Cây Kim Sợi Chỉ
Chương 128
- Cậu rất lấy làm tiếc ư? Em làm việc như trâu như chó cho xưởng gỗ mà giờ cậu chỉ nói một câu rằng cậu rất lấy làm tiếc. Vậy mà nghe được hả? Công sức của em bấy lâu nay hoá lại thành công cốc ư?
- Sao lại thành công cốc? Cậu trả công em hậu hĩnh thế còn gì? Cậu đố em tìm được ông chủ nào chia lợi nhuận thoáng hơn cậu đấy.
Thứ Diễm cần đâu chỉ là lợi nhuận, nó muốn vị trí mợ chủ trong cái biệt phủ này cơ! Cái vị trí mà nó đã phải rất nỗ lực để giành lấy, thế nhưng sự quay trở lại của Hân đã khiến công sức của nó vỡ tan như bong bóng xà phòng.
- Vậy còn đứa con trong bụng em thì tính sao? Cậu có thể bỏ mẹ chứ đừng hòng bỏ con. Làm như vậy là thất đức đấy ạ! Cả mợ Hân nữa… mợ mà làm ngơ với giọt máu của chồng thì mợ cũng chỉ là loại cặn bã.
Diễm cố ý nói về đứa nhỏ để Hân cảm thấy khó chịu, nó muốn Hân biết trong lúc Hân mất tích, cậu đã trót chơi bời với nó. Nó muốn Hân điên tiết rồi trong lúc nóng nảy sẽ ruồng bỏ bỏ cậu. Rất tiếc, Hân chẳng hề tức giận. Hân vẫn hiền hiền trêu đùa Nghé. Hân của bây giờ… hình như hơi ngốc. Cậu Hoan thì khôn hơn xưa nhiều, Hân chưa thèm mở lời trách móc cậu đã cuống cuồng bảo:
- Nấm lùn xinh đẹp của cậu đừng hiểu nhầm nha! Đứa nhỏ trong bụng Diễm không phải con của cậu đâu ạ!
Hân phớt lờ Diễm nhưng khi chồng giải thích thì lại khẽ gật đầu như thể đã biết. Diễm cay cú hỏi:
- Không phải con của cậu thì là con của ai?
- Là con của ai hả? Mày ăn nằm với thằng nào mày còn không biết thì cậu biết thế đếch nào được?
- Rõ ràng đêm đó… cậu và em đã… cậu lật lọng nhanh thực sự… cậu có còn là đàn ông không thế?
- Cậu là đàn ông hay không vợ cậu biết là được rồi, mày có tư cách chó gì để biết?
Cậu Hoan đanh đá đôi co với Diễm. Thấy bọn giúp việc đang đứng túm năm tụm ba quanh gốc đào hóng chuyện, cậu hắng giọng hỏi:
- Thằng nào trong số tụi bay làm con Diễm có chửa thì khôn hồn đứng ra nhận trách nhiệm đi.
Bà Tuyết đi qua vườn đào, thấy con trai mình cáu kỉnh thì phì cười. Sáng sớm hôm nay ông Tài gọi điện tường thuật mọi chuyện cho bà nghe nên bà đã hết giận ông và vội vàng về biệt phủ. Gớm, nom cái thằng Nghé kìa! Đáng yêu đáo để luôn ý! Bà cười cười đi tới chơi với cháu, đồng thời doạ nạt người giúp việc:
- Biết đường hối lỗi sớm thì cậu Hoan sẽ tha không trách phạt, chứ mà để cậu điều tra ra thằng nào thì thằng đó chỉ có nước nốc cám thôi!
Thằng Quyết giật mình thon thót. Cậu Hoan đã khẳng định đứa nhỏ trong bụng mợ Diễm không phải con cậu thì chứng tỏ cậu chưa hề động chạm gì tới mợ. Vậy mà cậu không hề nổi đoá lên khi mợ Diễm thông báo có chửa mà đợi bây giờ mợ Hân về cậu mới lên tiếng đính chính. Cậu… có lẽ chỉ muốn lợi dụng mợ Diễm để có người chăm chút cho xưởng gỗ. Cậu đã không còn khờ như xưa nữa rồi! Sợ cậu sẽ điều tra ra chân tướng nên Quyết run run nhận tội. Nghe Quyết kể lể chi tiết sự việc đêm đó, Diễm sốc nặng. Nó khuỵ xuống đất, nước mắt chảy lã chã. Nó chửi Quyết như chửi chó. Nó gào khóc. Nó oán than. Thằng Sang thì không biết từ đâu chui ra báo cáo:
- Bẩm cậu, bà Liên vừa gọi điện trách mắng con. Con nói y như anh Phúc dặn là con đã hoàn thành nhiệm vụ bà giao rồi, còn mợ Hân phúc lớn mợ thoát nạn kiểu gì thì con không hề biết. Bà chửi con một hồi xong liền sai con rình rập quanh biệt phủ, đợi lúc mọi người không để ý thì đánh mợ Hân ngất đi rồi đem mợ tới chỗ bà, lần này đích thân bà sẽ xử lý mợ. Toàn bộ đoạn hội thoại giữa con và bà, con đã ghi lại hết rồi ạ.
Diễm chợt hiểu ra người của mẹ Liên đã bị cậu Hoan mua chuộc. Hân có lẽ không hề bị quẳng xuống vực, vụ mất tích chắc cũng là giả. Cậu Hoan khen Sang được việc, thưởng cho ít tiền rồi quay sang bảo Diễm:
- Cậu chưa lật mặt bà Liên vì cậu nghĩ trong biệt phủ có kẻ thông đồng với bà ta. Nhưng rất tiếc, kẻ xấu đứng trong bóng tối mãi chưa lộ đuôi.
Diễm sợ xanh mặt. Cậu thảo mai bịa chuyện:
- Cậu nghe ba Hậu kể rằng ngày xưa bà Liên từng tòm tem với ông bảo vệ ở công ty ba, hai người còn có với nhau một đứa con gái. Cậu nghi nó ẩn nấp trong biệt phủ nhà mình. Chuyện này Diễm giúp cậu điều tra nhé!
Diễm thừa thông minh để hiểu khoảng thời gian vừa rồi cậu Hoan vờn nó như vờn chuột, cậu giấu nó nhiều chuyện, lợi dụng nó để phát triển xưởng gỗ. Diễm rất cay nên nó không hoàn toàn tin vào cậu nữa. Tuy nhiên, chuyện cậu vừa đề cập có liên quan tới thân thế của mình nên Diễm vẫn nhận lời điều tra. Sau khi tra ra địa chỉ của ông bảo vệ, nó đích thân xuống thành phố tìm gặp ông. Thật đau đớn làm sao! Nó và ông… giống nhau như hai giọt nước! Giống từ khuôn mặt, vóc dáng, nụ cười tới cái nốt ruồi to tổ chảng ở mu bàn tay. Chẳng cần phải thực hiện bất cứ xét nghiệm nào, nó cũng có thể chắc chắn đây là ba ruột của mình. Dường như ông ấy cũng cảm thấy thế, nhưng ông chỉ bảo:
- Ba đang có một gia đình hạnh phúc, ba không thể nhận con được. Xin lỗi con, là ba ích kỷ.
- Tôi không cần ông nhận tôi.
Diễm lạnh lùng nói rồi bỏ về quê. Nó tới nhà mẹ Liên, mượn điện thoại của mẹ chơi nhưng thực ra là để xoá sạch dữ liệu. Diễm còn đi quanh nhà lượm lặt toàn bộ đồ đạc của mình quẳng vào sọt rác. Bà Liên ngây ngô hỏi con đồ còn tốt sao phải vứt đi thì nó tưng tửng đáp:
- Vì tôi muốn xoá sạch dấu vết cho thấy tôi và bà đã từng liên quan tới nhau.
- Con ăn nói với mẹ cái kiểu gì đấy? Bà? Tôi?
- Tôi nói thế là vẫn còn lịch sự chán đấy, chứ tôi mà mất lịch sự thì phải xưng mày tao rồi tát cho bà vài phát vì tội dám lừa tôi để tôi ảo tưởng về xuất thân của mình. Suy cho cùng bà cũng chẳng thương gì tôi, chỉ muốn lợi dụng tôi để được giàu sang.
- Con nói linh tinh cái gì vậy? Đừng nghe người ngoài bơm đểu chia rẽ tình mẹ con.
- Tôi không nghe ai bơm đểu cả. Tôi gặp ông ấy rồi! Người cha ruột của tôi… tôi đã gặp rồi! Tất cả những việc bẩn thỉu bà làm, cậu Hoan đã biết tất cả rồi. Thằng Sang đã bị cậu ấy mua chuộc, nó đã ghi âm lại cuộc nói chuyện bẩn thỉu của bà và nó để làm bằng chứng đấy, lần này thì bà chạy không thoát rồi. Có lẽ cậu cũng đã nghi ngờ tôi, thế nên từ hôm nay tôi mới muốn cắt đứt quan hệ với bà, con chó khốn nạn ạ.
Bà Liên nghe con gái nói mà đau buốt cả tim, có nằm mơ bà cũng không ngờ được mình bị một thằng khờ như thằng Hoan chơi cho một vố đau như thế. Thấy tình hình lành ít dữ nhiều, bà vỗ vai Diễm đề xuất:
- Mẹ phải rời khỏi nơi này gấp. Con mau chuyển số tiền cậu Hoan mới chuyển cho con cho mẹ đi!
- Khôn như bà quê mình đầy!
Diễm xỉa xói rồi lạnh lùng bỏ đi. Bà Liên chạy theo ôm chân Diễm nhưng nó đá bà ra như đá một thứ rác rưởi. Quá phẫn uất, bà bò dậy, xông tới đẩy con gái trả thù. Diễm bị ngã đau. Thấy chiếc váy của nó đỏ một màu máu, bà Liên sợ hãi dọn đồ trốn đi. Diễm run rẩy bấm điện thoại gọi cấp cứu. Xe tới rất nhanh, nó được đưa vào bệnh viện ngay lập tức, nhưng rất tiếc, nó vẫn bị sảy thai. Thầy bu nuôi của nó, hai cái người mà nó luôn khinh bỉ vì họ làm nghề nông, nghe y tá báo tin liền chạy tới chỗ nó nhanh như một cơn gió. Thầy bu càng chăm chóc nó tận tình thì nó càng hổ thẹn. Cố chứng tỏ bản thân mình giỏi giang hơn người ta để làm gì? Giàu sang để làm gì? Đẳng cấp cao cũng để làm gì? Suy cho cùng, người luôn cho mình ở vị thế cao như mẹ Liên lại bỏ rơi nó, còn người mà mẹ cho là hèn kém như thầy bu lại vẫn yêu thương nó hết mực. Diễm cảm thấy mọi việc ra nông nỗi này một phần cũng là tại nó. Nó hại Hân sinh non, và giờ nghiệp báo của nó là mất con. Lúc con còn khoẻ mạnh, Diễm chẳng quan tâm con mấy. Nó cứ mải mê làm việc, mải mê chạy theo vinh hoa phú quý. Giờ mất con rồi, tự dưng nó thấy hụt hẫng quá chừng. Bây giờ nó mới cảm nhận được như nào là đau đến thấu xương thấu tuỷ. Buổi đêm, nó thường mơ thấy con mình gào khóc, kêu lạnh rồi dần dần tan biến. Nó cũng khóc theo con. Mỗi lần bàng hoàng tỉnh giấc, nó không sao ngủ tiếp được nữa. Nó buồn nhiều, hối hận nhiều. Nó sợ nếu nó còn tiếp tục sai trái, đứa nhỏ của nó sẽ vĩnh viễn không siêu thoát được. Thế nên, ngày được xuất viện, nó không theo thầy bu về nhà mà đi đầu thú, đồng thời tố cáo chính mẹ ruột của mình. Do biết ăn năn hối cải nên nó chịu bản án nhẹ hơn mẹ. Bà Liên tuy đã trốn rất kỹ nhưng chạy đâu cũng không thoát được nghiệp nên cuối cùng bà vẫn bị bắt. Bị cả thằng Sang lẫn con Diễm phản nên dẫu có già, bà vẫn phải vào tù ở thêm một lần nữa.
Hai năm đầu tiên, chẳng có ai thèm đoái hoài tới bà Liên. Sang năm thứ ba, cô cháu gái yêu quý mới thèm tới thăm dì. Chị Oanh thực ra cũng chẳng hề thương xót dì, chị chỉ muốn coi người đã từng chơi mình một vố đau nay khổ sở như nào mà thôi. Thấy dì khóc lóc kể lể ở trong này tù túng thiếu thốn, chị thấy hân hoan ghê lắm! Dì vẫn chứng nào tật nấy, vẫn chửi bà Hà, chửi mợ Hân, vẫn than thở mình hồng nhan bạc phận. Chị Oanh nghe mà không nhịn được cười, một người mãi không thể nhận ra khuyết điểm của bản thân, luôn đổ lỗi cho người khác vì thất bại của mình thì cuộc đời người đó sẽ mãi đắm chìm trong khổ đau mà thôi! Đi thăm dì về, chị thấy bầu trời hôm ấy sao mà trong xanh đến lạ! Cuộc sống của chị hiện tại rất tốt. Chị có bạn trai mới rồi. Chị đã mua nhà và cho con gái đi học lại ở trường quốc tế bằng chính tiền đóng phim và đi quay quảng cáo của mình chứ không hề ngửa tay xin bạn trai dù chỉ là một đồng. Quan điểm của chị giờ đã khác xưa, vất vả một xíu nhưng được đàn ông tôn trọng quả thật tốt hơn nhiều so với việc bị khinh bỉ. Chị giờ là một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập chứ không phải là một cái cây tầm gửi yếu mềm chỉ biết ăn bám. Thi thoảng gặp chị Phượng bán rau ngoài chợ, chị Oanh lại ghé qua mua vài mớ rau rồi hai chị em hàn huyên đủ thứ chuyện. Chị Phượng không còn hận mợ Hân như hồi mới bị đuổi ra khỏi nhà ông Tài nữa, bởi vì chính mợ Hân đã cho chị một mảnh đất để trồng rau kiếm sống. Chị giờ tuy không còn là mợ lớn nhưng cuộc sống khá êm đềm. Chị chưa lấy chồng nhưng có một đứa con trai kháu khỉnh lắm, chị giữ bí mật về danh tính cha đứa trẻ. Mọi người chỉ biết nó rất hay theo bu ra chợ bán rau. Chị Phượng mê con dữ dội. Chị cảm thấy vinh hoa phú quý cũng không trân quý bằng đứa trẻ đáng yêu này. Tối ngày chị chỉ lo kiếm tiền nuôi con, lo chăm bẵm nó, đến bữa ăn rau luộc chấm muối vừng thôi nhưng mà được nghe nó bi bô nói nó thương bu Phượng nhất, chị thấy sao mà sướng dễ sợ. Nghe nó cười khanh khách, chị quên luôn mọi mệt nhọc, muộn phiền, quên luôn cả việc phải hơn thua vật chất với người nọ, người kia.
Qua mấy cái Tết, đứa nhỏ nhà mợ Hân cũng nói sõi lắm rồi. Nghé giờ đã được đi học lớp mẫu giáo hẳn hoi. Đi học về, Nghé thường sà vào lòng bu, hít hà ngửi mùi thơm của bu rồi dẻo mép nịnh nọt:
- Bu Hân thơm ơi là thơm ý! Bu của cậu vừa thơm, vừa xinh, vừa dễ thương! Cậu thương bu nhiều nhất quả đất luôn á! Bu có thương cậu nhiều nhất hem?
- Có. Bu thương cậu nhất luôn!
Nghe được lời khẳng định của bu, Nghé phấn khởi cười phá lên rồi liếc đểu thầy Hoan, ra điều làm người nền ông nó phải biết lấy lòng phụ nữ thế chứ! Thầy lườm Nghé, doạ đấm Nghé, nhưng Nghé ứ sợ, vì Nghé có bu Hân bảo vệ rồi. Năm ngoái, thầy Hoan làm cho Nghé một căn nhà sàn nhỏ ở ngay cạnh nhà sàn của thầy bu, Nghé vốn chẳng muốn ra ở riêng lắm đâu, cơ mà ông bà bảo Nghé không ngủ ở phòng khác thì còn lâu mới có em bé để chơi cùng nên đành chịu thôi. Tối nào trước khi về phòng, Nghé cũng phụng phịu dặn dò:
- Bu Hân ơi! Cậu về phòng đi ngủ đây ạ! Bu cũng ngủ thật ngon nhé! Phải ngủ ngon mới có em bé được á!
Nghé cứ nói vô tư vậy thôi mà làm Hân ngượng chín đỏ mặt mày. Cậu Hoan thì mặt dày khỏi nói, Nghé vừa rời khỏi cậu đã nhanh nhẹn chạy ra đóng cửa rồi ôm vợ quẳng lên giường, sà xuống hôn lên trán vợ, má vợ, rúc cổ vợ hôn thật nhiều rồi ghé tai vợ thủ thỉ:
- Ngủ thôi bu nó! Phải ngủ thật ngon nha!
Cái ông chồng này nữa, vừa mới kêu phải ngủ thật ngon mà tay đã luồn qua váy vợ trêu chọc rồi, thử hỏi có gian không cơ chứ? Có bà vợ giả ngốc bảo chồng:
- Chồng yêu của em ơi! Ngủ ngon hình như không phải như thế đâu ý!
- Không như thế thì làm sao mà cậu ngủ ngon nổi? Vợ yêu của cậu ngốc lắm á!
Cậu nói tỉnh bơ rồi thản nhiên cởi váy của vợ, cánh môi đặt xuống bao phủ lấy viên ngọc hồng kiều diễm. Trái tim Hân chợt thấy xao xuyến, cô trìu mến nhìn chồng, dịu dàng luồn tay qua mái tóc cậu, thủ thỉ thú nhận:
- Thực ra em không hề bị ngốc như mọi người hay nhận xét. Tỉnh dậy sau hôn mê, thấy cậu chững chạc hơn trước, em chợt nhận ra con người ta sau khi gặp cú sốc thì có thể thay đổi rất nhiều. Vì vậy em mới thuận nước đẩy thuyền, cố tình không quan tâm tới chuyện lớn nhỏ trong biệt phủ để cậu không hỏi ý kiến vợ nữa mà học cách tự đưa ra các quyết định quan trọng. Em biết em làm vậy có chút bất công với cậu… nhưng chúng ta đã có Nghé rồi… nhỡ một ngày nào đó em không còn bên cậu nữa thì em mong cậu vẫn có thể bảo vệ con tốt cho con.
Vợ cố tình ngơ ngơ như kiểu bị ngốc cậu có thể tha thứ được, nhưng vợ nói chuyện rủi ro khiến cậu rất bực. Cậu nhá nhẹ lên người vợ tạo những vết yêu đỏ, sau đó, cậu điên cuồng hành hạ vợ. Những động tác của cậu mãnh liệt, mạnh mẽ như kiểu sóng lớn giận dữ đập vào bờ. Vợ hiền hiền không trách mắng gì cả, đợi cậu xả giận xong, vợ mới vòng tay qua cổ ôm cậu, dịu dàng hỏi:
- Giận em à?
- Ừ. Giận.
- Sao giận?
- Ăn nói tầm bậy thì giận.
- Vợ ăn nói chỗ nào tầm bậy vậy ạ?
- Vợ vừa bảo nhỡ một ngày nào đó vợ không còn ở bên cậu còn gì? Quá tầm bậy!
- Chỉ là nhỡ thôi mà!
- Không có nhỡ nhiếc gì sất, lần sau dám nói chuyện xui cậu vả cho rụng răng đấy! - Cậu doạ.
- Cậu có vả được thật không ạ? Hay con vợ lùn này chưa rụng răng cậu đã xót? - Hân tủm tỉm hỏi.
- Gớm! Ai thèm xót?
- Không xót thật ạ?
- Ừ. Không thèm xót vợ lùn.
- Em ứ tin.
Hân vênh mặt kiểu rất kiêu hại cậu Hoan điên cả máu. Cậu nổi hứng ôm siết lấy vợ, hành hạ vợ thêm một trận nữa nó mới hết chảnh, nó lí nhí nói:
- Thôi! Em xin lỗi, em sai rồi. Em sẽ mãi ở bên cậu, ở với cậu tới lúc da dẻ nhăn nheo, tóc bạc trắng cũng không rời cho cậu phát chán luôn nhá!
Trị được con vợ láo, cậu vui khủng khiếp. Nói chung bây giờ cậu đã là trụ cột trong cái nhà này rồi thì cậu nói một là một, cậu nói một mà vợ khăng khăng bảo là hai thì thôi nó mới là hai. Kiểu thế! Cậu tâm sự với con trai rằng phận làm thằng nền ông, nói vợ không nghe thì thôi nghe lời vợ cho nó êm cửa ấm nhà, có đi đâu mà thiệt? Nghé gật gù khen ngợi cậu:
- Thầy đúng là một người chồng tốt. Thảo nào bu Hân chịu lấy thầy rồi đẻ ra Nghé đẹp trai, hì hì!
Cậu nhấp ngụm trà, tủm tỉm nói:
- Thực ra thầy ở thời điểm trước khi lấy bu không hề tốt. Thầy của ngày xưa giống như một sợi chỉ hoen ố, vì được xỏ vào cây kim ngọc bích mà trở nên có giá trị.
Phải đến khi lấy vợ, Nghé mới thấm thía được hết câu nói của thầy Hoan. Còn bây giờ, bé chỉ hiểu đại khái là bu Hân tốt nên thầy cũng tốt theo. Chắc vì cả bu và thầy đều là người tốt nên đêm mới ngủ ngon giấc. Chắn chắn là thế rồi, chứ không thế thì làm sao mà nửa năm sau cái bụng của bu Hân đã to ễnh lên! Thầy Hoan nói em Ngỗng đang nằm trong bụng bu đấy, cưng ghê lắm. Thi thoảng em còn đạp bu nhé, em của anh nào mà nghịch thế nhờ? Em của anh Nghé chứ còn của anh nào nữa? Anh Nghé thương em Ngỗng “nhứt” quả đất luôn. Chiều nào đi học về anh Nghé cũng đi lên nhà sàn chào rất to:
- Anh Nghé xin chào em Ngỗng ạ! Anh xin được phép báo cáo với em là anh vừa đi học về nhá!
- Không chào thầy bu hả? - Cậu Hoan trêu.
- Ớ, cậu quên xừ nó mất. Cậu xin chào thầy Hoan, cậu xin chào bu Hân, thầy bu ở nhà có ngoan không thế? Có ai bắt nạt em Ngỗng của cậu không đấy?
Hân tủm tỉm nói:
- Thầy ngoan. Bu cũng ngoan. Không ai dám bắt nạt em Ngỗng của cậu đâu ạ.
- Dạ, thầy bu ngoan như vậy cậu đây cũng mừng.
Nghé vui vẻ thưởng cho bu Hân một cái thơm má. Trong lúc Nghé áp tai vào bụng bu nghe em Ngỗng đạp, thầy Hoan bẹo má Nghé, xị mặt thắc mắc:
- Nghé không thơm thầy à?
- Nền ông ai lại thơm nhau? Mất chất!
Nghé nói như ông cụ non khiến thầy bu cười sặc. Thầy bu và Nghé đi bộ xuống vườn đào hóng gió. Nghé vui vẻ kể chuyện ở lớp mẫu giáo, kiểu Nghé đẹp trai quá nên các bạn nữ cứ mê Nghé tít thò lò xong gạ Nghé về nhà các bạn chơi, hại Nghé cứ phải từ chối suốt thôi, mệt mỏi dễ sợ. Cậu Hoan xoa đầu Nghé rồi quay sang bảo vợ:
- Tội nghiệp Nghé, điển trai giống cậu đâm ra gặp nhiều phiền toái, chứ cái dáng vẻ mà cứ bình dân như con nhà người ta thì đâu đến nỗi phải mệt mỏi.
Hân tủm tỉm hỏi cậu:
- Con nhà người ta là con nhà nào vậy chồng?
- Ơ hay? Con nhà nào không phải con nhà mình thì là con nhà người ta thôi, thế mà vợ cũng phải hỏi.
Các bậc phụ huynh toàn đem con nhà người ta ra để dạy dỗ con mình chứ đâu có ai như chồng Hân, toàn dìm con nhà người ta xuống để tâng con mình lên tận mây xanh. Cô cố tình trêu chọc ông xã:
- Chồng em có khác, chồng nói gì cũng chuẩn không thể chỉnh nổi. May mà em lấy được ông chồng hào hoa phong độ, chứ mà cứ bình dân như chồng nhà người ta thì làm sao em đẻ ra được đứa con xuất sắc, chồng nhỉ?
- Chồng nhà người ta là chồng nhà nào hả vợ?
Cậu Hoan hỏi Hân. Nghé lanh chanh nói:
- Ơ kìa! Thầy vừa giải thích cho bu về con nhà người ta xong mà giờ đến chồng nhà người ta thầy lại không biết là sao? Nó tương tự mà, chồng nhà nào không phải chồng nhà bu Hân thì là chồng nhà người ta thôi, đơn giản như đan rổ thế mà thầy cũng không suy luận được!
Cậu Hoan bĩu môi nói:
- Thầy hỏi trêu bu thôi, chứ thầy biết thừa á! Thời gian trôi nhanh thực sự. Mới ngày nào thầy còn chơi bời lêu lổng mà giờ thầy đã là thằng nền ông một vợ, hai con và không hề còn son rỗi rồi.
Nghé gật gù đồng tình:
- Vâng, thực ra bây giờ trong cái nhà này chỉ có cậu và em Ngỗng là vẫn còn son thôi, thầy bu có con cái rồi thì son rỗi sao được nữa.
Hân phì cười. Gió thổi qua vườn đào rồi nhẹ nhàng lùa vào mái tóc bồng bềnh trêu ghẹo cô. Khoảnh khắc này, thực sự bình dị đến lạ. Có ai đó từng chê trách Hân vì đã không cố gắng tìm kiếm người bạn đời hoàn hảo mà quên mất rằng những người như thế hiếm lắm, và chưa chắc họ đã ưng Hân. Đối với cô, chỉ cần tìm thấy một người đủ yêu mình, vì mình mà cố gắng hoàn thiện bản thân để trở nên tốt đẹp hơn đã diễm phúc rồi. Mong các bạn cũng sẽ tìm được một người như vậy, để cho bức tranh của cuộc đời bạn bớt hiu quạnh và trở nên rực rỡ sắc màu.
…
HẾT.
Nơi có nắng, có gió và yêu thương đong đầy.
Île-de-France, 22/07/2020
Lan Rua’s Story ~ Porcupine & Duck Family.
P/S: Thank & Love!
_nhim_yeu_vole_
- Sao lại thành công cốc? Cậu trả công em hậu hĩnh thế còn gì? Cậu đố em tìm được ông chủ nào chia lợi nhuận thoáng hơn cậu đấy.
Thứ Diễm cần đâu chỉ là lợi nhuận, nó muốn vị trí mợ chủ trong cái biệt phủ này cơ! Cái vị trí mà nó đã phải rất nỗ lực để giành lấy, thế nhưng sự quay trở lại của Hân đã khiến công sức của nó vỡ tan như bong bóng xà phòng.
- Vậy còn đứa con trong bụng em thì tính sao? Cậu có thể bỏ mẹ chứ đừng hòng bỏ con. Làm như vậy là thất đức đấy ạ! Cả mợ Hân nữa… mợ mà làm ngơ với giọt máu của chồng thì mợ cũng chỉ là loại cặn bã.
Diễm cố ý nói về đứa nhỏ để Hân cảm thấy khó chịu, nó muốn Hân biết trong lúc Hân mất tích, cậu đã trót chơi bời với nó. Nó muốn Hân điên tiết rồi trong lúc nóng nảy sẽ ruồng bỏ bỏ cậu. Rất tiếc, Hân chẳng hề tức giận. Hân vẫn hiền hiền trêu đùa Nghé. Hân của bây giờ… hình như hơi ngốc. Cậu Hoan thì khôn hơn xưa nhiều, Hân chưa thèm mở lời trách móc cậu đã cuống cuồng bảo:
- Nấm lùn xinh đẹp của cậu đừng hiểu nhầm nha! Đứa nhỏ trong bụng Diễm không phải con của cậu đâu ạ!
Hân phớt lờ Diễm nhưng khi chồng giải thích thì lại khẽ gật đầu như thể đã biết. Diễm cay cú hỏi:
- Không phải con của cậu thì là con của ai?
- Là con của ai hả? Mày ăn nằm với thằng nào mày còn không biết thì cậu biết thế đếch nào được?
- Rõ ràng đêm đó… cậu và em đã… cậu lật lọng nhanh thực sự… cậu có còn là đàn ông không thế?
- Cậu là đàn ông hay không vợ cậu biết là được rồi, mày có tư cách chó gì để biết?
Cậu Hoan đanh đá đôi co với Diễm. Thấy bọn giúp việc đang đứng túm năm tụm ba quanh gốc đào hóng chuyện, cậu hắng giọng hỏi:
- Thằng nào trong số tụi bay làm con Diễm có chửa thì khôn hồn đứng ra nhận trách nhiệm đi.
Bà Tuyết đi qua vườn đào, thấy con trai mình cáu kỉnh thì phì cười. Sáng sớm hôm nay ông Tài gọi điện tường thuật mọi chuyện cho bà nghe nên bà đã hết giận ông và vội vàng về biệt phủ. Gớm, nom cái thằng Nghé kìa! Đáng yêu đáo để luôn ý! Bà cười cười đi tới chơi với cháu, đồng thời doạ nạt người giúp việc:
- Biết đường hối lỗi sớm thì cậu Hoan sẽ tha không trách phạt, chứ mà để cậu điều tra ra thằng nào thì thằng đó chỉ có nước nốc cám thôi!
Thằng Quyết giật mình thon thót. Cậu Hoan đã khẳng định đứa nhỏ trong bụng mợ Diễm không phải con cậu thì chứng tỏ cậu chưa hề động chạm gì tới mợ. Vậy mà cậu không hề nổi đoá lên khi mợ Diễm thông báo có chửa mà đợi bây giờ mợ Hân về cậu mới lên tiếng đính chính. Cậu… có lẽ chỉ muốn lợi dụng mợ Diễm để có người chăm chút cho xưởng gỗ. Cậu đã không còn khờ như xưa nữa rồi! Sợ cậu sẽ điều tra ra chân tướng nên Quyết run run nhận tội. Nghe Quyết kể lể chi tiết sự việc đêm đó, Diễm sốc nặng. Nó khuỵ xuống đất, nước mắt chảy lã chã. Nó chửi Quyết như chửi chó. Nó gào khóc. Nó oán than. Thằng Sang thì không biết từ đâu chui ra báo cáo:
- Bẩm cậu, bà Liên vừa gọi điện trách mắng con. Con nói y như anh Phúc dặn là con đã hoàn thành nhiệm vụ bà giao rồi, còn mợ Hân phúc lớn mợ thoát nạn kiểu gì thì con không hề biết. Bà chửi con một hồi xong liền sai con rình rập quanh biệt phủ, đợi lúc mọi người không để ý thì đánh mợ Hân ngất đi rồi đem mợ tới chỗ bà, lần này đích thân bà sẽ xử lý mợ. Toàn bộ đoạn hội thoại giữa con và bà, con đã ghi lại hết rồi ạ.
Diễm chợt hiểu ra người của mẹ Liên đã bị cậu Hoan mua chuộc. Hân có lẽ không hề bị quẳng xuống vực, vụ mất tích chắc cũng là giả. Cậu Hoan khen Sang được việc, thưởng cho ít tiền rồi quay sang bảo Diễm:
- Cậu chưa lật mặt bà Liên vì cậu nghĩ trong biệt phủ có kẻ thông đồng với bà ta. Nhưng rất tiếc, kẻ xấu đứng trong bóng tối mãi chưa lộ đuôi.
Diễm sợ xanh mặt. Cậu thảo mai bịa chuyện:
- Cậu nghe ba Hậu kể rằng ngày xưa bà Liên từng tòm tem với ông bảo vệ ở công ty ba, hai người còn có với nhau một đứa con gái. Cậu nghi nó ẩn nấp trong biệt phủ nhà mình. Chuyện này Diễm giúp cậu điều tra nhé!
Diễm thừa thông minh để hiểu khoảng thời gian vừa rồi cậu Hoan vờn nó như vờn chuột, cậu giấu nó nhiều chuyện, lợi dụng nó để phát triển xưởng gỗ. Diễm rất cay nên nó không hoàn toàn tin vào cậu nữa. Tuy nhiên, chuyện cậu vừa đề cập có liên quan tới thân thế của mình nên Diễm vẫn nhận lời điều tra. Sau khi tra ra địa chỉ của ông bảo vệ, nó đích thân xuống thành phố tìm gặp ông. Thật đau đớn làm sao! Nó và ông… giống nhau như hai giọt nước! Giống từ khuôn mặt, vóc dáng, nụ cười tới cái nốt ruồi to tổ chảng ở mu bàn tay. Chẳng cần phải thực hiện bất cứ xét nghiệm nào, nó cũng có thể chắc chắn đây là ba ruột của mình. Dường như ông ấy cũng cảm thấy thế, nhưng ông chỉ bảo:
- Ba đang có một gia đình hạnh phúc, ba không thể nhận con được. Xin lỗi con, là ba ích kỷ.
- Tôi không cần ông nhận tôi.
Diễm lạnh lùng nói rồi bỏ về quê. Nó tới nhà mẹ Liên, mượn điện thoại của mẹ chơi nhưng thực ra là để xoá sạch dữ liệu. Diễm còn đi quanh nhà lượm lặt toàn bộ đồ đạc của mình quẳng vào sọt rác. Bà Liên ngây ngô hỏi con đồ còn tốt sao phải vứt đi thì nó tưng tửng đáp:
- Vì tôi muốn xoá sạch dấu vết cho thấy tôi và bà đã từng liên quan tới nhau.
- Con ăn nói với mẹ cái kiểu gì đấy? Bà? Tôi?
- Tôi nói thế là vẫn còn lịch sự chán đấy, chứ tôi mà mất lịch sự thì phải xưng mày tao rồi tát cho bà vài phát vì tội dám lừa tôi để tôi ảo tưởng về xuất thân của mình. Suy cho cùng bà cũng chẳng thương gì tôi, chỉ muốn lợi dụng tôi để được giàu sang.
- Con nói linh tinh cái gì vậy? Đừng nghe người ngoài bơm đểu chia rẽ tình mẹ con.
- Tôi không nghe ai bơm đểu cả. Tôi gặp ông ấy rồi! Người cha ruột của tôi… tôi đã gặp rồi! Tất cả những việc bẩn thỉu bà làm, cậu Hoan đã biết tất cả rồi. Thằng Sang đã bị cậu ấy mua chuộc, nó đã ghi âm lại cuộc nói chuyện bẩn thỉu của bà và nó để làm bằng chứng đấy, lần này thì bà chạy không thoát rồi. Có lẽ cậu cũng đã nghi ngờ tôi, thế nên từ hôm nay tôi mới muốn cắt đứt quan hệ với bà, con chó khốn nạn ạ.
Bà Liên nghe con gái nói mà đau buốt cả tim, có nằm mơ bà cũng không ngờ được mình bị một thằng khờ như thằng Hoan chơi cho một vố đau như thế. Thấy tình hình lành ít dữ nhiều, bà vỗ vai Diễm đề xuất:
- Mẹ phải rời khỏi nơi này gấp. Con mau chuyển số tiền cậu Hoan mới chuyển cho con cho mẹ đi!
- Khôn như bà quê mình đầy!
Diễm xỉa xói rồi lạnh lùng bỏ đi. Bà Liên chạy theo ôm chân Diễm nhưng nó đá bà ra như đá một thứ rác rưởi. Quá phẫn uất, bà bò dậy, xông tới đẩy con gái trả thù. Diễm bị ngã đau. Thấy chiếc váy của nó đỏ một màu máu, bà Liên sợ hãi dọn đồ trốn đi. Diễm run rẩy bấm điện thoại gọi cấp cứu. Xe tới rất nhanh, nó được đưa vào bệnh viện ngay lập tức, nhưng rất tiếc, nó vẫn bị sảy thai. Thầy bu nuôi của nó, hai cái người mà nó luôn khinh bỉ vì họ làm nghề nông, nghe y tá báo tin liền chạy tới chỗ nó nhanh như một cơn gió. Thầy bu càng chăm chóc nó tận tình thì nó càng hổ thẹn. Cố chứng tỏ bản thân mình giỏi giang hơn người ta để làm gì? Giàu sang để làm gì? Đẳng cấp cao cũng để làm gì? Suy cho cùng, người luôn cho mình ở vị thế cao như mẹ Liên lại bỏ rơi nó, còn người mà mẹ cho là hèn kém như thầy bu lại vẫn yêu thương nó hết mực. Diễm cảm thấy mọi việc ra nông nỗi này một phần cũng là tại nó. Nó hại Hân sinh non, và giờ nghiệp báo của nó là mất con. Lúc con còn khoẻ mạnh, Diễm chẳng quan tâm con mấy. Nó cứ mải mê làm việc, mải mê chạy theo vinh hoa phú quý. Giờ mất con rồi, tự dưng nó thấy hụt hẫng quá chừng. Bây giờ nó mới cảm nhận được như nào là đau đến thấu xương thấu tuỷ. Buổi đêm, nó thường mơ thấy con mình gào khóc, kêu lạnh rồi dần dần tan biến. Nó cũng khóc theo con. Mỗi lần bàng hoàng tỉnh giấc, nó không sao ngủ tiếp được nữa. Nó buồn nhiều, hối hận nhiều. Nó sợ nếu nó còn tiếp tục sai trái, đứa nhỏ của nó sẽ vĩnh viễn không siêu thoát được. Thế nên, ngày được xuất viện, nó không theo thầy bu về nhà mà đi đầu thú, đồng thời tố cáo chính mẹ ruột của mình. Do biết ăn năn hối cải nên nó chịu bản án nhẹ hơn mẹ. Bà Liên tuy đã trốn rất kỹ nhưng chạy đâu cũng không thoát được nghiệp nên cuối cùng bà vẫn bị bắt. Bị cả thằng Sang lẫn con Diễm phản nên dẫu có già, bà vẫn phải vào tù ở thêm một lần nữa.
Hai năm đầu tiên, chẳng có ai thèm đoái hoài tới bà Liên. Sang năm thứ ba, cô cháu gái yêu quý mới thèm tới thăm dì. Chị Oanh thực ra cũng chẳng hề thương xót dì, chị chỉ muốn coi người đã từng chơi mình một vố đau nay khổ sở như nào mà thôi. Thấy dì khóc lóc kể lể ở trong này tù túng thiếu thốn, chị thấy hân hoan ghê lắm! Dì vẫn chứng nào tật nấy, vẫn chửi bà Hà, chửi mợ Hân, vẫn than thở mình hồng nhan bạc phận. Chị Oanh nghe mà không nhịn được cười, một người mãi không thể nhận ra khuyết điểm của bản thân, luôn đổ lỗi cho người khác vì thất bại của mình thì cuộc đời người đó sẽ mãi đắm chìm trong khổ đau mà thôi! Đi thăm dì về, chị thấy bầu trời hôm ấy sao mà trong xanh đến lạ! Cuộc sống của chị hiện tại rất tốt. Chị có bạn trai mới rồi. Chị đã mua nhà và cho con gái đi học lại ở trường quốc tế bằng chính tiền đóng phim và đi quay quảng cáo của mình chứ không hề ngửa tay xin bạn trai dù chỉ là một đồng. Quan điểm của chị giờ đã khác xưa, vất vả một xíu nhưng được đàn ông tôn trọng quả thật tốt hơn nhiều so với việc bị khinh bỉ. Chị giờ là một người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập chứ không phải là một cái cây tầm gửi yếu mềm chỉ biết ăn bám. Thi thoảng gặp chị Phượng bán rau ngoài chợ, chị Oanh lại ghé qua mua vài mớ rau rồi hai chị em hàn huyên đủ thứ chuyện. Chị Phượng không còn hận mợ Hân như hồi mới bị đuổi ra khỏi nhà ông Tài nữa, bởi vì chính mợ Hân đã cho chị một mảnh đất để trồng rau kiếm sống. Chị giờ tuy không còn là mợ lớn nhưng cuộc sống khá êm đềm. Chị chưa lấy chồng nhưng có một đứa con trai kháu khỉnh lắm, chị giữ bí mật về danh tính cha đứa trẻ. Mọi người chỉ biết nó rất hay theo bu ra chợ bán rau. Chị Phượng mê con dữ dội. Chị cảm thấy vinh hoa phú quý cũng không trân quý bằng đứa trẻ đáng yêu này. Tối ngày chị chỉ lo kiếm tiền nuôi con, lo chăm bẵm nó, đến bữa ăn rau luộc chấm muối vừng thôi nhưng mà được nghe nó bi bô nói nó thương bu Phượng nhất, chị thấy sao mà sướng dễ sợ. Nghe nó cười khanh khách, chị quên luôn mọi mệt nhọc, muộn phiền, quên luôn cả việc phải hơn thua vật chất với người nọ, người kia.
Qua mấy cái Tết, đứa nhỏ nhà mợ Hân cũng nói sõi lắm rồi. Nghé giờ đã được đi học lớp mẫu giáo hẳn hoi. Đi học về, Nghé thường sà vào lòng bu, hít hà ngửi mùi thơm của bu rồi dẻo mép nịnh nọt:
- Bu Hân thơm ơi là thơm ý! Bu của cậu vừa thơm, vừa xinh, vừa dễ thương! Cậu thương bu nhiều nhất quả đất luôn á! Bu có thương cậu nhiều nhất hem?
- Có. Bu thương cậu nhất luôn!
Nghe được lời khẳng định của bu, Nghé phấn khởi cười phá lên rồi liếc đểu thầy Hoan, ra điều làm người nền ông nó phải biết lấy lòng phụ nữ thế chứ! Thầy lườm Nghé, doạ đấm Nghé, nhưng Nghé ứ sợ, vì Nghé có bu Hân bảo vệ rồi. Năm ngoái, thầy Hoan làm cho Nghé một căn nhà sàn nhỏ ở ngay cạnh nhà sàn của thầy bu, Nghé vốn chẳng muốn ra ở riêng lắm đâu, cơ mà ông bà bảo Nghé không ngủ ở phòng khác thì còn lâu mới có em bé để chơi cùng nên đành chịu thôi. Tối nào trước khi về phòng, Nghé cũng phụng phịu dặn dò:
- Bu Hân ơi! Cậu về phòng đi ngủ đây ạ! Bu cũng ngủ thật ngon nhé! Phải ngủ ngon mới có em bé được á!
Nghé cứ nói vô tư vậy thôi mà làm Hân ngượng chín đỏ mặt mày. Cậu Hoan thì mặt dày khỏi nói, Nghé vừa rời khỏi cậu đã nhanh nhẹn chạy ra đóng cửa rồi ôm vợ quẳng lên giường, sà xuống hôn lên trán vợ, má vợ, rúc cổ vợ hôn thật nhiều rồi ghé tai vợ thủ thỉ:
- Ngủ thôi bu nó! Phải ngủ thật ngon nha!
Cái ông chồng này nữa, vừa mới kêu phải ngủ thật ngon mà tay đã luồn qua váy vợ trêu chọc rồi, thử hỏi có gian không cơ chứ? Có bà vợ giả ngốc bảo chồng:
- Chồng yêu của em ơi! Ngủ ngon hình như không phải như thế đâu ý!
- Không như thế thì làm sao mà cậu ngủ ngon nổi? Vợ yêu của cậu ngốc lắm á!
Cậu nói tỉnh bơ rồi thản nhiên cởi váy của vợ, cánh môi đặt xuống bao phủ lấy viên ngọc hồng kiều diễm. Trái tim Hân chợt thấy xao xuyến, cô trìu mến nhìn chồng, dịu dàng luồn tay qua mái tóc cậu, thủ thỉ thú nhận:
- Thực ra em không hề bị ngốc như mọi người hay nhận xét. Tỉnh dậy sau hôn mê, thấy cậu chững chạc hơn trước, em chợt nhận ra con người ta sau khi gặp cú sốc thì có thể thay đổi rất nhiều. Vì vậy em mới thuận nước đẩy thuyền, cố tình không quan tâm tới chuyện lớn nhỏ trong biệt phủ để cậu không hỏi ý kiến vợ nữa mà học cách tự đưa ra các quyết định quan trọng. Em biết em làm vậy có chút bất công với cậu… nhưng chúng ta đã có Nghé rồi… nhỡ một ngày nào đó em không còn bên cậu nữa thì em mong cậu vẫn có thể bảo vệ con tốt cho con.
Vợ cố tình ngơ ngơ như kiểu bị ngốc cậu có thể tha thứ được, nhưng vợ nói chuyện rủi ro khiến cậu rất bực. Cậu nhá nhẹ lên người vợ tạo những vết yêu đỏ, sau đó, cậu điên cuồng hành hạ vợ. Những động tác của cậu mãnh liệt, mạnh mẽ như kiểu sóng lớn giận dữ đập vào bờ. Vợ hiền hiền không trách mắng gì cả, đợi cậu xả giận xong, vợ mới vòng tay qua cổ ôm cậu, dịu dàng hỏi:
- Giận em à?
- Ừ. Giận.
- Sao giận?
- Ăn nói tầm bậy thì giận.
- Vợ ăn nói chỗ nào tầm bậy vậy ạ?
- Vợ vừa bảo nhỡ một ngày nào đó vợ không còn ở bên cậu còn gì? Quá tầm bậy!
- Chỉ là nhỡ thôi mà!
- Không có nhỡ nhiếc gì sất, lần sau dám nói chuyện xui cậu vả cho rụng răng đấy! - Cậu doạ.
- Cậu có vả được thật không ạ? Hay con vợ lùn này chưa rụng răng cậu đã xót? - Hân tủm tỉm hỏi.
- Gớm! Ai thèm xót?
- Không xót thật ạ?
- Ừ. Không thèm xót vợ lùn.
- Em ứ tin.
Hân vênh mặt kiểu rất kiêu hại cậu Hoan điên cả máu. Cậu nổi hứng ôm siết lấy vợ, hành hạ vợ thêm một trận nữa nó mới hết chảnh, nó lí nhí nói:
- Thôi! Em xin lỗi, em sai rồi. Em sẽ mãi ở bên cậu, ở với cậu tới lúc da dẻ nhăn nheo, tóc bạc trắng cũng không rời cho cậu phát chán luôn nhá!
Trị được con vợ láo, cậu vui khủng khiếp. Nói chung bây giờ cậu đã là trụ cột trong cái nhà này rồi thì cậu nói một là một, cậu nói một mà vợ khăng khăng bảo là hai thì thôi nó mới là hai. Kiểu thế! Cậu tâm sự với con trai rằng phận làm thằng nền ông, nói vợ không nghe thì thôi nghe lời vợ cho nó êm cửa ấm nhà, có đi đâu mà thiệt? Nghé gật gù khen ngợi cậu:
- Thầy đúng là một người chồng tốt. Thảo nào bu Hân chịu lấy thầy rồi đẻ ra Nghé đẹp trai, hì hì!
Cậu nhấp ngụm trà, tủm tỉm nói:
- Thực ra thầy ở thời điểm trước khi lấy bu không hề tốt. Thầy của ngày xưa giống như một sợi chỉ hoen ố, vì được xỏ vào cây kim ngọc bích mà trở nên có giá trị.
Phải đến khi lấy vợ, Nghé mới thấm thía được hết câu nói của thầy Hoan. Còn bây giờ, bé chỉ hiểu đại khái là bu Hân tốt nên thầy cũng tốt theo. Chắc vì cả bu và thầy đều là người tốt nên đêm mới ngủ ngon giấc. Chắn chắn là thế rồi, chứ không thế thì làm sao mà nửa năm sau cái bụng của bu Hân đã to ễnh lên! Thầy Hoan nói em Ngỗng đang nằm trong bụng bu đấy, cưng ghê lắm. Thi thoảng em còn đạp bu nhé, em của anh nào mà nghịch thế nhờ? Em của anh Nghé chứ còn của anh nào nữa? Anh Nghé thương em Ngỗng “nhứt” quả đất luôn. Chiều nào đi học về anh Nghé cũng đi lên nhà sàn chào rất to:
- Anh Nghé xin chào em Ngỗng ạ! Anh xin được phép báo cáo với em là anh vừa đi học về nhá!
- Không chào thầy bu hả? - Cậu Hoan trêu.
- Ớ, cậu quên xừ nó mất. Cậu xin chào thầy Hoan, cậu xin chào bu Hân, thầy bu ở nhà có ngoan không thế? Có ai bắt nạt em Ngỗng của cậu không đấy?
Hân tủm tỉm nói:
- Thầy ngoan. Bu cũng ngoan. Không ai dám bắt nạt em Ngỗng của cậu đâu ạ.
- Dạ, thầy bu ngoan như vậy cậu đây cũng mừng.
Nghé vui vẻ thưởng cho bu Hân một cái thơm má. Trong lúc Nghé áp tai vào bụng bu nghe em Ngỗng đạp, thầy Hoan bẹo má Nghé, xị mặt thắc mắc:
- Nghé không thơm thầy à?
- Nền ông ai lại thơm nhau? Mất chất!
Nghé nói như ông cụ non khiến thầy bu cười sặc. Thầy bu và Nghé đi bộ xuống vườn đào hóng gió. Nghé vui vẻ kể chuyện ở lớp mẫu giáo, kiểu Nghé đẹp trai quá nên các bạn nữ cứ mê Nghé tít thò lò xong gạ Nghé về nhà các bạn chơi, hại Nghé cứ phải từ chối suốt thôi, mệt mỏi dễ sợ. Cậu Hoan xoa đầu Nghé rồi quay sang bảo vợ:
- Tội nghiệp Nghé, điển trai giống cậu đâm ra gặp nhiều phiền toái, chứ cái dáng vẻ mà cứ bình dân như con nhà người ta thì đâu đến nỗi phải mệt mỏi.
Hân tủm tỉm hỏi cậu:
- Con nhà người ta là con nhà nào vậy chồng?
- Ơ hay? Con nhà nào không phải con nhà mình thì là con nhà người ta thôi, thế mà vợ cũng phải hỏi.
Các bậc phụ huynh toàn đem con nhà người ta ra để dạy dỗ con mình chứ đâu có ai như chồng Hân, toàn dìm con nhà người ta xuống để tâng con mình lên tận mây xanh. Cô cố tình trêu chọc ông xã:
- Chồng em có khác, chồng nói gì cũng chuẩn không thể chỉnh nổi. May mà em lấy được ông chồng hào hoa phong độ, chứ mà cứ bình dân như chồng nhà người ta thì làm sao em đẻ ra được đứa con xuất sắc, chồng nhỉ?
- Chồng nhà người ta là chồng nhà nào hả vợ?
Cậu Hoan hỏi Hân. Nghé lanh chanh nói:
- Ơ kìa! Thầy vừa giải thích cho bu về con nhà người ta xong mà giờ đến chồng nhà người ta thầy lại không biết là sao? Nó tương tự mà, chồng nhà nào không phải chồng nhà bu Hân thì là chồng nhà người ta thôi, đơn giản như đan rổ thế mà thầy cũng không suy luận được!
Cậu Hoan bĩu môi nói:
- Thầy hỏi trêu bu thôi, chứ thầy biết thừa á! Thời gian trôi nhanh thực sự. Mới ngày nào thầy còn chơi bời lêu lổng mà giờ thầy đã là thằng nền ông một vợ, hai con và không hề còn son rỗi rồi.
Nghé gật gù đồng tình:
- Vâng, thực ra bây giờ trong cái nhà này chỉ có cậu và em Ngỗng là vẫn còn son thôi, thầy bu có con cái rồi thì son rỗi sao được nữa.
Hân phì cười. Gió thổi qua vườn đào rồi nhẹ nhàng lùa vào mái tóc bồng bềnh trêu ghẹo cô. Khoảnh khắc này, thực sự bình dị đến lạ. Có ai đó từng chê trách Hân vì đã không cố gắng tìm kiếm người bạn đời hoàn hảo mà quên mất rằng những người như thế hiếm lắm, và chưa chắc họ đã ưng Hân. Đối với cô, chỉ cần tìm thấy một người đủ yêu mình, vì mình mà cố gắng hoàn thiện bản thân để trở nên tốt đẹp hơn đã diễm phúc rồi. Mong các bạn cũng sẽ tìm được một người như vậy, để cho bức tranh của cuộc đời bạn bớt hiu quạnh và trở nên rực rỡ sắc màu.
…
HẾT.
Nơi có nắng, có gió và yêu thương đong đầy.
Île-de-France, 22/07/2020
Lan Rua’s Story ~ Porcupine & Duck Family.
P/S: Thank & Love!
_nhim_yeu_vole_
Bình luận truyện