Cây Nấm Nhỏ

Quyển 2 - Chương 46: “Thứ đáng sợ nhất trên đời chính là sự vật bất định.”



Tiếng súng lắng lại, có vài nhân viên chạy lên từ tầng dưới, Serran đi sau cùng.

– Những người này không bị nhiễm gen à?

Serran trả lời:

– Đúng thế.

An Chiết nghe tiến sĩ hỏi về lịch sử hoạt động, thức ăn, thức uống, và hô hấp của những người may mắn sống sót này, họ cho hay mình chẳng bị gì hết, toàn bộ đều do Hải đăng cung cấp, ngay cả không khí cũng xuất phát từ hệ thống thông gió, giả sử một trong ba gặp vấn đề thì cả Hải đăng sẽ thất thủ ngay. Song họ đều có một điểm chung, ấy chính là chưa từng đến gần vật thí nghiệm kể từ lúc từ trường biến mất, họ vẫn luôn ở trong phòng làm việc sắp xếp dữ liệu, có tới mấy tầng khác để tham gia cuộc họp, và giờ đây chỉ mới trở về – giống Tiến sĩ Gheer chẳng hạn.

Mà số nhân viên bị truyền nhiễm cũng có một điểm chung – tất cả bọn họ đều tiếp xúc với dị chủng ở cự li gần, cái kiểu tiếp xúc này cũng chẳng phải tiếp xúc thực thụ, mà là đứng khá kề quái vật hoặc dị chủng trong cùng một không gian. Ví như anh trợ lí của một nghiên cứu viên nọ, anh ta dốc hết buổi chiều ngồi cặm cụi viết mã và điều chỉnh mô hình dữ liệu nào đấy trong phòng làm việc ọp ẹp, ấy thế nhưng vẫn bị đột biến gen… Điều duy nhất có thể nghi vấn chính là, ở phòng thí nghiệm sát bên phòng làm việc của anh ta có nuôi nhốt hai con quái vật loài bò sát.

Serran xin quân đội hãy lấy cái tầng mà trung tâm nghiên cứu dị chủng nằm ở đó làm trục, ba tầng trên dưới cần niêm phong lại để kiểm tra, cũng cấm toàn bộ nhân viên tiến vào.

– Nguồn nước, thức ăn, không khí, đều có thể là nguồn cơn lan truyền virus – Trong buồng nghỉ ở Tòa Xử án, An Chiết ở chung cùng tiến sĩ, tiến sĩ lẩm bẩm với vách tường trắng – Giá mà như vậy thì tốt rồi, nhưng lại không phải.

– Chẳng lẽ là bức xạ ư? – Chàng ta lại lầu bầu – Giả sử con quái vật nào cũng là nguồn bức xạ, thoạt đầu, bức xạ rất yếu, chỉ khi bị thương nặng mới truyền nhiễm được, tới sau này thì dẫu là vết xước nhẹ cũng dễ bị truyền nhiễm, kế đó cường độ bức xạ cứ lớn dần dần… Chỉ cần ở bên cạnh quái vật, gen sẽ thay đổi trong chớp nhoáng bởi sự tác động từ bức xạ.

An Chiết thấy chàng ta nói chí lí lắm, song giây kế tiếp, cậu nhìn thấy tiến sĩ vục mặt vào lòng bàn tay, gắng hít sâu một hơi, tư thái nom sắp sửa gục ngã:

– Tuy nhiên thiết bị của chúng ta chả nắm bắt được.

An Chiết dự cảm tiến sĩ sắp phát điên rồi. Nếu thử đặt mình vào hoàn cảnh của họ, cậu hiểu lí do vì sao tiến sĩ phát điên.

Điều khiến các nghiên cứu viên khốn quẫn trước những dự án nghiên cứu về quái vật, chẳng phải là vì nó phức tạp đến nhường nào, cần nhiều tài nguyên đến nhường nào, hoặc là hiểm nguy đến nhường nào, mà là tới tận bây giờ, họ vẫn chưa rõ đến tột cùng mình đang phải đối diện với điều gì. Tựa như một kẻ mải lần mò trong màn đêm bịt bùng, ngay cả cây gậy cuối cùng cũng mất ráo, kẻ đó thừa biết mình đang mấp mé bên bờ vực thẳm, thế nhưng tuyệt nhiên không biết rốt cuộc lúc nào mình sẽ đạp hụt.

Cậu trông thấy tiến sĩ dần ngẩng đầu, đồng tử biêng biếc của chàng ta hơi rã rời, bó cơ mặt run bần bật – đấy là một vẻ hãi hùng và sợ hãi tràn ngập tuyệt vọng, như thể phải đối mặt với một sự tồn tại khổng lồ, kinh khủng, chẳng thể hình dung nổi vậy. Trước mặt chàng ta là bức tường trắng toát trống trải, thứ đáng sợ nhất trên đời chính là sự vật bất định.

An Chiết rót cho chàng ta cốc nước, tiến sĩ nốc cạn, đoạn ráng nở nụ cười gượng.

– Cảm ơn nhé, – Chàng ta bảo – chả biết nước ở căn cứ còn đủ cung cấp bao lâu.

Tiến sĩ nói không sai. Kể từ khi cực quang tan biến vào đêm nay, toàn bộ căn cứ đều tiến vào trạng thái lánh nạn khẩn cấp. Ngoài kia là gió Mặt Trời và bức xạ, chẳng ai dám bước chân ra khỏi các tòa nhà, nhưng nhiệt độ bên ngoài vẫn len qua các bức tường vừa dày vừa nặng, nhiệt độ trong buồng ít nhất cũng hơn 30 độ C rồi, không có cách nào hạ nhiệt nổi, oi bức đến đáng sợ, điện lực chỉ vẻn vẹn dùng để duy trì các trang thiết bị hoạt động. Tám giờ sáng cùng tám giờ tối hằng ngày, căn cứ sẽ canh đúng giờ đi phát một miếng lương khô hoặc gói bột dinh dưỡng pha, kèm theo một bình nước.

Ba ngày sau, chỉ có mỗi buổi sáng là được phát một bình nước.

Mà nơi đây là Tháp Đôi – nơi ở của Trung tâm Chỉ huy quân sự và các nghiên cứu viên. Có dạo An Chiết chợt nghĩ, nếu việc cung cấp tài nguyên tại Tháp Đôi đã xiết chặt tới mức này, thì các khu cư xá bình thường ngoài kia liệu sẽ ra sao.

– Máy bay chiến đấu 1109 cần 12 tiếng để bay từ căn cứ phương Bắc đến căn cứ thành phố ngầm, bay về nơi xuất phát cũng cần 12 tiếng. 120 tiếng đã trôi qua, chúng ta vẫn chưa nhận được bất kì tin tức gì – Tiến sĩ vừa cầm bút tính toán dăm ba công thức phức tạp, vừa nói với cậu rằng – Trái tim tôi tin tưởng Lục Phong, song giờ chúng ta vẫn nên chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất.

Năm ngày sau, bột pha dinh dưỡng cũng không còn.

Thang máy ngừng hoạt động, thời điểm An Chiết lén chuồn ra khỏi Tòa Xử án, chạy lên cầu thang, bắt gặp áng chừng ba cặp tình nhân trốn trong góc hôn nhau… hoặc chăng họ cũng chẳng phải là tình nhân, nhưng chí ít giờ đây họ khắng khít khó lìa xa.

Dẫu đi trong trũng bóng chết, con cũng chẳng sợ tai họa nào.

Vì Người ở bên con. Trượng và gậy của Người an ủi con.

Thật vậy, trọn đời con, phước hạnh và sự thương xót sẽ theo con.

Con sẽ ở trong nhà Đức Giê-hô-va cho đến lâu dài.

Cậu băng qua một phòng họp ở tầng mười ba, trong phòng, có mười mấy sĩ quan cùng nghiên cứu viên da trắng đang tụ lại đọc diễn cảm “Kinh Thánh”, trong đấy có hơn non nửa bít khăn giấy vào lỗ mũi, nhiệt độ cao và hanh khô khiến con người ta dễ chảy máu cam.

Thực tế thì nhiệt độ cao và hanh khô cũng hành hạ sự sống của nấm dữ lắm, mấy ngày qua chẳng đêm nào An Chiết ngủ yên, có đận cậu trông thấy mình tròng trành giữa dòng thác số phận, có đận lại thấy như đang bị phơi dưới ánh mặt trời, sắp sửa khô quắp. Khó khăn lắm mới choàng tỉnh, thì lại đói lả cả người.

Nhưng không sao hết, bởi cậu có thể chờ đợi. Ngay sớm hôm nay, tiến sĩ còn nói cho cậu hay rằng:

– Mặc dù tình trạng ngày càng tồi tệ, song dường như cậu ngày càng bình tĩnh.

An Chiết quả tình chẳng hề sợ hãi, cậu là một cây nấm tỉnh táo, suốt năm ngày qua cậu lẳng lặng nán lại Tháp Đôi, cùng ra cùng vào với tiến sĩ và Serran, có kha khá người đã quen mặt cậu.

Cậu theo dõi tia sáng đỏ quạch thể hiện trạng thái hoạt động trong máy quay giám sát, cũng dỏng tai nghe từng đợt loa phát thanh.

Ngay ngày hôm qua, tia sáng nọ dần lịm đi.

Và ngay sáng nay, tiến sĩ nhận được thông báo, đã đình chỉ toàn bộ hoạt động nghiên cứu bởi không đủ nhiên liệu.

An Chiết khe khẽ hít một hơi thật đầy, đứng trước cửa phòng thí nghiệm D1344, đằng sau cánh cửa quạnh vắng yên tĩnh, ngay cả tiếng tít tít của máy móc vận hành cũng ngừng bặt, rồi cuối cùng cậu chờ được tới khi các nghiên cứu viên nọ rời đi.

Cánh cửa phòng thí nghiệm khép chặt, máy dò cảm ứng nơi cánh cửa nhập nhoạng thứ tia sáng yếu ớt.

Một giây sau, cậu rút thẻ ID của Lục Phong ra.

Hết chương 46Đoạn Kinh Thánh phía trên tớ có tham khảo từ Kinh Thánh Tiếng Việt Bản Truyền Thống Hiệu Đính 2010, sửa lại một chút cho bớt lặp từ.

Toàn ngồi gõ vào cái giờ nửa đêm rạng sáng, mà cái giờ này là cái giờ trạng thái tớ ẩm ương nhất nên thấy nặng lòng kinh khủng, thật sự, điển hình là lúc gõ xong chương 43 với chương này thì hơn 2h sáng rồi, mệt đừ người, nhưng không phải là gõ mệt, trời ơi, toy khóc mệttt!!! Vì chỉ cần nghĩ đến mấy chương về sau là chịu không nổi. Thực ra thì truyện cũng chẳng dằn vặt đến vậy nhưng tớ bị nhập tâm quá, không dứt ra nổi, down mood nghiêm trọng.

Khoảng chiều hoặc tối chắc là có thêm 1 chương nữa (nếu không đi cà phê cà pháo), dài hơn chương này nhiều, quan trọng là có lãnh đạo hhh (´⊙ω⊙`) 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện