Cậu Là Nam Tớ Vẫn Yêu (Phần 2)
Chương 144: Ông trời, đây là trò đùa quái ác của ông sao ?
An Tử Yến mở mắt, chậm chạp ngồi dậy. Trên mặt hắn sạch trơn. Hắn hại không khí khóc, hại Mạch Đinh khóc, nhưng hắn chẳng buồn thể hiện thêm chút cảm xúc nào. An Tử Yến từ phòng ngủ đến đến trước cây piano. Hắn đưa ngón tay ấn xuống phím đàn. Piano phát ra một tiếng ngân dài. Hắn nhìn nó, cũng không có ý chơi. Thậm chí hắn cũng không biết hắn muốn làm cái gì.
Mạch Đinh tuyệt đối sẽ không biết. Làm sao mà cậu biết được chính tay cậu đã xé tan vết thương lòng chưa liền sẹo của An Tử Yến. Cậu mang theo sự đau đớn thuộc về hắn mà không dám về nhà bố mẹ. Sợ hai người họ lo lắng. Cuối cùng, cậu đành gọi cho Lý Minh. Lý Minh chạy vội ra ngoài. Mạch Đinh chưa tới chỗ ở mới của Lý Minh bao giờ. Đợi đến lúc biết địa chỉ, cậu mới phát hiện, thì ra là ở cùng chỗ với An Tố.
Mạch Đinh vừa đến nơi, Lý Minh đã đứng dưới nhà đợi sẵn. Cậu hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ vào hai má mới ra khỏi taxi. Cậu không muốn Lý Minh nhìn thấy bộ dạng bị vứt bỏ của mình.
“Tôi đã mua bàn chãi với khăn cho ông rồi đấy”. Lý Minh lắc lư bao nilong trên tay. Mạch Đinh cười miễn cưỡng: “Rồi rồi. Nhưng sao ông lại chuyển đến đây? Y như biến thái theo đuôi ấy”.
“Cô ấy ở tầng 10, tôi ở tầng 4. Bình thường tôi ít ra khỏi nhà. Cô ấy có biết gì đâu. Mà tôi làm gì có đi theo dõi. Tôi chỉ muốn nếu như cô ấy gặp khó khăn thì tôi có thể đến giúp nhanh hơn. Không thể coi là biến thái theo đuôi được”. Lý Minh bảo vệ danh dự bản thân.
“Đã lâu vậy rồi, cậu cũng nên thổ lộ với chị ấy đi”.
“Sẽ bị từ chối a. Tôi đâu có năng lực chịu đựng. Trái tim trạch nam mong manh lắm”. Hai người nói chuyện thêm một lúc rồi mới vào nhà. Quy mô nhà Lý Minh lớn hơn hẳn. Cách trang trí không khác gì cửa hàng bán đồ điện tử. Trên bàn đặt ba cái máy vi tính. Một máy dùng để xem phim, một dùng để thực hiện giao dịch online, cái còn lại dùng để chơi game.
“Ông trúng số hả?”
“Đủ sống qua ngày thôi. Sao so được với ông. Căn bản không biết lo lắng là gì. Dù sao ông đã có An Tử Yến rồi”. Nghe được điều này, sắc mặt Mạch Đinh thay đổi. Cậu miễn cưỡng cười lớn: “Vậy hả? Đâu? Sao tôi không thấy?”. Lý Minh đặt bao nilong lên bàn, nhìn Mạch Đinh: “Quả nhiên là hai người cãi nhau”.
“Vì tôi quá phiền. Nghĩ một chút thì đúng thật. Tôi đúng là quá phiền. Lúc nào cũng làm lắm trò. Lại còn nói nhiều. Anh ấy hắn đã nhịn tôi lâu lắm rồi”.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Mạch Đinh dẹp đống đồ trên ghế salon rồi ngồi xuống. Cậu kể lại mọi chuyện cho Lý Minh nghe. Anh chóng mặt: “Nếu là thụ tinh nhân tạo thì cũng không sao. Có con rồi cũng bớt được nhiều chuyện”. Mạch Đinh cười nhạt: “Có lẽ do tôi nôn nóng hoặc quá tự tin. Dùng sự ra đi để uy hiếp anh ta. Tôi cứ nghĩ sẽ có chút tác dụng. Nhưng mỗi việc làm của tôi trong mắt anh ta đều chỉ là những hành động buồn cười, vô lý. Người đưa ra quyết định mãi mãi cũng chỉ có anh ta mà thôi”.
“Nếu bản thân không muốn, cưỡng ép cũng không được”.
“Chuyện anh ta không muốn có quá nhiều. Có lẽ tâm trạng không tốt, sợ phiền phức. Anh ta có thể dễ dàng từ chối. Tôi… anh ta cho rằng tôi dễ dàng đưa ra sự lựa chọn đó sao? Đối mặt với dì là tôi. Đối mặt với bố mẹ là tôi. Đối mặt với anh ta cũng là tôi. Tại sao tất cả đều là tôi? Tại sao dù có làm chuyện gì, tôi đều phải bị người khác chỉ trích? Chẳng lẽ tôi đáng phải chịu sao? Chẳng lẽ…”. Mạch Đinh dùng hai hay che mặt: “Chẳng lẽ không thể ôm tôi? Tại sao lại nói ra lời nói đó?”
“Ông bình tĩnh một chút. Vẫn là nên nói chuyện lại mới nhau”.
“Nếu là chuyện An Tử Yến không muốn nói, chẳng có cách nào ép được hắn đâu”.
“Nhưng…”. Mạch Đinh nằm dài ra ghế, nghiêng người, co rúm thân thể: “Lần này… chí ít là lần này… không muốn nhận lỗi nữa”. Lý Minh thở dài, không nói thêm gì nữa. Anh ngồi trước máy tính, để Mạch Đinh yên tĩnh một mình.
Đêm… quá dài. Mất ngủ hay mơ mộng cũng chẳng khiến người ta cảm thấy vui vẻ gì. Tối qua, biết rằng đưa tay ra sẽ chẳng chạm được vào hắn. Nhưng cậu vẫn kiềm không được mà làm cái động tác quen thuộc ấy. Nghĩ rằng biết đâu hắn vẫn ở bên cậu. Có tiếng nhạc từ máy tính truyền đến. Thật ra những người đang có tâm sự không nên nghe nhạc. Người ta sẽ cảm thấy lời ca trong đó như đang nói đến chính họ. Nói cho cùng, cũng chỉ là tâm ma mà thôi.
Rõ ràng yêu nhau, hà cớ gì lại gây tổn thương cho nhau?
Đây là dạng câu hỏi ngốc nghếch đến mức nào chứ.
Vết thương đau nhất trên thế giới này, chỉ có đối phương mới có thể gây nên.
Mạch Đinh ôm hai cánh tay, cúi đầu nhìn cơ thể mình.
Nếu như… nếu như cậu là phụ nữ, có phải sẽ tốt hơn chút không?
Tại sao cậu lại bắt đầu chán ghét giới tính của bản thân? Thật đáng buồn. Cậu có thể dễ dàng bỏ mặt bản thân như vậy.
Câu chuyện tình yêu phải viết nhiều đến mức nào mới có thể chịu đựng sự công kích trong cuộc sống thêm lần nữa?
Mới sáng sớm, Mạch Đinh đã thức dậy. Cậu ôm tâm trạng không mấy tươi tỉnh mà đến công ty. Cậu sợ nhìn thấy sự lạnh lùng và giễu cợt trong đôi mắt của An Tử Yến. Mạch Đinh đứng trước cửa phòng chăm sóc khách hàng. Cậu hít một hơi thật sâu rồi mới bước vào trong. An Tử Yến vẫn chưa đến. Cậu ngồi vào bàn làm việc. Muốn làm như không có chuyện gì xảy xảy ra phải chăng quá khó khăn?
“Mạch Đinh, cậu sao đấy? Sắc mặt tệ quá”. Quách Bình hỏi. Mạch Đinh sờ lên mặt mình: “Chắc do tối qua ngủ không ngon”.
“Nhóc con nhà cậu lại hưởng hoa lạ à? Thật khiến cho người ta hâm mộ cuộc sống của cậu nha”. Đồng nghiệp chế giễu, những người khác cười phá lên. Mạch Đinh nhìn toàn bộ. Nếu họ biết cậu ở cùng An Tử Yến, chẳng biết có còn hâm mộ nữa không. Mạch Đinh đã sớm qua cái tuổi ngây thơ. Muốn tất cả mọi người chấp nhận dường như là một hy vọng quá xa vời. Hiện thực đâu có đẹp như vậy.
“Yến, cậu đến rồi”. Nghe được giọng nói của Phạm Thiểu Quân, Mạch Đinh cuống quít cúi đầu. Cậu có thể liếc thấy ngón tay xinh đẹp của hắn. Khi phát hiện An Tử Yến đi về phía cậu, cậu đứng dậy, chạy đến chỗ Phùng Phỉ Mông. Cậu không hiểu lắm về việc diễn kịch. Cậu chỉ lo lắng, nhìn thấy an Tử Yến rồi, tâm trạng của cậu sẽ suy sụp mất.
Là cậu suy nghĩ quá nhiều thôi. Chẳng qua An Tử Yến chỉ đi vòng ra sau bàn làm việc của các đồng nghiệp khác để lấy hồ sơ. Sau đó đi thẳng vào văn phòng đóng cửa lại. Hắn ném mạnh tập hồ sơ lên bàn. Hắn thấy sự tránh né rõ ràng của Mạch Đinh. Tối qua sau khi rời khỏi nhà, cái tên ngốc đó không về nhà bố mẹ. Nếu không phải Lý Minh nhắn tin, có lẽ hắn đã đi tìm rồi.
An Tử Yến tựa đầu ra ghế. Bất kể ánh sáng, nhiệt độ bên ngoài hay tâm tình trong lòng có đau đớn, hắn cũng chẳng cảm nhận được gì. Đêm qua và cả sau này đều đã hoá thành tro bụi. Ánh mắt xuyên qua cửa sổ phản chiếu lên mặt hắn. Có lúc, hắn sẽ như ma quỷ mất đi lý trí. Chuyện như vậy không chỉ xảy ra một lần. Hắn đã từng mất khống chế với quản lý Thôi. So với lúc đó, An Tử Yến bây giờ còn nghiêm trọng hơn. Hắn nhìn vào các ngón tay. Nói không chừng vì không muốn Mạch Đinh rời đi mà hắn sẽ làm ra nhiều chuyện. Dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn. Hắn nhất định sẽ khiến Mạch Đinh đau. Có lẽ bây giờ, Mạch Đinh lẫn trốn hắn mới là an toàn nhất.
An Tử Yến di chuyển ghế, quay hướng ra cửa sổ. Hắn nhìn bầu trời, nhẹ nhàng cất tiếng: “Ông trời, ngay đến tôi cũng không có cách nào khống chế được bản thân. Đây là trò đùa quái ác của ông đối với tôi à?”
– Hết chương 144 –
_________________
Mạch Đinh tuyệt đối sẽ không biết. Làm sao mà cậu biết được chính tay cậu đã xé tan vết thương lòng chưa liền sẹo của An Tử Yến. Cậu mang theo sự đau đớn thuộc về hắn mà không dám về nhà bố mẹ. Sợ hai người họ lo lắng. Cuối cùng, cậu đành gọi cho Lý Minh. Lý Minh chạy vội ra ngoài. Mạch Đinh chưa tới chỗ ở mới của Lý Minh bao giờ. Đợi đến lúc biết địa chỉ, cậu mới phát hiện, thì ra là ở cùng chỗ với An Tố.
Mạch Đinh vừa đến nơi, Lý Minh đã đứng dưới nhà đợi sẵn. Cậu hít một hơi thật sâu, vỗ vỗ vào hai má mới ra khỏi taxi. Cậu không muốn Lý Minh nhìn thấy bộ dạng bị vứt bỏ của mình.
“Tôi đã mua bàn chãi với khăn cho ông rồi đấy”. Lý Minh lắc lư bao nilong trên tay. Mạch Đinh cười miễn cưỡng: “Rồi rồi. Nhưng sao ông lại chuyển đến đây? Y như biến thái theo đuôi ấy”.
“Cô ấy ở tầng 10, tôi ở tầng 4. Bình thường tôi ít ra khỏi nhà. Cô ấy có biết gì đâu. Mà tôi làm gì có đi theo dõi. Tôi chỉ muốn nếu như cô ấy gặp khó khăn thì tôi có thể đến giúp nhanh hơn. Không thể coi là biến thái theo đuôi được”. Lý Minh bảo vệ danh dự bản thân.
“Đã lâu vậy rồi, cậu cũng nên thổ lộ với chị ấy đi”.
“Sẽ bị từ chối a. Tôi đâu có năng lực chịu đựng. Trái tim trạch nam mong manh lắm”. Hai người nói chuyện thêm một lúc rồi mới vào nhà. Quy mô nhà Lý Minh lớn hơn hẳn. Cách trang trí không khác gì cửa hàng bán đồ điện tử. Trên bàn đặt ba cái máy vi tính. Một máy dùng để xem phim, một dùng để thực hiện giao dịch online, cái còn lại dùng để chơi game.
“Ông trúng số hả?”
“Đủ sống qua ngày thôi. Sao so được với ông. Căn bản không biết lo lắng là gì. Dù sao ông đã có An Tử Yến rồi”. Nghe được điều này, sắc mặt Mạch Đinh thay đổi. Cậu miễn cưỡng cười lớn: “Vậy hả? Đâu? Sao tôi không thấy?”. Lý Minh đặt bao nilong lên bàn, nhìn Mạch Đinh: “Quả nhiên là hai người cãi nhau”.
“Vì tôi quá phiền. Nghĩ một chút thì đúng thật. Tôi đúng là quá phiền. Lúc nào cũng làm lắm trò. Lại còn nói nhiều. Anh ấy hắn đã nhịn tôi lâu lắm rồi”.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Mạch Đinh dẹp đống đồ trên ghế salon rồi ngồi xuống. Cậu kể lại mọi chuyện cho Lý Minh nghe. Anh chóng mặt: “Nếu là thụ tinh nhân tạo thì cũng không sao. Có con rồi cũng bớt được nhiều chuyện”. Mạch Đinh cười nhạt: “Có lẽ do tôi nôn nóng hoặc quá tự tin. Dùng sự ra đi để uy hiếp anh ta. Tôi cứ nghĩ sẽ có chút tác dụng. Nhưng mỗi việc làm của tôi trong mắt anh ta đều chỉ là những hành động buồn cười, vô lý. Người đưa ra quyết định mãi mãi cũng chỉ có anh ta mà thôi”.
“Nếu bản thân không muốn, cưỡng ép cũng không được”.
“Chuyện anh ta không muốn có quá nhiều. Có lẽ tâm trạng không tốt, sợ phiền phức. Anh ta có thể dễ dàng từ chối. Tôi… anh ta cho rằng tôi dễ dàng đưa ra sự lựa chọn đó sao? Đối mặt với dì là tôi. Đối mặt với bố mẹ là tôi. Đối mặt với anh ta cũng là tôi. Tại sao tất cả đều là tôi? Tại sao dù có làm chuyện gì, tôi đều phải bị người khác chỉ trích? Chẳng lẽ tôi đáng phải chịu sao? Chẳng lẽ…”. Mạch Đinh dùng hai hay che mặt: “Chẳng lẽ không thể ôm tôi? Tại sao lại nói ra lời nói đó?”
“Ông bình tĩnh một chút. Vẫn là nên nói chuyện lại mới nhau”.
“Nếu là chuyện An Tử Yến không muốn nói, chẳng có cách nào ép được hắn đâu”.
“Nhưng…”. Mạch Đinh nằm dài ra ghế, nghiêng người, co rúm thân thể: “Lần này… chí ít là lần này… không muốn nhận lỗi nữa”. Lý Minh thở dài, không nói thêm gì nữa. Anh ngồi trước máy tính, để Mạch Đinh yên tĩnh một mình.
Đêm… quá dài. Mất ngủ hay mơ mộng cũng chẳng khiến người ta cảm thấy vui vẻ gì. Tối qua, biết rằng đưa tay ra sẽ chẳng chạm được vào hắn. Nhưng cậu vẫn kiềm không được mà làm cái động tác quen thuộc ấy. Nghĩ rằng biết đâu hắn vẫn ở bên cậu. Có tiếng nhạc từ máy tính truyền đến. Thật ra những người đang có tâm sự không nên nghe nhạc. Người ta sẽ cảm thấy lời ca trong đó như đang nói đến chính họ. Nói cho cùng, cũng chỉ là tâm ma mà thôi.
Rõ ràng yêu nhau, hà cớ gì lại gây tổn thương cho nhau?
Đây là dạng câu hỏi ngốc nghếch đến mức nào chứ.
Vết thương đau nhất trên thế giới này, chỉ có đối phương mới có thể gây nên.
Mạch Đinh ôm hai cánh tay, cúi đầu nhìn cơ thể mình.
Nếu như… nếu như cậu là phụ nữ, có phải sẽ tốt hơn chút không?
Tại sao cậu lại bắt đầu chán ghét giới tính của bản thân? Thật đáng buồn. Cậu có thể dễ dàng bỏ mặt bản thân như vậy.
Câu chuyện tình yêu phải viết nhiều đến mức nào mới có thể chịu đựng sự công kích trong cuộc sống thêm lần nữa?
Mới sáng sớm, Mạch Đinh đã thức dậy. Cậu ôm tâm trạng không mấy tươi tỉnh mà đến công ty. Cậu sợ nhìn thấy sự lạnh lùng và giễu cợt trong đôi mắt của An Tử Yến. Mạch Đinh đứng trước cửa phòng chăm sóc khách hàng. Cậu hít một hơi thật sâu rồi mới bước vào trong. An Tử Yến vẫn chưa đến. Cậu ngồi vào bàn làm việc. Muốn làm như không có chuyện gì xảy xảy ra phải chăng quá khó khăn?
“Mạch Đinh, cậu sao đấy? Sắc mặt tệ quá”. Quách Bình hỏi. Mạch Đinh sờ lên mặt mình: “Chắc do tối qua ngủ không ngon”.
“Nhóc con nhà cậu lại hưởng hoa lạ à? Thật khiến cho người ta hâm mộ cuộc sống của cậu nha”. Đồng nghiệp chế giễu, những người khác cười phá lên. Mạch Đinh nhìn toàn bộ. Nếu họ biết cậu ở cùng An Tử Yến, chẳng biết có còn hâm mộ nữa không. Mạch Đinh đã sớm qua cái tuổi ngây thơ. Muốn tất cả mọi người chấp nhận dường như là một hy vọng quá xa vời. Hiện thực đâu có đẹp như vậy.
“Yến, cậu đến rồi”. Nghe được giọng nói của Phạm Thiểu Quân, Mạch Đinh cuống quít cúi đầu. Cậu có thể liếc thấy ngón tay xinh đẹp của hắn. Khi phát hiện An Tử Yến đi về phía cậu, cậu đứng dậy, chạy đến chỗ Phùng Phỉ Mông. Cậu không hiểu lắm về việc diễn kịch. Cậu chỉ lo lắng, nhìn thấy an Tử Yến rồi, tâm trạng của cậu sẽ suy sụp mất.
Là cậu suy nghĩ quá nhiều thôi. Chẳng qua An Tử Yến chỉ đi vòng ra sau bàn làm việc của các đồng nghiệp khác để lấy hồ sơ. Sau đó đi thẳng vào văn phòng đóng cửa lại. Hắn ném mạnh tập hồ sơ lên bàn. Hắn thấy sự tránh né rõ ràng của Mạch Đinh. Tối qua sau khi rời khỏi nhà, cái tên ngốc đó không về nhà bố mẹ. Nếu không phải Lý Minh nhắn tin, có lẽ hắn đã đi tìm rồi.
An Tử Yến tựa đầu ra ghế. Bất kể ánh sáng, nhiệt độ bên ngoài hay tâm tình trong lòng có đau đớn, hắn cũng chẳng cảm nhận được gì. Đêm qua và cả sau này đều đã hoá thành tro bụi. Ánh mắt xuyên qua cửa sổ phản chiếu lên mặt hắn. Có lúc, hắn sẽ như ma quỷ mất đi lý trí. Chuyện như vậy không chỉ xảy ra một lần. Hắn đã từng mất khống chế với quản lý Thôi. So với lúc đó, An Tử Yến bây giờ còn nghiêm trọng hơn. Hắn nhìn vào các ngón tay. Nói không chừng vì không muốn Mạch Đinh rời đi mà hắn sẽ làm ra nhiều chuyện. Dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn. Hắn nhất định sẽ khiến Mạch Đinh đau. Có lẽ bây giờ, Mạch Đinh lẫn trốn hắn mới là an toàn nhất.
An Tử Yến di chuyển ghế, quay hướng ra cửa sổ. Hắn nhìn bầu trời, nhẹ nhàng cất tiếng: “Ông trời, ngay đến tôi cũng không có cách nào khống chế được bản thân. Đây là trò đùa quái ác của ông đối với tôi à?”
– Hết chương 144 –
_________________
Bình luận truyện