Cậy Quân Sủng
Chương 99
Minh Trăn cũng tỉnh ngủ, xoa xoa mắt đi ra, ngay cả giày cũng không mang, chỉ có một đôi chân nhỏ, Kỳ Sùng tiến lên ôm nàng bế lên.
Minh Trăn ôm lấy cổ của bệ hạ, tựa vào người hắn miễn cưỡng ngáp một cái, nước mắt cũng tràn ra một chút, chóp mũi đều hồng hết cả lên, cả người vừa yếu ớt lại yêu kiều khiến người ta muốn cắn một cái.
Lúc dùng bữa tối, Minh Trăn thấy Kỳ Sùng vẫn đang mãi nhìn mình chăm chăm, nàng không hiểu được, sờ sờ mặt mình cũng có thấy dính gì đâu.
Kỳ Sùng kêu Lý Phúc lại: “Đi lấy một bầu rượu mang đến đây.”
Lý Phúc lên tiếng: “Vâng.”
Minh Trăn thấy Kỳ Sùng ở đây, biết được bệ hạ bình thường không cho nàng uống nhiều lắm nên nàng cũng không dám uống nhiều, chỉ nhấp môi một chút.
Kỳ Sùng lại rót thêm cho nàng một ly: “Lại uống thêm một chút.”
Tuy Minh Trăn hơi khó hiểu nhưng bệ hạ để nàng uống, nàng lại uống thêm một ly, sau khi uống liền một hơi hết ba ly, mặt nàng cũng hồng hồng.
Chờ sau khi tắm rửa, chải đầu xong, Minh Trăn lại có cảm giác hình như nàng say rồi, cứ mơ mơ hồ hồ.
Kỳ Sùng vẫn còn xử lý tấu chương, Minh Trăn thay y phục xong thì nàng lại gần nằm úp sấp vào đùi Kỳ Sùng, nhìn vô cùng được lòng người.
Sau một lát, Minh Trăn làm nũng nói: “A Trăn muốn ăn mấy món.”
Kỳ Sùng nói: “Muốn ăn cái gì?”
“Hạt thông ngào đường.”
Kỳ Sùng lo lắng buổi tối nàng ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị hư răng nên để phòng bếp làm một chén bơ sữa không đường mang đến, chỉ bỏ thêm một chút mật tuyết, nếm thử một chút cũng tốt.
Minh Trăn ăn no cảm thấy vô cùng mỹ mãn rồi để cho Lý Phúc dọn đi, nàng nhỏ giọng nói: “A Trăn ăn no, phải về đi ngủ.”
Kỳ Sùng bắt lấy nàng, kéo lại: “Để trẫm nhìn xem thử.”
Minh Trăn sờ sờ bụng nhỏ của mình, vẫn bằng phẳng như cũ nhưng mà sau khi ăn no không có lõm vào như bình thường.
Sau đấy, Minh Trăn cảm thấy người hơi ngứa, nhịn không được bật cười, sau đấy bị người nam nhân đặt trên đùi hung hăng hôn môi nàng, trên môi nàng còn lưu lại vị ngọt ngọt của bơ sữa.
Sau đấy lại cúi đầu nhìn thân thể không đầy đặn của mình, đột nhiên Minh Trăn nghĩ đến lời Vũ Văn Uyển nói trước đây, nhỏ giọng nói: “Có phải A Trăn rất gầy không, bệ hạ không thích à?”
Kỳ Sùng nói: “Dáng vẻ A Trăn như thế nào cũng rất đẹp.”
Minh Trăn dùng chân nhỏ của mình kẹp lấy cẳng chân Kỳ Sùng, mập mờ nói: “Chỉ là, người bên ngoài nói bệ hạ thích mấy cô nương có thể sinh hoàng tử.”
Kỳ Sùng hôn lên bàn tay trắng sáng lại mềm mại của nàng, sau đấy lại hôn trên mặt nàng, cô nương thơm thơm, mềm mềm được hôn đến hai má phiếm hồng: “Bệ hạ yêu A Trăn nhất, chỉ yêu một nữ tử là A Trăn.”
Minh Trăn ôm lấy Kỳ Sùng: “Tốt thật, nếu bệ hạ thích người khác, A Trăn chắc chắn sẽ thương tâm, khổ sở, cũng không thích bệ hạ nữa.”
Tiểu cô nương này còn rất thích ăn dấm chua nữa.
Kỳ Sùng nói: “Lại đây.”
Gần đây ai kia vẫn luôn dạy tiểu cô nương hôn môi, đáng tiếc Minh Trăn học cái này không nhanh, cứ bị hôn đến khóc suốt.
Nàng biết bệ hạ lại muốn dạy nàng nên nhắm mắt lại ngửa đầu lên, hơi hơi nâng cằm, để bệ hạ hôn nàng.
Sau khi say rượu tiểu cô nương lớn gan hơn, thậm chí còn dùng bàn tay bé nhỏ ôm chặt lấy Kỳ Sùng, ôm lấy thân thể cường tráng đầy sức sống của hắn.
Như thế quả thật cho nàng rất nhiều cảm giác an toàn, nhất là khi Kỳ Sùng lại là một nam nhân hoàn mỹ cường tráng như thế, mặc xong y phục thì thon dài, cao ngất, như một gốc cây tùng, sau khi cởi y phục thì đường cong cơ thể làm người ta vô cùng khẩn trương và đỏ mặt.
Giống như con mèo nhỏ được hắn ôm ấp, nhẹ nhàng dựa vào ng.ực hắn.
Chỉ là Minh Trăn thấy tò mò, vì sao trên người bệ hạ đều cứng rắn như sắt, cắn một cái cũng không để lại dấu răng, còn bóp tay nàng một cái thì cũng để lại dấu.
Phương pháp này thật sự làm lửa nóng trên người Kỳ Sùng đốt cháy toàn bộ.
Kỳ Sùng ôm nàng lên giường.
Minh Trăn ý thức được tiếp theo Kỳ Sùng sẽ làm cái gì, nàng nhanh chóng giãy dụa, muốn leo xuống.
Trong khoảng thời gian này, hầu như mỗi tối khi Minh Trăn ngủ đều bị Kỳ Sùng bắt nạt, quả thật nàng không nhẫn nại được.
Kỳ Sùng cũng biết tiểu cô nương rất mẫn cảm, mấy ngày nay cũng không có bắt nạt nàng nhiều, sợ nàng cũng không chịu nổi.
Nhưng hắn thật sự rất muốn A Trăn.
Thật ra lần này không có bị chìm vào ánh mắt của nàng, Kỳ Sùng lấy một chai bạch ngọc ra, bên trong là thuốc mỡ rất thơm, giống như nghiền nát hoa hải đường ra chế thành mật hoa hải đường, màu đỏ nhạt, mùi hương làm xương cốt đều mềm cả ra.
Minh Trăn nghe có tiếng nhìn qua.
Kỳ Sùng khoét một chút cho Minh Trăn.
Hương thơm tận xương.
Thật ra mùi hương này rất khó hình dung, cũng rất khó hình dung ra cảm giác.
Sắc mặt tiểu cô nương đỏ bừng, há miệng cắn chặt một góc chăn.
Ban ngày nhìn thấy cái cổ thon dài của nàng, tấm lưng vừa thon vừa dài, nhìn thấy eo nhỏ của nàng, còn thấy hai chân thon dài, thẳng tắp.
Nhìn thấy vòng eo của nàng tgì Kỳ Sùng không hề muốn buông tay, đăm đăm ôm lấy eo nhỏ của Minh Trăn.
Nhóm cung nhân đều không có hầu hạ bên trong, đều ở bên ngoài.
Tẩm cung Kỳ Sùng rất lớn, lúc này trong cung chỉ quanh quẩn tiếng khóc nức nở của nữ tử: “Bệ… Bệ hạ…”
Giọng nam nhân khàn khàn lại êm tai: “Gọi ta là Kỳ Sùng.”
Minh Trăn kêu không ra tiếng. Bởi vì với nàng mà nói, Kỳ Sùng là nam nhân nhìn thấy nàng lớn lên, là người bên cạnh dạy nàng, làm bạn với nàng, trong lòng hắn vô cùng đáng để dựa vào, là người nàng thích và tôn kính.
Nàng gọi không được, vẫn nhẹ giọng khóc.
Thật ra rất khó hình dung ra một đêm như thế, trong đình viện là một hồ xu.ân thủy ấm áp, trên mặt nước có một đóa hoa thủy tiên yếu ớt nở rộ, hương hoa thủy tiên trong nước ngày càng nhiều, gió nhẹ thổi tới, hoa lay động trong gió, quyến rũ động lòng người.
Cả hoàng cung đều im lặng, đa số mọi người đã chìm vào giấc ngủ, các tiểu cung nữ mang theo đèn cũng nhẹ tay nhẹ chân, không dám kinh động đến khu nhà trong vườn ngự uyển.
Âm thanh trong điện Thừa Nguyên vang lên hơn nữa buổi tối.
Long sàng vẫn đang rung lên, thỉnh thoảng sẽ phát ra một vài tiếng kẽo kẹt, có thể thấy động tĩnh bên trong rất lớn, màn che màu xanh vẫn còn đang rung động theo, những vệt bạc trên màn chảy xuống như thác, như muốn trút hết ra.
Bên trong xuân ý vô cùng nồng đậm, không thể nhìn trộm.
Cuối cùng, thể lực Minh Trăn chống đỡ hết nổi, mềm mại té xỉu trên gối mềm.
Trên giường thấm ướt một mảng lớn, đệm chăn rối tung thành một đoàn, đều cần phải thay mới. Trên người nữ tử có hương thơm mềm mại trộn lẫn với mùi xạ hương trên người nam nhân, hơi thở trầm đục phát ra trong đấy.
Vốn dĩ nên là Minh Trăn nghiện hắn.
Nhưng cuối cùng rơi vào tay giặc cũng là Kỳ Sùng, hắn mê luyến thân thể Minh Trăn, mê luyến vòng eo nhỏ của Minh Trăn, muốn ăn hết toàn bộ thân thể của nàng, ăn ngay cả xương cốt cũng không còn mới tốt.
Kỳ Sùng biết, nếu không thu tay lại, tiểu cô nương đáng thương này chỉ sợ thật sự xảy ra chuyện.
Thân thể hắn quá mạnh mẽ, thể lực như thế không phải nàng có thể dễ dàng đón nhận.
Ban đêm quá ngắn, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng.
Cuối cùng Kỳ Sùng cũng không thay đồ trên giường, ôm Minh Trăn đang ngủ.
Ngày hôm sau là ngày hưu mộc, Minh Trăn vẫn ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao mới yếu ớt tỉnh lại.
Những hình ảnh linh tinh của đêm qua đều hiện lên trong đầu nàng.
Giờ khắc này, eo của Minh Trăn vô cùng đau nhức, không thể động được, cho dù Kỳ Sùng đã rời đi rồi nhưng nàng vẫn cảm thấy không khỏe.
Nhưng cảm giác lại rõ ràng như thế.
Kỳ Sùng trên giường quá mức uy mãnh.
Minh Trăn thật sự rất tủi thân, ngày hôm qua nàng khóc lóc cầu xin tha thứ nhưng kết quả bệ hạ lại chẳng để ý đến nàng, thế cũng thôi đi, còn nói gì mà nàng càng cầu xin tha thứ thì hắn lại càng muốn bắt nạt nàng.
Minh Trăn tủi thân ôm lấy bả vai bệ hạ, mềm nhũn nói mình mệt mỏi quá.
Kỳ Sùng hôn nhẹ khóe môi của nàng: “Cho… trẫm thêm lần nữa.”
Minh Trăn hữu khí vô lực muốn rời khỏi, kết quả lại bị nam nhân bắt được bàn tay nhỏ bé.
Thời gian quá ngắn ngủi.
Vẫn là đợi đến chiều, Kỳ Sùng mới ôm tiểu cô nương đi tắm rửa, thoa cho nàng ít thuốc.
Tuy rằng nàng có tiếp nhận được hắn, lần này không có bị thương nhưng thời gian dài có ma sát một chút, Kỳ Sùng vẫn thoa thuốc trị thương cho nàng.
Nếm qua mấy món, lại ngủ qua một đêm, sáng ngày hôm sau, Kỳ Sùng lâm triều, Minh Trăn mới từ từ tỉnh lại.
Lúc này nàng cảm thấy tốt hơn nhiều, tuy vẫn mệt đến ch3t đi như cũ nhưng mà có thể xuống giường đi lại.
Sau khi Kỳ Sùng trở về, thấy Minh Trăn đang khoác y phục ngồi im bên cửa sổ, hắn đi qua đấy, nắm lấy bả vai Minh Trăn: “Bây giờ không sao chứ?”
Minh Trăn thấy Kỳ Sùng thì đỏ mặt, nàng cúi đầu ngượng ngùng nhìn Kỳ Sùng.
Bây giờ vừa thấy Kỳ Sùng lại nhớ đến tối ngày hôm đó, tuy Minh Trăn có uống rượu nhưng nàng cũng không có quá nhiều men say, vẫn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra như cũ.
Kỳ Sùng thấy thế thì hiểu nhầm nàng không hài lòng với biểu hiện của hắn.
Trên thực tế, Minh Trăn ngất xỉu là vì…
Bất luận thế nào thì hiệu suất của hoàng đế bệ hạ rất tốt.
Kỳ Sùng ôm nàng vào trong lòng: “Nói trẫm biết, còn mệt hay không?”
Minh Trăn lắc đầu: “Đã tốt hơn nhiều rồi.”
Kỳ Sùng nói: “Vì sao không dám nhìn trẫm? Vẫn sợ trẫm khi dễ nàng sao?”
Minh Trăn im lặng một chút sau đó nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Nàng chưa từng có loại cảm giác này, bệ hạ mang đến một niềm vui thích như thủy triều lên, từng đợt thuỷ triều khiến nàng chìm đắm trong đó.
Nhưng mà, dù sao Minh Trăn mới vừa hiểu chuyện, ở phương diện này cũng không quen thuộc, cảm giác sung sướng cũng làm nàng cảm thấy xa lạ, cảm thấy quá khó khăn khi làm tì.nh.
Kỳ Sùng nhéo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Trăn: “Sau này trẫm sẽ không bắt nạt nàng quá đáng như thế nữa.”
Lời nói nam nhân trên giường và dưới giường hoàn toàn khác nhau nhưng mà, để dỗ dành một tiểu cô nương thì cũng rất hữu dụng.
Minh Trăn nói: “Lần sau bệ hạ nhanh một chút, thời gian đừng dài quá như thế.”
Kỳ Sùng dỗ dành nàng: “Được, lần sau trẫm nhanh một chút.”
Chỉ sợ tiểu cô nương thừa nhận không nhanh quá.
Minh Trăn chủ động đến gần hắn, ngồi trên đùi Kỳ Sùng, ôm lấy cổ Kỳ Sùng, trong ng.ực hắn cọ qua cọ lại làm nũng: “Bệ hạ tốt nhất.”
Trải qua chuyện này, thân thể Minh Trăn cũng thật sự không muốn rời xa Kỳ Sùng, đương nhiên càng dính người hơn một chút, lúc nào cũng muốn dính chặt rồi làm nũng trên người hắn.
Kỳ Sùng đành phải đè cổ Minh Trăn lại: “Hai ngày nữa trẫm sẽ đến quân doanh, sẽ xa A Trăn mấy ngày, A Trăn muốn trong cung chơi hay là ra ngoài tìm tỷ tỷ chơi?”
Minh Trăn nghĩ nói: “A Trăn ra ngoài cung tìm tỷ tỷ chơi, lâu rồi chưa gặp tỷ tỷ rồi.”
Nàng ngồi không thoải mái, cảm thấy Kỳ Sùng đụng vào mình nhưng nam nhân vẫn ra vẻ đạo mạo như cũ, trên khuôn mặt lạnh lùng không có biểu tình gì, giống như không phải loại người mê luyến thân thể nữ nhân, nhìn trông có vẻ là chính nhân quân tử.
Minh Trăn sờ sờ mũi, biết được đây là cái gì.
Nàng thật cẩn thận leo xuống, không ngồi trên đùi hắn nữa mà ngồi bên cạnh, mềm mại dựa sát vào bệ hạ.
Kỳ Sùng biết tiểu cô nương nhát gan sợ hãi, hắn nhẹ nhàng bóp lấy cái cổ trắng ngần của Minh Trăn.
- -----oOo------
Minh Trăn ôm lấy cổ của bệ hạ, tựa vào người hắn miễn cưỡng ngáp một cái, nước mắt cũng tràn ra một chút, chóp mũi đều hồng hết cả lên, cả người vừa yếu ớt lại yêu kiều khiến người ta muốn cắn một cái.
Lúc dùng bữa tối, Minh Trăn thấy Kỳ Sùng vẫn đang mãi nhìn mình chăm chăm, nàng không hiểu được, sờ sờ mặt mình cũng có thấy dính gì đâu.
Kỳ Sùng kêu Lý Phúc lại: “Đi lấy một bầu rượu mang đến đây.”
Lý Phúc lên tiếng: “Vâng.”
Minh Trăn thấy Kỳ Sùng ở đây, biết được bệ hạ bình thường không cho nàng uống nhiều lắm nên nàng cũng không dám uống nhiều, chỉ nhấp môi một chút.
Kỳ Sùng lại rót thêm cho nàng một ly: “Lại uống thêm một chút.”
Tuy Minh Trăn hơi khó hiểu nhưng bệ hạ để nàng uống, nàng lại uống thêm một ly, sau khi uống liền một hơi hết ba ly, mặt nàng cũng hồng hồng.
Chờ sau khi tắm rửa, chải đầu xong, Minh Trăn lại có cảm giác hình như nàng say rồi, cứ mơ mơ hồ hồ.
Kỳ Sùng vẫn còn xử lý tấu chương, Minh Trăn thay y phục xong thì nàng lại gần nằm úp sấp vào đùi Kỳ Sùng, nhìn vô cùng được lòng người.
Sau một lát, Minh Trăn làm nũng nói: “A Trăn muốn ăn mấy món.”
Kỳ Sùng nói: “Muốn ăn cái gì?”
“Hạt thông ngào đường.”
Kỳ Sùng lo lắng buổi tối nàng ăn nhiều đồ ngọt sẽ bị hư răng nên để phòng bếp làm một chén bơ sữa không đường mang đến, chỉ bỏ thêm một chút mật tuyết, nếm thử một chút cũng tốt.
Minh Trăn ăn no cảm thấy vô cùng mỹ mãn rồi để cho Lý Phúc dọn đi, nàng nhỏ giọng nói: “A Trăn ăn no, phải về đi ngủ.”
Kỳ Sùng bắt lấy nàng, kéo lại: “Để trẫm nhìn xem thử.”
Minh Trăn sờ sờ bụng nhỏ của mình, vẫn bằng phẳng như cũ nhưng mà sau khi ăn no không có lõm vào như bình thường.
Sau đấy, Minh Trăn cảm thấy người hơi ngứa, nhịn không được bật cười, sau đấy bị người nam nhân đặt trên đùi hung hăng hôn môi nàng, trên môi nàng còn lưu lại vị ngọt ngọt của bơ sữa.
Sau đấy lại cúi đầu nhìn thân thể không đầy đặn của mình, đột nhiên Minh Trăn nghĩ đến lời Vũ Văn Uyển nói trước đây, nhỏ giọng nói: “Có phải A Trăn rất gầy không, bệ hạ không thích à?”
Kỳ Sùng nói: “Dáng vẻ A Trăn như thế nào cũng rất đẹp.”
Minh Trăn dùng chân nhỏ của mình kẹp lấy cẳng chân Kỳ Sùng, mập mờ nói: “Chỉ là, người bên ngoài nói bệ hạ thích mấy cô nương có thể sinh hoàng tử.”
Kỳ Sùng hôn lên bàn tay trắng sáng lại mềm mại của nàng, sau đấy lại hôn trên mặt nàng, cô nương thơm thơm, mềm mềm được hôn đến hai má phiếm hồng: “Bệ hạ yêu A Trăn nhất, chỉ yêu một nữ tử là A Trăn.”
Minh Trăn ôm lấy Kỳ Sùng: “Tốt thật, nếu bệ hạ thích người khác, A Trăn chắc chắn sẽ thương tâm, khổ sở, cũng không thích bệ hạ nữa.”
Tiểu cô nương này còn rất thích ăn dấm chua nữa.
Kỳ Sùng nói: “Lại đây.”
Gần đây ai kia vẫn luôn dạy tiểu cô nương hôn môi, đáng tiếc Minh Trăn học cái này không nhanh, cứ bị hôn đến khóc suốt.
Nàng biết bệ hạ lại muốn dạy nàng nên nhắm mắt lại ngửa đầu lên, hơi hơi nâng cằm, để bệ hạ hôn nàng.
Sau khi say rượu tiểu cô nương lớn gan hơn, thậm chí còn dùng bàn tay bé nhỏ ôm chặt lấy Kỳ Sùng, ôm lấy thân thể cường tráng đầy sức sống của hắn.
Như thế quả thật cho nàng rất nhiều cảm giác an toàn, nhất là khi Kỳ Sùng lại là một nam nhân hoàn mỹ cường tráng như thế, mặc xong y phục thì thon dài, cao ngất, như một gốc cây tùng, sau khi cởi y phục thì đường cong cơ thể làm người ta vô cùng khẩn trương và đỏ mặt.
Giống như con mèo nhỏ được hắn ôm ấp, nhẹ nhàng dựa vào ng.ực hắn.
Chỉ là Minh Trăn thấy tò mò, vì sao trên người bệ hạ đều cứng rắn như sắt, cắn một cái cũng không để lại dấu răng, còn bóp tay nàng một cái thì cũng để lại dấu.
Phương pháp này thật sự làm lửa nóng trên người Kỳ Sùng đốt cháy toàn bộ.
Kỳ Sùng ôm nàng lên giường.
Minh Trăn ý thức được tiếp theo Kỳ Sùng sẽ làm cái gì, nàng nhanh chóng giãy dụa, muốn leo xuống.
Trong khoảng thời gian này, hầu như mỗi tối khi Minh Trăn ngủ đều bị Kỳ Sùng bắt nạt, quả thật nàng không nhẫn nại được.
Kỳ Sùng cũng biết tiểu cô nương rất mẫn cảm, mấy ngày nay cũng không có bắt nạt nàng nhiều, sợ nàng cũng không chịu nổi.
Nhưng hắn thật sự rất muốn A Trăn.
Thật ra lần này không có bị chìm vào ánh mắt của nàng, Kỳ Sùng lấy một chai bạch ngọc ra, bên trong là thuốc mỡ rất thơm, giống như nghiền nát hoa hải đường ra chế thành mật hoa hải đường, màu đỏ nhạt, mùi hương làm xương cốt đều mềm cả ra.
Minh Trăn nghe có tiếng nhìn qua.
Kỳ Sùng khoét một chút cho Minh Trăn.
Hương thơm tận xương.
Thật ra mùi hương này rất khó hình dung, cũng rất khó hình dung ra cảm giác.
Sắc mặt tiểu cô nương đỏ bừng, há miệng cắn chặt một góc chăn.
Ban ngày nhìn thấy cái cổ thon dài của nàng, tấm lưng vừa thon vừa dài, nhìn thấy eo nhỏ của nàng, còn thấy hai chân thon dài, thẳng tắp.
Nhìn thấy vòng eo của nàng tgì Kỳ Sùng không hề muốn buông tay, đăm đăm ôm lấy eo nhỏ của Minh Trăn.
Nhóm cung nhân đều không có hầu hạ bên trong, đều ở bên ngoài.
Tẩm cung Kỳ Sùng rất lớn, lúc này trong cung chỉ quanh quẩn tiếng khóc nức nở của nữ tử: “Bệ… Bệ hạ…”
Giọng nam nhân khàn khàn lại êm tai: “Gọi ta là Kỳ Sùng.”
Minh Trăn kêu không ra tiếng. Bởi vì với nàng mà nói, Kỳ Sùng là nam nhân nhìn thấy nàng lớn lên, là người bên cạnh dạy nàng, làm bạn với nàng, trong lòng hắn vô cùng đáng để dựa vào, là người nàng thích và tôn kính.
Nàng gọi không được, vẫn nhẹ giọng khóc.
Thật ra rất khó hình dung ra một đêm như thế, trong đình viện là một hồ xu.ân thủy ấm áp, trên mặt nước có một đóa hoa thủy tiên yếu ớt nở rộ, hương hoa thủy tiên trong nước ngày càng nhiều, gió nhẹ thổi tới, hoa lay động trong gió, quyến rũ động lòng người.
Cả hoàng cung đều im lặng, đa số mọi người đã chìm vào giấc ngủ, các tiểu cung nữ mang theo đèn cũng nhẹ tay nhẹ chân, không dám kinh động đến khu nhà trong vườn ngự uyển.
Âm thanh trong điện Thừa Nguyên vang lên hơn nữa buổi tối.
Long sàng vẫn đang rung lên, thỉnh thoảng sẽ phát ra một vài tiếng kẽo kẹt, có thể thấy động tĩnh bên trong rất lớn, màn che màu xanh vẫn còn đang rung động theo, những vệt bạc trên màn chảy xuống như thác, như muốn trút hết ra.
Bên trong xuân ý vô cùng nồng đậm, không thể nhìn trộm.
Cuối cùng, thể lực Minh Trăn chống đỡ hết nổi, mềm mại té xỉu trên gối mềm.
Trên giường thấm ướt một mảng lớn, đệm chăn rối tung thành một đoàn, đều cần phải thay mới. Trên người nữ tử có hương thơm mềm mại trộn lẫn với mùi xạ hương trên người nam nhân, hơi thở trầm đục phát ra trong đấy.
Vốn dĩ nên là Minh Trăn nghiện hắn.
Nhưng cuối cùng rơi vào tay giặc cũng là Kỳ Sùng, hắn mê luyến thân thể Minh Trăn, mê luyến vòng eo nhỏ của Minh Trăn, muốn ăn hết toàn bộ thân thể của nàng, ăn ngay cả xương cốt cũng không còn mới tốt.
Kỳ Sùng biết, nếu không thu tay lại, tiểu cô nương đáng thương này chỉ sợ thật sự xảy ra chuyện.
Thân thể hắn quá mạnh mẽ, thể lực như thế không phải nàng có thể dễ dàng đón nhận.
Ban đêm quá ngắn, xuân tiêu một khắc đáng ngàn vàng.
Cuối cùng Kỳ Sùng cũng không thay đồ trên giường, ôm Minh Trăn đang ngủ.
Ngày hôm sau là ngày hưu mộc, Minh Trăn vẫn ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao mới yếu ớt tỉnh lại.
Những hình ảnh linh tinh của đêm qua đều hiện lên trong đầu nàng.
Giờ khắc này, eo của Minh Trăn vô cùng đau nhức, không thể động được, cho dù Kỳ Sùng đã rời đi rồi nhưng nàng vẫn cảm thấy không khỏe.
Nhưng cảm giác lại rõ ràng như thế.
Kỳ Sùng trên giường quá mức uy mãnh.
Minh Trăn thật sự rất tủi thân, ngày hôm qua nàng khóc lóc cầu xin tha thứ nhưng kết quả bệ hạ lại chẳng để ý đến nàng, thế cũng thôi đi, còn nói gì mà nàng càng cầu xin tha thứ thì hắn lại càng muốn bắt nạt nàng.
Minh Trăn tủi thân ôm lấy bả vai bệ hạ, mềm nhũn nói mình mệt mỏi quá.
Kỳ Sùng hôn nhẹ khóe môi của nàng: “Cho… trẫm thêm lần nữa.”
Minh Trăn hữu khí vô lực muốn rời khỏi, kết quả lại bị nam nhân bắt được bàn tay nhỏ bé.
Thời gian quá ngắn ngủi.
Vẫn là đợi đến chiều, Kỳ Sùng mới ôm tiểu cô nương đi tắm rửa, thoa cho nàng ít thuốc.
Tuy rằng nàng có tiếp nhận được hắn, lần này không có bị thương nhưng thời gian dài có ma sát một chút, Kỳ Sùng vẫn thoa thuốc trị thương cho nàng.
Nếm qua mấy món, lại ngủ qua một đêm, sáng ngày hôm sau, Kỳ Sùng lâm triều, Minh Trăn mới từ từ tỉnh lại.
Lúc này nàng cảm thấy tốt hơn nhiều, tuy vẫn mệt đến ch3t đi như cũ nhưng mà có thể xuống giường đi lại.
Sau khi Kỳ Sùng trở về, thấy Minh Trăn đang khoác y phục ngồi im bên cửa sổ, hắn đi qua đấy, nắm lấy bả vai Minh Trăn: “Bây giờ không sao chứ?”
Minh Trăn thấy Kỳ Sùng thì đỏ mặt, nàng cúi đầu ngượng ngùng nhìn Kỳ Sùng.
Bây giờ vừa thấy Kỳ Sùng lại nhớ đến tối ngày hôm đó, tuy Minh Trăn có uống rượu nhưng nàng cũng không có quá nhiều men say, vẫn nhớ rõ mọi chuyện xảy ra như cũ.
Kỳ Sùng thấy thế thì hiểu nhầm nàng không hài lòng với biểu hiện của hắn.
Trên thực tế, Minh Trăn ngất xỉu là vì…
Bất luận thế nào thì hiệu suất của hoàng đế bệ hạ rất tốt.
Kỳ Sùng ôm nàng vào trong lòng: “Nói trẫm biết, còn mệt hay không?”
Minh Trăn lắc đầu: “Đã tốt hơn nhiều rồi.”
Kỳ Sùng nói: “Vì sao không dám nhìn trẫm? Vẫn sợ trẫm khi dễ nàng sao?”
Minh Trăn im lặng một chút sau đó nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Nàng chưa từng có loại cảm giác này, bệ hạ mang đến một niềm vui thích như thủy triều lên, từng đợt thuỷ triều khiến nàng chìm đắm trong đó.
Nhưng mà, dù sao Minh Trăn mới vừa hiểu chuyện, ở phương diện này cũng không quen thuộc, cảm giác sung sướng cũng làm nàng cảm thấy xa lạ, cảm thấy quá khó khăn khi làm tì.nh.
Kỳ Sùng nhéo lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Minh Trăn: “Sau này trẫm sẽ không bắt nạt nàng quá đáng như thế nữa.”
Lời nói nam nhân trên giường và dưới giường hoàn toàn khác nhau nhưng mà, để dỗ dành một tiểu cô nương thì cũng rất hữu dụng.
Minh Trăn nói: “Lần sau bệ hạ nhanh một chút, thời gian đừng dài quá như thế.”
Kỳ Sùng dỗ dành nàng: “Được, lần sau trẫm nhanh một chút.”
Chỉ sợ tiểu cô nương thừa nhận không nhanh quá.
Minh Trăn chủ động đến gần hắn, ngồi trên đùi Kỳ Sùng, ôm lấy cổ Kỳ Sùng, trong ng.ực hắn cọ qua cọ lại làm nũng: “Bệ hạ tốt nhất.”
Trải qua chuyện này, thân thể Minh Trăn cũng thật sự không muốn rời xa Kỳ Sùng, đương nhiên càng dính người hơn một chút, lúc nào cũng muốn dính chặt rồi làm nũng trên người hắn.
Kỳ Sùng đành phải đè cổ Minh Trăn lại: “Hai ngày nữa trẫm sẽ đến quân doanh, sẽ xa A Trăn mấy ngày, A Trăn muốn trong cung chơi hay là ra ngoài tìm tỷ tỷ chơi?”
Minh Trăn nghĩ nói: “A Trăn ra ngoài cung tìm tỷ tỷ chơi, lâu rồi chưa gặp tỷ tỷ rồi.”
Nàng ngồi không thoải mái, cảm thấy Kỳ Sùng đụng vào mình nhưng nam nhân vẫn ra vẻ đạo mạo như cũ, trên khuôn mặt lạnh lùng không có biểu tình gì, giống như không phải loại người mê luyến thân thể nữ nhân, nhìn trông có vẻ là chính nhân quân tử.
Minh Trăn sờ sờ mũi, biết được đây là cái gì.
Nàng thật cẩn thận leo xuống, không ngồi trên đùi hắn nữa mà ngồi bên cạnh, mềm mại dựa sát vào bệ hạ.
Kỳ Sùng biết tiểu cô nương nhát gan sợ hãi, hắn nhẹ nhàng bóp lấy cái cổ trắng ngần của Minh Trăn.
- -----oOo------
Bình luận truyện