Cây Xương Sườn Thứ Hai
Chương 8
Năm mười tám tuổi ấy Lương Hạ Mạt mò vào giường Trì Đông Chí, kiên quyết dứt khoát hủy đi cái niêm yết của cô, ánh trăng, máu và nước mắt….. Thân thể nhỏ bé yếu ớt đối lập rõ nét với cơ thể cường tráng, trên TV đầu giường cũng là hình ảnh hai thân thể quấn quít lấy nhau, đó là bài tập trước đó của Trì Đông Chí. Lương Hạ Mạt cảm thấy âm thanh ở trong đó khó nghe lại còn rất chói tai, cầm lấy điều khiển từ xa tắt đi, sau đó chỉ còn lại sự yên tĩnh, chỉ có âm thanh xé rách và tiếng khóc nỉ non của cô.
Cô khóc, vì anh và cũng vì bản thân, cho đến khi chết cũng không hiểu nổi vì sao lại muốn xem bản thân như một cống phẩm dâng lên đài cao. Giữa những giọt nước mắt của cô Lương Hạ Mạt lại phóng ra thêm một lần nữa, trong ánh mắt tản ra địch ý chỉ hận không thể xé nát ánh sáng của cô.
Quay đầu là bờ, nhũng lời này cô đều hiểu rõ hơn nhất, nhưng tình cảm lại đi ngược lại. Trì Đông Chí luôn một mực nghĩ rằng, cô có từng hối hận hay không, có hối hận việc lợi dụng tình cảm của Tô Nhượng dành cho cô, thành công việc đưa Thẩm Linh tặng đi. Buổi tối trước hôm hai người họ đi nước ngoài, Tô Nhượng đứng dưới lầu dùng ám hiệu gọi cô xuống, một trước một sau, càng chạy càng xa, giống như không có đích đến, mãi đến khi dừng lại mới phát hiện ra đã đến của lớp học.
Tô Nhượng nghiêng đầu cười, cười mãnh liệt, vươn tay ra nói với cô, “Đưa chìa khóa phòng học cho mình.”
Trì Đông Chí lắc lắc đầu, “Mình không có.”
“Lừa ai vậy, thứ sáu là phiên trực nhật của cậu, vệ sinh phòng học đều là mình làm giúp cậu.”
Trì Đông Chí liền móc chìa khóa ra đưa cho anh, Tô Nhượng không nói tiếng nào đi vào phòng học, ngồi xuống vị trí của cô, ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào, trên khuôn mặt anh chỉ còn một lớp trắng xóa, không giống người thật, “Đông Đông, thật sự là cậu không cảm thấy áy náy với mình sao?”
Trì Đông Chí lắc đầu.
“Vậy thì cậu đúng là không có lương tâm, chỉ là mình biết cậu đang gạt mình, nếu không áy náy với mình, tại sao lại theo mình đi ra ngoài.”
Trì Đông Chí hít hít lỗ mũi, quay mặt đi. Là cô cầu xin Tô Nhượng đồng ý đưa Thẩm Linh ra nước ngoài, Thẩm Linh muốn đi, nhưng Tô Nhượng không muốn, chỉ cần một vài giọt nước mắt của cô đã khiến anh thay đổi quyết định.
“Đông Đông, thật ra cậu là người thiện lương mềm lòng nhất, có thể còn những gì cứng rắn nhất đều để cho mình.” Tô Nhượng lục ra quyển sách luyện tập của cô, ngón tay cẩn thận miêu tả lại tên cô trên quyển tập. Trì Đông Chí…..trước Đông Chí là Đại Tuyết, sau Đông Chí là Tiểu Hàn, Đông Chí Hạ Mạt, xứng đôi lộng lẫy như vậy thật khiến người ta ghen tị, thời thơ ấu từng có một thời gian, Tô Nhượng muốn đổi tên của mình thành Tô Lập Thu.
“Đông Đông, mình có thể viết tên của cậu lên trên quyển sách không?”
Cô liền đoạt lại, nói không thể, thầy giáo sẽ phát hiện ra đó không phải là chữ viết của mình. Tô Nhượng liền cười cô, “Sao có thể, mình bắt chước chữ viết của cậu rất giống nha.” Sau đó lật một trang vở trắng ở phía dưới góc phải tỉ mỉ viết tên của cô…..Trì Đông Chí, còn ấu trĩ vẽ thêm đằng sau một mũi tên bắn thủng hai nửa trái tim.
Tô Nhượng khi còn nhỏ ngây thơ hồn nhiên, dần dần lớn lên cũng là người mềm lòng nhất trong bọn họ, ở trước mắt Trì Đông Chí cầu xin không được thì liền buồn bã, khi thì phát điên, có đôi khi thì bất đắc dĩ. Đêm nay anh nói rất nhiều, không giống như bình thường đều ngại ngùng ít nói.
“Đông Đông, cậu sẽ quên mình chứ?”
Trì Đông Chí kiên định lắc đầu, thực ra cô đã bắt đầu có chút hối hận, nhưng sự hấp dẫn của Lương Hạ Mạt rất lớn, lớn đến mức cô không thể thành thật nghĩ đến Tô Nhượng một chút nào, nhưng cô tính tình thiện lương, cho nên với tất cả chuyện này cũng không hề yên tâm thoải mái.
“Vậy thì tốt rồi, mình sẽ giúp cậu mang Thẩm Linh đi, mình sẽ vì cậu làm tất cả, mình sẽ quay về để gặp cậu.” Tuổi trẻ của Tô Nhường bởi vì quá yêu cô mà không thể cự tuyệt, cho nên đối với tình yêu đơn phương này luôn thỏa hiệp, vẻ mặt vĩnh viễn dịu dàng, vươn tay ra với cô, “Đông Đông lại đây, chúng ta ngồi cùng bàn lần cuối nào.”
Trì Đông Chí không đắn đo suy nghĩ một giây nào liền đi đến ngồi vào bên cạnh anh, giống như có thể bù đắp lại chút gì đó. Đột nhiên Tô Nhượng kéo tay cô, Trì Đông Chí lại rụt trở về, anh liền dựa theo thế mà áp người, thuận thế ôm lấy cô, hôn lung tung trên mặt cô rồi dừng lại trên đôi môi, dùng răng để giải hận, chỉ có thể dùng cách này để khiến cô nhớ một chút đến anh.
Không phải Trì Đông Chí không đánh lại anh, cũng không buồn huơ huơ quả đấm ra, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, chỉ hy vọng anh có thể dừng lại. Thật lâu sau, anh mới rời ra, trên khuôn mặt đã là một mảnh đầy nước mắt, nước mắt hai người hòa tan vào nhau, không rõ là của ai.
“Đông Đông, cậu phải sống thật tốt, Hạ Mạt có ức hiếp cậu thì cũng không nên gắng gượng, thật ra thì cậu ấy không có xấu như biểu hiện bên ngoài.”
Cái đêm trước khi Tô Nhượng đi, cô cùng anh ngồi cùng nhau cả đêm trong phòng học, bởi vì áy náy với Tô Nhượng, cũng bởi vì hiểu rõ nhất Lương Hạ Mạt nhất định sẽ ở cùng với Thẩm Linh, vì thế không dám về nhà một mình rồi suy nghĩ lung tung, vừa ghen tị vừa đau xót.
Sang ngày hôm sau cô không đến sân bay đưa tiễn hai người họ, có chút hồn bay phách lạc đi về nhà, Vương Thục Hiền nôn nóng, nhìn thấy cô về nhà liền đánh hai bàn tay cô, “Cả đêm con đi đâu vậy? Cô đi tìm muốn chết.”
Trì Đông Chí nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nói như thế nào, vì thế liền im lặng. Vương Thục Hiền làm bữa sáng cho cô, lại chuẩn bị thêm phần của Lương Hạ Mạt để mang đi, dặn dò cô nhất định phải nhắc nhở Lương Hạ Mạt uống thuốc cảm, “Đêm qua nó chạy ra ngoài mấy lần để tìm con, buổi sáng trở về thì đã ướt người, bây giờ lại còn đi tiễn Tô Nhượng và Thẩm Linh, ngàn vạn lần đừng quên nhắc nó uống thuốc.”
Trì Đông Chí không ăn sáng, nằm trên giường sững sờ nhìn trần nhà, rốt cuộc cô cũng đã đi đến ngày này, tất cả mọi cản trở giữa bọn họ đều đã được giải quyết, nhưng không có phấn khích giống như trong tưởng tượng. Đi trên con đường này nhiều năm như vậy, cô đi đến nơi xa xôi hẻo lánh, vào giờ khắc này lại cảm thấy khiếp sợ, có lẽ bởi vì nước mắt của Tô Nhượng, ánh mắt tuyệt vọng, trong nháy mắt khiến cô có cảm giác muốn lùi bước và thỏa hiệp.
Trì Đông Chí suy nghĩ, tình yêu của cô dành cho Lương Hạ Mạt sẽ không bao giờ thay đổi, cho dù là thiên đường hay địa ngục đều có thể đi vào, điểm này, cô khẳng định là mình có thể làm được.
Khi đó trong đại viện Tần Thanh là đứa cầm đầu lớn hơn bọn họ vài tuổi, cùng với Lương Hạ Mạt là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Trì Đông Chí nhớ rằng bọn họ đều đồng chí đến nhà Tần Thanh lén lút xem phim cấm trẻ em, Trì Đông Chí mang theo bộ mặt không thèm quan tâm đến mượn phim của Tần Thanh, Tần Thanh trêu ghẹo nói cô là muốn mạnh hơn Hạ Mạt, sau đó hất cằm trịnh trọng gật đầu với cô.
Khi về nhà thì Lương Hạ Mạt đã về, đôi mắt đỏ rực nhìn cô chằm chằm, Trì Đông Chí cho rằng anh đã biết chuyện cô tính kế để Tô Nhượng mang Thẩm Linh, không hề khách khí nhìn lại ánh mắt của anh.
“Được rồi Trì Đông chí, nghe nói là cậu đến trường, mình không nghĩ rằng nay cậu lại thích học hành như vậy đó, là đi
Cô khóc, vì anh và cũng vì bản thân, cho đến khi chết cũng không hiểu nổi vì sao lại muốn xem bản thân như một cống phẩm dâng lên đài cao. Giữa những giọt nước mắt của cô Lương Hạ Mạt lại phóng ra thêm một lần nữa, trong ánh mắt tản ra địch ý chỉ hận không thể xé nát ánh sáng của cô.
Quay đầu là bờ, nhũng lời này cô đều hiểu rõ hơn nhất, nhưng tình cảm lại đi ngược lại. Trì Đông Chí luôn một mực nghĩ rằng, cô có từng hối hận hay không, có hối hận việc lợi dụng tình cảm của Tô Nhượng dành cho cô, thành công việc đưa Thẩm Linh tặng đi. Buổi tối trước hôm hai người họ đi nước ngoài, Tô Nhượng đứng dưới lầu dùng ám hiệu gọi cô xuống, một trước một sau, càng chạy càng xa, giống như không có đích đến, mãi đến khi dừng lại mới phát hiện ra đã đến của lớp học.
Tô Nhượng nghiêng đầu cười, cười mãnh liệt, vươn tay ra nói với cô, “Đưa chìa khóa phòng học cho mình.”
Trì Đông Chí lắc lắc đầu, “Mình không có.”
“Lừa ai vậy, thứ sáu là phiên trực nhật của cậu, vệ sinh phòng học đều là mình làm giúp cậu.”
Trì Đông Chí liền móc chìa khóa ra đưa cho anh, Tô Nhượng không nói tiếng nào đi vào phòng học, ngồi xuống vị trí của cô, ánh trăng từ ngoài cửa sổ rọi vào, trên khuôn mặt anh chỉ còn một lớp trắng xóa, không giống người thật, “Đông Đông, thật sự là cậu không cảm thấy áy náy với mình sao?”
Trì Đông Chí lắc đầu.
“Vậy thì cậu đúng là không có lương tâm, chỉ là mình biết cậu đang gạt mình, nếu không áy náy với mình, tại sao lại theo mình đi ra ngoài.”
Trì Đông Chí hít hít lỗ mũi, quay mặt đi. Là cô cầu xin Tô Nhượng đồng ý đưa Thẩm Linh ra nước ngoài, Thẩm Linh muốn đi, nhưng Tô Nhượng không muốn, chỉ cần một vài giọt nước mắt của cô đã khiến anh thay đổi quyết định.
“Đông Đông, thật ra cậu là người thiện lương mềm lòng nhất, có thể còn những gì cứng rắn nhất đều để cho mình.” Tô Nhượng lục ra quyển sách luyện tập của cô, ngón tay cẩn thận miêu tả lại tên cô trên quyển tập. Trì Đông Chí…..trước Đông Chí là Đại Tuyết, sau Đông Chí là Tiểu Hàn, Đông Chí Hạ Mạt, xứng đôi lộng lẫy như vậy thật khiến người ta ghen tị, thời thơ ấu từng có một thời gian, Tô Nhượng muốn đổi tên của mình thành Tô Lập Thu.
“Đông Đông, mình có thể viết tên của cậu lên trên quyển sách không?”
Cô liền đoạt lại, nói không thể, thầy giáo sẽ phát hiện ra đó không phải là chữ viết của mình. Tô Nhượng liền cười cô, “Sao có thể, mình bắt chước chữ viết của cậu rất giống nha.” Sau đó lật một trang vở trắng ở phía dưới góc phải tỉ mỉ viết tên của cô…..Trì Đông Chí, còn ấu trĩ vẽ thêm đằng sau một mũi tên bắn thủng hai nửa trái tim.
Tô Nhượng khi còn nhỏ ngây thơ hồn nhiên, dần dần lớn lên cũng là người mềm lòng nhất trong bọn họ, ở trước mắt Trì Đông Chí cầu xin không được thì liền buồn bã, khi thì phát điên, có đôi khi thì bất đắc dĩ. Đêm nay anh nói rất nhiều, không giống như bình thường đều ngại ngùng ít nói.
“Đông Đông, cậu sẽ quên mình chứ?”
Trì Đông Chí kiên định lắc đầu, thực ra cô đã bắt đầu có chút hối hận, nhưng sự hấp dẫn của Lương Hạ Mạt rất lớn, lớn đến mức cô không thể thành thật nghĩ đến Tô Nhượng một chút nào, nhưng cô tính tình thiện lương, cho nên với tất cả chuyện này cũng không hề yên tâm thoải mái.
“Vậy thì tốt rồi, mình sẽ giúp cậu mang Thẩm Linh đi, mình sẽ vì cậu làm tất cả, mình sẽ quay về để gặp cậu.” Tuổi trẻ của Tô Nhường bởi vì quá yêu cô mà không thể cự tuyệt, cho nên đối với tình yêu đơn phương này luôn thỏa hiệp, vẻ mặt vĩnh viễn dịu dàng, vươn tay ra với cô, “Đông Đông lại đây, chúng ta ngồi cùng bàn lần cuối nào.”
Trì Đông Chí không đắn đo suy nghĩ một giây nào liền đi đến ngồi vào bên cạnh anh, giống như có thể bù đắp lại chút gì đó. Đột nhiên Tô Nhượng kéo tay cô, Trì Đông Chí lại rụt trở về, anh liền dựa theo thế mà áp người, thuận thế ôm lấy cô, hôn lung tung trên mặt cô rồi dừng lại trên đôi môi, dùng răng để giải hận, chỉ có thể dùng cách này để khiến cô nhớ một chút đến anh.
Không phải Trì Đông Chí không đánh lại anh, cũng không buồn huơ huơ quả đấm ra, nước mắt nhanh chóng rơi xuống, chỉ hy vọng anh có thể dừng lại. Thật lâu sau, anh mới rời ra, trên khuôn mặt đã là một mảnh đầy nước mắt, nước mắt hai người hòa tan vào nhau, không rõ là của ai.
“Đông Đông, cậu phải sống thật tốt, Hạ Mạt có ức hiếp cậu thì cũng không nên gắng gượng, thật ra thì cậu ấy không có xấu như biểu hiện bên ngoài.”
Cái đêm trước khi Tô Nhượng đi, cô cùng anh ngồi cùng nhau cả đêm trong phòng học, bởi vì áy náy với Tô Nhượng, cũng bởi vì hiểu rõ nhất Lương Hạ Mạt nhất định sẽ ở cùng với Thẩm Linh, vì thế không dám về nhà một mình rồi suy nghĩ lung tung, vừa ghen tị vừa đau xót.
Sang ngày hôm sau cô không đến sân bay đưa tiễn hai người họ, có chút hồn bay phách lạc đi về nhà, Vương Thục Hiền nôn nóng, nhìn thấy cô về nhà liền đánh hai bàn tay cô, “Cả đêm con đi đâu vậy? Cô đi tìm muốn chết.”
Trì Đông Chí nghĩ tới nghĩ lui cũng không biết nói như thế nào, vì thế liền im lặng. Vương Thục Hiền làm bữa sáng cho cô, lại chuẩn bị thêm phần của Lương Hạ Mạt để mang đi, dặn dò cô nhất định phải nhắc nhở Lương Hạ Mạt uống thuốc cảm, “Đêm qua nó chạy ra ngoài mấy lần để tìm con, buổi sáng trở về thì đã ướt người, bây giờ lại còn đi tiễn Tô Nhượng và Thẩm Linh, ngàn vạn lần đừng quên nhắc nó uống thuốc.”
Trì Đông Chí không ăn sáng, nằm trên giường sững sờ nhìn trần nhà, rốt cuộc cô cũng đã đi đến ngày này, tất cả mọi cản trở giữa bọn họ đều đã được giải quyết, nhưng không có phấn khích giống như trong tưởng tượng. Đi trên con đường này nhiều năm như vậy, cô đi đến nơi xa xôi hẻo lánh, vào giờ khắc này lại cảm thấy khiếp sợ, có lẽ bởi vì nước mắt của Tô Nhượng, ánh mắt tuyệt vọng, trong nháy mắt khiến cô có cảm giác muốn lùi bước và thỏa hiệp.
Trì Đông Chí suy nghĩ, tình yêu của cô dành cho Lương Hạ Mạt sẽ không bao giờ thay đổi, cho dù là thiên đường hay địa ngục đều có thể đi vào, điểm này, cô khẳng định là mình có thể làm được.
Khi đó trong đại viện Tần Thanh là đứa cầm đầu lớn hơn bọn họ vài tuổi, cùng với Lương Hạ Mạt là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Trì Đông Chí nhớ rằng bọn họ đều đồng chí đến nhà Tần Thanh lén lút xem phim cấm trẻ em, Trì Đông Chí mang theo bộ mặt không thèm quan tâm đến mượn phim của Tần Thanh, Tần Thanh trêu ghẹo nói cô là muốn mạnh hơn Hạ Mạt, sau đó hất cằm trịnh trọng gật đầu với cô.
Khi về nhà thì Lương Hạ Mạt đã về, đôi mắt đỏ rực nhìn cô chằm chằm, Trì Đông Chí cho rằng anh đã biết chuyện cô tính kế để Tô Nhượng mang Thẩm Linh, không hề khách khí nhìn lại ánh mắt của anh.
“Được rồi Trì Đông chí, nghe nói là cậu đến trường, mình không nghĩ rằng nay cậu lại thích học hành như vậy đó, là đi
Bình luận truyện