Cây Ô Liu Màu Trắng

Chương 36



Lý Toản vào phòng tắm rửa, Tống Nhiễm nhoài người trên bàn xem ảnh chụp hôm nay. Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại, thấy tóc anh ấm ướt, mặt mũi sạch sẽ, mặc áo phông rộng và quần đùi, để lộ bắp tay và bắp chân săn chắc.

Tim Tống Nhiễm bỗng đập rộn ràng, quay đầu giả vờ tiếp tục xem điện thoại.

Vẻ mặt Lý Toản cũng hơi gượng gạo, nhất thời không nói gì, ngồi bên giường cầm khăn bông lau khô tóc, lại liếc nhìn bóng lưng co cuộn trên ghế của cô.

Không khí tĩnh lặng như tờ.

Qua hồi lâu, anh mới hỏi: "Em có tắm không?"

Tống Nhiễm từ từ ngẩng đầu, lí nha lí nhí: "Em quên mang đồ ngủ rồi."

Lý Toản khẽ nhếch môi, đứng dậy lấy một chiếc áo phông trong tủ đưa cho cô: "Mặc cái này đi."

Tống Nhiễm ôm áo phông, lúc ra cửa còn ngửi thử, trên áo có mùi hương của anh.

Cửa phòng đóng lại, Lý Toản chậm rãi thở hắt ra. Anh nằm trên giường nghĩ ngợi một hồi, sau đó đứng dậy đến phòng sách lấy mấy quyển album thật dày rồi trở lại.

Đêm xuân se lạnh, anh lại mặc áo ngắn tay và quần đùi, vừa về phòng liền kéo chăn ra, ngồi trên giường lật xem album. Lát sau, Tống Nhiễm quay lại, hai bàn tay siết chặt thành nắm đấm nhỏ, đang cầm gì đó, dè dặt hỏi: "Anh có mắc áo không?"

"Có, sao vậy?" Lý Toản xuống giường đi lấy.

Mặt Tống Nhiễm ửng đỏ, "Em quên mang theo đồ lót."

Lý Toản nghẹn họng. Anh đưa móc áo cho cô, cô xấu hổ treo đồ lót lên, lại không dám phơi bên ngoài, sợ bị bác trai thấy, đành treo trên lưng ghế trong phòng Lý Toản.

Cả người Lý Toản bỗng nóng ran.

Tống Nhiễm quay lại nhìn anh, lúng túng xoa cánh tay. Lý Toản khẽ đẩy lưng cô, "Chui vào chăn đi, đừng để bị lạnh."

"Ừ." Cô ngoan ngoãn bò lên giường.

Động tác này thật khéo làm sao. Áo phông của anh dài ngang đùi cô, bao quanh vòng eo thon thả. Dưới vạt áo là đôi chân thon dài cân đối, trắng nõn mịn màng, chói mắt dưới ánh đèn. Bên trong cô không mặc gì cả.

Cổ họng Lý Toản khô khốc, anh mím chặt môi, cúi đầu phiền não gãi gáy, cảm thấy tối nay mình xong đời rồi, đừng hòng ngủ yên.

Tống Nhiễm chui vào chăn, ngồi khoanh chân, mở quyển album cũ trên giường ra.

Tấm thứ nhất là ảnh hồi sơ sinh của Lý Toản, mắt anh đen tròn lay láy như quả nho, vô cùng đáng yêu, trong đó có một tấm còn mặc quần khoét đũng. Tống Nhiễm chăm chú nhìn chỗ đáy thủng, cười khúc khích.

"Em nhìn chỗ nàovậy hả?" Lý Toản ngồi xuống giường, cũng chui vào chăn, lật album qua tờ khác.

Ảnh lúc trăm ngày, một tuổi, rồi đến một tuổi rưỡi... Rất nhiều ảnh, chứng tỏ bố mẹ rất yêu thương anh.

Tống Nhiễm xem ảnh mẹ Lý Toản, bà là một người phụ nữ xinh đẹp, mảnh mai nhã nhặn, nụ cười hết sức dịu dàng. Chỉ là sau khi anh bốn, năm tuổi, thì không còn xuất hiện nữa.

Tống Nhiễm thở dài, "Mẹ anh đẹp quá."

Lý Toản bùi ngùi kể: "Mẹ anh bị bệnh, ngoại trừ ảnh ra, trong ký ức của anh không nhớ rõ mặt mũi mẹ như thế nào."

"Mấy năm qua bố anh không hề đi bước nữa sao? Rõ ràng bác cũng anh tuấn lắm."

Lý Toản lắc đầu, khá tiếc nuối: "Hồi anh còn bé, bố sợ mẹ kế không đối tốt với anh, sau lại bảo ở một mình quen rồi. Thật ra thì công việc của bố giao tiếp với khá nhiều người, muốn đi bước nữa không khó. Anh biết bây giờ cũng có người thích bố, nhưng bố... không muốn lập gia đình nữa."

Tống Nhiễm đoán được, ông Lý đã dành tất cả tình cảm cho con trai, làm sao có thể chia sẻ với người khác.

Cô tiếp tục lật album, xem cậu bé Lý Toản từng chút lớn lên. Lúc hai, ba tuổi đã phảng phất dáng dấp hiện giờ, mắt to mũi cao, là một cậu bé xinh xắn. Hồi cấp Một càng ngây ngô đáng yêu, đến cấp Hai thì đã phần nào đẹp trai nam tính, lên cấp Ba dường như có một giai đoạn nổi loạn, cậu thiếu niên trong ảnh luôn mang vẻ mặt ngông nghênh lạnh lùng.

Anh lần lượt giải thích theo từng tờ cô lật, "Đây là cấp Một, ngày Quốc tế thiếu nhi."

"Ảnh này hồi lớp Ba, bố dẫn anh đi leo núi."

"Đây là ảnh lớp Năm, tham gia hội trại xuân ở trường."

"Lớp Bảy, đi với nhà cô cả đến Hồng Kông chơi."

"Lớp Chín, đến khu vui chơi với em họ anh. Tên ở nhà của cậu ấy là Sữa Chua."

"Hồi cấp Ba..."

Mãi cho đến khi vào trường quân đội, đường nét khuôn mặt anh càng sắc sảo, mặc quân trang, đồng phục huấn luyện, quân phục ngụy trang, sinh hoạt, vui chơi... Từng hình ảnh sống động hiện ra trước mắt cô.

Tống Nhiễm thấy may mắn khi mình có trí tưởng tượng phong phú, chỉ xem ảnh đã có thể tưởng tượng ra vô số cảnh tượng khi ấy.

Lật đến cuối album, xem được rất nhiều ảnh chụp anh lúc học gỡ bom, cô bất chợt ngẩng đầu nhìn tai phải của anh. Lý Toản ngầm hiểu, cười xòa, "Gần đây khá hơn rồi."

"Vậy thì tốt quá, có thể làm chuyện mình muốn làm."

"Có điều anh khá tham lam, muốn nhiều hơn, anh muốn khỏi hẳn."

Thâm tâm Tống Nhiễm biết rõ, lý thuyết trong trường và thực chiến nơi tiền tuyến là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Con người anh trông ôn hòa hiền lành, nhưng nội tâm lại cực kỳ kiên định không dễ lay chuyển, bắt anh chấp nhận thực tế trôi theo dòng đời là chuyện không thể.

Chuyện tương lai nào ai dám chắc, cô cũng không thể an ủi cho có lệ rằng nhất định sẽ khỏi hẳn, điều duy nhất có thể làm là nắm chặt tay anh, bầu bạn bên anh.

Ngón cái Lý Toản mơn trớn mu bàn tay cô, cười nhẹ, "Anh không sao, bây giờ cũng rất tốt."

"Em biết." Chỉ là bỗng muốn gần gũi anh thôi.

"Nhưng mà..." Tống Nhiễm lật album ra, tìm được một tấm trong đó, chỉ vào ảnh hỏi: "Cô ấy là ai?"

Lý Toản nghiêng đầu xem, là tấm ảnh anh nhận được bằng khen quân nhân tiêu biểu xuất sắc ba năm trước. Đứng cùng anh là một nữ chiến sĩ tóc ngắn xinh đẹp, cùng nhau nhận thưởng năm đó.

Lý Toản thản nhiên đáp: "Chiến hữu."

Tống Nhiễm truy hỏi: "Bạn gái cũ à?"

Lý Toản đột nhiên cười, quay đầu nhìn cô, hỏi nhỏ: "Chuyện này mà em cũng ghen hả?"

Tống Nhiễm nhăn nhó, "Không công bằng, em không có bạn trai cũ nào cả."

Lý Toản nhìn vẻ mặt giận dỗi của cô, lặng lẽ cười chốc lát rồi thật tình nói: "Anh cũng không có bạn gái cũ."

Tống Nhiễm kinh ngạc, ngước mắt khẩn thiết: "Thật hả?"

"Hôm đó ở cầu thang là lần đầu tiên anh hôn con gái đấy."

Tống Nhiễm cong môi, không nhịn được cười, bị anh nhìn chằm chằm, mặt ửng đỏ ngượng ngùng đổi tư thế ngồi.

Lúc dịch người, chân cô không cẩn thận cọ vào chân anh, vừa định rụt lại thì bị anh bắt lấy, "Sao lạnh vậy?" Rồi anh nhấc chăn phủ kín chân cô.

Tống Nhiễm chợt thấy ấm áp, "Em nghĩ anh từng có bạn gái, hơn nữa còn có mấy người cơ."

Lý Toản nhướng mày: "Sao lại nghĩ vậy?"

"Bởi vì anh tốt mà."

"Em cũng tốt lắm."

"Thật ra em từng gặp gỡ khá nhiều chàng trai, nhưng không có cảm giác với ai cả." Tống Nhiễm nhớ lại những người từng tiếp xúc, tuy nhiên không ai khiến cô động lòng. Chỉ riêng anh, chỉ một lần gặp thoáng qua, hình bóng đã khắc sâu vào tim, không sao xua đi được.

"Anh rất ít khi tiếp xúc với phái nữ, xung quanh đều là nam. Chỉ đạo viên cũng có giới thiệu vài người, có điều giống em nói, không có cảm giác gì cả."

Tống Nhiễm thăm dò: "Chỉ đạo viên của anh... thường giới thiệu đối tượng cho anh hả?"

Lý Toản như đọc được ẩn ý của cô, buồn cười, "Thường xuyên á? Em cho rằng chỗ bọn anh là công ty môi giới hôn nhân sao? Cả ngày không có việc gì làm, chỉ đi xem mắt à?"

Tống Nhiễm lườm anh, đã nói đến nước này, cô cũng dứt khoát thẳng thắn: "Trước kia em còn tưởng anh là bạn trai của Thẩm Bội đấy."

Lý Toản ngớ người: "Tại sao?"

"Tự cô ta nói."

Anh càng ngỡ ngàng, hồi tưởng lại: "Hèn gì hồi ở nước D, em rất hờ hững với anh."

Tống Nhiễm không ngờ anh đã sớm để ý đến mình: "Khi đó... anh có ấn tượng với em hả? Em còn tưởng anh không nhớ mặt em nữa cơ."

Lý Toản ấp úng kể lại: "Ban đầu chỉ cảm thấy cô gái này gan dạ quá, sau đó... lúc em gội đầu, thấy em... rất đặc biệt."

Cô nhấc chân khẽ đạp anh.

Trò chuyện chốc lát, cô hơi mệt, che miệng ngáp dài. Lý Toản hỏi dò: "Buồn ngủ rồi hả?"

Do ngáp nên mắt Tống Nhiễm như đọng màn sương, gật đầu.

Hai người nhìn nhau một hồi, cô bỗng chốc ngượng nghịu khó hiểu. Lý Toản cũng hơi lúng túng, ngại ngần rời mắt đi rồi vén chăn bước xuống giường.

Chăn vừa vén lên, Tống Nhiễm đúng lúc rút chân lại, Lý Toản lơ đễnh liếc sang phần đùi dưới lớp áo phông của cô. Phút chốc, máu nóng dồn lên đỉnh đầu, anh hít sâu, điềm tĩnh ôm quyển album ra khỏi phòng ngủ.

Đứng trong phòng sách tối tăm, anh vịn lấy kệ, cúi đầu cố gắng ổn định hơi thở, vậy mà hình ảnh kích thích khi nãy nhất thời không xua ra khỏi đầu được.

Lúc Lý Toản trở về phòng ngủ, Tống Nhiễm đã cuộn người trong chăn, mắt nhắm nghiền. Anh tắt đèn, lần lên giường, vén chăn nằm xuống cạnh cô, ôm lấy eo cô.

Trong bóng tối, anh cảm nhận được thân thể cô thoáng cứng đờ, rồi lại từ từ mềm xuống. Hai người nằm nghiêng đối mặt nhau, tiếng hít thở như có như không, hơi thở tựa lông vũ trêu chọc nhau trong đêm. Lý Toản ngửi được hương sữa tắm trên người cô, là mùi hương của anh, anh cảm thấy mình như đang đương đầu với thử thách khảo nghiệm ý chí.

Dần dần, mắt thích ứng với đêm tối, trong ánh sáng tờ mờ, anh thấy được cô cũng mở mắt nhìn anh, đôi mắt trong veo lấp lánh.

Đắm đuối nhìn nhau hồi lâu, anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, cô cũng nép vào lòng anh. Hai đôi môi dịu dàng mơn trớn, không hề kịch liệt nhưng lại ẩn chứa da diết vô hạn.

Tống Nhiễm bị anh hôn đến mức mơ màng, nếu hiện giờ không phải trong nhà còn có người khác, cô nghi ngờ mình sẽ giơ tay đầu hàng, dâng hiến hoàn toàn cho anh.

Hơi thở của cô càng lúc càng dồn dập, suýt nữa bật ra tiếng ngâm nga.

Anh cũng thở dốc nặng nề, có chút khó kìm được cảm xúc.

Cuối cùng, anh vẫn kiềm chế lại, buông cô ra. Trong không gian mờ tối, hai gò má cô phớt đỏ, mắt long lanh, khóe môi cong cong nở nụ cười ngọt ngào.

Giọng anh khẽ khàng: "Em cười gì?"

Cô nép vào lòng anh, ôm eo anh, thỏa mãn lẩm bẩm hai tiếng, không nói gì cả. Chỉ cần được ngủ trong lòng anh thôi là cô cảm thấy hạnh phúc lắm rồi.

Anh hôn lên mắt cô, nhỏ giọng: "Ngủ sớm một chút."

"Ừ."

Lý Toản cởi máy trợ thính đặt sang một bên, ôm cô, nhắm mắt lại.

Đêm khuya yên tĩnh, Tống Nhiễm bỗng thì thầm: "A Toản, em rất thích anh... thích vô cùng."

Lý Toản từ từ mở mắt. Anh... nghe thấy rồi!

Song người nói thì vẫn không hay biết, nhắm mắt gối lên ngực anh, khóe môi cong cong chìm vào giấc ngủ.

***

Tống Nhiễm ngủ đến tận chín giờ sáng hôm sau, không ngờ Lý Toản cũng chưa dậy, vẫn đang say giấc bên cạnh cô.

Cô quan sát khuôn mặt tuấn tú của anh hồi lâu, dường như anh cảm nhận được, mơ màng mở mắt ra. Còn chưa tỉnh táo, anh đã ôm cô vào lòng, vùi đầu vào hõm vai cô, làu bàu: "Anh cứ trằn trọc cả đêm."

Tống Nhiễm nào từng gặp cảnh anh làm nũng như thế này, tim như tan chảy, vuốt tóc anh: "Tại sao không ngủ được?"

Anh bị hỏi khó, im lặng giây lát mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu hỏi: "Mấy giờ rồi?"

"Chín rưỡi." Anh buông cô ra, trở mình nằm ngửa, đăm chiêu nhìn trần nhà. Tối qua cô mềm mại cuộn trong lòng anh, hơi thở ẩm ướt, ấm áp như lông vũ trêu chọc khắp mặt và cổ anh, anh phải kiềm chế suốt đêm.

Tống Nhiễm thấy thái độ anh lúc nóng lúc lạnh, kề đến hỏi han: "A Toản, có phải anh bị chứng cáu kỉnh khi thứcdậy không?"

"Hả?" Anh hoàn hồn, ngồi dậy cào tóc, "Không có."

Bữa sáng đã chuẩn bị xong, hết sức phong phú, có váng đậu chiên giòn, bánh khoai tây chiên và tào phớ ngọt, còn có bánh trôi nấu rượu. Ông Lý Thanh Thần không biết Tống Nhiễm thích ăn bữa sáng như thế nào, nên mỗi thứ đều nấu một chút.

Ông tỉa lá, cắt hoa ngoài ban công, Lý Toản ăn xong đứng dậy đi ra hỏi: "Bánh trôi dì Lưu cho bố ạ?"

"Bà ấy biết con về, nên nấu một chút cho con ăn."

Lý Toản tựa vào tường, nhận xét: "Con thấy dì Lưu cũng rất tốt."

Ông Lý vừa tưới nước vừa đồng ý: "Phải, tốt lắm."

"Ý con là, bố cũng nên tìm người bầu bạn đi."

"Sống hơn nửa đời người rồi, bầu bạn gì nữa." Ông Lý gạt đi, "Tối qua bố còn mơ thấy mẹ con, bà ấy giận dỗi với bố, còn khóc nữa."

Vẻ mặt Lý Toản khó tin: "Bố nói dối!"

"Bố nói con còn không tin. Bố lạ gì tính mẹ con, bụng dạ hẹp hòi, lại yếu đuối. Bố mà quên bà ấy, bà ấy sẽ không vui đâu."

"Chồng dì Lưu qua đời nhiều năm rồi, dì ấy cũng không quên mà. Nhưng ngày tháng còn dài, người sống phải tiến về phía trước chứ."

Ông Lý Thanh Thần cắt bỏ lá héo, xua tay, "Chuyện sau này thì sau này tính."

Gần đến trưa, Lý Toản lại dẫn Tống Nhiễm ra ngoài đi dạo một vòng, đến hơn năm giờ chiều, hai người ăn tối qua loa rồi lên đường trở về.

Trước khi đi, ông Lý Thanh Thần nhét cho Tống Nhiễm một bao lì xì, cô không dám nhận, ông cứ nhất quyết cho. Cuối cùng Lý Toản đành cất lời: "Em nhận đi."

Lúc này Tống Nhiễm mới nhận lấy, lên tàu cao tốc liền mở ra xem, những ba nghìn tệ.

Tống Nhiễm biết đây là phong tục của họ, chỉ là hình như số tiền hơi nhiều. Lần đầu Tống Ương và Lư Thao ra mắt phụ huynh, chỉ được cho một nghìn thôi.

Lý Toản giải thích: "Bên chỗ anh, lần đầu dẫn bạn gái về gặp bố mẹ, dù thế nào cũng phải cho một nghìn, nếu cảm thấy rất ưng thì cho hai nghìn. Xem ra, bố anh ưng em lắm rồi."

Tống Nhiễm giả vờ nghĩ ngợi rồi nói đùa: "Cũng đúng, em đáng yêu thế cơ mà."

Lý Toản vuốt ve mặt cô, "Hôm qua không thấy da mặt em dày như vậy."

Tống Nhiễm ngả đầu tựa vào vai anh. Ngoài cửa sổ, sông Trường Giang sóng xanh cuồn cuộn, một con sông nối liền hai thành phố, anh ở thượng nguồn, cô ở hạ du. Chưa bao giờ cô thích sông Trường Giang như bây giờ.

Đoàn tàu chạy băng băng trong ánh tà dương, lúc về đến thành phố Lương thì đã hơn tám giờ. Lên taxi, Lý Toản hỏi một cách bâng quơ: "Không thể ở nhà bố em hả?"

"Ừ, đang sửa nhà mà."

Lý Toản nghĩ ngợi rồi yên lặng nhìn cô, "Một mình em ở ngõ Thanh Chi có sợ không?"

Tống Nhiễm không lên tiếng, nghĩ nên gật đầu hay lắc đầu, mỗi hành động đều mang ý nghĩa sâu xa khác.

Ánh mắt Lý Toản hơi thăm dò: "Em có muốn qua chỗ anh ở không?"

"... Được."

Hai người trở lại ngõ Thanh Chi, Tống Nhiễm xếp hành lý đơn giản rồi đi đến nhà Lý Toản. Hơn một tuần không đến, cây cối trong khu đã đâm chồi xanh biếc, gió đêm cũng không còn lạnh nữa.

Hai người lên tầng, Lý Toản lấy chìa khóa mở cửa, bật đèn rồi lấy ra một đôi dép lông xù hình chú thỏ, đặt dưới chân cô.

"Anh mua khi nào thế?" Tống Nhiễm ngạc nhiên vui mừng, cho chân vào dép, cảm thấy vừa mềm vừa êm, hệt như giẫm lên bông.

"Tuần trước... Trong này vẫn còn." Lý Toản chỉ vào tủ giày, bên trong còn có đôi dép lê màu hồng, để mang vào mùa hè.

Tống Nhiễm lấy dép lê ra,"Xịn quá, lát nữa tắm có thể mang."

Cô sửa soạn lại quần áo mang theo trong vali xong, lúc tắm rửa, thay đồ ngủ ra ngoài thì đã quá mười giờ.

Trong phòng khách im ắng, hai phòng ngủ trong nhà đều có giường. Tống Nhiễm khẽ hít một hơi, tắt đèn phòng khách, đi vào căn phòng ngủ sáng đèn.

Lý Toản đang lồng vỏ gối, thấy cô má đỏ hây hây, nhìn say đắm hồi lâu mới hỏi: "Em sấy tóc chưa?"

"Sấy rồi."

"Trông vẫn còn ướt." Anh vuốt sơ tóc cô, quả nhiên vẫn còn hơi ẩm.

Lý Toản đi vào phòng vệ sinh lấy máy sấy ra, cắm vào ổ điện đầu giường, vỗ mép giường, "Qua đây."

Tống Nhiễm ngoan ngoãn ngồi xuống, anh vừa sấy vừa chải tóc cho cô. Ngón tay anh luồn qua tóc và da đầu, kết hợp với gió nóng khiến cô râm ran. Cô không chịu được rụt cổ lại, ngứa quá!

Tống Nhiễm rụt người lại, cứ trốn tới trốn lui như thế. Cuối cùng Lý Toản tắt máy sấy, tiện tay tắt đèn, cười khe khẽ,"Em sợ nhột vậy hả?" Nói xong đưa tay cù vào eo cô.

Cô co rúm cả người, suýt nữa lăn xuống giường. Lý Toản ôm lấy cô kéo về, tay kia lại cù tiếp. Cô khúc khích vùng vẫy, lăn lộn bám lấy anh chui vào trong chăn.

Hai thân thể trẻ trung áp sát lấy nhau, anh ôm cô trong vòng tay rắn chắc, hô hấp nặng nhọc, giọng nói khàn khàn: "Nếu muốn, em có thể sang phòng kế bên ngủ."

Cô thỏ thẻ: "Em muốn ngủ ở đây."

Trong bóng đêm, Lý Toản lặng lẽ nhoẻn miệng cười, áp người hôn lên môi cô. Nụ hôn của anh chưa bao giờ tinh tế và dịu dàng như lúc này, khiến trái tim cô rung động mãnh liệt.

Tay anh luồn vào áo cô, lòng bàn tay nóng rực vuốt ve từ trên xuống dưới. Cô không quen lắm, hơi hốt hoảng, bất an cong eo lên, vô tình áp vàobụng anh, lại sợ đến mức tức khắc rụt về.

Tuy rằng đèn tắt, nhưng ánh mắt nhanh chóng thích ứng với bóng tối, cô thấy anh đang cởi áo ra. Thường ngày cô cho rằng anh khá gầy, lần này mới thấy rõ cơ bụng săn chắc bên dưới lớp áo vừa gợi cảm vừa cường tráng, toát ra sức mạnh của đàn ông. Tim cô đập rộn rã, mặt nóng như thiêu đốt, còn chưa kịp phản ứng thì anh đã áp lên người cô lần nữa.

Thân thể anh vừa nặng nề vừa nóng hổi...

Đủ mọi cảm xúc cuộn trào trong lòng cô, bối rối, căng thẳng và mong đợi. Chân tay luống cuống không biết nên làm gì, cô chỉ ngây ngốc ôm lấy cổ anh, thắm thiết hôn anh.

Anh bị cô trêu chọc đến mức khó có thể kiềm chế, người run rẩy không yên. Hình ảnh tối qua ở nhà anh một lần nữa hiện ra trước mắt, anh đưa tay thăm dò tìm kiếm.

Thoáng chốc, Tống Nhiễm ngẩng cổ bật thốt tiếng rên rỉ, thân thể mảnh mai trắng nõn căng ra như dây đàn. Lý Toản cũng vì cảm giác mềm mại, ấm áp kia mà đỏ bừng mặt, hô hấp rối loạn. Mắt anh tối đen nhìn cô chằm chằm, quan sát từng biểu cảm nhỏ.

Gò má cô đỏ ửng, thẹn thùng không dám nhìn anh. Theo từng cử động của anh, như có dòng điện chạy dọc thân cô, cảm giác râm ran tê dại chồng chất, Tống Nhiễm thở hổn hển hệt chú cá chạch quay cuồng dưới tay anh. Lòng rộn rạo khó chịu, cô nức nở: "A Toản..."

Nghe thấy cô gọi tên mình, thân thể Lý Toản thoáng cứng đờ, đáy lòng rạo rực vất vả mãi mới kiềm chế được. Anh đặt một nụ hôn lên má cô.

Mặt cô mướt mồ hôi, môi khẽ nhếch, bật ra từng tiếng thở dốc khó nhọc.

Giọng khàn đặc, anh khẽ khàng tha thiết gọi tên cô: "Nhiễm Nhiễm..."

"Ừm." Cô nhỏ giọng đáplại, mũi phả ra hơi thở mỏng manh.

Trong đêm tối, khuôn mặt anh tuấn tú dịu dàng, mắt sâu thăm thẳm. Cô đắm đuối nhìn anh, tim đã sớm tan chảy như vũng nước xuân, cõi lòng trào dâng cảm giác ấm áp và an toàn trước nay chưa từng có. Cô thật sự muốn hòa tan mình vào cơ thể anh, vĩnh viễn giao hòa cùng anh.

Anh cũng cảm nhận được nỗi lòng cô. Khi tay cô vuốt ve vết sẹo sau lưng anh, anh suýt không kìm được run rẩy. Cuối cùng anh không chờ đợi thêm nữa.

Tống Nhiễm ý thức được chuyện sắp xảy ra, vừa lo lắng sợ sệt, vừa mãnh liệt vui sướng. Cô hít sâu một hơi, ngửi thấy hương vị của anh trên chăn gối, là mùi hương cô thích.

Trong ánh sáng mờ ảo, bóng trăng sáng len lỏi qua khe rèm cửa sổ, soi tia sáng bàng bạc vào đáy mắt anh.

Vô số âm thanh vờn quanh bên tai, tiếng thở dốc nặng nhọc của anh, tiếng ngâm nga yêu kiều phát ra từ môi cô, tiếng chăn ga sột soạt, dường như cô còn nghe thấy tiếng mèo kêu ngoài cửa sổ.

Đau đớn hòa quyện với vui sướng, e lệ giao thoa với mong đợi.

Giống như nghi lễ bí mật nào đó xảy ra trong đêm xuân, hai người thành kính dâng hiến tất cả cho đối phương.

Hiện tại đang là mùa xuân ư? Sao mùa xuân lại đầm đìa những giọt mồ hôi, nóng hầm hập như nung như nấu vậy?

Đây là A Toản sao? Cô đắm chìm trong sự dịu dàng than mật của anh, chưa từngphát hiện thân thể anh lại cứng rắn và nóng hổi đến thế, gần như khiến linh hồn cô tan thành từng mảnh nhỏ.

Dần dà, cô sa vào mê say, cảm giác kích thích vui vẻ xa lạ kia cứ thế bủa vây, cô như thấy được hoa xuân rực rỡ đang nở rộ ngay trước mắt. Hóa ra đây chính là yêu, nó đánh thức niềm hân hoan từ tận sâu trong đáy lòng ta.

Cô ôm chặt lấy cổ anh, chậm rãi khép mắt trong chính âm thanh ngâm nga mỏng manh như sợi tơ của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện