Cậy Quân Sủng
Chương 70
Từ xa Kỳ Tu đã nhìn thấy một cô nương, hình dáng cô nương này nhìn giống với người hắn ta nhìn thấy ở phủ Khang vương.
Lúc ấy, Ngu Hoài Phong kéo hắn ta đi, còn nói đó à tiểu thư ở phủ Thừa tướng, sau này Kỳ Tu cũng không tìm thấy.
Bây giờ gặp lại, hắn ta không thể không dừng bước, hỏi thái giám bên cạnh: “Tiểu thư kia là ai? Ngươi đi hỏi thăm một chút.”
Tiểu thái giám lên tiếng, đang muốn tiến lên thì Kỳ Tu: “Thôi, để bổn hoàng tử tự mình qua xem.”
Có lẽ do tiểu thái giám ăn nói vụng về, có lẽ sợ hỏi không rõ ràng làm người ta trốn mất.
Đây là lần đầu tiên Minh Trăn tiến cung, nàng với Minh Phương cũng không thân lắm, lần này đến đây, cũng do Minh Phương nhõng nhẽo, khóc lóc trước mặt La thị, La thị mới để cho Minh Trăn đi với nàng ta. Kết quả sau khi tiến vào cung, Minh Phương đã đi đến trước mặt Gia Hàn, Minh Trăn cũng chẳng thân quen gì với quý nữ kia cả, nàng cũng rất lười quen biết nhiều người nên để cho Tân Dạ đi xung quanh một chút.
Nhìn thấy hơi đần độn, vô vị.
Tân Dạ cũng có chút thất vọng: “Còn không bằng hoa viên xinh đẹp ở phủ Tần vương, cũng chỉ to hơn miếng chơ mấy.”
Minh Trăn không nói gì.
Hai ngày nay, Tân Dạ thấy cô nương nhà mình không yên lòng, nàng ấy đi phía sau Minh Trăn: “Trông cô nương không vui, ai chọc ngài không vui hả? Không phải do Thất tiểu thư chứ? Quả thật nàng ta chẳng tốt đẹp gì.”
Thật sự Minh Trăn chưa bao giờ để Minh Phương trong lòng cả, bây giờ đồng ý ra ngoài một chút, cũng xem như đi giải sầu thôi. Vốn dĩ cũng chẳng có nhiều tình cảm với Minh Phương, sau này khi biết mình và Minh Phương không phải tỷ muội gì nên càng không có cảm tình. Bây giờ, nàng chỉ thân với mỗi Minh Oái thôi.
Đáng tiếc trong khoảng thời gian này, Minh Oái không ở kinh thành.
Mình Trăn tìm cái đình ngồi xuống, trong tay nàng nắm cái lò sưởi cầm tay, đưa mắt nhìn Tân Dạ: “Ngươi có lạnh không?”
Tân Dạ lắc đầu: “Nô tỳ không lạnh, cô nương buồn lòng chuyện gì hả, có thể nói với nô tỳ, nô tỳ sẽ giúp cô nương giải sầu.”
Minh Trăn cười lắc đầu: “Không sao.”
Nàng thân thiết với Tân Dạ và Thiên Cầm nhưng ngày thường Minh Trăn tương đối trầm mặc, cho dù có chuyện gì, đại đa số sẽ tự mình ngẫm nghĩ, chưa bao giờ nói ra.
Nếu thật sự cần phải nói ra thì cũng chỉ nói cho Kỳ Sùng nghe. Đối với một số người, trời sinh sẽ sinh ra cảm giác đề phòng, cũng trời sinh có tính lãnh cảm.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, lại nghe thấy một giọng người lạ: “Thật xin lỗi, mới nãy ta có làm thất lạc miếng ngọc bội, không biết cô nương có nhìn thấy không?”
Minh Trăn và Tân Dạ cùng nhau quay đầu lại.
Hôm nay Minh Trăn mặc một y phục màu ngà, bên ngoài choàng một áo choàng màu đinh hương, bởi vì da nàng trắng, màu tím càng làm cho nàng thêm cao quý, thoát tục.
Khoảnh khắc nàng quay đầu nhìn lại, trong chớp mắt Kỳ Tu bất động đứng yên tại chỗ, cả người như mất hồn, hoàn toàn không biết phải nói gì.
Minh trăn liếc mắt nhìn Tân Dạ một cái.
Tân Dạ nói: “Nơi này không có nhìn thấy miếng ngọc bội nào cả, ngài thử đến nơi khác nhìn một chút xem.”
Giọng nói Kỳ Tu hơi khô khốc: “Được, không biết quý danh tiểu thư là gì?”
Tân Dạ cười cười: “Quý danh của tiểu thư nhà chúng ta, sao có thể thuận tiện cho người khác biết được?”
Thái giám đứng bên cạnh Kỳ Tu trách cứ: “Thật lớn mật! Đây là Ngũ hoàng tử điện hạ!”
Kỳ Tu đưa ánh mắt trách cứ nhìn thái giám: “Đừng có hồ ngôn loạn ngữ, tự nhiên khiến cô nương sợ hãi.”
Sau đấy hắn ta mới nhìn sang Minh Trăn: “Ta là Ngũ hoàng tử Kỳ Tu.”
Vẻ mặt xinh đẹp của Minh Trăn khiến người khác không thể xem nhẹ, muốn đắm chìm vào đấy, không cười thì có vài phần trong sáng nhưng có cảm giác lạnh lùng khiến người khác muốn quỳ dưới gối nàng, dâng mọi thứ để đổi lấy nụ cười của nàng.
Thật ra ngày trước Minh Trăn cũng không thích cười, ngoại trừ người quen thuộc thì những người trước mắt như thế này, nàng vẫn không có hứng thú đi tiếp cận, cũng chẳng muốn để ý tới.
Cho nên khi nghe Kỳ Tu nói, Minh Trăn chỉ gật gật đầu: “Tham kiến Ngũ hoàng tử điện hạ.”
Nàng mệt mỏi ho khan, tay nắm lấy tay Tân Dạ: “Gió có chút lớn, chúng ta đi thôi.”
Kỳ Tu thất thần, chán nản: “Cô nương…”
Minh Trăn cảm thấy người xa lạ trước mắt này không thích hợp, nàng không thích bị người khác nhìn chằm chằm như thế, huống hồ điện hạ đã dặn dò, không thể tùy tiện đáp lời người không rõ lai lịch. Mặc dù, Kỳ Tu nhìn có vẻ là công tử nhưng nàng cũng không có hứng thú lắm.
Đây cũng là lần đầu tiên có nữ nhân không nể mặt Kỳ Tu như vậy. Nhưng sắc đẹp khuynh thành khó gặp, đương nhiên cũng là lần đầu hắn ta nhìn thấy, khiến cho xương cốt hắn ta đều hòa tan cả.
Dung mạo Minh Trăn cũng rất say lòng người ta, vẻ đẹp dịu dàng mà Kỳ Tu không thể tưởng tượng được, gần như khi thấy mặt của nàng, nàng không cười thậm chí chỉ đứng yên, không có bất kỳ tư thế gì, Kỳ Tu đã cảm thấy cả người mình đều tê tê dại dại, khó có thể hình dung được ý khoái lạc.
Ngày xưa hắn ta cũng rất đắc ý, vì bản thân mình không bị sắc đẹp lay chuyển, ngay cả đại mỹ nhân như Gia Hàn đều có thể từ chối. Bây giờ, hắn ta mới hiểu được, dung mạo hoàn mỹ chân chính trước mặt này, có thể khiến hắn ta đứng yên bất động.
Kỳ Tu nhanh chóng đuổi theo: “Hôm nay là Ninh Đức mời nàng tới sao? Nàng ấy là muội muội ta.”
Minh Trăn cũng không hiểu vì sao người này lại trở nên nhiệt tình thế này, chính nàng cũng không biết dáng vẻ mình đẹp thế nào, bởi vì mỗi ngày đều nhìn gương trang điểm nên đã quen, điện hạ cũng ít khi khen nàng, trong vương phủ cũng không có nam nhân. Bây giờ người này ra vẻ nịnh bợ, nơi đây cũng xa lạ nên nàng càng thêm cảnh giác.
Minh Trăn nói: “Không cần đi theo ta, chúng ta còn có chuyện quan trọng, Ngũ hoàng tử, mời ngài trở về.”
Giọng nói cô nương cứ mê lòng người, ẩn ẩn mang theo vài phần thanh khiết, Kỳ Tu càng cảm thấy xương cốt mình tan chảy.
Nhưng hắn ta cũng không háo sắc như Kỳ Diên, bình thường đều có dáng vẻ của một chính nhân quân tử, cũng không hiểu cách làm quen ở chung với nữ tử nên chỉ có thể đi theo sau Minh Trăn.
Cho dù đối phương cho hắn vẻ mặt không tốt, Kỳ Tu cũng chẳng bỏ qua được. Hắn ta lo lắng khi bỏ qua mất lần này thì về sau sẽ không còn cơ hội.
Tân Dạ biết hơn phân nửa là điện hạ say mê vẻ đẹp của Minh Trăn, nàng ấy chỉ thấy buồn cười, ngày thường Ngũ hoàng tử ngày thường được người khác thổi phồng nhưng cũng là loại thấy mỹ nhân là đứng yên bất động đấy sao? Quả thật là cũng một loại người với hoàng đế.
Tân Dạ nói: “Ngũ hoàng tử điện hạ, cô nương chúng ta đã muốn gả cho người ta, ngài đi theo phía sau, chỉ sợ sẽ hủy hoại thanh danh cô nương chúng ta.”
Kỳ Sùng không cam lòng: “Là công tử nhà ai?”
Chỉ cần hỏi ra được, sau này âm thầm tiêu diệt người đi cũng được. Hắn ta muốn cái gì thì phải mạnh mẽ cầm lấy trên tay.
Minh Trăn nghĩ nghĩ, không thể nhắc Tần vương điện hạ với người ngoài, có thể nhắc đến cũng chỉ ca ca thôi, nàng không để ý gì mà nói: “Là Giang vương điện hạ.”
Kỳ Tu lập tức ngây người.
Ngu Hoài Phong?
Nếu đúng là Ngu Hoài Phong thì việc này khó giải quyết rồi. Kỳ Tu hiểu rõ, Ngu gia cũng chẳng phải người lương thiện gì.
Nhưng nữ tử này… Dung mạo, cử chỉ, quả thật quá tốt khiến hắn khắc sâu vào tâm khảm, giống như sinh ra là vì hắn.
Minh Trăn thoát khỏi người này nên chỉ thuận miệng nói thôi, vẫn chưa nghĩ đến câu này, đêm đó đã có thích khách xâm nhập vào phòng của Ngu Hoài Phong, muốn chém Ngu Hoài Phong nhưng kết quả bị hắn gi3t ch3t.
Ở bờ hồ cách đấy không xa, Lý Phúc mắt thấy Minh Trăn, y nói: “Không phải là Minh cô nương sao? Sao lại đứng cùng Ngũ hoàng tử thế?”
Kỳ Sùng chưa từng nghĩ đến Minh Trăn lại có thể vào cung nên đi về phía Minh Trăn.
Sau khi Lý Phúc nói xong đã tự bịt miệng mình.
Sau khi Kỳ Sùng phát hiện hai người đứng đấy, trong phút chốc sắc mặt trở nên âm trầm.
Được rồi, hình như bình giấm chua của điện hạ bị đạp đổ rồi.
Lý Phúc biết tính cách của Minh Trăn, thật ra tiểu cô nương cũng không nghĩ đến người kia, tám chín phần là do Kỳ Tu đi lên bắt chuyện. Nhưng trong mắt Kỳ Sùng, mặc kệ Minh Trăn có để ý đến Kỳ Tu không, đều là Kỳ Tu mạo phạm người của hắn, quả thật tội tày trời.
Bây giờ Lý Phúc bỗng nghĩ, tương lai Ngũ hoàng tử có thể bị xử lăng trì hay là bị chém thành thịt vụn.
Kỳ Sùng nói: “Trong cung nàng ấy không quen biết ai cả? Tại sao lại vào cung?”
Lý Phúc nghĩ: “Tám phần là công chúa Ninh Đức và quận chúa Gia Hàn mời tới, trong khoảng thời gian này Minh cô nương và Giang vương điện hạ hay lui tới, lúc trước nghe công chúa Ninh Đức nhìn trúng Giang vương điện hạ, kết quả bị từ chối.”
Mặc khác, Gia Hàn vừa mến mộ Kỳ Sùng… Đủ loại chuyện, Minh Trăn chính là cái gai trong mắt những người này.
Lý Phúc cười khổ: “Cô nương trêu chọc nhiều người như thế, chỉ sợ chính cô nương cũng không biết.”
Nhưng mà Lý Phúc cũng cảm thấy đây không phải lỗi của Minh Trăn.
Ngu Hoài Phong không thích Ninh Đức, Kỳ Sùng cũng không thích Gia Hàn, cũng chẳng phải do Minh Trăn.
Cho dù không có Minh Trăn, Ngu Hoài Phong cũng không có thích Ninh Đức, Kỳ Sùng cũng chướng mắt Gia Hàn.
Ngay cả Kỳ Tu, trước khi gặp Minh Trăn cũng không phải đã từ chối Gia Hàn sao? Gia Hàn bỏ thuốc hắn, mà hắn chẳng có động tĩnh gì.
Kỳ Sùng nói: “Phái người đến xem đi, xem các nàng có chuyện gì.”
Lý Phúc lên tiếng: “Vâng.”
Đây là trong cung, thật ra cũng chẳng xảy ra chuyện xằng bậy gì, mặc dù công chúa Ninh Đức có xằng bậy, Gia Hàn cũng sẽ cố kỵ hoàng hậu mà ngăn cản.
Phần lớn chắc là khói súng chiến tranh thôi.
Minh Trăn chỉ nghe công chúa Ninh Đức nói vài câu, nàng cũng không quen vị công chúa này, sau đó đã rời đi. Chuyện sau đấy, Minh Trăn cũng không chú ý gì.
Nhưng mà trong cung đã xảy ra đại loạn.
Gia Hàn rót cho Minh Trăn chút rượu, Minh Trăn cũng chưa uống, nàng cũng không ăn không uống gì, chút đồ cũng không ăn.
Gia Hàn cũng không biết bản thân sao lại sai lầm như thế. Chén rượu này bị hạ thuốc, là dị độc từ Tây Vực, trong kinh thành khó giải, sau khi uống xong, trên mặt sẽ có đầy dây tơ máu.
Trên cơ bản sẽ bị hủy dung.
Gia Hàn không thích nhìn mặt Minh Trăn, chỉ cảm thấy vì Minh Trăn có khuôn mặt này nên mới có được Kỳ Sùng cho nên đưa giá mua dị độc này, kết quả suốt nửa ngày Minh Trăn cũng không có ăn hay uống bất cứ gì trong cung. Gia Hàn phiền lòng hét lên với người trước mặt, cũng không biết là người cung nữ nào mắt mù, lại có thể đem đồ của Minh Trăn đặt trước mặt mình.
Công chúa Ninh Đức bị dáng vẻ của Gia Hàn dọa sợ đến không thể nói ra lời.
Thường ngày nàng ta lui đến với Gia Hàn rất tốt, bây giờ cũng biết đây sẽ là cơn ác mộng, chạy nhanh đi rồi cho người đuổi Gia Hàn về phủ.
Sở hoàng hậu cũng nghe nói chuyện này. Vốn dĩ Tráng Vũ Hầu trong nhà cường thế, Gia Hàn cũng xinh đẹp, lại thông minh, bây giờ Tráng Vũ Hầu bị Kỳ Sùng làm cho hấp hối, Gia Hàn cũng bị hủy dung mạo, Sở hoàng hậu không muốn Gia Hàn gả cho Kỳ Tu nữa.
Minh Trăn mệt mỏi một ngày dài, sau khi về không lâu, phủ Tần vương phái ám vệ đến đón nàng, nói Tần vương điện hạ muốn gặp nàng.
- -----oOo------
Lúc ấy, Ngu Hoài Phong kéo hắn ta đi, còn nói đó à tiểu thư ở phủ Thừa tướng, sau này Kỳ Tu cũng không tìm thấy.
Bây giờ gặp lại, hắn ta không thể không dừng bước, hỏi thái giám bên cạnh: “Tiểu thư kia là ai? Ngươi đi hỏi thăm một chút.”
Tiểu thái giám lên tiếng, đang muốn tiến lên thì Kỳ Tu: “Thôi, để bổn hoàng tử tự mình qua xem.”
Có lẽ do tiểu thái giám ăn nói vụng về, có lẽ sợ hỏi không rõ ràng làm người ta trốn mất.
Đây là lần đầu tiên Minh Trăn tiến cung, nàng với Minh Phương cũng không thân lắm, lần này đến đây, cũng do Minh Phương nhõng nhẽo, khóc lóc trước mặt La thị, La thị mới để cho Minh Trăn đi với nàng ta. Kết quả sau khi tiến vào cung, Minh Phương đã đi đến trước mặt Gia Hàn, Minh Trăn cũng chẳng thân quen gì với quý nữ kia cả, nàng cũng rất lười quen biết nhiều người nên để cho Tân Dạ đi xung quanh một chút.
Nhìn thấy hơi đần độn, vô vị.
Tân Dạ cũng có chút thất vọng: “Còn không bằng hoa viên xinh đẹp ở phủ Tần vương, cũng chỉ to hơn miếng chơ mấy.”
Minh Trăn không nói gì.
Hai ngày nay, Tân Dạ thấy cô nương nhà mình không yên lòng, nàng ấy đi phía sau Minh Trăn: “Trông cô nương không vui, ai chọc ngài không vui hả? Không phải do Thất tiểu thư chứ? Quả thật nàng ta chẳng tốt đẹp gì.”
Thật sự Minh Trăn chưa bao giờ để Minh Phương trong lòng cả, bây giờ đồng ý ra ngoài một chút, cũng xem như đi giải sầu thôi. Vốn dĩ cũng chẳng có nhiều tình cảm với Minh Phương, sau này khi biết mình và Minh Phương không phải tỷ muội gì nên càng không có cảm tình. Bây giờ, nàng chỉ thân với mỗi Minh Oái thôi.
Đáng tiếc trong khoảng thời gian này, Minh Oái không ở kinh thành.
Mình Trăn tìm cái đình ngồi xuống, trong tay nàng nắm cái lò sưởi cầm tay, đưa mắt nhìn Tân Dạ: “Ngươi có lạnh không?”
Tân Dạ lắc đầu: “Nô tỳ không lạnh, cô nương buồn lòng chuyện gì hả, có thể nói với nô tỳ, nô tỳ sẽ giúp cô nương giải sầu.”
Minh Trăn cười lắc đầu: “Không sao.”
Nàng thân thiết với Tân Dạ và Thiên Cầm nhưng ngày thường Minh Trăn tương đối trầm mặc, cho dù có chuyện gì, đại đa số sẽ tự mình ngẫm nghĩ, chưa bao giờ nói ra.
Nếu thật sự cần phải nói ra thì cũng chỉ nói cho Kỳ Sùng nghe. Đối với một số người, trời sinh sẽ sinh ra cảm giác đề phòng, cũng trời sinh có tính lãnh cảm.
Trong lúc hai người đang nói chuyện, lại nghe thấy một giọng người lạ: “Thật xin lỗi, mới nãy ta có làm thất lạc miếng ngọc bội, không biết cô nương có nhìn thấy không?”
Minh Trăn và Tân Dạ cùng nhau quay đầu lại.
Hôm nay Minh Trăn mặc một y phục màu ngà, bên ngoài choàng một áo choàng màu đinh hương, bởi vì da nàng trắng, màu tím càng làm cho nàng thêm cao quý, thoát tục.
Khoảnh khắc nàng quay đầu nhìn lại, trong chớp mắt Kỳ Tu bất động đứng yên tại chỗ, cả người như mất hồn, hoàn toàn không biết phải nói gì.
Minh trăn liếc mắt nhìn Tân Dạ một cái.
Tân Dạ nói: “Nơi này không có nhìn thấy miếng ngọc bội nào cả, ngài thử đến nơi khác nhìn một chút xem.”
Giọng nói Kỳ Tu hơi khô khốc: “Được, không biết quý danh tiểu thư là gì?”
Tân Dạ cười cười: “Quý danh của tiểu thư nhà chúng ta, sao có thể thuận tiện cho người khác biết được?”
Thái giám đứng bên cạnh Kỳ Tu trách cứ: “Thật lớn mật! Đây là Ngũ hoàng tử điện hạ!”
Kỳ Tu đưa ánh mắt trách cứ nhìn thái giám: “Đừng có hồ ngôn loạn ngữ, tự nhiên khiến cô nương sợ hãi.”
Sau đấy hắn ta mới nhìn sang Minh Trăn: “Ta là Ngũ hoàng tử Kỳ Tu.”
Vẻ mặt xinh đẹp của Minh Trăn khiến người khác không thể xem nhẹ, muốn đắm chìm vào đấy, không cười thì có vài phần trong sáng nhưng có cảm giác lạnh lùng khiến người khác muốn quỳ dưới gối nàng, dâng mọi thứ để đổi lấy nụ cười của nàng.
Thật ra ngày trước Minh Trăn cũng không thích cười, ngoại trừ người quen thuộc thì những người trước mắt như thế này, nàng vẫn không có hứng thú đi tiếp cận, cũng chẳng muốn để ý tới.
Cho nên khi nghe Kỳ Tu nói, Minh Trăn chỉ gật gật đầu: “Tham kiến Ngũ hoàng tử điện hạ.”
Nàng mệt mỏi ho khan, tay nắm lấy tay Tân Dạ: “Gió có chút lớn, chúng ta đi thôi.”
Kỳ Tu thất thần, chán nản: “Cô nương…”
Minh Trăn cảm thấy người xa lạ trước mắt này không thích hợp, nàng không thích bị người khác nhìn chằm chằm như thế, huống hồ điện hạ đã dặn dò, không thể tùy tiện đáp lời người không rõ lai lịch. Mặc dù, Kỳ Tu nhìn có vẻ là công tử nhưng nàng cũng không có hứng thú lắm.
Đây cũng là lần đầu tiên có nữ nhân không nể mặt Kỳ Tu như vậy. Nhưng sắc đẹp khuynh thành khó gặp, đương nhiên cũng là lần đầu hắn ta nhìn thấy, khiến cho xương cốt hắn ta đều hòa tan cả.
Dung mạo Minh Trăn cũng rất say lòng người ta, vẻ đẹp dịu dàng mà Kỳ Tu không thể tưởng tượng được, gần như khi thấy mặt của nàng, nàng không cười thậm chí chỉ đứng yên, không có bất kỳ tư thế gì, Kỳ Tu đã cảm thấy cả người mình đều tê tê dại dại, khó có thể hình dung được ý khoái lạc.
Ngày xưa hắn ta cũng rất đắc ý, vì bản thân mình không bị sắc đẹp lay chuyển, ngay cả đại mỹ nhân như Gia Hàn đều có thể từ chối. Bây giờ, hắn ta mới hiểu được, dung mạo hoàn mỹ chân chính trước mặt này, có thể khiến hắn ta đứng yên bất động.
Kỳ Tu nhanh chóng đuổi theo: “Hôm nay là Ninh Đức mời nàng tới sao? Nàng ấy là muội muội ta.”
Minh Trăn cũng không hiểu vì sao người này lại trở nên nhiệt tình thế này, chính nàng cũng không biết dáng vẻ mình đẹp thế nào, bởi vì mỗi ngày đều nhìn gương trang điểm nên đã quen, điện hạ cũng ít khi khen nàng, trong vương phủ cũng không có nam nhân. Bây giờ người này ra vẻ nịnh bợ, nơi đây cũng xa lạ nên nàng càng thêm cảnh giác.
Minh Trăn nói: “Không cần đi theo ta, chúng ta còn có chuyện quan trọng, Ngũ hoàng tử, mời ngài trở về.”
Giọng nói cô nương cứ mê lòng người, ẩn ẩn mang theo vài phần thanh khiết, Kỳ Tu càng cảm thấy xương cốt mình tan chảy.
Nhưng hắn ta cũng không háo sắc như Kỳ Diên, bình thường đều có dáng vẻ của một chính nhân quân tử, cũng không hiểu cách làm quen ở chung với nữ tử nên chỉ có thể đi theo sau Minh Trăn.
Cho dù đối phương cho hắn vẻ mặt không tốt, Kỳ Tu cũng chẳng bỏ qua được. Hắn ta lo lắng khi bỏ qua mất lần này thì về sau sẽ không còn cơ hội.
Tân Dạ biết hơn phân nửa là điện hạ say mê vẻ đẹp của Minh Trăn, nàng ấy chỉ thấy buồn cười, ngày thường Ngũ hoàng tử ngày thường được người khác thổi phồng nhưng cũng là loại thấy mỹ nhân là đứng yên bất động đấy sao? Quả thật là cũng một loại người với hoàng đế.
Tân Dạ nói: “Ngũ hoàng tử điện hạ, cô nương chúng ta đã muốn gả cho người ta, ngài đi theo phía sau, chỉ sợ sẽ hủy hoại thanh danh cô nương chúng ta.”
Kỳ Sùng không cam lòng: “Là công tử nhà ai?”
Chỉ cần hỏi ra được, sau này âm thầm tiêu diệt người đi cũng được. Hắn ta muốn cái gì thì phải mạnh mẽ cầm lấy trên tay.
Minh Trăn nghĩ nghĩ, không thể nhắc Tần vương điện hạ với người ngoài, có thể nhắc đến cũng chỉ ca ca thôi, nàng không để ý gì mà nói: “Là Giang vương điện hạ.”
Kỳ Tu lập tức ngây người.
Ngu Hoài Phong?
Nếu đúng là Ngu Hoài Phong thì việc này khó giải quyết rồi. Kỳ Tu hiểu rõ, Ngu gia cũng chẳng phải người lương thiện gì.
Nhưng nữ tử này… Dung mạo, cử chỉ, quả thật quá tốt khiến hắn khắc sâu vào tâm khảm, giống như sinh ra là vì hắn.
Minh Trăn thoát khỏi người này nên chỉ thuận miệng nói thôi, vẫn chưa nghĩ đến câu này, đêm đó đã có thích khách xâm nhập vào phòng của Ngu Hoài Phong, muốn chém Ngu Hoài Phong nhưng kết quả bị hắn gi3t ch3t.
Ở bờ hồ cách đấy không xa, Lý Phúc mắt thấy Minh Trăn, y nói: “Không phải là Minh cô nương sao? Sao lại đứng cùng Ngũ hoàng tử thế?”
Kỳ Sùng chưa từng nghĩ đến Minh Trăn lại có thể vào cung nên đi về phía Minh Trăn.
Sau khi Lý Phúc nói xong đã tự bịt miệng mình.
Sau khi Kỳ Sùng phát hiện hai người đứng đấy, trong phút chốc sắc mặt trở nên âm trầm.
Được rồi, hình như bình giấm chua của điện hạ bị đạp đổ rồi.
Lý Phúc biết tính cách của Minh Trăn, thật ra tiểu cô nương cũng không nghĩ đến người kia, tám chín phần là do Kỳ Tu đi lên bắt chuyện. Nhưng trong mắt Kỳ Sùng, mặc kệ Minh Trăn có để ý đến Kỳ Tu không, đều là Kỳ Tu mạo phạm người của hắn, quả thật tội tày trời.
Bây giờ Lý Phúc bỗng nghĩ, tương lai Ngũ hoàng tử có thể bị xử lăng trì hay là bị chém thành thịt vụn.
Kỳ Sùng nói: “Trong cung nàng ấy không quen biết ai cả? Tại sao lại vào cung?”
Lý Phúc nghĩ: “Tám phần là công chúa Ninh Đức và quận chúa Gia Hàn mời tới, trong khoảng thời gian này Minh cô nương và Giang vương điện hạ hay lui tới, lúc trước nghe công chúa Ninh Đức nhìn trúng Giang vương điện hạ, kết quả bị từ chối.”
Mặc khác, Gia Hàn vừa mến mộ Kỳ Sùng… Đủ loại chuyện, Minh Trăn chính là cái gai trong mắt những người này.
Lý Phúc cười khổ: “Cô nương trêu chọc nhiều người như thế, chỉ sợ chính cô nương cũng không biết.”
Nhưng mà Lý Phúc cũng cảm thấy đây không phải lỗi của Minh Trăn.
Ngu Hoài Phong không thích Ninh Đức, Kỳ Sùng cũng không thích Gia Hàn, cũng chẳng phải do Minh Trăn.
Cho dù không có Minh Trăn, Ngu Hoài Phong cũng không có thích Ninh Đức, Kỳ Sùng cũng chướng mắt Gia Hàn.
Ngay cả Kỳ Tu, trước khi gặp Minh Trăn cũng không phải đã từ chối Gia Hàn sao? Gia Hàn bỏ thuốc hắn, mà hắn chẳng có động tĩnh gì.
Kỳ Sùng nói: “Phái người đến xem đi, xem các nàng có chuyện gì.”
Lý Phúc lên tiếng: “Vâng.”
Đây là trong cung, thật ra cũng chẳng xảy ra chuyện xằng bậy gì, mặc dù công chúa Ninh Đức có xằng bậy, Gia Hàn cũng sẽ cố kỵ hoàng hậu mà ngăn cản.
Phần lớn chắc là khói súng chiến tranh thôi.
Minh Trăn chỉ nghe công chúa Ninh Đức nói vài câu, nàng cũng không quen vị công chúa này, sau đó đã rời đi. Chuyện sau đấy, Minh Trăn cũng không chú ý gì.
Nhưng mà trong cung đã xảy ra đại loạn.
Gia Hàn rót cho Minh Trăn chút rượu, Minh Trăn cũng chưa uống, nàng cũng không ăn không uống gì, chút đồ cũng không ăn.
Gia Hàn cũng không biết bản thân sao lại sai lầm như thế. Chén rượu này bị hạ thuốc, là dị độc từ Tây Vực, trong kinh thành khó giải, sau khi uống xong, trên mặt sẽ có đầy dây tơ máu.
Trên cơ bản sẽ bị hủy dung.
Gia Hàn không thích nhìn mặt Minh Trăn, chỉ cảm thấy vì Minh Trăn có khuôn mặt này nên mới có được Kỳ Sùng cho nên đưa giá mua dị độc này, kết quả suốt nửa ngày Minh Trăn cũng không có ăn hay uống bất cứ gì trong cung. Gia Hàn phiền lòng hét lên với người trước mặt, cũng không biết là người cung nữ nào mắt mù, lại có thể đem đồ của Minh Trăn đặt trước mặt mình.
Công chúa Ninh Đức bị dáng vẻ của Gia Hàn dọa sợ đến không thể nói ra lời.
Thường ngày nàng ta lui đến với Gia Hàn rất tốt, bây giờ cũng biết đây sẽ là cơn ác mộng, chạy nhanh đi rồi cho người đuổi Gia Hàn về phủ.
Sở hoàng hậu cũng nghe nói chuyện này. Vốn dĩ Tráng Vũ Hầu trong nhà cường thế, Gia Hàn cũng xinh đẹp, lại thông minh, bây giờ Tráng Vũ Hầu bị Kỳ Sùng làm cho hấp hối, Gia Hàn cũng bị hủy dung mạo, Sở hoàng hậu không muốn Gia Hàn gả cho Kỳ Tu nữa.
Minh Trăn mệt mỏi một ngày dài, sau khi về không lâu, phủ Tần vương phái ám vệ đến đón nàng, nói Tần vương điện hạ muốn gặp nàng.
- -----oOo------
Bình luận truyện