Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)

Chương 119: Lần nào em cũng vờ tin thôi



Kéo đến bảy giờ tối quản lý Thôi mới có lòng tốt cho tất cả mọi người nghỉ làm. Mạch Đinh nhìn sắc mặt bọn họ, nhắm không ai cảm kích lòng tốt đó. Lúc cửa thang máy mở ra ở lầu một, không ít người bước ra ngoài. Rõ ràng cậu cũng cần phải đi ra, nhưng cậu cứ ngơ ngác đứng tại chỗ. Dù không thể nào nhưng cậu vẫn ôm chút hy vọng, biết đâu An Tử Yến sẽ đợi cậu. Đi xem một chút chắc không tổn thất gì đâu.

“Cậu không ra à?”

“Đi từ tầng hầm tới trạm đợi xe buýt sẽ gần hơn một chút”. Mạch Đinh viện cớ lung tung. Quách Bình nhìn bộ dạng của cậu, lên tiếng: “Cậu ở đâu? Cần thì tôi đưa cậu về”. Để Quách Bình biết chỗ cậu ở thì còn nói làm gì. Mạch Đinh xua tay: “Không, không cần đâu. Hôm nay tâm tình không vui. Tôi muốn dầm mưa về”. Quách Bình nhìn Mạch Đinh như thể người điên: “Tuỳ cậu. Vậy tôi đi trước”. Quách Bình lấy chìa khoá đi đến cạnh xe mình. Nhìn Mạch Đinh một chút rồi mới ngồi vào trong. Những người khác cũng lần lượt lái xe đi. Đến lúc chỉ còn lại mỗi Mạch Đinh, cậu nhìn xung quanh nhà xe văng tanh. Khó trách chốn này hay quay phim kinh dị. Đúng là kinh thật. Tận trong góc khuất nơi bóng đèn bị cháy, nếu An Tử Yến đợi cậu, hẳn hắn sẽ đậu xe chỗ đó. Nhưng hắn không thể nào đợi cậu đâu. Mà nếu chưa đi thì cậu nên đến xem. Mạch Đinh như người bị tâm thần phân liệt. Nội tâm phát ra mớ âm thanh mâu thuẫn. Cậu nuốt nước bọt, bước chân vào bóng tối.

Là ảo giác sao? Có tiếng động. Mạch Đinh vội vàng lấy điện thoại chiếu đèn thẳng ra phía trước. Đột nhiên phía sau có bàn tay vươn đến bịt miệng cậu lại. Mạch Đinh phát ra âm thanh ư ử. Tim đập mạch. Cậu bị doạ mất hết cả hồn vía. Có tiếng người kề sát bên tai: “Nếu kêu anh liền cường bạo em”. Giọng nói này quá dễ nhận ra đi. Mạch Đinh tránh khỏi bàn tay đang tóm chặt lấy cậu. Vừa định mở miệng chửi thì An Tử Yến đã nhanh chóng cướp lời: “Em muốn cho người khác nghe thấy à?”. Mạch Đinh nuốt cục tức xuống bụng. Để về nhà rồi xả. Về nhà, nhất định cậu sẽ dùng đũa đâm chết hắn. Tuyệt đối không nói suông.

“Mở cốp xe ra, nhanh về thôi”.

“Ai nói anh muốn đưa em về? Tự em đa tình hả?”

“Vậy anh ở đây làm gì? Không lẽ không phải đợi em?”

“Anh tính doạ em một chút rồi đi ngay”. An Tử Yến ngồi vào xe khoá chốt lại. Câu trả lời của hắn chính là khiến Mạch Đinh phỉ nhổ. Cậu dùng sức đập cửa xe: “Đừng có đùa nha, mau mở cốp ra”.

An Tử Yến hạ cửa kính cửa sổ xuống một chút: “Không rãnh mà đùa với em. Hẹn gặp lại”. Nghe tiếng động cơ, Mạch Đinh sôi máu, chạy ra phía trước mũi xe: “Anh đi đi. Nếu muốn em chết thì anh đi đi. Lái qua xác em nè”. Xe nhích lên đẩy Mạch Đinh lùi về sau một bước. Mạch Đinh sợ quá rời khỏi vị trí: “Anh muốn em chết thật hả?”

“Nếu vậy mà chết, thì chỉ có thể trách mạng em quá nhỏ”.

“Sao anh cứ nói mấy thứ vớ vẫn đó?”

“Anh nói sao là quyền của anh”.

“Trời sinh anh là phường vô lại à?”

“Vậy thì sao! Hẹn gặp lại!”.

“Đơi… Ấy… Chở em đi một đoạn đi. Vợ chồng với nhau phải thương lượng chứ. Ít nhất cũng đưa em đến chỗ chờ xe buýt đi. Em trả tiền cho anh. Mười tệ được không? Không thì hai mươi tệ”. An Tử Yến ra vẻ do dự, Mạch Đinh đau lòng: “Ba mươi. Không thể nhiều hơn được đâu. Mở cốp ra”. Gì chứ. Ba mươi tệ còn mua được cái xe huống gì đổi một chỗ trong cốp. Rốt cuộc cái chốn ấy có gì hấp dẫn a.

An Tử Yến mở khoá, Mạch Đinh bắt bẻ: “Em không muốn ngồi trong xe. Ở công ty quá nguy hiểm. Dễ bị người khác hoặc bảo vệ nhìn thấy. Mở cốp ra cái coi”.

“Không vào thì anh đi”.

“Ấy ấy”. Mạch Đinh bất an ngồi vào ghế sau. Trực tiếp nằm xuống. Không quên nhắc nhở: “Nhớ thắt dây an toàn. Gặp người quen phải nhắc em đó. Em có nên trốn xuống dưới luôn không?”

“Em có nên im miệng luôn không?”

Lúc lái xe ra khỏi hầm, Mạch Đinh vô cùng khẩn trương, hận không thể thu nhỏ cơ thể hết mức. Để không một ai có thể nhìn thấy cậu. Nếu bị phát hiện thì phải làm sao. Cơ thể cậu hoàn toàn căng thẳng. Lo lắng sợ hãi. Nhỏ giọng oán thán: “Vụng trộm thật quá mệt mỏi. Thà đội mưa đến chỗ xe buýt. Anh cũng thật là. Đợi em làm gì? Nếu anh không đợi, em cũng không rơi vào tình cảnh thế này”.

“Anh chính là muốn thấy em rơi vào tình cảnh này nên mới đợi đấy”.

“Anh là người yêu chu đáo nhất mà em từng thấy đấy!”.

“Anh cũng cảm thấy vậy”.

“Anh!”

“Đúng rồi, anh phải gặp Quách Bình có chút chuyện”.

“Vậy anh để em xuống”.

“Muộn rồi”.

“Sao lại muộn được”.

An Tử Yến đưa đầu ngón tay nhấn nút điều khiển, bên trong xe vang lên tiếng nhạc: “Lừa em thấy chán quá”. Mạch Đinh mất mấy giây mới phản ứng lại. Cậu chống người ngồi lên: “Em chính là muốn anh thấy chán nên mới làm bộ tin anh đó”.

“Thôi đừng dối mình lừa người”.

“Đừng có nói chuyện với em. Nói chuyện với anh, em cảm thấy chán lắm”. Mạch Đinh buồn buồn lại nằm xuống, áp mặt vào ghế. Lắng nghe tiếng mưa tí tách không ngừng va vào cửa kính.

Cùng lúc đó, quản lý Thôi đang ngồi trong một nhà hàng. Ông uống rượu một mình. Đám nhân viên đều là thứ bỏ đi. Làm sao có thể để bọn họ ngây ngô trong bộ phận chăm sóc khách hàng mãi được. Nếu ông trở thành người phụ trách, nhất định sẽ không để chuyện đó xảy ra. Chỉ cần phạm sai lầm trong công việc, lập tức nên bị sa thải. Không cần nhắc nhở, rút kinh nghiệm gì cả. Bọn họ sẽ nghiêm túc mà làm việc. Ông sẽ không mềm mỏng như Vương tổng. Ông ta dựa vào cái gì mà ngồi vào vị trí đó? Vị trí đó phải thuộc về ông mới đúng. Vì một thằng quản lý mà muốn đuổi ông đi? Thời gian ông ở trong công ty còn nhiều hơn cái đám nhỏ ranh đó cộng lại đấy.

Ông uống cạn ly rượu. Dùng sức đặt mạnh chén xuống bàn. Quản lý Thôi không phải không điều tra về An Tử Yến. Xem thử hắn có cái đuôi gì đáng để lợi dụng. Nhưng thật kì lạ, ông lại không điều tra được gì. Chút xíu tin quan trọng cũng không có. An Tử Yến tựa như có một chiếc lồng bảo vệ. An Tử Yến sẽ không làm việc đó. Ông hiểu rõ hắn. Thái độ của hắn rất tuỳ tiện, tuỳ cơ ứng biến. Nếu phát hiện điều gì hắn sẽ lập tức nổi sung lên. Không lẽ An Tử Yến có người giúp đỡ? Quản lý Thôi siết chặt nắm đấm. Người này tâm tư kín đáo. Không thể khinh thường. Nếu không làm sao có thể không điều tra được gì.

Ngoài những tin tức ít ỏi kia, quản lý Thôi không thể không thừa nhận, ông không hề biết gì về An Tử Yến. Nghĩ đến đây, ông càng siết chặt tay. Bất quá, ông biết ông nội An Tử Yến đã qua đời. Hẳn đó là nhược điểm của An Tử Yến. Vẫn có thể lợi dụng được. Cái này phải chịu thua Phó Thúc rồi. Thay An Tử Yến che dấu hoàn hảo một nhược điểm khác. Quản lý Thôi sẽ không bao giờ ngờ được, còn một nhược điểm của hắn đang ở trong công ty. Hơn nữa còn rất gần ông. Tiếng lè nhè say sỉn của hai người đàn ông bên cạnh cắt ngang suy nghĩ của quản lý Thôi. Ông vô cùng chán ghét.

– Hết chương 119 –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện