Cây Nấm Nhỏ
Quyển 2 - Chương 32: “Tiến sĩ Gheer, cậu dao động.”
– Nhiễm gen giai đoạn đầu, tiến trình nhiễm 20 đơn vị, 13 mục tiêu sinh học động vật, thiên hướng đột biến bộ chân khớp – Tiến sĩ cầm một xấp báo cáo dày cộm rảo bước sang, đoạn đặt nó xuống trước mặt Lục Phong – Sao cậu cứ đến nơi nào là nơi đó có dị chủng vậy?
Lục Phong cầm bản báo cáo lên.
Tiến sĩ khoanh tay nói:
– Không ngờ cậu lại chưa bắn chết nó tại chỗ đấy.
– Tôi chưa quen với đặc trưng nhiễm gen ở trẻ con – Lục Phong đáp.
– Thế khỏi giết, giữ đấy tôi lấy làm tiêu bản.
– Tùy cậu.
– Đột biến chân khớp, chả còn gì để nói nữa, – Tiến sĩ nhìn xấp báo cáo trong tay anh – chuẩn bị mở họp đi, chủ thành vậy mà có ca nhiễm gen, lại còn là lũ nhóc trong Vườn Địa Đàng, tôi đã báo cáo lên cấp trên rồi, đây thực sự là vấn đề nghiêm trọng.
– Bộ chân khớp, – Lục Phong bâng quơ hỏi – Có liên quan tới sự kiện trước kia ở ngoại thành không?
– Kết quả điều tra cuối cùng về cơn bão côn trùng ở ngoại thành mới có hôm nay thôi, định tính rằng áp lực từ mùa sinh sản là nguyên nhân chính khiến chúng tấn công tập thể – Giọng tiến sĩ chùng xuống, vẻ nghiêm túc – Nhưng tôi vẫn chưa biết được rốt cuộc chúng đã liên lạc nhau kiểu gì để tập trung về một chỗ, liệu có đang tồn tại ai đó chỉ huy chúng chăng?
– Tuy nhiên… cả chủ thành vốn phòng thủ kiên cố, những thứ bên ngoài không lọt vào được – Chàng ta khẽ hít thật sâu, vừa nhắm mắt suy ngẫm, vừa nêu ý kiến – Dẫu chủ thành xảy ra chuyện, đáng nhẽ cũng nên là tiêu bản dị chủng ở Hải đăng chạy thoát. Cớ sao lại là lũ nhóc ở Vườn Địa Đàng cơ chứ?
Lục Phong đọc sơ bản báo cáo một lượt, trông sang An Chiết. Phận làm thầy của Tư Nam, An Chiết bắt buộc phải đi đến Hải đăng cùng họ.
– Nó từng đi đến những nơi nào? – Lục Phong hỏi.
– Luôn ở chung với mấy đứa nhóc khác mà – An Chiết đáp – Tầm tối qua tôi xong việc thì chúng vẫn ngồi xem thời sự và ngủ cùng nhau. Sáng hôm nay làm bài thi trong lớp, buổi chiều ở căn cứ.
Lục Phong bảo:
– Liên lạc thầy chủ nhiệm và thầy quản sinh của nó đi.
An Chiết ừa đáp lại.
Thế là An Chiết đi sang đứng trước mặt kính phong kín. Tư Nam phải cách li với cộng đồng vì là ca nhiễm gen, chỗ ở hiện nay của nó là căn phòng thí nghiệm trắng bạc.
Trong phòng thí nghiệm lấp ló bóng hình nhỏ thó. Tư Nam ngồi cô lẻ trên bàn giải phẫu trắng bạc, nó cúi gầm đầu, vẫn vẽ mặt tựa bao ngày, như thể mọi chuyện xảy ra ngoài kia chẳng hề liên quan gì đến nó.
Tiếng động vẳng tới từ sau lưng An Chiết, điện thoại của Lục Phong đổ chuông một cách dữ dội – đủ thấy tình hình nghiêm trọng nhường nào, vẻn vẹn trong hai ba phút, đã có ba nhóm người chạy đến tìm anh rồi, anh nói câu gì đó với tiến sĩ và đứng dậy sải bước ra ngoài hành lang.
Trong kính ngoài kính có lắp đặt thiết bị dẫn âm, An Chiết nhấc micro lên:
– Tư Nam à.
Tư Nam ngoảnh sang nhìn cậu.
– Em biết mình bị gì chưa? – An Chiết hỏi.
Tư Nam khẽ gật đầu.
– Vậy em biết nguyên nhân chứ? – An Chiết hỏi – Em từng gặp thứ gì kì quái ở Vườn Địa Đàng ư?
Đồng tử đen nhánh của Tư Nam đăm đăm vào cậu, ánh mắt ấy như muốn chọc thủng cậu.
Giây phút này An Chiết sực hiểu vì sao ta có thể dùng mắt thường để phân biệt sự khác nhau giữa dị chủng và con người. Bởi ánh mắt kiểu này, trông giống hệt một con, một con… tựu trung là không giống con người. Giả dụ cặp mắt nọ tồn tại trên thân một con quái vật dưới Vực Thẳm thì cậu sẽ chẳng thấy lạ lẫm tẹo nào đâu.
Chờ khoảng lặng kéo dài hơn một phút, Tư Nam mới trả lời:
– Không có.
– Cố nhớ thêm tí đi, – An Chiết cố gắng dẫn dắt đứa trẻ này – hôm qua em đi đâu làm gì? Chắc chắn luôn ở chung với các bạn hả?
Tư Nam chỉ dùng cặp mắt đen nhánh nọ quan sát cậu, dẫu An Chiết có hỏi gì nó cũng chẳng buồn lên tiếng.
Khi bên này rơi vào thế giằng co, điện thoại của tiến sĩ bất chợt đổ chuông, An Chiết bèn ngoảnh sang nhòm thử.
Tiến sĩ nhấn nút hands-free, giọng Lâm Tá dội ra, ngữ khí anh ta rất ổn định, song tốc độ nói thì cực nhanh, An Chiết biết đây là dấu hiệu cố giữ bình tĩnh ở loài người.
– Chúng tôi đã thu thập toàn bộ đoạn phim trong vòng ba ngày trở lại đây, nó vẫn luôn ở cùng mọi người. Nó chỉ rời khỏi phạm vi giám sát lúc đi vệ sinh và giờ hoạt động tự do, song đấy là tình huống bình thường. Thời gian rời đi lâu nhất không vượt quá ba phút, nó chỉ có thể hoạt động trong hành lang thuộc tầng này mà thôi – Lâm Tá bảo – Vườn Địa Đàng chẳng hề xuất hiện sự khác thường, có phải nó bị nhiễm gen trên đường tới trụ sở huấn luyện hay ở căn cứ huấn luyện không? Tôi nghe nói tốc độ nhiễm gen ở trẻ thường nhanh hơn người lớn nhiều.
– Xin lỗi thầy Lâm, mặc dù tốc độ nhiễm gen ở trẻ nhanh hơn người lớn thật, song xét theo mức độ thay đổi hình thái mô bào, nhiễm gen đã là câu chuyện của mười lăm đến hai mươi tiếng trước rồi.
Lâm Tá ở đầu dây bên kia lặng thinh phút chốc, đoạn bảo:
– Nếu là thế, nó thực sự bị nhiễm gen khi còn ở Vườn Địa Đàng… Nhưng những đứa trẻ và giáo viên khác tại Vườn Địa Đàng đều khỏe mạnh, chưa từng xuất hiện bất cứ dấu hiệu nhiễm gen nào.
– Xin thầy đừng hoang mang – Tiến sĩ nói – Chúng tôi đang chờ mệnh lệnh từ cấp trên. Chậm nhất là ba tiếng, Hải đăng sẽ hợp sức với Tòa Xử án sàng lọc lũ nhóc từng hoạt động ở tầng sáu vào thời gian đó, mong thầy hãy chuẩn bị công tác phối hợp.
Lâm Tá trả lời:
– Được.
– Cảm ơn thầy thông cảm, nếu chẳng còn chuyện gì khác thì… – Tiến sĩ đang nói dở, Lâm Tá chợt cắt ngang – Chờ tí.
Tiến sĩ hỏi:
– Thầy nhớ ra manh mối nào à?
– Không phải manh mối, nhưng mong là có ích cho các anh – Lâm Tá bảo – Tư Nam vốn là một đứa trẻ rất lạ, IQ của nó cao ngất ngưỡng, tuy nhiên trạng thái tinh thần luôn khá… tự do. Tôi là người chứng kiến nó lớn lên, tôi khẳng định rằng nhận thức hoặc giác quan của nó có gì đấy không giống mọi đứa trẻ khác.
– Cảm ơn thầy cho tôi hay, tôi sẽ nghiên cứu thêm, – Tiến sĩ đáp – thẩm phán giả quay lại rồi và giờ chúng tôi phải xuất phát ngay đây, gặp nhau hẵng bàn tiếp nhé.
Lâm Tá trả lời:
– Tôi hiểu rồi.
Lục Phong bước vào phòng.
– Sao rồi? – Tiến sĩ hỏi.
– Vườn Địa Đàng và căn cứ huấn luyện vừa giãn cách – Lục Phong nói – Đang kiểm kê nhân số, mười phút sau chúng ta sẽ xuất phát.
– Ừm – Tiến sĩ trả lời.
Lục Phong nhấc mắt nhìn sang Tư Nam bị nhốt trong phòng thí nghiệm:
– Các cậu thì sao?
Tiến sĩ khẽ nhún vai.
Lục Phong đi thẳng về phía trước, đứng ngay bên cạnh An Chiết.
Nhãn cầu của Tư Nam chầm chậm dời sang chỗ Lục Phong, bấy giờ An Chiết mới phát hiện tròng đen đáng nhẽ có vùng rìa sắc nét đương trên đà loang ra ngoài, nó có hình phóng xạ, nom giống hệt tơ nhện bị kéo dài.
Lục Phong chợt mở lời:
– Mười tiếng.
An Chiết giật mình, cậu hiểu ý của Lục Phong, rằng trong vòng 10 tiếng kế tiếp, Tư Nam sẽ từ một đứa trẻ loài người bình thường biến thành một con quái vật mất trí triệt để.
Cậu định bụng khơi thông thêm đôi lời cùng Tư Nam, gọi tên nó một chốc. Bỗng thấy ánh mắt Tư Nam dừng cố định nơi Lục Phong, Lục Phong nhìn lại nó.
Tư Nam hơi hé môi, rõ ràng là giọng nói non nớt của trẻ con, song lại dùng ngữ điệu lạnh tanh gằn từ từ năm chữ.
– Tụi mày sẽ chết hết.
Lục Phong bật cười, anh cầm micro trong tay An Chiết.
– Không ai mà không chết cả – Anh nói – Loài người sẽ sống mãi.
Dứt lời, anh bèn treo micro về chỗ cũ, xoay lưng rời đi.
An Chiết so sánh chút đỉnh, nếu xét mỗi sự lạnh lùng trong giọng điệu với biểu cảm, thì thượng tá giỏi hơn một bậc.
Các nghiên cứu viên đến tiếp quản Tư Nam, cửa ngăn cách dần nâng lên. Tiến sĩ cất lời:
– Thằng bé này quái thật.
Lục Phong nói:
– Tôi sẽ gọi người sang thẩm vấn nó.
Tiến sĩ trả lời:
– Vậy phiền cậu.
Ngay giây phút này, tiếng gió thổi nọ lại văng vẳng bên tai An Chiết. Cậu ngó dáo dác chung quanh, phát hiện một miệng ống tròn y hệt ngày trước ẩn náu nơi trần nhà giáp vách tường.
– Nè Lục Phong, – An Chiết kéo nhẹ tay áo Lục Phong – đấy là cái gì nhỉ?
Lục Phong lần theo ánh mắt cậu, nhìn lên trần nhà, đáp với vẻ thờ ơ:
– Lỗ thông gió.
An Chiết chớp chớp mắt.
– Chưa thấy lần nào à? – Tiến sĩ giải thích – Ngoại thành không có, là vì ngoại thành mới xây xong sau này thôi.
Tiến sĩ luôn sẵn lòng phổ cập kiến thức cho con người ta, thế là An Chiết tiếp tục hỏi:
– Nó dùng để làm gì ạ?
– Đẩy gió – Tiến sĩ trả lời rất giản đơn, kế tiếp, chàng ta giảng giải rằng – Thời điểm chủ thành vừa lập nên thì từ trường vẫn chưa biến mất hẳn, năng lực công nghiệp của loài người vẫn trong thời kì đỉnh cao, nhằm tạo ra một căn cứ có thể chống lại bức xạ vũ trụ và gió Mặt Trời hiệu quả nhất, tường của tất cả công trình kiến trúc đều dày gấp bốn năm lần công trình bình thường, vật liệu cực kì đặc biệt. Áp dụng cách phong bế toàn bộ, sống nhờ vào không khí sạch do hệ thống thông gió cung cấp.
– Hệ thống thông gió góp công rất lớn khi mà chủ thành có thể tồn tại tới tận bây giờ – Chàng ta mỉm cười – Các kiểu đột biến bắt đầu bùng nổ lúc xây xong cực từ nhân tạo. Cái thời vũ khí âm học vẫn chưa phát minh thành công, côn trùng lợi dụng mọi cơ hội bay vào, cho nên chủ thành bèn lắp thêm ba thiết bị lọc và nghiền nát ở vị trí cửa nạp khí cùng cửa thải khí của hệ thống thông gió, bảo đảm không có bất kì con bọ nào lọt vào từ bên ngoài nổi.
– Chính vì vậy, dẫu tình hình có ra sao, chỉ cần chúng ta kiểm soát sự ra vào ở cổng thành cẩn thận, chủ thành nhất định sẽ an toàn tuyệt đối – Chàng ta vừa ngồi trước màn hình máy tính gõ tin nhắn, vừa lẩm bẩm cứ như đang tự nhủ – Rốt cuộc sao lại xuất hiện ca nhiễm cơ chứ? Điều này hoàn toàn vô lí, hơn nữa những đứa trẻ khác ở Vườn Địa Đàng đều khỏe mạnh.
Nói đến đây, động tác của chàng ta bỗng khựng lại, đoạn quay ngoắt sang hỏi Lục Phong:
– Tôi nghe bảo hôm qua có cô bé bỏ trốn khỏi Vườn Địa Đàng hả?
– Tôi hỏi thử rồi – Lục Phong đáp – Cô bé đó hoàn toàn bình thường.
Lông mày tiến sĩ khẽ chau, gõ phím lạch cạch vài dòng chữ.
Lục Phong nhìn màn hình máy tính:
– Cậu liên lạc với căn cứ dưới lòng đất ư?
– Dạo qua xuất hiện hàng loạt sự kiện lạ, tôi hơi… sợ hãi – Tiến sĩ hít sâu một hơi, đoạn nói – Tôi muốn biết quái vật bên phía Bắc Mĩ đã tiến hóa tới mức nào. Tuy nhiên kênh khẩn cấp giữa hai căn cứ của chúng ta xưa nay toàn là mặc cho số phận, gần như đã định sẵn là chả đợi nổi hồi âm rồi.
Dứt lời, chàng ta kích chuột gửi tin nhắn, bấy giờ An Chiết thấy chàng ta lại gửi đoạn văn bản tương tự cho một người được đặt tên là “Viện nghiên cứu”.
– Xong xuôi – Tiến sĩ tắt màn hình, bảo rằng:
– Tôi đi sắp xếp thiết bị.
Lục Phong:
– Tôi sẽ sang Vườn Địa Đàng trước.
Hành lang ở Hải đăng vừa dài dặc vừa trắng, ánh sáng lạnh toát rọi tỏ nó, trong hành lang có phòng giải khát, giây phút họ đẩy cửa vào có hai nghiên cứu viên khoác áo bờ-lu trắng đang hôn hít trong đấy, khi nghe thấy tiếng bước chân thì một người trong số đó bèn ôm một người khác xoay lưng lại, kế đến mất hút nơi góc khuất phòng giải khát.
Cảnh tượng này dường như khiến Lục Phong phản cảm, anh chau mày quở:
– Không có quy củ à?
– Chịu thôi, – Tiến sĩ đáp – chúng tôi nghiên cứu càng nhiều sẽ càng thất vọng. Từ trên xuống dưới tòa Hải đăng hiện nay đều tận hưởng niềm vui hết mình, cậu không thể lấy phép tắc quân đội ép uổng chúng tôi. Ngay bản thân tôi nhiều lúc cũng thấy nản lắm.
Lục Phong chẳng màng trả lời, ngay chỗ rẽ, anh dẫn An Chiết đi hướng ngược lại với tiến sĩ.
Cả buổi chiều hôm đó An Chiết đều ngơ ngác lẽo đẽo theo Lục Phong, nguyên nhân là do cậu chẳng biết nên đi nơi nào… cậu chỉ là nhân viên tạm thời của Vườn Địa Đàng thôi, vì vậy cậu không nhận được bất kì mệnh lệnh hay chỉ thị gì hết. Chẳng qua, Lục Phong có vẻ cũng không tỏ vẻ khó chịu gì khi bị cậu bám theo. Thậm chí lúc tên này kiểm tra từng lũ nhóc trong Vườn Địa Đàng còn bảo cậu hãy ra đại sảnh nghỉ ngơi một lát.
Thế là An Chiết ngồi trên ghế xô-pha ngoài đại sảnh hành lang đọc sách, trên vách tường đối diện cậu lại là áp phích “Lợi ích loài người cao hơn hết thảy” đỏ rực tựa giọt máu. Tầm bốn giờ chiều tiến sĩ cũng dẫn người đến Vườn Địa Đàng, trạng thái chàng ta nom khá bải hoải, kéo mấy tên cấp dưới đi khởi động máy xét nghiệm ở đại sảnh.
Serran bị Lục Phong gọi tới giúp đỡ tiến sĩ.
Quan thẩm phán trẻ tuổi quan sát thiết bị nằm giữa đại sảnh, khẽ chau mày hỏi:
– Chỉ có một cái thôi ư?
– Chứ cậu muốn như nào? – Tiến sĩ trả lời – Một cái khác đặt ngay lối vào chủ thành để kiểm tra lính đánh thuê lang bạt ngoài ngoại thành rồi.
– Nói cách khác toàn bộ căn cứ hiện nay chỉ có hai cái ư? – Serran ngạc nhiên.
– Cưng à, cưng đang ảo tưởng sức mạnh về khả năng sản xuất công nghiệp trước mắt của chúng ta đấy hửm? – Tiến sĩ bảo – Kiểu máy móc cỡ lớn yêu cầu độ chính xác cao như máy xét nghiệm, có hai cái là quá nhiều rồi.
Serran nói:
– Xin lỗi.
– Thôi, – Tiến sĩ hướng dẫn – mấy cậu xét nghiệm sơ lượt một lần, kế đấy chúng ta lại dùng nó sàng lọc từ từ.
Serran chân thành nói:
– Tòa Xử án tuyệt đối không áp dụng huấn luyện đặc thù với trẻ con.
Tiến sĩ nói:
– Tôi tin vào ánh mắt của thẩm phán giả, cậu ta nhất định sẽ bắt được cá thể nhiễm gen khác.
Đương lúc trò chuyện, tiếng bước chân của Lục Phong bỗng vọng vào.
– Đã kiểm tra xong tầng năm, tầng sáu, tầng bảy – Lục Phong nói với điện thoại – Chưa phát hiện ra ca nghi nhiễm mới.
An Chiết trông thấy bàn tay cầm cán nhằm điều kiển bộ máy của tiến sĩ khẽ run lập cập.
Lục Phong lướt qua người cậu:
– Bên này giao cho các cậu.
Chả hiểu sao sắc mặt tiến sĩ bỗng tái mét, chàng ta đáp:
– Được.
Dứt lời, đoạn bổ sung thêm:
– Tiêu bản dị chủng ở Hải đăng nhiều, Vườn Địa Đàng xuất hiện ca nhiễm gen, tôi sợ Hải đăng cũng gặp chuyện chẳng lành. Liệu tôi có thể xin Trung tâm Mặt trận Thống nhất mượn tạm đồn trú của Tòa Xử án không?
Lục Phong hỏi:
– Dùng quyền hạn của tôi?
Tiến sĩ đáp:
– Tôi và cậu đồng quyền hạn đấy.
Lục Phong đáp:
– Được thôi.
Anh đi tới trước cửa thang máy.
An Chiết lẳng lặng đưa mắt dõi theo anh.
…Chỉ thấy cái tên này ngoảnh đầu liếc khẽ cậu.
Trong ánh mắt ấy viết, qua đây.
An Chiết buông cuốn sách trong tay xuống, ngoan ngoãn đi theo.
Song ngay lúc này.
– Này Lục Phong – Tiến sĩ đột nhiên cất tiếng.
Lục Phong chẳng màng ngoảnh đầu:
– Có chuyện gì?
An Chiết xoay lưng nhòm thử, cậu thấy tiến sĩ đương trông sang bên này, trong tròng mắt xanh lam của chàng ta toát vẻ hoang mang ngỡ ngàng, vành mắt ửng đỏ.
– Một trăm năm trước, xác suất nhiễm gen sau khi bị thương của người dân chỉ có ba mươi phần trăm, vết xước và gai chích nhỏ vốn chẳng lo đột biến. Tuy nhiên những năm gần đây, tình hình ngày càng chuyển xấu. Đặc biệt là vào năm nay, xác suất nhiễm gen đột ngột tăng cao, hẳn cậu biết rõ, ngay cả một vết thương bé như trôn kim cũng có thể nhiễm gen. Tôi vẫn luôn nghĩ suy, phải chăng sẽ có một ngày như thế này, dẫu chúng ta chả làm điều gì cả, gen cũng sẽ rối loạn và biến ta thành dị chủng.
Lục Phong đứng im tại chỗ, anh chẳng trả lời, ting một tiếng – thang máy đến nơi, cánh cửa bạc trơn nhẵn xoẹt mở.
Giọng tiến sĩ hơi run rẩy:
– Vườn Địa Đàng không có quái vật cũng không có dị chủng, việc thằng bé bị nhiễm gen rõ ràng quá vô lí đường đột, đến nay chúng tôi vẫn chưa rõ thứ hình thành sự truyền nhiễm là gì, nó phát tán thông qua lối nào. Hải đăng chả bắt nổi mầm độc nọ, cũng chả biết cách phòng tránh hiệu quả. Giả sử những thứ đấy ập tới mỗi chúng ta tựa như căn dịch bệnh phổ biến… Trẻ con yếu ớt nhất sẽ bị nhiễm gen đầu tiên, bởi thể chất của chúng.
Chàng ta thở hổn hển, hỏi:
– Vậy chúng ta rốt cuộc phải làm sao đây?
– Tiến sĩ Gheer – Giọng Lục Phong lạnh tanh – Cậu dao động.
Dứt lời, tay phải anh ghì chặt bả vai An Chiết, dẫn cậu bước vào thang máy mà chẳng buồn ngoảnh đầu lại.
Lục Phong cầm bản báo cáo lên.
Tiến sĩ khoanh tay nói:
– Không ngờ cậu lại chưa bắn chết nó tại chỗ đấy.
– Tôi chưa quen với đặc trưng nhiễm gen ở trẻ con – Lục Phong đáp.
– Thế khỏi giết, giữ đấy tôi lấy làm tiêu bản.
– Tùy cậu.
– Đột biến chân khớp, chả còn gì để nói nữa, – Tiến sĩ nhìn xấp báo cáo trong tay anh – chuẩn bị mở họp đi, chủ thành vậy mà có ca nhiễm gen, lại còn là lũ nhóc trong Vườn Địa Đàng, tôi đã báo cáo lên cấp trên rồi, đây thực sự là vấn đề nghiêm trọng.
– Bộ chân khớp, – Lục Phong bâng quơ hỏi – Có liên quan tới sự kiện trước kia ở ngoại thành không?
– Kết quả điều tra cuối cùng về cơn bão côn trùng ở ngoại thành mới có hôm nay thôi, định tính rằng áp lực từ mùa sinh sản là nguyên nhân chính khiến chúng tấn công tập thể – Giọng tiến sĩ chùng xuống, vẻ nghiêm túc – Nhưng tôi vẫn chưa biết được rốt cuộc chúng đã liên lạc nhau kiểu gì để tập trung về một chỗ, liệu có đang tồn tại ai đó chỉ huy chúng chăng?
– Tuy nhiên… cả chủ thành vốn phòng thủ kiên cố, những thứ bên ngoài không lọt vào được – Chàng ta khẽ hít thật sâu, vừa nhắm mắt suy ngẫm, vừa nêu ý kiến – Dẫu chủ thành xảy ra chuyện, đáng nhẽ cũng nên là tiêu bản dị chủng ở Hải đăng chạy thoát. Cớ sao lại là lũ nhóc ở Vườn Địa Đàng cơ chứ?
Lục Phong đọc sơ bản báo cáo một lượt, trông sang An Chiết. Phận làm thầy của Tư Nam, An Chiết bắt buộc phải đi đến Hải đăng cùng họ.
– Nó từng đi đến những nơi nào? – Lục Phong hỏi.
– Luôn ở chung với mấy đứa nhóc khác mà – An Chiết đáp – Tầm tối qua tôi xong việc thì chúng vẫn ngồi xem thời sự và ngủ cùng nhau. Sáng hôm nay làm bài thi trong lớp, buổi chiều ở căn cứ.
Lục Phong bảo:
– Liên lạc thầy chủ nhiệm và thầy quản sinh của nó đi.
An Chiết ừa đáp lại.
Thế là An Chiết đi sang đứng trước mặt kính phong kín. Tư Nam phải cách li với cộng đồng vì là ca nhiễm gen, chỗ ở hiện nay của nó là căn phòng thí nghiệm trắng bạc.
Trong phòng thí nghiệm lấp ló bóng hình nhỏ thó. Tư Nam ngồi cô lẻ trên bàn giải phẫu trắng bạc, nó cúi gầm đầu, vẫn vẽ mặt tựa bao ngày, như thể mọi chuyện xảy ra ngoài kia chẳng hề liên quan gì đến nó.
Tiếng động vẳng tới từ sau lưng An Chiết, điện thoại của Lục Phong đổ chuông một cách dữ dội – đủ thấy tình hình nghiêm trọng nhường nào, vẻn vẹn trong hai ba phút, đã có ba nhóm người chạy đến tìm anh rồi, anh nói câu gì đó với tiến sĩ và đứng dậy sải bước ra ngoài hành lang.
Trong kính ngoài kính có lắp đặt thiết bị dẫn âm, An Chiết nhấc micro lên:
– Tư Nam à.
Tư Nam ngoảnh sang nhìn cậu.
– Em biết mình bị gì chưa? – An Chiết hỏi.
Tư Nam khẽ gật đầu.
– Vậy em biết nguyên nhân chứ? – An Chiết hỏi – Em từng gặp thứ gì kì quái ở Vườn Địa Đàng ư?
Đồng tử đen nhánh của Tư Nam đăm đăm vào cậu, ánh mắt ấy như muốn chọc thủng cậu.
Giây phút này An Chiết sực hiểu vì sao ta có thể dùng mắt thường để phân biệt sự khác nhau giữa dị chủng và con người. Bởi ánh mắt kiểu này, trông giống hệt một con, một con… tựu trung là không giống con người. Giả dụ cặp mắt nọ tồn tại trên thân một con quái vật dưới Vực Thẳm thì cậu sẽ chẳng thấy lạ lẫm tẹo nào đâu.
Chờ khoảng lặng kéo dài hơn một phút, Tư Nam mới trả lời:
– Không có.
– Cố nhớ thêm tí đi, – An Chiết cố gắng dẫn dắt đứa trẻ này – hôm qua em đi đâu làm gì? Chắc chắn luôn ở chung với các bạn hả?
Tư Nam chỉ dùng cặp mắt đen nhánh nọ quan sát cậu, dẫu An Chiết có hỏi gì nó cũng chẳng buồn lên tiếng.
Khi bên này rơi vào thế giằng co, điện thoại của tiến sĩ bất chợt đổ chuông, An Chiết bèn ngoảnh sang nhòm thử.
Tiến sĩ nhấn nút hands-free, giọng Lâm Tá dội ra, ngữ khí anh ta rất ổn định, song tốc độ nói thì cực nhanh, An Chiết biết đây là dấu hiệu cố giữ bình tĩnh ở loài người.
– Chúng tôi đã thu thập toàn bộ đoạn phim trong vòng ba ngày trở lại đây, nó vẫn luôn ở cùng mọi người. Nó chỉ rời khỏi phạm vi giám sát lúc đi vệ sinh và giờ hoạt động tự do, song đấy là tình huống bình thường. Thời gian rời đi lâu nhất không vượt quá ba phút, nó chỉ có thể hoạt động trong hành lang thuộc tầng này mà thôi – Lâm Tá bảo – Vườn Địa Đàng chẳng hề xuất hiện sự khác thường, có phải nó bị nhiễm gen trên đường tới trụ sở huấn luyện hay ở căn cứ huấn luyện không? Tôi nghe nói tốc độ nhiễm gen ở trẻ thường nhanh hơn người lớn nhiều.
– Xin lỗi thầy Lâm, mặc dù tốc độ nhiễm gen ở trẻ nhanh hơn người lớn thật, song xét theo mức độ thay đổi hình thái mô bào, nhiễm gen đã là câu chuyện của mười lăm đến hai mươi tiếng trước rồi.
Lâm Tá ở đầu dây bên kia lặng thinh phút chốc, đoạn bảo:
– Nếu là thế, nó thực sự bị nhiễm gen khi còn ở Vườn Địa Đàng… Nhưng những đứa trẻ và giáo viên khác tại Vườn Địa Đàng đều khỏe mạnh, chưa từng xuất hiện bất cứ dấu hiệu nhiễm gen nào.
– Xin thầy đừng hoang mang – Tiến sĩ nói – Chúng tôi đang chờ mệnh lệnh từ cấp trên. Chậm nhất là ba tiếng, Hải đăng sẽ hợp sức với Tòa Xử án sàng lọc lũ nhóc từng hoạt động ở tầng sáu vào thời gian đó, mong thầy hãy chuẩn bị công tác phối hợp.
Lâm Tá trả lời:
– Được.
– Cảm ơn thầy thông cảm, nếu chẳng còn chuyện gì khác thì… – Tiến sĩ đang nói dở, Lâm Tá chợt cắt ngang – Chờ tí.
Tiến sĩ hỏi:
– Thầy nhớ ra manh mối nào à?
– Không phải manh mối, nhưng mong là có ích cho các anh – Lâm Tá bảo – Tư Nam vốn là một đứa trẻ rất lạ, IQ của nó cao ngất ngưỡng, tuy nhiên trạng thái tinh thần luôn khá… tự do. Tôi là người chứng kiến nó lớn lên, tôi khẳng định rằng nhận thức hoặc giác quan của nó có gì đấy không giống mọi đứa trẻ khác.
– Cảm ơn thầy cho tôi hay, tôi sẽ nghiên cứu thêm, – Tiến sĩ đáp – thẩm phán giả quay lại rồi và giờ chúng tôi phải xuất phát ngay đây, gặp nhau hẵng bàn tiếp nhé.
Lâm Tá trả lời:
– Tôi hiểu rồi.
Lục Phong bước vào phòng.
– Sao rồi? – Tiến sĩ hỏi.
– Vườn Địa Đàng và căn cứ huấn luyện vừa giãn cách – Lục Phong nói – Đang kiểm kê nhân số, mười phút sau chúng ta sẽ xuất phát.
– Ừm – Tiến sĩ trả lời.
Lục Phong nhấc mắt nhìn sang Tư Nam bị nhốt trong phòng thí nghiệm:
– Các cậu thì sao?
Tiến sĩ khẽ nhún vai.
Lục Phong đi thẳng về phía trước, đứng ngay bên cạnh An Chiết.
Nhãn cầu của Tư Nam chầm chậm dời sang chỗ Lục Phong, bấy giờ An Chiết mới phát hiện tròng đen đáng nhẽ có vùng rìa sắc nét đương trên đà loang ra ngoài, nó có hình phóng xạ, nom giống hệt tơ nhện bị kéo dài.
Lục Phong chợt mở lời:
– Mười tiếng.
An Chiết giật mình, cậu hiểu ý của Lục Phong, rằng trong vòng 10 tiếng kế tiếp, Tư Nam sẽ từ một đứa trẻ loài người bình thường biến thành một con quái vật mất trí triệt để.
Cậu định bụng khơi thông thêm đôi lời cùng Tư Nam, gọi tên nó một chốc. Bỗng thấy ánh mắt Tư Nam dừng cố định nơi Lục Phong, Lục Phong nhìn lại nó.
Tư Nam hơi hé môi, rõ ràng là giọng nói non nớt của trẻ con, song lại dùng ngữ điệu lạnh tanh gằn từ từ năm chữ.
– Tụi mày sẽ chết hết.
Lục Phong bật cười, anh cầm micro trong tay An Chiết.
– Không ai mà không chết cả – Anh nói – Loài người sẽ sống mãi.
Dứt lời, anh bèn treo micro về chỗ cũ, xoay lưng rời đi.
An Chiết so sánh chút đỉnh, nếu xét mỗi sự lạnh lùng trong giọng điệu với biểu cảm, thì thượng tá giỏi hơn một bậc.
Các nghiên cứu viên đến tiếp quản Tư Nam, cửa ngăn cách dần nâng lên. Tiến sĩ cất lời:
– Thằng bé này quái thật.
Lục Phong nói:
– Tôi sẽ gọi người sang thẩm vấn nó.
Tiến sĩ trả lời:
– Vậy phiền cậu.
Ngay giây phút này, tiếng gió thổi nọ lại văng vẳng bên tai An Chiết. Cậu ngó dáo dác chung quanh, phát hiện một miệng ống tròn y hệt ngày trước ẩn náu nơi trần nhà giáp vách tường.
– Nè Lục Phong, – An Chiết kéo nhẹ tay áo Lục Phong – đấy là cái gì nhỉ?
Lục Phong lần theo ánh mắt cậu, nhìn lên trần nhà, đáp với vẻ thờ ơ:
– Lỗ thông gió.
An Chiết chớp chớp mắt.
– Chưa thấy lần nào à? – Tiến sĩ giải thích – Ngoại thành không có, là vì ngoại thành mới xây xong sau này thôi.
Tiến sĩ luôn sẵn lòng phổ cập kiến thức cho con người ta, thế là An Chiết tiếp tục hỏi:
– Nó dùng để làm gì ạ?
– Đẩy gió – Tiến sĩ trả lời rất giản đơn, kế tiếp, chàng ta giảng giải rằng – Thời điểm chủ thành vừa lập nên thì từ trường vẫn chưa biến mất hẳn, năng lực công nghiệp của loài người vẫn trong thời kì đỉnh cao, nhằm tạo ra một căn cứ có thể chống lại bức xạ vũ trụ và gió Mặt Trời hiệu quả nhất, tường của tất cả công trình kiến trúc đều dày gấp bốn năm lần công trình bình thường, vật liệu cực kì đặc biệt. Áp dụng cách phong bế toàn bộ, sống nhờ vào không khí sạch do hệ thống thông gió cung cấp.
– Hệ thống thông gió góp công rất lớn khi mà chủ thành có thể tồn tại tới tận bây giờ – Chàng ta mỉm cười – Các kiểu đột biến bắt đầu bùng nổ lúc xây xong cực từ nhân tạo. Cái thời vũ khí âm học vẫn chưa phát minh thành công, côn trùng lợi dụng mọi cơ hội bay vào, cho nên chủ thành bèn lắp thêm ba thiết bị lọc và nghiền nát ở vị trí cửa nạp khí cùng cửa thải khí của hệ thống thông gió, bảo đảm không có bất kì con bọ nào lọt vào từ bên ngoài nổi.
– Chính vì vậy, dẫu tình hình có ra sao, chỉ cần chúng ta kiểm soát sự ra vào ở cổng thành cẩn thận, chủ thành nhất định sẽ an toàn tuyệt đối – Chàng ta vừa ngồi trước màn hình máy tính gõ tin nhắn, vừa lẩm bẩm cứ như đang tự nhủ – Rốt cuộc sao lại xuất hiện ca nhiễm cơ chứ? Điều này hoàn toàn vô lí, hơn nữa những đứa trẻ khác ở Vườn Địa Đàng đều khỏe mạnh.
Nói đến đây, động tác của chàng ta bỗng khựng lại, đoạn quay ngoắt sang hỏi Lục Phong:
– Tôi nghe bảo hôm qua có cô bé bỏ trốn khỏi Vườn Địa Đàng hả?
– Tôi hỏi thử rồi – Lục Phong đáp – Cô bé đó hoàn toàn bình thường.
Lông mày tiến sĩ khẽ chau, gõ phím lạch cạch vài dòng chữ.
Lục Phong nhìn màn hình máy tính:
– Cậu liên lạc với căn cứ dưới lòng đất ư?
– Dạo qua xuất hiện hàng loạt sự kiện lạ, tôi hơi… sợ hãi – Tiến sĩ hít sâu một hơi, đoạn nói – Tôi muốn biết quái vật bên phía Bắc Mĩ đã tiến hóa tới mức nào. Tuy nhiên kênh khẩn cấp giữa hai căn cứ của chúng ta xưa nay toàn là mặc cho số phận, gần như đã định sẵn là chả đợi nổi hồi âm rồi.
Dứt lời, chàng ta kích chuột gửi tin nhắn, bấy giờ An Chiết thấy chàng ta lại gửi đoạn văn bản tương tự cho một người được đặt tên là “Viện nghiên cứu”.
– Xong xuôi – Tiến sĩ tắt màn hình, bảo rằng:
– Tôi đi sắp xếp thiết bị.
Lục Phong:
– Tôi sẽ sang Vườn Địa Đàng trước.
Hành lang ở Hải đăng vừa dài dặc vừa trắng, ánh sáng lạnh toát rọi tỏ nó, trong hành lang có phòng giải khát, giây phút họ đẩy cửa vào có hai nghiên cứu viên khoác áo bờ-lu trắng đang hôn hít trong đấy, khi nghe thấy tiếng bước chân thì một người trong số đó bèn ôm một người khác xoay lưng lại, kế đến mất hút nơi góc khuất phòng giải khát.
Cảnh tượng này dường như khiến Lục Phong phản cảm, anh chau mày quở:
– Không có quy củ à?
– Chịu thôi, – Tiến sĩ đáp – chúng tôi nghiên cứu càng nhiều sẽ càng thất vọng. Từ trên xuống dưới tòa Hải đăng hiện nay đều tận hưởng niềm vui hết mình, cậu không thể lấy phép tắc quân đội ép uổng chúng tôi. Ngay bản thân tôi nhiều lúc cũng thấy nản lắm.
Lục Phong chẳng màng trả lời, ngay chỗ rẽ, anh dẫn An Chiết đi hướng ngược lại với tiến sĩ.
Cả buổi chiều hôm đó An Chiết đều ngơ ngác lẽo đẽo theo Lục Phong, nguyên nhân là do cậu chẳng biết nên đi nơi nào… cậu chỉ là nhân viên tạm thời của Vườn Địa Đàng thôi, vì vậy cậu không nhận được bất kì mệnh lệnh hay chỉ thị gì hết. Chẳng qua, Lục Phong có vẻ cũng không tỏ vẻ khó chịu gì khi bị cậu bám theo. Thậm chí lúc tên này kiểm tra từng lũ nhóc trong Vườn Địa Đàng còn bảo cậu hãy ra đại sảnh nghỉ ngơi một lát.
Thế là An Chiết ngồi trên ghế xô-pha ngoài đại sảnh hành lang đọc sách, trên vách tường đối diện cậu lại là áp phích “Lợi ích loài người cao hơn hết thảy” đỏ rực tựa giọt máu. Tầm bốn giờ chiều tiến sĩ cũng dẫn người đến Vườn Địa Đàng, trạng thái chàng ta nom khá bải hoải, kéo mấy tên cấp dưới đi khởi động máy xét nghiệm ở đại sảnh.
Serran bị Lục Phong gọi tới giúp đỡ tiến sĩ.
Quan thẩm phán trẻ tuổi quan sát thiết bị nằm giữa đại sảnh, khẽ chau mày hỏi:
– Chỉ có một cái thôi ư?
– Chứ cậu muốn như nào? – Tiến sĩ trả lời – Một cái khác đặt ngay lối vào chủ thành để kiểm tra lính đánh thuê lang bạt ngoài ngoại thành rồi.
– Nói cách khác toàn bộ căn cứ hiện nay chỉ có hai cái ư? – Serran ngạc nhiên.
– Cưng à, cưng đang ảo tưởng sức mạnh về khả năng sản xuất công nghiệp trước mắt của chúng ta đấy hửm? – Tiến sĩ bảo – Kiểu máy móc cỡ lớn yêu cầu độ chính xác cao như máy xét nghiệm, có hai cái là quá nhiều rồi.
Serran nói:
– Xin lỗi.
– Thôi, – Tiến sĩ hướng dẫn – mấy cậu xét nghiệm sơ lượt một lần, kế đấy chúng ta lại dùng nó sàng lọc từ từ.
Serran chân thành nói:
– Tòa Xử án tuyệt đối không áp dụng huấn luyện đặc thù với trẻ con.
Tiến sĩ nói:
– Tôi tin vào ánh mắt của thẩm phán giả, cậu ta nhất định sẽ bắt được cá thể nhiễm gen khác.
Đương lúc trò chuyện, tiếng bước chân của Lục Phong bỗng vọng vào.
– Đã kiểm tra xong tầng năm, tầng sáu, tầng bảy – Lục Phong nói với điện thoại – Chưa phát hiện ra ca nghi nhiễm mới.
An Chiết trông thấy bàn tay cầm cán nhằm điều kiển bộ máy của tiến sĩ khẽ run lập cập.
Lục Phong lướt qua người cậu:
– Bên này giao cho các cậu.
Chả hiểu sao sắc mặt tiến sĩ bỗng tái mét, chàng ta đáp:
– Được.
Dứt lời, đoạn bổ sung thêm:
– Tiêu bản dị chủng ở Hải đăng nhiều, Vườn Địa Đàng xuất hiện ca nhiễm gen, tôi sợ Hải đăng cũng gặp chuyện chẳng lành. Liệu tôi có thể xin Trung tâm Mặt trận Thống nhất mượn tạm đồn trú của Tòa Xử án không?
Lục Phong hỏi:
– Dùng quyền hạn của tôi?
Tiến sĩ đáp:
– Tôi và cậu đồng quyền hạn đấy.
Lục Phong đáp:
– Được thôi.
Anh đi tới trước cửa thang máy.
An Chiết lẳng lặng đưa mắt dõi theo anh.
…Chỉ thấy cái tên này ngoảnh đầu liếc khẽ cậu.
Trong ánh mắt ấy viết, qua đây.
An Chiết buông cuốn sách trong tay xuống, ngoan ngoãn đi theo.
Song ngay lúc này.
– Này Lục Phong – Tiến sĩ đột nhiên cất tiếng.
Lục Phong chẳng màng ngoảnh đầu:
– Có chuyện gì?
An Chiết xoay lưng nhòm thử, cậu thấy tiến sĩ đương trông sang bên này, trong tròng mắt xanh lam của chàng ta toát vẻ hoang mang ngỡ ngàng, vành mắt ửng đỏ.
– Một trăm năm trước, xác suất nhiễm gen sau khi bị thương của người dân chỉ có ba mươi phần trăm, vết xước và gai chích nhỏ vốn chẳng lo đột biến. Tuy nhiên những năm gần đây, tình hình ngày càng chuyển xấu. Đặc biệt là vào năm nay, xác suất nhiễm gen đột ngột tăng cao, hẳn cậu biết rõ, ngay cả một vết thương bé như trôn kim cũng có thể nhiễm gen. Tôi vẫn luôn nghĩ suy, phải chăng sẽ có một ngày như thế này, dẫu chúng ta chả làm điều gì cả, gen cũng sẽ rối loạn và biến ta thành dị chủng.
Lục Phong đứng im tại chỗ, anh chẳng trả lời, ting một tiếng – thang máy đến nơi, cánh cửa bạc trơn nhẵn xoẹt mở.
Giọng tiến sĩ hơi run rẩy:
– Vườn Địa Đàng không có quái vật cũng không có dị chủng, việc thằng bé bị nhiễm gen rõ ràng quá vô lí đường đột, đến nay chúng tôi vẫn chưa rõ thứ hình thành sự truyền nhiễm là gì, nó phát tán thông qua lối nào. Hải đăng chả bắt nổi mầm độc nọ, cũng chả biết cách phòng tránh hiệu quả. Giả sử những thứ đấy ập tới mỗi chúng ta tựa như căn dịch bệnh phổ biến… Trẻ con yếu ớt nhất sẽ bị nhiễm gen đầu tiên, bởi thể chất của chúng.
Chàng ta thở hổn hển, hỏi:
– Vậy chúng ta rốt cuộc phải làm sao đây?
– Tiến sĩ Gheer – Giọng Lục Phong lạnh tanh – Cậu dao động.
Dứt lời, tay phải anh ghì chặt bả vai An Chiết, dẫn cậu bước vào thang máy mà chẳng buồn ngoảnh đầu lại.
Bình luận truyện