Cầu Vong Khách
Chương 6: Bã trà
Bàn tay mạnh bạo đó kéo chân tôi xềnh xệch xuống dưới mép cầu. Lực kéo mạnh tới mức không hiểu một ông già hơn 40 tuổi như tôi có thể trụ được đến bao giờ khi không có bùa chú.
Đúng lúc tôi cảm giác như mình sẽ rơi thẳng xuống màn nước đen ngòm sâu hun hút thì một cánh tay nắm lấy cổ áo tôi giằng lại. Người tôi run lẩy bẩy, cố ngước mắt nhìn lên. Người đó cố gắng dùng mọi sức lực đế kéo tôi ngược lên. Thế nhưng lực kéo của con ma không hề dễ dàng để kháng cự.
"Lấy...lấy lá bùa màu đỏ kia..giúp tôi..nhanh với..."
Người đó cũng sững lại 1s rồi cố gắng với lấy đám bùa ở đằng xa. Thế nhưng chúng vẫn còn xa tầm với.
Thế rồi một cơn gió thổi mạnh lên phía bên kìa cầu, làm một số lá bùa tung lên trong gió.
Người đó, khéo léo vươn tay ra để bắt gọn lấy 1 lá bùa. Thật may hơn nữa, đó là lá bùa đỏ.
Bàn tay rắn rỏi đó đưa tấm bùa cho tôi như đưa miếng bánh cho người sắp chết đói là tôi.
Tôi vội vớ lấy lá bùa kẹp chặt lại, dùng khí thổi lửa. Luồng lửa phun ra sáng lòa, bàn tay ghê tởm kia buông tôi ra, rụt lại. Tôi bật ngã ra đằng sau, đè lên chân người vừa cứu tôi.
Tôi lồm cồm bò dậy, ho sặc sụa vì bị túm cổ áo lôi lên. Người kia cũng đứng dậy, phủi tay, phủi chân.
Tôi quay lại để nói lời cảm ơn.
"Cảm ơn nhé...Ơ".
Tôi nhận ra người đó và chợt cảm thấy xấu hổ,
"Ơ! Ông nhà báo à!"
Đó chính là cô gái tôi vừa gặp chiều qua. Tôi vừa được cứu mạng bởi một cô gái kém hơn tôi chục tuổi. Cô gái đứng yên lặng trong đêm, màu tóc cháy cùng với ánh mắt nâu sâu thẳm. Ánh mắt ấy nhìn tôi dò hỏi, có chút khó hiểu. Ánh mắt đinh ninh ấy làm tôi nhớ tới một người. Một luồng cảm xúc dấy lên trong lòng tôi.
"Giờ này chú ra đây làm gì thế? Còn biết mấy món bùa cơ à?" Cô gái gặng hỏi.
"Đã bảo gọi là anh thôi..mà tôi không phải nhà báo!" Tôi bối rối đưa mắt ra chỗ khác.
"Thế anh là gì? Anh về đây làm gì?"
"Tôi là thầy pháp...được chưa..Tôi về giải quyết một vụ chết đuối ở trong đảo này..."
"Thật á?"
"Chẳng nhẽ lớn rồi tôi còn đi đùa cô...Thế đêm rồi cô ra đây làm gì?"
Cô gái im lặng và nhìn về phía cây cầu trân trân, không đáp.
Lặng im lát lâu, cô gái mới khẽ nói: "Biết đâu, tôi gặp được Thu..."
"Thu? Thu có phải cô gái hôm qua...."
Cô gái tên Hiệp chỉ thở dài. Người đâu mà tên con trai, tính tình cũng như con trai nữa.
"Nếu tôi không phải nhà báo, thì liệu cô có thể thoải mái mà giãi bày cho tôi nghe sự tình đằng sau vụ tự tử kia không...? Tôi thật sự cần biết để có thể giải quyết...Chẳng nhẽ cô bé Thu gì đó cũng đi qua đây và bị kéo xuống như tôi?"
Vào giây phút tôi gần như bị kéo tuột xuống sông, tôi đã nhìn thấy điều mà tôi cần kiểm chứng. Vào thời còn trẻ, vì quá tham vọng mà tôi đã cố gắng mở luân xa 6, thậm chí là 7 ra. Tôi phải trả giá nhiều cho hành động đó, và nhờ luân xa 6 có hé mở nên việc nhìn thấy người âm đối với tôi là bình thường, không cần phải khai nhãn gì cả...Lúc nãy lúc sắp rơi xuống nước, tôi chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt dữ dằn đó cùng chiếc miệng cười toác đang đón chờ tôi trong bóng tối của cây cầu.
Tôi vừa lúi húi nhặt đống bùa rơi vãi trên cầu, vừa ngó quanh quất. Hiệp cũng cẩn thận nhặt vài tờ giúp tôi. Tôi im lặng đợi Hiệp trả lời.
Hiệp khẽ đáp: "Trải nghiệm của Thu..chắc chỉ có cô ấy mới hiểu được. Nếu như chỉ cần cẩn thận khi đi qua cầu, nếu như chỉ cần đơn giản như thế...Tôi..tôi đã...". Hiệp nắm chặt tay ra chiều bất lực lắm.
Nhặt xong bùa, chúng tôi nhanh chóng quay vào trong đảo, vừa đi vừa nói chuyện.
"Cô có nhìn thấy chúng không?" tôi hỏi.
"Nhìn thấy gì cơ?"
"Những bóng hồn oan khuất dưới cây cầu này..."
"Tôi không nhìn thấy gì cả...Nãy tôi chỉ thấy anh như đang sắp ngã xuống sông, mà không sao kéo lên được..."
"Vậy sao cô còn mong gặp lại vong hồn của Thu?"
Hiệp mỉm cười coi bộ đau khổ lắm.
"Lảng bảng lờ mờ bóng ai
Còn chưa hiểu rõ tai ương bất ngờ
Hồn lưu độc chiếc đứng chờ
Trên cầu vong phách có về được đâu?...
Đó chính là câu ca dao truyền lại của hòn đảo này đấy...Người ta thường kháo nhau rằng, người chết đuối trên con sông này, hay tự vẫn ở trên cây cầu này, vẫn lưu lại ở nơi đây...Chỉ cần nửa đêm ra đây đứng chờ, người cần gặp sẽ đứng ở bên kia cầu nhìn lại. Và có thể, chúng tôi sẽ được nói chuyện với nhau...."
Câu nói vừa rồi của Hiệp cũng làm tôi bất giác rùng mình.
"Vậy là..cuối cùng tại sao cô Thu đó lại tự vẫn vậy? Có giống như thân chủ của tôi không?"
"Thân chủ của anh là ai?" Hiệp hỏi.
""Anh Lăng gì đó..người dân trên hòn đảo này này, chắc cô biết chứ?"
"À..tôi biết anh Lăng...Người hiền lành chân chất lắm, cũng khổ...Anh ý liên lụy, bị dính nguyền ấy mà..."
"Nguyền gì?"
"Câu chuyện bất thành văn lưu truyền ở hòn đảo này rồi...Nhưng nếu tôi nói ra...sợ tai ương sẽ đến...Rồi anh cũng sẽ biết thôi..."
"Vậy còn cô Thu? Cô không nói được gì hơn à?"
"Chuyện của Thu là một câu chuyện dài. Tôi không biết mình có quyền được nói ra không, dù Thu là bạn thân nhất của tôi. Nếu anh muốn tìm hiểu, mai anh hãy qua nhà bác Bắc, mẹ cái Thu rồi hỏi. Dù sao người cũng đã đi rồi, tôi không muốn bới lên chuyện quá khứ..."
Tôi im lặng. Ở hòn đảo này, có vẻ như mọi người khó để nói lên sự thật, điều mà họ đang sợ hãi trong lòng.
"Thôi chào anh, tôi về đây! Đêm không ngủ được, tôi lẩm cẩm mất rồi!". Hiệp quay lại nhìn tôi rồi nở một nụ cười.
Tôi nhìn bóng dáng cô gái đi xa dần, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm để chuẩn bị lễ cầu siêu và gọi hồn người mất. Cả gia đình ông Lãng cũng giúp tôi chuẩn bị. Tất bật cả sáng mới đủ đồ, gần trưa chúng tôi sẽ lập đàn bên bờ sông. Dòng sông cuồn cuộn chảy thẳng ra biển cũng đủ khiến tâm hồn tôi lao đao choáng ngợp. Thế nhưng khi vào việc, tôi luôn rất nghiêm túc.
Gần tới giờ đẹp, đàn lễ cũng dựng xong, chút ánh dương ban sáng hé mở sau màn mây tự dưng lại lẩn khuất sau bầu trời, làm tôi dự cảm chẳng lành.
Buổi lễ bắt đầu. Tôi đọc kinh, khấn vái, xin phép thần Phật, Hà Bá con sông này rủ lòng thương xót, hoa tàn trôi nổi, đưa lối cho về.
Khấn vái xong, tôi hướng dẫn người nhà thả chim, thả cá xuống sông rồi chuẩn bị gọi hồn.
Tôi nắm đĩa xin quẻ. Xin ba lần quẻ đều không tốt. Lòng tôi lo lắng. Không biết các Ngài có nhận được lễ không, lễ có tới được tay vong hồn anh Lăng không.
Gia đình anh Lăng ngồi quây tròn trên tấm bạt xanh trải bên bờ sông. Tôi cầm cành liễu xin được, vẫn còn ngát lộc. vẩy nước thánh quanh vòng người rồi bắt đầu chiêu hồn.
Tôi cố gắng mở cửa âm để mời hồn về, tay cầm sẵn 1 chiếc chuông nhỏ treo. Hồn về chuông sẽ rung lên và tôi sẽ nhìn thấy luồng khí trong chốc lát.
Thế nhưng qua vài đợt khấn, vài lần chờ đợi, vẫn không có gì biến chuyển, chiếc chuông im ắng như ngày lặng gió, dù ngoài sông gió vẫn rít ầm ầm. Chuông chỉ kêu to khi có luồn âm khí mạnh.
Gọi hồn thất bại. Vậy tức là vong hồn vẫn bị kẹt ở đâu đó không được phép về nhà. Tôi chợt nhớ tới bài thơ cô gái đọc đêm qua, lòng thấy bất an.
Tôi đành cáo lỗi với gia quyến. Điều quan trọng là phải tìm được xác người mất về, gia đình giờ cũng chỉ đề cao chuyện đó.
Cách đây rất lâu, tôi đã được truyền thụ một loại bùa cổ Trung Hoa có thể miêu tả những thứ cần tìm thông qua một hình thức lý giải phức tạp. Đầu tiên cần 1 loại chè được hái khi vừa trổ, cho vào hũ chôn xuống đất đủ 100 ngày. Lấy lên và sắc bằng ấm sứ trắng nung mộc. Nước ngâm phải là nguồn nước kề cận nhất với vật mình cần tìm kiếm trước khi mất. Sau khi làm xong, bã trà tự nhiên sẽ cho ta câu trả lời. Cách lí giải rất khó nhưng chỉ cần lần đúng mạch, gần như chắc chắn sẽ tìm được. Vừa hay tôi có mang một chút lá chè khô này, dù sao cũng phải thử.
Tôi thắp một tuần hương và khéo léo làm bùa. Tôi nhờ mọi người đi quanh làng, tìm kiếm những ấm sứ trắng cổ, không có hoa văn càng tốt để bắt đầu. Dù rằng không ưng ý 100%, họ vẫn mang về cho tôi được 1 ấm sứ. Tôi nhờ người lấy 1 gáo nước sông, nơi mà anh Lăng gieo mình xuống để sắc ấm. Mỗi lần chỉ lấy 1 ít bã, nhiều nước. Sắc đủ 1 tuần hương, nước sôi li ti cạn gần hết mới bắc ra. Người bình giải phải uống gần cạn, lắc cốc, đổ hết đi sau đó sẽ thấy bã trà.
Tôi làm theo các bước đã được truyền dạy thật cẩn mật. Sau khi uống gần cạn, tôi xoay cốc 3 vòng rồi úp ngược xuống chiếc đĩa trắng nhỏ, nước chảy hết, tôi lật ngược cốc lại rồi tôi khum tay che lấy bã trà rồi từ từ hạ chiếc cốc xuống.
Bã trà trong cốc chia làm 3 mảng. Hai mảng cách nhau một khoảng trong khi mảng nhỏ màu sắc đậm hơn tạo nên 1 kẽ hở. Một vài vụn lá tạo thành hình ảnh của những hòn đá to nhỏ khác nhau nằm xung quanh đó. Có tượng hình của 1 ngôi nhà và khuôn mặt của một người đàn ông nằm ở hướng đó. Vậy là tôi đã có câu trả lời. Có lẽ xác người đã trôi vào trong một lạch nước nào đó và kẹt ở đấy, nơi gần 1 ngôi nhà nhỏ. Điều cần thiết giờ là kiếm thuyền xuôi sông tìm kiếm, đến đúng địa điểm như trên bã trà đã miêu tả.
Tôi đã tìm hiểu ở trên đảo, có một người đàn ông chuyên chở thuyền buôn bán, nhận cả việc vớt xác, cứu người tự vẫn. Thế nhưng ông vẫn thường xuyên đánh hàng vào trong thành phố, men theo con sông này để kiếm kế sinh nhai nên không phải lúc nào cũng ở đây. Ngày xưa gần đây cũng có chợ nổi, thương lái đánh hàng qua lại đây vô cùng nhộn nhịp. Thế nhưng khi khách du lịch vãn bớt, con đường đánh hàng của ông lão đó ngày càng 1 xa xôi...
Ông lão tên Mười, đích thân ông Lãng đã đứng chờ ông Mười ở bến sông cả ngày hôm đó để nhờ ông Mười cùng giúp đỡ tìm kiếm người mất theo sự chỉ dẫn của tôi. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, ông Mười cũng nhận lời, phần vì ông bận, phần vì sợ không tìm được lại áy náy...
Vậy là tôi mất thêm 1 ngày 1 đêm nữa, cố gỡ cục rối như tơ vò này từng chút một. Đoạn sông từ đây ra biển cũng tầm 2km chứ không phải quá ngắn, lại có nhiều lạch nước nhỏ. Chúng tôi cần phải kiên nhẫn hơn. Nghĩ đến cảnh lênh đênh trên thuyền, bốn bề là nước, tôi lại cảm thấy lợn cợn, sợ hãi. Thế nhưng tôi đã nhận vụ này, tôi phải cố gắng hết sức mình.
Thế là đêm đó, tôi tụng kinh trước khi ngủ để chuẩn bị tinh thần tốt nhất cho chuyến đi ngày mai.
Tảng mờ sáng ngày hôm sau, chúng tôi đã có mặt ở bến thuyền, thực chất chỉ là 1 cái cọc gỗ neo thuyền mà thôi. Thuyền của ông Mười khá lớn, đủ để chở gần chục người. Ngoài tôi và một vài người thân trong gia đình ông Lãng, trên thuyền còn vài thanh niên trai tráng rắn rỏi. Tôi cảm thấy quen quen ngờ ngợ, hình như tôi từng gặp họ ở đâu đó rồi.
"Đây là đội thanh niên của đảo, giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi bận có chúng nó lo, nên mọi người cứ an tâm tin tưởng nhé."
Thế rồi chúng tôi đi, con thuyền bắt đầu xuôi theo dòng nước. Tôi ngồi im lìm giữa thuyền, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh và tin tưởng. Chúng tôi sẽ tìm đúng địa điểm mà lá trà báo hôm qua.
Thế nhưng, tôi đâu ngờ phía dưới làn nước kia toàn là những điều khủng khiếp.
Đúng lúc tôi cảm giác như mình sẽ rơi thẳng xuống màn nước đen ngòm sâu hun hút thì một cánh tay nắm lấy cổ áo tôi giằng lại. Người tôi run lẩy bẩy, cố ngước mắt nhìn lên. Người đó cố gắng dùng mọi sức lực đế kéo tôi ngược lên. Thế nhưng lực kéo của con ma không hề dễ dàng để kháng cự.
"Lấy...lấy lá bùa màu đỏ kia..giúp tôi..nhanh với..."
Người đó cũng sững lại 1s rồi cố gắng với lấy đám bùa ở đằng xa. Thế nhưng chúng vẫn còn xa tầm với.
Thế rồi một cơn gió thổi mạnh lên phía bên kìa cầu, làm một số lá bùa tung lên trong gió.
Người đó, khéo léo vươn tay ra để bắt gọn lấy 1 lá bùa. Thật may hơn nữa, đó là lá bùa đỏ.
Bàn tay rắn rỏi đó đưa tấm bùa cho tôi như đưa miếng bánh cho người sắp chết đói là tôi.
Tôi vội vớ lấy lá bùa kẹp chặt lại, dùng khí thổi lửa. Luồng lửa phun ra sáng lòa, bàn tay ghê tởm kia buông tôi ra, rụt lại. Tôi bật ngã ra đằng sau, đè lên chân người vừa cứu tôi.
Tôi lồm cồm bò dậy, ho sặc sụa vì bị túm cổ áo lôi lên. Người kia cũng đứng dậy, phủi tay, phủi chân.
Tôi quay lại để nói lời cảm ơn.
"Cảm ơn nhé...Ơ".
Tôi nhận ra người đó và chợt cảm thấy xấu hổ,
"Ơ! Ông nhà báo à!"
Đó chính là cô gái tôi vừa gặp chiều qua. Tôi vừa được cứu mạng bởi một cô gái kém hơn tôi chục tuổi. Cô gái đứng yên lặng trong đêm, màu tóc cháy cùng với ánh mắt nâu sâu thẳm. Ánh mắt ấy nhìn tôi dò hỏi, có chút khó hiểu. Ánh mắt đinh ninh ấy làm tôi nhớ tới một người. Một luồng cảm xúc dấy lên trong lòng tôi.
"Giờ này chú ra đây làm gì thế? Còn biết mấy món bùa cơ à?" Cô gái gặng hỏi.
"Đã bảo gọi là anh thôi..mà tôi không phải nhà báo!" Tôi bối rối đưa mắt ra chỗ khác.
"Thế anh là gì? Anh về đây làm gì?"
"Tôi là thầy pháp...được chưa..Tôi về giải quyết một vụ chết đuối ở trong đảo này..."
"Thật á?"
"Chẳng nhẽ lớn rồi tôi còn đi đùa cô...Thế đêm rồi cô ra đây làm gì?"
Cô gái im lặng và nhìn về phía cây cầu trân trân, không đáp.
Lặng im lát lâu, cô gái mới khẽ nói: "Biết đâu, tôi gặp được Thu..."
"Thu? Thu có phải cô gái hôm qua...."
Cô gái tên Hiệp chỉ thở dài. Người đâu mà tên con trai, tính tình cũng như con trai nữa.
"Nếu tôi không phải nhà báo, thì liệu cô có thể thoải mái mà giãi bày cho tôi nghe sự tình đằng sau vụ tự tử kia không...? Tôi thật sự cần biết để có thể giải quyết...Chẳng nhẽ cô bé Thu gì đó cũng đi qua đây và bị kéo xuống như tôi?"
Vào giây phút tôi gần như bị kéo tuột xuống sông, tôi đã nhìn thấy điều mà tôi cần kiểm chứng. Vào thời còn trẻ, vì quá tham vọng mà tôi đã cố gắng mở luân xa 6, thậm chí là 7 ra. Tôi phải trả giá nhiều cho hành động đó, và nhờ luân xa 6 có hé mở nên việc nhìn thấy người âm đối với tôi là bình thường, không cần phải khai nhãn gì cả...Lúc nãy lúc sắp rơi xuống nước, tôi chỉ kịp nhìn thấy ánh mắt dữ dằn đó cùng chiếc miệng cười toác đang đón chờ tôi trong bóng tối của cây cầu.
Tôi vừa lúi húi nhặt đống bùa rơi vãi trên cầu, vừa ngó quanh quất. Hiệp cũng cẩn thận nhặt vài tờ giúp tôi. Tôi im lặng đợi Hiệp trả lời.
Hiệp khẽ đáp: "Trải nghiệm của Thu..chắc chỉ có cô ấy mới hiểu được. Nếu như chỉ cần cẩn thận khi đi qua cầu, nếu như chỉ cần đơn giản như thế...Tôi..tôi đã...". Hiệp nắm chặt tay ra chiều bất lực lắm.
Nhặt xong bùa, chúng tôi nhanh chóng quay vào trong đảo, vừa đi vừa nói chuyện.
"Cô có nhìn thấy chúng không?" tôi hỏi.
"Nhìn thấy gì cơ?"
"Những bóng hồn oan khuất dưới cây cầu này..."
"Tôi không nhìn thấy gì cả...Nãy tôi chỉ thấy anh như đang sắp ngã xuống sông, mà không sao kéo lên được..."
"Vậy sao cô còn mong gặp lại vong hồn của Thu?"
Hiệp mỉm cười coi bộ đau khổ lắm.
"Lảng bảng lờ mờ bóng ai
Còn chưa hiểu rõ tai ương bất ngờ
Hồn lưu độc chiếc đứng chờ
Trên cầu vong phách có về được đâu?...
Đó chính là câu ca dao truyền lại của hòn đảo này đấy...Người ta thường kháo nhau rằng, người chết đuối trên con sông này, hay tự vẫn ở trên cây cầu này, vẫn lưu lại ở nơi đây...Chỉ cần nửa đêm ra đây đứng chờ, người cần gặp sẽ đứng ở bên kia cầu nhìn lại. Và có thể, chúng tôi sẽ được nói chuyện với nhau...."
Câu nói vừa rồi của Hiệp cũng làm tôi bất giác rùng mình.
"Vậy là..cuối cùng tại sao cô Thu đó lại tự vẫn vậy? Có giống như thân chủ của tôi không?"
"Thân chủ của anh là ai?" Hiệp hỏi.
""Anh Lăng gì đó..người dân trên hòn đảo này này, chắc cô biết chứ?"
"À..tôi biết anh Lăng...Người hiền lành chân chất lắm, cũng khổ...Anh ý liên lụy, bị dính nguyền ấy mà..."
"Nguyền gì?"
"Câu chuyện bất thành văn lưu truyền ở hòn đảo này rồi...Nhưng nếu tôi nói ra...sợ tai ương sẽ đến...Rồi anh cũng sẽ biết thôi..."
"Vậy còn cô Thu? Cô không nói được gì hơn à?"
"Chuyện của Thu là một câu chuyện dài. Tôi không biết mình có quyền được nói ra không, dù Thu là bạn thân nhất của tôi. Nếu anh muốn tìm hiểu, mai anh hãy qua nhà bác Bắc, mẹ cái Thu rồi hỏi. Dù sao người cũng đã đi rồi, tôi không muốn bới lên chuyện quá khứ..."
Tôi im lặng. Ở hòn đảo này, có vẻ như mọi người khó để nói lên sự thật, điều mà họ đang sợ hãi trong lòng.
"Thôi chào anh, tôi về đây! Đêm không ngủ được, tôi lẩm cẩm mất rồi!". Hiệp quay lại nhìn tôi rồi nở một nụ cười.
Tôi nhìn bóng dáng cô gái đi xa dần, trong lòng cảm xúc ngổn ngang.
Sáng hôm sau tôi dậy sớm để chuẩn bị lễ cầu siêu và gọi hồn người mất. Cả gia đình ông Lãng cũng giúp tôi chuẩn bị. Tất bật cả sáng mới đủ đồ, gần trưa chúng tôi sẽ lập đàn bên bờ sông. Dòng sông cuồn cuộn chảy thẳng ra biển cũng đủ khiến tâm hồn tôi lao đao choáng ngợp. Thế nhưng khi vào việc, tôi luôn rất nghiêm túc.
Gần tới giờ đẹp, đàn lễ cũng dựng xong, chút ánh dương ban sáng hé mở sau màn mây tự dưng lại lẩn khuất sau bầu trời, làm tôi dự cảm chẳng lành.
Buổi lễ bắt đầu. Tôi đọc kinh, khấn vái, xin phép thần Phật, Hà Bá con sông này rủ lòng thương xót, hoa tàn trôi nổi, đưa lối cho về.
Khấn vái xong, tôi hướng dẫn người nhà thả chim, thả cá xuống sông rồi chuẩn bị gọi hồn.
Tôi nắm đĩa xin quẻ. Xin ba lần quẻ đều không tốt. Lòng tôi lo lắng. Không biết các Ngài có nhận được lễ không, lễ có tới được tay vong hồn anh Lăng không.
Gia đình anh Lăng ngồi quây tròn trên tấm bạt xanh trải bên bờ sông. Tôi cầm cành liễu xin được, vẫn còn ngát lộc. vẩy nước thánh quanh vòng người rồi bắt đầu chiêu hồn.
Tôi cố gắng mở cửa âm để mời hồn về, tay cầm sẵn 1 chiếc chuông nhỏ treo. Hồn về chuông sẽ rung lên và tôi sẽ nhìn thấy luồng khí trong chốc lát.
Thế nhưng qua vài đợt khấn, vài lần chờ đợi, vẫn không có gì biến chuyển, chiếc chuông im ắng như ngày lặng gió, dù ngoài sông gió vẫn rít ầm ầm. Chuông chỉ kêu to khi có luồn âm khí mạnh.
Gọi hồn thất bại. Vậy tức là vong hồn vẫn bị kẹt ở đâu đó không được phép về nhà. Tôi chợt nhớ tới bài thơ cô gái đọc đêm qua, lòng thấy bất an.
Tôi đành cáo lỗi với gia quyến. Điều quan trọng là phải tìm được xác người mất về, gia đình giờ cũng chỉ đề cao chuyện đó.
Cách đây rất lâu, tôi đã được truyền thụ một loại bùa cổ Trung Hoa có thể miêu tả những thứ cần tìm thông qua một hình thức lý giải phức tạp. Đầu tiên cần 1 loại chè được hái khi vừa trổ, cho vào hũ chôn xuống đất đủ 100 ngày. Lấy lên và sắc bằng ấm sứ trắng nung mộc. Nước ngâm phải là nguồn nước kề cận nhất với vật mình cần tìm kiếm trước khi mất. Sau khi làm xong, bã trà tự nhiên sẽ cho ta câu trả lời. Cách lí giải rất khó nhưng chỉ cần lần đúng mạch, gần như chắc chắn sẽ tìm được. Vừa hay tôi có mang một chút lá chè khô này, dù sao cũng phải thử.
Tôi thắp một tuần hương và khéo léo làm bùa. Tôi nhờ mọi người đi quanh làng, tìm kiếm những ấm sứ trắng cổ, không có hoa văn càng tốt để bắt đầu. Dù rằng không ưng ý 100%, họ vẫn mang về cho tôi được 1 ấm sứ. Tôi nhờ người lấy 1 gáo nước sông, nơi mà anh Lăng gieo mình xuống để sắc ấm. Mỗi lần chỉ lấy 1 ít bã, nhiều nước. Sắc đủ 1 tuần hương, nước sôi li ti cạn gần hết mới bắc ra. Người bình giải phải uống gần cạn, lắc cốc, đổ hết đi sau đó sẽ thấy bã trà.
Tôi làm theo các bước đã được truyền dạy thật cẩn mật. Sau khi uống gần cạn, tôi xoay cốc 3 vòng rồi úp ngược xuống chiếc đĩa trắng nhỏ, nước chảy hết, tôi lật ngược cốc lại rồi tôi khum tay che lấy bã trà rồi từ từ hạ chiếc cốc xuống.
Bã trà trong cốc chia làm 3 mảng. Hai mảng cách nhau một khoảng trong khi mảng nhỏ màu sắc đậm hơn tạo nên 1 kẽ hở. Một vài vụn lá tạo thành hình ảnh của những hòn đá to nhỏ khác nhau nằm xung quanh đó. Có tượng hình của 1 ngôi nhà và khuôn mặt của một người đàn ông nằm ở hướng đó. Vậy là tôi đã có câu trả lời. Có lẽ xác người đã trôi vào trong một lạch nước nào đó và kẹt ở đấy, nơi gần 1 ngôi nhà nhỏ. Điều cần thiết giờ là kiếm thuyền xuôi sông tìm kiếm, đến đúng địa điểm như trên bã trà đã miêu tả.
Tôi đã tìm hiểu ở trên đảo, có một người đàn ông chuyên chở thuyền buôn bán, nhận cả việc vớt xác, cứu người tự vẫn. Thế nhưng ông vẫn thường xuyên đánh hàng vào trong thành phố, men theo con sông này để kiếm kế sinh nhai nên không phải lúc nào cũng ở đây. Ngày xưa gần đây cũng có chợ nổi, thương lái đánh hàng qua lại đây vô cùng nhộn nhịp. Thế nhưng khi khách du lịch vãn bớt, con đường đánh hàng của ông lão đó ngày càng 1 xa xôi...
Ông lão tên Mười, đích thân ông Lãng đã đứng chờ ông Mười ở bến sông cả ngày hôm đó để nhờ ông Mười cùng giúp đỡ tìm kiếm người mất theo sự chỉ dẫn của tôi. Sau một hồi đắn đo suy nghĩ, ông Mười cũng nhận lời, phần vì ông bận, phần vì sợ không tìm được lại áy náy...
Vậy là tôi mất thêm 1 ngày 1 đêm nữa, cố gỡ cục rối như tơ vò này từng chút một. Đoạn sông từ đây ra biển cũng tầm 2km chứ không phải quá ngắn, lại có nhiều lạch nước nhỏ. Chúng tôi cần phải kiên nhẫn hơn. Nghĩ đến cảnh lênh đênh trên thuyền, bốn bề là nước, tôi lại cảm thấy lợn cợn, sợ hãi. Thế nhưng tôi đã nhận vụ này, tôi phải cố gắng hết sức mình.
Thế là đêm đó, tôi tụng kinh trước khi ngủ để chuẩn bị tinh thần tốt nhất cho chuyến đi ngày mai.
Tảng mờ sáng ngày hôm sau, chúng tôi đã có mặt ở bến thuyền, thực chất chỉ là 1 cái cọc gỗ neo thuyền mà thôi. Thuyền của ông Mười khá lớn, đủ để chở gần chục người. Ngoài tôi và một vài người thân trong gia đình ông Lãng, trên thuyền còn vài thanh niên trai tráng rắn rỏi. Tôi cảm thấy quen quen ngờ ngợ, hình như tôi từng gặp họ ở đâu đó rồi.
"Đây là đội thanh niên của đảo, giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi bận có chúng nó lo, nên mọi người cứ an tâm tin tưởng nhé."
Thế rồi chúng tôi đi, con thuyền bắt đầu xuôi theo dòng nước. Tôi ngồi im lìm giữa thuyền, cố gắng giữ bản thân bình tĩnh và tin tưởng. Chúng tôi sẽ tìm đúng địa điểm mà lá trà báo hôm qua.
Thế nhưng, tôi đâu ngờ phía dưới làn nước kia toàn là những điều khủng khiếp.
Bình luận truyện