[Cẩu x Cáo] Đuôi Của Ngươi Rất Mềm

Chương 3: Công lược đuôi 15%



Yêu Hồ cuối cùng vẫn dùng hình dáng hồ ly, để Đại Thiên Cẩu ôm xuống núi. Dưới chân núi, Đại Thiên Cẩu thu đôi cánh to đùng của y lại, nhặt một chiếc giỏ rách bên bờ ruộng, lót ít cỏ vào rồi để Yêu Hồ vào trong. Mỗi khi gặp người hỏi, y đều lễ độ đáp trong rổ là con chó con gãy chân của y.

Yêu Hồ nằm trong giỏ khinh thường trợn mắt, nhưng có việc cầu người cũng chỉ có thể vào tai trái ra tai phải, còn máy móc học tiếng chó sủa mấy tiếng biểu lộ sự ngoan ngoãn của mình.

Sau đó được một đứa trẻ ném vào trong giỏ một miếng xương có thịt.

Yêu Hồ vốn đang đói bụng sẵn nên ôm miếng xương gặm, liếm sạch sẽ vụn thịt trên miếng xương, liếm xong còn ngậm miếng xương không, nhìn về phía Đại Thiên Cẩu, nghiêng đầu chớp mắt mấy cái, ý hỏi Đại Thiên Cẩu có muốn ăn không.

“Ta không nhận đồ ăn xin.”

“Ngài không phải chó sao? Làm gì có chó không ăn xương?”

“Ta… ta không phải chó.”

“Thế ngài không thích ăn thịt à?” Yêu Hồ lại liếm miếng xương, “Không ăn thì thôi, tiểu sinh cũng chẳng muốn cho ngài đâu.”

“…Ngươi cứ từ từ ăn.” Đại Thiên Cẩu cố gắng kiềm nén cảm xúc muốn vứt cả giỏ lẫn cáo đang dâng lên trong lòng, bình tĩnh lại rồi mới hỏi: “Vậy lang trung giang hồ kia ở đâu?”

Yêu Hồ cắn xương răng rắc, dẩu môi nói lẩm bẩm: “Đã bảo là lang trung giang hồ thì tức là ở giang hồ rồi còn gì.”‘

Đại Thiên Cẩu một lần nữa muốn vứt cả giỏ lẫn cáo đi.

“Giang hồ lớn như vậy, đi đâu tìm?”

“Hầy… thì tùy ngài thôi.”

Lần này Đại Thiên Cẩu cuối cùng cũng không nhịn được mà vứt cả giỏ cả cáo đi. Yêu Hồ bám giỏ xoay 1080 độ thật đẹp trên không trung, nhảy ra ngoài trước khi cái giỏ rơi xuống đất một giây, giận dữ gườm Đại Thiên Cẩu: “Cái đồ ác yêu kia!”

Đại Thiên Cẩu hừ lạnh một tiếng, nhấc chân bỏ đi.

Yêu Hồ túm ống quần y, “Cái đồ ác yêu nhà ngươi, giờ muốn vứt bỏ tiểu sinh phải không?”

Đại Thiên Cẩu hít một hơi, vẩy chân mấy lần không hất được Yêu Hồ ra, nộ khí xộc lên não, vừa há miệng đã gào: “Có ai không! Ta bắt được một con hồ ly tinh!”

“Này!” Yêu Hồ sợ đến ngây người, nhìn xung quanh phát hiện không có ai xong mới thở phào, bám quần áo Đại Thiên Cẩu bò lên vai y, không nói năng gì dùng cái đuôi to tát y.

Đại Thiên Cẩu túm lấy đuôi Yêu Hồ xách ngược hắn lên, tức giận đến giọng cũng ngắt quãng, “Như ta thấy, ác yêu là ngươi.”

“Ngươi nói cái gì mà màu mè vậy, tiểu sinh nghe không hiểu.”

“Người tự xưng là tiểu sinh không có tư cách nói ta.”

“Ờm… ta nói ngươi nói cái gì vậy? Lão tử nghe không hiểu tí gì hết.”

“Ta nói…” Đại Thiên Cẩu nhấc con cáo nhỏ lên, đến tận khi tầm mắt hai bên ngang bằng nhau, trong ánh mắt y gần như tóe cả lửa, “Lão tử nói, ngươi là ác yêu, ngươi là đồ cáo ranh không biết điều.”

Yêu Hồ chớp chớp mắt, chóp đuôi động đậy trong tay Đại Thiên Cẩu, mở miệng đổi đề tài, “Đại Thiên Cẩu đại nhân, đuôi tiểu sinh mềm lắm đúng không?”

Đại Thiên Cẩu ngẩn ra.

“Đuôi tiểu sinh có phải sờ rất thích không?”

“…Phải.”

“Đại Thiên Cẩu đại nhân rất thích đuôi tiểu sinh phải không?”

“…”

“Phải không?”

“…Phải.”

Yêu Hồ nghe đến đó đột nhiên nheo mắt lại, ngoạc mồm ra chửi: “Nếu lão tử là ác yêu thì đã xử gọn ngươi rồi, ngày nào cũng vuốt đuôi lão tử, lông cũng bị vuốt đến rụng rồi! Lại còn nuôi trai cơ bắp trong sân! Má nó lại còn là bươm bướm! Bươm bướm! Bươm bướm!” Yêu Hồ càng nói càng kích động, bốn chân chòi đạp lung tung, móng vuốt sắc nhọn đã thò ra.

Đại Thiên Cẩu chỉ có thể thi chú trói hồ yêu đang giơ vuốt ra cào y, đi nhanh mấy bước nhặt cái giỏ lên bỏ Yêu Hồ vào trong, lại nhặt ít lá rụng phủ kín Yêu Hồ lại rồi cứ thế xách, vừa hỏi thăm vị lang trung giang hồ kia vừa đi về phía trước.

Đến khi tìm được vị lang trung giang hồ Bát Bách Bỉ Khâu Ni, Yêu Hồ đã thành bộ dạng chẳng còn thiết sống, nằm chổng vó trong giỏ, đầu lưỡi rủ xuống như chết đến nơi. Đại Thiên Cẩu giải chú trên người hắn, lại thò tay gãi bụng hắn, không được đáp lại bèn ngẫm nghĩ, túm phắt lấy bi hắn.

Bát Bách Bỉ Khâu Ni đứng bên cạnh “ôi chao ôi chao” hai tiếng, cười nhìn Yêu Hồ đang định liều mạng với Đại Thiên Cẩu, đi lên hòa giải, ôm Yêu Hồ vào lòng vuốt lông, hỏi: “Không biết hai vị đại nhân đến có việc gì?”

“Ta nghe nói ngài là lang trung có tiếng nên đặc biệt đưa ái sủng của ta đến đây chữa trị.” Đại Thiên Cẩu cố ý nghiến hai chữ “ái sủng”, làm Yêu Hồ cáu đến xù lông cả người.

“Ta chỉ biết vài thuật trị bệnh thôi, không tính là lang trung được.” Bát Bách Bỉ Khâu Ni cười nói, “Vậy ái sủng của đại nhân bị bệnh gì?”

“Tiểu sinh không có bệnh! Kẻ có bệnh là y ấy! Lông y sắp rụng trụi rồi!” Yêu Hồ giãy giụa trong lòng Bát Bách Bỉ Khâu Ni, không để ý thấy sắc mặt Đại Thiên Cẩu lập tức trở nên rất phức tạp.

Bát Bách Bỉ Khâu Ni lập tức hiểu nỗi lo trong lòng Đại Thiên Cẩu, giải thích: “Hai vị đại nhân không cần lo lắng, ta thường qua lại với yêu mà.” Đang nói thì một tiểu cô nương cười chạy đến, nhìn thấy Yêu Hồ và Đại Thiên Cẩu thì hơi sững ra, lập tức dừng chân, mặt thoáng ngượng ngùng.

Bát Bách Bỉ Khâu Ni chào: “Huỳnh Thảo cô nương.”

Huỳnh Thảo đáp một tiếng rồi đi vào bên trong.

Yêu Hồ vừa nhìn thấy Huỳnh Thảo liền tỉnh người ngay, lại giãy giụa muốn nhảy ra khỏi lòng Bát Bách Bỉ Khâu Ni, không thấy Đại Thiên Cẩu bên cạnh đang ném cho hắn ánh mắt sắc như dao.

Tiểu tử khốn kiếp thấy sắc là mắt sáng.

Huỳnh Thảo sợ rụt lùi ra sau, tay nắm chặt nhành bồ công anh cực lớn, mặt hoảng sợ nhìn Yêu Hồ, suýt nữa là định bạo kích hắn.

Đại Thiên Cẩu nhìn chằm chằm vào cục bồ công anh to đùng, thấy lòng lại ngưa ngứa.

Muốn véo một cái quá.

Nhìn mềm mềm có vẻ véo sướng lắm.

Yêu Hồ bên kia đã nhảy ra khỏi lòng Bát Bách Bỉ Khâu Ni, tung tăng lao lên người Huỳnh Thảo, bị Huỳnh Thảo cầm bồ công anh đập vào mặt.

“Í da——”

Yêu Hồ bay ra.

Đại Thiên Cẩu thấy thế lập tức giương cánh túm lấy một cái chân cáo, kéo Yêu Hồ vào lòng, vững vàng đáp xuống.

Yêu Hồ ngơ ngác rúc trong lòng Đại Thiên Cẩu, sau khi định thần lại cảm thấy mặt mình không còn ngứa nữa.

“Tiểu sinh… Tiểu sinh hình như hết dị ứng rồi.” Yêu Hồ nhìn về phía Huỳnh Thảo, người kia mở mắt thật to, rõ ràng đang rất phòng bị. Yêu Hồ lại chuyển tầm mắt sang bồ công anh lấp lóe ánh huỳnh quang phía sau Huỳnh Thảo, đang nghĩ thứ này sao lại to thế nhỉ, đuôi lại bị vuốt.

Đại Thiên Cẩu cũng đang nhìn chằm chằm vào bông bồ công anh, càng nhìn tay càng ngứa, vừa hay Yêu Hồ đang ôm trong lòng, thế là tiện tay vuốt đuôi hắn.

Yêu Hồ bực mình, hắn ngoạc mồm cắn Đại Thiên Cẩu một cái, nhân lúc Đại Thiên Cẩu buông tay mà nhảy xuống, cấp tốc vòng ra sau Huỳnh Thảo, cướp lấy bông bồ công anh to rồi chạy mất.

Huỳnh Thảo còn chưa kịp phản ứng thì tay đã trống trơn, lập tức ngẩn ra.

Bảo cướp sắc cơ mà? Cướp bồ công anh là kiểu hồ ly gì vậy.

“Ây da ây da.” Bát Bách Bỉ Khâu Ni khẽ lắc đầu, “Vị đại nhân này đúng thật là không thể khiến người ta bớt lo mà.”

“Như thế ít ra vẫn hơn người một lòng muốn chết chứ?” Huỳnh Thảo đi đến đứng trước mặt Bát Bách Bỉ Khâu Ni, “Vị đại nhân người chờ có phải không chịu quay lại không?”

“Ngài ấy chắc chắn sẽ quay lại lấy mạng ta.” Bát Bách Bỉ Khâu Ni nói, vẻ mặt chẳng hề có chút sợ hãi cái chết nào, mà lại có vài phần hạnh phúc, dường như rất khát khao đến ngày được chết.

Đại Thiên Cẩu không hiểu lắm.

Bát Bách Bỉ Khâu Ni vừa lúc đọc hiểu hàm ý trên mặt Đại Thiên Cẩu, giải thích: “Đối với ta mà nói, bất lão bất tử thực sự là một việc rất hành hạ.”

“Người không phải phàm nhân sao?”

“Không, ta là phàm nhân.” Bát Bách Bỉ Khâu Ni nhìn ra ngoài, “Nói đúng ra, trước khi ta ăn thịt nhân ngư, ta là phàm nhân.”

Thịt nhân ngư, người ăn vào có thể trường sinh bất lão, vĩnh viễn thanh xuân.

Lại nói Yêu Hồ, hắn ngậm cành bồ công anh đi rồi cũng không dám chạy ra đường lớn, chọn rặt mấy con hẻm nhỏ mà đâm bừa, kết quả vừa chui vào đã đụng phải người, va đập quá mạnh khiến Yêu Hồ ngã bệt mông xuống đất, bồ công anh trong miệng suýt nữa thì rơi mất.

Người bị Yêu Hồ đụng phải đứng ngược sáng, trên vai trống không, không có đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện