại kia đương nhiên bọn họ nghe rất rõ. Họ im lặng ăn không nói lời nào.
“Mạch Đinh, cậu ăn xong thì mang chút đồ ăn lên cho Yến đi. Chắc cậu ấy không xuống đâu”.
“Vâng”. Mạch Đinh gật đầu. Đẩy nhanh tốc độ nhai cơm. Sau đó cầm túi thức ăn Phùng Phỉ Mông đưa: “Vậy tôi lên trước, mọi người từ từ ăn nhé”. Cửa thang máy mở ra, Mạch Đinh đang muốn chạy vọt vào thì phát hiện bên trong văn phòng còn vài người. Cậu đành phải chậm rãi bước từ từ, làm bộ như không có chuyện gì. Sau khi đặt đồ ăn xuống bàn làm việc của An Tử Yến, cậu nhỏ giọng: “Anh nhắm đồng ý quản lý Quý chuộc thân cho Phó Thúc hả?”. Câu hỏi này chính không thể giải thích được.
“Gì?”
“Quản lý Quý đến tìm anh không phải vì chuyện của Phó Thúc hả?”
An Tử Yến liếc nhìn Mạch Đinh: “Phiền em bớt suy nghĩ vớ vẫn đi”. Không có thời gian để ý đến lời châm chọc của An Tử Yến, Mạch Đinh hỏi tiếp: “Vậy quản lý Quý tới tìm anh có chuyện gì?”
“Là anh tìm cô ta”.
“Anh tìm? Làm gì?”
“Bảo cô ta tới xem anh chơi game hai mươi phút”.
“Anh nghĩ anh là ai!! Gọi quản lý Quý xuống xem anh chơi game. Sao anh không gọi luôn Vương tổng tới dọn phòng làm việc cho anh luôn đi!! Anh không bị sa thải chắc không cam tâm nhỉ?”.
“Anh có bị sa thải thì vị trí này cũng không tới lượt em”.
“Em không thèm tranh với anh! Anh ngon thì phản ánh đi”.
“Anh không việc gì phải làm vậy”. Thái độ của hắn thật kiến người khác bực mình. Là ai cưng chiều hắn thành ra như vậy? Dù sao thì tuyệt đối không phải là cậu. “Không muốn nói chuyện với anh nữa. Đám người Phùng Phỉ Mông sắp lên rồi. Em phải ra ngoài đây”. Mạch Đinh đã rất nhiều lần nói không muốn nói chuyện với An Tử Yến. Nhưng chẳng lần nào cậu làm được.
Thái độ nhàn nhã của An Tử Yến khiến cho quản lý Thôi thêm căng thẳng. Ông vô tình nhìn thấy An Tử Yến đang nói chuyện với Chu Mạnh. Vừa nhìn thấy ông đi ngang qua, hai người họ liền im lặng. Quý Mộng, Chu Mạnh, Tào Thành Nghị, thậm chí đến Vương tổng cũng đứng về phía An Tử Yến. Ông không rõ trong công ty còn bao nhiêu người nữa. Cứ chờ như vậy không được. Nhất định phải mau chóng kéo Vương tổng xuống. Chỉ cần ngồi lên vị trí của Vương tổng thì không cần lo lắng gì nữa. Sự lo lắng làm ảnh hưởng đến tâm trạng và giấc ngủ của quản lý Thôi. Ông lại đem sự bực bội của bản thân trút hết lên nhân viên. Cảm thấy ai cũng như bao gạo mà đấm vào.
– Hết chương 117 –
_________________
“Chẳng qua là muốn hỏi thăm tình hình Phó Thúc của cô thế nào”.
“Tình hình của anh ấy thế nào, tôi thấy cậu còn rõ hơn tôi. Cậu có thể dùng lý do gì có trọng lượng hơn không? Đảm bảo với cậu, chẳng qua là tôi không muốn vì chút chuyện nhỏ mà mất đi một vị quản lý có năng lực. Mong cậu đừng hiểu lầm tôi có ý gì với cậu”. Quý Mộng thẳng thắn.
“Tôi không ngốc đến mức cho rằng động vật máu lạnh sẽ có tình cảm. Cô chỉ cần ngồi đó hai mươi phút thôi”. Ngữ điệu của hắn không hẳn là ra lệnh, mà cũng không phải cầu xin. Tất cả vẫn do Quý Mộng lựa chọn. Cô thâm ý quan sát An Tử Yến, sau đó đưa tay kéo rèm cửa sau lưng lại.
Không thể nhìn thấy sự việc bên trong nên các nhân viên thi nhau suy đoán. Thậm chí còn nghĩ đến cả hình ảnh hương diễm. Xem ra lời đồn là thật rồi. Nếu không thì làm sao quản lý Quý lại bảo đảm cho An Tử Yến được. Quách Bình vô cùng tán thành chuyện này. Mà dường như An Tử Yến đi với ai cũng đều hợp lý cả. Nếu bọn họ biết người yêu thật sự của An Tử Yến là một Mạch Đinh bình thường, không biết bọn họ sẽ như thế nào nữa.
Nếu cậu tàng hình thì tốt rồi. Như vậy có thể áp tai vào cửa nghe xem bọn họ đang nói chuyện gì. Thật không biết nói sao với Mạch Đinh. Nếu cậu tàn hình thì có thể trực tiếp vào phòng xem bọn họ đang làm gì cơ mà. Cần gì đứng ngoài mà nghe lén. Ngay đến tưởng tượng cũng không thấy chút tiền đồ nào cả.
Mạch Đinh đương nhiên không cho bên trong sẽ có mấy hình ảnh hương diễm kia. Nhưng Quý Mộng xuống đây để nói cái gì? Chẳng lẽ liên quan đến Phó Thúc? Cũng có thể. Kiểu như Quý Mộng thân là quản lý, lại là phú nhị đại, nhất định sẽ không muốn bạn trai mình vì An Tử Yến mà đi xử lý công việc. Hay muốn chuộc thân cho Phó Thúc?! (Chỗ này phải trịnh trọng nhắc nhở Mạch Đinh: Phó Thúc không phải ở chốn thanh lâu). Vậy không được a. Như vậy thì giữa cậu và Phó Thúc sẽ loạn xưng hô. Dù không gặp nhau thường xuyên nhưng bất giác qua nhiều năm, Mạch Đinh đã xem anh như người nhà rồi. Mà cũng không thể quá ích kỷ. Phó Thúc đã tìm được hạnh phúc. Nhà gái muốn bên nhà trai có tiền đồ là yêu cầu hợp lý. Khó nghĩ quá. Nói đi cũng phải nói lại, Phó Thúc và Quý Mộng đã bắt đầu nói lời yêu thương rồi sao?
Ai da, Mạch Đinh lại càng giống mấy chị em suy nghĩ càng lúc càng xa rồi. Cho đến khi Liễu Vĩ gọi: “Này, Mạch Đinh, ăn cơm”.
“Vâng, vâng. Tôi tới ngay”.
Cậu liếc nhìn phòng làm việc vẫn đóng kín cửa rồi đi ra ngoài. Cả văn phòng trở nên vắng lặng. Bên trong chỉ còn lại bốn, năm người. Quản lý Thôi bất động ngồi trong phòng. Ông nghe có tiếng động ở ngay vách bên cạnh. Chỉ đáng tiếc lại không nghe rõ đó là gì. Cuối cùng Quý Mộng cũng ra ngoài. Quản lý Thôi làm bộ đang bận rộn công việc. Chẳng biết có phải ảo giác hay không, nhưng ông cảm thấy Quý Mộng đang nhìn về phía mình. Cũng không đúng. Không phải là ảo giác. Cô quả thật đang nhìn ông. Chẳng những vậy, cô còn mang theo một nụ cười không rõ nghĩa.
Kể từ lúc quản lý Thôi nắm quyền, nhân viên dưới quyền An Tử Yến đều xem căn tin là căn cứ của họ. Không ngoại lệ, trước là chửi quản lý Thôi từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài rồi mới bàn luận những chuyện khác. Trình kiềm chế của bọn họ quá lợi hại đi.
Phạm Thiếu Quân buông đũa, chống hông: “Cơm cũng không nuốt nổi. Phòng chăm sóc khách hàng sắp thành trại phát xít rồi! Nếu ông ta còn dám chửi tôi, tôi liền từ chức”.
“Đừng kích động. Cầm cự qua thời gian này là được rồi”.
“Cũng không biết còn bao lâu nữa. Đây là xã hội phong kiến ư? Tôi thấy ông ta đơn giản muốn nhân cơ hội này mà thể hiện. Còn có thể thế nào nữa. Chính là cướp chỗ Vương tổng đó”.
“Nhỏ giọng một chút”. Phùng Phỉ Mông ra ám hiệu có thuộc hạ quản lý Thôi đang ngồi sau.
“Muốn tố thì cứ việc tố. Bọn họ thích làm đầy tớ thì cứ mặc bọn họ. So ra bọn họ vào làm lâu hơn tôi. Ở trong bộ phận chăm sóc khách hàng nhiều năm như vậy cũng coi như có thâm niên. Lại còn bị quản lý Thôi mắng chửi không ngóc đầu lên được. Ít ra Yến còn tôn trọng bọn họ”. Phạm Thiếu Quân nóng nảy. Mạch Đinh khuyên: “Được rồi, được rồi. Phải bình tĩnh. Nói không chừng quản lý Thôi muốn thấy bộ dạng bùng nổ của anh đó”. Phạm Thiếu Quân lại cầm đũa lên: “Tôi thấy ông ta tới thời kì mãn kinh rồi cũng nên”.
Các tiền bối ngồi phía sau không phải là người điếc. Cuộc đối thoại kia đương nhiên bọn họ nghe rất rõ. Họ im lặng ăn không nói lời nào.
“Mạch Đinh, cậu ăn xong thì mang chút đồ ăn lên cho Yến đi. Chắc cậu ấy không xuống đâu”.
“Vâng”. Mạch Đinh gật đầu. Đẩy nhanh tốc độ nhai cơm. Sau đó cầm túi thức ăn Phùng Phỉ Mông đưa: “Vậy tôi lên trước, mọi người từ từ ăn nhé”. Cửa thang máy mở ra, Mạch Đinh đang muốn chạy vọt vào thì phát hiện bên trong văn phòng còn vài người. Cậu đành phải chậm rãi bước từ từ, làm bộ như không có chuyện gì. Sau khi đặt đồ ăn xuống bàn làm việc của An Tử Yến, cậu nhỏ giọng: “Anh nhắm đồng ý quản lý Quý chuộc thân cho Phó Thúc hả?”. Câu hỏi này chính không thể giải thích được.
“Gì?”
“Quản lý Quý đến tìm anh không phải vì chuyện của Phó Thúc hả?”
An Tử Yến liếc nhìn Mạch Đinh: “Phiền em bớt suy nghĩ vớ vẫn đi”. Không có thời gian để ý đến lời châm chọc của An Tử Yến, Mạch Đinh hỏi tiếp: “Vậy quản lý Quý tới tìm anh có chuyện gì?”
“Là anh tìm cô ta”.
“Anh tìm? Làm gì?”
“Bảo cô ta tới xem anh chơi game hai mươi phút”.
“Anh nghĩ anh là ai!! Gọi quản lý Quý xuống xem anh chơi game. Sao anh không gọi luôn Vương tổng tới dọn phòng làm việc cho anh luôn đi!! Anh không bị sa thải chắc không cam tâm nhỉ?”.
“Anh có bị sa thải thì vị trí này cũng không tới lượt em”.
“Em không thèm tranh với anh! Anh ngon thì phản ánh đi”.
“Anh không việc gì phải làm vậy”. Thái độ của hắn thật kiến người khác bực mình. Là ai cưng chiều hắn thành ra như vậy? Dù sao thì tuyệt đối không phải là cậu. “Không muốn nói chuyện với anh nữa. Đám người Phùng Phỉ Mông sắp lên rồi. Em phải ra ngoài đây”. Mạch Đinh đã rất nhiều lần nói không muốn nói chuyện với An Tử Yến. Nhưng chẳng lần nào cậu làm được.
Thái độ nhàn nhã của An Tử Yến khiến cho quản lý Thôi thêm căng thẳng. Ông vô tình nhìn thấy An Tử Yến đang nói chuyện với Chu Mạnh. Vừa nhìn thấy ông đi ngang qua, hai người họ liền im lặng. Quý Mộng, Chu Mạnh, Tào Thành Nghị, thậm chí đến Vương tổng cũng đứng về phía An Tử Yến. Ông không rõ trong công ty còn bao nhiêu người nữa. Cứ chờ như vậy không được. Nhất định phải mau chóng kéo Vương tổng xuống. Chỉ cần ngồi lên vị trí của Vương tổng thì không cần lo lắng gì nữa. Sự lo lắng làm ảnh hưởng đến tâm trạng và giấc ngủ của quản lý Thôi. Ông lại đem sự bực bội của bản thân trút hết lên nhân viên. Cảm thấy ai cũng như bao gạo mà đấm vào.
– Hết chương 117 –
_________________
Bình luận truyện