Cầu Vồng Loang

Chương 8: Thiên màu tím



CHƯƠNG 8: THIÊN MÀU TÍM

Tôi phải nói là, Phùng Đức Long đúng là một gã sao chổi, sự thành thì hiếm hoi mà sự bại thì ê chề.

Suốt cả ngày hắn gào khóc vì Lý Gia Duy, giờ còn moi đâu thêm cả một Triệu Tồn Viễn chuyên trị đêm hôm gọi điện đến gào khóc.

Lại còn Giản Thanh, cái sự xuất quỷ nhập thần của nó tôi thực bội phục tới cực điểm.

Một ngày hai mươi bốn tiếng đồng hồ, nó đều có khả năng xuất hiện mọi lúc mọi nơi, khi thì là học sinh cao trung thanh thuần, xuất hiện tám giờ sáng, khi thì là quý công tử trẻ trung lịch thiệp, xuất hiện tám giờ tối. Nhưng kỳ diệu nhất, nó còn có thể đóng giả thành mỹ thiếu niên mất trí nhớ đi lạc đường, vào nhầm hang sói, xuất hiện mười hai giờ đêm.

Dĩ nhiên vai sói toàn là do tôi đóng.

Tôi phải nói là, Giản Thanh thực sự thích chơi trò bị người cưỡng ***.

Chưa bao giờ tôi đoán ra nổi vai diễn ái tình kế tiếp của Giản Thanh là gì, điều duy nhất tôi dám khẳng định đó chính là nó chắc chắn sẽ rất rất high.

Liên tiếp mấy tối tôi bị chúng nó làm cho mất ngủ, lăn lộn thao thức mãi trên giường, thế rồi mở tủ lạnh, trong tủ rỗng tuếch.

Từ hồi lần trước đi cửa hàng tiện lợi tình cờ đụng phải Giản Thanh (tôi vẫn không cho rằng là nó đặc biệt đợi chờ tôi đâu), tôi chưa có ra cửa hàng nữa. Vậy nên tôi bèn đi giày quyết định sang bên đó mua mấy thứ về, bia, thuốc lá, hoặc là cả bao cao su.

Còn chưa đến cửa hàng, đã thấy Phùng Đức Long đang xô vào Lý Gia Duy!

Mẹ kiếp, cửa hàng tiện lợi quả nhiên là một trong những địa điểm tập trung nhiều kích động nhất mà.

Lý Gia Duy phỏng chừng uống rượu, Phùng Đức Long cẩn thận dìu cậu ta, thô thiển nhìn chằm chằm vào gương mặt đẹp đẽ nọ

Tôi phải nói là, Lý Gia quả tình gợi cảm quá đi mất, nước da màu mật trơn nhẵn, môi không tính là mỏng mà mang hình hài đầy đặn, khiến người vừa thấy liền sản sinh một cảm giác muốn được kiss cậu ta ngay tắp lự.

Đến cả dáng người cũng đẹp nữa, không cao lớn quá nhưng cũng không nhỏ bé yếu đuối, là dáng dấp dong dỏng thuộc về thành phần trí thức văn phòng, đặc biệt cái mông vênh vểnh, thật làm người ta trỗi cơn xúc động được lập tức lột quần cậu ta ra.

Giả như tôi là Giản Duy, tôi cũng sẽ không bỏ lỡ cơ hội.

Tôi theo chân họ về nhà, Phùng Đức Long bưng nước rồi lại khăn mặt, mặt mày đúng kiểu chân chó[1].

Lý Gia Duy hình như say túy lúy luôn rồi, cậu ta nằm trên ghế sofa nhà bọn tôi, để kệ Phùng Đức Long hết đút nước cho rồi lại lau mặt giùm.

Tôi chỉnh đèn tối đi cho họ, có vậy mới dễ ra tay hơn.

“Tôi… yêu cậu, Gia Duy.” Quá nửa đêm, trời cũng gần hưng hửng sáng, Phùng Đức Long sau cuối cũng có đủ dũng khí để mở màn cho cuộc ái tình.

“Em biết… Em biết… Giản Duy.”

“…” Tôi mấp máy mồm, đáng buồn thật, cảm giác mắt mình râm rẫm ướt, thế là bèn về phòng ngủ.

Sắp sáng tới nơi, sự hưng phấn tầm sáng sớm của đàn ông luôn trờ đến đúng giờ.

Tôi vuốt qua phân thân ngóc ngóc đỉnh, thầm nghĩ hôm nay chơi ai thì tốt, suy nghĩ không khỏi trôi đến Giản Thanh.

Giữa bao nhiều người tôi từng chơi qua, đương nhiên phải liệt kê tới Giản Thanh, mặt mũi xinh đẹp, da trắng, đầu ngực chớm kích thích tí là đã đỏ thắm cả lên, hệt như hai quả trái cấm khó dằn lòng cho nổi.

Mà quan trọng nhất là Giản Thanh cực kỳ thưởng thụ tình ái, cao trào như nào mánh khóe ra sao, lại còn kêu rên lớn tiếng hết sức phóng túng, tuyệt nhiên chả giống quý công tử lấy nửa điểm, buông thả hơn so với bất cứ ai.

Có điều suốt một tháng nay, đối tượng quan hệ giả tưởng trong tôi sáng nào cũng là Giản Thanh, dạng gì tôi cũng nghĩ đến rồi, tương đối là khó còn hiệu quả say mê cho được nữa.

Tôi lại nghĩ, chi bằng chơi xừ Phùng Đức Long đi.

Phùng Đức Long, một thằng già mới chạm đến ngưỡng cửa của độ tuổi ba mươi, mặt mày xấu xí, khoái đeo kính râm, ngày thì ngủ hễ đến đêm thì chui ra, quanh năm mặc quần lót đi ngủ. Hắn ưa mấy cái truyện hài đồi trụy, ngoại trừ chat chit trên MSN thì rất hiếm hoi tán gẫu với ai, sở hữu một căn hộ vẫn còn chưa xây dựng hoàn thiện trị giá tám trăm nghìn, tướng mạo bỉ ổi, nhát gan ngại lôi thôi.

Tôi mở cửa, lôi Phùng Đức Long bên ngoài đang ngắm lén Lý Gia Duy vào phòng.

“Tính làm gì đấy hả?” Kính của Phùng Đức Long bị trễ xuống đỉnh mũi, hắn đè thấp giọng hỏi.

“Chơi mày!” Tôi quăng hắn lên giường, đè chẹt đùi của thằng cha đáng khinh.

“Mày động rồ quái gì thế!” Phùng Đức Long giãy giụa muốn đứng dậy, tôi xoa nắn phân thân hắn cách qua lớp quần, chưa được mấy phát hắn đã xụi lơ, mồm lầu bầu, “Tao thèm vào lên giường với cái loại sửa ống nước như mày.”

Ngón trỏ tôi để mặt sau của hắn, “Mày cũng biết tao là thợ sửa ống nước đấy à, hửm?” Rồi cách lớp quần chui ngón trỏ vào bên trong hắn, Phùng Đức Long vuột ra mấy tiếng ừ hử lớn hơn, uốn qua ẹo lại miết trên drap giường tôi.

Nhìn sắc mặt đỏ lựng của hắn, tôi cười khẩy, “Có biết tao là quý tộc chuyên nghiệp không.”

Quần lót Phùng Đức Long đã bị tụt xuống tận mắt cá chân, chưa gì đã gấp đến độ nín không được phải tự mình làm, nhìn không ra người ngợm hèn hạ như hắn mà phân thân cũng không có nhỏ đâu à nha.

Hắn vươn tay cầm lấy cái thứ vểnh vút kia, cao thấp xoa nắn, sướng đến nỗi cả chân cũng cong veo.

Phùng Đức Long nhắm mắt lại, miệng ừm hừ, “A, cưng, để tao cởi quần Tây cho mày nào, mày để trần thân dưới là được. Tay tao sờ vào bên dưới của mày, mày cũng cứng mà, xem ra cưng rõ ràng cũng đang đói khát giống tao ha. Chớ vội, tao kéo khóa này, nghe thấy âm thanh đấy không, giờ thì tay tao mò vào này, không muốn làm cũng không được, nằm sấp lên bàn đi… Ừ, tách hai chân ra, tao thích mày như thế lắm, mông nhếch lên cao tí nữa, cao thêm tí nữa… Rồi, giờ mới có mỗi ngón tay tao mà mày đã không tiêu hóa được rồi sao, đừng thế chớ… Có cảm giác này, lắc lư gì dữ dội vậy, mày thật đúng mẫn cảm quá… Thành toàn cho mày, tao vào đây… Vào này… Phê… chết! Mẹ nó sướng thế, một ngày được chơi mày có một lần như này sao đủ!”

“Cố liếm đi, ngậm nó đi… Ngẩng đầu lên, cho tao nhìn mắt mày nào, a, tao thích cái biểu tình vô tội này của mày lắm, nó làm tao muốn chơi mày một vạn lần nữa, lại một vạn lần nữa… Mày giỏi thật, ngậm hết rồi… Đừng cúi, tao muốn được nhìn tường tận biểu cảm của mày… Thích chưa, đừng quên miệng mày nhé, mày được phép đung đưa người mà, cưng, như thế mày vừa có thể thủ *** vừa có thể khẩu giao cho tao… Đúng, đúng, a a a, cố sức đung đưa đi, cố sức… cố sức, a… Mày mạnh quá, mày quả là mạnh quá…”

“Cưng, tao thích dáng vẻ trần trụi thân dưới đầy *** tiện của mày, lại lại lên đây ngồi đi… Nếu mày không muốn tao làm bẩn quần áo mày, mày biết tính nhẫn nại của tao không được tốt mà, đừng nên ép tao chơi mày trên bàn chứ, như thế thì toàn bộ văn phòng đều biết một ngày mày bị tao làm cho mấy lần đó… Ừ, đúng rồi, thả lỏng, chầm chậm ngồi xuống nào, ôm cổ tao, cử động lên xuống người mày đi… Chân chống trên ghế tao ấy… A, mày thật sự là có khiếu bị thao trời sinh, còn dám nói mày không phải Gay nữa không… A, trông thấy cơ thể mày rồi, bên dưới cao ngất như thế, là do tao đang đâm vào đằng sau mày đó ư…”

Tay tôi xoa nắn càng lúc càng nhanh, hưng phấn truyền lên từ thân dưới tựa như cây roi đang quất khắp thân tôi túi bụi, mang theo thứ khoái cảm gay gắt, dịch thể bỏng rẫy phun tóe ra, chảy xuống theo ngón tay tôi.

Tôi mở mắt, nhìn thấy tấm gương ốp trên trần nhà, Phùng Đức Long đang cùng tôi mặt đối mặt, trong tay hắn hẵng còn nắm phân thân chính mình nằm chềnh ềnh trên chiếc giường lớn Natuzzi trị giá hai trăm nghìn, thứ dịch nhầy trắng nhờ len theo kẽ hở ngón tay từ từ trườn xuống tấm đệm trị giá năm mươi nghìn.

Mỗi một sáng sớm, tại cái thời điểm không phân rõ ràng ranh giới là đêm hay là ngày ấy, tôi vừa là thợ sửa ống nước vừa là Phùng Đức Long.

. /.

Chú thích:

1. Chân chó:

Thực ra từ “chân chó” tiếng lóng có rất nhiều nghĩa, nhưng xét theo văn cảnh thì chân chó ở đây được hiểu theo nghĩa của phương ngữ Mân Nam, ý chỉ sự a dua nịnh hót, lấy lòng.

HOÀN

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện