Cậu Là Thư Triển Nhan, Tớ Là Thường Hoan Hỉ
Chương 23
Có lẽ vì gió lớn quá nên khi về nhà tôi hơi đau đầu, nấu một chén cháo, ăn xong liền bò lại lên giường tiếp tục ngủ. Khi tôi mơ mơ màng màng chìm trong giấc ngủ, còn nghe loáng thoáng thấy tiếng điện thoại reng trong phòng khách, nhưng tôi lười đi nghe máy, vùi đầu vào chăn, địa cầu không có tôi cũng chẳng ngừng quay đâu.
Chạng vạng Thư Triển Nhan vào phòng tôi, chất vấn tôi vì sao không nghe điện thoại, tôi miễn cưỡng mở mắt nhìn nàng một chút, nói, "Tôi bị cảm!" xong lại quay người, tiếp tục nhắm hai mắt ngủ. Không phải tôi không muốn nhìn thấy nàng, mà vì tôi không thể nhìn.
Giờ này khắc này, tôi không có biện pháp nhìn thẳng vào mội tâm của chính mình, càng không thể nhìn thẳng vào nàng, cho dù làm đà điểu cũng được. Bây giờ tôi chỉ muốn ngủ, không muốn, không quan tâm gì hết, cứ xem như mình chết rồi cũng được.
Thư Triển Nhan chắc cũng bị tôi dọa không ít, nhiều năm như vậy tôi chưa bao giờ bị cảm cả. Nàng thật cẩn thận sờ trán tôi, "Hơi sốt một tí, có muốn đi bệnh viện không?"
Tôi quay đầu lại, vùi đầu vào gối, nói thầm một câu, "Không cần, ngủ một giấc là được rồi."
Không phải tôi lỳ lợm, nhưng cơ thể của mình mình hiểu rõ, đa phần tôi không khỏe là vì người trước mắt này, tôi cứ nghĩ mình chỉ yêu tự do, nhưng có vẻ sự tồn tại của nàng đã làm hạn chế lòng yêu tự do đó của tôi.
Thư Triển Nhan vỗ ót tôi, thở dài, xuất môn. Nghe tiếng đóng cửa, tôi mới bỏ gối ra, thiếu chút nữa bị chết ngạt rồi. Tôi bĩu môi, cảm thấy ủy khuất, hỏi có một chút đã đi rồi, không có thành ý chút nào cả.
Từ từ nhắm hai mắt, mới ngủ lại không được bao lâu, tôi lại bị lay dậy. Thư Triển Nhan bưng một chén cháo nóng, vẻ mặt có chút sầu lo mà nhìn tôi. Đèn đầu giường được vặn sáng, khi đó tôi mới kịp phản ứng, trời đã tối rồi. Lần đầu nàng vào lúc đó vẫn còn nắng chiều. Liếc tiểu đồng hồ báo thức trên bàn một cái mới phát hiện đã 8h tối, khi nãy chắc mới hơn 6h thôi, tôi ngủ cũng hơn 2 tiếng rồi a.
Thư Triển Nhan cầm chén đưa dưới lỗ mũi tôi, một luồng khí nóng ập đến, ân, đây chắc là món cháo đậu đỏ gia truyền của Thư gia các nàng. Đầu tháng ba năm đó khi tôi cảm mạo cũng được Thư lão sư nấu cho ăn, mùi vị không tệ. Nhưng tôi không biết Thư Triển Nhan có làm được loại cháo phức tạp này không.
Tôi ngồi xuống, cầm chén, khò khè mà ăn hết, thật ấm áp a!
Nhìn tôi ăn, Thư Triển Nhan cũng rất vui vẻ, "Lần đầu tôi làm đấy, may mà còn nhớ cách làm, ngon không?"
Tôi quệt miệng, "Hơi ngọt một chút, nhưng cũng không tệ lắm!"
Thấy Thư Triển Nhan ôn nhu mỉm cười, tôi xúc động muốn ôm nàng vào lòng, nhưng chỉ vươn tay, đưa chén lại cho nàng, "Lão bản nương, một chén nữa!"
Ăn xong cháo, lại bị Thư Triển Nhan nhìn chằm chằm tôi uống thuốc. Khi nàng cầm lấy vĩ thuốc mà tôi lấy từ phòng nàng ra, thần kinh tôi run lên nửa ngày, nhưng ngay cả lông mi nàng cũng không động, khiến tôi không biết mình may mắn hay xui xẻo nữa.
Nhét mình vào chăn, xoay đèn bàn lại, tôi hít một hơi, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, nhưng Thư Triển Nhan tiểu thư tựa hồ chưa có dấu hiệu rời đi. Khi tôi còn đang nghi hoặc, định mở mắt ra xem có chuyện gì, thì trên trán đột nhiên truyền đến một hơi thở ấm áp, nàng hôn tôi sao?
Không đợi tôi kịp phản ứng, Thư Triển Nhan cúi đầu nói một câu, "Hảo hảo nghỉ ngơi." Liền chạy trốn ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Tôi cười trộm, Thư Triển Nhan mà cũng biết bẽn lẽn? Cười xong lại cảm thấy mơ hồ, nụ hôn đó là sao a? Hôn lên trán? Khi tôi là con nít, nàng là mẹ a? Tôi còn nhớ khi mẹ còn sống, thân thể còn khỏe mạnh, mẹ rất thích hôn tôi trước khi ngủ, ôn nhu nói, "Hoan Hỉ, hảo hảo ngủ a." Khi đó tôi vẫn còn là tiểu quỷ, tuy rằng trong lòng cao hứng, nhưng ngoài mặt lại than thở, "Con không phải tiểu hài tử, mẹ đừng hôn." Sau đó chui vào chăn, không chịu để cho mẹ hôn nữa, nếu để đầu lộ ra ngoài, mẹ sẽ không chịu ngừng, không chịu rời khỏi phòng tôi.
Nhưng sau khi mẹ mất, không còn ai ôn nhu hôn trán, nói tôi hảo hảo ngủ nữa. Có lẽ tôi sẽ mãi nhớ những kỷ niệm hạnh phúc đó, mặc dù trí nhớ tôi không tốt.
Ánh đèn đường xuyên qua bức màn chiếu vào phòng, đồng hồ báo thức kêu tí tách tí tách, ý thức của tôi lại bắt đầu mơ hồ. Nguyên lai, càng nhớ lại những niềm hạnh phúc lại càng bi thương a.
Nửa đêm đột nhiên chân tôi bị chuột rút, tôi nhe răng trợn mắt tỉnh lại, mở đèn, nhìn đồng hồ, hơn 3h. Không tốt rồi, mỗi lần nhắm mắt lại ngủ lâu như vậy, từ giữa trưa đến giờ cũng hơn 15 tiếng.
Tôi vươn người, ân, ăn hai chén cháo nóng, uống thuốc, ngủ một giấc thật đã xong thì tinh thần bây giờ rất sảng khoái.
Nhìn chiếc ba lô trên giường, tôi đột nhiên nhớ mình còn chưa giải quyết một sự phiền hà mới phát sinh. Cầm cuốn sổ tay trên tay, tôi không biết có nên hủy nó đi không. Tôi là người luôn luôn yêu quý đồ của mình đã dùng qua, ngay cả khi lên đại học tôi cũng giữ lại sách giáo khoa trong rương, không nỡ bán.
Tôi cúi xuống dưới giường, kéo chiếc rương ra, rương đầy bụi khiến tôi hắt hơi một cái, ân, rảnh nên thu dọn nó lại một chút.
Mở rương ra, quả nhiên có hai ba quyển sổ nhét ở góc, tôi trùm chăn, ngồi trên giường, lật bút ký của mình ra xem. Đây là một cảm giác rất kỳ diệu, dưới không khí yên tĩnh ban đêm, lật xem lưu bút của mình, điều đó khiến tôi nhớ lại những điều mình đã quên. Kỳ thật tôi cũng không thích việc này lắm, vì nó gợi lại những cảm giác tiếc nuối với tôi.
Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ô tô chạy đằng xa xa, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng chó sủa, không biết là cẩu bảo bối nhà ai không chịu an phận nằm ngủ, còn có cả tiếng gió vi vu lướt trên lá. Tôi nằm trong chăn, đọc quyển nhật ký thỉnh thoảng lại hiện lên tên của Thư Triển Nhan.
Thư Triển Nhan, Thư Triển Nhan, tên này đã xuất hiện trong cuộc đời tôi khi tôi còn bé, đến tận bây giờ vẫn có ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống của tôi.
Khoan thai đứng lên, tôi biết mình đang nổi điên, nhưng bây giờ đã khuya, lý trí của tôi không thể khống chế hành vi của mình, cứ xem như tôi đang mộng du đi, nhưng tôi biết tôi chỉ đang an ủi chính mình thôi.
Tiếng mở cửa rất nhỏ, dép lê chất lượng rất tốt, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không phát ra động tĩnh nào. Đứng trong phòng khách vài giây để thích ứng với bóng tối một chút, với lại ở nơi đô thị thế này trời không hoàn toàn tối đen được. Vài giây sau tôi đã thấy được mờ mờ cảnh vật trong phòng khách, tốt lắm, tôi tiếp tục đi, cửa phòng Thư Triển Nhan chỉ khép lại, tôi xoay nắm cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra, căn phòng tràn ngập hơi thở của nàng, còn có cả mùi hoa hồng, vừa ấm áp vừa lạnh lùng.
Người này sao lại quên kéo màn thế này? Ánh đèn đường hắt vào khiến căn phòng không chìm hẳn vào bóng tối, thậm chí khi đến gần tôi có thể thấy nàng cau mày mà ngủ. Vì sao khi ngủ còn không vui thế chứ?
Tôi ngồi xuống cạnh giường, định giúp nàng vuốt chân mày, nhưng rốt cuộc lại không dám. Tôi lẳng lặng nhìn trong chốc lát, cúi xuống hôn trán nàng, đang định chuẩn bị về phòng ngủ, khi đứng dậy tôi lại cảm thấy không cam lòng, bèn cúi xuống hôn môi nàng một chút, tự lẩm nhẩm: Thường Hoan Hỉ tôi sao có thể chịu thiệt được chứ, đây là phần lãi việc nàng hôn trán tôi.
Nhẹ nhàng đứng dậy, cánh tay đang chống mép giường của tôi đột nhiên bị một bàn tay ấm áp nào đó nắm lấy, tôi cố gắng khắc chế lắm mới không la lên. Cúi đầu nhìn lại, Thư Triển Nhan đang mỉm cười nắm tay tôi, nhìn chăm chú vào tôi, ánh mắt nàng long lanh, điều này làm tôi không thể xác định nàng rốt cuộc có biết vừa rồi tôi làm cái gì cái gì hay không? Tôi chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, "Cậu tỉnh rồi à? Tôi ngủ không được nên qua phòng cậu tìm mấy quyển sách để đọc."
Nói xong tôi lại muốn tát mình một cái, sách của Thư Triển Nhan tôi đọc hiểu được sao? Nhưng càng nói càng sai nhiều, nên cứ tiếp tục giả vờ bình tĩnh đi.
Thư Triển Nhan quả nhiên cười rộ lên, "Sách chuyên ngành của tôi? Không ngờ đột nhiên cậu lại trở nên ham học như thế."
Tôi không đáp, kiên quyết giả chết đến phút cuối cùng.
"Cậu bị cảm sao còn chạy loạn khắp nơi?" Nàng nói chưa dứt lời đã kéo tôi lên giường, "Người bị bệnh nên ngoan ngoãn một chút."
Kỳ lạ thật, tôi còn tưởng mình sẽ hoảng loạn, nhưng không có, hoàn toàn không có, tôi bình tĩnh mà nằm trên giường, mặc cho nàng đắp chăn cho tôi, nằm xuống cạnh tôi, hai người trầm mặc không nói gì. Tôi giả vờ ngủ, giả vờ luôn nàng cũng đang ngủ. Này có được xem là lợn chết không sợ nước sôi không nhỉ? Giả bộ ngủ tôi còn có tâm tư lo lắng vấn đề này, xem ra tôi cũng đánh giá thấp năng lực của mình rồi.
Tôi chưa từng nằm chung giường với Thư Triển Nhan, tôi vẫn cảm thấy nàng rất giống con mèo, rất có ý thức lãnh địa. Kỳ thật tôi cũng vậy, chẳng qua ít hơn đại tiểu thư nàng một chút thôi. Khi có người chạm vào mình, tôi sẽ thấy không thoải mái, sau đó lịch sự mà tránh đi. Nhưng hai người chúng tôi lại có thể ở cùng một chỗ lâu như vậy.
Tôi trộm mở mắt ra, ngẩn người nhìn bóng đèn trên trần nhà. Tôi thật sự không biết nên xem nàng là gì? Thói quen? Thích? Hay là yêu? Tôi phân không rõ, hoặc có thể nói, tôi không muốn phân rõ. Chân thật đối diện với lòng cần dũng khí rất lớn, mà tôi lại không có. Quyết định duy nhất tôi có thể làm chính là chờ đợi, đợi đến ngày nàng rời xa tôi mới thôi. Chia lìa? Từ này làm cho lòng tôi đau đớn, tôi thở phào một hơi, nguyên lai, con người vô tâm như tôi vẫn còn có tâm a!
Chạng vạng Thư Triển Nhan vào phòng tôi, chất vấn tôi vì sao không nghe điện thoại, tôi miễn cưỡng mở mắt nhìn nàng một chút, nói, "Tôi bị cảm!" xong lại quay người, tiếp tục nhắm hai mắt ngủ. Không phải tôi không muốn nhìn thấy nàng, mà vì tôi không thể nhìn.
Giờ này khắc này, tôi không có biện pháp nhìn thẳng vào mội tâm của chính mình, càng không thể nhìn thẳng vào nàng, cho dù làm đà điểu cũng được. Bây giờ tôi chỉ muốn ngủ, không muốn, không quan tâm gì hết, cứ xem như mình chết rồi cũng được.
Thư Triển Nhan chắc cũng bị tôi dọa không ít, nhiều năm như vậy tôi chưa bao giờ bị cảm cả. Nàng thật cẩn thận sờ trán tôi, "Hơi sốt một tí, có muốn đi bệnh viện không?"
Tôi quay đầu lại, vùi đầu vào gối, nói thầm một câu, "Không cần, ngủ một giấc là được rồi."
Không phải tôi lỳ lợm, nhưng cơ thể của mình mình hiểu rõ, đa phần tôi không khỏe là vì người trước mắt này, tôi cứ nghĩ mình chỉ yêu tự do, nhưng có vẻ sự tồn tại của nàng đã làm hạn chế lòng yêu tự do đó của tôi.
Thư Triển Nhan vỗ ót tôi, thở dài, xuất môn. Nghe tiếng đóng cửa, tôi mới bỏ gối ra, thiếu chút nữa bị chết ngạt rồi. Tôi bĩu môi, cảm thấy ủy khuất, hỏi có một chút đã đi rồi, không có thành ý chút nào cả.
Từ từ nhắm hai mắt, mới ngủ lại không được bao lâu, tôi lại bị lay dậy. Thư Triển Nhan bưng một chén cháo nóng, vẻ mặt có chút sầu lo mà nhìn tôi. Đèn đầu giường được vặn sáng, khi đó tôi mới kịp phản ứng, trời đã tối rồi. Lần đầu nàng vào lúc đó vẫn còn nắng chiều. Liếc tiểu đồng hồ báo thức trên bàn một cái mới phát hiện đã 8h tối, khi nãy chắc mới hơn 6h thôi, tôi ngủ cũng hơn 2 tiếng rồi a.
Thư Triển Nhan cầm chén đưa dưới lỗ mũi tôi, một luồng khí nóng ập đến, ân, đây chắc là món cháo đậu đỏ gia truyền của Thư gia các nàng. Đầu tháng ba năm đó khi tôi cảm mạo cũng được Thư lão sư nấu cho ăn, mùi vị không tệ. Nhưng tôi không biết Thư Triển Nhan có làm được loại cháo phức tạp này không.
Tôi ngồi xuống, cầm chén, khò khè mà ăn hết, thật ấm áp a!
Nhìn tôi ăn, Thư Triển Nhan cũng rất vui vẻ, "Lần đầu tôi làm đấy, may mà còn nhớ cách làm, ngon không?"
Tôi quệt miệng, "Hơi ngọt một chút, nhưng cũng không tệ lắm!"
Thấy Thư Triển Nhan ôn nhu mỉm cười, tôi xúc động muốn ôm nàng vào lòng, nhưng chỉ vươn tay, đưa chén lại cho nàng, "Lão bản nương, một chén nữa!"
Ăn xong cháo, lại bị Thư Triển Nhan nhìn chằm chằm tôi uống thuốc. Khi nàng cầm lấy vĩ thuốc mà tôi lấy từ phòng nàng ra, thần kinh tôi run lên nửa ngày, nhưng ngay cả lông mi nàng cũng không động, khiến tôi không biết mình may mắn hay xui xẻo nữa.
Nhét mình vào chăn, xoay đèn bàn lại, tôi hít một hơi, ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, nhưng Thư Triển Nhan tiểu thư tựa hồ chưa có dấu hiệu rời đi. Khi tôi còn đang nghi hoặc, định mở mắt ra xem có chuyện gì, thì trên trán đột nhiên truyền đến một hơi thở ấm áp, nàng hôn tôi sao?
Không đợi tôi kịp phản ứng, Thư Triển Nhan cúi đầu nói một câu, "Hảo hảo nghỉ ngơi." Liền chạy trốn ra ngoài, đóng sầm cửa lại.
Tôi cười trộm, Thư Triển Nhan mà cũng biết bẽn lẽn? Cười xong lại cảm thấy mơ hồ, nụ hôn đó là sao a? Hôn lên trán? Khi tôi là con nít, nàng là mẹ a? Tôi còn nhớ khi mẹ còn sống, thân thể còn khỏe mạnh, mẹ rất thích hôn tôi trước khi ngủ, ôn nhu nói, "Hoan Hỉ, hảo hảo ngủ a." Khi đó tôi vẫn còn là tiểu quỷ, tuy rằng trong lòng cao hứng, nhưng ngoài mặt lại than thở, "Con không phải tiểu hài tử, mẹ đừng hôn." Sau đó chui vào chăn, không chịu để cho mẹ hôn nữa, nếu để đầu lộ ra ngoài, mẹ sẽ không chịu ngừng, không chịu rời khỏi phòng tôi.
Nhưng sau khi mẹ mất, không còn ai ôn nhu hôn trán, nói tôi hảo hảo ngủ nữa. Có lẽ tôi sẽ mãi nhớ những kỷ niệm hạnh phúc đó, mặc dù trí nhớ tôi không tốt.
Ánh đèn đường xuyên qua bức màn chiếu vào phòng, đồng hồ báo thức kêu tí tách tí tách, ý thức của tôi lại bắt đầu mơ hồ. Nguyên lai, càng nhớ lại những niềm hạnh phúc lại càng bi thương a.
Nửa đêm đột nhiên chân tôi bị chuột rút, tôi nhe răng trợn mắt tỉnh lại, mở đèn, nhìn đồng hồ, hơn 3h. Không tốt rồi, mỗi lần nhắm mắt lại ngủ lâu như vậy, từ giữa trưa đến giờ cũng hơn 15 tiếng.
Tôi vươn người, ân, ăn hai chén cháo nóng, uống thuốc, ngủ một giấc thật đã xong thì tinh thần bây giờ rất sảng khoái.
Nhìn chiếc ba lô trên giường, tôi đột nhiên nhớ mình còn chưa giải quyết một sự phiền hà mới phát sinh. Cầm cuốn sổ tay trên tay, tôi không biết có nên hủy nó đi không. Tôi là người luôn luôn yêu quý đồ của mình đã dùng qua, ngay cả khi lên đại học tôi cũng giữ lại sách giáo khoa trong rương, không nỡ bán.
Tôi cúi xuống dưới giường, kéo chiếc rương ra, rương đầy bụi khiến tôi hắt hơi một cái, ân, rảnh nên thu dọn nó lại một chút.
Mở rương ra, quả nhiên có hai ba quyển sổ nhét ở góc, tôi trùm chăn, ngồi trên giường, lật bút ký của mình ra xem. Đây là một cảm giác rất kỳ diệu, dưới không khí yên tĩnh ban đêm, lật xem lưu bút của mình, điều đó khiến tôi nhớ lại những điều mình đã quên. Kỳ thật tôi cũng không thích việc này lắm, vì nó gợi lại những cảm giác tiếc nuối với tôi.
Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng ô tô chạy đằng xa xa, loáng thoáng còn nghe thấy tiếng chó sủa, không biết là cẩu bảo bối nhà ai không chịu an phận nằm ngủ, còn có cả tiếng gió vi vu lướt trên lá. Tôi nằm trong chăn, đọc quyển nhật ký thỉnh thoảng lại hiện lên tên của Thư Triển Nhan.
Thư Triển Nhan, Thư Triển Nhan, tên này đã xuất hiện trong cuộc đời tôi khi tôi còn bé, đến tận bây giờ vẫn có ảnh hưởng không nhỏ đến cuộc sống của tôi.
Khoan thai đứng lên, tôi biết mình đang nổi điên, nhưng bây giờ đã khuya, lý trí của tôi không thể khống chế hành vi của mình, cứ xem như tôi đang mộng du đi, nhưng tôi biết tôi chỉ đang an ủi chính mình thôi.
Tiếng mở cửa rất nhỏ, dép lê chất lượng rất tốt, chỉ cần cẩn thận một chút sẽ không phát ra động tĩnh nào. Đứng trong phòng khách vài giây để thích ứng với bóng tối một chút, với lại ở nơi đô thị thế này trời không hoàn toàn tối đen được. Vài giây sau tôi đã thấy được mờ mờ cảnh vật trong phòng khách, tốt lắm, tôi tiếp tục đi, cửa phòng Thư Triển Nhan chỉ khép lại, tôi xoay nắm cửa, nhẹ nhàng mở cửa ra, căn phòng tràn ngập hơi thở của nàng, còn có cả mùi hoa hồng, vừa ấm áp vừa lạnh lùng.
Người này sao lại quên kéo màn thế này? Ánh đèn đường hắt vào khiến căn phòng không chìm hẳn vào bóng tối, thậm chí khi đến gần tôi có thể thấy nàng cau mày mà ngủ. Vì sao khi ngủ còn không vui thế chứ?
Tôi ngồi xuống cạnh giường, định giúp nàng vuốt chân mày, nhưng rốt cuộc lại không dám. Tôi lẳng lặng nhìn trong chốc lát, cúi xuống hôn trán nàng, đang định chuẩn bị về phòng ngủ, khi đứng dậy tôi lại cảm thấy không cam lòng, bèn cúi xuống hôn môi nàng một chút, tự lẩm nhẩm: Thường Hoan Hỉ tôi sao có thể chịu thiệt được chứ, đây là phần lãi việc nàng hôn trán tôi.
Nhẹ nhàng đứng dậy, cánh tay đang chống mép giường của tôi đột nhiên bị một bàn tay ấm áp nào đó nắm lấy, tôi cố gắng khắc chế lắm mới không la lên. Cúi đầu nhìn lại, Thư Triển Nhan đang mỉm cười nắm tay tôi, nhìn chăm chú vào tôi, ánh mắt nàng long lanh, điều này làm tôi không thể xác định nàng rốt cuộc có biết vừa rồi tôi làm cái gì cái gì hay không? Tôi chỉ có thể giả vờ bình tĩnh, "Cậu tỉnh rồi à? Tôi ngủ không được nên qua phòng cậu tìm mấy quyển sách để đọc."
Nói xong tôi lại muốn tát mình một cái, sách của Thư Triển Nhan tôi đọc hiểu được sao? Nhưng càng nói càng sai nhiều, nên cứ tiếp tục giả vờ bình tĩnh đi.
Thư Triển Nhan quả nhiên cười rộ lên, "Sách chuyên ngành của tôi? Không ngờ đột nhiên cậu lại trở nên ham học như thế."
Tôi không đáp, kiên quyết giả chết đến phút cuối cùng.
"Cậu bị cảm sao còn chạy loạn khắp nơi?" Nàng nói chưa dứt lời đã kéo tôi lên giường, "Người bị bệnh nên ngoan ngoãn một chút."
Kỳ lạ thật, tôi còn tưởng mình sẽ hoảng loạn, nhưng không có, hoàn toàn không có, tôi bình tĩnh mà nằm trên giường, mặc cho nàng đắp chăn cho tôi, nằm xuống cạnh tôi, hai người trầm mặc không nói gì. Tôi giả vờ ngủ, giả vờ luôn nàng cũng đang ngủ. Này có được xem là lợn chết không sợ nước sôi không nhỉ? Giả bộ ngủ tôi còn có tâm tư lo lắng vấn đề này, xem ra tôi cũng đánh giá thấp năng lực của mình rồi.
Tôi chưa từng nằm chung giường với Thư Triển Nhan, tôi vẫn cảm thấy nàng rất giống con mèo, rất có ý thức lãnh địa. Kỳ thật tôi cũng vậy, chẳng qua ít hơn đại tiểu thư nàng một chút thôi. Khi có người chạm vào mình, tôi sẽ thấy không thoải mái, sau đó lịch sự mà tránh đi. Nhưng hai người chúng tôi lại có thể ở cùng một chỗ lâu như vậy.
Tôi trộm mở mắt ra, ngẩn người nhìn bóng đèn trên trần nhà. Tôi thật sự không biết nên xem nàng là gì? Thói quen? Thích? Hay là yêu? Tôi phân không rõ, hoặc có thể nói, tôi không muốn phân rõ. Chân thật đối diện với lòng cần dũng khí rất lớn, mà tôi lại không có. Quyết định duy nhất tôi có thể làm chính là chờ đợi, đợi đến ngày nàng rời xa tôi mới thôi. Chia lìa? Từ này làm cho lòng tôi đau đớn, tôi thở phào một hơi, nguyên lai, con người vô tâm như tôi vẫn còn có tâm a!
Bình luận truyện