Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan Hỉ

Chương 10



Tết âm lịch năm đó thật sự nặng nề, Thư lão sư bị như thế không nói, Thư Triển Nhan lại rầu rĩ không vui, ba thì một lòng chiếu cố Thư lão sư. Chỉ còn có mình tôi chịu trách nhiệm mua đồ tết, chuẩn bị mọi thứ trong nhà. Một ngày hội nhà nhà vui mừng thì đối với nhà của chúng tôi lại lạnh tanh, tâm sự mỗi người đều nặng nề. Tâm tình của tôi lạnh băng như khí trời mùa đông, suốt ngày u ám, không thấy ánh mặt trời.

Đêm 30, tôi đặt bàn tiệc tất niên ở nhà hàng, nhưng một bàn đồ ăn hấp dẫn vẫn không thể khiến không khí trong nhà tốt hơn một chút.

Thư lão sư sớm đã buồn ngủ, ba tôi cũng tùy ý ăn một chút, liền đưa Thư lão sư về phòng nghỉ ngơi, tôi và Thư Triển Nhan ở trong phòng khách trống trải, đối mặt với chiếc bàn đầy thức ăn mà hầu như chưa được đụng đũa kia, không biết nói gì, bối cảnh có hồn nhất là tiết mục tấu hài trong TV. Bỗng dưng tôi lại nhớ đến bữa ăn đơn sơ dịp tết âm lịch năm ngoái trong trường, việc mọi người cãi nhau ầm ĩ năm trước là ấm áp thế nào, và hai người chúng tôi cùng nhau đón giao thừa là bình thản ấm áp ra sao.

Thức ăn nóng hổi sớm đã nguội lạnh, Thư Triển Nhan không hiểu từ đâu lấy ra một chai rượu đế, tự rót uống một mình. Tôi nhìn nàng một ly lại rót một ly, uống nhiều đến kinh người, bèn chạy nhanh lại cản. Nàng ngược lại rót cho tôi một ly, "Nhất say giải ngàn lo!"

Thư Triển Nhan nhướng mày, câu nói đầu tiên đã ép tôi á khẩu không trả lời được. Tôi miễn cưỡng uống ngay hai ly, lại chạy vào phòng rửa mặt.

Nàng lại một màn không say không nghỉ, trong nhà bây giờ chỉ còn có hai người tỉnh để chăm sóc. Thư Triển Nhan không thèm dùng bữa, cầm bình rượu, uống như tửu quỷ, tôi nhìn vừa buồn cười vừa tức giận, chỉ có thể gắp chút thịt nguội rau trộn, bức nàng ăn hết.

Trong TV đang chiếu một tiểu phẩm, người một nhà quây quần với nhau vào đêm 30, tiết mục đó khiến tôi nổi da gà. Thư Triển Nhan cầm chai rượu, sững sờ xem trong chốc lát, đột nhiên bật khóc.

Tôi hoảng sợ, quay đầu lại nhìn nàng đang khóc ở sô pha, khóc thật thương tâm, "Làm sao bây giờ? Tỷ tỷ không nhớ tôi, tỷ tỷ không cần tôi nữa."

Tôi giựt lấy chai rượu, quơ quơ, chỉ còn một chút, xem ra cô gái nhỏ này tửu lượng cao thật. Nhưng thấy nàng khóc lóc thương tâm, tôi chỉ có thể đau lòng mà ôm lấy nàng, "Không sao đâu, không sao đâu, tỷ tỷ của cậu sẽ khá hơn thôi!"

Có lẽ vì điều hòa trong phòng khách thật sự rất lạnh, nên Thư Triển Nhan ôm lại tôi không chịu buông tay, "Nói dối, bác sĩ nói không thể!"

Tôi không nói gì, rốt cuộc có say không đó? Vẫn còn nhớ a? Nhưng cũng chỉ có thể nói, "Không sao, vậy còn có tôi đây! Tôi cần cậu a!"

Lời vừa ra khỏi miệng, chính tôi cũng phải giật nảy mình, sao lại nói ra câu này chứ? Thư Triển Nhan là ai a? Nàng cần đến tôi à?

Nhưng không ngờ lại rất có hiệu quả, Thư Triển Nhan chậm rãi an tĩnh lại, tiếng nức nở dần chuyển thành nghẹn ngào, lại chuyển thành tiếng hít thở nặng nề, tản ra tửu khí dày đặc. Thư Triển Nhan dựa vào vai tôi mà ngủ.

Tôi lấy chăn dắp cho nàng, tìm tư thế thoải mái tựa vào trên ghế sa lon. Năm nay chỉ có mình tôi đón giao thừa, cho cả nhà, ba ba, Thư lão sư, Thư Triển Nhan, còn có cả mẹ trên thiên đàng, cùng nhau cầu nguyện năm sau sẽ hạnh phúc và bình an.

Tết cuối cùng cũng qua, chúng tôi lại phải trở về trường, ba vẻ mặt nghiêm túc mà tìm tôi nói chuyện, tôi chưa từng thấy ba đứng đắn như thế, tôi cũng không tự giác mà ngồi thẳng lưng lên. Cho tới nay tôi mới phát hiện ra ba vẫn còn giống một nam tử hán, tuy rằng làm sai rất nhiều việc, nhưng lúc này đây, hắn không trốn tránh trách nhiệm, điều này làm tôi tôn trọng hắn hơn vài phần.

Nội dung chủ yếu là về Thư Triển Nhan, có thời gian ngắn tinh thần nàng không ổn định khiến ba rất lo lắng, nhưng hắn phải chăm sóc Thư lão sư, hắn không thể nào chú ý đến Thư Triển Nhan được nữa, vì thế nhiệm vụ gian khổ kia đương nhiên rơi xuống trên đầu tôi.

Phụ trái nữ thường (cha làm sai con phải sửa), thiên kinh địa nghĩa, hơn nữa còn có cú điện thoại cuối cùng của Thư lão sư kia, tôi căn bản không thể từ chối. Thường Hoan Hỉ tôi là người nói một không hai, chuyện đã nhận tuyệt đối không nuốt lời. Tôi cam đoan với ba, chỉ cần Thư Triển Nhan cần, tôi nhất định sẽ ở cạnh nàng, dốc lòng chiếu cố, không một câu oán hận.

Ba giống như nói chuyện với người trưởng thành, bắt tay tôi, khiến tôi thụ sủng nhược kinh, cảm nhận được trách nhiệm gánh trên vai. Thường Hoan Hỉ tôi mặc kệ có nguyện ý hay không, dù sao cũng ăn cơm của hoa tâm ba nhiều năm như vậy rồi, thì giờ đây gánh tránh nhiệm giúp ba là chuyện phải làm. Hơn nữa, tôi không nghĩ nhiệm vụ này sẽ không kéo dài lâu lắm.

Thuê phòng ở cũng rất tiện, dù sao tiện nghi tốt hơn nhiều so với ký túc xá, cũng thuận lợi cho tôi chiếu cố Thư Triển Nhan. Tiền thuê phòng ba nói để hắn gánh, tôi không đồng ý.

Sau khi năn nỉ ông chủ gãy lưỡi tôi cũng được đi làm lại, nhưng lương ít hơn một chút. Thư Triển Nhan không còn làm nữa, vì việc đó sẽ làm nàng phân tâm, cũng ảnh hưởng đến tiền đồ của nàng.

Nhờ quan hệ của ba mà nàng được thực tập trong sở luật sư, nhưng nàng cũng chỉ mới là sinh viên năm 2, bất quá cũng chỉ có thể sửa mấy hồ sơ linh tinh, công việc không mệt lắm, nhưng nói tóm lại Thư Triển Nhan lại bận rộn hơn tôi rất nhiều.

Bây giờ nhìn Thư Triển Nhan không ai nghĩ nàng từng có thời gian bị trầm cảm, nhưng tôi phát hiện nàng có một tật xấu, đó là một khi rảnh lại mua say. Khuyên nhiều lần nhưng không có hiệu quả, cũng may tật xấu này không ảnh hưởng gì đến việc học và cuộc sống của Thư Triển Nhan. Nàng cũng thực chú ý, chỉ khi có tôi, hoặc khi ở phòng trọ mới chè chén một phen, một tháng chỉ có khoảng 1, 2 lần.

Tôi có hỏi ý kiến bác sĩ, bắc sĩ nói đây cũng là một cách để nàng vượt qua áp lực.

Tình hình Thư lão sư cũng có chút tiến triển, hơn hai năm liên tục trị liệu và nhờ ba dốc lòng che chở, khi chúng tôi tốt nghiệp thì Thư lão sư đã có thể tự lo cho mình, thậm chí còn chăm sóc được cho ba.

Tuy vậy nàng vẫn không nhớ tôi và Thư Triển Nhan, mỗi lần về nhà, nàng thậm chí cảnh giác, không cho chúng tôi thân cận ba quá mức. Tuy rằng ba đã thay đổi triệt để, mỗi ngày ra sớm về muộn lúc nào cũng gọi điện thoại báo cáo, trở thành mẫu người chồng tốt tiêu chuẩn. Nhưng tôi cảm thấy trong tiềm thức, nàng vẫn sợ sẽ mất đi hắn. Trong thế giới của Thư lão sư, vẫn chỉ có một Thường Hướng Nam, cũng may, trong lòng Thường Hướng Nam bây giờ cũng chỉ có một Thư Triển Dung.

Khi tốt nghiệp, tôi vốn định bảo nàng nên về đi, trong nhà có người cần nàng chăm sóc, Thư Triển Nhan lại lắc đầu bảo, "Cần gì chứ, tỷ tỷ đã không cần tôi nữa rồi."

Sau đó nàng liền liên hệ với sở luật sư xin việc, tôi ma xui quỷ khiến, không biết là do quán tính hay thói quen, cũng tìm việc ở một nhà xuất bản. Kỳ thật, Thư Triển Nhan đã sớm được tiếp xúc với xã hội, bây giờ bất kể cách nói năng, xử thế nàng đều làm tốt, trưởng thành hơn tôi nhiều lắm. Thoạt nhìn, nàng không hề cần sự chiếu cố của tôi.

Tôi nghĩ tôi đã làm hết chức trách của mình. Nhưng thói quen thực là đáng sợ, từ lúc xảy ra việc đó, mỗi khi không nhìn thấy Thư Triển Nhan, tôi lại lo lắng gần chết. Chắc vì muốn trả nợ thôi, tôi tự nhủ, lại gói ghém hành lý, một lần nữa đi với Thư Triển Nhan tới cái thành phố xa lạ đó. Cũng may, bạn đại học, bạn trung học, bạn tiểu học, cũng có không ít người tới nơi đô thị phồn vinh này. Thậm chí người bạn sơ trung Ngô Hiểu Mai một năm sau cũng đổi nơi công tác tới nhà xuất bản nơi tôi đang làm việc, thành đồng sự của tôi. Trung Quốc kinh tế phát triển làm cho người người đổ dồn vào thành phố mà tìm việc, nhưng đối với tôi thật đúng là chuyện tốt.

Ba chỉ trầm mặc khi nghe quyết định của Thư Triển Nhan và tôi, tôi không biết hắn có thấy hành vi đó của chúng tôi thật ích kỷ hay không, nhưng hắn vẫn mua hai căn hộ cho tôi và Thư Triển Nhan ở nơi này, thanh âm của hắn ở trong điện thoại có vẻ trầm thấp mà buồn bã, "Đây là việc cuối cùng ba có thể cho con, ba cũng muốn bù đắp cho dì con một chút."

Tôi muốn biện giải một phen, nhưng cũng chỉ có thể nói một câu, "Ba chú ý thân thể, chiếu cố Thư lão sư thật tốt."

Tuy rằng ngồi máy bay chỉ 2 giờ, đi xe lửa chỉ hai mươi mấy tiếng là về tới nhà, nhưng kể từ lần xảy ra chuyện đó với Thư lão sư, Thư Triển Nhan và tôi dường như đã hoàn toàn bị ngăn cách khỏi thế giới của ba và Thư lão sư mất rồi.

Không phải cả hai đều muốn như vậy sao? Kế hoạch là rời khỏi đó sao? Nhưng khi thực sự tới ngày này, tâm tình của tôi vẫn nhịn không được trầm xuống. Tôi tự trách, bất đắc dĩ, còn có cả cảm giác bị vứt bỏ. Nguyên lai, tôi vẫn còn chú ý đến người cha hoa tâm mà không có trách nhiệm kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện