Cậu Mang Thai Cá Con Của Thiếu Tướng

Chương 10-11



Chương 10:


Tác giả: Chước Nhiễm
Thitkhocaichua
Eno mỗi lần xem cuốn sách này, đều không nhịn được mà chửi cha mắng mẹ "Việt Sạn", bởi vì đối phương lúc nào cũng có thể lăn giường, mà mỗi lần lăn lại là một kiểu khác nhau.
Dù biết hắn là vai chính trong quyển sách, nhưng Eno vẫn không nhịn được.
Trước kia, cậu chưa tin quyển sách này là thật, thì coi xong cũng chỉ hờn dỗi một xíu.

Nhưng hiện tại, cái vấn đề cơ giáp được chứng thực, vụ nổ tia Gamma...!Không phải là chứng minh rõ nhất, những gì viết trong cuốn sách chính là sự thật.
Sau khi nhận định thế giới này chỉ là một quyển sách, Eno không thể nhịn cái thằng cha "Việt Sạn" trong sách này nữa.
Ruu rằng trước đó cậu luôn nói "Việt Sạn" phản quốc, nhưng kỳ thật, nguyên nhân khiến "Việt Sạn" đem "Cậu" kéo xuống ngôi vị hoàng đế cũng chính vì cậu.
Ở đoạn đầu trong cuốn sách cũng có viết rõ nguyên nhân, sau đó là xen kẽ cái chuyện "Cậu" câu dẫn "Việt Sạn", rồi sau đó phản bội hắn.

Mới khiến bản thân bị cầm tù......
Tuy trong sách không viết, Việt Sạn làm sao có thể làm được những điều này, nhưng theo Eno nghĩ, nếu không cấu kết với Liên Bang, hoặc thế lực tinh tặc linh tinh bên ngoài, vậy hành vi của đối phương phải nói là phát động quân biến, khiến nội bộ Đế Quốc hỗn loạn.
Tóm lại, không tới nỗi phản quốc, chỉ có thể xem như đảo hoàng.
Nhưng cậu trăm triệu lần không nghĩ tới, mới chương trước là vậy, mà chương sau tác giả đã viết "Việt Sạn" chính là hợp tác với thế lực bên ngoài, sau đó đánh Đế Đô tinh, đem "Cậu" túm xuống ngôi hoàng đế, cái này không phải phản quốc thì còn là gì?
Lúc trước cậu mắng Việt Sạn hoàn toàn không sai mà!
Không chỉ thế, mà chương truyện mới nhất, "Việt Sạn" còn nắm đuôi của "Cậu", sau đó còn khi dễ cậu.

Mặc kệ "Cậu" khóc đến thế nào, cũng không buông mà còn cắn tai "Cậu" một cái, sau đó uy hiếp, "Bệ hạ, sinh cho ta một bé cá con..."
Mẹ mày, chứ sinh! Ăn kít đi!
Còn một bé cá, sao hắn không tự sinh đi cho dễ?
Quan trọng nhất chính là, cậu là nam nhân, sao có thể sinh? Không lẽ Việt Sạn trong sách là thằng thiểu năng?
Eno càng nghĩ càng bực bội, nhịn không được lại chửi thêm hai câu, mắng xong mới nhận ra trên đỉnh đầu bỗng dưng sụp tối?
Cậu không khỏi ngơ ngác ngước lên nhìn.
Sau đó, Eno liền thấy Việt Sạn đứng cách cậu 1 mét, khuôn mặt lạnh lẽo, biểu tình phức tạp đang nhìn chằm chằm cậu
Má ơi, giật cả mình, sẽ không bị phát hiện đi?

Eno "Bang" một cái mà đóng lại sách nhanh chóng nhét vào vòng không gian, sau đó làm bộ như không có việc gì, đứng dậy thản nhiên nói: "Việt chỉ huy, sao lại rảnh rỗi đến đây?"
Việt Sạn: "......"
Hắn cho rằng tiểu hoàng tử sẽ chờ mong nhìn thấy hắn tới, nhưng không nghĩ tới đối phương vậy mà luôn chửi thầm mình.

Hơn nữa, cái xưng hô Việt chỉ huy gì đó, nghe có vẻ xa lạ.
Nhưng cẩn thận ngẫm lại, hắn cùng tiểu hoàng tử tựa hồ không quá thân quen, xưng hô như vậy cũng vô cùng bình thường.
Việt Sạn bất động thanh sắc mà nhíu mi, tận lực làm lơ câu hỏi vô tâm của tiểu hoàng tử, ngữ khí bình thường nói: "Vừa lúc thấy điện hạ ngồi một mình trong góc, cho nên lại đây nhìn xem."
"À" Eno gật gật đầu, biểu tình chần chừ.
Hắn rất muốn hỏi đối phương có hay không thấy rõ hắn đang xem cái gì, cũng thật hỏi như vậy, chẳng phải là lạy ông tôi ở bụi này?
Cũng may hắn không rối rắm xong, Việt Sạn liền hỏi trước.
"Điện hạ vừa rồi đang xem cái gì?"
Eno hít sâu một hơi, nghĩ thầm, nhất định Việt sạn chưa thấy nên mới hỏi như vậy
Vì thế cậu không cần nghĩ ngợi liền nói: "《sổ tay duy tu cơ giáp》."
Ngữ khí đặc biệt chân thành, biểu tình vô cùng ngây thơ, không có chút nào đang nói dối.
Việt Sạn nghe thì không khỏi nghĩ thầm, tiểu hoàng tử tại sao tự nhiên lại coi sách duy tu cơ giáp? Chẳng lẽ đọc như vậy là vì Hỗ Trần Dật?
Càng nghĩ tâm tình hắn càng phức tạp.
Trong lòng tiểu hoàng tử, hắn là phản tặc, kẻ hay ghen tuông, lúc nào cũng chỉ biết lăn giường...!Khụ! Vậy mà Hỗ Dật Trần lại là một bạch liên hoa nhu nhược, đáng thương.
Một đóa bạch liên hoa vậy mà còn dám đoạt tiểu hoàng tử với hắn, sau đó bị hắn dạy cho một bài học, cuối cùng lại khiến tiểu hoàng tử càng thương tiếc đóa bạch liên hoa hơn.
Tuy biết tất cả đều là ảo tưởng của tiểu hoàng tử, nhưng Việt Sạn vẫn không nhịn được tò mò cùng bất bình, vì rốt cuộc hắn đã làm cái gì? Để ấn tượng của hắn trong lòng tiểu hoàng tử lại tuột dốc không phanh như thế?
Rõ ràng là Eno ảo tưởng chuyện...!cùng hắn cơ mà?
Tóm lại, hắn hiện tại cảm thấy tiểu hoàng tử không chỉ trầm mê trong tiểu thuyết yêu đương, mà là...!Khả năng còn bị chứng ảo tưởng sức mạnh, mà càng lúc bệnh càng nghiêm trọng.
Vì hoàn toàn đánh bại quân Liên Bang, nên ban đêm cả căn cứ làm một buổi liên hoan nhỏ để chúc mừng.
Việt Sạn chỉ lộ mặt một chút, sau đó liền rời đi.
Eno thì sợ mọi diễn biến trong sách sẽ ứng nghiệm, nên bắt đầu tránh mặt Việt Sạn.
Không phải Việt Sạn không phát hiện, nhưng hắn hiện tại cũng không biết phải làm như thế nào.


Trở về phòng, liền an tĩnh mà ngồi trong chốc lát.
Hắn đoán, tiểu hoàng tử bỗng nhiên tránh mặt mình, chắc là do những cái ảo tưởng giường chiếu đo ảnh hưởng.
Việt Sạn cũng không lo lắng, nghĩ nghĩ một chút liền lấy đầu cuối ra liên hệ với Việt Ca hiện ở Đế Đô.
Việt Ca là anh lớn của Việt gia, là đại ca của Việt Sạn, hiện là một chuyên gia tâm lý, bác sĩ trị liệu, những binh lính xảy ra vấn đề tâm lý hoẵck tinh thần bất ổn đều được y trị liệu.
Nhận được liên lạc từ em trai, Việt Ca bên này vô cùng kinh ngạc, trước nói lời chúc mừng vì đánh thắng trận, sau đó lại hỏi thử, "Em lại đau đầu à?"
Hỏi xong lại oán giận nói: "Em có phải hay không lại điều khiển cơ giáp? Anh đã nói bao lần, trạng thái tinh thần của em hiện tại nếu điều khiển cơ giáp thì vô cùng nguy hiểm.

Còn có, em cần nhanh chóng tiếp nhận trị liệu, nếu không tinh thần lực của em sẽ hoàn toàn hỏng mất, biến thành kẻ điên..."
Tinh thần lực chính là suối nguồn của một quân nhan, một khi sụp đổ người đó sẽ biến thành một kẻ diên vô dị.
Việt Sạn theo bản năng xoa thái dương, đại ca không nói thiếu chút nữa chính hắn cũng quên mất số lần đau đầu dạo gần đây hình như không còn thường xuyên như trước.
Đặc biệt là lúc điều khiển cơ giáp, thường là sau đó sẽ đau đầu đến mức ngủ không được mới đúng.

Vậy mà, hắn lại đưa tiểu hoàng tử đi nghỉ ngơi, sau đó trở lại căn cứ ngầm mà làm việc tiếp.
Nghĩ đến tiểu hoàng tử, hắn nhanh chóng lướt qua chuyện nhức đầu của chính mình.

Nhanh chóng cắt ngang lời Việt Ca, sau đó lên tiếng: "Không phải chuyện nhức đầu, lần này tìm anh, là muốn anh tư vấn cho chút vấn đề về tâm lý."
"Vấn đề tâm lý?" Việt Ca vô cùng kinh ngạc, vội ngồi lại nghiêm túc, ánh mắt nhìn thẳng màn hình, hỏi thử: "Em có vấn đề tâm lý gì? Là ám ảnh tâm lý sau chiến tranh à?
"Không phải em." Việt Sạn nhíu mày, nghiêm túc suy nghĩ để sắp xếp lại ngôn ngữ, mới nói: "Gần đây em có nhận thức một người, cậu ấy luôn có ảo tưởng muốn cùng em...Ừm, phát sinh quan hệ đi."
"Mà ảo tưởng của cậu ấy càng lúc càng nghiêm trọng, lúc nào cũng cảm thấy người đối diện cũng sẽ thích mình, rồi còn ảo tưởng đến việc em sé ghen, thậm chí hiện tại còn nghĩ em là người xấu, cho rằng em sẽ phản quốc, hình như càng lúc càng ảnh hương đến cuộc sống thực..."
"Là tiểu hoàng tử sao?" Việt Ca trực tiếp hỏi.
Việt Sạn: "......" làm thế nào anh biết?
Giống như biết em trai mình đang nghĩ gì, Việt Ca trực tiếp nói: "Em suốt ngày chỉ ở căn cứ, mà că cứ của em có ai xa lại, người dạo gần đây em nhận thức, nhất định là đoàn đại biểu hoàng thất.

Mà người có khả năng khiến em để ý, ngoại trừ tiểu hoàng tử thì còn ai khác?"
Việt Sạn: "À!"

"Hơn nữa, dạo gần đây không phải tin tức nóng nhất chính là em đang dung túng cho tiểu hoàng tử, để binh cơ giáp đánh biểu diễn cho ngài ấy xem ư?"
Việt Sạn: "Truyền thông nào dám loạn đưa tin vậy hả?"
"Đây không phải trọng điểm," Việt Ca cường điệu mà lên tiếng: "Trọng điểm chính là, những câu khi nãy em nói, với biểu tình khuôn mặt...!À! Không giống trước đây!"
"Nơi nào không giống nhau?" Việt Sạn mặt vô biểu tình hỏi.
Việt Ca xoay cây bút trên ta, suy tư một chút, lại nói: "Ừm...!Cái bộ dáng khổ vì tình!"
Nói xong y lại vui mừng mà cảm thán: "Út cưng nhà ta cuối cùng cũng biết ủi cải trắng rồi!"
Việt Sạn: "......" Đồ lang băm!
"Em thấy anh nên đi học và kiểm tra lại tư cách của một bác sĩ tâm lý đi." Nói xong liền muốn cắt đứt liên lạc.
"Từ từ!" Việt Ca vội gọi lại hắn, nói: "Đừng thẹn quá thành giận a, không phải em nói trước hay sao.

Anh đoán là tiểu hoàng tử, đúng hay không?"
Việt Sạn: "......"
Hắn trầm mặc trong chốc lát, mới phun ra hai chữ: "Không sai."
"Vậy nên năng lực cùng trình độ của anh hoàn toàn không có vấn đề." Việt Ca buông cây bút trong tay, lưng dựa vào ghế, "Lại nói, em nói ngài ấy có chúng ảo tưởng về em, là người ta ảo tưởng em, em sốt ruột làm gì? Bình thường người khác ảo tưởng, em sẽ có phản ứng này ư? Không! Với cái tính của em, em không đục vào mặt đối phương đã là quá tốt rồi."
"Còn nữa, em mới biết người ta ảo tưởng về mình liền lo lắng hay sao? Hay là, biết người ta cũng ảo tưởng những người khác nữa, rồi còn nghĩ em là người xấu, thậm chí né tránh, nên em mới cảm thấy lo lắng đúng không?"
Một câu đâm xuyên tim.
Việt Sạn theo bản năng cũng tự hỏi, nhưng hai giây sau ——
Từ từ, sao giống như hắn nhảy vào cái hố mà Việt Ca đào sẵn thế này?
Lúc trước không lo lắng, là vì hắn chỉ nghĩ tiểu hoàng tử có vấn đề rồi hay ảo tưởng.

Hiện tại hoài nghi, lo lắng không phải chuyện bình thường ư?
"Anh rất biết tẩy não người khác đó!" Việt Sạn mặt vô biểu tình mà tổng kết.
Việt Ca vừa thấy liền biết, thằng em út luôn cố chấp, không khỏi thở dài: "Là em không chịu thừa nhận mà thôi."
"Vậy thôi, chúng ta hiện tại nói vị bệnh nhân kia." Việt Ca kết thúc đề tài trước đó, mà nói: "Theo anh được biết, tiểu hoàng tử ở phương diện tinh thần thật ra có vấn đề.

Chính là khi còn nhỏ bị bắt cóc, có khoảng thời gian tinh thần còn...!Nghe nói có chứng vọng tưởng người bị hại, nhưng đã được chữa khỏi rồi."
"Hiện tại nghe em nói, không lẽ tái phát?"
Việt Sạn nghe xong có chút nhíu mi, tâm tình liền trùng xuống.
Bắt cóc? Là người lần đó hắn giải cứu hay sao?
Hắn nhớ năm đó vừa tốt nghiệm từ trường quân đội, tuổi trẻ khí thịnh nên khi làm việc còn mang theo xúc động.


Thời điểm xử lí vụ án bắt cóc, hắn muốn áp dụng chiến thuật nhanh chóng giải cứu con tin, nên áp dụng thủ đoạn có chút mạnh mẽ, mà không nghĩ tới cục diện cuối cùng, để rồi khi tiểu hoàng tử được cứu ra, hơi thở chỉ còn thoi thóp.
Việt Sạn còn nhớ rõ, cảm giác lúc đó ôm tiểu hoàng tử lên xe cứu thương, tựa như hắn đang ôm một con mèo nhỏ, yếu ớt lại vô cùng đáng thương.
Thì ra, từ sau chuyện đó, tinh thần của tiểu hoàng tử đã xảy ra vấn đề.
Việt Sạn càng nghĩ, càng cảm thấy đầu đau như búa bổ, tinh thần lực sớm đã bị thương, hiện tại như muốn bổ đôi cả đầu hắn ra.
Đây là di chứng sau khi điều khiển cơ giáp, hắn theo bản năng ôm đầu, sắc mặt cũng tái nhợt vài phần.
"Nè, nè, em làm sao vậy? Nhanh chóng đi vào khoang trị liệu nằm." Việt Ca thấy thế vội vàng thúc giục.
Việt Sạn không phải là không nhịn được, vì cái đau này không là gì với hắn, hắn chỉ định ôm trán một chút để cái đau nhanh chóng trôi qua.
Mười phút sau, đau đớn quả thật giảm bớt, thì bên tai hắn lại nghe tiếng lòng của tiểu hoàng tử ——
【 chuyện ngoài tiền tuyến đã được giải quyết, kế tiếp chỉ cần tránh xa Việt Sạn, vậy thì sẽ không bị hắn nhớ thương nữa......】
【 nhưng hắn đã sớm mơ ước mình, mình chủ động tránh đi cũng không ổn, làm sao bây giờ? 】
【 không được không được, vẫn phải nghĩ cái biện pháp khác.


【 từ từ, mình sợ cái gì chứ? Mình là vai chính, còn biết trước cốt truyện, sao lại để kẻ khác khống chế được.

Trong tiểu thuyết, cái này gọi là hào quang vai chính, đại khí vận giả, mà Việt Sạn chỉ là dân chả biết gì thôi mà......】
Việt Sạn yên lặng cách xa hơn 10 mét, cũng nhận ra đầu không còn đau nữa.
Cái gì là chứng vọng tưởng người bị hại, hắn thấy đây là chứng ảo tưởng sức mạnh mới đúng.

Mặt khác...
"Hình như tình huống của tiểu hoàng tử càng lúc càng nghiêm trọng." Việt Sạn mặt không biểu tình mà lên tiếng.
"Cái gì?" Việt Ca đang lo cho em trai, nghe hắn nói thì có chút ngớ ra.

"Cậu ấy hiện tại cảm thấy chính mình là trung tâm vũ trụ, có hào quang vai chính." Việt Sạn lên tiếng nói.
Việt Ca: "......"
"Anh biết đây là bệnh gì rồi."
Việt Sạn: "Cái gì?"
Việt Ca: "Ngu ngốc tuổi dậy thì."
- ----Còn tiếp-----.

Chương 11:

Một câu trực tiếp khiến cả hai trầm mặc.


Một lát sau, Việt Ca là người đánh vỡ im lặng, y ho nhẹ một tiếng, "Đương nhiên, tình huống của tiểu hoàng tử có chút phức tạp,nghe em miêu tả, thì quả thật ngài ấy có chút khuynh hướng vọng tưởng, tỷ dụ như nghĩ cả hai người quan hệ.... quan hệ người yêu, lại còn ảo tưởng em sẽ phản quốc, làm tổn thương cậu ấy, hẳn là vì có quan hệ với những gì cậu ấy đã trải qua, đặc biệt là cậu ấy còn bệnh sử về tinh thần."


"Chỉ là... Chưa thấy mặt, cũng chưa giao lưu, nên anh không phán đoán được nhiều. Còn chuyện em nói cậu ấy nghĩ bản thân có hào quang vai chính, anh cảm thấy đó là do tuổi dậy thì đi. Con nít mà, ai chả có chút ảo tưởng chinh phục trời đất mênh mông?"


"Mà hiện tại tiểu hoàng tử cũng đã 18, mà còn chứng ảo tưởng tuổi dậy thì thì quả thật có chút nghiêm trọng, khả năng... có lẽ vì ảnh hưởng của bệnh cũ?"




Nói đến chuyện này, ngữ khí Việt Ca có chút không chắc chắn. Vì bệnh tình giống tiểu hoàng tử, đúng là không nhiều lắm.


Việt Sạn nghe anh trai nói, cũng suy nghĩ một chút, vì tiểu hoàng tử trước đó cũng xảy ra vài chuyện... chẳng phải chính hắn là người gián tiếp gây ra những chuyện đó hay sao?


Tuy rằng năm đó hắn cứu ra con tin, nhưng quả thật không thể phủ nhận chính hắn làm việc quá mức kịch liệt, mới dẫn đến chuyện tiểu hoàng tử bị đám bắt cóc tra tấn không ít.


Nói không chừng, vì chuyện này tiểu hoàng tử mới có hảo cảm với hắn, sau đó lại tự thấy bất an thấp thỏm. Loại mâu thuẫn tâm lý này của tiểu hoàng tử lại bị hắn pháy hiện, nên mới dẫn đến việc tái phát chứng ảo tưởng?


May mắn Eno bên này không giống Việt Sạn, cậu không thể nghe thấy tiếng lòng đối phương, nếu không nhất định sẽ cực kì hoang mang.


Cái gì mà ảo tưởng sức mạnh? Cái gì mà cứu cậu? Sao cậu không có chút ấn tượng nào hết vậy?


Những điều nên nói Việt Ca đã nói hết, sau đó thấy em trai lâm vào trầm tư, Nên cũng không muốn quấy rầy, nhưng lại nghĩ đến vài chuyện hiện tại ở Đế Đô nên cũng lên tiếng nhắc nhở.


"Đúng rồi, tuy em đánh thắng trận, nhưng hiện tại đừng trở về Đế Đô, nếu cấp trên điều em trở về, thì cũng tìm lý do để kéo thời gian một chút."


Việt Sạn nghe vậy không khỏi ngước mắt, khuôn mặt mang tính dò hỏi.


Việt Ca buông tiếng thở dài, nói: "Ai, gần đây quân bộ mở họp. Nói hoàng đế đối với tình huống thương vong ở tiền tuyến có chút phê bình kín đáo, có kẻ còn nói là do chỉ huy sai lầm, có khả năng sẽ điều tra về chuyện này."


"Việc này em biết." Việt Sạn nhàn nhạt nói.


Việt Ca thấy em trai cũng không để chuyện này trong lòng nên cũng yên tâm không ít, gật đầu nói: "Cũng đúng, mấy cái tin này hẳn em sẽ biết nhanh hơn anh."


Nói xong chính sự, cắt đứt điện thoại, Việt Sạn theo bản năng hướng cách vách nhìn thoáng qua.


Nghĩ đến tình huống của tiểu hoàng tử, rồi những gì Việt Ca đã nhắc nhở, tầm mắt của hắn nhanh chóng bịt kín một tầng u ám.


Mà cách vách, Eno đã biến thành nhân ngư, ngâm cả người trong bồn tắm, cái đuôi cá xinh đẹp lâu lâu lại vẩy nước, vô cùng thích thú.


Vừa ngâm nước, Eno lại nghiêm túc mà nghĩ kế hoạch cho cuộc sống tương lai của chính mình.


"Nếu mình đã là vai chính, lại cầm cốt truyện trong tay thì sao mình phải chịu sự khống chế của tác giả cơ chứ? Tại sao mình phải sợ?"


Cậu hoàn toàn có thể lợi dụng bản thân biết trước cốt truyện, để thay đổi vận mệnh. Giống như trận chiến ban sáng, không phải cũng bị cậu thay đổi rồi sao?


Tuy rằng bản thân là vai chính trong truyện máu chó 18+, nhưng thế thì sao? Vai chính là vai chính, là người nắm hào quang, ngoại trừ thằng cha vai chính còn lại là Việt Sạn, thì có ai dám cưỡng ép cậu?


Còn Việt Sạn, vai chính thfi sao. Hắn ta chỉ là thằng cha đầu óc vàng khè, còn chưa biết gì cả, cậu nhất định có thể thay đổi cái cục diện bị đối phương cầm tù play.


Nghĩ vậy,Eno càng thêm quyết tâm. Ánh mắt cũng tràn ngập kiên định.


Chỉ là cái cốt truyện quần này, ý chính thì ít mà ư a thì nhiều, quả thật càng coi càng nổi máu bò điên mà.


Nghĩ tới nghĩ lui, Eno quyết tâm mượn sức Hỗ Dật Trần, rồi cả người tương lai sẽ trở thành Chủ tịch quốc hội, Thủ tướng này kia, nạp hết dưới trướng, sau đó tùy thời sử dụng.





Để đến khi bản thân thành một hoàng tử có thể nắm quyền hành, thậm chí là... thành Hoàng đế, xem lúc đó Việt Sạn dám đụng vào cậu nữa hay không?


Trong tiểu thuyết Việt Sạn có thế thành công, không phải vì trong tay cậu không có quyền lực gì ư, nên không ai có thể giúp đỡ cậu.


......


Sau khi nghiêm túc suy nghĩ. Ngày hôm sau. Eno mang tinh thần uể oải mà bước ra khỏi cửa.


Việt Sạn cùng lúc cũng mở cửa bước ra, trên hành lang bắt gặp được bộ dáng tiều tụy của tiểu hoàng tử, khuon mặt nhỏ nhắn còn có cả quần thâm mắtm nên không khỏi nhíu mày, đáy mắt không khỏi hiện lên một mạt sầu lo.


Tiểu hoàng tử không ngủ ngon ư? Có phải vì ảnh hưởng của chứng bệnh? Nếu nghiêm khắc mà suy nghĩ, chính là vì cách giải cúu năm đó của hắn đã làm hại tiểu hoàng tử.




Nhưng Việt Sạn trước nay cũng không biết cách quan tâm người khác, nghĩ nhĩ chỉ biết chậm rãi mà bước qua, cố gắng nhẹ giọng hỏi: "Điện hại tối qua ngủ không ngon sao? Có phải đệm giường không thoải mái? Có cần đổi cái mới hay không? Hay là, ngài bị bệnh mất ngủ? Có cần hương trợ ngủ?"


Eno: "!!!"


Eno vốn đang mơ hồ, nghe vậy nháy mắt thanh tỉnh, theo bản năng lui về phía sau ba bước, phảng phất như thấy yêu quái xuất hiện.


【 gì gì gì...... Đây là Việt thiếu tướng? Hắn nói chuyện sao tự nhiên nhẹ nhàng thế? Còn quan tâm mình?】


【mấy ngày trước chỉ vì mình muốn ăn cá, mà hắn còn quẳng cho hộp cái trích, còn nói cái gì mà điều kiện tiền tuyến không tốt, mong cậu thông cảm cơ mà? Đây là vị Việt thiếu tướng ngày đó hay sao? Bị xuyên hả?】


Việt Sạn: "......" nhóc con này thật sự thù rất dai nha.


Việt Sạn không khỏi che tay ho nhẹ một tiếng, có chút xấu hổ mà nói: "Lúc trước không biết gì về điện hạ nên có chút hiểu lầm, là tôi không đúng, mong điện hạ thông cảm."


Eno nghiêng đầu nhìn hắn, vẻ mặt nghi hoặc, cảm thấy hắn giống như biết chính mình đang suy nghĩ cái gì.


Nhưng cái này không phải trọng điểm, trọng điểm hiện tại chính là Việt Sạn vậy mà xin lỗi cậu. Nhưng mà không có chuyện gì tự nhiên xin lỗi là sao, có điềm báo gì à, cậu làm sao ở đâu ư? Xin lỗi rồi đánh cậu hả?


Eno lại lần nữa kinh sợ, cảm thấy chuyện này không bình thường chút nào.


Vẻ mặt càng thêm cảnh giác mà nhìn Việt Sạn ——


【 ân cần tất có biến, Việt Sạn tự nhiên không có chuyện gì lại đến xum xoe với mình? Chẳng lẽ... vì mình không đi thả thính hắn, nên hắn không nhịn được, cuối cùng ra tay?】


【 a, cái đuôi sói của hắn cuối cùng cũng lộ, hắn ta quả thật luôn mơ ước thân thể của mình.】


【 nhưng mình sẽ không mắc mưu, mình đã không phải là Eno trước kia, hiện tại tốt xấu là...... nhân vật chính mang hào quang chói lọi. 】


Việt Sạn: "......"


Gân xanh trên trán hắn giật tưng tưng, tuy rằng... nhưng là... Nhịn, đúng vậy. Người trước mặt có bệnh vọng tưởng người bị hại, hắn có thể nhịn được người bệnh.


"Điện hạ không đi ăn sáng ư?" hắn cố kết thúc sự quan tâm của minh, mà nhanh chóng chuyển đề tài, "Không bằng đi cùng nhau, hẳn là ngài cũng chưa biết đường đến nhà ăn."


Eno vẫn vô cùng cảnh giác mà nhìn chằm chằm Việt Sạn, hoài nghi hắn còn âm mưu nào khác, sau đó mới cẩn thận mà nói; "Vậy được."


Việt Sạn vô cùng bất đắc dĩ, nhưng cũng biết không nên kích thích người có chứng bệnh vọng tưởng người bị hại.


Khi tới nhà ăn của căn cứ, hắn trực tiếp đưa Eno lên phòng ở lầu 3. Vì nhớ đến tiểu hoàng tử vẫn mang thù với chuyện chính mình đưa cậu hộp cá trích, nên Việt Sạn phân phó đầu bếp làm thêm vài món ăn, mà đại đa số đều là cá.


Eno còn đang rất cảnh giác với Việt Sạn, nhưng khi thấy đồ ăn được bưng lên thì hai mắt nhìn chằm chằm đĩa cá.





Ở căn cứ mấy ngày rồi, cậu vẫn ăn cá hộp, trời mới biết cậu đã thèm thuồng cá tươi bao lâu. Buổi tối khi ngâm mình, cậu còn thấy chính cái đuôi mình ngon miệng, muốn cắn một ngụm.


Đương nhiên, là một vị tiểu hoàng tử có lễ nghi tốt đẹp, cậu sẽ không chảy nước miếng dù muốn ăn cá lắm rồi. Ánh mắt nhìn về phía Việt Sạn đang ngồi đối diện, khẽ nuốt nước bọt, rụt rè mà suy nghĩ: Có thể ăn không? Có thể ăn không?




Dug bề ngoài bình tĩnh như không chuyện gì, nhưng Việt Sạn vẫn thấy sự mong chờ vô cùng rõ ràng trong mắt Eno, không nhịn được cười mà nói; "Điện hạ, mời dùng."


Eno đương nhiên bày ra bộ dạng rụt rè, mầ thỏ thẻ nói một câu, "Việt thiếu tướng, mời dùng." Sau đó mới ưu nhã cầm nĩa và dao lên dùng bữa.


Eno lúc đầu còn e lệ, ăn khá từ tốn, động tác dùng bữa vô cùng hợp lễ nghi. Nhưng hương vị cá tươi khiến lý trí cậu nhanh chóng bị áp đảo, chả quan tâm Việt Sạn còn ngối trước mạt, mà chỉ biết cắm cúi ăn.


Việt Sạn lại không dùng bữa, ánh mắt chăm chú nhìn người đối diện.


Trong mắt hắn, tiểu hoàng tử ăn có chút nhanh nhưng lại không hề thô tục, cũng không có chút hành động nào chướng tai gai mắt, ngược lại... Còn thập phần đáng yêu, tự như chú sóc nhỏ đang phồng má ôm quả hạch.


Tiểu hoàng tử có vẻ rất thích ăn cá, chỉ cần ăn được cá, tâm tình cậu liền vui vẻ, đám mây đen nhỏ trên đỉnh đầy cũng sáng lên vài phần, lắc qua lắc lại vô cùng dễ thương.


Việt Sạn nhìn trong chốc lát, lại cảm thấy ngón tay có chút ngứa, vì thế... liền đưa lên muốn chạm vào đám mây, mà không sợ bị điên giật.


Nhưng hắn vừa nâng tay, Eno đã nhanh chóng phát hiện, cảnh giác mà ngước lên, nhíu mi hỏi: "Anh muốn làm gì?"


Việt Sạn: "......"


Việt Sạn cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng cũng không hạ tay mà thuận thế ở trên đỉnh đầu tiểu hoàng tử xoa xoa một chút, sau đó bình tĩnh mà nói: "Trên đỉnh đầu hoàng tử có chùm tóc ngốc, vểnh lên."


Eno đực mặt ra, hai giây sau đã hoàn hồn mà theo bản năng phản bác: "Nói bậy, tôi mới không có chùm tóc ngốc."


Cậu mỗi ngày đều bỏ ra thời gian rất lâu để sửa soạn bản thân. Ở đâu ra tóc vểnh có chứ?


Việt Sạn nhìn biểu tình ngốc nghếch của Eno đang tự vuốt tóc của mình mà mỉm cười.


Eno nhìn thấy nụ cười của hắn thì ngẩng người, sau đó mới hoàn hồn ——


【 không xong, sao mình có thể ăn cá đến quên đi chuyện có người ngồi cạnh? Hình tượng của mình......】


Ý cười trong mắt Việt Sạn càng sâu, hình tượng của tiểu hoàng tử...... Tóm lại, không phải là cái loại sang trọng quý phái này.


Kỳ thậtm hắn khi nãy đã cố tình chạm vào đám mây nhỏ. Chính là không ngờ tới đám mây vậy mà không giật hắn, lại còn cọ cọ vài cái trên tay hắn như làm nũng.


Tuy rằng mới sáng ăn cá có chút lạ, nhưng tâm tình Eno lại vô cùng tốt.


Chỉ là Việt Sạn lại làm cậu cót chút mất mặt. Tức giận quá đi mà!


Nhưng Việt Sạn tựa hồ cũng không ý thức được, cơm nước xong xuôi, thần sắc vẫn nhàn nhã bình tĩnh đối với Eno: "Đợi hcust nữa có buổi phỏng vấn của căn cứ, chủ yếu là vì chiến thắng, trong đó sẽ có phóng viên muốn hỏi vài thứ, điện hạ cũng tham dự đi."


"Tôi?" Eno vô cùng kinh ngạc, hỏi lại: "Tôi cũng đâu phải người trong căn cứ, cũng đâu phải quân..."


"Trên mạng thời gian gần đây có vài đồn đãi không tốt về điện hạ, tôi nghĩ cần làm sáng tỏ. Mặt khác, trận chiến này chúng ta có thể thắng, ít nhiều cũng nhờ vào điện hại."


Eno: "......"


Cho nên, Việt Sạn cố tình muốn giúp cậu làm sáng tỏa những đồn đãi đó hay sao?


Không ổn rồi, vậy mà mình là cảm thấy cảm động???


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện