Cậy Quân Sủng

Chương 74



Lúc Minh Oái đi vào phòng Minh Trăn thì thấy Tân Dạ vừa bưng chén thuốc từ bên trong ra, đưa mắt lên thấy Minh Oái, Tân Dạ nói: “Lục tiểu thư, ngài về rồi hả?”

Minh Oái gật đầu: “Đúng thế, dù gì cũng phải về ăn Tết, sao mắt ngươi lại đỏ thế? A Trăn thế nào rồi?”

Tân Dạ miễn cưỡng cười nhưng lại cười không nổi: “Hai ngày nay thân thể cô nương không thoải mái, sốt cao vẫn chưa hạ.”

Minh Oái đi vào bên trong: “Sao có thể được? Ta đi nói với nương một chút, để cho thái y đến nhìn A Trăn thử xem.”

Tân Dạ hiểu rõ, thái y không chữa được, đều vô ích cả.

Minh Oái đi rồi, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thuốc đắng, mùi thuốc đông y hòa cùng với mùi mẫu đơn trong phòng Minh Trăn không tiêu tan khiến cả phòng đều bao phủ trong bầu không khí lạnh lẽo.

Bên trong có vài tiếng ho khan, Minh Oái đi qua: “A Trăn, ta về rồi.”

Minh Trăn ngẩng lên nhìn, nói: “Tỷ tỷ.”

Minh Oái ngồi bên giường, cầm tay Minh Trăn: “Trong phòng ấm thế mà, A Trăn, sao tay muội lại lạnh như thế này?”

Thật ra Minh Trăn cũng không biết.

Nàng cười nhợt nhạt: “Không sao, chắc là gần đây thời tiết không tốt.”

Minh Oái cầm một cái áo nhỏ phủ thêm cho Minh Trăn, khi lấy áo nhỏ đang bên cạnh thì Minh Oái cảm thấy không thích hợp lắm, chất liệu mềm mại, đường thêu tinh xảo, chỉ có trong cung mới đạt được trình độ này, hình như là gấm hoa mới tiến cống của năm nay. Nhưng ngày thường nàng ấy thường sơ ý, chỉ là y phục mà thôi nên cũng không để trong lòng, đưa tay sờ sờ trán Minh Trăn: “Trán cũng nóng nữa, thân thể muội sao lại thế này?”

Minh Trăn nằm trong lòng nàng ấy rồi tìm một vị trí thoải mái, nhắm mắt lại: “Năm nào cũng như thế.”

Minh Oái thở dài: “Nhìn muội chịu khổ như thế, ta cũng thấy khổ sở.”

Minh Trăn cũng giơ tay sờ sờ trán Minh Oái: “Tỷ tỷ đừng nhíu mày, A Trăn rất nhanh sẽ tốt hơn, chờ xuân đến sẽ khỏi hẳn.”

Minh Oái lại cầm tay Minh Trăn, tay tiểu cô nương nho nhỏ, ngón tay thon dài, trắng nõn, ngay cả vật nặng cũng không thể xách nổi, cho nên vô cùng mềm mại như bàn tay trẻ sơ sinh.

Bình thường chưa nắm tay người nào có tay đẹp như thế.

Minh Oái cũng biết Minh Trăn làm cho người khác muốn thương yêu, mắt to hồn nhiên, tay nhỏ, khuôn mặt lại vô cùng mềm mại.

Nàng ấy làm ấm tay Minh Trăn: “Ta mang theo rất nhiều đồ đến đây, có những thỏi son xinh đẹp, nghe nói đây là loại hàng được tiến cống vào cung hàng năm, chỗ tầm thường không có được.”

Minh Trăn hạ mắt, thành thành thực thực nghe Minh Oái nói chuyện.

Có người đồng ý lắng nghe mình nói chuyện là chuyện vô cùng ấm áp, Minh Oái luyên thuyên nói hết toàn bộ những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này, từ chuyện nhỏ đến chuyện lớn đều nói hết.

Minh Trăn dịch vào trong chừa ra khoảng trống: “Ngồi đấy lạnh lắm, tỷ tỷ vào trong đây đi.”

Minh Oái cũng không sợ lạnh như thế, khí huyết nàng ấy đủ nên thân thể luôn luôn rất tốt, trong phòng Minh Trăn lại có lò sưởi nhưng ngồi cũng không bằng nằm, Minh Oái cũng cởi giày vào trong chăn, sờ trên giường một chút: “Ấm quá, muội trải gì lên thế?”

Thiên Cầm bưng thức ăn chứa thuốc vào.

Đầu óc nàng ấy rất nhanh đã nghĩ ra cách chống đối, cuối cùng lại nhạt nhẽo cười: “Là da gấu, lúc trước còn trong thôn trang, Dư Trúc đã mua nó với giá rẻ.”

Phủ An Quốc công không có mấy thứ này, trước giờ Minh Oái cũng chưa thấy nên tin ngay những lời Thiên Cầm nói.

Da gấu xanh khó kiếm, còn lại kiếm được một tấm da hoàn mỹ như thế, trong cung cũng là đồ xa xỉ chứ đừng nói là phủ Công hầu.

Thiên Cầm nói: “Cô nương húp miếng cháo cho ấm dạ dày.”

Minh Trăn không vui vẻ gì mà cầm lên, húp cháo có thuốc là khổ sở nhất, gần đây nàng ăn đồ gì cũng đều chua sót. Thiên Cầm đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, Minh Trăn chịu đựng uống hết chén cháo.

Minh Oái cũng thử một chút, thiếu chút nữa không chịu được nhổ ra, nhíu mày nói: “Đây là đồ cho người ăn sao? Sao lại đắng như thế?”

Thiên Cầm bất đắc dĩ: “Lục tiểu thư, thuốc đắng dã tật.”

Hai người cùng nhau súc miệng, chờ khi nha hoàn ra ngoài, Minh Oái mới nói thầm: “Muội sớm khỏi một chút để đừng ăn uống những thứ thế này nữa.”

Minh Trăn “Ừm” một tiếng: “Tỷ tỷ, tiếp tục nói đi.”

Minh Oái nói lại chuyện trong nhà bà ngoại, biểu ca biểu muội, còn có cậu, bởi vì gia tộc rất lớn nên có rất nhiều chuyện để nói

Minh Trăn còn rất chăm chú lắng nghe, ánh mắt mở to ra: “Có phải tỷ tỷ không thích những người thân đó?”

“Có thích cũng có không thích”. Minh Oái nói: “Rất tốt với ta, ta mới thích bọn họ. Bé ngốc A Trăn này, ta cũng thích.”

Thật ra Minh Trăn không hiểu lắm.

Nàng lớn lên trong phủ Tần vương, thân nhất cũng chỉ có Kỳ Sùng, không có ai để phó thác cả. Bây giờ có Ngu Hoài Phong, Minh Trăn cũng loáng thoáng cảm nhận được tình cảm trong tim, cảm nhận được sự thu hút của huyết mạch nhưng hơi lúng túng mà lướt qua.

Minh Trăn lười biếng vươn eo, Minh Oái xoa xoa mặt nàng: “Ăn xong thì ngủ một giấc đi, bệnh muội cần nghỉ ngơi nhiều hơn.”

Quả thật nghỉ ngơi sẽ tốt, Minh Trăn biết chuyện sống ch3t nhưng nàng chưa làm nhiều chuyện lắm, chưa về nước Li, chưa nhìn thấy thúc phụ và vương phi, cũng chưa nhìn thấy tiểu đường đệ ngoan ngoãn và lanh lợi trong miệng ca ca.

Minh Trăn ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Nhìn người đang ngủ, Minh Oái mới lặng lẽ rời đi, Minh Trăn vẫn có thói quen nói mớ, lúc Minh Oái kéo lại vạt áo thấy hai cánh môi của muội muội hé ra, giống như muốn nói gì đấy.

Nàng nhẹ nhàng ghé sát nhưng không nghe được gì.

Minh Oái đưa tay leo nhẹ khóe mắt A Trăn.

Trên đường về, đi qua một hòn non bộ, Minh Oái nghe thấy nha hoàn thì thầm to nhỏ.

“Cửu tiểu thư lại bị bệnh, tới mùa đông có phải luôn nấu thuốc đưa đến viện các nàng không?”

“Chắc không sống được quá năm nay.” Một nha hoàn khác nói: “Ngươi nhìn khuôn mặt của Cửu tiểu thư đi, người bình thường ai lại dài như thế? Đẹp đến không giống người, ta cảm thấy Cửu tiểu thư chính là đồng tử mệnh, giống tiên nữ hạ phàm, không sống đến lúc xuất giá đã về lại trời rồi.”

“Phu nhân còn đang tìm người cho Cửu tiểu thư, không tệ đâu nhưng dáng vẻ bệnh tật này, người nào dám lấy chứ, lấy về phải hầu hạ dậy không nổi, mấy tháng mùa đông dùng mấy chục cân thuốc, còn phải uống thuốc mỗi ngày, nhà giàu quý tộc sẽ không lấy nàng làm chủ mẫu, người bình thường chắc chắn khó nuôi sống…”

Minh Oái nhíu mi nói: “Các ngươi ở đó nói hưu nói vượn gì thế? Đều đến đây cho ta!”

Hai nha hoàn nghe thấy giọng Minh Oái thì giống như bị dọa đến hồn bay phách lạc, chạy nhanh đến quỳ xuống.

Minh Oái nói: “Ai cho các ngươi dám bàn luận sau lưng chủ tử như thế? Bản thân tự tát miệng mình, tát đến khi bổn tiểu thư cao hứng mới thôi.”

Bàn tay dừng trên mặt vang dội không ngớt, thật vất vả Minh Oái mới nguôi giận, mặt hai người cũng sưng to thành bánh mì.

Thật ra Minh Oái cũng rất rõ, thân thể Minh Trăn suy yếu như thế phải uống thuốc và châm cứu, nếu đại phu thật sự có thể chữa khỏi thì có thể khoẻ lại lâu rồi 

Nàng ấy thường nghe các di nương trong nhà nhắc về Minh Trăn với mẫu thân, lần này Minh Trăn trở về, phần lớn đều cảm thán, mẫu thân Minh Trăn là Bạch thị xinh đẹp như yêu nghiệt, không giống người trần, mà quá thoát tục nên mới sớm rời xa thế gian.

Cuối năm, trong triều bận rộn sự vụ, Minh Nghĩa Hùng và mấy công tử trong nhà đều vào cung, không có ai ở nhà.

Lòng phu nhân phủ An Quốc công La thị nóng như lửa đốt.

Minh Trăn không phải con do bà ta sinh ra, thật ra bà ta cũng không để ý đứa nhỏ này tốt hay xấu, sống hay ch3t, cho dù Minh Trăn và Minh Oái chơi với nhau rất tốt, bà ta cũng không thể trực tiếp coi Minh Trăn là con đẻ của mình được.

Nhưng mà, khi nào Minh Trăn gặp chuyện không may thì cũng không nên xảy ra đúng lúc này.

Minh Nghĩa Hùng không ở nhà, nếu Minh Trăn có xảy ra chuyện gì, nói không chừng Minh Nghĩa Hùng sẽ nghĩ bà ta là chủ mẫu không hợp quy cách, không xem trọng đứa nhỏ trong nhà.

Nhiều năm như thế, điều duy nhất La thị phải làm là trở thành một phu nhân phủ An Quốc công đủ tư cách khiến cho trượng phu vừa lòng, để cho thiếp thất khiếp sợ, để cho mấy đứa con nghe theo, bà ta không cho phép mình phạm sai lầm nào.

Minh Oái đã trở lại, La thị kêu nàng ấy đến thương lượng.

La thị thật sự rất đau đầu: “A Trăn sinh không đủ tháng, phụ thân con lại mang người đến điền trang, một là cảm thấy được thanh tịnh, thứ hai là sẽ không bị người trong hậu viện mưu hãi. Hôm trước ta mời thái y đến xem thử, thái y nói tình trạng của nàng không tốt.”

Mí mắt Minh Oái giật giật.

La thị bất đắc dĩ lắc đầu: “Chỉ hy vọng Kỳ Đình không có hoa tâm như phụ thân con, về sau sẽ không gây ra nhiều chuyện để con phải giải quyết như thế này. Tính ra thì gả cho người nghèo như Tứ tỷ, Ngũ tỷ của con còn bớt lo hơn.”

Mấy năm nay bà ta gặp rất nhiều chuyện, đầu tiên là di nương trong lúc tranh giành tình nhân, vài năm sau lại là một đám đứa nhỏ không phải con mình kết hôn, làm tóc bạc không ít.

“Vừa nãy Dư Trúc đến tìm ra, nói trong thôn rất thanh tịnh, chắc A Trăn chắc đã quen cho nên khi về mới lại sinh bệnh như thế. Sau này, để cho Dư Trúc mang nàng về tịnh dưỡng, con cũng đừng ồn ào làm ta thêm chuyện phiền lòng nữa.”

Minh Oái cũng không hy vọng Minh Trăn phải rời đi nhưng mà nghe như thế, nàng ấy không muốn cũng phải gật đầu: “Vâng.”

Bởi vì năm trước bị di nương tính kế làm hư thai, dưới gối không có con, chỉ có một mình nữ nhi là Minh Oái, bà ta thở dài: “Về sau thu liễm lại một chút, con không có ca ca, đệ đệ để dựa vào, nếu phụ mẫu mất, chỉ sợ với tính tình như khỉ của con sẽ bị người nhà Kỳ Đình làm khó dễ, bởi vì nguyên do Tần vương được phong thái tử nên phủ Khang vương cũng có giá trị cao, ai dám vì con mà đắc tội bọn họ chứ.”



Suối nước nóng gột rửa mịn màng.

Minh Trăn ngâm mình ở suối nước nóng, hốt hoảng hồi thần.

Thật ra nàng đã quên mất từ lúc nào bản thân lại rời khỏi phủ An Quốc công rồi.

Mái tóc ẩm ướt, không rõ là do nước hay do mồ hôi, bởi vì độ ấm thật sự rất cao.

Nam nhân ôm lấy nàng từ phía sau, Minh Trăn bị kéo không thoải mái, thậm chí nàng còn cảm thấy bản thân mình bị kéo cho ra dấu cho nên giơ tay đề cổ tay đối phương, nhẹ nhàng ưm: “Đau…”

Sau khi cả người đều bị hôn, Minh Trăn cảm thấy không thoải mái lắm nhưng nàng thật sự không còn sức giãy giụa nữa, chỉ có thể dựa vào trong ng.ực của nam nhân để hắn ôm lấy nàng.

Kỳ Sùng nói: “Tỉnh hửm?”

Minh Trăn trừng mắt: “Sao ta lại ở đây thế? Nơi này là đâu?”

“Hành cung.” Kỳ Sùng cảm thấy Minh Trăn chính là chủ nợ thân thiết của mình, tìm hắn đòi mạng, hắn cắn nhẹ vào cái gáy mỏng manh của Minh Trăn nói lời dư thừa: “Nàng lại bệnh?”

Chắc là gần đây hắn gây nhiều tội nghiệt, trong tay dính đầy máu tươi nên mới đổ hết lên đầu Minh Trăn. Trời xanh biết hắn quý trọng ai nhất nên mới khiến Minh Trăn bị thương để uy hiếp hắn.

- -----oOo------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện